Tối qua, ọc ạch đụ dì một phùa, lại phải liếm và bú thêm lồn
bận nữa, dì mới chịu trở lại phòng ba. Nằm một mình lại nghĩ
đến bà ấy nôn dữ tợn, ước gì có bà ấy đụ tiếp, trò tưởng
tượng càng thêm nứng và tức dái. Chả thế mà mấy tay thủ dâm
kêu mệt lử vì khi xục cặc phải vận toàn lực để nghĩ ra cái
lồn trước mặt, xục mới bắn khí ra được. Thành ra đến khi mửa
ọc được thì cặc dái rát ôi là rát, coi bộ xộc xệch hết trơn. Mất ngủ mắt cay xè, con cặc thì đội rần rần trong quần, lột
vứt ra nó vẫn gật gù lia lịa, thấy mà chán. Đã thế, vừa tảng
sáng dì lại bò vô, tôi mệt bằng chết, đuổi còn hơn đuổi tà.
Dì bảo : má phải đánh lừa ba là vào dặn chuyện hụi hè ổng
mới để cho đi, mày không thương má sao. Mấy bữa, má đi vắng,
lồn má thiếu đụ, con không giúp má thì má chết mất.
Tôi than tối qua đụ dì oải hết rồi, dì nói tỉnh bơ : mày mệt
thì cứ nằm đó để má tự làm. Tôi rùng mình đùng đùng. Dì lóp
ngóp bò lên giường, tốc cái váy thùng thình che lên mặt tôi,
rồi ngồi dạng banh háng ra, chìa lồn vào miệng tôi xin được
bú nút. Bà dì thiệt đoản hậu, bả cụ bị hết trơn, bả đâu có
mặc sịp, nên vừa úp cái váy là lông lồn đâm xào xạo vào mép
tôi, xịt xọt. Bả còn xí xọn, xịt chút number five thơm rức
mũi và rắc chút phấn lên lồn làm tôi muốn xính vính.
Bà nói rau rảu : mày mệt má không bắt đụ đâu, nhưng làm ơn
con bú lồn má một chặp cho má đỡ khổ. Tôi đành cạp nộp hụi
chết cho rồi. Cái váy trùm ngộp quá vì khi tôi cạp lồn, bụi
phấn bay tá lả ra, tôi phải tốc nó ngay để thở. Má quơ vội
gấu váy giữ hờ hờ nơi bụng, lè nhè kể : má phải giữ cẩn thận
kẻo nhăn nhó ổng biết ngay chỗ hai đứa mình làm trò ma ăn cỗ.
Tôi đến phục bà.
Tôi cạp sơ sơ cái lồn trả nợ phứt cho rồi, nhưng dì nào chịu,
cứ lết chà, xủi nạo, bắt tôi bú nhay, nút liếm thì mới ưng.
Cơ khổ làm tôi sặc tổ mẹ, nhưng còn đường nào thoát, đành
kéo rị mông bả xuống làm đại cho xong. Cái tiếng nút lồn kêu
chót chét làm dì ớn, sợ ba đi chợt ngang nghe thấy, nên dì
oang oang nói to : ở nhà con viết giấy hốt hụi cho dì, lại
đi thu mấy món tiền góp cất vô tủ kỹ lưỡng. Dì nấu sẵn thức
ăn hết cho con rồi.
Miệng thì nói vu vơ mà một tay thì lôi bàn tay tôi nhét vô
áo đòi bóp vú. Bả độc thiệt, dưới thì trống huơ, trên cũng
trống hoác, có thấy cái xú nào đâu. Thành ra thọt tay vô là
đụng hai vú chình ình liền. Tôi ví von : dì dặn con hốt hụi
thì hốt chén hụi lớn hay hốt chén hụi nhỏ. Dì xỉ ngón tay
lên trán tôi mà chửi nho nhỏ : đồ quỉ, bóp còn đòi vú lớn,
vú nhỏ. Tôi lại nhỏng nhảnh chọc dì : còn dì nói con đi gom
nợ, vậy con gom món nợ ở dưới hay món nợ trên. Sẵn tôi đang
nghiến cái hột le trong răng, dì sướng nên nắc lồn lia lịa
mà trả lời : con gom tiền góp ở dưới cũng được hay ở trên
cũng xong, nhưng nhứt định là đừng cho thiếu. Mấy mẻ nhín
được một bữa là ì xèo đá gà thêm bữa nữa, nợ chồng khó đòi.
