Vị
đại quan ấy chính Tôn Tháo phò mã. Tôn Tháo tâu rằng:
- Tôn
Tẩn là con của hạ thần, nếu
nay nó bị nạn thì hạ thần và Long,
Hổ
hai anh nó phải đem binh đánh Ngụy đê đòi về. Ấy là thuận theo
thiên luân vậy.
Yên vương nói:
-
Nếu đem binh sang đòi mà vua Ngụy nghe lời Bàng Quyên, không
thảTôn Tẩn về thì sao?
Tôn Tháo nói:
-
Nếu không chịu thả về thì thần xin lấy đầu Bàng Quyên để trừ
loạn
cho nước Ngụy.
Yên vương chuẩn tấu. Tôn Tháo lập tức lui về điểm ba muôn binh
và
đem hai con kéo ra khỏi U Câu thẳng tới Nghi Lương.
Khi đai binh tới Ngụy, đóng dinh xong, Tôn Tháo bèn bảo Tôn Long
lãnh một muôn binh giả kéo cờ nước Tần mai phục một nơi, Tôn Hổ
lãnh
một muôn binh giả kéo cờ nước Sở đem mai phục một nơi, chờ khi
nào
mình đại chiến với Bàng Quyên đánh ụp vào cướp dinh, hễ binh
Ngụy
loạn ắt binh Yên cả thắng. Dặn xong, Tôn Long, Tôn Hổ lãnh mạng
đi
tồi, Tôn Tháo bèn đem một muôn binh thẳng tới cửa thành Nghi
Lương
thị oai và hạ lệnh cho chúng kêu to rằng:
Quân Ngụy phải đem công tử thứ Ba của nước Yên là Tôn Tẩn ra mà
thả thì vô sự, nếu cãi một lời sẽ bị đập nát thành trì.
Quân giữ thành thấy có giặc tới bèn vào triều tâu với Ngụy vương.
Ngụy vương hỏi Bàng Quyên:
-
Bây giờ binh Tôn Tháo tới đòi trả Tôn Tẩn thì khanh tính làm sao?
Bàng Quyên tâu:
-
Tôn Tháo là kẻ thất phu, hạ thần đem ba muôn binh ra đánh thì
lui
được ngay.
Tâu dứt kiếu từ Ngụy vương lui về, điểm ba muôn binh ra trận.
Tôn
Tháo thấy Bàng Quyên đem binh ra trận bèn kêu nói rằng:
-
Ta đem binh tới đây chẳng phải tranh thành đoạt đất chi.
Chủ ý là
ta
đòi
cho được Tôn Tẩn con ta về mà thôi. Vậy ngươi nên giao trả cho
ta,
hầu
khỏi sự xích mích của hai nước. Bàng Quyên nói:
- Ta
không trả Tôn Tẩn lại thì sao?
Tôn
Tháo giận nói:
- Thì
ta chém đầu ngươi.
Bàng
Quyên cả giận hươi đau chém đùa. Hai đàn vừa xáp chiến,
bỗng
bên tả có một đạo binh kéo tới cờ đề chữ Đại Tần Bạch Khởi và
bên
hữu một đạo binh kéo tới cờ đề chữ Đại Sở Huỳnh Hiệp. Bàng
Quyên
thấy có binh Yên, Tần, Sở, tự liệu không đánh xuể, bèn lui binh
chạy
về thành. Cha con Tôn Tháo lùa binh rượt theo giết thẳng tay một
trận.
Bàng
Quyên thua trận về triều bị Nguỵ vương mắng trách thậm tệ.
Đương
lúc vua tôi còn bàn luận mưu kế lui binh Yên, bỗng có thám mã
vào
báo rõ việc Tôn Tháo dùng kế hư trương thanh thế, sai con giả
làm
binh
Sở, quân Tần... Bàng Quyên nghe dứt căm giận Tôn Tháo nên xin
với
Ngụy vương, hôm sau sẽ đánh một trận mà trả thù. Ngụy vương ưng
tấu,
rồi hạ lêng bãi chầu. Các quan ra về, riêng Châu Hợi về phủ đem
việc
Yên Ngụy đánh nhau mà thuật kỹ lại cho Tôn Tẩn nghe.
