| Không rõ có phải là thần giao cách cảm chăng mà sau một đêm 
					trằn trọc khó ngủ, sáng ra Hoàng mệt nhoài người, nằm thở 
					rốc như bị ngộp, thì chị Nhân bò đến. Chị lẳng lặng mở cửa 
					lách vào, thấy màn không kéo che mà để trống toang, nhìn vào 
					giường Hoàng đang nằm, mặt mũi tóc tai lùng nhùng trong mớ 
					quần áo của chị. Chị muốn nực cười mà chẳng dám cười, sợ 
					Hoàng tự ái. Tự trong đáy lòng chị, một niềm thương xót bao 
					la, chị xuýt xoa luôn miệng : giời ơi, sao Hoàng điên rồ làm 
					thế, phải tội chết. Chị trườn vào lôi cái quần lót đang trùm 
					kín mặt của Hoàng ra, định vơ luôn cái nịt vú và chiếc áo 
					cánh nữa, nhưng Hoàng trịt lấy tay chị giữ lại, không chịu.
 Chị Nhân ngã giúi xuống người Hoàng. Chị không kịp cởi áo 
					như mọi lần. Hôm nay ngày nghỉ, chị không mặc áo dài, chỉ 
					mặc một bộ ngắn, quàng thêm chiếc áo len dầy bên ngoài. 
					Hoàng nắm lấy hai cổ tay chị mở rộng ra, rồi anh hất hất cái 
					đầu cho chiếc quần lót tuột lên khỏi mắt. Anh kéo chị nằm 
					lên ngực anh, miệng nói huyên thuyên kể tội : bà có biết cả 
					đêm tôi khổ sở vì nghĩ đến bà chăng. Mẹ, bà có chồng nằm 
					cạnh, kề vai tựa má, bà còn nghĩ đéo gì đến thằng này nữa. 
					Suốt đêm lạnh lẽo, cuốn cong người cũng chẳng ấm chút nào, 
					phải vơ quàng mấy món của bà ủ lên cho đỡ. Bà chẳng thương 
					thì chớ, lại muốn cất chúng ra, phải, bà ăn no ngủ kỹ, chưa 
					chừng lại được lão địt phừng phừng, còn cóc gì tội nghiệp 
					cho thằng chó dái tôi đây.
 
 Chị Nhân vội úp lấy đôi môi lên miệng anh, không cho nói nữa. 
					Chưa chi nước mắt nước mũi chị đã chảy tèm lem ra, chị xót 
					xa cho Hoàng lắm. Đàn bà có nứng thì lồn đoi thụt vào bên 
					trong nên gượng chịu được, ai bạo lắm thì mới dám mò nghịch 
					tự mình, còn đàn ông thì thẳng rẵng một chày dài ngoằn ra đó, 
					bố ai mà bảo được cặc dái mềm ngủ im đi. Chị biết rõ rành 
					lắm, nhất là đêm qua gió thổi vào hàng thông nghe ù ù, chính 
					chị cũng thấy thèm chứ chẳng cứ gì anh nữa.
 
 Suốt đêm chị cứ râm ran khó chịu, liếc nhìn sang chồng chị 
					ngáo há mõm thản nhiên. Chị rục rịch lấy cái chân dập dập 
					vào chân lão, chẳng thấy có phản ứng nào. Thậm chí chị thò 
					vươn tay ra nắm lấy tay ông ta đặt vào vú chị, lão vẫn ngủ 
					như chết. Chị tức ở háng quá, phải ịn tay lão vào ngoài áo 
					day chỗ vú, lão có mở mắt ra nhìn, lòng tay có bóp bóp vài 
					cái, rồi nháy nhó sợ cụ nhìn thấy nên vội kéo chăn lên đậy 
					kín lại. Chị lách người mở cúc áo, vạch nịt vú lên cho tay 
					lão chạm vào da vú chị, lão xoe xoe ngón tay lên núm vú, đã 
					tưởng là lão sẵn trớn tới luôn, ai dè lão xìu ngay mới thảm.
 
 Chị Nhân thở dài nhè nhẹ, lại lòn tay xuống luồn vào lưng 
					quần lão, nắm lấy con chim lão vầy vò bóp nắn. Đến nước này 
					chị mới thấy tẽn làm sao, cặc lão mềm nhũn như chim thằng bé. 
					Chị giận quá bóp cho một cái đau điếng, lão vùng lên lại nằm 
					xuống xếp re. Lão sợ tiếng sột soạt khua bà cụ dậy, nên chỉ 
					vớ lấy tay chị bóp nghiến lại, ý bảo đừng quấy lão nữa. Lúc 
					ấy chị đã định choàng dậy, chạy bay chạy biến đến với Hoàng 
					để được anh địt cho một phát hạ cơn nứng rực. Song đêm hôm 
					khuya khoắt, có họa là gan trời chị mới dám làm chuyện đó 
					ngay.
 