Tôi thấy dì xủi lết cái lồn thì cắn thêm một phát và hai tay
bóp nghiến vú dì ra. Bà má sướng ngoáy lia cái lồn, nước
trào ra lênh láng. Tôi nút lụt xụt làm dì quíu thằn lằn. Tôi
bú lần xần khi nghe ba hét giục thì dì hốt hoảng giựt lồn ra,
dáng tiếc rẻ và láu táu nói : thôi dì đi nghe, ở nhà con
ngoan ngoãn, dìa dì thưởng.
Tôi chờ cho tiếng ga ra đóng lại thì thở phào thoát nạn. Tôi
hít mấy hơi dài cho nhịp thở bình thường lại và lôi con di
động ra. Tôi bấm số sau khi nhẩm nhìn thì giờ trên máy.
Tiếng đáp mau lẹ cho biết lão ấy cũng đến sở rồi.
Bà ấy a lô, a lô mấy tiếng. Tôi lừ đừ trả lời : là tôi đây,
đêm qua bà ngủ có ngon không ? Bà than vãn : cậu liều quá,
sao lại gọi lúc lão có nhà. Tôi cười khục khục : tôi thích
trò hồi hộp thế mới có kỷ niệm. Và chưa chờ bà hỏi gì, tôi
mở lời than như bộng : bà kế đó còn yên tâm ngủ ngay, chứ
tôi trằn trọc mãi (bận phục vụ dì thì ngủ nghê gì nổi mà
chẳng trằn trọc).
Bà có vẻ ỡm ờ : sao thế ? Tôi ngủng ngẳng đía : thì nhớ bà
chứ sao nữa. Tiếng bà : xạo, cậu đã biết gì nhiều về tôi mà
nhớ, cậu nhớ dì cậu thì có. Tôi phải chối dứt dạt ngay : ấy
chết, bà đừng nghi thế, nhỡ ba tôi nghe được, oan gia lắm.
Dì là dì, con là con, tôi nào dám tơ hào, bậy bạ, loạn luân
thế. Bà cười hì hì xí xóa : thế tôi hỏi cậu nhớ gì nào.
Tôi gãi đầu gãi tai để chọn một câu nào thật ý nhị chọt vào
lỗ tai bà. Tôi chợt lóe ra, tôi à uôm : nhớ cái đường rãnh
sâu thực sâu như hang thuồng luồng ở giữa hai vú bà chớ còn
nhớ gì nữa. Tôi nghe bà a lên một tiếng trong máy, nhưng sau
đó lại ỡm ờ trêu tôi : tôi có mặc áo, mặc cả nịt thì cậu
thấy cóc gì mà nhớ. Chẳng qua cậu tưởng tượng.
Tôi tả oán ngay : ấy chẳng thà thấy tét bét te be lại đỡ
cuồng, đằng này cứ lơ thơ tơ liễu buông mành thế mới chết.
Cả đêm chập chờn cứ nhìn thấy bậy. Bà có vẻ thú vị với trò
cút bắt của tôi nên reo nhỏ : thế cậu thấy bậy gì vậy ? Tôi
lả lướt ngay một đường tăng gô : ấy, khó nói lắm, lúc nào bà
rảnh ghé lại, tôi sẽ trực tiếp kể bà nghe. Nói trên điện
thoại, lỡ ai nghe được người ta cười chết.
Bà như chợt nhớ ra : à phải, hôm qua có hẹn đến thu hụi sáng
nay mà. Vậy tôi đến ngay được chứ ? Tôi phấn chấn lạ kỳ,
không ngờ ông thần may mắn ở đâu nhanh chân đến liền, nên
tôi ấp úng : vâng, mời bà, ba và dì tôi đều đi vắng cả,
nhưng có giao tiền lại chờ bà đến lấy. Tôi hí hửng vì tóm
được cái đuôi con chuột nói láo của bà.
Tôi choàng dậy, nhoáng nhoàng làm vệ sinh thân thể, lẻn vô
buồng dì nhón cái number five xịt tóe lóe khắp thân. Tôi
cũng lục ngăn kéo dì thủ vội cái xú và cái sịp khoét ở hai
đầu vú và cửa lồn nhét túi. Tôi không hiểu tại sao tôi làm
vậy, nhưng biết đâu ông thần may mắn xui khiến lại ban thêm
cho tôi nụ cười nào nữa. Trên đời nào ai đoán được sự tình.
Tôi nhấp nhỏm chờ. Tiếng chuông ính oong bữa nay sao lanh
lảnh, thánh thót, vui đến thế. Tôi trịnh trọng đứng lên ra
đón. Ôi dào, bữa nay sao bà đẹp lạ, người trông tha thướt vô
cùng. Tôi lịch sự mời bà vào và khen lơ lửng : hôm nay trời
tuyệt đẹp, nhưng vẫn còn thua bà.
