| Sau lễ phát thưởng, trường nghỉ hè một tháng. Thời gian này 
					gây lúng túng cho các nhân viên làm việc văn phòng như chị 
					Nhân và Hoàng. Các thầy cô lương cao nên dịp nghỉ thường tổ 
					chức đi nghỉ xa, kẻ về Nha Trang, người đi Dalat. Chị Nhân 
					khả dĩ cũng còn đỡ vì chồng đi làm, có đồng ra đồng vào. 
					Hoàng chẳng có thu nhập nào khác nên một tháng nghỉ làm cho 
					anh chạy vạy không ít. Được cái, Hoàng còn độc thân nên tiêu 
					pha chẳng nhiều, dè xẻn cũng tạm qua ngày được. 
 Bao năm làm cho trường, ky cóp có đồng nào dư lo dành dụm để 
					kịp còn cưới vợ. Ở cu ki một mình, nhiều lúc cũng thấy vô 
					duyên. Vào ra một bóng, lủi thủi suốt năm, bà con chẳng có, 
					bạn bè thì tối đến ai về nhà nấy, nhiều khi buồn và tủi thân 
					cực độ. Nằm một mình suy nghĩ thấy đúng là kẻ thì bỏ xó 
					người lần chẳng ra.
 
 Trước đây, nghe chị Nhân than cảnh vợ chồng, Hoàng chẳng mảy 
					may quan tâm, cho rằng đèn nhà ai nấy rạng, dây dưa chuyện 
					đời phiền não ích chi. Song kể từ hôm sờ được chị Nhân, tâm 
					hồn Hoàng không còn bình lặng nữa. Tối đến nằm trên giường, 
					hình ảnh chị Nhân cứ hiện rõ dần. Bàn tay Hoàng như còn 
					vương hơi ấm mềm của đôi vú chị.
 
 Hoàng tưởng tượng giá gì lúc này mà có chị Nhân cạnh bên, 
					được ôm ấp và rờ nghịch chị thật vô cùng quí hóa. Anh tiếc 
					cho đời sống hôn nhân của chị, như cây khô mong chờ nước mà 
					thi thoảng nước chưa kịp rưới ướt lá thì vòi đã tắt rồi. Lấy 
					chồng như thế chẳng sướng ích gì. Lại còn mẹ và chị chồng 
					suốt ngày dõi theo sao chị chịu cho nổi. Đã thế thì bà cụ 
					cưới vợ cho con làm gì, chính ông cũng thiếu tự do để sống 
					tận tình cùng vợ, phải chăng đó là nguyên do làm cho ông nửa 
					đời nửa đoạn khi gần chị.
 
 Gẫm ra cũng thiệt tức cười, vợ mình sát cạnh bên mà thập thò 
					như đi trộm. Hở được chút xíu là ba chưn bốn cẳng lén dập vợ 
					như gà. Xoạch xoạch xóc cho nhanh rồi rút lẹ sợ cụ hay chị 
					mình bắt gặp. Lúc dập nhau cũng chẳng dám làm mạnh, chị Nhân 
					cứ nằm êm ru cho ông ấy xọc cho xong. Đến dạng háng ra cho 
					có được một chút khoái cảm cũng không dám nhúc nhích. Chắc 
					là tâm trạng người nữ phải im khe như thế làm cho chị mất 
					quân bình sinh lý là cái chắc.
 
 Hoàng đã le lói trong đầu ý nghĩ ve vãn chị, song bản tính 
					nhút nhát lại sợ tai tiếng và nhỡ chị được ăn đâm ra phởn 
					phơ không dấu chồng được thì sự thể vỡ ra thiệt hết sức rầy 
					rà. Chuyện ghen tương dễ đưa con người ta đến điều tai vạ. 
					Rồi nhà trường sẽ cho cả hai thôi việc, ở cái địa phương nhỏ 
					bé này liệu còn mặt mũi nào. Cứ thế, Hoàng lúng ta lúng túng, 
					như con chuột bị nhốt trong tủ gương, dù có vòng để đu, có 
					đủ nước và thức ăn mà vẫn thấy cõi lòng rậm rựt.
 
