Chiều
ngày ấy, lúc sắp sửa đi rước dâu, Tôn Tẩn nghĩ cha con Trâu
Kỵ sẽ
trả oán, nên lần tay đoán quẻ. Khi hiểu rõ âm mưu cướp cô dâu
của Trâu Kỵ thì Tôn Tẩn liền tỏ cho Lỗ vương biết. Lỗ vương thất
kinh
hỏi:
-
Nếu chúng nó làm ngang như vậ thì Quận vương nên lập một kế
đánh lừa nó chơi!
Tôn Tẩn gật đầu suy nghĩ một lát rồi kê miệng vào tai Lỗ vương
nói
nhỏ ít câu. Lỗ vương cả cười. Tôn Tẩn lại cho mời Viên Đạt tới
cũng nói
ít
câu.
Trời sẩm tối, giờ rước dâu đã tới. Lỗ vương và Viên Đạt đốc quân
sĩ
sắp đặt mấy cỗ kiệu rồi cùng bọn tài tử trổ tấu quản huyền mà
sang tô
phủ. Lão phu nhơn và Tô thừa tướng thấy đàn trai tới, bèn ra
tiếp vào, Lỗ
vương vào trong đem việc Tôn Tẩn đoán quẻ biết Trâu Kỵ cho người
đoạt kiệu bắt cô dâu mà thuật lại. Lão phu nhơn cả kinh hỏi rằng:
-
Như vậy bây giờ tính làm sao?
Lỗ
vương nói:
-
Tôn tiên sinh đã có kế rồi. Bây giờ nên sắp một cô dâu giả ngồi
kiệu đi trước, để bọn Trâu Kỵ đoạt đem về phủ, rồi sau sẽ sắp
việc đưa
dâu thiệt.
Lão phu nhơn nói:
-
Bây giờ có ai giả như vậy được?
Lỗ
vương nói:
-
Tôn tiên sinh đã dự bị saÜn rồi.
Nói dứt lời chỉ Viên Đạt và giới thiệu cho lão phu nhơn. Lão phu
nhơn nói:
-
Con tôi ốm yếu mảnh khảnh, còn người này to lớn kịch cợm giả làm
sao cho giống?
Lỗ
vương nói:
-
Không cấn giống, miễn có người ngồi trong kiệu hoa làm cô dâu
cho bọn Trâu Kỵ đoạt về là xong!
Lão phu nhơn gật đầu, vào trong sai a hườn sắp đặt kiệu hoa xong
xuôi, rồi bảo Viên Đạt ngồi vào, đoạn phủ rèm khiêng đưa đi.
Kiệu hoa đưa đi trước, kế đó là kiệu của Lỗ vương, sau có vài cỗ
kiệu
khác rồi tới bọn tài tử đánh đờn, thổi sáo, thổi kèn, đánh trống
đi tiếp
theo. Tuy là cuộc rước dâu giả song cũng huy hoàng, nghiêm chỉnh
lắm.
Đám rước dâu trẫy ngang chỗ ngã ba nọ, thình lình có một đám
người
xua ra đón đường. Trong bọn có Trâu Cang và Trâu Giãn.
Hai anh
em la
lối
hỏi Lỗ vương rằng:
- Tô
tiểu thơ vẫn vẫn là dâu của Trâu phủ, tại sao điện hạ lại đứng
chủ
hôn rước về Nam bình Quận vương?
Lỗ
vương nói:
- Thì
Trâu phủ đã từ hôn rồi!
Trâu
Cang nói:
- Đó
là mưu gian của Tôn Quận vương gạt cha con tôi. Bây giờ chúng
tôi
quyết rước Tô tiểu thơ về làm dâu nhà họ Trâu mà thôi!
Lỗ
vương cười nói:
- Nếu
đủ lý thì tự tiện mà làm.
Trâu
Giãn không đợi nói nhiều lời, truyền gia tướng áp vào giựt kiệu
hoa
mà khiêng về Trâu phủ.
Không
rõ cô dâu mập ốm thế nào, mà bọn gia tướng họ Trâu khiêng
không
bao xa đã đổ mồ hôi như tắm và mệt rồi nói:
- Nhơn
duyên là việc trọng, ai mà cắt cho đứt, rứt cho rời cái dây tơ
hồng
của con ta với Tô tiểu thư. Nghe nói Tôn Tẩn mưu cao trí dày,
nay
gặp
việc như vầy, thử làm sao cho ta xem?
