Bàng Quyên thù oán họ
Tôn thế nào mà vừa gặp liền hạ lịnh vây phủ xét
bắt giết sạch già
trẻ trai gái trong nhà, lại đốt nhà ra tro rồi mới chịu kéo
binh đi.
Binh đi chẳng được
bao lâu đã tới nước Yên, liền hạ trại trước cửa
thành U Châu. Quan
giữ thành thấy binh Ngụy kéo tới bèn vào triều báo
tin. Yên vương nghe
báo sợ quá hỏi các quan rằng:
- Nay binh Ngụy tới
thình lình như vậy, ta làm sao lui chúng nó cho
nổi?
Tôn Tháo và hai con
Long, Hổ đồng quỳ tâu rằng:
- Ba cha con hạ
thần xin đem quân ra đánh đuổi Bàng Quyên. Nhưng
trước khi đi, bệ hạ
nên viết cho một tờ biểu chương để con hạ thần là Tôn
Long cất saÜn trong
mình, nếu ra trận thắng được binh Ngụy thì thôi, bằng
không thắng sẽ thừa
dịp ấy nó chạy sang Tề cầu binh Tề tiếp cứu.
Yên vương nghe tâu
bèn viết biểu chương giao cho Tôn Tháo, Tôn
Tháo giao cho Tôn
Long cất giữ vào mình rồi cha con đồng lui ra võ
trường điểm một đội
nhơn mã kéo ra thành nghinh địch. Bàng Quyên
thấy binh Yên kéo
ra cũng đem toán quân ra trận. Tôn Tháo trông thấy
Bàng Quyên bèn nạt
rằng:
- Tướng Ngụy kia,
vì sao vô cớ mà chúng bây giám đem binh xâm lấn
bờ cõi ta?
Bàng Quyên đáp:
- Ta sang đây bảo bọn
mi tận nạp hàng biểu. Nếu cãi lời ta sẽ phá tan
thành trì.
Tôn Tháo nghe nói cả
giận, hợp sức với hai con vây đánh Bàng
Quyên. Hai đàng đánh
nhau được hơn bốn mươi hiệp, Tôn Tháo nhắm
sức cự không lại, bèn
đem con là Tôn Hổ chạy vào thành. Còn Tôn Long
quất ngựa chạy riết
qua Lâm Tri.
Tôn Tháovà Tôn Hổ vào
trong thành sai binh cố thủ bốn cửa rồi vào
triều báo lại với Yên
vương.
Tôn Long một mình một
ngựa, đi bất kể ngày đêm riết tới Lâm Tri.
Khi vào trong thành
rồi, Tôn Long bèn thẳng tới cửa triều xin vào bái
kiến. Huỳnh môn quan
tâu lại, Tề vương cho triệu Tôn Long vào. Tôn
Long tới trước điện
tung hô vạn tuế rồi trao biểu chương lên và trao thêm
nguyện ủy. Tề vương
xem biểu xong cho mời Nam bình quận vương Tôn
Tẩn tới phán rằng:
- Nay có anh khanh là
Tôn Long đem biểu chương sang cầu cứu, vì
Bàng Quyên thống lãnh
đại binh sang xâm lấn Yên quốc. Vậy khanh nên
sớm đem quân sang giúp.
Tôn Tẩn nghe phán liền
tâu rằng:
- Nước Yên là tổ quốc
của hạ thần vô cớ mà bị Ngụy xâm chiếm, bệ
hạ sai sang cứu, tất
nhiên hạ thần phải tuân.
Song nay binh Bàng
Quyên
đóng tại U Châu, mà
binh Tề sang nữa thì sao khỏi giày đạp biên giới
nước Yên? Vậy theo
ý hạ thần, xin bệ hạ cho hạ thần đem binh sang
đánh Ngụy. Ngụy
không người cự địch ắt phải triệu Bàng Quyên về, khi
ấy nạn chiến tranh
sẽ xảy ra tại biên giới của Ngụy.
Tề vương nghe tâu
khen ngợi lắm, lập tức hạ lệnh Lỗ vương và chư
tướng đồng giúp sức
Tôn Tẩn sang phạt Ngụy.
