| Lời Cõi Thiên Thai: Suốt cả hơn 
					tuần qua tác giả Sịp của chúng ta bị bệnh khá nặng cho nên 
					hỗm rày không gửi truyện được, mặc dù mới hơi khoẻ lại tác 
					giả vẫn ráng viết tiếp truyện hầu các bạn đọc giả. Qua tấm 
					lòng vì Cõi Thiên Thai, vì tất cả các bạn đọc giả yêu truyện 
					này của tác giả Sịp, Cõi Thiên Thai xin gởi lời chân thành 
					nhất đến tác giả Sịp đã đóng góp và cống hiến rất nhiều đến 
					cho Cõi Thiên Thai.  Nếu các bạn đọc giả muốn có vài lời 
					hỏi thăm sức khoẻ của tác giả Sịp, xin hãy e-mail cho Cõi 
					Thiên Thai qua e-mail: webmaster @ 
					coithienthai.com, Calvin sẽ vui lòng chuyển 
					e-mail hỏi thăm của các bạn đến tác giả Sịp. Vài lời hỏi 
					thăm của các bạn đọc giả, chắc sẽ làm tác giả vui lắm và sẽ 
					cố gắng sáng tác nhiều hơn nữa! ================================== Lại một ngày chủ nhật cô đơn. Nằm nhà mãi, thời gian không 
					sao qua nhanh nổi, lại thêm mỏi lưng uể oải, nên Hoàng lang 
					thang ra phố tiêu khiển cho đỡ buồn. Kéo lê đôi giày vẹt gót 
					lên mấy cái dốc ngược, đi dài theo mấy con phố quanh khu 
					trung tâm chợ, vào quán cà phê ngồi đồng nhìn người qua kẻ 
					lại cũng chán, thì anh len vào các quán bán lan rừng xem cho 
					biết.
 Đối với anh, lan có trăm vạn thứ, mang nhiều tên gọi kiêu kỳ 
					và vương mộng, song tâm trí anh chẳng có một khái niệm nào 
					rõ rệt, trừ các màu sắc mà anh nhận thấy trên từng cánh hoa. 
					Còn đang xăm xoi thì nghe loáng thoáng sau lưng tiếng chị 
					Nhân. Không cần quay lại, Hoàng cũng biết là vợ chồng chị ấy 
					chứ chẳng ai khác. Vì có lần chị Nhân đã khoe về cái ý say 
					mê hoa lan của chồng, nên hôm nay nghỉ việc, nhân di phố mua 
					thức ăn, vợ chồng ghé vào xem có giống hoa nào lạ thì lại 
					mua về chưng. Chị Nhân còn khoe là quanh nhà chị lỉnh kỉnh 
					đầy những giỏ treo chật hết, mà ông ta vẫn chưa thỏa, còn 
					muốn có thêm, không ngại tốn kém.
 
 Hoàng cố thu mình lại để tránh đối diện hai người, song chị 
					Nhân đã vồn vã giới thiệu hai bên với nhau. Đây là lần đầu 
					tiên, Hoàng được nắm lấy tay chồng chị xiết chặt và nói 
					những câu xã giao bất đắc dĩ. Anh cố cười vui mà nụ cười 
					dường như méo xệch, chị Nhân nhận ra ngay, song cũng lờ đi. 
					Tâm trạng chị cũng đang sầu não không kém vì trước mắt nỗi 
					khổ của Hoàng chị đã biết rõ mười mươi. Chung qui là Hoàng 
					tủi phận vì cảnh người có kẻ không, khiến đã chẳng gặp thì 
					chớ, còn gặp mà bẽn là bẽn lẽn thì chẳng thú vị gì.
 
 Thế nên, Hoàng vội vàng nói dăm điều ba chuyện rồi tìm cách 
					chuồn. Hoàng lẳng lặng đi rồi, chị Nhân cũng buồn buồn nhìn 
					theo. Hoàng đi thẳng một mạch về nhà, đóng sầm cửa phòng lại, 
					nằm uỵch ra giường, thở dài não nuột. Anh giận mình, giận 
					người, bỏ cả buổi trưa bụng đói, ngủ mê ngủ mệt.
 
