Quỷ Cốc hỏi rằng:
- Tiên sinh lên làm
chi nữa há chẳng tin lời tôi à?
Từ Giáp bèn đem
việc mình ở dưới Ngụy triều bị treo tội, gia thuộc bị
bắt giam vào Nam
lao mà thuật lại một lượt cho Quỷ Cốc nghe. Thuật rồi
nói tiếp:
- Sư cụ ôi! Người
chết khó sống, biết làm sao mà cầu được? Ngày
nay tôi cầu không
được Tôn Tiên sinh ắt cả nhà bị tội chết. Tôi không
còn mặt nào trở lại
Ngụy triều xem gia thuộc bị phanh thây rồi tự mình
cũng bị lăng trì.
Bây giờ tôi xin tới trước mộ phần của Tôn Tiên sinh
dùng cơm canh trí
tế một lễ rồi tự vẫn cho yên thân. Ấy chẳng phụ lòng
cầu hiền tuân mạng
vậy.
Quỷ Cốc nghe mấy
lời cũng thương, song cơ trời đâu dám trái. Vậy
bèn sai đạo đồng
bưng cơm canh đi trước với Từ Giáp ra phần mộ của
Tôn Tẩn rồi mình
cũng lọm khọm đi theo sau.
Từ Giáp ra tới mộ
phần sắp cơm canh, thắp nén hương, khấn vái âm
linh Tôn Tẩn, rồi
kể lể nỗi khổ sở của mình, cầu hiền ba lượt, bị treo tội
thế nào, gia thuộc
bị giam làm sao, đầu đuôi kể lại không sót, vừa kể lể
vừa khóc, Tôn Tẩn
nằm trong mà nghe rõ sự tình như vậy cầm lòng
không được, nghĩ
thầm rằng: "Dầu ta xuống núi ra mắt vua Ngụy có bị tai
nạn gì cũng không
đến nỗi to như cả nhà Tứ Giáp hơn một trăm người vô
cớ mà chết oan".
Nghĩ đoạn, Tôn Tẩn đạp vách mà ngã nhào rồi chui ra
nói với Từ Giáp
rằng:
- Tôi là Tôn Tẩn
đây, vì thương gia thuộc túc hạ sẽ vô cớ chịu chết
oan nên chịu xuống
núi giải cứu.
Từ Giáp nghe mấy
lời vừa sợ vừa mừng, sợ là sợ người chết sao còn
sống lại, mừng là
mừng tánh mạng gia thuộc mình sẽ khỏi bị tru di.
Liền lúc ấy Quỷ Cốc
đi tới, thấy Tôn Tẫn không vâng lời mình đã
chường mặt với Từ
Giáp thì kêu lại và nói:
- Sao ngươi không
giữ phép trấn áp của ta? Cái khổ một trăm ngày
nhịn chịu không
được để gây thêm cái họa một ngàn ngày. Ngươi đi
chuyến này sẽ bị
chập chơn.
Tôn Tẩn nghe nói cả
kinh thưa rằng:
- Xin thầy dạy cứu
cho con. Quỷ Cốc nói:
Đó là mạng trời ta
không còn cách gì cứu được.
Nay ta chỉ có một
vuông kiếm trần trao
cho ngươi, hãy cất kỹ vào mình, khi nào trong tay
có saÜn binh quyền ra
trận cướp thành sẽ dùng nó mà hóa binh hiển tướng.
Này, thầy cũng cho ngươi
thêm một cái hộp, hãy giữ lấy, khi nào bị hoạn
nạn thì giở nó ra, tức
khắc sẽ ccó cách cứu gỡ. Tuy bây giờ ngươi xuống
núi bị tai to họa lớn,
song về sau sẽ được bá tước phong hầu.
Tôn Tẩn nghe dứt lời
thầy tiếp lấy hai món bửu bối giắt vào trong
lưng rồi cùng Từ Giáp
lạy tạ Quỷ Cốc mà xuống núi.
Tôn Tẩn theo Từ Giáp
về triều yết kiến Ngụy vương. Ngụy vương cả
mừng nói:
- Đã lâu quả nhân nghe
danh tiên sinh có lòng ước vọng, cớ sao ba
lần tiên sinh mới chịu
đi?
