Bà bạn của dì đâu phải hạng người thường, đến thăm tôi mà
bơm đủ thứ nước hoa cùng phấn son thơm phức. Cho nên khi tôi
hôn sau gáy bà, tôi bị lôi cuốn đến mẩn mê, không thể buông
bỏ. Tôi đeo chặt lấy bà, hôn kìn kìn vào đường rãnh dọc theo
gáy. Chả biết có phải vì nhột mà bà lắc lia cái đầu làm môi
tôi trợt ngang trợt ngửa với khoảng sau cổ, giúi giụi vào
chân tóc khiến bà phải kêu oang oang. Miệng thì nói : đừng mà, đừng mà nhưng bà lại cứ đẩy lui làm
tôi chới với sợ ngã. Tôi phải quàng hai tay ôm qua bả vai để
không bị loạng choạng và hai người dính cứng lấy nhau như
cõng và lui miết sát vách. Đến khi không còn chỗ nào lui lại
nữa thì đành đứng chịu trận.
Càng nghĩ càng thấy bà thật lạ, ai đời lòng chẳng muốn tôi
đeo mà hai tay thì giữ chặt để cánh tay tôi rớt khỏi cổ bị
ngã chúi. Tôi biết vậy nên hôn chần vần cho bà quính quíu
luôn. Rồi tôi cũng thi gan với bà bằng cách kêu oang oang :
bà phải để tôi hôn, không tôi chết thẳng cẳng ra tại chỗ
ngay lập tức. Bà ớ lên trong khi tôi hét vang : bà có biết
tôi yêu bà ngay từ lần gặp đầu không ? Tôi luôn tơ tưởng
được ôm bà trong vòng tay, hôn bà và yêu bà như thế này.
Bà có vẻ chưng hửng nên ớ ra, nhưng không còn cự tuyệt,
chống báng nữa. Bà õng ẹo hỏi tôi : cậu bạo thế hả, không sợ
tôi mách lại dì cậu sao ? Tôi đáp lại ngang phè : bà muốn
mách, muốn thưa, muốn lôi tôi ra tòa cũng được, nhưng bà
phải để tôi ôm bà, yêu bà đã. Tôi liều rồi, hôm nay tôi
không vơ quàng vơ xiên bà thì tôi không là tôi nữa.
Bà trợn mắt, trợn mũi nhìn tôi. Mượn dịp này, tôi tả oán thê
thiết : bà biết không, tôi mất mẹ sớm nên tôi rất yêu đàn bà.
Ai tôi cũng xem là mẹ tôi, chị tôi, nhưng tôi không dám vớ
vào dì vì bà là của ba tôi nên không dám (chỗ này sao tôi
nói láo tỉnh rụi). Tôi bù lu bù loa như trẻ nít, khóc òa lên
: bà giết tôi đi, nếu bà không chịu. Và tôi giả như muốn
ngất, bà ta tỏ vẻ nhún : ậy, cậu không được ngất, rầy rà cho
tôi. Tôi đến để thu tiền hụi, anh đứng gây họa cho tôi.
Tôi tủm tỉm cười, nhưng vờ khóc nấc lên. Bà trở lại van vỉ
tôi : cậu thả tay ở cổ tôi ra đi, rồi cậu muốn gì tôi sẽ
thuận lời. Đừng dại dội làm chuyện bậy, tai tiếng chết, ông
chồng tôi biết được thì chết. Tôi bèo nhèo buông lơi người,
mềm như cái giẻ rách, bà lòn tay đỡ tôi. Tôi ngồi uỵch ngay
xuống sàn, bà cũng khum người xuống cạnh tôi, ríu rít hỏi
han.
Tôi như chiếc bong bóng xì hơi, ngồi ì tại chỗ, bất động như
cục đất. Bà hoảng hỏi : cậu sao thế, cậu sao thế ? Tôi làm
ra bộ mặt thiểu não xua đuổi bà : bà về đi, để mặc tôi, tôi
có chết cũng được. Kẻo ông nhà biết sẽ rầy rà. Bà vốn yếu
mềm, sao đành đoạn bỏ tôi, nên nán lại : không sao, tôi ở
lại chờ khi cậu tỉnh thì về cũng chẳng sao. Giờ này chồng
tôi cũng không ở nhà, ông ấy còn bận ở công ty.
Có phải bà ta vừa quăng cho tôi một cái phao để tôi là con
cá nhỏ đợp ngay vào cho mắc lưỡi câu. Tôi nhèo nhẹo nói :
tôi nhịn thèm quen rồi, có đau thêm một chút chẳng hề chi.
