Có nhiều tiếng cười khúc khích trong đám đệ tử. Ai không
biết Hà là đệ tử chưa được điểm đạo nhập môn, nói gì tới thầy
bà. Hà bất đầu thấy lúng túng không biết phải làm sao. Nàng
nhìn thầy Tư cầu cứu.
- Thầy ơi thầy, bây giờ phải làm sao đây.
Thầy Tư có vẻ cao hứng lấm, ông cười ha hả.
- Còn làm sao, mày chữa hết bệnh cho nó rồi còn gì nữa. Thật
tao cũng không biết phải nói cái gì bây giờ. Ông Tổ hiển linht
độ mày chữa bệnh thật tài tình. Mai mốt điểm đạo cho mày rồi,
chác chấn mày có tay làm thầy khá chứ không phải chơi đâu.
Hà mừng rỡ, và cũng hồi hộp sợ thầy Tư phát giác ra nàng học
trộm kinh sách.
Nàng lật đật nói:
- Tạ ơn Tổ nghiệp, giúp con trị được con bệnh.
Vừa nói, Hà vừa tới bàn thờ thắp mấy cây nhang, khan vái tạ ơn
ông Tổ. Trong khi đó thầy Tư quay lại bảo bà già:
- Bây giờ bà cụ có thể đem con bà về được rồi đó. Tuy nhiên,
bà phải tới tiệm thuốc Bắc, hốt ít thang thuốc bổ cho cô ấy
uống để lấy lại sức. Chúng tôi chỉ biết đuổi tà thôi, còn sức
khoẻ phải có mấy ông thầy thuốc mới được. Bà cụ khúm núm lấy
trong túi ra mấy tờ giấy bạc, trao cho thầy Tư.
- Thưa thầy, xin thầy nhận ít đồng mua nhang đèn cho ông Tố.
Thầy Tư lấy tiền để lên bàn thờ.
- Cám ơn bà nghĩ tới chúng tôi.
Bà cụ cũng quay qua Hà, thọc tay vô túi nàng, nghé sát miệng
vô tai nói nho nhỏ:
- Bà thầy cầm chút ít uống cà phê, chúng tôi thật không biết
lấy gì tạ ơn bà. Bữa nào rảnh, xin mừi bà tới nhà cho chúng
tôi hầu bữa cơm gia đình.
Hà ngẩn ngơ không biết phải ăn làm sao, nói làm sao. Nàng mắc
cỡ tới đỏ mặt, từ hồi nào tới giờ, Hà có biết tới chuyện ơn
nghĩa như thế này đâu. Hơn nữa, bà ấy cứ một điều bà thầy, hai điều bà thầy lại càng làm Hà bối rối hơn. Trong khi đó các
đệ tử thầy Tư đều ngỡ ngàng, nhiều người nghĩ thầy Tư đã âm
thầm dậy Hà vì nàng sắp lấy Tam. Hơn nữa, Hà cũng sắp được
điểm đạo nhập môn rồi còn gì.
Sau khi đưa con bệnh ra về, bỗng nhiên không khí võ đường vui
nhộn hẳn lên. Hà lật đật kéo thầy Tư vô trong bếp, dúi mớ bạc
bà già nọ cho nàng vô tay thầy Tư.
- Thầy ơi, tiền bà già để lại nè, thầy cầm lấy đi.
Ông Tư cầm mớ tiền, tần ngần:
- Thì bà ấy cho mày, mày đưa tao làm chi vậy?
Hà cười khúc khích:
- Không lý con tới đây chữa bệnh kiếm tiền sao. Thầy còn lạ gì
tiền bạc con kiếm đâu có khó, thầy cứ cầm lấy đi.
Thấy thầy Tư còn tần ngần, Hà nhét đại mấy tờ giấy bạc vô túi
ông, nói:
- Thì thầy cứ lấy đi mà, khổ quá. Con đã nói rồi, con tới đây
chỉ mong được học đạo thôi, còn ngoài ra không có ý gì khác
nữa. Bây giờ con không còn đi bán bia ôm, nhưng sòng bài ngoài
Chợ Nhỏ đem về cho con còn nhiều gấp ba lần đi làm nữa. Đó là
chưa kể anh Tam đánh cá càng ngày càng khá hơn. Không lý tụi
con kiếm ăn được mà lại không nghĩ tới thầy sao.
