| Khi ba đem cô ấy về giới thiệu và bắt tôi gọi bằng mẹ kế thì 
					tôi hoàn toàn không thể tin được. Bởi vì cô ấy trẻ quá, chỉ 
					nhỉnh hơn tôi một tẹo, bất quá xem như chị may ra còn dễ 
					nghe, nhược bằng nhóc nhách thì có thể cô ấy chỉ bằng con 
					gái của ba là cùng. 
 Tôi không phản đối việc ba có vợ kế vì má đã mất rồi, nhưng 
					dù gì phải chọn người tương xứng một chút, chứ ai lại mẹ kế 
					với con chồng sàn sạt ngang nhau. Cô ấy còn trẻ hẳn nhiên là 
					phải ăn diện, điều này ba không có gì đáng ngại, chức giám 
					đốc của ba thừa sức bao bọc cho cô, nhưng chênh lệch tuổi 
					tác thật là điều đáng phải lưu ý.
 
 Ba thì ví như cây cổ thụ ở đầu ngõ, còn cô ấy phơn phởn như 
					một đóa hoa rừng. Mùi son phấn, mùi dầu thơm, mùi hương da 
					thịt của cô lúc nào cũng phừng phừng lan tỏa, gì chứ tôi 
					đoán ngay cô thích diêm dúa, vui chơi. Nhất là đôi mắt lá 
					răm của cô thoạt nhìn đã thấy dễ sợ, luôn tỏa sự mời gọi và 
					buông lung rất mạnh. Cô nhìn như thu hút mọi người, bất kể 
					già trẻ bé lớn. Tôi e ba không đủ sức cung phụng tình ái cho 
					cô và chỉ sợ tình duyên ba lại lủng củng tiếp.
 
 Nghe ba trình bày cho cô vai vế của tôi, chưa gì cô đã gọi 
					tôi là con ngọt xớt. Còn tôi lúng túng vô cùng, ấp úng không 
					biết thưa thốt thế nào, ba phải nhắc : thì xưng là dì chứ 
					còn sao nữa. Tôi lí nhí làm theo phong cách ba chỉ, dì đã 
					cười rất tươi bảo ba : anh đừng làm con sợ, em mới về, phải 
					từ từ để mẹ con làm quen với nhau. Ba cười xuề xòa ngay, cô 
					nguýt tôi một cái dài thoòng. Tôi vội lỉnh để ba và cô được 
					tự nhiên.
 
 Tôi vào trường học, tối mới quay về nhà. Ba bận đi dự tiệc 
					nên chỉ có cô thôi. Tôi hỏi sao cô không theo ba, cô bảo ba 
					chưa muốn nói với mọi người việc ba đi bước nữa. Cô bảo tôi 
					tắm rửa rồi ra ăn cơm cô chờ. Tôi mượn cớ đã ăn chút đỉnh ở 
					ngoài nên còn no, thật ra là tôi muốn lánh cô mới đúng.
 
 Cô lon ton theo tôi vào phòng riêng, thản nhiên dặn dò : từ 
					nay có cô, con khỏi lo gì cả. Tánh con trai hay bừa bộn, cô 
					hiểu, nên cô sẽ phụ sắp xếp lại tươm tất cho con. Cô tránh 
					dùng chữ mẹ, có lẽ vì thấy gọi như thế không chỉnh chu lắm. 
					Quả vậy, phòng tôi đã được dọn sạch sẽ, quần áo vứt tung tóe 
					đã được cô đem bỏ giặt, sách vở xếp gọn vào các ngăn. Tôi 
					lại đâm bực mình, sự mất trật tự của bọn trai chúng tôi cũng 
					là một thứ trật tự riêng mà khi cần chỉ xốc tay sẽ có ngay 
					vật muốn thấy. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Còn cô giúp đỡ sắp lại, làm lệch đi cái chỗ 
					của tôi, nên tôi nói thẳng ra ý kiến này. Cô bảo thôi được, 
					bận sau những gì con cần dùng hằng ngày thì bày hết lên bàn, 
					còn mớ lỉnh kỉnh thì để cô thu cho gọn.
 
 Tôi có rên rẩm cũng chẳng ích lợi gì nên tỏ ý muốn cô ra để 
					tôi thong thả lo việc của tôi. Trái lại thì cô cứ đủng đỉnh 
					ở quanh quẩn đó, hỏi linh tinh đủ chuyện. Cô có vẻ biết 
					nhiều về tôi : nghe nói con rất quí mẹ con, chẳng may bà mất, 
					nên con lúc nào cũng ủ dột. Cô lại khoe ba nói tôi học rất 
					khá và cô ngỏ lời chúc mừng. Cô phát ngôn nơi miệng mà đứng 
					không yên, dịch tới dịch lui, cầm xem hết thứ này thứ khác.
 
