| Trở vào am, San thấy thầy Mười 
                  đang lui khui thắp những ngọn nến trên tấm hình nhơn bằng gỗ 
                  đặt nằm trước bàn thờ, chỗ chàng ngủ tối qua. Đèn cầy được 
                  thắp dọc theo đường xương sống, chân và tay của hình nhơn. Đặc 
                  biệt trên đầu được xếp thành hình bát quái. Thầy Mười thấy San trở lại, mỉm cười, trỏ cái hình nhơn, nói:
 - Sau bẩy ngày, cô Hai Thu không còn là cô Hai Thu nữa. Nó sẽ 
                  là thuộc hạ của tôi, có nhiệm vụ giữ am. Đứa nào vô đây lục 
                  lọi, ăn trộm đồ, kể như tới số.
 San thắc mắc hỏi:
 - Thưa thầy, như vậy đâu có phải là Thiên Linh Cái nữa. Mình 
                  luyện phép này giống như một loại ma xó của người thượng du 
                  Bắc Việt.
 Thầy Mười nhìn San ngạc nhiên.
 - Thầy cũng biết vụ ma xó nữa sao?
 - Dạ, con sanh tại tỉnh Thái Nguyên và bố con là một điền chủ 
                  ở vùng biên giới Việt Hoa. Ông cụ có nhiều vườn trà lắm, bởi 
                  vậy nhơn công đa số là những người thiểu số vùng núi cao. Họ 
                  hay luyện phép ma xó để giữ nhà.
 Thầy Mười gật gù.
 - À, thì ra thế. Chứ không lẽ thầy Tư làm sao biết được phép 
                  này mà nói cho thầy nghe. Nhưng sự thực thì phép của mình 
                  không giống như ma xó của người thượng du Bắc Việt Đây là loại 
                  Thiên Linh Cái dữ dằn hơn ma xó nhiều. Mình có thể sai khiến 
                  hắn đi vạn dặm giết người như chơi. Tuy nhiên, phải biết rõ về 
                  người đó và clủ có thể làm được một lần thôi, khi y nghe lời 
                  mình, giết địch thủ rồi, cũng siêu thoát luôn.
 
 Những lời nói của thầy Mười càng làm San thắc mắc hơn. Chàng 
                  nhớ lại chuyện đêm qua, và những gì cô Hai Thu nói với chàng 
                  đều khác hẳn. San định hỏi, nhưng kịp ngưng lại vì nói ra có 
                  thể lộ hết dự tính của mình với cô Hai Thu đêm qua.
 
 Thầy Mười và San trở lên nhà trên, lấy xe ra chợ ăn hủ tíu Khu 
                  chợ nhỏ lèo tèo vài ba cái sạp bán rau, cá. Quán hủ tíu thưa 
                  thớt vài người khách, trông không có vẻ gì hấp dẫn lắm. Tuy 
                  nhiên, ở khu vườn ruộng mênh mông này, có được một xe bán hủ 
                  tíu như thế cũng là may rồi. Có lẽ vì mệtvà đói nữa nên San ăn 
                  một lần hai tô hủ tíu mì thật đã ít có khi nào chàng ăn nhiều 
                  như sáng nay. Thầy Mười cũng ăn hết một tô mì hai vắt. Trông 
                  thầy có vẻ hỉ hả lắm… Ăn uống xong, thầy Mười bảo San:
 - Sự thực, tôi chỉ cần thầy giúp nhưvậy là đủ rồi. Phần sau 
                  này tôi có thể luyện một mình được. Tuy nhiên, còn sáu ngày 
                  nữa, nếu có thầy, con Thiên Linh Cái này sẽ mạnh hơn nhiều, 
                  nhưng chỉ tiếc thầy là lính tráng, làm sao có thì giờ giúp tôi 
                  hơn nữa được.
 San vội nói:
 - Nếu thầy muốn con ở lại đây thêm sáu ngày nữa cũng đâu có 
                  khó gì. Để con chạy vô sở, làm cái đơn xin phép nghỉ thường 
                  niên là xong ngay.
 Thầy Mười mừng rỡ, nói:
 - Nếu được như vậy tôi cám ơn thầy lắm đó. Sự thực, đây là lần 
                  đầu tiên tôi luyện loại Thiên Linh Cái này. Trăm năm mới có 
                  một dịp may, gặp con gái còn trinh treo cổ tự tử Thứ Thiên 
                  Linh Cái này là loại dữ dằn nhất trong mọi loại Thiên Linh Cái. 
                  Nếu mình nắm được nó rồi, trừ Phật pháp ra. Tà, ma, ngải nghệ 
                  gì đối với nó cũng là đồ bỏ thôi. Mai mốt này, thầy coi tôi hạ 
                  mấy thằng thầy bùa, thầy pháp vùng này dẹp bàn thờ tổ mà đi 
                  cho coi. Nếu thầy xin nghỉ phép được còn nói gì nữa.
 - Dạ, nếu thầy muốn thế, con phải trở về sở ngay bây gìơ mới 
                  kịp, nếu về muộn sợ trễ.
 