 Chị Nhân sáng sáng đi chợ vẫn ghé chỗ Hoàng. Chả biết Hoàng 
					nhận xét có đúng không mà gần đây chị đi có phần sớm hơn. 
					Hoàng chẳng hỏi nhưng chị vẫn toang toang kể. Chị nói đi sớm 
					thức ăn mới tươi và rẻ, song chị lại kề cà phụ giúp Hoàng 
					sắp dọn chỗ thuê. Hoàng giục chị mấy lần, chị Nhân ừ ào mà 
					lăng xăng mãi. Có khi thấy trưa quá, Hoàng phải nhắc giờ thì 
					chị Nhân bảo lúc này mới có hàng tươi chở về. Hoàng điếc cái 
					đầu hết hiểu nổi.
 
 Trong khi làm, chị Nhân lôi hết việc lỉnh kỉnh đâu từ hồi 
					kiếp nào mà kể ra vanh vách. Từ chuyện ăn chơi, mèo mỡ của 
					ông ấy ngày còn trẻ, đến những băn khoăn chuyện phòng the, 
					rồi lang bạt sang chuyện tây đầm, huyên thuyên chẳng dứt. 
					Càng nói, chị Nhân càng hăng, làm như tháo gỡ được cái bung 
					xung chất chứa trong lòng. Đó là điều Hoàng thấy có lý, 
					thường ai bị kiêng khem thứ gì thì đầu óc lúc nào cũng miên 
					man nghĩ về thứ đó. Đời sống chăn gối của chị có phần hạn 
					chế, sự khát khao chưa được bổ bồi, nên trí óc chị Nhân tơ 
					tưởng kêu gào thầm được bổ khuyết chuyện chệch choạc còn 
					mang nợ.
 
 Kể chị Nhân cũng liều. Ai đời cả gan dám đem cả một chiếc áo 
					cánh của chị đến giao cho Hoàng. Chị bảo để sẵn một cái, 
					khỏi đem đi đem về lích kích. Hoàng bảo chị đã mặc trong 
					người ấy thôi, chị bảo e làm giúp mồ hôi mồ kê thấm đượm, 
					chi bằng có riêng một cái cho êm. Mỗi lần đến chị cởi áo dài 
					quàng lên lưng ghế, rồi kéo tấm ri đô thay áo cánh, Hoàng 
					phải đứng im cho chị yên dạ.
 
 Chị làm thứ gì rột rẹt lâu lắc, cứ thấy tấm ri đô lay động 
					lắt lay. Mãi mới thấy chị ló ra, người ngợm càng thon gọn bó 
					rị. Hoàng chưa kịp khen chê thì chị đã nói áo này cũ nên 
					chật, lâu rồi chị không mặc nữa, nên có để lại cũng chẳng ai 
					biết đến là đâu. Quả thật đúng vậy, các khoảng cách nút cài 
					căng phồng để lộ hở cả chiếc yếm mặc bên trong, độn cộm lên 
					thành vồng như quả bưởi. Hoàng phải vội quay đi. Mà đầu óc 
					cứ rần rần.
 
 Tâm tư Hoàng lộn xộn lạo xạo vô chừng, nửa muốn tiến tới, 
					nửa muốn giạt ra. Nghĩ chị ấy chả sợ mà sao Hoàng lại e dè. 
					Khó cái là làm sao mở đầu đây, cho dù đã một lần chị dễ dãi 
					cho Hoàng sờ soạng, song biết đâu lần ấy về chị đã tỉnh ra. 
					Nay bờm xơm đòi này đòi khác, chị lại chửi cho bẽ mặt. Thành 
					ra Hoàng cứ bí rị tựa căn phòng trọ của anh lúc nào cũng cửa 
					đóng im ỉm với nỗi tẻ nhạt mung lung.
 
