| Dì nằm một chặp vội chạy bay chạy biến vào nhà tắm. Dì lải 
					nhải luôn miệng : sống với ba con anh chán bỏ mẹ, đúng lúc 
					cần đi đâu là nhèo nhẹo đòi đóng thuế trước đã. Tôi biết 
					tính dì nên chỉ nằm xoải tay chưn mà cười trừ. Có lẽ vì cởi truồng lâu, và hơ hỏng để mở cửa chớp gặp gió 
					lùa, nên bỗng dưng tôi đau bụng quá sức. Dì chiếm giữ buồng 
					tắm nên tôi mắc kẹt. Mọi lần, bả tắm để cửa mở, lần này bà 
					sùng tôi hay sao mà khóa nghiến. Tôi réo gọi, bà tưởng tôi 
					đòi nữa nên không mở.
 Tôi thốn muốn chết, bưng lấy đít kè kè, rối tung thiên. Tôi 
					hét bưng bưng : tôi đau bụng, bà không mở, tôi bậy ra đây, 
					bà ráng dọn. Nghe vậy, bà mới tháo chốt cửa, tôi lao vào như 
					tên bắn. Dì vẹt ra tránh và quay vào tắm tiếp. Tôi ngồi nơi 
					bệ làm phận sự, thấy dì móc miết để lôi mớ tinh trùng của 
					tôi ra.  Dì ì ọp làm, tôi thản nhiên ngắm rồi trêu chọc : cứ để cho 
					nó ngấm đã sao. Người ta bảo khí trẻ gây tăng tuổi thọ, đám 
					gái làm tiền thường giữ làm vốn đấy. Dì bảo : giữ để bụng 
					chướng lên cho ba anh gọt đầu tôi bôi vôi à. Rồi dì lụng bụng nhắn nhe tôi : tôi phải chạy đến chỗ các bà 
					một tí, chứ một hai kỳ này tôi quyết hốt hụi lại để lỡ. Dì 
					tắm rồi nhanh nhảu lau mình chạy ra. Tôi vào tắm rửa ngay 
					nơi bồn dì vừa ra, còn chưa xả bỏ nước. Tôi ngâm mình trong 
					nước ấm thấy khỏe khoắn hẳn ra. Dì đóng sầm cửa như bực bội tôi. Tắm xong, tôi để nguyên 
					mình ướt ra lăn lộn nơi giường của dì. Tôi suy nghĩ cuộc đời 
					lắm tai ương, ai dè con chồng lại đi ngủ với mẹ kế. Phần nào 
					tôi cũng thấy kỳ kỳ, nhưng lại tự bênh vực nào phải tại tôi 
					mà xảy ra. Giá như dì đừng tìm cách chài ngải tôi thì đâu 
					đến nỗi, chẳng qua tại ba cả. Ba lớn tuổi, còn ham chi của 
					lạ, đèo bòng người mà ba không đủ sức thỏa mãn dục vọng của 
					họ, thì chuyện dâm ô tránh sao khỏi. Phương chi những người lê lết đi tìm các vị có danh có phận 
					chẳng qua nếu không nhắm vào dục tính thì cũng chẳng ngoài 
					tài sản, chức vị của chồng. Vào gia đình, thấy con ghẻ khỏe 
					mạnh, chài níu để nó đi vào loạn luân, rồi ăn được một lần 
					thấy ngon cứ bám theo ăn mãi. Tôi phải phục nước bẫy tình của dì, người ngợm nhìn đã muốn 
					sấn tới, loáng thoáng ngắm từ bên ngoài quần áo đã muốn hiếp 
					tươi ngay, huống gì lột được ra thì còn ngẩn ngơ biết mấy. Dì đúng là một mẫu người tuyệt hảo. Vú ra vú, lồn ra lồn, 
					nghều nghệu đứng vểnh lên, trông là miệng lưỡi cứng đơ hết. 