Tôn Tẩn được lịnh,
lui ra, trước hội ngộ với anh là Tôn Long, khuyên
Tôn Long hãy về
nước trước rồi sau mới cùng Lỗ vương Điền Kỵ đem
Viên Đạt, Độc Cô
Trần, Lý Mục, TuVăn Long, Tu Văn Hổ, Mã Thăng
và Ngô Giải kéo ba
môn binh thẳng tới nước Ngụy. Khi binh tới Nghi
Lương, Tôn Tẩn liền
truyền lệnh dồn binh lại, lập thành năm trại, bốn
phương, bốn trại để
các tướng ở. Lập trại xong Tôn Tẩn truyền ba quân
vây thành và nổi
trống khua chiêng hò hét thị oai.
Quân giữ thành thấy
binh Tề tới bèn vào báo ngay cho Ngụy chúa
hay. Ngụy vương
thất kinh hỏi bá quan tới phán rằng:
- Bàng phò mã đem
binh phạt Tề, lại ỷ thị dùng ách chỉ Tề áp Tiệu
phạt Yên, thành ra
hôm nay Tề quân còn rảnh tay nên mới đem binh tới
đây xâm lấn bờ cõi.
Bây giờ không có phò mã tại triều, các khanh có ai
lui được binh Tề
hay không?
Các quan văn võ
nghe hỏi bèn rập tâu rằng:
- Nghe đâu tướng Tề
là Tôn Tẩn, học trò của Quỷ Cốc, người có thần
thông và mưu trí,
trừ Bàng phò mã chắc chúng tôi không ai đánh lui nổi.
Vậy xin bệ cho sứ
Yên triệu phò mã về đây để giải vây cho thành Nghi
Lương mới được.
Ngụy chúa nghe tâu
có lý như vậy bèn viết chiếu thơ sai Từ Giáp qua
U Châu dời Bàng
Quyên về. Từ Giáp lãnh mạng cầm chiều thơ rồi lên
ngựa chạy ra thành.
Viên Đạt đứng thôn
thúc ba quân công phá bên ngoài, thấy trong
thành có người sải
ngựa ra bèn hươi búa đón lại. Từ giáp không có khí
giới để chống cự
nên liền xuống ngựa năn nỉ rằng:
- Tôi là sứ thần,
vâng lệnh Ngụy chúa sang Yên triệu binh Bàng phò
mã về. Xin tướng
quân tha mạng cho tôi!
Viên Đạt cười rằng:
- Ừ, tưởng đi đâu
chứ đi kêu Bàng Quyên về chịu chết thì ta tha cho
mà đi!
Nói dứt dạy ba quân
mở đường cho Từ Giáp đi.
Từø Giáp sải ngựa
đêm ngày riết tới U Châu thẳng vào trung quân ra
mắt Bàng Quyên rồi
đưa chiếu thơ ra, Bàng Quyên xem xong hỏi lại Từ
Giáp rằng:
- Binh Tôn Tẩn vây
thành Nghi Lương rồi vậy mà các quaqn không ai
dám ra đánh với nó
sao?
Từ Giáp nói:
- Nghe Tô Tẩn là
học trò của Quỷ Cốc, thuật pháp đa đoan, mưu kế
quảng bát, ai cũng
lạnh lòng tởn mặt, có ai dám ra đối thủ với y. Vả lại ai
cũng nói tai họa đó
tại phò mã gây ra, thì để phò mã lo liệu lấy!
Bàng Quyên hỏi:
- Ta gây họa làm
sao?
Từ Giáp nói:
- Các quan nói phò
mã đánh tề không quyết lòng đánh, lại còn dùng
cách gì đó mà chỉ
Tề áp Triệu phạt Yên, nên Tề mới có dịp mà gây họa.
Bàng Quyên cả giận
nói:
- Ừ, tại ta, để ta
đem binh về dẹp xong quân Tề rồi các thằng quan
"Aên lương khống".
đó nó suy tình viện lý nào với ta cho biết?
