| Từ trường về, tôi như người mất hồn. Cả buổi 
					bị những hình ảnh của dì bám theo dằn vặt làm tôi muốn nổ 
					tung đầu, vừa mất sức vì phí phạm tinh lực đêm qua, lại vừa 
					thấy quay quay trong trí những vú, những lồn của dì, tôi 
					muốn khát khô cả cổ. Đã vậy, dì còn kể tội của ba : ông ấy 
					thật đoảng, đi suốt cả đêm, sáng về nói dăm điều ba chuyện 
					lại lỉnh mất. Bảo là đi theo phái đoàn lập thương ước mãi 
					đâu tận Vũng Tàu, Bà Rịa, ít ra cũng mất mấy hôm mới về. Tôi 
					hỏi thế sao dì không đòi đi theo, bà bảo ông cóc chịu, chắc 
					là mắc đem theo con thư ký để du hí, hú hí với nhau, chứ đem 
					dì thì còn chấm mút gì được. Tôi chưa hé miệng thì dì bảo : 
					kệ ổng, càng nhàn, ổng có ở nhà cũng ích gì đâu. Mẹ con mình 
					lập chương trình biểu diễn thời trang cũng vui. 
 Thì ra dì muốn nâng tôi lên thành chánh chủ khảo cuộc trình 
					diễn các món hàng ba mua sắm, đúng như lời nhắn nhe, hẹn ước 
					của dì mới sáng nay. Tôi nửa mừng nửa sợ, dì mới mặc loại áo 
					quần lót lưới nhện mà tôi đã suýt xuất tinh mẹ nó ra, giờ ba 
					vắng nhà, dì giở món độc chiêu, không đụng hàng thì bỏ bu. 
					Chắc là những món ba dụng ý mua cho dì để thỏa mãn nhãn lực 
					của ba phải bày hết những gì ba cần ngắm. Cho nên tôi ậm ừ 
					cho rồi.
 
 Dì huyên thuyên kể và hối tôi vào ăn trưa. Vừa xong, dì 
					chẳng nghĩ việc dọn dẹp rửa bát, kéo tôi tuồn tuột vào phòng 
					dì. Bây giờ tôi mới để ý dì đang mặc cái áo kimomo cũn cỡn 
					gần quá đầu gối bằng lông cừu trắng muốt, cổ viền sa tanh 
					màu ngà ngà bóng láng dài suốt hai vạt áo, lưng buộc hờ bởi 
					một sợi dây sa tanh thắt lủng lẳng.
 
 Chưa vào hẳn trong dì đã bảo : tôi thật khổ với cái kiểu ba 
					anh bắt tôi phải nịt mặc vào người. Cũng may là chỉ dành mặc 
					ở nhà, chứ ổng bắt tôi mặc đi trình diễn dạ hội hay tiệc 
					tùng, dù là bên trong, chắc tôi xấu hổ đến chết. Tôi nào đã 
					thấy món ấy ra sao nên cho là dì nói quá lên. Để chứng thực, 
					dì mở hé phần trên ngực của áo ngủ ra. Bố mẹ ơi, tôi có nhìn 
					lầm không ? Cái gọi là nịt vú dì đang mặc thực ra chẳng có 
					hình dáng xống áo gì hết, nó chỉ giống như cái đai với hai 
					mảnh ren theo hình hai bàn tay xòe đỡ lấy hai cái vú.
 
 Tay thiết kế mẫu áo này thiệt là độc. Trước đây tôi đã từng 
					thấy cô gái mặc áo thun có in hình hai bàn tay xòe rộng chụp 
					che vú, tôi đã cho là ỡm ờ mà độc hại. Bây giờ so cái áo nịt 
					của dì thì chẳng thấm vào đâu. Vì hai bàn tay thay đai chỉ 
					gọi là bợ hai vú dì mới đúng, còn thì cả hai vú đều để toác 
					hoác như mâm trái cây đơm đầy vậy. Nghĩa là hai cái vú như 
					được gác trên một cái máng để khoe ráo ra cho ai muốn nhìn 
					thì nhìn, ai muốn sờ thì sờ, ai muốn xoe thì xoe, thậm chí 
					ai muốn cắn cũng không mất công phải lần mò cởi khóa gài rồi 
					mới làm được nữa.
 
