Mưa đã tạnh từ lâu, con trăng mười sáu tròn và thật sáng,
ánh trăng trải đều trên trên mặt nước. Sau cơn mưa bão, trừi
thực trong, không khí mát mẻ lạ kỳ. Tam ngồi bên Hà trêmnũi
ghe nhìn những chiếc phao giữ lưới cá nổi lừ đờ, nhấp nhô.
Chàng biết chắc mẻ lưới này thế nào cũng đầy ấp. Từ mấy tuần
nay, chàng và Hà thường đánh cá ban đêm như thế này ở đây chỉ
cần thả một mẻ lưới rồi đi ngủ tới sáng mai, kéo lên là có đủ
cá ăn cả tuần không hết. Tam đã phải bán cho mấy người lối xóm,
lúc đầu chỉ đê lại rẻ, sau Tam thấy đó là mối lợi lớn, chàng
bắt đầu kiếm tiền thực sự bằng cách bỏ mối cho mấy bà bán cá ở
chợ Nhỏ. Cá của chàng tươi và lớn nên mọi người tranh nhau mua
rất được giá. Chàng bắt đầu ham đánh cá kiếm tiền. Hà cũng rất
thích đi đánh cá chung với Tam, không phải để bắt cá, nhưng
mục đích chính là cùng Tam luyện tập những bùa phép trong
những cuốn sách chụp trộm được của thầy Tư. Nàng học rất nhanh
và hầu như thuộc lòng gần hết những gì có trong sách. Tam chậm
hiểu và hay quên. Hơn nữa, bây giờ chàng ham đánh cá nên cũng
chỉ học hỏi qua loa để làm Hà vui mà thôi. Tuy nhiên, những
năm tháng theo Chú Tư học đạo, Tam cũng có một chút kiến thức
kha khá đủ để Hà tìm hiểu những khúc mắc với chàng khi gặp
những điều khó khăn trong sách.
Cứ mỗi lần thả lưới xong, cả hai đứa cùng ngồi coi cá đớp bóng
một lúc rồi vô khoang ghe đi ngủ, hoặc tìm hiển những chữ bùa
trong sách. Hôm nay Hà không muốn học vì hơi mệt, nàng ngồi
bên Tam xem cá đớp bóng tới thật khuya, Tam có vẻ cao hứng lấm,
những tăm cá làm chàng mê mẩn không để ý tới Hà ngồi bên. Nàng
cũng ngồi lặng thinh nhìn Tam đăm đăm. Tự nhiên Hà nghĩ tới
San, đã mấy hôm nay, những lúc rảnhrỗi ngồi nghĩ ngợi bâng quơ,
hình ảnh San cứ lởn vởn trong đầu óc nàng: Hình như trong con
người San có một cái gì lạ kỳ; hễ gần chàng làm cho Hà cảm
thấy náo nức và khi xa chàng nàng thấy nhớ nhung?
Đám cưới của Hà với Tam đã được loan báo kháp nơi, ai ai cũng
biết và chính cả gia đình Tam cũng đã dọn qua nhà nàng ở, lúc
đầu như người mướn nhà, nhưng sau này tự nhiên Tam trở thành
chủ gia đình lúc nào cũng không ai hay. Thậm chí có nhiều
ngườị còn gọi Hà bằng tên Tam nữa. Vậy mà tự nhiên không hiểu
sao dạo này Hà lại thấy hình bóng San lởn vởn trong cuộc sống
nàng hơi nhiều. Không biết có phải vì sự thay đổi cuộc sống
chân chính của nàng đã được San nhìn Hà với con mắt khác hay
không. Nàng đã để ý thật kỹ và thấy quả thực San quan tâm và
gần gủi với nàng hơn bao giờ hết. Không hiểu sự quan tâm này
của San có phải bắt nguồn từ cái nê nang Hà khi biết nàng sáp
làm vợ Tam, hayvì thầy Tưđã công bố chính thức sẽ điển đạo cho
Hà cùng một lượt với Dung và Oanh. Hoặc là chàng đã yêu nàng?
