| Bây giờ Hà mới biết; thì ra 
                  đây là một conlạch thật nhỏ, cây cối mọc hai bên khép kín lòng 
                  lặch, lúc ở ngoài sông! không ai có thể nhln thấy nó. Đi vô 
                  phía trong một chút, lòng lạch mới hơi rộng ra, nhưng những 
                  tàng cây lớn vẫn phủ cả con lạch. Cho dù bây giờ có người đi 
                  trên máy bay trực thăng qua đây cũng không biết trong những 
                  bụi dừa nước này có một chiếc ghe đang di chuyển. Hà thích thú
                  reo lên: - Thật là kín đáo, phải như Việt cộng trốn vô đây cũng có trừi 
                  mới biết chứ đừng nói gì là tụi mình. Tam cao hứng nói:
 - Cả mấy năm rồi anh mới trởlại đây. Tưởng là đã mất dấu rồi 
                  chứ. Hồi đó vô tình anh am được nơi này, trong lúc giới nghiêm, 
                  thường chung vô đây đánh cá, khỏi sợ lôi thôi với cả Hải Quân 
                  lẫn Không Quân tuần tiễu. Bây giờ chúng mình có thể dùng nơi 
                  này trồng ngải thì không có ai hay được nữa. Thả cửa trồng 
                  ngải độc cả chục năm cũng chẳng có ma nào biết được lối vô mà 
                  lo.
 - Con lạch này ăn thông ra đậu hả anh?
 - Đây là con lạch cụt, chỉ dài độ 100 thước là cùng, lúc mình 
                  vô bằng mũi ghe, nhưng khi ra cũng không quay đầu ghe đưực, 
                  bởi vậy phải đổi mái chèo ra phía trước, chèo ngược lại. Vô 
                  đây tốt nhất là dùng sào đẩy ghe đi, còn như chèo thì vướng 
                  lắm. Bởi vậy lúc nãy anh mới xin ông Bẩy Cần Câu cái sào nhỏ 
                  này mà.
 
 Vừa nói Tam vừa lấy cái sào cột bên hông ghe ra, chàng lao sào 
                  xuống lòng iạch đẩy mạnh. Ghe lao đi thực nhanh. Hà thích thú, 
                  lần tới phía trước ngồi bên cạch Tam, nàng khôngngờchínhTam đã 
                  có chủ ý đưa nàng tới đây từ trước. Đi một lúc, Tam cắm mạnh 
                  cây sào xuống lòng lạch giữ chiếc ghe dừng lại, có lẽ khúc này 
                  con lạch hơi rộng hơn những chỗ khác một chút, những tàng lá 
                  dừa hai bên bờ
                  không còn chụm đầu vô nhau nữa. ánh nắng mặt trời rọi xuống 
                  mặt nưức sáng long lanh, Hà nhìn thấy ngay những chú cá nhẩy 
                  lên đớp bọt. Nước thực trong và phẳng lặng.
 Hà nhìn Tam thích thú.
 - Ở đây nhiều cá quá hả anh.
 - Chỗ này có lẽ chỉ có một mình anh biết, mấy năm rồi không 
                  câu ở đây, chắc tụi nó sinh sôi nẩy nở đầy nhóc chứ gì. Để anh 
                  lên bờ đào mớ trùng làm mồi nhé.
 Vừa nói Tam vừa cởi qưần áo ra, chàng chỉ còn mặc một chiếc 
                  quần sà loỏng. Hà say sưa nhln những bắp thịt nổi lên cuồn 
                  cuộn trên thân thể chàng.
 - Anh cho em đi với.
 
 Nói xong Hà cũng lật đật cởi qưần áo ra, nàng thật tự nhiên vì 
                  biết nơi đây chỉ có hai người. Thếgiới này êm đềm và thật 
                  riêng tư như ở trong phòng nàng vậy. Máng quần áo lên chiếc 
                  sào, Hà nhìn Tam mỉm cười, có lẽ Tam không ngờ nàng đã chuẩn 
                  bị mặc sẵn đồ tắm bên trong nên cứ trố mắt nhìn nàng, Hà hơi 
                  bẽ lẽn.
 - Anh không ngờ em có mặc đồ tắm trước hả?
 - Bộ em dự định đi bơi từ ở nhà à? '
 Hà cười nhí nhảnh.
 - Đi mua ghe là em biết anh sẽ chở em ra sông rồi, bộ để 
                  nguyên qưần áo đi phố được hay sao.
 
