| Vừa nói, San vừa đem con gà vô 
                  trong nhà. Con Bạch Xà cũng đã cắn rách được một mắt lưới, 
                  chui cái đầu ra, le lưỡi dài thòng thật ghê rợn. Nó luôn luôn 
                  kêu cục cục một cách thảm thiết, hèn gì con Bạch Xà kia không 
                  biết nó bị nạn mà tới cứu. San ném con gà có nhồi Ngải Rấn 
                  trong bụng tới trước mặt nó. Con Bạch Xà táp ngay, nó nuốt 
                  chửng con gà một cách dễ dàng. San mừng rỡ, chàng nắm lấy tay 
                  Hoa âu yếm:- Bây giờ mọi biệc đều êm đẹp rồi, chỉ tiếc không bắt được đủ 
                  cặp nhưng mà một con Bạch Xà này luyện được cũng quá đủ rồi. 
                  Từ trước tới giờ, trong môn phái chưa có ai bất được loài 
                  Bạch Xà này cả. Nghe nói ngày xưa Sư Tổ có luyện được một cặp, 
                  nhưng nhỏ thôi, và mầu xám. Vậy mà nhờ chúng, ngài đã tu yên 
                  lành trên ngọn núi đó cả trăm năm không bị ai quấy nhiễu.
 - Anh có biết luyện loài Bạch Xà này không?
 - Trong sách có nói, luyện nó cũng giống như luyện những con 
                  rắn khác thôi. Tuy nhiên, có lẽ những vị thuốc sau này dùng 
                  phải nhiều hơn nó mới thấm đòn.
 Nghĩ ngợi một lúc, San nhìn thẳng vào mặt Hoa nói nho nhỏ
 - Có điều này anh muốn bàn với em, không biết em nghĩ sao.
 - Anh cứ nói đi.
 - Anh không muốn ai biết chúng mình bất được con Bạch Xà này, 
                  Kể cả thầy Tưvà thầy Mười.
 Hoa ngơ ngác hỏi:
 - Tại sao vậy?
 - Tại em chỉ biết sựlợi hại của cặp Bạch Xà này. Nếu bất cứ ai 
                  biết mình có cũng sanh tâm sang đoạt ngay, và lúc bấy giờ họ 
                  bất chấp thủ đoạn nào cũng làm cho bằng được, không cần tới 
                  đạo nghĩa giang hồ đâu. Vậy muốm giữ báu vật này làm của riêng 
                  chúng mình, em phải giấu kín chuyện ngày hôm nay cho tới khi 
                  anh luyện thành mới không sợ gì nữa. Lúc ấy không ai có thể 
                  ngó ngàng gì tới bửu bối này được cả. Vì những con Rắn Ma chỉ 
                  trung thành và quen với một giọng người điều khiển chúng mà 
                  thôi.
 Hoa gật đầu đồng ý ngay.
 - Như vậy cũng hay, vì chính em cũng không muốn cho ai biết 
                  chuyện này. Mọi ngưừi ở đây, kể cả thầy Mười đều cho cặp Bạch 
                  Xà nàylà thầnlinh phải thừ phượng. Nếu mọi người biết anh bắt 
                  một con, giết một con, em sợ không ai để anh yên đâu.
 San lật đật nói:
 - Nếu vậy càng hay, anh phải mang chúng về Saigon ngay bây giờ. 
                  Trời còn mưa lớn, không ai để ý đâu.
 Hoa thắc mắc.
 - Làm sao anh mang chúng về được?
 Sam mỉm cười.
 - Em đừng lo, con Bạch Xà chết thì dễ rồi, cứ cho nó vô bao bố 
                  cột lại, chở phía sau xe là yên. Còn chú còn sống cũng thế 
                  thôi. Sau khi ăn con gà có Ngãi Rấn, nó sẽ yếu sìu như con 
                  trùng. Anh sẽ cho nó ngửi một thứ ngải nữa là cả tuần sau mới 
                  thức dậy được. Trong lúc đó, anh thổi những âm thanh như một 
                  ngôn ngữ vào tiềm thức con vật và dần dà nó quen với những âm 
                  thanh này, và ưùnh có thể sai
 khiến nó như một con chó trung thành. Lúc đó nó sẽ trở thành 
                  Rắn Ma của anh rồi:
 Hoa mừng rỡ, nàng mlm cười sung sướng:
 - Lúc đó nó phải là Bạch Xà Ma chứđâu có phải là Rắn Ma .
 San cười tở mở:
 - Đúng rồi, đúng rồi, Bạch Xà Ma, cái tên nghe thực đẹp.
 Hoa rùng mình.
 - Đẹp cái gì, thấymà ghê đi. Lần sau anh tới em không cho anh 
                  ôm nữa đâu?
 - Tại sao vậy?
 - Anh thử nghĩ xem, trong mình anh, rắn lớn, rắn nhỏ, cuốn 
                  cùng mình, ai mà dám ôm anh chứ.
 San cười ha hả.
 - Anh không để nó trong mmh đâu, lúc nãy em không thấy mấy con 
                  Rắn Ma nằm trong túi sau xe đó sao.
 Hoa chợt nhớ ra, nàng nói:
 - Hèn gì, lúc đó anh thổi phì phì gọi chúng. Em nghe thấy 
                  tiếng lục cục, rồi lõm chõm, hóa ra mấy con Rắn Ma đó nhẩy ra 
                  khỏi cái bị xuống nước.
 - Đúng rồi, thường thường thl anh để nó cuốn trên cánh tay. 
                  Ong tay áo phủ lên chúng nên không ai nhìn thấy. Nhưng tới đây 
                  anh cho nó vô túi sau xe đó. "'
 Hoa thắc mắc:
 - Rồi mai mốt conBạch Xà Ma này anh chứa nó ở đâu?
 ông nội đó chắc chắn phải để ở nhà rồi, nó to như con voi thế 
                  kia làm sao tha đi đâu được. Bây giờ em cho anh xin haị cái 
                  bao gạo đi.
 - Thứ đó em có nhiều lắm, nhưng để em cho anh cái túi lứn hơn, 
                  bữa trước may chơi, ráp mấy cái bao gạo lại làm một, chắc anh 
                  có thể chứa được cả hai con cũng còn rộng nữa.
 San mừng rỡ:
 - Nếu vậy tiện lắm, em lấy cho anh mượn đi.
 