 Chiều một chút thì chị Nhân đến. Thấy cửa gài bên trong, chị 
					gõ mãi, Hoàng mới ra mở. Nhìn nét mặt cay đắng của anh, chị 
					Nhân sửng sốt. Chị biết anh đang giận, chị hỏi gì anh cũng 
					lảng lơ. Nhìn căn phòng trống trơn, chị biết Hoàng chưa ăn 
					uống gì, nên quính quáng dặn anh chờ chị đi mua chút gì về 
					rồi sẽ tính. Chị Nhân đi rồi, còn lại một mình, Hoàng nằm 
					nghĩ vẩn vơ. Đây là lúc Hoàng thấy vô cùng trống vắng, ý 
					tưởng cần lấy vợ càng lúc càng lóe đậm lên. Anh nghĩ không 
					thể sống mỏi mòn như thế được.
 
 Anh chẳng thể trách chị Nhân. Chị là vợ người ta, anh đã lén 
					lút ăn nằm bừa phứa thế là quá đáng lắm rồi. Dù chị thiếu 
					thốn một tình yêu xác thịt, nhưng nếu anh là người đứng đắn 
					anh chẳng nên lợi dụng chị. Hai người đã từng ân ái với nhau 
					mặn nồng, đi đêm lắm có ngày sẽ bị gặp ma, thà là tránh 
					trước còn hơn để mọi việc đổ bể, hạnh phúc gia đình chị tan 
					mà anh cũng không còn mặt mũi nào sống ở đất nhỏ này nữa.
 
 Chị Nhân về, bày biện mọi thứ ra bàn, giục anh ra ăn. Anh 
					không thấy hứng thú. Trong đầu óc, anh đang cần một món ăn 
					khác sôi nổi hơn, thiết thực hơn vì anh đang khát khao nó. 
					Anh gọi chị vào giường với anh. Chị Nhân biết tỏng tòng tong 
					lòng dạ anh, song chị vẫn chiều vì chính chị cũng đang cần 
					thứ đó. Vả lại, chị muốn giúp Hoàng xóa đi sự hờn phiền từ 
					buổi sáng đến giờ. Chị rón rén bò vào cạnh anh, đưa tay ôm 
					lấy anh tha thiết.
 
 Hoàng đáp trả bằng vòng ôm thật chặt, kéo chị sát vào người 
					và hôn tràn ngập lên khắp khuôn mặt chị. Những nụ hôn cháy 
					bỏng đốt từng phân da khiến nổi gợn lên. Hoàng vồ vập hôn 
					môi, đưa dài lưỡi vào trong miệng chị, quấn chặt lấy lưỡi 
					chị xoay tròn không dứt. Vừa hôn anh vừa mơn man lên mi mắt, 
					vành tai và xoa dài xuống cổ. Bàn tay anh như con rắn trong 
					hang bò ra khuấy động vùng thịt da vốn yên tĩnh, dậy nên 
					những vòng sóng vô hình cuốn hút chị vào dục vọng điên cuồng. 
					Chị Nhân hổn hển thở, giụi khuôn mặt chị vào mặt anh, đón 
					nhận những cái lết của chiếc lưỡi kéo dài theo những chỗ da 
					nhạy cảm.
 
 Hoàng đặt tay lên ngoài áo chị, vò mạnh chiếc nịt vú, mục 
					đích gây cho chị những xao động của rờ rẫm người nam dành 
					cho nữ. Chị xoắn xít càng ôm chặt lấy anh, ưỡn cao bộ ngực 
					vốn phập phồng lên cho anh làm gì tùy thích. Anh bóp mân vú 
					chị ngoài áo, cơ hồ như muốn nát ngấu ra, vừa bóp vưa hôn 
					chùn chụt lên từng bên ngực. Chị sợ nhăn xống áo nên chẳng 
					đợi anh giục cũng tự động đưa tay cởi nút ra. Vạt áo buông 
					rời bày ra một đống ngực ngồn ngộn vun cao với chiếc nịt vú 
					lưới màu nâu khiêu gợi.
 
 Hoàng chỉ chờ có thế nên một tay vẫn bóp se cái vú còn miệng 
					thì đã ngậm tợp luôn bên nịt vú kia vào mồm. Anh nhằn nhằn 
					lưỡi, chưa gì đầu vú chị đã vểnh toáng lên, ùn ùn như viên 
					sỏi. Nước miếng anh thấm đẫm làm cho một bên đầu nịt vú ướt 
					đậm. Anh cứ ôm chặt lấy bầu vú mà nút, mà cắn. Đổi hết bên 
					vú này sang vú kia, một chặp thì anh lòn tay xuống hất chiếc 
					nịt vú lên. Vú chị Nhân to và dầy nên bị cấn chiếc nịt có 
					lằn, giờ đã được đẩy lên trên vẫn còn in dấu rõ. Hoàng bụm 
					lấy cả hai vú, hôn lần lượt từng cái, thật sâu, thật đậm, 
					như thương xót cảnh bị nhốt của chúng mới đây.
 