					Lần đầu tôi rờ được lên vú dì, tôi tưởng đang lạc vào động 
					tiên, sao mà mát rượi, ấm mềm. Nên tôi gạ gẫm để sờ mó được 
					cái chỗ khác của người nữ. Dì kênh kiệu giả tảng rất hay, 
					nhưng ỡm ờ cũng để tôi thò được vào cạp quần. Dì muốn tỏ ra 
					là tại tôi liều lĩnh chứ không phải vì dì nhạt lòng. Tôi đè được dì một lần thì quên không nổi. Dì cũng vớ vẩn 
					như tình cờ bị tôi dồn vào thế bí, mặc, miễn sao dì cứ banh 
					giò cho tôi nắc là xong. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Mà chơi dì như được bay bổng vào 
					không gian, lướt qua ao hồ sông suối, gò nỗng, núi non, rừng 
					rậm, cỏ biếc. Dì có lối xục xịch người rất hay, tôi vò bóp, 
					miệng thì kêu đừng mà vú thì đưa cao cho tôi sờ. Tôi xoa 
					lông thì nửa thân dưới cong tếu lên như cây cung sẵn sàng 
					bung tên ra. Bây giờ nằm nghĩ tôi thấy như không phải sự thực. Dì mơ hồ 
					hiện diện khắp trong hang cùng ngõ ngách thịt da và tâm hồn 
					tôi. Nhiều khi tôi tưởng mình mơ màng, thiếu thực tế mà cố 
					quên dì thì không sao quên nổi. Đang nghĩ lung tung thì có tiếng chuông bấm. Tôi nhỏm lên, 
					choàng vội cái quần vào và chạy ra xem ai. Một bà nào đó 
					nhìn tôi trân trố và hỏi có phải nhà của dì, tôi nhận phải. 
					Bà bảo : nghe dì đòi hốt hụi, lại thấy dì không đến nên nghĩ 
					bà bị đau, muốn đến hỏi thăm cho biết. Thấy mình ở trần không tiện, tôi mời bà vào nhà. Ngang qua 
					phòng ngủ, nhìn mớ chăn nệm ngổn ngang, bà tủm tỉm cười ý 
					nhị. Tôi lại vội quàng cái áo và rót nước ra mời bà. Dì cũng 
					xưng hô dì cháu với tôi. Trong chuyện vãn, bà khoe được dì khen, tôi tuy là con riêng 
					của chồng nhưng giúp dì mọi việc. Bà cũng úp mở nói là trông 
					tôi khỏe mạnh và đẹp trai. Bà còn cho tôi số điện thoại lẫn 
					địa chỉ để thỉnh thoảng ghé thăm. Tôi chăm chăm nhìn bộ áo váy bà đang mặc mà tim đập loạn xạ. 
					Cổ áo xẻ rộng, may bằng loại đăng ten thêu hoa to, bên trong 
					lấp ló chiếc nịt vú bầu bĩnh và phồng gọn. Cánh tay, ngực áo, 
					sau lưng là những đóa hoa to kềnh với những dây cành uốn éo, 
					bó lấy khoảng ngực đồ sộ và chắc. Có thể tại cặp mắt tôi hau háu nhìn kỹ quá nên bà đưa tay 
					vuốt sửa tà áo. Bàn tay rề rề chạy qua vùng hai vú, từ từ 
					như chặn đè làm cho chúng càng căng lên. Được thể, tôi khen 
					vụng về : bà đẹp quá. Bà thấy tôi nịnh như khướu, nên ỏn ẻn từ chối, song lại có 
					vẻ vừa ý. Tôi sẵn đà, khen tới tấp vô : bàn tay bà trắng, rà 
					vuốt lên chất vải đen càng làm nổi bật những chỗ đẹp của phụ 
					nữ. Tôi nói mà liếc xéo như muốn hốt hồn bà. Bà chối băng 
					băng, mà tay lại vuốt thêm lên ngực. Tôi ỡm ờ tấn công : bà có vẻ lớn như dì tôi, nhưng trông bà 
					trẻ lắm. Rồi buông lửng để câu nói thấm lan, tôi quyết mạnh 
					bạo tung một đòn nhử : trông ngực bà đầy đặn quá, ai nghĩ là 
					của thực. Rồi cứ như một nhà thiét kế thời trang, tôi đía : 
					tạo mốt quần áo ngày nay chả biết đâu là ưng, đâu là oan. Bà dường như hơi bất mãn, tôi phải vội đính chánh : nhưng 
					chắc của bà không ở vào trường hợp như tôi nói. Bà bẻ câu 
					chuyện sang một hướng khác : ấy, nhiều người cũng phê bình 
					tôi như cậu, song từ bé người tôi đã sớm nở nang, giờ dẫu 
					lớn vẫn chưa mất các nét trẻ đẹp. Bà nói mà vặn tréo mình cho cặp vú nhỉnh cao và như người 
					soi gương xem mình gọn ghẽ chưa. Tôi áp lại gần bà, cầm lấy 
					vạt váy kéo mà bảo : để cháu giúp dì một tí, dì vội vàng nên 
					vẻ đẹp bị giảm thiểu. Bà e dè sợ tôi mượn cớ đụng chạm, nhưng tôi cố tránh những 
					hành động không cần thiết và đẩy bà ra trước gương soi tự 
					ngắm. Bà xoay một vòng ra dáng bằng lòng và khen : cậu có 
					con mắt tinh đời đấy. Ánh mắt bà có vẻ vui. Tôi nhắc lại việc bà đến và nói dì tôi cũng vừa đi, nói đến 
					gặp các bà. Chỉ nghe bà nói : vậy à rồi lại lăng xăng hỏi 
					dồn tôi việc đang dở. Bà bảo dì khoe là tôi thường giúp ý 
					kiến mỗi khi dì sửa soạn sắp đi, để ra đường không ai có ý 
					kiến chê dì. Kế tiếp, dì ướm hỏi : bữa nào tôi nhờ anh đến 
					cố vấn cho tôi vì tôi sắp dự đám cưới nên muốn lịch sự một 
					chút.Tôi nhận lời ngay, nhưng ba hoa để tăng thêm giá trị tay 
					nghề : cháu thấy có nhiều bà ngực trông vô cùng thanh tân mà 
					chỉ vì ngại tốn, sắm phải ba cái món nịt rẻ tiền nên hỏng 
					giảm rất nhiều vẻ tròn trịa đáng có.