 Tam cười hì hì, nhẩy xuống nước. Hà nhẩy theo ngay. Hàng ngày 
                  Hà rất thích tắm sông nên nàng bơi rất giỏi, chỉ vài sải tay 
                  đã vào tới bờ. Vừa bước lên bờ, Hà thích thú reo lên.
 - Anh Tam à, chỗ này có cái gò đất tốt quá, chúng mình có thể 
                  trồng ngải ở đây được đó.
 Tam đồng ý ngay.
 - Phải rồi, anh cũng đang định nói với em trồng ngải ở đây vì 
                  chỗ này đất cao, không bao giờ sợ ngập nước. Hơn nữa, chỗ này 
                  cây cối cũng ít hơn những nơi khác, ngải sẽ không bị ảnh hưởng 
                  vì thiếu ánh sáng mặt trời. Hà ôm lấy Tam, vít đầu chàng xuống 
                  hôn say đắm. Như vậy là mọi việc kể như xong, nàng lo nhất là 
                  chỗ trồng ngải, bây giừ đã có rồi, kể nhưkế hoạch của nàng đã 
                  thành công tới gần phân nửa. Từ trước tới giờ, theo thầy Tưhọc 
                  nghề, mộng ước duy nhất của Hà là làm sao học được hết nghề 
                  ngải của thầy Tư, còn nhưnhững môn khác ít làm nàng có hứng 
                  thú. Điều này Hà không đám thổ lộ với ai, vì biết rằng, học 
                  ngải chỉ để hại người ta, chứ không giúp ích được gì Có lẽ 
                  nghề nghiệp của nàng đã nung nấu những ấn tượng về một quyền 
                  lực trả thù những dằn vặt, dầy vò của đàn ông. Những người bỏ 
                  tiền ra hàng ngày làm chủ thân thể nàng.
 
 Ôm hôn Tam một lúc, Hà đã thấy thân thể chàng nóng hừng hực, 
                  những bắp thịt căng phồng, co rãn như bị kích thích cùng cực. 
                  Tam ghì chặt lấy Hà như muốn nhiền nát nàng trong vòng tay. 
                  Giữa trời đất bao la, lần đầu tiên trong đời Hà có gịp ôm một 
                  người đàn ông như thế này, những cảm giác mới lạ thích thú 
                  tràn ngập, Hà rít lên trong hơi thở man dại. Nàng cố ép thật 
                  sát vào mình Tam như muốn hoà với chàng làm một, bộ ngực phồng 
                  lên, căng cứng như chưa bao giờ Hà thấy, lớp áo tấm muốn bứt 
                  tung rạ và làm nàng cảm thấy vướng víu lạ thường. Hà lùa tay 
                  kéo tung nịt áo, ném xuống đất. Bộ ngực nàng không còn vướng 
                  víu nữa,vunglên trắng ngần, điểm hồngvút cao và ch.ín mộng.
 
 Trời thực nóng, gió thổi hiu hiu không giảm được cái nóng cháy 
                  da của cơn nắng hè. Dù đứng dưới bóng cây và vừa lội từ dưới 
                  lạch lên, Tamvẫn cảm thấy nực nội ghê hồn, bây giờ lại ôm cứng 
                  thân thể Hà trong vòng tay, máu trong ngưừi như sôi lên, có lẽ. 
                  da thịt chàng đang nứt nẻ và bốc hơi ngùn ngụt. Tam điên lên 
                  trong hơi thở dại khờ. Chàng dè Hà xuống gò đất và rít lên man 
                  dại. Vài con chim dáo hoảng trên cành cây, tung cánh bay lên 
                  cao, để lại vài tiếng kêu hoảng hốt. Những tào dừa nước trao 
                  qua trao lại, cọ vào nhau sào sạt. Hà nhln thấy bóng những tào 
                  lá trên nền trời xanh thẳm quay tròn và thực nhanh. Nàng lịm 
                  đi trong
 sự khoái cảm tột cùng…
 
