Sáng
ngày sau, Tôn Tẩn hạ lệnh cho Mã Thăng, Ngô Giải đem binh
lên
núi Cửa Diệu khiêu chiến, và lại dặn phải trá bại mà chạy về.
Ngô,
Mã
hai tướng kéo binh đi rồi, Tôn Tẩn lại dạy anh em họ Tu cầm cờ
tụ
thần đứng trước cửa dinh xem trận như trước.
Viên Đạt ở trên núi thấy binh Tề tới bèn đem lâu la xuống xáp
trận
với Mã Thăng, Ngô Giải. Đánh nhau được hơn mười hiệp, Ngô, Mã
hai
tướng bèn trá bại chạy về dinh, Viên Đạt quất ngựa rượt theo.
Anh em họ
Tu
thấy Viên Đạt chạy gần tới bèn phất cờ tụ thần. Tôn Tẩn ở trong
dinh
thấy cờ phất bèn niệm chú làm phép. Trong nháy mắt cảnh trời tối
đen,
sa mù
mờ đất. Viên Đạt sợ bị phép tà nên liền quất ngựa chạy. Chạy
chẳng
xa, thấy trước mặt có đường lên núi, Viên Đạt liền thúc ngựa sải
lên.
Lên một đỗi dòm lại không có đường trở xuống thì Viên Đạt sợ hãi
vô
cùng.
Đương
lúc bối rối, bỗng nghe có tiếng đốn cây. Viên Đạt dòm lên
thấy
có một chú tiểu ở mé trên đương đứng đốn củi, bèn kêu rằng:
- Chú
ơi, làm phước đưa tui ra khỏi núi này!
tiều
phu ngưng búa dòm xuống hỏi:
- Ngươi
là ai, đi dâu mà mượn đưa rước đó?
Viên
Đạt đáp:
- Tôi
là Giả Long tự Viên Đạt ở động Thích Lịch núi Cửu Diệu kia.
Tiều
phu nói:
- Tưởng
là ai chớ mi là con cọp dữ, đã hại nhiều mạng rồi, nay tới chỗ
này
chết là đáng số!
Viên
Đạt nghe mắng nghĩ thầm rằng:
"Không
cứu ta thôi sao lại mắng ta? Nhưng không sao. Ta năn nỉ nó
cứu
ta xong rồi sẽ xử trí với nó"!
Nghĩ
đoạn năn nỉ với tiều phu rằng:
- Tội
nghiệp tôi, chú ráng cứu giúp mạng tôi, tôi sẽ đền ơn trọng hậu
cho!
Tiều
phu nói:
- Cứu
mi thì được, nhưng chỗ ta đứng với chỗ mi đứng cách nhau một
cái
hố làm sao đưa mi qua đây mà dẫn đường được?
Viên
Đạt nói:
- Thì
chú chịu khó kiếm ngõ đi vòng xuống đây rước tôi.
Tiều
phu nói:
- Bên
kia cọp beo nhiều lắm, đi vòng qua sợ bị chúng ăn thịt! Thôi,
saÜn
có cái thúng đây, ta buộc dây vào ba nhánh cây, thòng xuống dưới,
mi
cởi khỏi giáp bỏ vào cho ta kéo lên!
Viên
Đạt nói:
- Nếu
chú định cứu thì kéo một lượt cũng được mà!
Tiều
phu nói:
- Ừ,
cũng được.
Dứt
lời, bứt dây buộc thúng thòng xuống chỗ Viên Đạt ngồi. Viên
Đạt
lập tức leo vào trong. Tiều phu bảo nhắm mắt lại rồi kéo lên nửa
chừng
bèn ngừng tay nói rằng:
- Mi
nặng qúa, kéo mệt lắm, để ta buộc lại ở đây về ăn cơm đã!
Viên
Đạt nghe nói thất kinh, năn nỉ liền miệng. Nhưng năn nỉ thế nào
người
tiều phu cũng không nghe. Viên Đạt tức giận mở mắt ra xem,
không
thấy tiều phu đâu, chỉ thấy mình bị treo trên ngọn cây, còn dưới
đất
có Tôn Tẩn đứng ngó lên mà cười rằng:
-
Viên Đạt ơi! Nay ngươi bị ta treo nửa chừng như vầy đã sợ mà
chịu
quy thuận chưa?
Viên Đạt đáp:
-
Thầy là bực thần thông quảng đại, tôi xin chịu thua và quy thuận.