 Nhiều lúc, Hoàng muốn bỏ đi giặt để tránh chị Nhân, nhưng 
					chị giữ lại. Chị hỏi thăm chừng nào cưới vợ và Hoàng còn 
					đang nghĩ câu trả lời thì chị đã khen : phòng ấm cúng thế 
					này, lại hoàn toàn riêng tư, hai người tha hồ san sẻ cho 
					nhau tình yêu khăng khít. Chị sờ cái gối đầu, chị thử cái 
					gối ôm, chị mân mê từng thứ trong tay và nói tỉnh bơ : chưa 
					có vợ, ôm đỡ gối hả. Mai kia có cô ấy chắc là gối vứt, ôm vợ 
					ấm gọn hơn. Hoàng đỏ mặt tía tai vì lời chọc ghẹo đó. Cứ 
					khen một đằng thì chị Nhân lại chêm một lời thua thiệt chị 
					đang gặp. Nào là thèm được ôm mà chả ai chịu ôm cho. Nào là 
					đến cái gối ôm cũng chẳng có, đêm nằm cứ phải thọc tay vào 
					đùi cho đỡ lạnh.
 
 Như cái gai cứ lể hoài, thịt da phải bật máu. Hoàng cứ liên 
					tục được rót những lời khêu gợi càng thấy hoang mang. Cho 
					nên khi chị Nhân đang lui cui xếp lại tấm chăn Hoàng còn vứt 
					tung nơi giường, anh đã khuyên chị nằm nghỉ và ôm lấy cái 
					gối cho biết. Chị Nhân e ấp một tị và leo lên giường nằm. 
					Chị gối lên cái gối của Hoàng và với ôm chiếc gối vào người. 
					Chị ôm và xoay qua trở lại, hai giò quàng cứng chiếc gối vào 
					háng. Hoàng ra ngồi nơi ghế để chị nằm yên.
 
 Chị nói linh tinh dăm điều ba chuyện, lúc ngửa, lúc nghiêng. 
					Chiếc áo cánh bị đè chẽn, lúc căng, lúc giùn. Những khoảng 
					hở dập dìu to ra hẹp lại, Hoàng ngồi mà thấy xốn xang. Chị 
					Nhân lại gọi Hoàng vào ngồi cạnh giường để chị em nói chuyện 
					cho tiện. Hoàng ậm ừ mà cũng bò vô. Hoàng ké né ngồi xuống, 
					chị Nhân buông lơi chiếc gối ôm, nằm chắp tay lên bụng mà kể 
					lể.
 
 Hoàng thấy tưng tức nơi ngực. Anh thở dài sườn sượt như 
					thiếu khí trời. Chị Nhân lại nghĩ anh bị cảm, Hoàng phải nói 
					tránh đi để chị không lo. Hai bàn tay Hoàng nghe bâng lâng 
					như thiếu một chỗ tựa. Anh bồn chồn tấc dạ vì cái dáng nằm 
					của chị Nhân hớ hênh quá mức. Hơi thở của chị cũng dồn gấp 
					nên khoảng ngực nhấp nhô chẳng khác sóng biển và chỗ các hạt 
					nút như muốn rách toác ra. Mắt Hoàng ánh lên một tia sáng 
					bất chợt, nó xoáy vào quả tim chị Nhân như ánh gay gắt mặt 
					trời.
 
 Chị Nhân thở phào bật ngồi dậy. Hoàng hỏi chị lạnh hả, chị 
					Nhân gục gặc đầu. Hoàng mời chị ngồi lên đùi anh để hơi ấm 
					từ anh tỏa ra cho đỡ. Chị Nhân ngần ngừ, song nghĩ sao lại 
					ưng làm theo. Hoàng điều chỉnh để chị ngồi lọt vào kẽ hai 
					giò và quàng tay ôm vòng lấy chị. Hoàng chỉ ôm lơi lơi, cốt 
					để chị khỏi e ngại. Kịp đến lúc thấy chị đã yên tâm, Hoàng 
					mới hơi xiết vòng tay lại. Chị Nhân cảm thấy ấm áp nên hơi 
					ngả đầu dựa vào vai anh. Hoàng ôm và lắc lư chị Nhân nghiêng 
					qua nghiêng lại giống đưa võng. Chị Nhân có vẻ dễ chịu nên 
					mắt lim dim.
 