Nhưng dù với bất cứlý do gì, Hà cũng thấy tự ái mình được vuốt
ve cùng tột. Chẳng ai còn lạ gì trong môn phái, San đương
nhiên là truyền nhân của cả thầy Tư và thầy Mười. Hiện nay Sư
Tổ không chỉ định chưởng môn, ngôi vị đó hiện giờ còn để trống.
Những người có uy tín nhất để nắm chức chưởng môn bây giờ là
thầy Tưvà thầy Mười, còn thầy Mười lớn đã tu hành thực sự, ông
cạo đầu và không màng gì tới danh lợi của trần thế nữa. Như
thế có khác gì chức chưởng môn đã ở trong tay San rồi, có
chăng chỉ còn là ngày giờ sớm muộn mà thôi. Tự nhiên Hà thấy
ghen với Hoa. Con nhỏ quê mùa mà tốt phúc. Mai này khi San
chính thức được chỉ định làm chưởng môn, chắc chắn nàng gặp
Hoa là phải cúi đầu khoanh tay hẳn hoi chứ không thế nào coi
thường Hoa được. Luật lệ của môn phái rất khắt khe về sự tôn
kính này.
Có một điều làm Hà còn hy vọng, mặc dù thầy Mười, hứa gả Hoa
cho San và cô nàng cũng yêu San đấm đuối, nhưng thầy Mười đã
không cho hai người thành hôn ngay mà bắt buộc Hoa phải luyện
được phép Rắn Ma rồi mới tính. Hà chẳng lạ gì tâmtính thầy
Mười. Không có chuyện gì ông không dám làm. Cái vụ bắt Hoa
phải học được phép Rắn Ma có khác gl chính ông muốn có loại
bửu bối đó, chứ chưa chắc gì ông đã thực tâm gả Hoa cho San.
Tự nhiên Hà cũng muốn đám cưới của nàng đình lại. Nàng nghĩ
chú rể trong ngày cưứi của nàng phải là San chứ không phải Tam
mới có lý. Điều này không phải ngày hôm nay Hà mới nghĩ tới,
thực ra nàng đã toan tính ngay từ khi thấy San có vẻ thích
nàng rồi. Nhất là lời hứa với Tam trục bầu thai cho chàng
luyện Thiên Linh Cái lại càng làm Hà muốn bỏ Tam. Cũng vì vậy
mà Hà đã lén lút ngừa thai thật kỹ càng. Nàng nhất định không
thế nào để Tam giết con nàng luyện Thiên Linh Cái được. Hồi
còn đi bán bia ôm, ngủ hết với người này tới người khác kiếm
tiền, khi có thai phá đi là chuyện không có gì đáng nói, vì
chính nàng cũng không biết những đứa bé trong bụng đó là con
ai và những kẻ bỏ tiền ra vùi dập thân thể nàng trong một vài
đêm đó cũng chẳng có ai nhận những cái bào thai ấy cả. Nhưng
bây giờ không còn nhưvậy được nữa. Nàng đã bỏ hẳn việc làm nhơ
nhuốc kia rồi, tất cá chỉ còn là dĩ vãng.
Cuộc sống của Hà ngày hôm nay đã thay đổi hẳn. Sòng bầu cua
của nàng trong chợ Nhỏ đã thừa sức nuôi sống Hà và nàng
cũngkhông cònphải nhừvả Tamnhiều trong công việc điều khiển
sòng bài này nữa. Có lẽ chính Tam cũng không thích thú gì với
cái nghề đổ bác này lắm, chàng ham câu cá đến độ quên hết mọi
việc khác. Thậm chí nhiều khi chàng không còn để ý tới Hà nữa,
nếu không phải là cố ý làm cho Hà mang thai thực mau có lẽ Tam
đã cho nàng ra rìa rồi không biết chừng.