 Thầy Mười lật đật dục San đi ngay, không cho chàng chần chờ 
                  một phút nào nữa. San nghe lời, lấy xe Honda chạy về sở liền, 
                  chỉ nội trong buổi chiều là chàng đã có tấm giấy phép trong 
                  tay. ông sĩ quan hành chánh là người thương San nhất sở, vì 
                  cũng có nhiều chuyện nhờ cậy qua lại, nên thu xếp vụ đi phép 
                  cũng không khó khăn gì.
 
 Trời vừa chợp tối là chàng đã có mặt tại nhà thầy Mười rồi 
                  Thấy San, thầy Mười mừng lắm, hỏi liền:
 - Thầy xin nghỉ phép được rồi à?
 San gật đầu:
 - Dạ, đi lâu thì khó, chứ khoảng một tuần thì cũng chạy chọt 
                  được.
 Thầy Mười không để San nói hết câu, kéo chàng vô nhà ngay. San 
                  không ngờ nơi đây lại đông người như vậy. Hỏi ra mới biết, có 
                  một thân chủ tạ ơn thầy Mười nên làm đồ ăn mang lại. Đám học 
                  trò thầy Mười cũng biết tin nên kéo tới ăn ké.
 
 Thầy Mười dắt San vô bàn chính giữa giới thiệu với mọi người:
 - Bà con cô bác, đây là thầy San, học trò của thầy Tư Lành, sư 
                  huynh tôi trên Sàigòn. Thầy San xuống đây chơi với tôi một 
                  tuần lễ, phụ với tôi luyện phép. Trong môn phái hiện nay, 
                  ngoài ông Mười lớn ra, phải nói thầy Tư là người cao tay ấn 
                  nhất. Còn thầy San là đệ tử được xuất sư, trẻ nhất trong môn 
                  phái mình. Tuy nhiên, về vụ luyện bửu bối trong môn phái, kể 
                  cả ông Mười lớn và tôi nữa, chưa ai gặp nhiều kỳ duyên bằng 
                  thầy San.
 
 Mọi người đang im phăng phắt nghe thầy Mười nói, bỗng xôn xao, 
                  bàn tán ồn ào. Họ vừa nghe thầy Mười nói tới luyện bửu bối. 
                  Quả thực, trong môn phái, các đệ tử hơn kém nhau chỉ về bửu 
                  bối mình luyện được. Có lẽ thầy Mười biết mọi người không tin 
                  lời mình vừa nói, ông luồn tay vô lưng quần San, lôi ra sợi 
                  dây cà tha vàng chói 36 mắt, nói lớn:
 - Tôi biết chắc sợi dây cà tha vàng 36 mắt này của thầy San là 
                  bảo vật duy nhất của môn phái, thầy bà nào của mình cũng mơ 
                  ước tới nó mà không được. Chính Sư Tổ sau khi mãn phần cũng 
                  chỉ để lại cho tôi sợi dây cà tha 36 mắt bằng bạc thôi. Còn 
                  các sư huynh đệ khác may mắn lắm mới luyện nổi sợi dây cà tha 
                  36 mắt bằng chì là cùng.
 
 Thầy Mười chưa nói dứt câu, tiếng ồn ào bùng lên như vỡ chợ. 
                  Mỗi người nói một câu, không còn .ai nghe được ai nói gì nữa. 
                  Thầy Mười thấy vậy nói lớn:
 - Thôi, bây giờ mời bà con cô bác cứ tự tiện dùng đi; đây là 
                  lộc của Tổ, cứ tự nhiên.
 