Ông Tư cười hề hề, hồi này trong nhà cũng đang túng quẩn, có
món tiền này cũng đỡ lắm. Ông chưa kịp nói gì, Hà đã chỉ tay
lên vách bảo ông:
- Đó, thầy coi, con vừa mang cặp cá tổ chảng này cho thầy nấu
cháo ăn chơi. Tối hôm qua chúng con câu được đó.
Ông Tư lại bên vách nhìn cặp cá chặc lưỡi, khen:
- Conbà nó, thằng Tam câu được cặp cá ngon lành quá trời ta.
Vừa nói, ông vừa đem cặp cá ra nhà ngoài khoe đám học trò:
- Ê, tụi mày coi này, thầy Tam cho cặp cá bự tổ chảng nấu cháo
đã không. Nặng cả mấy kí chứ không ít đâu.
Trong khi mọi người xúm lại bên thầy Tư, Hà khều thằng Cưng ra
ngoài hỏi nhỏ:
- Ê Cưng, mày có thấy thầy San đâu không?
Cưng mỉm cười ranh mãnh, lắc đầu:
- Từ sáng tới giờ, em đâu có thấy thầy ấy tới.
Hà kí vô đầu nó một cái nhe nhẹ, hăm:
- Mày coi chừng tao đó nghe.
Cưng biết Hà muốn nói gì, từ mấy tưần nay, nó đã để ý Hà có vẻ
săn đón San một cách bất thường, và rồi nó đã tìm ra nguyên
nhân; bữa hôm trước, sau giờ học, Cưng vô tình nhìn thấy Hà cố
ý ép sát.người vô mình San trongbếp, nó đã đoán ra ngay. Bữa
ấy Hà cũng thấy nó bắt gặp mình đang mơn chớn San, nàng trợn
mắt nhìn nó làm Cưng hoảng hồn rông thực lẹ, và từ hôm đó, cứ
mỗi lần Hà hỏi
San là Cưng lại mỉm cười, cái cười đồng lõa một cách tinh
nghịch. Hôm nay cũng vậy, Hà hỏi San rồi hăm nó, nhưng Cưng
còn lạ gì Hà đã đương nhiên coi nó như đồng lõa với vụ ngoại
tình này rồi. Thực ra mà nói, Tam chưa chính thức là chồng Hà,
bởi vậy Cưng thấy nếu Hà có đổi ý bây giờ cũng chưa phải là
quá muộn. Tuy chỉ có một điều Cưng không hiểu sao ai cũng mê
San một cách mù quáng như
vậy, không hiểu ông này có cái gì khác người ta chăng. Cưng
ghé sát vô tai Hà nói nho nhỏ, mặc dù ngoài vườn chỉ có hai
người.
- Chị đừng có lo, em không có nói với ai đâu. Nhưng mà chị
tính cưới thầy San hay thầ.y Tam đó?
Mặt Hà đỏ hẳn lên, mặc dù nàng biết Cưng đã biết hết chuyện
nàng ve vãn San từ lâu rồi, Hà'nói nho nhỏ vô tai nó:
- Làm sao tao cưới thầy San được, thầy ấy sắp lấy con Hoa học
trò thầy Mười rồi còn gì?
Biết vậy sao chị còn đeo đuổi thầy ấy làm gì cho mất công chớ.
Mày không hiểu nổi đâu, tâm lý đàn bà con gái nó kỳ cục lắm,
tao biết như vậy rồi mà vẫm còn muốn người ta mới chết chứ.
- Còn thầy Tam thì sao?
- Thì thầy Tam vẫn là thầy Tam chứ sao, tao có bỏ ông ấy đâu,
đám cưới tới nưi rồi mà.
- Nhưng mà chị có thương thầy ấy không?
Thương thì cũng thương chứ sao không, nếu không làm sao sống
với nhau được.
- Nếu thầy ấy biết chị thươllg thầy San rồi làm sao?
- Làm sao mà biết được, có một ưùnh mày biết thôi, nếu mày nói
ra mới bể chuyện còn không có gì đâu.
Cưng nghe Hà nói nhẩy nhổm lên, la nho nhỏ:
- Em không có nói à nghe, chị làm sao thì làm, đổ bể chết cả
đám ráng chịu đó, lúc ấy đừng đổ thừa thăng nhỏ này là không
được đâu đó nghe.
