- Em thấy bùa yêu của thầyMười
linh nghiệm tới mức nào?
Lệ cười khúc khlch, bộ ngực no tròn ép sát sau lưng chàng:
- Thầy San ơi, quả thực em bắt đầu sợ rồi đó. Mấy thàng bồ em
xưa kia dửng dưng bao nhiêu, bây giờ chúng miết em bấy nhiêu,
đứa nào không được gần em một ngày, có thể nổi điên lên.
San cười bảo nàng:
- Em đẹp, lại ăn nói ngọt ngao, có thăng đàn ông nào không mê.
Nhất là mấy thằng Mỹ xa nhà, chúng điên lên vì em là phải rồi.
Lệ nói liền:
- Không phải đâu thầy San ơi. Em nói cái này thầy đừng méc với
thầy Tưnhé. Hồi dùng khăn và nước hoa của thầy Tư. Sau này, em
có cả ông Phật nanh heo nữa, vậy mà chẳng ăn nhằm gì. Muốn xin
tụi nó một đồng đô la cũng khó một ly Saigon tea phải ngủ cả
đêm cũng không xong. Vậy mà trong tưần vừa qua, sau ngày thầy
với em luyện phép đó. Mấy thằngbồ em đuổi không đi, xô
khôngchuyển.Ngày hôm
qua chúng nó lãnh lương, em bắt phải nạp hết, không chừa một
đồng xu cho đứa nào cả. Bây giờ em phát tài rồi Em mới mua hơn
hai mươi lượng vàng chiều hôm qua. Bởi vậy, hôm nay mới rủ
thầy tới thầy Mười tạ ơn đó.
San mừng thầm trong bụng, mới có một tuần lễ mà Lệ mua nổi hai
mưưi lượng vàng, quả thực không thế nào tin nổi. Như thế lo gì
hôm nay San không được sợi dây cà tha vàng. Bỗng chàng nghĩ
tới câu chú luyện phép hôm đó. Thầy Mười chỉ cho Lệ có ba chữ,
ông đã giấu đi mất hai chữ. Ông nói với chàng: " đừng bao giờ
cho ai đủ năm chữ, vì ba chữ cũng đủ mạnh lắm rồi. Hãy giữ lại
hai chữ cho "nhà thầy!".
Tiếng Lệ vẫn thao bất tuyệt phía sau:
- Thầy San biết không, có tối em phải ngủ với năm thằng Mỹ.
Chạy phòng này, luồn qua phòng khác. Lừa đứa này, gạt đứa kia.
Chúng nó gặp em như cọp đói gặp thịt tươi Dễ sợ lắm. Nhưng có
điều để tụi nó thỏa mãn rồi, nói gì làm nấy ngay cả bảo nằm
yên đó để em đi tiếp thằng khác nó cũng nghe, nhưng phải trở
lại mới được. Nếu không có bùa phép của thầy Mười, trên đời
này có đứa con
gái nào làm được như vậy.
San cười nói đùa:
- Nếu vậy chắc bây giờ tôi cũng mê cô Lệ luôn rồi.
Lệ đập mạnh lên vai San cười như nắc nẻ.
- Khiếp, cái thầy này. Có em mê thầy thì có. Tối hôm luyện
phép thầy còn dữ hơn tụi Mỹ nữa.
Vừa nói nàng vừa luồn tay qua áo San, rà lên ngực chàng xoa
nhè nhẹ, giọng Lệ nhỏ lại:
- Không hiểu sao, sau đêm đó, tự nhiên em nhớ thầy kinh khủng.
Ngay cả những lúc ăn nằm với tụi Mỹ, em vẫn tưởng là thầy. Hồi
xưa có như vậy bao giờ đâu, em coi đàn ông, con trai như cỏ
rác, bất cứ là hạng người nào.
San cười hì hì.
- Cô đừng làm tôi cảm động quá, lái xe xuống ruộng bây giờ đó.
Lệ nói thực trơ tráo.
- Ừ phải rồi, kiếm chỗ nào vắng người, anh lái xe xuống ruộng
đi, em nhớ anh muốn điên người lên rồi đó.