 Bà trố mắt nhìn tôi, không tin. Tôi lại phải đi vào chi tiết 
					chút nữa : đây bà xem, loại áo nịt bà đang mặc quả làm tôn 
					vẻ đẹp của ngực bà lên rất nhiều. Tôi biết ngay đây là loại 
					hàng hiệu đắt giá, cho nên mới thoạt nhìn tôi đã nhận ra 
					ngay vẻ lôi cuốn mới khen nhăng khen cuội bà như vậy. Bà chúm chím cười, ỡm ờ nói : con mắt anh bén nhọn thiệt, có 
					thể nhìn xuyên qua quần áo người khác. Rồi bà xác nhận : của 
					này là ông nhà tôi mua cho khi đi công tác nước ngoài, nghe 
					đâu giá đến vài trăm đô. Tôi nhìn không chớp và tỏ ý cuốn 
					hút. Thấy tôi loăn xoăn tại chỗ, bà bỗng ngượng nghịu. Bà cũng 
					không đứng yên, xoay ngửa xoay nghiêng, lại nhún mình khom 
					người làm cổ áo càng hở rộng, tôi nhìn rõ đường xẻ sâu giữa 
					hai vú ngồn ngộn. Tôi chép miệng vun vào : chắc là ngực bà 
					to và nặng nên khi bà nghiêng người cháu nhìn thấy nó lủng 
					lẳng như hai bị mỡ. Bà có vẻ đỏ mặt lên, nguýt tôi một cái và nói : anh khéo tò 
					mò, nhìn đâu cũng kỹ. Tôi được khen càng hứng chí nên kháo : 
					chứ không ư, người đàn bà chỉ có cặp ngực là chỗ mời mọc 
					nhất, bà có chăm sóc cũng phải thôi. Chả bù lắm người chưa 
					bao lăm tuổi mà ngực đã thẳng băng như miếng ván. Bà cất tiếng cười khục khục, nhưng mắng át tôi : sao anh có 
					vẻ kinh nghiệm đường đời thế. Tôi chẳng góp lời thêm, để bà 
					u u với lời khen của tôi. Tôi giục bà sơi nước, bà sực nhớ 
					nên cầm lấy tách chiêu một ngụm. Cảm thấy sự gặp đã hơi lâu nên bà kiếu từ ra về. Tôi lẽo đẽo 
					đi sau tiễn chân. Ra đến cửa, bà chùng chình dừng lại, nhìn 
					tôi và nhắn nhe nhớ lại nhà giúp bà. Đúng là không dưng tôi 
					được sa vào hũ nếp, bà chả mời thì tôi cũng phải tìm cách. 
					Tôi còn đang mang hình ảnh cặp vú thập thò của bà đè ẹp ở 
					chỗ xẻ cổ áo mà tôi chỉ mong có thể thò tay vào nựng nựng 
					một chút. Bà đi rồi, tôi trở vào giường nằm, thấy nhà rộng rinh và tự 
					dưng buồn thê thảm. Tôi vừa mới tắm mà sao nổi ngứa râm ran 
					lên. Tôi mong sao dì chóng quay về để tôi ôm gỡ cho dằn bớt 
					sự nôn nao do bà bạn dì đem tới. (Hết Phần 
					33 ... Xin mời đón xem 
					tiếp Phần 
					34) |