Người đời vẫn nói “ đi đêm có ngày gặp ma “, điều này thật
đúng với trường hợp của dì và tôi. Một hôm, như mọi khi, chờ
ba đến công ty xong, dì ào ạt tấn công tôi, không dè chừng
gì nữa. Dì vội vàng đến nỗi chẳng cần nhìn soát cửa nẻo gì
cả, cứ lôi tôi bắt phục vụ cơn dục đang dâng cao như hỏa
diệm sơn của dì. Tôi vốn đắn đo nên hét toáng lên : đợi con gài cửa cẩn thận
đã. Dì chửi vung xích chó : để mặc đó, lão đi rồi, còn ai
vào mà sợ. Tao quính lên rồi, mày chần chừ thì tao chết đến
nơi. Thế rồi cứ vậy dì nhào vào tôi bất kể.
Đúng lúc dì trần truồng như nhộng và đang vật tôi ra để leo
nằm lên người tôi mà thỏa mãn con lợn lòng đang réo inh ỏi
thì ba lù lù hiện ra. Ba vào lúc nào chẳng ai hay mà chỉ
thấy ba lặng đi như cây xương rồng giữa sa mạc.
Dì lăng xăng giải thích : đột nhiên lũ kiến ở đâu bò vào cắn
khắp người nên tôi nhờ con tìm bắt hộ. Thế nhưng có lối bắt
kiến gì mà cởi toang toàng toàng hết trơn, cho dù là má con
đi nữa.
Vậy mà ba cũng bình tĩnh nói kháy : hình như đàn kiến nó rúc
vô người bà rồi, bảo con nó lấy gậy thọc vào may ra mới lôi
được bọn mất dậy đó ra. Chưa bao giờ tôi thấy dì chết khiếp
như lúc này. Dì ú a ú ớ, quơ lấy cái mền che sự lõa lồ, tiu
nghỉu như con mèo bị xối nước.
Cũng may là tôi mới cởi trần nên phải làm tỉnh đóng nốt vai
trò bất đắc dĩ của hai má con. Tôi phân bua với ba : con
thấy dì kêu bị cắn xót ngứa nên giục dì đi tắm, nhưng dì
nhăn nhó là đau bắt con phải tìm xem đã. Nào dè ba về bắt
gặp.
Ba vùng vằng, mặt phụng phịu, trước khi quay ra còn dặn tôi
: mày xem tìm bắt kiến cho má đi rồi ra ba biểu. Tôi điếng
cả người, còn tâm địa đâu mà khám với xét nên lẽo đẽo đi
theo ba.
Dì cũng sững nên chẳng bắt bẻ sao tôi lại gọi dì mà không là
má, đồng thời cũng tê dại cả tay để lưu giữ tôi lại. Tình
cảnh thật là trớ trêu, che chẳng che mà hở chẳng hở. Ba ngồi
vào ghế trịnh trọng, tôi cun cút đứng chờ ý ba.
Ba nhìn tôi rất lâu, mấy lần định mở lời, song lại thôi. Ba
thở dài liên tục, mãi rồi cũng phải nói : ba thấy mày càng
ngày càng lớn, đã định thôi thúc mày ra ở riêng. Ba không
trách tuổi con trai mới lớn tò mò, nhưng ba không thể chấp
nhận sự tự do quá trớn giữa người nhà.
Tôi nghẹn lời không dám nhúc nhích. Ba chờ lời ba thấm đậm
thì nói thêm : ba lớn tuổi, không thích hợp với dì, nhưng
xuồng xã với nhau như thế không được. Trước ba nghĩ thực
tình dì yêu quí con nên ba lơ là để tình cảm vươn cao. Nào
dè ba lầm, chẳng lẽ ba con ta cùng dùng chung một lỗ, sức ba
thì yếu, dì con lại khỏe nên không thích hợp nhau. Dù sao,
ba cũng cưới dì, địa vị, danh phận, chức vụ không cho phép
ba xóa tan mọi giao ước với dì. Điều đó tập thể không cho,
uy tín không cho, dư luận xì xào không tốt, nên ba định
nhanh chóng cho con tách ra sống độc lập.
Thật tình tôi rất mừng vì bỗng dưng thoát được nợ đời với dì.
Nên tôi lí nhí bày tỏ ý nghĩ với ba. Trong bụng mở cờ vì khi
không lại thực hiện được mong muốn để bà bạn dì xin nhận làm
con nuôi, có lẽ số của tôi luôn phải phục vụ xác thịt cho
các bà mẹ kế, dù là mẹ kế ruột hay mẹ kế bá vơ.