Với Tam, bây giừ chỉ còn nghe cá và quyết tâm luyện bằng được
một con Thiên Linh Cái. Tất cả những thứ khác đều không làm
chàng có hứng thú, hoặc quá tầm tay của Tam. Chàng đã bắt đầu
lười biếng học những câu chú trong sách, mặc Hà muốn làm gì
thì làm. Tam thường nói: "Chính thầy Mười nổi danh cũng là
nhờluyện đưực mấy con Thiên Linh Cái, chứ những món ngải nghệ
khác ai mà không biết". Và cứ nhưvậy Tam theo đuổi mục đích
của chàng mà không màng gì tới bất cứ thứ gì khác nưa. Tình
trạng này lại càng làm cho Hà suy nghĩ nhiều; nàng không thể
công khai bỏ Tam nga, bây giờ được, vì dù sao cũng nhừ chàng
mà mọi người nê nang nàng, hơn thế nữa, nàng cũng còn phải nhờ
Tam để học hỏi những điều khó khăn trong sách. Nhưng điều quan
trọng nhất có lẽ là nhờ vào đám cưới sáp tới với Tam mà thầy
Tư bằng lòng điểm đạo cho Hà. Đó là mục đích bắt buộc nàng
phải đạt được.
Tuy nhiên, việc rời lại ngày cưới cũng không có gì trở ngại
cho mục đích nàng đang tiến tới. Chắc chắn Hà phải tìm một cái
cớ, biết đâu đó, nếu San thương Hà thực sự việc rời ngày cưtli
lại không làm chàng vừa lòng. Nàng thấy vui vui nghĩ tới quả
thực điều đó xẩy ra.
Hà ngáp dài bảo Tam:
- Thôi, em đi ngủ.
Tam gật đầu không nói gì, chàng vẫn chăm chú theo dõi những
chiếc phao nhấp nhô trên mặt nước. Ngoài chiếc lưới giăng
ngang lòng rạch, Tam còn thả mấy giây câu để bắt cá lớn. Chàng
chẳng để ý gì tới Hà đang lết vô khoang thuyền đi ngủ.
Hà đã để bụng những cử chỉ này của Tam từ lâu, bởi vậy, những
hình ảnh săn đón của San lại càng làm nàng thấy sốn sang. Hà
nằm co người lại, với chiếc mền phủ lên ưùnh, nàng nhắm mắt
nghĩ tới San. Hai bàâ tay nàng úp vào nhau, luồn vô giữa đùi,
cặp chặt lại, tưởng tượng như tay chàng. Hà không ngờ chỉ có
nhưvậy mà cũnglàm người nàng nóng lên. Nàng lịm đi trong giấc
mơ đầy hoa mộng...
Hà bừng tỉnh, nàng dụi mắt nhìn Tam đang cười hì hì bên cạnh.
Ghe đã về tới nhà.
- Em ngủ gì mà mê inan, mằm mơ rên ư ử. .
Hà chột dạ, hỏi: '
- Anh có nghe thấy em nói gì không?
- Em rên ư ử, có ai nghe thấy gì đâu.
Hà yên bụng, mỉm cười:
- Em ngủ mệt quá, không còn biết trời đất là gì nữa.
Tam hí hửng, chỉ chiếc sọt đựng cá.
- Em coi này, chưa có hôm nào đánh được nhiều cá như hôm nay.
Anh còn câu được mấy anh cá Mú khổng lồ này.nữa. Để biếu chú
Tư một cặp nấu cháo cho cả làng ăn chơi.
Hà bước ra ngoài nhìn sọt cá, nàng cũng thấy vui vui, nhất là
cặp cá Mú lớn tổ chảng kia, đem biếu thầy Tư lấy điểm, làm gì
ông không thích cho được. Cái kế mua chuộc thầy Tưbằng đủ mọi
thứ này coi bộ dễ có kết quả thực. Chỉ còn vài ngày nữa, thầy
Tư sẽ điểm đạo cho nàng rồi. Lúc bấy giờ Hà thả cửa hỏi những
gì nàng thắc mắc từ lâu Tam không giải đáp nổi. Nàng lấy mớ
lạt, rút ra một cọng xỏ vô mang hai con cá lớn nhất, bảo Tam:
- Để em mang cặp cá này cho thầy Tư đã, anh đem bỏ mối cho mấy
bà bán cá đi kẻo cá ươn hết. Chúng mình sẽ gặp lại nhau ở sòng
bài nhé.
Vừa nói Hà vừa nhẩy lên bờ đi ngay, nàng hơi lật đật vì muốn
gặp mặt San. Hà biết chắc giờ này chàng đang lởn vởn ở võ
đường.
Xách cặp cá vô nhà thầy Tư, Hà nhìn dáo dác không thấy ai.
Nàng lấy làm lạ, giừ này trong võ đường có học trò mới phải.