Tôn Tẩn tâu:
- Nhơn vị hạ thần có
ách số, thầy của hạ thần trấn yểm trong mã một
lúc cho tiêu tai, nên
chẳng hay có chỉ của đại vương tới triệu. Ấy thật
đáng tội. Ngày sau bởi
nghe Từ Giáp tế mộ, kêu khóc thảm thương, hạ
thần quên mình không
màng tai họa chun ra theo Từ Giáp tới yết kiến
Đại vương, xin đại vương
thứ tội. Ngụy vương gật đầu cả cười. Bây giờ
Bàng Quyên bước ra
chào Tôn Tẩn bày tỏ tình bầu bạn ước vọng bấy
lâu. Ngụy vương cũng
hạ lịnh tha gia thuộc Từ Giáp trở về nhà và gia
thăng Từ Giáp ba cấp:
Liền ấy lại hỏi Bàng Quyên coi phải phong cho
Tôn Tẩn làm chức gì?
Bàng Quyên tâu:
- Tôn Tẩn mới vào nước
Ngụy, chưa lập công gì, nếu phong quan e
hạ quan bất phục. Vậy
nhân lúc ba muôn Ngự lâm quân chưa thông cung
tên võ nghệ, bệ hạ nên
phong Tôn Tẩn làm chức Đoàn luyện xứ để diển
tập chúng nó. Khi nào
diển tập xong sẽ phong chức cũng chaÜn muộn.
Ngụy Vương khen phải
bèn phong Tôn Tẩn làm chức Đoàn luyện xứ
để diển tập Ngự lâm
quân. Tôn Tẩn tạ ơn lui ra. Các quan văn võ cùng
tau chầu.
Ra khỏi triều, bọn từ
giáp, Trịnh An Bình, Châu Hợi, Hầu Anh xầm xì
với nhau về việc Vua
phong chức cho Tôn Tẩn không xứng. Ai nấy đều
nghỉ cách để khen Vua.
Đợi tới buổi chầu ngày sau, khi bái yết xong, cả
bọn bèn quỳ xuống tâu
rằng:
- Muôn tâu Bệ hạ Tôn
Tẩn là bậc anh tài trong thiên hạ, ba lần cầu
thỉnh mới chịu xuống
núi. Vậy đáng lẽ Bệ hạ phong cho chức trọng để
khuyến lệ anh hùng
trong thiên hạ. Chớ như phong cho Y Đoàn Luyện xứ
e hẹp lòng Y, mà thiên
hạ cũng chê Bệ hạ là không biết thâu tài thượng
sĩ. Nay chúng hạ thần
có một cách hay rất tiện: Là ngự giá tái diển võ
tràng, hạ chỉ cho Bàng,
Tôn hai người thử tài đối trận, nếu ai hơn thì được
ngôi cao hơn cả, ai
kém thì truất cấp tước bổng để giúp quân nhu. Như
vậy kẻ chịu truất
không buồn, ngoài thiên hạ khỏi trách. Xin bệ hạ minh
xét. Ngụy Vương nghe
qua khen phải và nhậm tâu.
Ngụy Vương liền hạ
lệnh các quan hộ giá ra diển võ trường. Tới nơi,
cho vời Tôn Tẩn tới
trước mặt mà phán rằng:
- Quả nhân nghe khanh
là người kỳ tài, vậy hôm nay hãy lựa một trận
linh huợt lập thử cho
quả nhân xem.
Tôn Tẩn vâng mạng lui
ra, lên ngựa tới giữa võ trường phất cờ ra
lệnh. ChaÜn bao lâu
binh đội đã dan ra đúng hàng phải ngủ thành một trận
to.
Ngụy Vương thấy trận
đã thành, bèn gọi Bàng Quyên tới bảo đi xem
trận. Bàng Quyên lên
ngựa đi xem một hồi, không hiểu là trận gì, bèn
hỏi Tôn Tẩn rằng:
- Anh lập trận gì mà
tiểu đệ xem không ra vậy hở Anh?