 Bây giờ đến phòng Hoàng, trông vẻ tang thương của anh, chị 
					không chịu thấu. Chị muốn đền bù cho anh lỗi lầm chị đã vấp 
					phải. Dù còn đang khóc, chị cũng cố gỡ tay anh ra để ngồi 
					dậy cởi áo, nhưng anh ngăn lại. Anh kéo chị nằm trên ngực 
					anh, xoa xoa vào lưng bên ngoài áo, cảm thấy sự giận dữ vô 
					lý nên anh dịu giọng nói với chị : anh xin lỗi em, tại anh 
					điên vì thiếu em nên nói bậy, em đừng buồn. Em cứ nằm lên 
					anh cho tản bớt cơn đau, từ từ chúng ta sẽ cho nhau tình yêu 
					và hạnh phúc.
 
 Chị Nhân vẫn còn thổn thức, nhưng lại nép vào anh như con 
					mèo ngoan trong lòng chủ. Anh xoa lưng chị dài xuống đến 
					thắt lưng quần, nắn nắn vòng mông và lòn tay vào trong áo 
					xoa ngược lên phía vai chị. Anh xê dịch bàn tay khắp tấm 
					lưng, vừa xoa vừa bóp cho chị thư giãn. Đến chỗ sợi nịt vú 
					giăng ngang có chiếc khóa, anh dừng hẳn lại dịu mềm nghịch 
					lên sợi vải đó. Anh nắm sợi dây nhún nhún và cho bàn tay nằm 
					dưới sợi dây như cái đòn bẩy nâng sợi nịt vú lên lên xuống 
					xuống. Anh nhẩn nha đùa với cái nịt vú, chưa muốn tháo ra 
					vội. Chị Nhân nguôi ngoai nên cất tiếng a, a nũng nịu như 
					con mèo con. Hoàng xoa lên vai, nhón mớ thịt đầy ở đó bóp 
					như người làm mát xa cho chị thấy dễ chịu. Bây giờ thì chị 
					hài lòng vô cùng, thỉnh thoảng chị lại nhìn sâu vào khuôn 
					mặt Hoàng và tru môi ra hôn miệng anh. Hai người hôn nhau 
					say đắm, lưỡi xoắn lấy nhau đùn đẩy lại qua.
 
 Nằm lâu trên ngực Hoàng, đôi vú bị nén khiến nghẹt thở. Chị 
					nói nhỏ vào tai anh : cho em cởi áo kẻo nhàu nát, ra đường 
					không trông được. Hoàng cũng nhận ra điều này nên nới vòng 
					tay cho chị ngồi lên. Khi chị co tay định mở các cúc áo, thì 
					Hoàng nói để anh làm cho chị. Tuy thấy có vẻ lạ, song chị 
					cũng nhường cho anh quyền muốn làm gì thì làm. Anh xoay 
					người chị đối mặt với anh, rồi hai người nhìn nhau không 
					chớp, anh đặt tay lên ngực chị vuốt dọc dài xuống. Anh vuốt 
					tới vuốt lui mới bắt đầu cởi nút áo chị từ cổ. Anh cởi từ từ, 
					chiếc áo tách dần ra, bày khoảng ngực đầy với cái nịt vú đen 
					nhánh trên màu da trắng nhẫy. Anh lột hẳn chiếc áo ra, đặt 
					xuống bên, một bàn tay giữ sau lưng, một bàn tay đặt lên 
					từng bên của chiếc nịt vú nắn nót như nhà vườn thử quả. Anh 
					bóp nắn thận trọng, nghe ngóng xem chị có thích chăng thì 
					thấy hai mắt chị lim dim.
 
 Cùng một lúc, hai bàn tay cái trước cái sau vò vò trên người 
					chị. Chị Nhân hổn hển vì xúc động, chiếc nịt vú rộn hơi nhấp 
					nhô. Hoàng để tay vào chỗ tim, nghe nhịp đập gấp gáp, anh 
					hỏi chị : em hồi hộp sao mà thở rào rào như mưa vậy. Chị 
					Nhân nhõng nhẽo muốn ngả dựa vào anh, anh để yên xem chị ra 
					sao. Chị khẽ đặt má lên vai áo anh mà giụi giụi như đứa bé 
					được mẹ nựng. Anh giữ một tay lên bầu vú phía trước, cho tay 
					kia ra sau tìm cái khóa mở tách ra. Chị Nhân hơi co vai cho 
					sợi dây trên vai chị trụt lỏng trong khi Hoàng dùng hai tay 
					bợ lấy hai bầu nịt vú lôi rộng ra. Tuy nhiên anh không lột 
					nịt vú ra hẳn mà để nó lòng thòng nơi ngực chị. Chị chẳng 
					hiểu ra sao cả.
 