 Chiều xuống thực nhanh, Tam đã đưa Hà về, thân thể chàng rã 
                  rừi, những bắp thịt như nhão ra, chàng nằm sõng sượt trên ghế 
                  bố như một thây ma. Có lẽ Tam ngủ ly bì từ lúc trở về tới giờ. 
                  Má chàng đã đánh thức Tam mấy lần dậy ăn cơm mà chàng cứvật vờ 
                  không muốm cựa mình. Không hiểu sao những lúc chàng gần Hà lại 
                  gân guốc như vậy, thế mà mới trở về nhà chàng đã như con mèo 
                  mắc nưức. Tới khi má Tam cho hay chú Tư cho thằng Cưng qua kêu, 
                  Tam mới lồm cồm bò dậy. Thằng Cưng cũngvô trong nhà, đứng bên 
                  ghế bố, y cười cười, nói:
 - Thầy Tam coi bộ hết sí oắt rồi hả?
 Tam tự nhiên giật mình, lấy tay dụi mất cười hì hì, che dấu 
                  những ý tưởng vừa thoáng qua trong đầu.
 - Thằng cô hồn, mày nói cái gì đó?
 Thầy Tư nói, em qua kêu thầy ăn cháo vịt.
 - Tam plù cười vì câu trả lừi trậc lấc của nó không ăn nhập gì 
                  tới những ý tưởng trong đầu chàng. Tụt xuống ghế bố thực nhanh, 
                  Tam choàng tay qua vai thằng học trò nhỏ kéo đi.
 - Ở võ đường có đông người không mày?
 Cưng bị sức nặng của Tam đè lên vai, nó đi lảo đảo ra ngoài.
 - Lúc nãy thì đông, nhưng bây giờ tụi nó về gần hết rồi, còn 
                  có mấy đứa. Thầy Tư có để riêng cho thầy một tô cháo vịt tổ 
                  chảng đó.
 Tự nhiên Tam thấy đói, chàng nuốt nước miếng một cái ực
 - Bộ tụi mày ăn hết rồi hả?
 - Dạ, tụi em ăn hết chơn rồi, nồi cháo bự khổng lồ mà chúng nó 
                  làm một cái ào sạch bách. Con vịt béo ngậy à thầy.
 Thầy San có ở đó không?
 - Có thầy ấy đang dậy ba con nhỏ bán cá ở chợ Bà Chiểu, mới 
                  xin vô học chiều nay.
 - Tụi nó coi được không mày?
 - Có một con coi cũng ngồ ngộ, còn hai ả kia xấu như qủi dạ 
                  xoa.
 Tam đập mạnh vào vai thằng nhỏ.
 - Thằng cô hồn, tao hỏi mày coi mấy đứa nó tập có được không, 
                  chứ đẹp xấu mà làm cái gì.
 Cưng cười hì hì.
 - Em tưởng thầy hỏi cái vụ kia chứ. Cả ba đứa cùng có học nghề 
                  chút đỉnh rồi. Tụi nó học trò ông Lành Cầu Sơn đó
 - Mày có biết tại sao chúng nó qua đây không?
 Nghe nói chúng nó muốn qua học bùa mà.
 - Rồi chú Tư hứa dậy chúng nó à?
 Thì chúng nó dóng tiền học, em nghe thầy Tư nói phải chờ một 
                  thời gia~n học võ đã, còn bùa ngải tinh sau.
 - Thì đúngrồi, ai mà không phải qua kỳ thử thách chứ. Thế 
                  chúng nó có chịu không?
 - Tụi nó biết trước là như vậy rồi mà, nhưng mấy ả coi bộ ham 
                  làm thầy lắm đó. Con bé xinh xinh hôi chị Hà học bao lâu rồi 
                  mà chưa đưực điểm đạo, khi nghe chị ấy nói, em thấy y thị nhăn 
                  mặt.
 Tam cười hì hì:
 - Học trò mới đứa nào không như vậy, tụi nó tương ai muốn làm 
                  thầy cũng được hay sao chứ. Ua, con Hà chưa về hay sao?
 