 Có lẽ mọi người chỉ chờ có thế, họ xúm vô ăn uốngngay. Lẽ tất 
                  nhiên, nơi bàn tiệc này, thầy Mười là bậc trưởng thượng nên 
                  bao nhiêu đồ ăn ngon đều dồn về đây. San ngồi ngaybên tayphải 
                  thầy Mười. Ănuống thực thích thú. Bỗng chàng để ý một cô gái 
                  ngồi đối diện trong bàn, cứ nhìn chàng tủm tỉm cười hoài, 
                  Chàng quay qua hỏi nhỏ thầy Mười:
 - Thưa thầy, cô gái ngồi trước mặt con là ai vậy?
 Thầy Mười chợt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn 
                  San, ông cười ha hả.
 - A, thì ra thế. Sao khéo quá vậy. Qua đây.
 
 Có lẽ cô gái bị thầy Mười bắt gặp đang nhìn San, lại gọi cô ta 
                  qua ngồi cạnh San nên mặt cô dỏ lên thấy rõ. Cũng may mọi 
                  người lo ăn uống nên không ai để ý. Thầy Mười để cho cô gái 
                  ngồi xuống rồi mới nói:
 - Đây là con Hoa, nó theo học tôi lâu lắm rồi đó. Nếu phải là 
                  con trai, nó đã được xuất sư rồi, nhưng tiếc là nhiều bửu bối, 
                  đàn bà, con gái luyện không được,nên tôi còn chần chờ. Nhưng 
                  phải nói thực, ít có đệ tử của thầy nào qua mặt nổi nó đâu. 
                  Tuy nhiên, tay ấn con Hoa còn kém thầy xa lắm. Tôi không có 
                  phước như thầy Tư.
 San quay qua Hoa tán tụng.
 - Tôi hân hạnh được biết đại đệ tử của thầy Mười, thế nào 
                  trong tương lai cũng mong cô chỉ bảo thêm cho.
 Hoa nhìn San cười khúc khích.
 - Gớm, thầy nói cái gì đại đệ tử, em nghe giống chuyện kiếm 
                  hiệp quá. Dù sao em vãn còn là học trò, đâu dám bì với thầy, 
                  chứ đừng nói chuyện chỉ bảo cho thầy làm gì cho thêm mắc cỡ.
 San mỉm cười:
 - Với học trò ai tôi không biết, học trò thầy Mười, tôi phải 
                  nể đủ mười phân rồi.
 Thầy Mười nghe San nói, cười ha hả. ông đắc trí lắm.
 - Thầy San ăn nói khéo lắm, dân Sàigòn có khác. Thầy nói 
                  chuyện với học trò tới mà làm tôi hãnh diện.
 Chàng vừa định trả lời thầy Mười, Hoa hỏi:
 - Em nghe thầy em nói, thầy tới đây luyện Thiên Linh Cái với 
                  thầy em hả?
 San quay lại nhìn thầy Mười, thấy ông mỉm cười như thầm bảo 
                  Hoa là người tin cậy của ông nên chàng nói.
 - Dạ, tôi chỉ phụ chút đỉnh thôi.
 Hoa trợn mắt nói:
 - Phụ sao được. Em biết chắc, thầy em già rồi, không còn đủ 
                  sức luyện loại phép ma nữ này nữa, nên phải nhờ thầy. Em chỉ 
                  tiếc mình là con gái, nếu không em cũng xin phụ một tay.
 - Cô còn học ở đây, lo gì không có dịp thi thố tài năng.
 - Tôi biết có thiếu gì phép phụ nữ có thể luyện được.
 - Thầy nói Thiên Linh Cái?
 - Dạ.
 Thầy Mười đang đút miếng thịt vô miệng, nghe San nói bỏ xuống 
                  liền, ông hớt hải hỏi:
 - Thầy nói vụ con chó mực phải không?
 San vô tình gật đầu. Thầy Mười thở dài, than:
 - Hèn gì, thì ra Sư Tổ còn giấu tôi nhiều qúa. Như vậy ngài 
                  chưa chỉ định chức chưởng môn là phải rồi!
 
 Lời than của thầy Mười làm San chột dạ, thì ra trong môn phái 
                  còn nhiều rắc rối mà chàng không biết! Phải thú thực, sau mấy 
                  năm theo thầy Tư tu học, tới giờ này San cũng rất mù mờ về các 
                  vị sư phụ tiền nhân.
 