Viên
Đạt ngồi trong kiệu hoa nghe Trâu Đạt nói vậy thì cưoì thầm
rằng:
"Ừ, hãy chờ một lát nữa coi thử ra làm sao? "
Bây
giờ chưa tới giờ hiệp cẩn, cô dâu phải ở trong kiệu mà chờ. Trâu
Kỵ sợ
đợi lâu, cô dâu xót ruột chăng, nên liền kêu mụ quản gia vâng
lời
bưng
một mâm bánh bao, hé rèm kiệu đưa vào.
Viên
Đạt ngồi trong thò
tay bưng mâm ba ùnh ăn một lúc sạch bách rồi đưa mâm ra trả. Mụ
quản
gia lấy mâm đi cất mà miệng lầm bầm rằng:
-
Quái lạ, một vị tiểu thơ niên ấu mà sao ăn mạnh quá vậy? Một lát,
Trâu Kỵ hỏi quan Âm Dương (quan chuyên nghề coi ngày chọn giờ)
rằng:
-
Ông định đến giờ nào mới rước cô dâu ra kiệu?
Quan Âm Dương thưa:
-
Tới giờ Trâu Dê ra chuồng mới được!
Trâu Dê ra chuồng nghiã là ngưu dương xuất quyện, ấy chỉ giờ Sửu
giờ mùi, thế mà Viên Đạt không hiểu, tưởng là Quan Âm dương nói
mình
là
trâu dê ra chuồng nên nổi giận hét lên một tiếng nhảy tót ra
khỏi kiệu,
rồi hươi tay khoa chân, đụng ai đánh nấy, đụng móm gì đập phá
món
nấy.
cha con con Trâu Kỵ thấy hình thù Viên Đạt dữ tợn, vóc vạc mạnh
mẽ
thì cả kinh hè nhau chạy vào nhà sau mà trốn. Viên Đạt đập phá
tan
nát ở thính đường rồi lần tới trung đường, bắt bọn a hườn bộc
phụ, đánh u
đầu sặc mũi. Bọn quân khiêng kiệu ở ngoài nghe trong phủ có
tiếng ồn
ào,
chạy vào xem cũng bị thương mỗi đứa mấy cùi chỏ vào ngực.
Viên Đạt đánh phá đã nư giận liền bỏ chạy tuốt về phủ Nam Bình
vương. Bây giờ cha con Trâu Kỵ mới dám ló đầu ra xúm nhau đám
ngực
bứt đầu kêu oan la tức.
Trâu Giãn nói:
-
Phải đè đến nông nỗi này, thà nhịn thua nó còn hơn.
Trâu
Cang nói:
-
Nhịn thua cái gì, ở đời phải có sướng có cực chớ, chú mầy nếu
không
được nếm đào tiên bị đòn là phải. Chớ tao chưa được lợi ích gì
mà
cũng
bầm mình!
Trâu
Giãn nói:
- Cha
mắc mưu Tôn Tẩn, tức giận muốn chết mà anh cứ giễu hoài!
Trâu
Cang nói:
-
Thật vậy, nhưng muốn trả thù này chúng ta không làm gì được nữa.
Chỉ
có đợi tới ngày mai cha vào triều tâu cùng Thánh thượng xin trị
tội
Tôn
Tẩn mà thô.
Trâu
Kỵgật đầu nuốt giận, chờ đến ngày mai vào triều kêu oan.
Nói
lại lúc bọn Trâu Gãn, Trâu Cang cướp kiệu hoa đi rồi, Lỗ vương
đi
riết về Nam Bình vương phủ nói lại cho Tôn Tẩn hay, Tôn Tẩn mời
Bạch
khởi phu nhơn, Mạnh thường quân phu nhơn. Bốc Thương phu nhơn
ngồi
kiệu sang qua Tô phủ rước dâu thiệt về.
Lúc
bấy giờ, hai họ một nhà, quản huyền rập trỗi, yến tiệc linh đình.