 Cưng nhìn Tam lém lỉnh, nó nghĩ tới mấy chụcbạc trong túi Hà 
                  vừa dúi cho, bảo nó đi kêu Tam tới nhà thầy Tư ăn cháo, chính 
                  nó đã bịa chuyện thầy Tưbảo nó kêu cho Tam lật đật phải đi 
                  ngay. Cưng cũng đã nhìn thấy Hà ngồi ăn hủ tíu sáng nay với 
                  Tam ở quán chú Ba Đầu Hẻm, và vừa rồi Hà lại bàn với nó mở 
                  sòng bầu cua ở chợ Nhỏ. Đây là mộng ước của Cưng từ mấy năm 
                  nay, nó với thằng Phèn
                  lămle mở sòng bầu cua hoài mà không có ai đỡ đầu. Tưởng đã 
                  phải quên đi điều đó, ai ngờ Hà lại khui ra và tính làm ăn lớn 
                  với nó nữa. Cưng biết chắc Hà có dư khả năng làm điều đó nàng 
                  lại kéo được cả Tam nhập cuộc thì kể như xong rồi. Cưng nói 
                  lấy lòng Tam.
 - Chị Hà bảo phải chờ thầy tới chỉ cho chị ấy đường Ngọc Trảng 
                  để ăn thua đủ với con Oanh, hôm qua chị ấy bị nó hạ tức lắm đó, 
                  con nhỏ đưực thầy San tập luyện kỹ nên lối quá. Phải có thầy 
                  chỉ cho chị ấy mới trị được nó mà thôi. 
 Tam cười ha hả, chàng biết thằng nhỏ nói dóc, nhưng vẫn thấy 
                  thú.
 - Cái mồm mày ăn nói dẻo quẹo từ hồi nào vậy. Mày không thấy 
                  thầy San lúc này ngon lành hay sao mà dám dụng vô chuyện của 
                  người ta.
 Cưng vênh mặt.
 - Em nể thầy San thực, nhưng con Oanh là cái thá gì. Không lý 
                  em là con trai lại kêu nó đấu với em. Cái thứ đó học mười năm 
                  nữa em cũng nhai sống.
 Tam bóp mạnh vô vai Cưng làm nó hơi nhăn mặt.
 Chàng nói khích:
 - A, thằng này ngon, như vậy tao hỏi mày, tối hôm qua, khi con 
                  Oanh dùng thế Vuốt Xà Hành đánh mày, mày phản ứng thế nào?
 Cưng mỉm cười.
 - Không phải nói, bây giờ nó đánh thế đó ra rồi em mới nói, 
                  chứ cái cỡ nó, nếu đánh em như vậy, em đâu có thèm lộn mèo ra 
                  phía trước như chị Hà cho ê mình, ê mẩy.
 - Vậy mày làm sao?
 Cưng "hừ một tiếng, nói:
 - Khi nó kéo tay em vô mình nó, em sẽ theo luôn cái chớn đó, 
                  húc đầu vô ngực nó xem đứa nào lỗ cho biết.
 Tam phì cười, la lớn:
 - A, thằng này liều mạng, nó mà lách ưùnh qua bên mặt một chút 
                  thôi thì cái đầu mày húc xuống đất là cái chắc. Tao bảo đảm 
                  với mày, con Oanh nó sẽ làm như vậy, vì tối qua lúc nó chuyển 
                  tấn, giữ thực vững bộ Đinh Tấn bên tay mặt. Chân mặt nó đứng 
                  trước, chân trái chống phía sau. Nếu mày theo cái chớn nó kéo 
                  mà húc đầu vô ngực nó, chân trái nó ở phía sau chỉ kéo về bên 
                  mặt một chút độ một
                  phần tư vòng thôi là mày bỏ đời. Nếu nó buông mày ra thì đầu 
                  mày húc xuống đất, nếu nó cố tình hạ độc thủ thì cứ rúu mày 
                  trong quyền pháp ấy, tặng cho mày một cùi chỏ táp ngay quai 
                  hàm, bây giờ mày không còn một cái răng ăn cứt, chứ đừng nói ở 
                  đó mà ăn cháo vịt đâu em.
 