 Hình như mọi người đều cố ý không cho các đệ tử biết nhiều về 
                  gốc gác của mình. Điều này quả thực là bất thường, chàng vẫn 
                  thắt mắc từ trước tới giờ nhưng không dám hỏi. Bởi vậy, ngay 
                  từ hồi chưa được xuất sư, San đã âm thầm truy lùng tông tích 
                  các vị tiền sư và nguồn gốc môn phái.
 Hôm nay vô tình nghe lời than của thầy Mười, chàng đoán ra một 
                  sư việc mới.
 - Này thầy San, tôi hỏi thực thầy một điều.
 San ngừng ăn ngước lên nhìn thầy Mười.
 - Dạ, thầy muốn hỏi chi ạ?
 Thầy nhắm đã học được bao nhiêu nghề của thầy Tư rồi?
 San mỉm cười.
 - Con nghĩ may ra đưực gần phân nửa.
 Thầy Mười cười lớn.
 - Thầy đừng có hù tôi. Nếu tay ấn của thầy chỉ bằng phân nửa 
                  thầy Tư thì không lý thầy Tư ngang cơ với Sư Tổ sao?
 San lắc đầu thực thà nói:
 - Con không dám nói láo với thầy đâu, sự thực là như vậy đó.
 
 Nghe San nói, thầy Mười im lặng, chàng nhìn thấy rõ nét ưu tư 
                  hằn lên những đường nhăn trên khuôn mặt thầy Mười, ông thở dài.
 - Hơn 40 năm theo Sư Tổ học đạo trên núi, giờ này tôi mới biết 
                  mình bị lừa?
 San giáo hoảng, hỏi:
 - Thầy nói như vậy nghĩa là làm sao ạ?
 Thầy Mười nói nho nhỏ, chỉ đủ San và Hoa nghe.
 - Sự thực thì sư phụ và Sư Ông tụi tôi mãn phần rất sớm, Sư Tổ 
                  là người truyền thụ pháp thuật cho mọi người. Cũng vì Sư Tổ 
                  sống trên trăm tuổi, nên sức người cũng yếu rồi, không luyện 
                  được nhiều bửu bối bằng Sư Ông. Trong khi đó, ngày Sư Ông mãn 
                  phần, thầy Tư là người được Sư Ông quý mến nhất, tôi tin là 
                  không có món nào của Sư Ông mà thầy Tư không học được. Còn tôi 
                  được Sư Tổ yêu mến thì lại bị Sư Ông ghét cay ghét đắng, chỉ 
                  vì tôi ưa luyện phép tà ma hơn là đọc kinh kệ.
 