Tôi cũng có hơi tiêng tiếc về thể hình của dì, gì chứ trên
đời tìm được một bà sung sức, thân hình nẩy nở, vú mớm rung
rinh, lồn đoi nhóp nhép, nếu không có tiền hay thế lực thì
chẳng hòng rớ tới. Thế nhưng ba đã nói thế thì sự thể chẳng
thay đổi gì được.
Chỉ còn hi vọng là ra sống riêng, tương kế tựu kế sẽ vạch
chương trình hẹn cả hai bà luân phiên nhau đến, chả sợ tai
tiếng và mọi sự sẽ theo thời gian tự chìm vào quên lãng. Xã
hội chết đứng vì ba cái tự ái hão, hoặc mua danh buôn lợi,
con người bị cột chặt vào những éo le ràng buộc bắt buộc.
Mới nghĩ vậy mà người đã muốn phừng phừng. Cứ nghĩ dì đang
nằm bẹp trong phòng hồi hộp mà thương cho bà mẹ kế tội
nghiệp của tôi. Tự dưng tôi ước ao ba nhanh chóng kết thúc
cuộc trò chuyện và ra đi để tôi vào ủi an dì một chút.
Dì chứ tình nghĩa dì con cũng còn lưu lại rất nhiều kỷ niệm.
Người dưng chia tay còn tặng nhau món quà cuối cùng, chẳng
lẽ dì con tôi lại lầm lũi “ sai ô na ra “ im ỉm với nhau. Dì
cũng cần sự cọ sát mà tôi cũng cần thụ hưởng những chỗ mềm
mềm ấm áp trên người dì, để một mai có ra đi cũng không tiếc
vì lỡ một lần bỏ sót.
Ba nói một thôi một hồi thì lại đi, tuy ba chưa hết vẻ bực
bội. Tôi tiễn ba ra tận cửa, nhỏ nhẹ thưa : con xin lỗi ba.
Xong, cẩn thận gài cửa chặt chẽ và vào với dì. Bà nằm kéo
mền che lên mặt, không dám cục cựa.
Tôi tốc kéo chăn ra, dì bíu giữ lại, có lẽ còn khiếp sợ ba.
Sự đời kỳ cục như thế, giá như ba ồn ào vũ phu có lẽ dì
chẳng ngán, đằng này ba cố nhịn nên dì mung lung không đoán
được ba xử lý ra sao. Người có lỗi lúc nào cũng mang thân
phận hèn kém.
Tôi xà vào vớ túm lấy dì. Dì khủng khẳng giãy ra. Tôi liều
nhào vô tiếp, dì gắt lên : người ta đang sợ run bỏ cha còn
đòi gạ gẫm. Tôi kể lại quyết định của ba, dì có vẻ thảng
thốt nhưng đâu dám có ý kiến ý càng gì.
Tôi mặc dì lẩn vẩn ý nghĩ của dì. Tôi ùa vào ôm chặt lấy dì,
miệng ú ớ kêu : má liệng hết lo âu đi mà vui sống. Bề gì
chuyện cũng xảy ra rồi, ba chưa gay gắt gì thì ta cứ vui
hưởng đã. Và tôi mớm ý ra sống riêng sẽ dễ dàng để má con
gặp tiện hơn.
Dì im im nhưng tôi thì không im. Tôi vật dì ra mà xoắn xuýt
dùng tay, môi, miệng xục vào những điểm nóng trên người dì.
Chỉ một loáng tôi nghe dì thở phì phò vì bị tôi kích thích
mãnh liệt vào những chỗ vốn đang rung như chuông nhà trường.
Đến lúc một tay tôi đã chiếm ngự vào vú, một tay tôi lòn sâu
vào háng và miệng tôi đang nhằn cái đầu vú tưa ra như quả
nho thì chỉ còn nghe dì thỏ thẻ : người ta lo bằng chết mà
còn phá được.
Tuy vậy, khi tôi lùa cây gậy vào ổ kiến lửa của di thì dì í
a í ới, xục xịch cho có lệ và dang bung giò ra, rồi lại uốn
cong hai chưn lên để tôi mò tìm ba con kiến mất dậy rúc sâu
tận cùng tử cung dì mà nhắp hoài vẫn khó lôi chúng ra được.
Dì tình tang nhún người theo những cú giập của tôi, lại còn
cà tịch cà tang hát nhong nhỏng : yêu nhau đi chiều hôm tối
rồi… Tôi cười khục khục lo làm việc của mình.
Hết |