Bàng Quyên nói dứt
lời hạ lịnh quân bạt trại kéo riết về Nghi Lương
Thành.
Quân lýnh được lịnh
cứ việc bạt trại rồi theo đường cũ mà trở về. Đi
được vài ngày đã
đến thành Bá linh, quân vào báo cho Bàng Quyên hay,
Bàng Quyên nói rằng:
- Tới thành cứ biểu
quân Triệu mở cửa cho đi qua, báo ta làm gì?
Từ Giáp nói:
- Xin phò mã chó
làm như vậy mà kinh động đến trăm họ nước Tiệu,
hãy đo đường khác
mà về có lẽ gần hơn mà lại khỏi mích lòng Triệu
chúa!
Bàng Quyên nói:
- Hễ đi ngã nào thì
về ngã nấy, chớ bây giờ tìm đường khác mà về e
nước Triệu cừơi ta
là bại trận rồi trốn ngã khác!
Bác lời Từ Giáp rồi
Bàng Quyêncứ một mực sai quân tới dưới thành
Bá Linh kêu bảo mở
cửa cho binh Ngụy kéo qua.
Quân giữ thành Bá
Linh thấy quân Ngụytrở lại đòi mở thành lần nữa
liền vào báo với
Lạng Tương Như hay. Tương Như giận quá cho vời
Liêm Cang tới bàn
mưu. Liêm Cang nói:
- Theo ý chúng ta
đã định khi trước, hễ Bàng Quyên thua Yên mà trở
lại đây thì phải
đón mà đánh nó cho đừng còn manh giáp. Nay nó tới nạp
mạng không đánh bại
còn chờ chừng nào?
Lạng Tương Như khen
lời Liêm Cang là phải. Liêm Cang bèn đem
một toán quân ra
cửa thành đón quân Ngụy không cho kéo qua. Bèn
Quyên hay tin ấy
bèn dạy ba quân lui lại đóng quân ở mé sông Tần Hà
rồi tự mình kéo một
đội binh tới trước thành kêu lớn rằng:
- Tướng trong thành
mau mau sai quân mở cửa cho ta qua, bằng
không ta sẽ phá tan
thành trì thành bình địa.
Liêm Cang cả giận
xốc ngựa ra trận nạt rằng:
- Bàng Quyên, ta đã
thua mạng mi một lần rồi đáng lẽ ngày nay mi
tìm ngã khác mà đi,
sao lại còn tới đây nữa? Ta nói thiệt, nếu mi cãi lời
ta, ta sẽ giết hết cả
lũ!
Bàng Quyên nghe mấy
lời bèn hươi đao xốc tới chém Liêm Cang.
Liêm Cang đưa thương
ra đỡ. Đánh nhau được vài mươi hiệp. Liêm Cang
kém thế bỏ chạy. Bàng
Quyên rượt theo kịp, chém cho một đao đứt
ngang lưng, Rồi xua
binh chém giết quân triệu.
Bàng Quyên cả thắng đem
quân về dinh. Từ Giáp khuyên rằng:
- Đã dược trận thắng
thì cứ việc đánh tới để về nước mau mau mà
giải vây, chớ sao lại
lui?
Bàng Quyên nói:
- Không vội gì, ta ở
lại một ngày thế triệu nguy một ngày. Hãy đợi tới
mai sẽ phá thành Bá
Linh cũng chẳng muộn.
Từ Giáp khen phải. Đêm
đó Bàng Quyên dạy quân sĩ mở tiệc ăn
uống, rồi cùng Từ Giáp
đánh chén tới say mèm mới đi ngủ.
Đêm hôm ấy, dinh Ngụy
canh tuần sơ sài lắm, chúa tướng và ba quân
mạnh ai nấy lo ngủ.
Thình lình tới canh hai, ba cha con Tôn Tháo kéo
một đội binh từ nước
Yên sang cướp trại. Binh Ngụy đương ngủ nghe
tiếng chiêng trống la
ó thì kinh hãi bỏ chạy tán loạn nên binh Yên giết
rất nhiều. Bàng Quyên
và Từ Giáp đương mê ngủ nghe loạn liền lên
ngựa bỏ chạy. Cha con
Tôn Tháo thừa lúc rắn không đầu nên xua binh
chém giết rất dễ, chém
giết đến khi trong dinh Ngụy không còn người
nào mới rút binh lui
về.