 Nghỉ một lúc, Thầy Mười nói tlếp:
 - Tuy nhiên, ỉ y có Sư Tổ nên tôi cũng hơi coi thường Sư Ông, 
                  không để ý nhiều về sự luyện tập của Sư Ông cho thầy Tư những 
                  ngày Sư Ông sáp về chầu Phật. Nay nghe thầy San nói, bây gìơ 
                  tôi mới biết mình tính sai.
 Hoa ngước lên hỏi tháy Mười.
 - Thưa thầy, còn Sư Phụ của thầy thì sao ạ?
 Thầy Mười mỉm cười.
 - Chuyện của Sư Phụ dài lắm, khi Sư Phụ chết đi, chẳng ai biết 
                  tại sao. Nhưng mọi người đều nói tại tôi. Bởi vậy mới có 
                  chuyện Sư Ông ghét tôi và hôm nay lại khám
 phá ra là thầy Tư còn cao hơn tôi một bậc.
 San đưa đẩy.
 - Thưa thầy, theo con thì tất cả các thầy đã được xuất sư rồi 
                  dù có hoạt động hay ẩn cư vẫn nể nang thầy nhất. Bằng chứng là 
                  ngay ngày giỗ Tổ cũng tổ chức tại nhà thầy; chứ có ai nói tới 
                  thầy Tư đâu.
 Thầy Mười mỉm cười.
 - Cũng vì thế mà tôi lầm. Chuyện tổ chức giỗ tổ ở đây, là do 
                  bức thư di huấn để đây chứ không phải tại tài tôi hơn ai đâu. 
                  Còn như xét về công lực, quả tôi thua thầy Tư rồi, tôi đã nghĩ 
                  từ lâu, nhưng không dám quả quyết. Tối qua, lúc thầy bắt ấn, 
                  niệm chú, tôi đã thấy ngay cả thầy cũng chẳng kém tôi bao xa. 
                  Lúc đầu, tôi còn tưởng là nhờ sức mạnh của sợi dây cà tha 36 
                  mắt vàng, nhưng sau này chợt nhớ ra, tôi cũng đeo sợi dây cà 
                  tha 36 mắt Sư Tổ cho hơn nữa, sợi dây của thầy do tôi luyện 
                  thì sợi dây đó làm sao có thể lấn lướt được tôi. Bây giờ lại 
                  biết thầy Tư luyện cả được súc vật thành Thiên Linh Cái thì 
                  quả là phải cao tay ấn hơn tôi nhiều.
 San thắc mắc hỏi:
 - Thưa thầy, vụ luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật có liên hệ 
                  gì tới công lực nhiều ít.
 Thầy Mười nhìn chàng như dò xét.
 - Bộ thầy không biết luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật khó 
                  bằng ngàn lần luyện bằng thai nhi thật hay sao?
 - Nhưng chắc chắn thầy cũng biết, Thiên Linh Cái bằng thai nhi 
                  dữ dằn hơn loại bằng súc vật nhiều.
 Thầy Mười gật đầu.
 - Đúng, nhưng luyện lại dễ hơn, cũng vì vậy; những thầy có 
                  Thiên Linh Cái bằng người thực, dù bửu bối có linh hơn vẫn 
                  phải nể những thầy luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật, ai không 
                  biết họ sợ tổn thọ nên không dám luyện thứ ghê gớm đó thôi, 
                  chứ thực ra họ thừa sức làm chuyện ấy.
 Ngưng một lúc, thầy Mười hỏi chàng:
 - Tôi hỏi thực thầy, thầy Tư có con Thiên Linh Cái nào chưa?
 San không dám nói dối, chàng trả lời:
 - Dạ có.
 - Bằng con chó mực à?
 - Thưa không.
 - Thế con gì?
 - Dạ, rắn Trun.
 San thấy thầy Mười thiếu điều muốn nhẩy lên bàn vì hoảng hốt, 
                  ông hỏi thực mau.
 - Được mấy con rồi?
 - Thưa 9 con, với 3 con của con nữa là 12 con.
 Thầy Mười ngồi thừ người ra một lúc thực lâu mới nói nho nhỏ.
 - Tôi thua thầy Tư xa rồi, không chừng cả thầy cũng lấn lướt 
                  được tôi nữa.
 San lật đật nói:
 - Con đâu dám, thầy nói nhưvậy chết con rồi.
 Thầy Mười nhìn San lắc đầu:
 - Tôi nói thực đó, tại thầy không biết đó thôi. Chính tôi đã 
                  thử luyện Thiên Linh Cái bằng loại bò sát mà thất bại thê thảm, 
                  nay thầy Tư có tới 9 con, còn thầy cũng luyện được 3 con, như 
                  vậy tổng cộng là 12 con thì đủ bộ rồi, Tôi sợ sức mạnh của đám 
                  này hợp lại ăn đứt mấy con Thiên Linh Cái của tôi. Thật không 
                  ngờ?
 Bỗng thầy Mười nắm lấy tay San nói:
 - Từ trước tới nay, tôi chưa xin ai một điều gì. Hôm nay phá 
                  lệ, tôi xin thầy một điều.
 - Thầy nói quá lời rồi, thầy muốn con làm bất cứ điều gì mà 
                  con không muốn làm thầy vừa lòng đâu. Được thầy sai bảo là 
                  mừng rồi.
 Thầy Mười gật gù thủng thẳng nói:
 - Tôi muốn thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoa.
 
 San giật mình vì lời yêu cầu của thầy Mười, Trong môn phái, lễ 
                  xuất sư rất quan trọng, nó cũng kể như một lần tái sanh vậy. 
                  Kẻ làm lễ xuất sư ví như cha mẹ của người nhận lãnh. Chàng 
                  thấy Hoa luồn tay dưới gầm bàn, nắm lấy đùi mình, San quay qua 
                  nhln nàng, ánh mắt Hoa như van lơn, ngấm lệ vui mừng. Thầy 
                  Mười đã hỏi chàng như vậy, có nghĩa là thầy đã quyết định xuất 
                  sư cho Hoa rồi. Nàng sẽ là môn đệ được xuất sư đầu tiên của 
                  thầy Mười, có nghĩa là mai này, không chừng nàng có thể nắm 
                  chức chưởng môn toàn môn phái.
 (Hết Phần 4 ... Xin mời xem 
                  tiếp Phần 5) |