Bà nên về, đừng để mọi việc xảy ra lôi thôi.
Bà chẳng những không nghe còn trườn tới ôm lấy tôi như mẹ
nựng con. Tôi ngúng nguẩy nhưng từ từ nép vào ngực bà, nằm
im như con chó con được ve vuốt. Bà xiết tôi thêm chặt, mùi
hương đàn bà xộc bay ra, tôi cảm thấy sự mềm mại của một bên
vú đang được đầu tôi dựa lên làm tôi lịm đi.
Tôi rục rịch xoay trở để khuôn mặt và mũi tôi chạm nhàu vào
ngực bà. Tôi nhúc nhích cho một bên tai nằm lọt vô đường
trũng của hai vú, lắng nghe nhịp tim bà đập khe khẽ, đồng
thời hai cánh vú xập xình ép vào tai, vào mặt tôi. Bà với
tôi im ắng dõi theo niềm dịu êm tỏa lan ra dập dìu, lượn là,
hồi hộp.
Tôi khen nịnh bà : má tốt với con quá và rôi tôi ôm chầm lấy
hai trái vú bên ngoài áo hít lia lịa. Bà ngẩn ngơ, nhưng để
yên. Tôi rúc như chú mèo được cô chủ ôm vào ngực nên thở rộn
lên. Bà nhìn xuống mắt tôi mà than : tội nghiệp cho con, con
thèm vú mẹ đến vậy sao ? Tôi gật đầu xác nhận.
Bà ta chùng chình vài giây, song ngỏn ngoẻn bảo : má cho con
sờ ti đó, con ôm đi cho đỡ thèm. Tôi giả rụt rè rồi cũng run
tay luồn vào dưới áo mò lên hai quả vú nặng chịch. Bàn tay
tôi tham lam vò bóp lên cái áo nịt, đẩy xục xịch hai vú bà.
Thấy mặt tôi ngây dại, bà tự động vén cao vạt áo : này con
sờ bóp cho thích, tội nghiệp con tôi.
Tôi nhìn hai bầu vú nung núc nhồi lên nhồi xuống dưới áo nịt
đen làm nổi bật màu da trắng ngà mà đầu óc muốn xoay chần
vần. Tôi kẹp hai lúp nịt đẩy cho hai vú dồn ép lại đùn thành
cục, để mũi chen vào mà hít. Người tôi đờ đẫn ra, hai tay vò
măn xột xoạt, bà cũng nhột nhột nên hai núm vú đội hẳn ra.
Tôi dùng hai ngón tay mỗi bên vê lấy đầu vú và đẩy hai bầu
ngực bà vùi vùi vào mặt mũi.
Càng lúc bà càng lính quính. Bà căng ngực ra chịu đựng và
không ngờ bà bảo tôi : con mở nịt vú má ra đi, con vò bóp
quá má muốn tức thở. Con tháo ra mà nghịch cho đã, má cho
phép đó. Tôi sung sướng ngập tràn nên hít thì vẫn hít, một
tay vẫn mò bóp còn một tay thì lòn ra sau tháo chiếc khóa
gài.
Chiếc nịt rời ra, hai bầu vú tự do, tung tăng nằng nặng. Tôi
há miệng toang hoác nhìn vẻ tròn trịa đầy đặn và nhất là hai
núm vú ánh lên như hai đóa sen gắn lên đó. Tôi kêu lên : ôi
đẹp quá, con đã đoán đúng như vậy ngay từ lần đầu mà. Bà có
vẻ hãnh diện khi nghe khen (đàn bà nào chẳng vậy). Tôi xòe
rộng hai lòng bàn tay, túm gọn từng chiếc vú bóp chặt để hai
núm đưa thẳng ra, rồi tôi vùi từng đầu vú lên mũi, rê qua rê
lại. Núm vú nở lần, săn cứng lại, tôi bóp một bên và thay
nhau đưa đầu vú lướt trên môi gây kích thích.
Bà nhướn người lên lại giùn người xuống, tôi càng rê đầu vú
chừng nào thì bà càng reo lên nho nhỏ mau hơn. Tôi cũng cảm
thấy sung sướng tràn trề nên rà rà và đợp tóm ngay một bên
vú mà bú, nút. Bà đang thả hồn ở đâu, chợt thấy tôi vùi vùi
nhay núm vú và tay bóp mạnh hơn thì nhìn xuống vuốt ve mái
tóc tôi, âu yếm hỏi : con bú hả, có thích không ? Tôi vẫn
bóp, vẫn bú nút, nhưng gật gật đầu.