Mấy đệ tử tập buổi sáng đáng nhẽ phải ở đây, chưa tới giờ về
mà. Cả San cũng không thấy đâu. Hà lui khui đi thẳng vô trong
bếp. Con chó vàng thấy nàng ngoe nguẩy đuôi ra mừng. Nó lấy
mũi ngửi ngửi cặp cá, lẽo đẽo theo Hà vô bếp.
Hà cúi xuống vỗ nhè nhẹ vô đầu nó.
- Cả nhà đi đâu hết chơn rồi hả mày?
Con chó nghếch mõm, lim dim mắt nhìn Hà, nó vẫn thích mọi
người vỗ đầu như vậy. Hà máng cặp cá lên cây đinh trên vách,
ngồi xuống ôm lấy đầu con chó, nựng nịu:
- Mày nói tao nghe, mọi ngưừi đi đâu hết rồi?
Con chó dụi đầu vô mình Hà kêu ư ử. Bỗng nó nhẩy dựt lên, vuột
khỏi tay Hà, nhẩy xổ ra cửa; vừa chạy vừa sủa ầm ỹ. Hà ngạc
nghiên chạy theo nó ngay. Nàng cũng nghe thấy tiếng nhiều
người cười nói thật ồn ào. Ra tới cửa, Hà nhìn thấy ngay đoàn
người lố nhố đầu đưừng. Mấy đứa nhỏ đi đầu reo hò. Một chiếc
xe cyclo đi thật chậm, thầy Tư đi ngay bên cạnh, trên xe Hà
nhìn thấy hình như con Oanh và con Dung ngồi hai bên một đứa
con gái khác đang vùng vẫy Nàng đoán ra liền; chắc chắn con
nhỏ đó điên nên người nhà mang tới đây nhừ thầy Tư chữa dùm.
Có lẽ con nhỏ này dữ dằn lắm mới phải để nhỏ Dung và Oanh kèm
hai bên nhưvậy. Thường thì mấy con điên nhìn thấy thầy Tư là
sợ rồi, chứ đâu có dám hỗn như thế này. Phía sau xe cyclo các
đệ tử thầy Tưvừa đi vừa cười nói có vẻ thích thú lắm; hèn gì
trong võ đường không còn ai. Mọi người đã túa ra đường đón con
bệnh điên này về. Hà cố nhìn trong đám đôngxem có San hay
không, nhưng nàng không thấy chàng đâu Có lẽ nào những cảnh
chữa bệnh điên náo nhiệt như thế này lại không có chàng được.
Tự nhiên Hà thấy buồn buồn vu vơ. Chiếc xe cydo chở con bệnh
điên đã vô trong sân, con nít chạy tứ tung, la lối om xòm.
Thầy Tư thấy Hà, cười ha hả, nói:
- Con bà nó, tôi chưa thấy con điên nào dữ như con Hà Bá này.
Nó dám táp tôi một miếng chứ.
Hà cũng cười, nàng tới gần thầy Tư dả lả:
- Không lý có ông bà nào nhập nó phải không thầy?
Thầy Tư lắc đầu.
- Chẳng có ông, có bà nào hết đó; nếu có họa may mấy con tà
chó mới cắn ẩu vậy chứ, ông bà nào nhập mà hỗn vậy đâu
Hà bật cười, nàng nhìn Dungvà Oanh đang ghì con nhỏ điên kéo
xuống xe.
- Nếu vậy lần này thầy để con trị nó cho.
Thầy Tư cười hềnh hệch.
Mày mà đụng vô nó, nó cắn bỏ ăn chứ trị cái gì:
- Thầy cho con thử đưực không?
- Được mày không sợ thì thử cho biết.
Hà chỉ nói chơi, ai ngừ thầy Tư lại cho nàng thử thật. Ai còn
lạ gì chỉ có những đệ tử được điểm đạo rồi mới có ân điển để
trị bệnh trừ tà. Có lẽ thầy Tư ng he Hà nói chơi,
ông cũng nói vậy thôi. Nhưng Hà làm thực. Khi Dung và
Oanh kéo con nhỏ điên đi qua Hà,~nàng nói:
- Dung với Oanh buông nó ra đi, để tao trị con điên này cho
tụi mày coi.