 Tôi đã muốn điên tiết, thấy ông già tôi thật cắc cớ. Già mà 
					còn đoản hậu, hổng rõ hồi má còn ổng có bắt má phải diện cái 
					thứ trời ơi đất hỡi này không. Tôi còn đang dấm dớ tai ù, 
					mắt lóa thì dì bảo : thế đã nhằm nhò gì, anh phải xem cái 
					của quỉ ở dưới nữa mới bể phổi. Và dì lẳng lặng giựt bung 
					cái thắt lưng ra. Cha má ơi, còn độc hơn rắn hổ, cái xì cũng 
					vỏn vẹn là cái đai mang hình hài cánh sen bợ nguyên cái lồn 
					dì trống huơ trống hoắc. Râu ria, lông lá gì bày đầy, rậm 
					còn hơn rừng nguyên sơ và dầy um ngất nghểu. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com) Dì lấy tay vỗ 
					bạch bạch, ra chừng nó trần xì thật, chứ không phải được bọc 
					qua một lớp giấy bóng kiếng. Tôi chắc lưỡi như thằn lằn, giá 
					có cái đuôi tôi cũng dập rầm rầm để kêu con cái. Chả biết dì 
					có nhận ra sự bối rối của tôi mà dì thuyết trình như chỉ dẫn 
					tính chất của món hàng : anh xem, cái thứ lót liếc này hay 
					vô cùng, trông vậy mà ôm đáo để, mới quàng vào tôi nghĩ là 
					tay ba anh đang vần vần ở đó. Tôi đã thử nhấc chân lên cao 
					hay xoạc rộng ra thì cũng không có gì ngăn cản. Dì nói mà 
					thực hành các cử động liền. Lồn dì ngỏng lên rồi há hốc ra 
					mà khiếp. Khép lại, nó giống múi sầu riêng hạng nhứt, dạng 
					ra nó như cái cùi mít xù xì, hai cái mu lún phún lông và màu 
					đỏ, coi tục hết sức. Đã thế, dì còn móc móc khen nó trơn 
					tuột mới chết.
 
 Tôi định bảo dì xem thế đủ lắm rồi, dì khép lại áo cho thì 
					dì khích bác tôi : anh sờ thử xem có bị vướng vấp gì không. 
					Bỏ mẹ, làm sao đây, không sờ thì dì chê là nhát nhúa, mà sờ 
					liệu súng có cướp cò nổ sảng thì sao. Thấy tôi chần chừ, dì 
					còn đá gà vào : sao, anh sợ à. Hay là anh muốn dành độc 
					quyền cho ba anh. Nói xong dì thở dài dằng dặc như buổi 
					chiều trên nương không dứt. Tôi run run nhứ bàn tay nhắp 
					nhắp. Thực ra tôi thích bỏ bu, nhưng phải làm ra vẻ bị bắt 
					buộc, để dì đừng tự đắc. Tôi lẩm bẩm : ừ thì cũng có dáng 
					dấp chút chút, nhưng mới là nhìn bằng mắt, còn sờ hẳn vào 
					mới biết chỗ hay ho của nó thế nào. Dì hối : thì sờ đại đi.
 
 Tôi chẳng cần chờ giục lần nữa, song cũng tỏ chút lịch sự 
					nên lí nhí thưa : xin phép dì và lấy ngón tay trỏ vét loáng 
					qua lồn dì một cái. Dì cố tình nhón người lên và cong vểnh 
					chưn ra để ngón tay chui gọn vào lỗ lồn, tôi thấy ướt nhòe 
					nhoẹt. Tôi chọc dì : chắc nó mới uống nước sao mà con vừa 
					chạm đã ọc ra. Dì ừ ào chối quanh. Tôi xóc ngón tay đúng vào 
					cái mu vuốt dọc một phát, dì run lên cầm cập và thở dài ra. 
					Tôi vờ ngây thơ hỏi : ba cũng sờ vuốt dì như con chớ, hay là 
					ổng có cách riêng của ổng. Dì bực bội phát ra một câu xanh 
					dờn : thận trọng như anh thì còn nói gì, ổng quen bốc hốt ở 
					quán xá với mấy cô ôm iếc nên móc là xục như xục cặc. Tôi ớn 
					cả người.
 
 Sẵn dì đã cho sờ ở dưới thì tôi cũng gạ để ăn có ở trên luôn. 
					Tôi bảo : dì để con sờ thử vú dì xem sự thể ra sao nhé. Dì 
					gật đầu ưng thuận, tôi hất cho vạt áo dì bung mở ra và một 
					tay xoe vô núm vú, còn tay đang sờ vuốt lồn thì đâm xóc kéo 
					ngược lên. Dì chỉ kịp há hốc miệng thì một chân xuống tấn, 
					còn một chân gác như kiểu chó đái để tôi vọc được dễ. Tôi mò 
					vọc khắp trong lồn dì, đồng thới xoe cho núm vú săn sệt lại, 
					nước nhờn phún ra tựa cái vòi bể, dì kêu như ri. Tôi thấy dì 
					mau tới nên gá luôn miệng vào bú cái vú còn bị bỏ rơi, cùng 
					một lúc tôi vừa bú, vừa xoe, vừa xóc, dì lăn lộn banh ta 
					lông ráo nạo.
 