 Hoa kéo San vô buồng trong, nàng lục tủ lấy ra chiếc bao đưa 
                  cho San. Lúc ấy con Bạch Xà đã nằm êm rơ như chết rồi, có lẽ 
                  ngải đã thấm vô tDàn thân nó đúng như lời San nói, bây giờ nó 
                  chẳng khác~gì con trùng. San cẩn thận để nguyên cả chiếc lưới 
                  đút con Bạch xà vô bao bố, chàng lại ra ngoài hiên kéo con 
                  Bạch Xà chết bỏ vô túi luôn. Khiêng lên yên xe, lấy dây cột 
                  lại thật chặt, xong đâu đấy, San nhặt mấy con Rắn Ma bỏ vô bị 
                  sau xe, từ giã Hoa ra về.
 
 Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, tuy nhiên gió đã nhẹ bớt và hạt mưa 
                  nhỏ hơn. San cho xe chạy thực cẩn thận, chàng biết là bảo vật 
                  mà chàng có hôm hay hàng ngàn năm khó thấy. Bởi vậy mưa gió 
                  đối với chàng không thành vấn đề nữa.
 
 Trời đã về chiều, mưa vẫn còn rả rứt, trong khi San lội mưa 
                  chở hai con Bạch Xà về nhà, Tamvà Hà đang nằm trên ghe đùa rỡn. 
                  Hồi sáng, tự nhiên Tam rủ nàng đi câu chơi, Hà theo chàng ngay 
                  vì cũng muốn đi thăm vườn ngải bên Thủ Thiêm nữa. Tới khi ghe 
                  qua sông, chui vào được con lạch bí mật đưa tới chỗ trồng ngải, 
                  trời bắt đầu mưa thực bất ngờ, cũng may mà mấy bữa trước, Hà 
                  đã mưứn bác thợ
 mộc gần nhà làm mui ghe và hai cánh cửa hẳn hoi nên cả hai 
                  chống ghe chui vô trong đóng cửa lại, không sợ ướt át gì nữa.
 