Tôi bợ bàn tay dưới nách vú, đùn đẩy lên, bóp rúm ró mỗi cái
vú lại và bên nào bóp thì măn bóp, bên nào bú thì mút chụt
chụt, cắn lôi đầu vú giãn dài ra. Chốc chốc lại nghe bà rên
lên : ôi, con tôi, sao con bóp bú má mạnh thế. Tôi như thằng
khùng, bóp còn cầm vú rê lướt lên chỗ da mềm ở má làm đầu vú
bà lúc nào cũng căng cứng như cục gôm.
Tôi lại phụ họa vào hét lên : má ơi, vú má bú ngon quá. Tôi
đè bà nằm ngửa ra và ngồi luôn lên bụng bà mà bóp bú nữa.
Một lúc, để nghỉ xả hơi, tôi nhả vú ra mà hai tay thì vẫn
vón đùn hai vú mà vung vung, làm cho hai bắp vú lắc lư, lắc
lư trông đến hay. Bà có vẻ thích trò này nên nói nhão nhoẹt
: sao con nhiều trò thế, chả trách má nghe dì con nói “
thằng đó tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi “.
Tôi bỗng nảy ý gạ bà : má nè, vú má to và đẹp thế này, sao
má mặc loại nịt dổm uổng đi, má phải mua loại tân kỳ và mới
mẻ kìa mới tăng thêm vẻ lịch sự của vú má. Bà làm như duỗi
ra, nhưng kỳ tình chuyên chú lời tôi nói : con nói vậy chớ
má lớn rồi, còn se sua bày biện làm gì. Đàn ông người ta
thích vú con gái chứ mấy ai mết vú má đâu.
Tôi tấn công luôn : trước là má phải mặc để giữ ông ấy. Các
bố giờ thuê mướn thư ký trẻ, má lùi xùi là chúng cuỗm ổng
ngay. Nhưng má không thấy nét đẹp của vú má đâu, hằng ngày
má quen mắt nên xem bình thường. Chứ con lại nghĩ khác, hôm
đầu nhìn sơ khe vú má con đã trầm trồ là đẹp. Con cứ ước gì
được hôn, sờ, bóp, bú một lần.
Bà õng ẹo cướp ý tôi : thì con chẳng đang làm việc đó sao mà
còn than vãn. Tôi lại chêm vô : má biết không, con thèm đến
độ đêm nào cũng mơ thấy bú vú má đến nỗi xuất tinh ra. Bà
giật mình hỏi dồn : thật vậy sao ? con hư thế, bịnh còn gì.
Tôi cố tình đánh để bà quị luôn : bịnh thì chịu, chứ ngây
ngô không được ôm vú má thì sống ngẫm có ích gì.
Bà gạt ngang sang chuyện khác : thế con nói má phải ăn mặc
thứ lót làm sao. Bây giờ lại tới phiên tôi cà kê tán : má
phải mặc giống kiểu ba con mua cho dì ấy. Bà giật mình tò mò
hỏi dồn dập : hóa ra dì con cho con nhìn rồi mà biết rành rẽ
thế. Tôi chối phăng : nào được thế đã phúc bảy mươi đời.
Đằng này tại hai ông bà ghen giận nhau nên dì con cáu vứt
tung mớ đồ lót ra giẵm xé, con phải chạy gom dấu biến, thế
nên mới biết.
Bà có vẻ tin nên ướm : thế con còn giữ hay trả lại cho dì
rồi. Tôi ngỏn ngoẻn trêu : đời nào con đem trả, dì con hỏi,
con bảo vứt đi rồi. Và tôi lại chùng giọng xuống than thở :
ấy vì không có vú để sờ nên tối nào con cũng đắp nó lên mặt
mà tưởng tượng đang nghịch vú má, nên ói mật xanh mật vàng
luôn. Ói đến sáng ra còn tức ở háng.
Bà vội bịt miệng tôi lại : khiếp, con nói nghe mà kinh. Ai
lại dại dột vậy, thèm thì đi nhà thổ sờ soạng đỡ, ai lại nín
nhịn thế mụ người mất. Tôi được thể nên ai oán kể : má nói
thì dễ, nhưng tiền nong chẳng có, laị chẳng biết rị mọ tìm
đâu, thế mới chết. Bà có vẻ xót xa cho tôi.
(Hết Phần
39 ... Xin mời đón xem
tiếp Phần
40) |