Sánh
hôm sau, Bàng Quyên điểm binh ra trận giao chiến với Tôn
Tháo.
Tôn Tẩn ở trong vườn hoa của Châu Hợi ngó lên thấy sát khí bên
Ngụy
sung vượng, còn sát khí bên Yên thì suy nhược, thì biết thế của
cha
và
anh mình cự không lại Bàng Quyên, nên niệm linh văn thâu thần
binh
âm tướng
tới dạy phải ráng sức làm mưa đá sét đánh để giúp binh Yên.
Bởi
đó nên lúc binh Yên và binh Nguỵ đánh nhau, trên trời bỗng nổi
mây
mù
rồi sa mưa đá, nổi chớp sét, binh Ngụy bị mưa sa, sét đánh chết
hại
rất
nhiều, còn binh Yên thì vô hại. Bàng Quyên cũng bị thương chút
ít,
nhắm
thế cự không lại, nên kéo binh chạy vào thành. Ngụy vương thấy
Bàng
Quyên thua luôn hai trận thì trách mắng thậm tệ. Châu Hợi biết
tin
ấy,
lại trở về phủ mách cho Tôn Tẩn hay rồi sai gia đông bày rựơu
thịt
cùng
nhau ăn uống. Lúc rượu vài tuần, Châu Hợi hoiû Tôn Tẩn rằng:
- Yên,
Ngụy cứ đánh nhau, ắt phải hao binh tổn tướng nhiều. Vậy
tiên
sinh có biết tới khi nào mới hòa hay không?
Tôn
Tẩn nói:
- Hòa
được hay không là tại nơi đại nhân đó!
Châu
Hợi nói:
Tôi
là kẻ bất tài, võ không biết một đường tấn, nhất thời lui đâu dược
binh Yên mà mong thiết hòa!
Tôn Tẩn nói:
-
Nếu đại nhân chịu đi thì không cần một tên sĩ tố nào. Chỉ càn
một
phong thơ, Đại nhân cầm ra giao cho cha tôi tức thì cha tôi lui
binh.
Nhưng đại nhân muốn được ra trận thì phải làm như vậy... Như vầy...!
Châu Hợi nghe Tôn Tẩn nói dứt lời cả cười gật đầu lia lịa.
Ngày sau, vua Ngụy ra triều hỏi các quan có ai lui được binh Yên
hay
không? Châu Hợi cứ theo kế của Tôn Tẩn bước ra quỳ tâu:
-
Hạ thần xin lãnh mạng lui binh Tôn Tháo.
Ngụy vương phán rằng:
-
Khanh không biết võ nghệ thì làm sao lui được binh Yên?
Châu Hợi tâu:
-
Hạ thần không dùng võ được thì dùng văn, lấy lý mà lui binh Tôn
Tháo thì dễ như chơi. Ngụy vương hỏi:
-
Khanh lấy lý gì cho binh Yên lui được?
Châu Hợi tâu:
-
Hạ thần nói với Tôn Tháo rằng: "Tôn Tẩn là học trò tiên, rõ
thông
ngũ độn, nên khó mà dò được tích ở đâu, dầu bây giờ có ở trong
nước
Ngụy cũng không thể kiếm được liền. Vậy xin binh Yên hãy lui về
đợi
một năm, để cho mình kiếm Tôn Tẩn, chừng đúng hẹn mà không giao
trả
thì sẽ sang đánh".
Ngụy vương phán rằng:
-
Nếu khanh nói lui được binh Yên, trẫm sẽ gia tăng tước lộc.
Bàng Quyên nghe Châu Hợi dâng kế như vậy thì cười ha hả mà rằng:
-
Tôn Tháo là kẻ sảo trá dị thường, dễ nào đem lời dối trá như vậy
mà
gạt y được?
Châu
Hợi nói:
- Nếu
tôi lui không được binh Tôn Tháo, thì tôi xin dâng đầu! Còn
như
lui binh được thì phò mã nghĩ sao?