 Cô bâng quơ bảo như muốn nói với tôi : dĩ vãng nhiều khi giữ 
					chẳng được thì cũng nên vứt quách nó đi. Dây dưa vào chỉ đâm 
					lẩm cẩm, chẳng học hành gì được. Tôi biết cô muốn nhắc tôi 
					về nỗi đau mẹ mất, nhưng coi như không để ý gì. Tôi phải 
					nhắc : dì ra sơi cơm để con tắm rửa. Cô đưa một ngón trỏ lên 
					chặn môi bảo tôi : con chỉ gọi bằng dì khi có mặt ba, còn 
					gọi thế nghe già cỗi và ít thân mật. Và nửa thật nửa đùa, cô 
					lại nói : con vẽ chuyện, đã là mẹ con rồi còn e dè việc gì. 
					Tuy vậy, cô cũng lững thững bước ra. Tôi khóa trái cửa và 
					cởi quần áo theo thói quen lừng lững đi vào phòng tắm.
 
 Tôi tắm rất lâu, một phần vì đang bực bực, một phần muốn kéo 
					dài tránh đối mặt với cô. Hai lần ba lượt, cô đã nhắc tôi ra 
					vì vẫn chờ cùng ăn luôn thể, nên lần khân mãi cũng đành chấm 
					dứt cho rồi. Tôi mặc quần áo nhẹ trong nhà và trở ra liền đó. 
					Cô cũng đã thay bộ đồ lụa mềm nên trông càng hấp dẫn tợn.
 
 Ngồi đối mặt nơi bàn ăn, môi trường trở nên lặng im hơn. Tôi 
					chăm chỉ ăn không một lời đối thoại. Cô cũng chẳng nói năng 
					gì mà chỉ dõi nhìn tôi nhai rất kỹ. Bữa cơm chiều gồm món 
					bánh mì ăn với bít tết, xà lách, tôi thích món mayonnaise 
					nên ăn cảm thấy ngon. Cô đề nghị uống chút vang đỏ cho dễ 
					tiêu chất thịt nướng khét. Chưa gì tôi thấy cô đã thuộc tâm 
					tính ba, chẳng bữa cơm nào ba quên một ly nhỏ khai vị. Tôi 
					cố tình từ chối, nại cớ không quen mùi rượu, nhưng cô ép và 
					nói uống chút chẳng sao, trái lại còn làm cho thức ăn tăng 
					phần ngon miệng.
 
 Thực ra, tôi từng uống với ba mỗi ngày, nhưng tôi không muốn 
					tỏ vẻ sành sõi để có khi bị đánh giá lầm là bê tha, trác 
					táng. Cô rót và nâng ly cụng với tôi : ăn đi rồi ngủ một 
					giấc là giã hết. Cô kề cà nói ba than phiền chức tước làm ba 
					khó chối từ sự mời mọc, nên đã đi là phải ở đến tận khuya, 
					và ba dặn hai mẹ con ở nhà cứ ngủ trước. Cô có lối ăn nói lạ, 
					khi thì mẹ mẹ con con, khi lại bảo đừng gọi bằng dì làm tôi 
					muốn điên cái đầu.
 
 Cô uống rượu rất rành, chưa gì đã cạn sạch ly mới rót. Tôi 
					giả vờ uống cầm chừng và nhăn nhó mặt mày để thanh minh về 
					tửu lượng kém, vậy mà cô cũng ép tôi uống đến sang ly thứ 
					hai. Tôi giả vật mình vật mẩy, loạng choạng và chấm dứt 
					nhanh bữa ăn về phòng móc cửa lại. Tôi nằm nhìn ngửa lên 
					trần nhà, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi mà ba cứ đi miết còn 
					cô thì quá sung sức miệt mài.
 