Hình như nàng cắn vào lưng chàng, thân thể San cũng đã nóng
hừng hực vì sự cọ sát của Lệ. Có lẽ cả đời nàng chẳng bao giờ
mặc áo lót hay sao. San cố cầm lòng bảo Lệ:
- Tụi mình tới thầy Mười rồi về, lúc đó em muốn lôi anh đi đâu
thì đi.
Lệ cưừi thực dâm đãng.
- Anh nhớ nhé. Thầy bà không có được nói láo đó. Lúc đó anh
chết với em.
San cắn chặt răng, tăng vậ~n tốc xe chạy thực mau, gió đồng
nội lùa vào thân thể mát rượi. Hình như Lệ đang kể một chuyện
tiếu lâm nhưng chàng không nghe rõ vì gió thổi ù ù qua lỗ tai.
Tay mặt nàngvẫn luồn qua áo, ôm ngang bụng San thực chặt. Tay
trái Lệ rà trên lưng chàng, nàng gãi nhè nhẹ. Tới giờ này có
lẽ Lệ đương nhiên coi chàng như người tình đầu gối tay ấp của
nàng, không cần biết San có chịu hay không!
Mặt trời đã lên thực cao, ánh nắng gay gắt nóng bỏng thịt da.
May mà xe chạy mau, gió thổi mạnh nên cũng thấy dễ chịu. Nhưng
cuối cùng rồi cũng tới nhà thầy Mười. Mấy con chó lại ùa ra
sân sủa vang. Đứa con gái của thầy Mười ra mở cửa. Hôm nay
thầy Mười đi thăm thân chủ từ sáng sớm, có lẽ phải chiều tối
mới về, nên San và Lệ đành phải chờ. Ngồi uống nước một lúc,
hai đứa rủ nhau ra vườn.Bóng cây rợp mát, gió thổi hiu hiu,
nhìn những chùm mận nặng chĩu, vài con chtm sâu bay qua lại.
San cảm thấy thoải mái lạ thường. Hal đứa đi sâu vô trong vườn,
qua cái am, đi vô vườn chuối hột bữa trước luyện phép. Không
hiểu tại sao, chẳng ai bảo ai, hai đứa cứ đi ìân lũi tới chỗ
này rồi cùng ngồi xuống bên cạnh gốc chuối.
- Anh San à...
- Em nói gì?
- Anh đã thử bùa yêu của thầy Mười lần nào chưa?
San mỉm cười.
- Anh biết nhiều loại bùa yêu, luyện cũng nhiều và thử cũng
nhiều. Còn bùa phép của thầy Mười thì chưa có dịp dùng qua.
- Thế anh đã bị cô nào bỏ bùa chưa?
San cười lớn:
- Anh cũng đang mong có cô nào bỏ bùa yêu cho anh theo. Nhưng
đợi mãi chẳng có ma nào thèm.
Lệ cười khúc khích.
- Thực không đó?
San lập lại lời Lệ nói lúc nãy.
- Thầy bà đâu có ai nói láo bao giờ.
San chưa nói dứt câu, Lệ đã chồm sát vào mình chàng đọc chú
rồi thổi mạnh vào mặt chàng. Vừa thổi vừa cười khúc khích. Tự
nhiên San choáng váng một giây như mất thần. Rõ ràng Lệ vừa
đọc câu chú với đủ cả năm chữ. San hỏi nàng:
- Tại sao em biết hết năm chữ trong câu chú.
Lệ vẫn cười khúc khích, giọng nói nàng ngọt và êm ái lạ thường.
- Anh tưởng em ngu sao? Thầy Mười cho em câu chú có ba chữ.
Nhưng anh không nhớ là lúc luyện phép, anh niệm ba mươi sáu
lần bên tai em đủ cả năm chữ, Không làm em thuộc lòng được sao?
San tần ngần nhìn Lệ cười, rồi không hiểu sao lại cúi xuống
hôn nàng say mê. Nàng ôm lấy chàng. Thân hình bốc lửa của nàng
làm San mê đi trong ho~n lạc. Chàng lẩm
bẩm lập lại câu chú mà Lệ bừa đọc trong cơn mê sảng đam mê...