Bàng
Quyên nói:
- Nếu
ông lui được thì tôi xin chịu thua một trăm nén vàng rồng.
Châu
Hợi gật đầu rồi tâu với Ngụy vương cầu xin đảm bảo. Ngụy
vương
chuẩn tấu, khiến thừa tướng Trịnh An Bình làm chứng. Trịnh An
Bình
tuân lịnh bắt Bàng Quyên và Châu Hợi bắt mỗi người làm một tờ
quân
lịnh trạng cho mình cầm.
Thách
đố xong, Châu Hợi lui về phủ cất thơ Tôn Tẩn vào mình rồi
đem
vài tên quân đi thẳng qua dinh Yên. Quân Yên trông thấy tưởng là
kẻ
gian tế nên bă1t giải vào trước đại trướng. Tôn Tháo hỏi Châu
Hợi
rằng:
- Mi
lên tới đây có ý làm việc gì?
Châu
Hợi thưa:
- Tôi
là Châu Hợi, thừa tướng nước Ngụy, vâng lịnh Ngụy vương sang
thuyết
hòa với đại nhân. Nghĩ vì tam công tử là bậc thần thông rành độn
pháp,
không ai rõ tông tích ở đâu, công tử thấy được người, chớ người
khó
thấy công tử. Nếu đại nhân đòi liền, chúng tôi tìm đâu cho ra.
Vậy
đại
nhân hoãn lại một năm, chúng tôi kiếm công tử đem giao trả cho,
nhưng
không được chừng đó đại nhân sẽ sang đánh.
Tôn
Táo nghe xong lắc đầu nói:
- Ông
khéo gạt tôi à!
Châu
Hợi nói:
- Tôi
không gạt đại nhân. Tôi nói có bằng cớ. Đại nhân hãy lui kẻ tả
hữu
ra, tôi sẽ trưng dẫn cho mà xem.
Tôn
Tháo nhận lời đuổi tả hữu ra ngoài. Châu Hợi bèn móc lưng lấy
phong
thơ trao ra cho Tôn Tháo mà rằng:
- Đây
là thơ của công tử gởi cho đại nhân. Xin đại nhân xem kỹ.
Tôn
Tháo tiếp lấy thơ, xé ra xem, thơ đại khái như vầy:
"Thưa
cha,
Cha đem
binh sang Ngụy quyết ý cứu con, song con đã nhờ châu Hợi
cứu
và giấu trong nhà rồi. Bàng tặc vẫn tìm cách gia hại nên con chưa
tiện
ra mặt.
Vậy cầu
cha hãy lui binh. Chẳng sớm thì muộn cha con ta sẽ
gặp
nhau nơi cao đường.
Con
là Tôn Tẩn kính thơ".
Tôn
Tháo xem thơ xong, thấy rõ là nét bút của con nên tin thiệt, tỏ
lời
cám
ơn Châu Hợi rồi hạ lịnh lui binh. Châu Hợi chờ binh Yên kéo đi
rồi
liền
cưỡi ngựa về triều ra mắt Ngụy vương tâu rằng:
- Nhờ
hồng phúc của bệ hạ, hạ thần đã lui được binh Yên rồi.
Ngụy
vương cả mừng truyền ban thưởng lụa, gấm, vàng, bạc, kim
hoa,
ngự tửu cho Châu Hợi. Trịnh An Bình nhân đó day qua nói với Bàng
quyên
rằng:
-
Thôi, phò mã cứ theo quân lịnh trạng mà tính cho xong đi.
Bàng
Quyên mắc cỡ đỏ mặt, không biết nói sao, phải về phủ lấy một
trăm
nén vàng mà giao cho châu Hợi.
Bãi
chầu, Bàng Quyên về phủ, nghĩ lại tức giận vô cùng. Tới tối rảo
ra vườn
hoa, ngước mặt xem thiên văn. Bàng Quyên thấy sao bổn mạng
của
Tôn Tẩn chiếu ngay phù Châu Hợi thì cười rằng:
"Phải
rồi, Châu Hợi giấu Tôn Tẩn trong nhà, nên nhờ đó mà lui được
binh
Yên, tư thông nước ngoài lo phá nước Ngụy. Vậy ngày mai ta vào
triều
tâu với thánh thượng xin binh vây nhà Châu Hợi thì chẳng những
tôn
Tẩn không khỏi chết mà gia thuộc của Châu Hợi cũng không thoát
được
tội".