 Trong khoang ghe như một căn buồng xinh xắn. Mưa càng to, gió 
                  càng lớn làm cho chiếc ghe chòng chành dễ sợ. Tam bảo Hà:
 - Để anh cởi quần áo ra chèo ghe vô sát mé lạch, cột vô bờ cho 
                  chắc ăn nhé.
 Hà đồng ý ngay, nàng cũng muốn theo Tam ra ngoài.
 - Cho em đi với.
 Tam lắc đầu lia lịa:
 - Không được đâu, không được đâu. Trời mưa lạnh lắm, em trúng 
                  nước mưa là đau ngay cho mà coi.
 
 Hà phụng phịu không chịu, nàng chạy đại theo Tam. Chỉ một 
                  loáng, cả hai đã ướt nhưchuột lột. Tam cười ha hả:
 - Đã nói rồi, không chịu nghe, coi kìa, ướt hết chơn rồi.
 Hà tinh nghịch cúi xuống bốc nước sông tạt vô mình Tam, cười 
                  khúc khích, trong khi đó Tam cố cột được ghe vô một bụi dừa 
                  nưức thực chắc. Chiếc ghe không còn bị gió thổi chòng chành 
                  nhưlúc nãy nữa. Chàng kéo Hà vô trong khoang ghe nhưng nàng 
                  ghì lại, ôm cứng lấy chàng, cười như nắc nẻ.
 Em muốn tắm mưa với anh cơ.
 - Em không sợ lạnh à?
 Nàng bướng bỉnh.
 - Không.
 Tam đành chịu, đứng ngoài mưa với nàng. Bỗng chàng để ý, mảnh 
                  áo bà ba mỏng manh, ướt át dính sát vô da thịt Hà, bộ ngực 
                  nàng căng phồng hằn lên thân áo. Gió thổi mớ tóc Hà bay ngược 
                  ra sau, nước mưa chẩy dài trên khuôn mặt trông thật bướngbỉnh. 
                  Tự nhiên chàng mê đi với hình ảnh man đại này. Máu trong người 
                  Tam chảy mạnh, chàng rít lên, đè Hà xuống ván thuyền. Hà vẫn 
                  cười sặc sụa thích thú với trò chơi trong mưa này, nàng ôm ghì 
                  lấy Tam, cắn vô vai chàng...
 
 Mưa gió tràn đầy, những đám mây đen cuốn tới thực nhanh theo 
                  cơn bão làm bầu trời thấp hẳn xuống. Nằm dưới ván thuyền, Hà 
                  thấy những tào dừa nước rạp mình trong cơn gió bão. Những hạt 
                  nước mưa chẩy dài theo thân thể nàng thực sảng khoái. Thân 
                  hình lực sĩ của Tam nằm gọn trong vòng tay nàng nhưng nhìn 
                  thực xa xăm mờ ảo, những hạt nước mưa chẩy vô mắt nàng đã làm 
                  cho nàng nhìn Tam như tranh vẽ chốn thiên thai.
 
 Nàngvít đầu Tam xuống, bĩu môi chàng đầyấp mật ngọt tình yêu. 
                  Nàng lịm đi trong hơi thở điên cuồng.
 
 Bỗng cả hai ngồi bật dậy. Một tia lửa nóng bỏng lóe lên chói 
                  lòa, cảnh vật chung quanh đỏ chói tới mờ mắt. Tiếng sấm nổ 
                  tung, bầu trời khét lẹt, tai Hà ù đi không còn nghe thấy gì 
                  nữa. Nàng thất thanh la lên:
 - Trừi đánh, trừi đánh, chết... chết anh ơi.
 Tam cũng hốt hoảng cùng cực, chàng ôm Hà kéo vô khoang thuyền, 
                  đóng cửa lại. Mặt Hà nhợt nhạt, mắt trợn chừng, hình như nàng 
                  vẫn còn trong cơn khiếp đảm cùng cực Tam lật đật cởi hết qưần 
                  áo nàng ra, lấy khăn khô lau mình cho Hà. Chàng bôi chút dầu 
                  nóng cho nàng, thoa bóp kháp người làm cho nàng hồi tỉnh. .
 