Tôn Tẩn đáp:
- Hiền đệ à! đó là
trận ngủ hổ cáo sơn.
Bàng Quyên cả mừng sãi
ngựa trở lại trước mặt Ngụy Vương tâu
rằng:
- Muôn tâu bệ hạ, trận
nầy là một trận rất dể, hạ thần thường có bài
chơi. Nó tên Ngủ hổ
cáo sơn trận.Ngụy Vương nghe dứt gật đầu, cho vời
Tôn Tẩn tới biểu bày
trận khác. Tôn Tẩn lãnh mạng ra giữa võ trường
phất cờ ra lệnh, chaÜn
bao lâu trận ngủ hổ cáo sơn biến thành một trật
khác. Ngụy Vương lại
sai Bàng Quyên đi xem. Bàng Quyên xem giây
lâu, cũng chaÜn rõ là
trận gì, lật đật tìm tới Tôn Tẩn mà hỏi:
- Anh à, trận nầy là
trận gì mà tiểu đệ xem chaÜn ra?
Tôn Tẩn đáp:
- Có khó gì đâu hiền
đệ, nói là trận nhất tự trường xà!
Bàng Quyên nghe xong
chạy thọt lại tâu với Ngụy Vương rằng:
- Trận đó con nít nhà
tui thường bày, tên nó là nhất tự trường xà, có
khó gì mà Tôn Tẩn lại
lập cho bệ hạ xem.
Ngụy Vương nghe vậy tưởng
Tôn Tẩn khinh mình nên không vui, liền
sai Hầu Anh tới bảo
Tôn Tẩn hãy lập trận khác. Hầu Anh vâng lệnh,
chạy ra võ trường nói
cho Tôn Tẩn hay rằng:
- Bệ hạ bảo ông lập
trận khác, chớ trận Ngủ hổ cáo sơn thì Bàng
Quyên nói ông ta lập
thường không lạ, còn trận Nhật tự thường xà thì
Bàng Quyên nói con nít
nhà ông cũng lập được, dể lắm.
Tôn Tẩn nghe mấy lời,
buồn lắm, trách thầm Bàng Quyên rằng: "Sao
nó lại vô lể như vậy.
Nếu trận dể nó bày thường, con nít nhà nó lập chơi
thường, sao nó còn hỏi
ra.Thôi để ta lập trận khác coi nó có biết hay
không? ". Ý đã định,
Tôn Tẩn bèn phất cờ ra lệnh biến cải đội ngủ, bày
lại một trận khác.
Ngụy Vương thấy trận
bày xong, hạ lệnh Bàng Quyên đi xem. Bàng
Quyên xem không hiểu
trận gì, lăn xăn tới hỏi Tôn Tẩn rằng:
- Anh lập trận gì nói
cho em biết với! Tôn Tẩn cười rằng:
- Em khéo hỏi khó anh
thì thôi. Trận nầy em lập thường mà!
Bàng Quyên nói:
- Đâu có, em chaÜn
biết thì làm sao mà lập được.
Tôn Tẩn nói:
- Em không lập thì trẻ
nhỏ nhà em nó lập nó chơi.
Bàng Quyên nghe mấy
lời mặt thẹn đỏ bừng, nghỉ thầm rằng: "Mấy
lời ta nói lén với
Ngụy chúa, có đứa mách thót cho anh nầy hay! Lạ
quá!". Nghỉ đoạn quầy
ngựa trở lại tâu với Ngụy chúa rằng:
- Tâu bệ hạ, trận nầy
tên là bại gia vong quốc trận.
Ngụy Vương cả giận nói:
- Sao lại lập trận bất
lợi như vậy? Thật hắn khi qủa nhân lắm rồi!
Nói dứt lời, Ngụy Vương
cho vời Tôn Tẩn tới mà quở rằng:
- Sao khanh khi dể
trẩm mà lập trận bại gia vong quốc như vậy?
Tôn Tẩn tâu:
- Hạ thần học binh thơ
từ nhỏ, chưa từng thấy trận nào tên bại gia
vong quốc cả. Nếu người
nào đặt tên trận quái như vậy thì phá thữ xem
sao. Nếu phá được thì
hạ thần sẽ nhận là thì tên trận bại gia phong quốc
và chịu tội chết.