 Cưng nghe Tam nói, há hốc mồm, nó không ngờ con nhỏ Oanh lại 
                  lợi hại nhưvậy, nhưng hình hưnó không tin con bé này lại có 
                  thể biến thế tài anh như Tam nói được. Họa chăng là Tam mới có 
                  thể làm như vậy được thôi, nó hỏi nhỏ:
 - Bộ thầy thấy con nhỏ Oanh mà lợi hại nhưvậy sao?
 - Tao không biết, nhưng mà tình hình tối qua là như vậy đó.
 Cưng tư lự một lúc rồi nói:
 - Bữa nào em thử với nó một keo xem sao.
 Tam lắc đầu.
 - Tao khuyên mày bỏ ý định đó đi, coi chừng mang nhục đó em. 
                  Tao biết mày khoẻ hơn nó nhiều, nhưng tỉ võ chứ không phải bán 
                  thịt đâu mà hònglấy thịt đè người. Để tao nói cho mày điều bí 
                  mật này, không được tiết lộ với ai nghe chưa.
 Cưng ngoan ngoãn gật đầu.
 - Dạ, thầy đã dặn, em không dám nói với ai đâu. Em mà nói với 
                  ai cho Hà Bá vật đi.
 - Đồ cô hồn, ai bảo mày thề. Tao biết mày không nói với ai rồi. 
                  Để tao cho mày biết mà phòng thân thôi. Con Oanh và cả con 
                  Dung nữa, đã đưực chú Tư chọn ngày cho điểm đạo để học Võ Thần 
                  rồi, mày liệu mà giữ hồn, đừng có chọc tụi nó mà mang họa vào 
                  thân đó em.
 
 Điều này thì Cưng không thế nào tưởng tượng được. Hai con nhỏ 
                  này có đáng gl mà lại được thầy Tư chọn để điểm đạo, cho học 
                  Võ Thần và bùa ngải. Trong thãm tâm Cưng không phục chúng chút 
                  nào. Nớ giáo hoảng hỏi Tam:
 - Bộ thầy nói thực hả?
 - Không lý tao lại đi nói xạo mày hay sao.
 - Nhưng mà không lý võ đường mình hết người tài rồi hay sao mà 
                  thầy Tưlại đi chọn hải con nhỏ con đó.
 Tam cười hì hì.
 - Mày không tin cứ chờ vài bữa nữa thôi, không lâu đâu Tao đã 
                  nói với mày, tỉ võ không phải là lấy thịt đè người. Hơn nữa, 
                  đi vào thế giới Thần Võ thì không còn cần tới bắp thịt nữa.
 Cưng ngơ ngác, hỏi:
 - Ủa, thế tập võ mà không cần sức mạnh thì lấy cái gì chiến 
                  đấu?
 
 Tam nhìn thằng nhỏ thương hại. Chàng nghĩ ngay tới chương 
                  trình của Hà mở sòng bầu cua ở chợ Nhỏ, nàng có nói thằng này 
                  lắc bầu cua rất thiện nghệ,bằng mọi giá phải dụ nó hợp tác mới 
                  xong. Chàng cố tình quên đi luật lệ của môn phái về bí mật của 
                  sự luyện tập Võ Thần, không được tiết lộ cho bất cứ ai chưa 
                  được điểm đạo. Tam nói nho nhỏ:
 - Những điều hôm nay tao nói cho mày nghe không được tiết lộ 
                  với ai nghe. Võ Thần không cần tới sức mạnh của bắp thịt. Điều 
                  căn bản là: Tinh, Khí, và Thần. Giữ được Tinh, thu được Khí, 
                  thì luyện được Thần. Khi đã xuất thần thì thân chẳng phải là 
                  thân. Thế cũng không còn là thế nữa. Mọi sự đều đi vào hư ảo, 
                  vô vi. Khi điểm đạo là khai thông kinh mạch cho các đệ tử Thần 
                  Võ nhập môn, để đi
                  vào thế giới huyền ảo của trời đất. Tao chắc chắn có nói nhiều 
                  hơn nữa mày cũng không hiểu nổi đâu. Nhưng mà bất cứ đứa nào 
                  được xuất sư đều có thể điểm đạo
                  được Nhưng mà bây giờ tao có mọc nanh cũng không dám điểm đạo 
                  cho mày. Mày chờ cho tao được lập lên làm chưởng môn, môn phái 
                  Lâm Kinh Thần Võ này đã, chắc chắn tao sẽ điểm đạo cho mày.
 Cưng mừng rơn, la lớn:
 - Thầy nhớ nhe, nhất định em ủng hộ thầy lên làm chưởng môn đó.
 Tam và Cưng cũng vừa đi tới võ đường, Tâm nói nho nhỏ:
 - Mày la nho nhỏ chứ, không chết cả đám bây giờ.
 Cưng lấy tay bịt miệng lại, nhìn Tam cười khúc khích.
 (Hết Phần 11 ... Xin mời xem 
                  tiếp
                  Phần 
                  12) |