 Tôi liên miên nghĩ hết việc này sang việc khác, nhớ đến má, 
					lại loang loáng nghĩ đến dì. Có lẽ rượu làm cho đầu óc tôi 
					lâng lâng, nên làng nhàng cái tà áo lụa mềm của dì thướt tha 
					làm tôi thấy khó chịu. Tôi nhớ đến khuôn mặt dì ửng hồng, gò 
					má dì bóng nhẫy, hai tay dì dập dìu khua loạn xạ, dì nói bô 
					bô, chất lụa láng lung linh bên ánh đèn nhún nhảy. Mấy lần 
					dì đã chuyển sang ngồi cạnh tôi, lả lơi mời uống nữa, mắt dì 
					da diết nhìn, tôi phải tìm cớ đứng lên đi lấy món này món nọ 
					để tránh.
 
 Bây giờ nằm một mình, tôi càng thấy sợ dì. Tôi nghĩ người sẽ 
					đau khổ dài dài là ba vì nếu ba cứ bỏ đi hoài thì trước sau 
					gì cô cũng vấp vào sự phản bội. Tôi đâm cáu với ba, tại sao 
					còn vướng vào oan nghiệt. Chức vụ giám đốc dạo này dường như 
					ai cũng sa đà vào chuyện gái gủng, văn phòng nào cũng chọn 
					những cô thư ký trẻ măng, chú chú cháu cháu rồi bỗng thành 
					tình nhân của nhau hồi nào không rõ. Hình như đó là cái mốt 
					để chứng tỏ các vị còn sung sức, vả lại đồng tiền quá dư 
					thừa dễ khiến con người buông lung vào thời thượng đồi trụy.
 
 Tôi cứ nghĩ đêm đêm ba về nằm cạnh ngọn lửa tình ngùn ngụt 
					đó, liệu ba có thỏa mãn được đòi hỏi của dì hay là kẻ chiến 
					bại rất nhanh. Tôi đã từng nghe chuyện các bà vợ quan quyền 
					bao trai để làm người tình dự bị thì dì có thuộc vào số 
					người đó khi mà ba yếu thể xác hay chăng. Còn tôi nữa, dập 
					dìu dì là cánh bướm vờn cánh hoa non vừa hé nhụy, bao lâu 
					tôi còn giữ được khỏi ngã lòng. Tôi sợ dì, sợ những cái liếc 
					mắt lẳng lơ và sợ cả sự phóng túng tình cảm dì đang chờn vờn 
					bủa giăng trước mắt. Nếu dì là người thật thương yêu ba, có 
					đâu mới ngày đầu đã phục cho con trai chồng uống rượu và lại 
					phục sức phóng túng vậy nhỉ.
 
 Tôi đã cố tránh không nhìn vào dì khi dì thở rộn vì cái khe 
					áo của dì mềm mại quá, nó quều quào ve vuốt lên người dì làm 
					cho những gì không đáng thấy đều lập lờ hiện ra cả. Tôi phải 
					nhận là dì đẹp, đẹp cả người lẫn sắc, giá ba từng tơ hào thì 
					sự thân quen của tôi với dì e thích hợp hơn.
 
 Tôi nằm đó, không sao ngủ được. Dì đã lải nhải gọi cửa mấy 
					phen, tôi phải nằm im như đang say ngủ. Dì gọi chán bỏ về 
					phòng, cách nhau chỉ một tấm vách nên tôi nghe rõ tiếng dì 
					hì hụi xả nước tắm. Cũng như tôi lúc nãy, tiếng nước chảy ồ 
					ồ rất lâu, và trí tưởng tượng của tôi bay bổng khi mường 
					tượng cơ thể dì. Tôi bắt thở dài từng hồi và cảm thấy tức 
					tức ở bộ phận dưới háng.
 
 Rồi quá mỏi mệt tôi thiếp đi. Tôi thấy dì lẻn vào buồng, tự 
					động chui nằm đắp chung chăn với tôi. Tôi xô đuổi dì ra sợ 
					ba biết, dì bảo ông vừa gọi nhắn đêm không về. Tôi thấy dì 
					chỉ quấn quanh người bằng một tấm khăn lông trắng và vừa 
					chui vào thì cô cũng tháo bỏ ra. Rõ ràng dì trần truồng như 
					đứa trẻ con mới đẻ, nhưng khác hài nhi là thứ gì trên người 
					dì cũng chin mọng hết rồi.
 
 Dì trấn an tôi : con để ta nằm chung cho ấm. Ta rất sợ nằm 
					một mình vì nhát ma. Con cứ ngủ yên, ta hứa không phá phách 
					gì con đâu. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Nhưng trước tòa thiên nhiên đúc lồng lộng như 
					thế này thì bố ai mà nhắm mắt ngủ được. Dì rất nhanh ngủ, 
					loáng cái đã thở đều đều, gác chân gác giò búa xua lên người 
					tôi. Mùi xà phòng thơm, mùi rượu còn đọng, mùi thơm của thịt 
					da mới tắm xộc mạnh vào khứu giác tôi làm tôi choáng váng 
					hết sức.
 