Bà vấp chân bước hụt, tôi quáng quàng đỡ sau lưng, bà cám ơn
và lí nhí : cậu chỉ nói bậy. Tôi khoái chí trong lòng. Vào
tới phòng khách, tôi lính quính quên cả mời bà ngồi làm bà
cũng hơi ngượng. Sực nhớ ra, tôi mau mắn kéo cái ghế đỡ, chờ
bà ngồi và ráo lên chạy đi rót nước. Bà can ngăn : anh mặc
tôi, chỉ ghé lại một tí tôi phải đi ngay. Tôi xun xoe ngay :
ấy chết, sao vội thế. Lâu lắm mới được gặp riêng bà, xin
được nán lại để tôi học hỏi dăm điều và (như chợt nhớ ra)
tôi còn nợ chưa nói chuyện đêm qua nghĩ bậy cái gì nữa.
Bà à lên như cũng vừa chợt nhớ : ừ nhỉ. Rồi bà ỡm ờ hỏi :
nhưng anh giữ tôi lâu lâu, liệu buổi trưa có gì cho tôi ăn
không ? Tôi nhận ra cái tiếng “ anh “ bà dùng lần nữa, nên
cũng lấp lửng pha trò : tưởng gì chứ đãi thì bà muốn ăn bao
nhiêu bữa cũng có. Bà liếc tôi châm chọc và lả lơi buông thả
: thế à.
Bỗng bà vặn hỏi : thế giờ anh có thể cho biết anh nghĩ bậy
gì để tôi còn giải thích và đi. Tôi vặn các ngón tay như cô
gái được mẹ hỏi có muốn lấy chồng và uốn éo người. Tôi không
ngờ sao không dưng tôi đóng kịch khéo thế, mặt tôi bỗng đỏ
nhừ, hai tai nóng hổi.
Thấy tôi ấp úng, bà khuyến khích : anh mạnh dạn nói ra đi,
tôi ít gì cũng là bạn của dì anh, không nên không phải tôi
sẽ chỉ dẫn cho biết. Tôi lại tỏ vẻ khó khăn chút nữa : vâng,
thế nhưng trai trẻ chúng tôi nghĩ tưởng vớ vẩn lắm, sợ thố
lộ ra bà cười.
Bà gạt phăng : thôi, anh khỏi phải rào đón, tôi sốt ruột rồi,
không muốn kể thì để tôi về. Tôi nôn nao chộp giữ tay bà lại,
ôi bàn tay múp míp, mềm mại và ấm áp làm sao. Tôi cầm mà
không muốn buông, cứ ấp mãi và nắn nắn nhè nhẹ. Bà cũng đứng
im cho tôi giữ. Ma xui quỉ khiến thế nào mà tôi nhấc chầm
bàn tay ấy đưa lên mũi hít và xoa quanh quanh, rồi lè nhè
thưa : suốt đêm tôi chỉ nhớ đến bà mà tức anh ách, khó chịu.
Bà mở to mắt nhìn tôi : thật hả, sao anh bạo thế ? Tội chưa
? Thế sao không gọi dì anh lấy thuốc cho uống. Tôi thiết tha
than vãn : thuốc nào mà chữa được bệnh tương tư, thưa bà.
Bà có vẻ sợ. Cuống quít cả lên : chết chửa, sao anh lại yêu
đơn phương đến nỗi tệ hại. Vậy anh phải làm sao ? Tôi cà kê
dê ngỗng thở dài : thì còn làm sao được, tôi phải rón rén
chạy đi xối nước cho tỉnh (tôi ngẫm ra sao mình phịa tài thế
!), mà có ăn thua gì đâu.
Bàn tay bà vẫn ấp trên mặt. Tôi di chuyển giúi giụi và cố
hít hơi hướm của bà. Bà đờ đẫn cả người, mặc cho tôi xoa bàn
tay khắp nơi. Tôi hít, tôi hôn và dịch xê người ra dần sau
gáy, và tự nhiên tôi ghé hôn vào chân tóc bà da diết. Bà
giãy nảy lên : sao anh lại hôn tôi, chỗ ấy tôi buồn lắm. Tôi
vội không để bà trốn lánh nên vẫn thở những hơi sâu vào gáy
bà và lè nhè : tôi van bà, bà cho tôi hôn một tí, chứ không
tôi chết mất.
(Hết Phần
38 ... Xin mời đón xem
tiếp Phần
39) |