 Bàn tay anh vân vê các núm vú làm cho chị Nhân muốn thu 
					người lại vì nhột, lại vì thích nữa. Chị nửa muốn để yên cho 
					anh măn, nửa lại muốn anh thôi vì thấy tức tức. Hoàng thì 
					còn biết gì hơn nữa, cứ xục xạo vào hai vú tớp ngậm ọp ọp 
					liên hồi. Chị Nhân cũng thấy cấn nơi ngực, nhưng không dám 
					bảo gì anh, sợ anh giận. Hoàng thấy hơi thở chị nặng nề, nên 
					biết ý đỡ chị hơi nghiêng hổng người lên và anh lòn tay ra 
					sau gỡ khóa nịt.
 
 Hai cái vú được giải phóng như bung lớn cái rột. Hai bầu vú 
					sừng sững lên, các núm vú lồi ra và quầng vú ánh lên bóng 
					lưỡng. Màu nâu non tựa bùn tỏa vầng lên hai vú, Hoàng hít hà 
					gục vào bóp lấy bóp để và bú giựt tưng tưng. Miệng anh ngậm 
					lấy chiếc vú, cắn hàm răng vào núm lôi ra giựt vào, chẳng 
					mấy chốc cả hai đầu vú sưng tấy lên.
 
 Hoàng vẫn hôn, vẫn bú vú, vẫn bóp mạnh và xoa đều hai vú chị, 
					trong khi chỗ háng anh đã rực lên vì cơn nứng. Thằng bé của 
					anh đã dựng cao, cọ quẹt vào đùi chị Nhân như dùi trống đặt 
					hờ trên tang trống. Giá như anh không kềm giữ thì nó đã nhịp 
					lia lên bắp vế chị hay chòi chòi cạ vào da thịt chị rồi. Chị 
					Nhân muốn thò tay xuống nắm lấy của quỉ đó để mân mê trong 
					lòng tay, song nghĩ sao vẫn rụt rè.
 
 Hoàng hôn thêm và bú vú một lượt nữa thì tuôn luôn tay vào 
					lưng quần chị mò tìm cái hang cua ở đó. Chẳng cần phải nói 
					khi tay Hoàng chạm vào chỉ mới mớ lông lồn thôi thì nước đã 
					lấp xấp như vỡ đê. Bàn tay Hoàng lách vô thì chẳng phải bảo, 
					chị Nhân đã banh bét chân ra cho anh sờ đúng vào chỗ anh 
					muốn. Một làn hơi ấm áp tỏa khắp bàn tay anh, chạy nhanh lên 
					trung khu não làm cho anh ngây ngất. Anh sờ vào đám thịt mềm 
					mềm của hai mu lồn, vặt vẹo chúng như hỏi thăm một chút. Chị 
					Nhân chưa gì đã cố đưa lỗ lồn vào các ngón tay đang sờ khám 
					của anh. Hoàng biết chị đang thích được anh sờ mó lồn nên 
					không cần vờ vĩnh anh thọt luôn ngón giữa vào lỗ lồn chị mà 
					ngoáy, ngoáy vào ra.
 
 Chị Nhân sướng ở dưới lại sướng ở trên nên trân người lên 
					cứng ngắc cho Hoàng nghịch. Còn gì sung sướng bằng miệng 
					ngậm vú, tay bóp vú, tay móc lồn và cặc thì chỏi lung tung 
					vào thịt da đàn bà bên cạnh. Chị Nhân ối ối lên trong họng, 
					cơn nứng trồi lên lại hạ xuống, như những đợt sóng trào, phủ 
					lên nhau. Hai tay chị giờ hết còn ngượng ngùng cũng đang vọc 
					vào trong quần Hoàng mân mê con cặc anh cứng nóng.
 