Dù mệt mỏi, San vẫn ôm cứng thân thể Lệ.
Hình như hôm nay nàng lột xác, từ giọng nói, nụ cười, cho tới
ánh mắt cũng làm chàng điên lên được.
- Anh ơi... em yêu anh quá.
- Có phải anh đang nằm mơ không?
- Không phải đâu, em yêu anh thực mà.
San luồn một tay về phía trước, nâng mặt nàng lên, bờ môi Lệ
ngọt lịm như trái chín đầu ntùa.
Thời gian trôi đi thực mau; trời đã về chiều. Sợ về Saigon trễ,
quá giờ giới nghiêm nên San nói với con thầy Mười xin phép về
và hẹn chủ nhật tưần sau sẽ tới. Lệ trao năm lượng vàng cho
con thầy Mười nói là để làm dây cà tha cho San và còn bao
nhiêu xin để tạ ơn thầy Mười.
Khi về tới Saigon, trời đã tối hẳn, định đưa Lệ về nhà nàng
nhưng nàng nhất định không chịu. San đành nghe theo lời nàng
vào Chợ Lớn kiếm đồ ăn. Khu La Cai đông nghẹt, tối hè nóng nực,
bà con Saigon đổ xô ra đường ăn uống. Lệ kêu sò nướng chanh,
có lẽ nàng đến đây rất thường nên rành hết mọi chuyện.
Chàng để ý từ lúc tới nhà thầy Mười tới giừ, Lệ luôn tìm cách
dựa sát vào chàng, ngồi trên xe, nàng ép hẳn ngực vào lưng
San; lúc đi đường nàng nắm lấy tay chàng, thân thể dựa sát vào
mình chàng, ngay cả lúc ăn uống, nàng cũng cố tình ngồi cạnh
ghế với chàng, để đùi nàng dựa bên đùi chàng.
Tình yêu tới với Lệ như thác lũ, nàng bất chấp ở chỗ đông
người; nơi công cộng, những cử chỉ ái ân cuồng nhiệt được biểu
lộ bất cứ nơi đâu.
Phần San, trước khi nàng đọc chú thổi vô mặt chàng để đùa rỡn,
San còn giữ gìn một chút. Sau đó, không hiểu tại sao chàng
buông thả cho Lệ muốn làm gì thì làm.
Conngười Sanmềm yếu đến độ lệ thuộc hẳn vào những hành động
của nàng.
Chàng ngoan ngoãn nghe lời Lệ như một con chiên ngoan đạo nghe
theo l~i kinh thánh.
Cho tới khi ăn uống xong, đưa nhau vô phòng ngủ, cả hai như
điên cuồng cuốn quít lấy nhau, thân thể rã rượi lnà sự ham
muốn vẳn ngùn ngụt. Tới lúc này Lệ mứi hỏi chàng:
- Anh ơi... hình như chúng mình yêu nhau vì một quyền lực vô
hình nào sai khiến phải không? Em lấy làm lạ không hiểu sao,
không thế nào dừng lại được. Em yêu
anh một cách lạ lùng.
San cũng nhận ra điều này và bảo nàng:
- Anh cũng có cùng một ý nghĩ như em. Không lý bùa yêu do
chúng ưùnh luyện với nhau đã tác dụng luôn vào hai đứa mình.
Lệ gật đầu vì sự nhận xét của chàngi nàng ngồi lọt hẳn vào
lòng San, trả lời yếu đuối.
- Em tin là nhưvậy, phép thuật của thầy Mười đã làm cho anh em
nùnh yêu nhau điên đảo.
San hỏi nàng:
- Anh biết phép giải, em có muốn thử không?
Lệ nói ngay:
- Anh còn chừ gì nữa, nếu cứ để tình trạng này, cả hai đứa
mình có thể kiệt lực mà chết.
Tuy nói vậy nhưng Lệ vẫn ôm ghì lấy San hôn hít.
Phép giải thực dễ, chàng nhắm mắt lại định thần; niệm câu chú
của thầy Mười cho, thổi mạnh vào mặt Lệ, nàng rùng mình liên
tiếp.