Có lẽ cả Oanh lẫn Dung cùng muốn chơi Hà, nghe nàng nói liền
buông con nhỏ điên ra ngay. Dung cười hí hí, giễu:
- Thưa thầy, xin mừi thầy trị bệnh ạ.
Tất cả mọi người nghe Dung giễu cười ồ. Vì ai cũng biết; Hà
chưa được điểm đạo, làm sao nàng có thể trị bệnh điên được.
Hơn nữa, con điên này thật dữ dằn; tới thầy Tư còn bị nó cẩn
một phát há gì Hà. Lúc ấy Hà cũng thấy sờ sợ Nhưng nàng chợt
nhớ những gì~học được trong sách về phép trị bệnh điên. Nhất
là hiện trong nùnh Hà còn có mảnh cây bị sét đánh; thứ này trị
tà đệ nhất thiên hạ không có gì sánh bằng. Nàng đánh liều đưa
tay bất ấn, chỉ con điên quát:
- Con tà chó, gặp tao sao không qùi xuống?
Con nhỏ điên vừa được Dung và Oanh buông ra, xô lại phía Hà,
nhìn nàng cười hí hí; đến khi nghe Hà quát lớn, nó nhẩy xổ lại
táp nàng liền. Mọi người được dịp cưừi nghiêng ngả; ai cũng
ngờ thế nào Hà cũng bị nó cắn một phát như cắn thầy Tư ở đầu
ngõ. Ai ngờ lúc đó Hà quýnh quá, sáng nó một bạt tai nẩy lửa.
Miệng la lớn:
- Ngũ Lôi Thần Chưởng chết mày.Con điên bị Hà đánh một bạt tai
té bò càng. Trong lúc đó Hà cũng không ngừ mình buộc miệng la
lên những gì học lóm trong sách; và ngay chỗ để miếng cây bị
sét đánh! da thịt nàng nóng ran. Một luồng hơi nóng chạy dài
ra cánh tay làm Hà muốn run lên. Mắt nàng chói lòa vì có cái
gì bùng lên ngay trong con ngươi nàng. Hà lui lại mấy bước,
dựa lưng vô thành cửa cho khỏi té, nàng vịm tay vô vai thầy Tư
đang đứng kế bên.
Mọi người thấy Hà đánh con bệnh nặng tay như vậy bỗng im bặt,
không ai nói một câu nào nữa. Không khí trở nên nghẹt thở. Lúc
ấy con điên lồm cồm bò dậy, máu mũi, máu miệng rỉ ra trông
thật dễ sợ. Nó ngơ ngác nhìn quanh rồi oà lên khóc. Bỗng nó
nhìn thấy bà cụ đứng góc phòng, nhổm dậy yếu ớt gọi:
- Má, má.
Bà cụ run lẩy bẩy chạy lại đỡ con điên dậy, miệng mếu
- Con, con tôi. Con hết bệnh rồi à. Trừi ơi...tạ ơn trời phật.
Con nhận ra mẹ thật rồi phải không?
- Má ưi má, con làm sao vậy hở má.
- À … à… con bị đau, con bị tà nhập. May mà hết rồi.
Cô gái vịm tay vô bà inẹ đứng dậy một cách yếu ớt. Hà lật đật
chạy lại đỡ cô ta. Nàng mừng rỡ, hỏi:
- Em bị chị đánh có đau không?
Cô gái ngơ ngác nhìn Hà, giáng điệu thực mệt mỏi.
- Bộ chị đánh em thực à?
Bà cụ nắm tay Hà, bảo cô gái:
- Con cám ơn bà thầy đi con, bà thầy đã cứu con khỏi bệnh đó.
Hà thấy bà cụ gọi mlnh là bà thầy, lật đật nói:
- Cụ ơi cụ không phải con đâu, thầy Tư mới là thầy con đó. Cụ
cám ơn thầy Tư đi.
Bà cụ quay lại nhìn thầy Tư, cúi đầu lật đật nói:
- Dạ, dạ... tôi cám ơn thầy Tư. Thầy cho bà thầy đây chữa bệnh
cho con gái tôi.
(Hết Phần 20 ... Xin mời xem
tiếp
Phần
21) |