Bàng Quyên nghe mấy
lời, bước tới nói:
- Anh hãy chờ coi em
phá trận đây!
Tôn Tẩn nói:
- Không được, em phá
trận nầy thì tình nghĩa bầu bạn chúng ta khi
xưa còn gì?
Bàng Quyên nói:
- Không hại! Nếu em
không phá thì ai phá được. Em quyết lòng phá!
Tôn Tẩn nói:
- Em quyết lòng phá
thì anh không cản song anh dặn cho, khi em
đánh qua cửa đông gặp
hai người đội mão vàng, mặc giáp vàng kêu tên
thì đừng thưa. Như
vậy may mới khỏi hại.
Bàng Quyên không
tin lời, tưởng là Tôn Tẩn phỉnh mình nên lập tức
nai nịt lên ngựa
xông vào giữa trận.
Tôn Tẩn thấy Bàng
Quyên vào trận bèn đọc linh văn. Giây lát trong
trận có sa mù, Bàng
Quyênthất kinh không biết đường ra, chỉ đứng một
chổ mà đánh cầm
chừng thôi. Đánh một hồi, nghe bên hướng đông có
tiếng kêu:
- Bàng Quyên phò mã,
hãy qua đây ta cứu cho.
Bàng Quyên dòm lên
thấy hai người đội mão vàng mặc áo giáp vàng
bèn ứng tiếng rồi
chạy theo. Bàng Quyên chạy tới đâu cũng nghe tiếng
reo hò dậy đất rền
trời. Tôn Tẩn thấy Bàng Quyên chạy tới gần mình bèn
móc dây Hồng cẩm
quăng ra, Bàng Quyên bị dây ấy giựt té xuống đất.
Các quan tướng và
quân sĩ tại võ trường thấy vậy đều cất tiếng cười xòa.
Ngụy Vương cũng
chẳng nín được cười. Bàng Quyên bị đánh té, mắc cỡ
vô hạn.
Ngụy Vương cho vời
Bàng Quyên tới hỏi rằng:
- Khanh tự xưng kỳ
tài, lập bài Đại ngôn thách thiên hạ, sao hôm nay
phá trận lại bị Tôn
Tẩn đánh té như vậy?
Bàng Quyên không
lấy lời gì đáp, cúi đầu lui ra. Ngụy Vương lại cho
vời Tôn Tẩn tới
phán rằng:
- Nghe danh khanh
đã lâu, nay mới thấy tận mặt là kẻ có tài cao phép
lạ. Trẫm muốn phong
khanh chức Đại phu, song hôm nay trời đã tối vậy
hãy tạm hoãn lại
ngày hôm sau.
Tôn Tẩn dạ dạ rồi
bái tạ lui ra. Ngụy Vương cũng hạ lịnh cho bá quan
hộ giá về triều.
Chiều ngày ấy Bàng
Quyên không vui về phủ mà lòng vẫn căm giận
Tôn Tẩn. Thoại Liên
công chúa hỏi gì cũng không đáp, cứ đi thẳng vào
thơ phòng mà ngồi.
Đương lúc nghỉ ngợi, Bàng Quyên bổng đánh tay
xem lại, biết đêm
ấy lối canh ba điểm, có hỏa tinh giáng phàm, ắt hoàn
thành có lửa cháy,
vậy bèn nghỉ ra một kế, cho vời bộ tướng là Hà Mậu
Tài tới mà dạy rằng:
- Ngươi nên cải
trang là quan Cẩm y thị vệ của vua, tới ra mắt Tôn
Tẩn nói rằng: Quan
coi đài thiên văn cho hay trong đêm nay, lối canh ba,
có hỏa tinh giáng
thế. Vậy vua cho mời Tôn Tẩn tới trấn yểm hoàn thành
chớ nên chậm trễ.
Ngươi làm xong việc này ta sẽ trọng thưởng. Điều cần
nhứt chớ cho Tôn
Tẩn biết ta sai mi đi!
Mậu Tài vâng lời
lập tứcgỉa dạng tới ra mắt Tôn Tẩn mà nói như lời
Bàng Quyên dạy rồi
quay về.