 Hoàng khoắng lồn chị càng lâu thì nước khí càng nhễu ra, lám 
					rám đầy các ngón tay. Anh thích chị Nhân ở chỗ đó, dù chồng 
					con sẵn có mà anh móc lồn là nước dâm cứ chảy tồ tồ. Anh bảo 
					với chị : em nứng lồn rồi phải không. Chị Nhân chẳng dấu gật 
					đầu. Anh đỡ chị ngồi lên và lôi chị ra cạnh giường, cho nằm 
					thả hai chân xuống sàn. Phía mông chị cấn vào cạnh giường, 
					đưa nguyên cái lồn đội lên, mu lồn gồ thành cục, trông như 
					con sò bám vào vách đá. Anh bước xuống giường, quì gối giữa 
					háng chị, lôi hai cổ chân chị cho doãi rộng ra. Anh nuốt 
					nước bọt nhìn thu lu cái lồn của chị trước mắt.
 
 Chị nằm im hồi hộp chờ. Anh lấy tay vét bớt mớ khí lồn bám ở 
					lông, mu đưa lên miệng mút. Mút xong, anh lách người vào 
					giữa háng, hôn từng cái dài lên lông, mu và khe lồn chị. Anh 
					hôn tới đâu thì quét lưỡi liếm tới đó. Những gai lưỡi ram 
					rám cọ vào làm chị rủn cả người. Anh liếm và hôn chừng mấy 
					cái thì banh hai mu ra và bắt đầu bú vô lỗ lồn. Đang bất ngờ, 
					chị co rúm người lại cái rột. Anh bú nghe cái chóc, tựa như 
					cố lôi tuột chất khí trong lồn chị ra. Và chưa hiểu ra sao 
					thì anh đã ngấu nghiến vùi mặt vào bú, cắn, nút, kéo khắp cả 
					vùng khe lồn và hột le vào miệng mà làm oàm oạp.
 
 Tiếng nước lồn và nước miếng quyện lẫn vào nhau nghe lách 
					chách trong khi miệng anh không ngưng xáo xào quanh cái lồn 
					chị đang nứng dữ. Chị co hai giò lấy tấn, hất cao lồn lên 
					cho anh bú, anh cắn, vì có như thế thì sự tức tối nơi lồn 
					chị mới thấy thư giãn được. Anh thiệt ác, miệng thì bú lồn 
					và lợi dụng tư thế hả hê, hai bàn tay anh như đôi rắn cứ quờ 
					quạng bóp rịt lấy hai vú chị mà vân vê đầu núm xoành xoạch.
 
 Chị Nhân như con đỉa bị vôi, lăn lộn, tránh đầu này bị vạ 
					kia. Vú vừa hạ cơn bị rứt thì lồn bị cắn nhay rùng rùng. Chị 
					ưỡn háng thì miệng anh ngậm lồn chị sâu hơn, còn nhỏng ngực 
					lên thì tay anh bóp càng mạnh. Cơ là khổ, trời sanh chi đàn 
					bà có vú có lồn để bị luôn bị hành bị hạ. Khi chưa mang bầu 
					thì chồng bóp, chồng nhay, chừng có con thì chồng cũng không 
					tha, không bỏ. Vô ra sờ soạng, giành bú chực con, lâu lâu 
					lại đè ra đụ ào ào rồi mang bầu nữa. Các ông cứ bày đặt khen 
					vú đẹp, lồn mềm, thực ra mấy bố mại hơi để các bà lậm bả rồi 
					mấy lão địt lên địt xuống cho bằng thích.
 
 Hoàng bú lồn và bú vú chị đã hết sức. Chị bóp cặc anh cũng 
					thấy tưng bừng. Nhìn khuôn mặt anh giãn ra, chị biết là bao 
					nhiêu sự giận dỗi đều bay tan hết trọi. Chị muốn anh đụ chị 
					cho thoải mái hoàn toàn đi, song chẳng lẽ người nữ lại đòi 
					chuyện kỳ quặc đó. Hoàng trái lại thì còn muốn bú lồn chị 
					nhiều nên dù bị chị vặt con cặc thiếu điều muốn bể anh vẫn 
					cắn răng để thọc lưỡi dài ra liếm và khoắng lồn chị thật sâu 
					mới nghe.
 
 Anh làm thét đến hai mu lồn cũng cộm tấy, lỗ lồn đỏ hoe, cục 
					hột le sưng vều như bị ong chích. Còn nói gì khí lồn chị lệt 
					bệt đầy giường.
 (Hết Phần 
					26 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					27) |