Tới sáng, Bàng quyên
quày trở về dinh điểm binh sĩ chỉ còn có phân
nửa thì buồn lắm, đấm
ngực bứt đầu, tha trời trách đất và rủa chửi Tôn
Tháo đánh lén như vậy!
Bây giờ không tiện đem binh về ra mắt ngụy
chúa, Bàng Quyên bèn
hạ lịnh tạm đình tại mé sông Tân Hà ít hôm. Trọn
ngày hôm ấy, bàng
Quyên cứ ngồi trong dinh mà mặt buồn dàu dàu.
Trong lúc tâm sự đa
đoan, bỗng nghe xa xa có tiếng đờn réo rắt theo gió
mà tớ, lắng nghe thật
là:
Giây tơ khéo gợi giấc
du sơn.
Nổi sóng sông Tương
bởi tiếng đờn.
Ngọc trắng vàng ròng
đương đợi giá.
Cũng buồn sao muộn
khách tao nhơn.
Bàng Quyên nghe một
lúc liền sai quân sĩ đi tìm coi ai khảy đờn như
vậy. Quân sĩ đi giây
lâu trở về bẩm rằng:
- Đó là một vị tiên
sinh áo xanh khăn đen, đương thả thuyền trên
dòng sông Tân Hà cho
trôi xuống. Trong thuyền có một bàn sơn nhỏ, trên
bàn có lư hương, một
cây đờn và một quyển sách.
Bàng Quyên nghe dứt
bèn ra khỏi dinh đi tới mé sông đứng xem.
Giây lát thuyền nọ cập
bến, vị tiên sinh buộc thuyền, cầm quyển sách
bước lên bờ. Bàng
Quyên bèn bước tới gần thì lễ rồi rước vào quân
trướng mời ngồi. Bây
giờ Bàng Quyên mới hỏi vị tiên sinh rằng:
- Chẳng rõ tiên sinh
quý đại danh là gì?
Vị tiên sinh đáp:
- Tôi họ Tiêu tên Cổ
Đạt, học trò của thầy Quỷ Cốc ở núi Vân Mộng.
Bàng quyên hỏi:
- Tôi cũng học trò Quỷ
Cốc sao không biết tiên sinh?
Tiêu Cổ Đạt nói:
- Tôi học trước, ông
học sau làm sao mà biết được?
Bàng Quyên nói:
- Qủa vậy chúng ta là
bạn học một thầy nên xưng hô bằng anh em
cho dễ.
Tiêu Cổ Đạt nói:
- Phải, xưng hô như
vậy tiện hơn.
Bàng Quyên nói:
- Bây giờ nem hỏi anh
quyển sách anh cầm đó là sách chi?
Tiêu Cổ Đạt đáp:
- Đây là sách "Thất
tiễn đinh đầu". quý lắm, anh sợ rủi mất nên đi
đâu đều cầm theo.
Bàng Quyên hỏi:
- Trong ấy nói những
gì?
Cổ Đạt dáp:
- Phép ếm rấ lợi hại,
người thường không dùng được!
Bàng Quyên nói:
- Xin anh cho em mượn
xem.
Cổ Đạt bèn đưa cho
xem, Bàng quyên xem ít đoạn, thấy sách quý
lòng tham nổi lên, bèn
bỏ phóc vào tay áo.
Hai người lại nói
chuyện khác một hồi rồi Cổ Đạt từ biệt ra đi. Bàng
Quyên theo đưa tới mé
sông Tân Hà. Cổ Đạt bèn nói:
- Khi nãy anh có đưa
cho em mượn quyển sách "Thất tiễn đinh đầu".
bây giờ giã từ nhau,
em nên trao lại cho anh.
Bàng Quyên nói:
- Anh hãy cho em mượn
đọc qua một lượt rồi sẽ trả cho!