 Tôi cố lay cho dì tỉnh để xin dì về lại phòng, nhưng dì ngủ 
					say quá, chỉ ư ử lên tiếng. Tôi tốc chăn định choàng dậy, 
					nhưng cả thân mình dì kẹp cứng lấy tôi. Ở dưới chăn chỉ lờ 
					mờ đoán những gì trời cho dì có, nhưng tốc chăn ra mới thấy 
					nét tuyệt diệu của dì : hai vú đầy tròn múp míp, bờ ngực 
					rộng thênh thang, hai hàng chân ngọc trắng bóc và duỗi dài 
					mút mắt. Còn khoảng lông đen giữa háng trông mới xinh gọn 
					làm sao, hình như dì cắt tỉa sạch sẽ và đẹp vô ngần.
 
 Dì lại nằm gối đầu lên hai tay mở banh ra, mớ lông nách xun 
					xoe càng làm nổi lên màu da trắng tuyết và trong như ngọc. 
					Tôi quay đi không muốn nhìn vào hai đầu vú dì, nhưng cổ tôi 
					như bị bắt vít cứng ngắc nên phải lom lom trông vào đó. Chao 
					ôi, hai núm vú đỏ hồng và bóng láng như da ổi. Dì thở làm 
					hai quả vú lắc lư, cái quầng nhấp nhô bắt sốt ruột. Tôi nuốt 
					nước bọt không kịp, quần bị đội cong lên. Miệng tôi há to 
					như cóc chờ mưa xuống, dì trở mình huỳnh huỵch, lúc ngửa lúc 
					nghiêng, tư thế nào cũng bày hết đôi vú và cái lồn ra dưới 
					ánh sáng.
 
 Tôi thèm muốn phóng tinh trong quần. Chưa bao giờ tôi được 
					nhìn người đàn bà thật gần và thật rõ như vậy. Nhất là lúc 
					dì vô tình nằm xạng hai chưn ra, tôi bắt chết điếng vì lồn 
					dì há ra giống con ngão, hai mép đỏ hồng. Gió từ chiếc quạt 
					thổi làm mớ lông lượn lờ dợn sóng, tôi chỉ chực nhảy xổ vào 
					ngoạm một cái cho xong. Tôi còn đang loay hoay nửa muốn bỏ 
					đi, nửa còn rịn lại thì dì chợt mở mắt ra cười hô hố. Thì ra 
					dì giả tảng ngủ. Thấy vẻ lúng túng của tôi, dì bảo : con 
					trai thích đàn bà bỏ bu còn giả ngộ. Nhìn cái bộ con lăng 
					xăng ngồi ăn mà mắt lấm lét dòm vú của dì, biết là anh muốn 
					thấy mồ. Dì gài bẫy để con say mà con lảng tránh. Giờ con có 
					giỏi thì bỏ đi thử coi. Nói xong, dì dạng toạc chưn ra để 
					cái lồn mở tòm lom một nắm và hai tay dì vò bóp lấy hai vú, 
					rít khe răng khịt khịt.
 
 Tôi mắc cỡ hết cỡ, con cặc trong quần giựt giựt muốn điên. 
					Dì thỏ thẻ bảo : thích thì dì cho phép đấy. Con cứ tự nhiên, 
					dì không mét lại ba đâu. Dì lại liếm ngón tay và thọc vào 
					lồn ngoáy như vặn ốc. Dì xục ngón tay vô ra ngập lỗ lồn rồi 
					đưa lên mũi ngửi, ậm à ậm ừ như tỏ vẻ thích. Dì vỗ bạch bạch 
					vào từng cái vú hỏi tôi : con muốn bú hay bóp chớ, thử coi 
					chúng mềm cứng ra sao. Dì cho mà sợ gì hay là con thích mút 
					lồn, dì vừa nói vừa banh lỗ lồn ra rộng tuênh toang như hầm 
					xe lửa.
 
 Tôi hết chịu nổi nên đổ nhào lên người dì và vồ vập khắp 
					thân mình dì. Tôi thấy rõ ràng hai tay tôi mân vo vú dì đến 
					thành cục, còn miệng thì lêt liếm và bú nút rột rột vào lồn 
					dì tới tấp không thôi.
 (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem 
					tiếp 
					Phần 2) |