 Có lẽ chỉ vì quá sợ hãi bị sét đánh sát bên nên sau khi Tam 
                  xoa bót dầu nóng cho nàng một hồi, Hà lấy lại được bình tĩnh 
                  thực nhanh.
 
 Nàng đưa hai tay lên ôm ngực thở hổn hển, miệng mỉm cười nhìn 
                  Tam ngây ngất. Tam vẫn thoa bóp cho nàng, chàng thấy Hà bớt sợ, 
                  sắc mặt trở lại hồng hào nên mừng lấm, chàng vừa cười vừa nói:
 - Phen này Thiên Lôi đả mà tụi ưùnh không chết, kể như lột da 
                  sống đời được rồi đó.
 
 Hà với tay, đập nhẹ vô vai Tam, cười khúc khích.
 - Trời vẫn còn mưa đó, ở đó mà nói tầm bậy tầm bạ đi. Ông 
                  Thiên Lôi mà nghe được là bỏ đời chứ đừng có vội giễu.
 
 Tam cười hề hề, nắm hai tay Hà dang ra, nhìn vô ngực nàng, bộ 
                  ngực trần trụi, trắng ngần không một nếp nhăn, và to phồng quá 
                  khổ.
 - Em coi, hơ hớ như thế này, làm gì Thiên Lôi không đánh chứ.
 Hà mắc cỡ, dằng tay Tam ra, ôm cứng lấy chàng, cắn vô bờ vai 
                  chắc nịch.
 - Em cắn cho anh chết luôn.
 Tam bị Hà cắn đau,la lên: .
 - Trời ơi...chết, chết.
 - Cho anh chết luôn.
 - Sao em ác quá vậy?
 - Ai bảo anh tầm bậy tầm bạ.
 - Tầm bậy hồi nào?
 Hà đẩy Tam ra, nhưng vẫn còn níu lấy đầu chàng âu yếm.
 - Anh còn nói được nữa hả, em cắn cho anh chết luôn đó lúc bấy 
                  giờ cho dù anh có luyện đưực Ngũ Hành Thiên Tiên Khí em cũng 
                  không sợ đâu.
 
 Nghe Hà nhắc tới Ngũ Hành Thiên Tiên Khí, Tam bỗng chợt nhớ ra 
                  ngọn sét đánh vừa rồi, chàng vội vàng hỏi:
 - Hà à, hình như lúc nãy sét đánh cái cây nào ngay trên bờ 
                  lạch phải không em?
 Hà ngơ ngác không biết Tam đang định nói gì.
 - Dạ, em không định rõ nhưng chắc chắn nghe thấy tiếng cây đổ 
                  ầm ầm đó.
 Tam mừng rỡ, nói:
 - Như vậy trời giúp mình rồi.
 - Anh nói như vậy là làm sao?
 - Em vừa nói tới Ngũ Hành Thiên Tiên Khí, làm anh nghĩ ngay 
                  tới một vật vô cùng qúi báu trời vừa cho tụi mình.
 - Em vẫn không hiểu anh nói gì.
 - Em biết ngũ hành là gì rồi chứ gì?
 - Em biết, đó là: kim, mộc, thuỷ, hỏa, thổ.
 - Từ hồi nào tới giờ, trong môn phái mình luyện bửu bối chỉ có 
                  kim, mộc, thuỷ, thổ. Còn hầu như chưa ai kiếm được chất hỏa 
                  bao giờ.
 Không để Tam nói hết câu, Hà mừng rỡ reo lên:
 - Em biết rồi, em biết rồi. Mau đi anh, mau lên không có trễ 
                  mất bây giờ.
 Nhưng mà mình không có dao, có dựa gì ở đây mới làm sao được 
                  lá Hà lật đật tháo một miếng ván thuyền, lôi lên chiếc cưa lá.
 - May quá là may, hôm chú Ba thợ mộc làm mui ghe cho mình, để 
                  quên chiếc cưa này em chưa kịp mang trả.
 Tam cầm vội chiếc cưa bò ra ngoài, chàng nói thực nhanh:
 - Em ở đó đi, sửa soạn đồ nghề "giữlửa" để anh đi cưa khúc cây 
                  này về liền bây giờ.
 