Cổ Đạt nói:
- Anh đi vân du thiên
hạ rày đây mai đó làm sao tìm được mà trả?
Bàng Quyên nói:
- Như vậy ít lâu anh
trở vào nước Ngụy em sẽ trả cho!
Cổ Đạt nói:
- Có của cho mượn mà
phải chịu khổ cực như vậy à!
Bàng Quyên nói:
- Không chịu cực thì
thôi tôi không trả!
Cổ Đạt giận nói:
- Nghe người đồn mi là
kẻ giảo hoạt tham lam, nay gặp mặt mới rõ là
người lòng beo dạ sói!
Bàng Quyên nghe Cổ Đạt
mắng, tức quá, xốc tới chụp Cổ Đạt định
xô xuống sông. Cổ Đạt
nhỏ thó mà có tài, lẹ mắt thấy vậy bèn né ra khỏi
rồi lòn ra sau lưng
Bàng Quyên chụp ngang hông luôn tiện dìm xuống
sông Tân Hà mà nhận
nước, nhận một hồi lâu lại xốc lên, nhận xuống
năm bảy lần như vậy.
Bàng Quyên đã uống nhiều nước bất tỉnh nhơn sự.
Bây giờ Cổ Đạt mới bỏ
Bàng Quyên nằm dài trên bờ sông mời mở
thuyền chèo đi.
Giây lâu Bàng Quyên
tỉnh giậy thấy quần áo ướt loi ngoi thì giận
Tiêu Cổ Đạt lắm, vội
vàng chạy kiếm báo thù, nhưng người và thuyền đã
mất dạng tự hồi nào.
Không làm sao được Bàng Quyên bèn trở về định
báo quân sĩ xốc nước
cho mình, ói hơn hai chậu, rồi móc tay áo lấy
quyển sách "Thất tiễn
đinh đầu". ra xem. Thấy quyển sách ướt mem dính
nhẹp không mở ra được,
Bàng Quyên bèn sai quân phơi. Phơi khô quyển
sách thì hạ lịnh nhổ
trại kéo binh đi ngả khác về nước.
Binh đi không mấy ngày
đã gần tới thành Nghi Lương. Tôn Tẩn hay
tin Bàng Quyên về bèn
làm phép tàng ẩn, các quân trại sờ sờ đó mà
người đứng xa không hề
trông thấy. Bàng Quyên kéo binh về tới thành
không thấy quânTề bèn
hỏi Từ Giáp rằng:
- Nói quân Tôn Tẩn vây
thànhmà sao tôi không thấy chi hết như vậy?
Từ Giáp nhìn bốn mặt
thấy trống lổng thì không biết đáp sao.
Bàng Quyên cười rằng:
- Hay là thằng Tôn Tẩn
nghe đại binh tôi về, nhắm thế cự không lại
nên rút quân về nước
rồi?
Từ Giáp nói:
- Phò mã nói có lý!
Dứt lời cả hai thôi
thúc ra quân kéo váo thành ra mắt Ngụy chúa.
Ngụy chúa trông thấy
Bàng Quyên bèn hỏi:
- Khanh lãnh binh phạt
Tề, sao không lo, lại tính cách chỉ tề áp Triệu
phạt Yên làm chi cho
đến nỗi binh Tề sangvây thành đó! Bây giờ phải
làm cách nào cho chúng
nó lui?
Bàng Quyên tâu:
- Binh Tề nghe hạ thần
về đã lén kéo lui rồi, bây giờ ngoài thành
không có mũi tên lựa
là quân sĩ.
Bàng Quyên tâu vừa dứt
bỗng có quân giữ thành vào báo rằng:
- Hôm nay binh Tề lại
phá thành gắt hơn khi trước!
Ngụy chúa nghe báo
phán hỏi Bàng Quyên rằng:
- Khanh vừa nói binh
Tề lui rồi nay còn binh nào phá thành nữa đó?
Bàng Quyên tâu:
- Xin chúa thượng chớ
giận.Đó có khi là kế của Tôn Tẩn, vậy để hạ
thần dụng mưu "Giả đồ
diệt quách". tức thì lui được binh Tề.