Đến
khi đưa dâu, tình mẹ con phải cơn phân cách, nghĩa anh em gặp
lúc
chia
phôi, ai cũng sầu cảm. Lại khi kiệu hoa về tới Nam Bình vương
phủ,
gái
thuyền quyên gặp trai anh hùng, rồi cùng nhau uống chén rượu hợp
cẩn,
đô mắt một lòng, kẻ thẹn thuồng người bợ ngợ, nhưng ai cũng vui
vẻ
vì
được thỏa lòng sánh phụng đẹp duêy cỡi rồng: Cái cảnh hoan lạc
làm
sao!
Cho nên:
Khéo tay bắn sẽ lựa châu.
Trao tơ phải lửa đeo cầu xứng đôi.
Đêm hôm ấy các quan ăn uống tại phủ Nam Bình cho tới hừng đông
mới về sửa soạn đi chầu luôn.
Khi Tề vương đăng điện, quan Thái sư là Trâu Kỵ ra quỳ kêu oan
rằng con mình là Trâu Giãn đã hứa hôn với Tô tiểu thơ, thế mà
Tôn Tẩn
lại ỷ thế định cắt đoạt người nên lập mưu xúi tô lão phu nhơn
hồi hôn.
Nay tới ngày Tôn Tẩncưỡng bách Tô Tiểu thơ mà rước, nên ức lòng
phải
sai
con đoạt kiệu hoa. Chẳng dè Tôn Tẩn lại lập mưu Viên Đạt giả làm
cô
dâu về đánh phá tan tành nhà cửa của binh gia mình... Tề vương
không
rõ đen trắng thế nào bèn cho gọi Lỗ vương Điền Kỵ tới hỏi. Lỗ
vương
bèn đem đầu đuôi sự thiệt mà tâu rõ lại. Tề vương nghe dứt cười
thầm,
nhưng lại giận sao Trâu kỵ ỷ thế hoành hành như vậy, nên liền
phán
rằng:
-
Trâu thái sư ỷ thế sanh sự, thật đáng trị tội, song nghĩ tình
quốc thích
mà
tha cho, về sau phải sửa mình. Còn Viên Đạt lỗ mãng, phá rối
Trâu
phủ
và đánh gia nhân của Thái sư, nên giảm lương ba tháng. Phân xử
xong,
Tề vương hạ lịnh bãi triều, các quan ai về dinh nấy.
Trâu
Kỵ trở về phủ lòng giận khó dằn, bèn kêu con là Trâu Cang tới
dạy
rằng:
- Cái
thù nhà ta với Tôn Tẩn không thể nào quên được. Vậy con nên
sắp
saÜn năm trăm lượng vàng, một trăm tấm lụa, một cái mão bát
khuê,
và
một sợi đai ngọc, làm của lễ, lẻn qua nước Ngụy vào dâng cho phò
mã
Bàng Nguyên, rồi nói rằng hiện nay Tôn Tẩn theo BốcThương sang
Tề
lập được công trừ loạn Cửu Diệu, được phong chức Tổng binh
Nguyên soái tước Nam bình quận vương nên ỷ thế lăng nhục triều
thần,
cha
con tôi không chịu được nên tới đây cầu phò mã đem binh sang
đánh
Tề,
cha con tôi sẽ làm nội ứng bắt Tôn Tẩn tựu hình để trừ họa cho
Tề
quốc.
Trâu
Cang vâng lời cha, cụ bị tứ lễ rồi lén qua khỏi thành Lâm Tri
riết
qua thành Nghi Lương thẳng tới phủ phò mã.
Ngày
nọ Bàng Quyên đang ngồi trong phủ nghe báo có Đại Quốc
Cựu ở
Tề sang, bèn ra rước vào rồi hỏi rằng:
- Ta
đem binh đi đây chẳng những phạt tề mà thôi, lại còn áp Triệu
trừ
Yên nữa.
Nói
đoạn hạ lịnh kéo binh theo đường tiến tới nước Yên.
binh
đi một đỗi xa thì tới một cánh rừng tên gọi Cỗ Hàm. Giữa cánh
rừng
ấy có một toà nhà lớn, rất tốt đẹp. Khi binh kéo tới tòa nhà ấy,
Bàng
quyên bèn hạ chỉ nói với bộ tướng rằng:
- Ấy
là gốc oan gia của ta đó!
Nói dứt lời truyền quân sĩ bủa ra vây phủ. |