 Tôi tiếp tục bú nút, măn vê và móc xục thì dì nẫu ra như quả 
					chin bị chim rỉa. Dì lảo đảo khuỵu xuống, tôi hốt hoảng la 
					dì chụp lấy cái ghế dựa bên cạnh, e dì ngã uỵch thì khốn. Dì 
					rề rề lò cò lại cạnh cái ghế, lôi tôi lạch bạch đi theo, tôi 
					đâu để lỡ dịp nên xào xáo móc sâu vô lồn dì, tâm thần dì 
					chao đảo như người ngồi cốt. Mắt dì dại nghệt ra, miệng há 
					hốc, hít hà như người bị vết thương, hai núm vú săn cứng 
					dưới môi răng và ngón tay vê vón của tôi. Còn lồn dì thì 
					khỏi kể, cả mu lẫn lỗ lọp xọp nước nhờn, có dây có nhợ, đặc 
					sệt. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Tôi phụ đề Việt Ngữ : sao dì sướng chớ. Dì hừ hà cho 
					qua, tôi mượn dịp nói xéo dì : đây là con học nghệ thuật của 
					ba, dì phải biết nòi nhà con không hèn như dì tưởng. Chẳng 
					qua ba con già nên tay yếu, chớ dăm ba năm trước mà dì gặp 
					ba thì chắc chắn là dì tuột dên, nằm ụ hoặc ra bãi phế thải 
					lâu rồi.
 
 Tôi còn dùng đòn tâm lý hạ gục dì luôn : đây là con mới áp 
					dụng ngón nhứt dương chỉ sơ sơ thôi, chớ con mà áp dụng kế “ 
					kim kê ấp noãn “ hay “ thiết thủ trần bì “ thì nãy giờ chắc 
					dì trôi giạt lên tận mây xanh. Còn nói gì con…, tôi bỏ lửng 
					lơ câu, dì rùng mình chằm chặp. Để giảng hòa, tôi bảo dì : 
					dì hãy nhìn vào cái gương trước mặt xem con làm dì sướng như 
					thế nào. Kìa dì điên đảo đến nỗi nếu chưn còn nưng cao lên 
					được nữa, chắc dì cũng cố. Nước lồn dì nếu còn giọt nào chắc 
					dì cũng gồng mình rặn ra cho hết chớ chịu sao nổi. Ôi, kiểu 
					nịt và lót này hay hớm tệ, nó giúp cho những người sung sức 
					như dì phát huy hết mức sự chộn rộn dâm đãng. May là con mới 
					dùng tay, chứ con dùng thêm thứ khác chắc dì như đi trên 
					chin tầng mây lơ lửng.
 
 Dì đang hích hích như chó dắt cũng háo hức muốn tìm hiểu bí 
					kíp của tôi nên hỏi dồn : anh nói còn thứ khác là cái gì vậy, 
					chẳng lẽ anh định nói là anh chơi bùa ngải. Tôi hãnh diện vì 
					đạt được gần kề mục đích mình muốn nên nói oang oang : cần 
					gì bùa ngải. Tay con đã điệu nghệ thì miệng mồm con cũng đâu 
					kém, con mà sử dụng thì có nước dì phiêu diêu miền sướng 
					khoái mất. Dì thừa biết, nhưng vẫn cần truy cho đến gốc : 
					chẳng lẽ anh muốn nói làm giống như ba. Tôi chẳng hiểu ba đã 
					làm thế nào với dì, nhưng tự tin ở khả năng trai trẻ của 
					mình thừa sức lực nên nhắn nhe : con nói thiệt đó, không 
					tin, nhân dịp ba đi vắng dì để con làm thử sẽ biết, nhức 
					nhối lắm. Và để tạo nét hình dung nơi dì, tôi bảo : chỉ cần 
					một lần thôi, dì không nổ tung như xác pháo cối thì con gọi 
					là… Dì vội với tay bịt miệng tôi : anh khỏi phải thề, tôi 
					tin anh mà.
 
 Cũng đã trễ rồi, tôi lại sắp vào lớp chiều nên muốn nghịch 
					một chút còn lo rửa ráy đi học. Tôi kéo lết dì đến trước 
					gương, tiếp tục vê, cắn và móc cả lồn lẫn vú làm dì rùng 
					rùng như động đất. Dì thở hồng hộc như con chó cái bị dính 
					lẹo, lồn ngoáy tít xung thiên, vú giựt giựt mới làm hạ cơn 
					dậm giựt đang ùn ùn dâng trong từng sớ thịt. Tôi làm dì quằn 
					quại chẳng khác con giun bị đổ vôi vào xót giãy giụa.
 
 Khi tôi thả miệng và tay ra, dì ngất ngư, đổ hào quang, đứng 
					không vững, nước nhờn vẫn đùn ra ở lồn nhễu tùm lum hết cả, 
					còn vú thì đỏ rực lên như bị kẹp. Dì than vãn : anh làm tôi 
					mệt muốn xỉu. Tuy vậy dì ánh lên nét hài lòng, mắt lom lom 
					nhìn vào gương, úp một tay xoa xoa từng cái vú, còn một tay 
					vỗ dỗ an cái lồn. Tôi khen chẳng biết khen gì : ba có con 
					mắt tinh đời thiệt, loại nịt và lót tổ làm cho ai cũng phải 
					nứng.
 (Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem 
					tiếp Phần 
					5) |