Sau khi Mậu Tài cáo
từ, Tôn Tẩn xủ quẻ biết thiệt có hỏa tinh giáng
thế, bèn lập tức
điểm ba ngàn quân ngự lâm chia một nửa cầm trống và
chiêng, một nửa cầm
nhánh đào bát nước, rồi kéo thẳng vào hòan thành.
Tôn Tẩn bỏ tóc xả,
cầm bảo kiếm niệm chú, rồi hạ lịnh ba quân đánh
trống khua chiêng
và nhúng nhánh đào vào bát nước rải khắp các cửa
vừa làm vừa reo hò,
cố ý làm cho hỏa tinh phải lánh nơi khác.
Đêm ấy, Ngụy Vương
ở trong nội, nghe tiếng vang động bèn hỏi nội
quan. Nội quan tâu:
- Nếu có việc gì
biến loạn thì đã có tin báo. Nay không tin báo ắt vô
sự.
Ngụy vương an lòng.
Đến sáng ra triều, đủ mặt các quan. Ngụy
vương bèn phán hỏi
chuyện ban đêm. Bàng Quyên bước ra tâu:
- Muôn tâu bệ hạ,
đêm hôm Tôn Tẩn mưu lòng phản phúc, kéo mấy
ngàn ngự lâm quân
tới phá cửa Nam. Thần hay sớm nên chỉ dùng một kế
đã lui được rồi. Ấy
thật là hồng phúc của bệ hạ vậy.
Ngụy vương nghe qua
cả giận, hạ lịnh bắt Tôn Tẩn giam vào Nam lao
và tru lục cả đoàn
ngự lâm. Bàng Quyên lại tâu rằng:
- Tôn Tẩn tạo phản,
tội không thể dung. Chớ như muôn quân ngự lâm
chưa chắc là vây
cánh của nó hết. Nếu nhất luận giết sạch e có điều oan
uổng.Xin bệ hạ rộng
suy. Còn Tôn Tẩn, vừa tới nước Ngụy đã ỷ thế đánh
ngã hạ thần, cố ý
khi dễ nước Ngụy không người lượng tưởng, kế đó lại
thâu phục quân ngự
lâm để tạo phản. Cha mẹ của nó ở bên nước Yên lại
là thân thần của
Yên, trách gì chẳng mong thâu nước Ngụy cho Yên. Đó
thật là mối họa bên
vách của nước Ngụy ta vậy. Xin bệ hạ sớm lo kẻo
rồi trở tay không
kịp.
Ngụy vương nghe dứt
mối giận càng thêm, liền hạ lịnh cho Bàng
Quyên đem năm ngàn
binh đao phủ đến đánh bắt tôn Tẩn đem ra giữa
chợ Vân Dương mà
chém đầu răn chúng. Bàng Quyên vâng chỉ, đem
binh tới bao vây
phủ Đoàn luyện. Tôn Tẩn không rõ chuyên gì, cứ ra tiếp
Bàng Quyên như
thường, Bàng Quyên nói:
- Trời làm nghiệt
còn có thể trái, tự mình làm nghiệt khó mà sống.
Hồi hôm anh đã làm
một việc khá to chớ?
Tôn Tẩn nói:
- Có chuyện gì đâu,
chẳng qua anh phụng mạng trấn yểm hoàn thành
ngừa mạng họa tinh
mà thôi.
Bàng Quyên nói:
- Anh vâng lịnh
trận yểm thì đi một mình sao lại đem quân binh khua
chiêng gióng trống
la hét có ý tạo phản. Vì anh làm rối kinh động thánh
giá ngài bắt tội
tới em, rằng chúng ta hẹn nhau xuống núi mưu đồ cướp
non sông nước Ngụy. Em
hết sức phân trần may được khỏi vạ, nhưng
Ngụy vương lại sai em
đem binh sang bắt anh đem ra chợ Vân Dương
chém đầu răn chúng.
Vậy anh hãy chịu trói đi!
Tôn Tẩn nghe nói hoảng
kinh chưa biết nói sao, thì Bàng Quyên đã