 Hoàng thắt chặt vòng tay thêm. Chị Nhân gác hai tay lên trên 
					tay Hoàng. Vòng tay anh ép chặt bên hông chị, hai cùi chõ 
					tựa vào hai bên vú. Chất vải yếm và hơi thở phập phồng của 
					chị làm cho hai vòng vú nhấp nhô cọ vào vành trong cánh tay 
					Hoàng. Anh cảm rõ sự mềm mại của bầu vú chị và sự ấm áp của 
					hơi hướm chị. Hoàng ngập ngừng một chặp, chợt thấy hai bàn 
					tay gần chạm đến khoảnh háng chị Nhân nên thu cong lên thành 
					ra lại càng khó xử hơn vì chúng đang chơi vơi nơi khoảnh 
					ngực. Thiệt là bối rối, để thõng thì chạm vào chỗ kín, co 
					lên thì va vào vú, chẳng biết xoay sở làm sao.
 
 Cuối cùng thì anh ôm lấy ngoài ngực áo vì dù sao chỗ đó cũng 
					đỡ gây náo loạn hơn, vả chăng còn có tới hai lớp vải bọc. Ai 
					dè chị Nhân thấy anh úp tay vào ngực lại mềm oặt người đi mà 
					gục vào vòng ôm của Hoàng. Hai bàn tay xòe rộng ôm gọn lấy 
					hai vú, không dưng các ngón lay động ve vuốt lấy hai bầu 
					ngực lớn. Chị Nhân bẽn lẽn ngước nhìn Hoàng, anh cũng nhìn 
					sâu vào đôi mắt chị mà tay thì không ngưng xoa hai vú.
 
 Chưa bao giờ Hoàng nhận thấy chị Nhân ẻo lả như vậy. Anh ghé 
					miệng sát vào tai chị, nói những lời yêu đương và hai tay 
					thì len vào khe hở ngực áo, gảy gảy lên lớp vải yếm chẻ giữa 
					hai vú. Chị Nhân càng nép sát vào anh, cạ vùng ngực vào 
					những ngón tay móc nhè nhẹ. Anh ướm hỏi chị : để Hoàng nựng 
					chị một lúc nhé. Chị Nhân hổn hển thở, lý trí của chị phân 
					vân giữa ưng và chống. Ưng thì liệu có bị Hoàng khinh khi là 
					dễ dãi, còn chống thì đến đời nào chị mới hưởng được sự ôm 
					xoa ve vuốt của đàn ông.
 
 Hoàng thấy chị im, cũng rụt rè, song với tâm tính người trai 
					khao khát, anh chẳng hỏi thêm mà chỉ nhè nhẹ cởi từng hạt 
					nút áo chị. Vạt áo lỏng ra tới đâu thì Hoàng gạt rộng ra tới 
					đó. Chị Nhân phản ứng theo tập quán khi ngực bị mở trần nên 
					thu hai tay che lấy yếm. Hoàng nhẹ nhàng nắm cổ tay chị giữ 
					và ân cần nói : chị để Hoàng âu yếm chị cho chị hưởng trọn 
					vẹn sự sờ soạng của người khác phái. Chị thấy an ủi và bỏ 
					lỏng tay ra.
 
 Hoàng đưa tay nâng dưới hai bầu vú của chị Nhân, tìm hạt nút 
					gài yếm mà tách mở ra. Bầu yếm lỏng dần, hai sợi dây gài 
					lòng thòng rơi trên đùi chị. Hoàng móc tay vào lôi ngược hai 
					lớp vải che vú lên và nhìn sững vào hai quả vú lừng lựng của 
					chị Nhân. Mỗi trái vú đầy ức, tròn trặn, bành bạnh như mảnh 
					trăng rằm. Hoàng không ngờ là chị có cặp vú đẹp đến vậy, anh 
					nuốt nước miếng ực ực.
 
 Chị Nhân cũng sững người. Chị ngạc nhiên khi nhìn ra sự thèm 
					thuồng của Hoàng. Bất giác chị thẹn muốn đậy bớt sự lõa lồ 
					của đôi vú. Hoàng há hốc miệng, mắt tha thiết van lơn. Chị 
					Nhân đã chụp tay lên rồi lại từ từ bỏ xuống. Hai cái vú lắc 
					lểu dựng lên như tường thành, hai bầu no đầy, quầng vú sáng 
					bóng, hai núm gọn ơ. Hoàng xòe bàn tay nhắp nhắp mà mồm luôn 
					xuýt xoa : chao ôi, vú chị đẹp thế này mà ông ấy đành đoạn 
					bơ lơ sao. Tội nghiệp. Chị Nhân như được tưới lên dòng suối 
					ngọt lịm nên rươm rướm nước mắt. Hoàng quính lên : đừng khóc, 
					từ nay chị cứ đến đây thỉnh thoảng Hoàng sẽ thay o bế cho 
					chị.
 