 Thấy vẻ lúng túng của chị, Hoàng có dáng mỉm cười. Anh giở 
					cao hai bầu nịt vú lên vừa đủ cho anh chui tọt vào như người 
					bị cột trói ở khoảng ngực chị. Anh nắm hai dây nơi vai chị 
					xiết lại cho cái nịt vú ôm cứng lấy đầu anh và ghịt phần mặt 
					của anh úp hẳn lên vú chị. Anh giữ cho khoảng mũi anh dính 
					sát lên vú và hít lấy hít để hương thơm của thịt da tỏa ra 
					từ vùng mềm mại đó. Chị bỗng thấy hãnh diện như đang có đứa 
					con mầy mò hít ngửi cái vật ban cho nó sự sống từ lúc mới 
					sinh ra. Quả vậy thật. Hoàng lăn xả vào vò vùi mũi môi lên 
					hết cái vú này đến cái vú kia, lại rà rà cả chỗ trũng nằm 
					giữa hai vú. Hơi thở anh thoang thoảng đủ để chị Nhân nhận 
					ra sự dịu dàng tràn lan nơi đó.
 
 Đầu tiên, Hoàng chỉ hít lần lượt lên từng bên vú chị thôi, 
					nhưng sự tiếp xúc giữa làn da nam với làn da nữ làm cho hai 
					núm vú căng săn cứng mọng lại. Hoàng dùng chót mũi khẩy khẩy 
					cho núm vú căng thêm nữa, tới khi cả hai nhọn như đầu bút 
					chì thì Hoàng luồn cả hai tay vào trong nịt vú bợ lấy hai 
					cái vú. Hai tay bắt đầu se lên hai núm vú, vuốt cho nó doãi 
					nhọn hẳn ra. Anh se chừng nào thì vùng da nơi ngực chị Nhân 
					săn lại chẳng khác da gà. Anh lại tưng tưng hai bầu vú cho 
					nó nhún nhảy và bấy giờ anh mới ngậm một đầu vú mà nút còn 
					một tay thì vê đầu vú và một tay thì nựng cái vú cà tưng cà 
					tang.
 
 Anh bú vú chị thật ngọt ngào, gượng nhẹ. Chỉ khi chị Nhân bị 
					kích thích hơi nhón người lên thì anh mới nhằn hàm răng cắn 
					vào đầu vú nhay nhay và đánh chót lưỡi cho nó sưng xỉa lên 
					một cục. Chị Nhân không nghĩ ra nổi những điều sáng tạo của 
					Hoàng. Nó khiến chị mỗi ngày mỗi thấy nét tân kỳ, độc đáo 
					của anh và gây bất ngờ cho chị quá lắm. Chị ôm lấy đầu anh 
					thật nhân từ, thật thương yêu, như bà mẹ khuyến khích đứa 
					con hãy hưởng trọn tình mẫu tử chị đem đến cho nó. Anh ngoan 
					ngoãn rúc nép vào ngực chị, há thật to miệng bú mút lấy đôi 
					vú căng mềm. Được cái vú chị thuộc loại to nên dù ngậm đầy 
					miệng mà chỗ thịt vồng lên vẫn muốn che lấp cả mũi anh. Anh 
					phải vừa bú vừa xoay trở cho mũi không bị đè bít.
 
 Đầu anh vẫn bị nhốt trong cái nịt vú, mấy lần chị Nhân đề 
					nghị cởi bỏ ra, song anh không ưng. Anh thích sự lùng nhùng 
					của thân phận một tên tù để mỗi khi anh giựt giựt nhay đầu 
					vú thì cái nịt vú cứ cò cưa nơi gáy anh. Những hồi nhún giãn 
					này để lại dấu cấn thành những đường đỏ nhạt nơi gáy anh 
					cũng như sau lưng chị khiến tay anh mò còn nhận ra dấu hằn 
					của tình yêu in rõ các nơi đó. Có lúc Hoàng bú vú đã đã thì 
					anh ngưng không ngậm vú nữa, chỉ dùng hai tay bóp chịt lấy 
					bầu vú thôi. Còn miệng anh thì mầy mò the lưỡi ra mà rà liếm 
					dọc khoảng trũng giữa ngực và kéo lết dài xuống bụng. Chị 
					Nhân phải ngả ển người ra cho anh làm, thân mình cứ chênh 
					vênh nghiêng như muốn té. Hoàng phải bíu hai tay chặt vào 
					hai vú để kềm chị không ngã bổ nhoài xuống, nên trông anh lê 
					lết nơi phía trước chị lằng nhằng không nhả.
 
 Thịt chị Nhân mềm êm quá, Hoàng bóp mấy cũng chưa muốn thôi. 
					Trái lại, thỉnh thoảng anh còn hỏi thăm xem ý chị thế nào. 
					Anh tùn tùn bóp hai cái vú, vê ngón cái se se hai núm và 
					nhấm nhẳng chất vấn chị Nhân : sao anh bóp em có ưng không. 
					Chị Nhân mắc cỡ không đáp mà trái lại dùng hai tay giữ ấp 
					lấy các tay anh đè chặt lên hai vú. Có hồi chị lại cố đưa 
					nhô ngực ra cho anh bóp vì đó là khi hai ngón cái se quấn 
					lấy hai núm vú không ngưng.
 (Hết Phần 
					23 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					24) |