 Hà lật đật thư dọn khoang ghe ngay. Nàng nghĩ tới cái may mắn 
                  ngày hôm nay quả thực ngàn năm không gặp được Từ trước tới giờ 
                  trong môn phái, luyện bửu bối phải cần năm thứ là: kim, mộc, 
                  thuỷ, hỏa, thổ làm thành năm ông Phật. Kim thì lấy sắt hoặc 
                  chì hay vàng đúc ông Phật quá dễ dàng. Mộc dùng bất cứ loại 
                  cây nào khắc ông Phật cũng được. Thổ thì lấy đất sét nặn ông 
                  Phật không khó gì. Thuỷ thì hơi khó, nhưng sau này anh em đã 
                  am đưực một loại cây Huyền ở Hà Tiên, mọc cả đừi dưới nước, 
                  không nhô lên khỏi mặt nước mà thân cây thực chắc, lấy về làm 
                  ông Phật thay cho chất thuỷ rất tốt. Duy chỉ có chất hỏa, mọi 
                  ngươi vẫn lấy cục diêm sinh khắc thành ông Phật, nhưng chất 
                  này không đủ trọn vẹn đặc tính của chất hỏa và lại rất dễ bể, 
                  nhưng mọi người cũng phải dùng tạm thôi
 chứ không được hoàn hảo cho lắm. Chất hỏa thực sự mà mọi ngưừi 
                  mư ước là thân cây bị sét đánh, phải lấy ngay khúc cây chỗ bị 
                  sét đánh khi còn đang cháy hoặc âm ấm, mang về luyện ngay mới 
                  có hiệu quả, nếu để chậm một vài tiếng kể như hết linh nghiệm.
 
 Vừa rồi Tam bảo Hà sứa soạn đồ nghề "giữ lửa" là xếp đặt chỗ 
                  cho chàng đem khúc cây về luyện phép. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, 
                  Hà còn cẩn thận đem cuốn sách chụp lại của thầy Tư, mở trang 
                  phép luyện cây bị sét đánh để giữ thiênhỏa. Những chữ bùa này 
                  nàngvà Tam đã cố học thuộc lòng từ lâu, nhưng nàng cũng cứ 
                  mang sách ra để phòng khi quên một nét nào trong chữ bùa, còn 
                  có sách mà ngó.
 
 Đồ nghề của thầy bà trên ghe không thiếu một món nào. Vì Hà và 
                  Tam đã sắm sửa đầy đủ từ lâu, hai người thường vừa đi câu cá 
                  vừa luyện phép và học những chữ bùa trong những cuốn sách chụp 
                  lại được của thầy Tư. Bây giờ Hà đem đồ nghề ra đầy đủ, sẵn 
                  sàng cho Tam luyện phép.
 
 Chẳng mấy chốc, Tam ôm hai khúc cây về, thân cây chỉ to hơn 
                  bắp đùi nên Tam cưa thực nhanh. Chàng vội vàng lau mình cho 
                  khô, thay qưần áo hẳn hoi. Thắp nhang, vẽ những chữ bùa lên 
                  khúc cây mới mang về ngay. Tam nhịn hơi, vận khí lên cánh tay, 
                  tập trung hết tư tưởng vô chữ bùa. Chàng vẽ thực cẩn thận, đọc 
                  chú, nhịn hơi thổi vô hai khúc cây.
 Hà ngồi bên cạch canh chừng, nàngkhông tưởng tượng được những 
                  gì đang nhìn thấy. Mỗi ìân Tam đọc chú, vẽ bùa thổi vô khúc 
                  cây, những vết than đen bị sét đánh cháy dang dở lại hồng lên 
                  nóng hừng hực. Quả thực là lửa trời, nàng phải nhẩm đi nhẩm 
                  lại câu chú và tưởng chữ bùa hộ mệnh chống lại ngọn lửa liền 
                  liền, nếu không, không thế nào ngồi đây coi chừng cho Tam 
                  luyện phép được. Vậy mà
                  sau khi Tam luyện song phép giữ thiên hỏa, thân thể Hà cũng 
                  nóng hừng hực, mồ hôi nàng vã ra, chẩy dài trên khuôn mặt đỏ 
                  hồng.
 