Giữa
lúc Bàng Quyên lập tâm như vậy, thì bên phủ nọ, Châu Hợi
đang
ăn uống ngon, chợt nhảy mũi một cái. Tôn Tẩn lần tay tính quẻ
rồi
nói:
- Cái
sặc đó là điềm chẳng hay. Ngày mai Bàng Quyên sẽ tâu với
vua
xin đem binh tới vây quý phủ đặng tìm bắt tôi đó.
Châu
Hợi cả kinh nói:
- Vậy
thì chúng ta tính sao cho khỏi nạn?
Tôn
Tẩn nói:
- Đại
nhân cứ yên lòng và dặn người trong nhà đến lúc binh Bàng
Quyên
tới chớ nên bối rối xôn xao.Tôi có cách ẩn mặt rồi không sao đâu
mà ngại!
Châu
Hợi nghe theo nhưng lòng vẫn không yên.
Sáng
ngày, Ngụy vương ra triều. Bàng Quyên tâu rằng:
- Đêm
hôm thần xem thiên tượng thấy sao bổn mạng của Tôn Tẩn
chiếu
tại phủ Châu Hợi. Thần đoán chắc là Châu Hợi giấu Tôn Tẩn trong
nhà
để tư thông với nước Yên. Vậy xin bệ hạ cho thần đem binh bao
vây
phủ
Châu Hợi mà bắt Tôn Tẩn.
Ngụy
vương nói:
- Nếu
quả như lời khanh nói, bắt được Tôn Tẩn trong phủ Châu Hợi
thì
tội Châu Hợi đã đành. Còn như xét không có thì lại sanh mích
lòng
mới
sao?
Bàng
Quyên tâu:
-
Thần đã đoán kỹ, thế nào cũng tìm được Tôn Tẩn trong nhà Châu
Hợi chẳng sai!
Ngụy vương nghe Bàng Quyên nói chắc bèn chuẩn tấu. Bàng Quyên
được lịnh, lập tức đem binh tới bao vây bốn phía phủ Châu Hợi,
rồi
xuống ngựa đi vào trong.
Châu Hợi thấy Bàng Quyên tới, bèn ra tiếp và hỏi rằng:
-
Phò mã tới đây chơi hay có việc chi?
Bàng Quyên làm mặt giận nói:
-
Ông giám mạng phép triều đình, giấu Tôn Tẩn trong nhà, tư thông
với nước Yên làm bộ lui binh Tôn Tháo đặng ăn gian ta một trăm
nén
vàng. Nay ta vâng lệnh thánh thượng tới đây tra xét.
Châu Hợi nói:
-
Nếu quả có, tôi chịu tội đã đành, còn như không có thì Phò mã
tính
sao?
Bàng Quyên không đáp lời chi, cứ hạ lịnh sai quân lục lạo khắp
nơi
trong nhà mà xét, nào phòng the, rương tủ, vườn tược chỗ nào
cũng tìm
xốc mà không gặp. Lục xét cả ngay không được, Bàng Quyên buồn
trí
đem quân trở về ra mắt Ngụy vương mà tâu lại. Ngụy vương trách
mắng
Bàng Quyên sao nói giam tâu dối như vậy. Bàng Quyên không đáp,
chỉ
cuối đầu làm thinh rồi tạ từ lui về phủ.
Sau khi Bàng Quyên trở về, Châu Hợi vào nhà trong nói với Lưu
phu
nhân rằng:
-
Chẳng rõ lúc phò mã xét nhà, Tôn tiên sinh núp ở đâu mà chúng nó
tìm không được?
Lưu phu nhân chưa kịp đáp thì nghe tiếng Tôn Tẩn cười nói rằng:
-
Tôi ở đây chớ có núp trốn ở đâu? |