Tôn Tẩn cười rồi bảo Viên Đạt nhắm mắt lại, độc chú giải phép.
Viên Đạt mở mắt ra thấy mình ngồi trên đất bằng, bèn cúi đầu lạy
tạ Tôn
Tẩn, Tôn Tẩn đỡ Viên Đạt dậy đưa vào trung quân cho yết kiến Lổ
vương. Tôn tẩn tâu với Lỗ vương rằng:
-
Viên Đạt là anh hùng cái thế, bảy nước nghe tên đều sợ, nay hắn
quy thuận nước Tề, ắt không nước nào dám chống. Vậy xin điện hạ
rộng
lòng thâu nạp để sử dụng nó về sau.
Lỗ
vương khen phải bèn nhận lời.
Độc Cô Trần và Lý Mục nghe Viên Đạt bị bắt liền dắt hết lâu la
trong trại đâu được vài ngàn kéo xuống núi định giải cứu chủ
tướng. Tôn
Tẩn được tin ấy bèn sai Ngô Giải, Mã Thăng đi gia chiến và dụ về
trước
dinh. Ngô Giải, Mã Thăng vâng lịnh ra đánh với Độc Cô Trần và Lý
Mục
đâu được mưới hiệp bèn quày ngựa chạy. Hai tướng rượt theo vừa
tới
dinh Tề bỗng thấy trời đất tối tăm, rồi xét nổ hai tiếng. Dứt
hai tiếng nổ,
Độc Cô Trần và Lý Mục té luôn người và ngựa xuống hầm sâu, bên
trên
có
tiếng Tôn Tẩn đốc sức ba quân lấp đất xuống. Độc Cô Trần và Lý
Mục thấy vậy cả kinh kêu to rằng:
-
Xin tôn sư phụ tha mạng cho chúng tôi. Chúng tôi thiệt lòng quy
thuận!
Tôn Tẩn nghe kêu hạ lệnh ba quân lui ra, rồi biểu Lý Độc hai
người
nhắm mắt lại, Tôn Tẩn bèn đọc chú giải phép. Hai tướng mở mắt ra
thấy
mình ngồi ở giữa trận thì bèn cúi lạy Tôn Tẩn. Tôn Tẩn cười, đỡ
hai
tướng dậy rồi đưa vào trung quân bái kiến Lỗ Vương. Lỗ Vương cả
mừng
hạ
lịnh thâu góp lương thảo và chiêu dụ lâu la trên động Thích Lịch
về
dinh Tề, rồi kéo binh ban sư, hồi trào.
Binh đi không bao lâu đã về tới thành Lâm Tri, Lỗ Vươngvà Tôn
Tẩn
đem các tướng vừa cũ vừa mới vào triều bái kiến Tề vương và tâu
rõ
việc chinh chiến. Tề vương nghe tâu cả mừng liền hạ chỉ phong
chức cho
Tôn Tẩn làm Đô Đốc quân sư Đại nguyên soái Nam Bình quận vương,
xây cho phủ Nam Bình, lại ban cho một lưỡi gươm báu, tự ý điều
dụng và
ngàn nén vàng, trăm cây lụa. Còn Viên Đạt thì phong Trấn quốc
tướng
quân, Độc Cô Trần và Lý Mục thì được giữ chức Tử hữu giám quân.
Ngô
Giải, Mã Thăng cũng dược giữ chức tiên phong. Đến như Lỗ vương
và Tu
Văn Long, Tu Văn Hổ đều dược ban thưởng vàng bảc lụa là. Phong
thưởng xong, Tề vương lại dạy Lỗ vương đem Tôn Tẩn dạo chơi
trong
thành ba ngày.
Sau cuộc dạo chơi ít hôm, nhơn lúc rảnh việc, Lỗ Vương cùng đi
với
Tôn Tẩn tới phủ quan hữu Thứa tướng là Tô Đại. Gặp lúc Tô Đại đi
vắng, lão phu nhân là mẹ Tô Đại ra tiếp hai vị khách quý vào
thính
đường khoản đãi. Khi uống trà, lão phu nhân bèn hỏi Lỗ vương
rằng:
-
Phiền điện hạ cho tôi được biết vị này là ai?
Lỗ
vương đáp:
-
Ông này là học trò của Quỷ Cốc Tử ở nuý Vân Mộng, nay vừa dẹp
được giặc ở núi Cửu Diệu nên thánh thượng phong chức Nguyên Soái,
tước Nam Bình quận vương. Nhơn rảnh việc tới viếng lão phu nhân
và
thừa tướng vậy!