 Nói rồi, các ngón tay Hoàng mơn man lên hai quầng vú, túm 
					lấy hai núm day day cho căng cứng lên và lọc xọc xoa cả hai 
					bên. Cái yếm cứ trật lên trật xuống, Hoàng phải một tay bóp 
					sờ vú, còn một tay thì giúp gỡ bỏ chiếc áo cánh và cái yếm 
					ra khỏi ngực chị Nhân. Chị xoay trần nửa người, hai bầu vú 
					lủng lẳng và hơi nặng vì đầy sữa nên trì chảy như quả chuông.
 
 Hoàng kéo chị Nhân dựa sát vào ngực anh và hai tay xoa nắn 
					cặp vú, nhồi day nhuyễn nhão. Hai hạt núm dập dềnh, cứng lại 
					mềm theo sự bóp khời của các ngón tay. Chị Nhân thích quá, 
					hết ưỡn lưng ra lại ngồi thẳng lên, mục đích là cho cặp vú 
					gọn gang trong bàn tay quỉ quái của Hoàng. Anh cứ nghịch vò 
					các vú, hết mơn quầng, lại bóp núm và lúc thì lòn ở dưới để 
					nâng hai bầu vú cao lên.
 
 Mỗi khi bợ vú cao như thế, Hoàng lại vẩy vẩy cho cặp vú rung 
					rinh như hất toẹt đám nước bám nơi đó. Chị Nhân cảm được vẻ 
					hay hay khi ngực được đàn ông nựng vò liên tục. Chỗ háng 
					Hoàng nổi cứng, sự cương nhạy đó đâm xóc lên đùi chị Nhân. 
					Chị nhích người ra tránh, Hoàng nâng niu ngả chị nằm ra trên 
					đùi. Anh hả hê nhìn cặp vú giờ chè bè và loang rộng ra như 
					khối bánh kem. Anh mở rộng hai bàn tay túm gọn bầu vú và bóp 
					bóp, rồi day, đàn khắp chỗ. Anh cúi xuống nhìn thất thần chị 
					Nhân. Chị cũng xoay để đầu chỉ còn gối trên đùi Hoàng và 
					người thì ngả ra trên giường.
 
 Hoàng bóp vú lâu lắm, cứ chăm chăm nhìn chị Nhân. Hai trái 
					vú bị bàn tay thần kỳ của Hoàng làm cho nhồi lên hụp xuống 
					và bất ngờ Hoàng áp môi vào hôn lên hai cánh môi he hé của 
					chị Nhân đang mở như đóa hoa. Lưỡi anh tách hàm răng chị 
					Nhân, chộp lấy lưỡi chị xoắn chặt lại và cả hai say sưa bú 
					nút miệng nhau mạnh bạo. Càng hôn thì tay Hoàng càng vần vò 
					cặp vú chị. Anh hôn dịch dần từ môi đến mặt, đến miệng, cổ, 
					ức và cũng bất ngờ ngoạm luôn một bên vú chị mà bú. Sữa ộc 
					ra, chảy thành tia, bên còn để ngỏ cũng bắn sữa ra ào ạt. 
					Hoàng cố nuốt nhanh cho khỏi sặc và ịn tay giữ lấy núm vú 
					không cho sữa trào ra làm ướt ngực chị Nhân. Hoàng bú hăng 
					quá, bú như chưa từng bao giờ được bú vú phụ nữ. Anh bú bằng 
					miệng mà mũi thì day trịn, ép cho chiếc vú bèo nhèo như vò 
					áo quần. Anh ngậm chặt núm vú trong răng, nút sâu, và kéo 
					đầu vú dài ra lại giúi mặt cho vú thụt vào, tựa đứa bé vừa 
					ngậm bú vừa nghịch. Bú đến khi vú hơi ngưng sữa thì Hoàng 
					chuyển qua bú nốt cái vú chưa ngậm đến. Chị Nhân sướng quá 
					ôm chặt lấy đầu Hoàng để anh mút bú được thảnh thơi.
 
					(Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					3) |