 Khi cây nhang trên tay Tam đã cháy hết, chàng cắm chân nhang 
                  vô bình. Nhìn Hà hân hoan:
 - Chúng mình thành công rồi.
 Hà nắm tay Tam, âu yếm:
 - Anh có mệt không?
 Tam gật đầu.
 - Mệt mà nóng nữa.
 Hà đề nghị.
 - Hay là chúng mình ra tắm mưa nữa đi.
 Tam chịu liền, chàng nắm tay Hà kéo ra ngoài khoang thuyền. 
                  Gió đã ngừng hằn, nhưng mưa càng nặng hột và thực dầy. Trời đã 
                  sâm sẩm tối. Tam dìu Hà ngồi trước mũi thuyền. Những hạt mưa 
                  thấm qua qưần áo chạy luồn vô trong da thịt làm Hà thấy sảng 
                  khoái lạ kỳ. Tam vòng một tay ra sau lưng Hà kéo nàng ngồi 
                  thực sát vô ưùnh chàng, bàn tay chàng luồn qua áo nàng hồi nào 
                  Hà cũng không
                  hay. Những cảm giác đê mê tràn ngập kháp thân thể, nàng vừa 
                  vui mừng vì dịp may lấy được thiên hỏa, vừa sung sướng được 
                  Tam chiều chuộng, nhất là hồi này Hà không còn phải đi bán bia 
                  ôm nữa, vì sòng bầu cua đã thừa tiền cho cuộc sống của cả nàng 
                  lẫn Tam. Hà nhướn người lên cho thân thể ép thực sát vô mình 
                  chàng. Nàng kéo bật tung hàng nút áo trước ngực để lộ thân thể 
                  trắng ngần. Tam cúi xuống ngay, chàng biết Hà đang muốn gì. Tự 
                  nhiên chàng nghĩ phải làm sao cho Hà mang thai ngay, càng sớm 
                  càng tốt Đã tới lúc chàng phải lưyện được Thiên Linh Cái rồi. 
                  Tam rà một tay xuống bụng nàng, thì thào:
 - Có phải đứa con trong bụng này em cho anh không?
 Hà vô tình không nghĩ tới những gì nàng đã hứa với Tam trong 
                  lần đầu ân ái, nàng trả lời trong đê mê cùng cực của xác thịt:
 - Em cho anh hết tất cả, tất cả những gì của em là của anh mà. 
                  Chỉ còn vài tháng nữa là chúng mình đám cưới phải không anh? .
 - Ừ vài tháng nữa thôi. Tất cả những gì em có là của anh phải 
                  không?
 - Dạ, em xin hiến dâng tất cả cho anh, con cái, thân thể em, 
                  anh hãy giữ lấy mãi mãi nghe anh.
 
 Tam ngây ngất trong men chiến thắng tình yêu, chàng đỡ Hà nằm 
                  xuống. Mưa đã tạnh, gió sông thổi lành lạnh nhưng thân thể 
                  chàng lại nóng hừng hực, chàng nghe thấy tiếng Hà rên rỉ, van 
                  xin. Tam chồm lên trên thân thể cong cớn của nàng. Những vùng 
                  da thịt vặn vẹo chìm vào bóng tối cũng vừa tràn tới. Tam không 
                  còn nhìn rõ mặt người yêu nằm dưới, nhưng hơi thở nàng nóng 
                  hổi và thật gấp rút...
 (Hết Phần 19 ... Xin mời xem 
                  tiếp
                  Phần 
                  20) |