Lão phu nhân nói:
- Té
ra là Tôn tiên sinh đây. Bấy lâu con tôi hằng tỏ ý hâm mộ, nay
tới
chơi lại không có nó ở nhà thật rủi quá!
Lỗ
vương nói:
- Tới
thăm cũng có mà vì việc khác cũng có. Vả chăng tôi có nghe
lịnh
ái tiểu thơ chưa nơi cặp kê, nên tôi tới xin đứng làm mai dong.
Lão
phu nhơn nói:
-
Điện hạ định làm mai cho ai?
Lỗ
vương đáp:
-
Không ai xa lạ! Nam Bình quận vương đây chưa có người nội trợ,
nên
tôi muốn đứng giữa tác hợp cho Tôn tiên sinh nên nghĩa sắt cầm!
Lão
phu nhân nói:
- Con
tôi xấu xa hèn dở, biết Quận Vương có chịu hay chăng?
Lỗ
Vương nói:
- Lão
phu nhân chớ quá khiêm nhượng!
Lão
phu nhân cười.
Câu
chuyện lơ là một hồi rồi dứt, Lỗ vương và Tôn Tẩn kiếu từ lui
về.
Hôm sau Lỗ vương sai người đem sính lễ qua Tô phủ. Lỗ phu nhân
và
Tô
Đại vui lòn thâu nhận.
Nói
về Thái sư Trâu Kỵ, có người con thứ là Trâu Giãn chưa vợ, nghe
nói
Tô Đại còn một cô em hiền thục lắm, nên liền kêu thái uý Ngô Anh
tới
tỏ ý mình rồi cậy Ngô Anh đem sính lễ qua Tô phủ làm mai giùm.
Ngô
Anh vâng lời, thẳng qua Tô phủ nói chuyện đó cho Lão phu nhân và
Tô
Đại nghe. Lão phu nhân bèn đem việc Lỗ vương làm mai Nam Bình
quận
vương mà đưa sính lễ rồi, và mình đã hứa nhận. Ngô Anh nghe nói
như
vậy không biết nghĩ sao bèn năn nỉ Tô Đại xin Để sính lễ lại đó,
đuổi
gia bộc nhà họ Trâu về, rồi sang Nam Bình phủ ra mắt Tôn Tẩn mà
thuật
chuyện đó và xin một chước để đối phó với Trâu Kỵ cho khỏi mích
lòng.
Lúc
này có Lỗ vương Điền Kỵ ở tại phủ Nam Bình, khi nghe Trâu Kỵ
cầu
hôn vô lý như vậy cười rằng:
- Lão
phu nhân đã hứa gả tiểu thơ cho Nam Bình quận vương rồi,
Trâu
Kỵ cũng hay biết, thế mà sao lại sai người sang nói nữa.
Ấy thật
là
chướng!
Tôn
Tẩn nói:
- Người
ta muốn quá như vậy, thôi thì mình hãy nhường lại cho người
ta!
Lỗ
vương nói:
-
Trâu Kỵ bất qúa là một chức thái sư sao lại dám khinh mạng quân
vương
như vậy? Ông nên nghĩ cách chọc dạy nó bài học, chứ mình chịu
sút
chi cho nó lừng thế!
Tôn
Tẩn cười rồi kê miệng vào tai Ngô Anh nói nhỏ ít câu. Ngô Anh
gật
đầu, đứng dậy từ tạ trở qua Tô phủ. Tới Tô phủ, Ngô Anh đem kế
của
Tôn
Tẩn mà dặn Lão phu nhân và Tô Đại rồi lập tức trở về báo tin cho
Trâu
Kỵ hay rằng mình đã làm mai xong rồi. Trâu Kỵ cả mừng làm tiệc
đãi
Ngô Anh và thưởng thêm một trăm lạng bạc.
Hai
tháng sau, Ngô Anh tới ra mắt Trâu Kỵ rồi bẩm:
- Tô
lão nhơn sai tôi tới đây thưa cùng thái sư rằng: Chẳng rõ Tô
tiểu
thư
vô duyên xấu phước làm sao mà chưa kịp về làm dâu Trâu phủ, thì
đã
mang bệnh trầm trọng hơn tháng nay, thuốc men săn sóc rất kỹ mà
vẫn
không thuyên giảm. Nay bịnh tình rất nguy không biết có sống
được
hay
không? Lão phu nhân nghĩ rằng: Trước sau cũng là dâu Trâu phủ,
vậy
thế nào cũng nhờ ơn thái sư, nên sai tôi qua đây cho thái sư hay
trước
đặng
lão phu nhân đưa tiểu thư qua đây thành thân với nhị quốc cựu.