Trong khi đó San cũng niệm lại câu chú, ngậm miệng, nín thở
nuốt hết vào bụng. Một luồng gió lạnh buốt thấu xương bất chợt
thổi ập vào thân thể chàng. Cả San và Lệ như chợt tỉnh, nhìn
nhau ngơ ngác.
Lệ tuột ra khỏi lòng chàng, ngượng nghịu.
- Đúng là chúng mình bị -bùa hành rồi. Nếu thầy không biết
phép giải,.không biết sẽ ra sao.
San bàng hoàng, nói:
- Không ngờ tu luyện bao nhiêu năm, cô Lệ chỉ rỡn chơi, thổi
chú vào mặt tôi có một lần cũnglàm tôi ngất ngư. Cả hai mặc
quần áo vào. Lệ đề nghị để nàng kêu xe Taxi về một mình. San
đồng ý và mừnglà mình còn đủ sáng suốt dùng phép giải đưa cả
hai đứa ra khỏi mãnh lực của bùa phép.
Một tuần lễ sau, đúng ngày hẹn, San tới thầy Mười một mình vì
Lệ phải đi Nha Trang mua quán rượu ngoài đó gấp nên không đi
với chàng được.
Vì đã có hẹn trước nên thầy Mười ở nhà chờ. Thấy San tới một
mình, thầy Mười hơi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, cô Lệ đâu?
San cho thầy Mười biết lý do Lệ không tới được rồi vô nhà. Nói
qua lại vài câu chuyện thăm hỏi, thầy Mười bảo chàng:
- Thầy San đi với tôi ra bàn thờ Tổ, tôi có chuyện bàn với
thầy.
Thầy Mười vẫn gọi cái am của thầy là "Bàn Thờ Tổ.", San vâng
dạ rồi theo gót thầy Mười ngav. Khi bước vô am, thầy Mười bưng
một chiếc đa lớn trên bàn thờ xuống, đặt trước mặt chàng.
Cả hai cùng ngồi trên chiếc chiếu trải trước bàn thờ. Thầy
Mười nói:
- Đây là sợi dây Cà Tha tôi luyện cho thầy. Cô Lệ đưa tôi năm
lượng vàng nên tôi không thế nào làm một sợi dây Cà Tha nămmắt
theo ngũ hành được, vì còn dưnhiều vàng quát Tôi đã hứa không
nhận tiền của cô Lệ trong vụ vừa rồi thì phải giửlời. Bởi vậy,
tôi đành phải luyện sợi dây Cà Tha này mạnh và linh ứng một
ngàn lần hơn sợi dây Cà Tha năm mắt luyện theo ngũ hành. Tuy
nhiên, sợi dây này chỉ dành cho các "bậc thầy" mà thôi, những
người chưa xuất sư không mang nổi sợi dây này vì phản ứng dội
ngược sức mạnh của nó,.vậy thầy phải nhớ rõ, đừng bao giờ đưa
cho các đệ tử mượn mà niang hại cho người ta. Trong môn
phái ta, tôi tin chắc thầy là người có sợi dây Cà Tha ba mươi
sáu mắt bằng vàng duy nhất, vì tất cả các thầy bà trong môn
phái mình đều nghèo lắm, cả đời chưa sắm nổi một lượng vàng,
nói gì có tới năm lượng mà luyện dây Cà Tha vàng. Ngay cả Sư
Tổ khi mất đi, cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây Cà Tha ba mươi
sáu mắt bàng bạc. Tôi luôn mang trong mình. Đây cũnglà cái
duyên của thầy nên thầy được hưởng mà thôi.
San sững sờ nghe thầy Mười nói, chàng đã không tin đưực tai
mình vừa nghe gì, mắt mình đang thấy gì.