Như
về
bên này may mà tiểu thư sống thì làm dâu nhà họ Trâu, rủi tiểu
thơ
chết
thì cũng là người nhà nhà họ Trâu. Ấy vậy xin thái sư định đoạt.
Trâu
Kỵ nghe nói suy nghĩ giây lâu rồi đáp:
- Hồi
tiểu thơ đau ít sao lão phu nhân không cho tôi hay, tìm thầy
chạy
thuốc cho, đợi đến khi đau thập tử nhất sinh rồi đòi đưa về cho
tôi
à? Ai
đời người đau sắp chết mà thành thân nỗi gì?
Trâu
Giãn ngồi cạnh nói:
-
Sính lễ nhiều quá ai lại dại gì đem bỏ mà cưới người bịnh gần
chết
như
vậy! Ối, sống thì cưới, chết thì thôi, tội gì mà lại đem về mà
nuôi!
Ngô
Anh nói:
- Lão
phu nhân tánh nóng như lửa, nếu Thái sư không chịu cho đưa
tiểu
thơ qua, ắt phu nhân giận mà từ hôn liền!
Trâu
Giãn nói:
- Từ
thì từ chớ!
Trâu
Kỵ nói:
- Nếu
Lão phu nhân giận mà từ thì mình mất sính lễ. Thôi, Thái uý vì
tôi
qua xin Lão phu nhân từ trước thử coi lão phu nhân có chịu hồi
lại
sính
lễ hay không?
Ngô
Anh nói:
- Lão
phu nhân là người liêm khiết, lẽ nào thôi hôn mà chẳng thôi lễ?
Song
nói tới cũng là tôi, bây giờ nói lui cũng là tôi thì thật tôi
không
miệng
nào nói được!
Trần
Kỵ nói:
-
Phiền thái uý nói giùm cho xong chuyện này nữa thôi.
Ngô
Anh gật đầu từ tạ ra đi,và xin Trâu Kỵ cho theo ít tên gia đồng
sang
tô phủ đem sính lễ về.
Ngô
Anh dắt bọn gia đồng tới Tô phủ vào ra mắt lão phu nhân vàTô
Đại.
Lão
phu nhân vừa thấy mặt liền hỏi:
- thế
nào, Thái sư có chịu cho tôi đưa con nhỏ qua không?
Ngô
Anh đáp:
-
Chẳng những ngài đã không chịu mà lại cậy sang từ hôn nữa! Lão
phu
nhân làm mặt giận hét rằng:
- Con
gái người ta có phải là vật mua bán đâu mà muốn nói thì nói
muớn
thôi thì thôi.
Ta không
cần nữa! Thôi, của sính lễ ta trả lại cho!
Nói
dứt, sai người đem sính lễ của Ngô Anh đem tới khi trước, vụt đổ
thác
ra cả. Ngô Anh giả dạng hổ thẹn sai bọn gia đồng của Trâu Kỵ lượm
góp
bưng theo mình trở về, Trâu Kỵ thấy Ngô Anh đòi được sính lễ cả
mừng,
sai người bày tiệc khoản đãi.
Sau
khi Trâu Kỵ từ hôn hai tháng, Tôn Tẩn lựa được ngày lành bèn
định
hôn lễ, chờ trời tối rước dâu. Buổi chiều ngày ấy Lỗ vương vào
triều,
tâu lên cho Tề vương, Tề Vương cả mừng ban cho Tô Tẩn những
cẩm
bào kim hoa và ngự tửu. Trâu Kỵ hay tin trở về bàn luận với con
là
Trâu
Cang và Trâu Giãn. Cha con suy nghĩ luận bàn với nhau giây lâu
liền
biết là mình mắc mưu Tôn Tẩn nên căm tức lắm, định cách báo thù.
Cha
con bèn nghĩ tới tối hôm ấy Trâu Cang và Trâu Giãn đem gia tướng
núp đón
ở ngã ba đường, chờ khi đám cưới đi ngang sẽ nhảy đánh giựt
kiệu cô dâu mà khiêng luôn về phủ. |