Tại sao thầy Mười lại đãi ngộ chàng đặc ân này? Năm lượng vàng
là một gia tài lớn đối với lương lính tráng của San trong thừi
buổi khó khăn này. Vậy mà thầy Mười dám dùng hết số vàng đó
luyện phép cho chàng. Chính thầy Tư - vị thầy đã làm lễ xuất
sưcho chàng - luôn luôn mơ có một ngày nào, có đủ tiền mua mấy
lượng bạc làm sợi giây Cà nla ba mươi sáu mắt bạc nhưcủa SưTổ
cho thầy Mười mà chẳng bao giờ góp đủ tiền. Còn một điều nữa,
muốn luyện dây Cà Tha ba mươi sáu mắt, vị thầy nào đó phải ít
nhất là một cao đồ trong môn phái, chứ không phải ai có vàng,
có bạc cũng luyện được. Đếm trên đầu ngón tay khi Sư Tổ qua
đời, trong môn phái chỉ có ba người đủ tư cách luyện loại dây
này; đó là thầy Mười, thầy Tưvà một ông thầy nữa ở Bình Dương
cũng tên Mười nhưng mọi ngưừi gọi là "Thầy Mười Lớn" bởi vì
năm nay ông đã hơn chín mươi tuổi rồi. Tuy nhiên, thầy Mười
Lớnkhông nổi tiếngbằng thầy Mười ở cầu Bình Lợi vì ông chỉ
chuyên tâmluyện phép thuật qưa kinh sách nhà Phật thôi. Trong
nhà ông không hề thấy bóng dáng một vị tà thần, tà ngải nào và
ông ăn chay trường từ mấy chục năm nay. Thầy Mười Lớn thường
nói:
- Sư Tổ đã ban lời cảnh cáo mà thằng Mười nó không nghe. Bạo
phát thì bạo tàn, hồn nó làm sao giữ được! Chuyên luyện ba cái
yêu ma, quỉ quái để làm gl đây? Tôi nói các thầy không nên
giúp nó làm bậy mà không ai nghe. Di huấn của Sư Tổ còn đó.
Tôi cố tình cho nó giữ để chiêm nghiệm hàng ngày mà nó không
chịu cảnh tỉnh. Rồi đây các thầy sẽ thấy sự ảc lai, ác báo cho
mà coi. Đã nói "Phật tại tâm" mà, "Chân không" thôi!
Sự thực thì chẳng ai hiểu hết lời thầy Mười Lớn nói gì, ông
cứdùnglời di huấn của SưTổ lập đi lập lại hoài. Nhưng có điều
ai hỏi thêm về hai chữ "chân không" ông chỉ cười nói, "Các
thầy không chịu suy nghĩ, Phật tại tâm thì hai chữ chân không
có gì đâu mà phải hỏi tôi." Câu trả lời luôn luôn là nhưvậy,
và cuối cùng cũng chẳng ai hiểu ông mưốn nói cái gì! Còn nhiều
người chạy tới ông xin sợi dây cà tha ba mươi sáu mắt, ông lại
nói:
- Tôi vẫn dùng sợi dây Cà Tha ngũ hành năm mắt của Sư Tổ cho
đây. Làm bằng chì thôi, có sao đâu. Các thầy muốn thứ đó làm
gì? Để tiền mà giúp bá tánh. Đạo hạnh mình đâu có nằm trong
sợi dây đó7! "Chân không thôi! Mà hơn nữa, sợi dây đó đâu có
luyện bậy luyện bạ được, tới như tôi còn không dám luyện mà
mang, các thầy thấy đủ tư cách chưa?
Thế là không còn ai dám nói vụ dây Cà Tha ba mươi sáu mắt với
thầy Mười Lớn nữa. Khi thầy Mười ở cầu Bình, Lợi xuống núi,
mọi người bu chung quanh ông không phải là một điều lạ.
Nhất là thầy Mười nổi tiếng về rộng rãi, sự rộng rãi này đi
tới độ các thầy bà khác không dám mang đệ tử mình tới nhà thầy
Mười nữa, vì không trưức thì sau, các đệ tử đã tới nhà thầy
Mười rồi đều bỏ thầy cũ để theo thầy Mười. Cũng vì thế mà cho
tới bây giờ San mới được gặp thầy Mười.
Có lẽ thầy Mười cũng nhìn thấu tim gan San, ông mỉm cười cầm
sợi dây Cà Tha vàng lên, choàng ngang vai chàng nói:
- Thầy quì xuống nhận bửu bối.
(Hết Phần 2 ... Xin mời xem
tiếp Phần 3 trở
đi dành cho Members) |