- Ừ, không có sao đâu, miễn là mày đừng nói là được. Hơn nữa,
nếu mày nói chuyện này ra, mày là người lỗ hơn tao nhiều.
- Em có mấc mớ gì vô chuyện chị lẹo tẹo với thầy San đâu mà lỗ
với lời.
Không à, mày là người biết chuyện này lâu hơn ai hết. Hơn nữa,
nếu thầy Tam nổi ghen, liệu sòng bầu cua của tụi mình còn tồn
tại nổi không. Lúc ấy mày mất việc, lại còn mất luôn cả con
Châu nữa.
- Cái gì mà còn có con Châu trong đó nưa.
Chứ mày tưởng không ai hay chúng mày đem nhau ra ruộng mía,
ngây một ngày hai đó hẳn.
Cưng tái mặt, nó không ngờ Hà biết vụ này. Cưng run run hỏi:
- Tại sao chị biết?
Hà cắc cớ hỏi lại:
- Tại sao mày biết vụ tao với thầy San.
- Thì. . . thì . . chị. . .chị...
- Còn mày cũng thế chứ gì. Có sao đâu, tao không nói ra đâu có
ai biết, cũng nhừmày đừng nói vụ của tao thì làm sao lộ ra
ngoài được.
Cưng đưa một ngón tay ra, nói:
- Được rồi đó, nghéo tay đi, không đứa nào nói chuyện đứa nào
đó nghe.
Hà đưa tay nghéo tay với Cưng, nàng nói nho nhỏ:
- Chịu rồi nghe.
- Được rồi. Bây giờ còn vụ này đây, tính kiếm chị nói gấp nè.
- Vụ gì nữa đó?
Cưng hắng giọng, từ từ nói;
- Bữa qua, nghe con Châu nói; thằng Hai Cảnh Sát dụ nó hỏi coi
có đứa nào biết lắc bầu cua không, kiếm cho nó mấy đứa. Tụi nó
định lập một sòng ngay bên cạnh mình đó.
Hà giật mình, hỏi thực nhanh:
- Nó nói hồi nào?
- Mới nói sáng hôm qua à, lúc con Châu uống cà phê ở quán Hủ
Tíu đầu hẻm đó.
Hà chửi thề:
- Tổ cha nó, tao đã cho nó ăn rồi mà còn mưốn phá nữa. Thằng
này tới số rồi sao.
Cưng nhìn Hà lắc đầu:
- Nó là Cảnh Sát, mình không dễ gì làm gì được nó đâu.
Hà trợn mắt:
- Cảnh Sát rồi sao chứ, bộ dễ đụng vô tụì mình lấm hay sao.
- Dù sao thì mình cũng không dám đánh nó, hơn nữa nó cũng có
thể đem lính tới dẹp sòng mình cái một. Chỉ có cách nếu nó mở
sòng, chị súi thầy San dẹp sòng nó thôi, nhưng mà sòng mình
cũng tiêu luôn.
- Ừ ai ngu gì làm nhưvậy. Nhưng mà chuyện này mày không được
nói với ai là mình biết ý định của tụi nó nghe.
- Tao đã có cách.
- Cả thầy Tam cũng không được nói à?
- Ừ, cả thầy Tam nữa cũng không nói bây giờ được, để một mình
tao lo được rồi. Mày nói luôn với con Châu nữa nghe.
- Chị định làm gì thằng Hai Cảnh Sát đó?
Hà mỉm cười bí mật:
- Mày vừa thấy tao trị bệnh điên không?
- Thấy, rồi sao, có ăn chung gì tới vụ thằng Hai Cảnh Sát đâu?
Hà cười khẩy:
- Mày khôngbiết trongmôn phái mình, trị được người điên thì
cũng làm cho người ta điên lên được rồi chứ?
Cưng há hốc miệng, nó chợt nhớ ra mình đang đứng trongvõ đường
thầy Tư, nơi mà ai khôngbiết thầy Tư cũng như những đệ tử ruột
của ông có thể thư ếm người ta một cách dễ dàng tới điên khùng.
Nó liếc thực nhanh vô nhà, mọi ng~i đang cười nói thực ồn ào,
vô tình Cưng nhìn xuống bàn thờ ông Tà; những hình nhơn bằng
giấy vàng dán kín một bên, nó rùng mình nhìn Hà thực nhanh.
Không lý nàng đã được thầy Tư chỉ cho phép thư ếm này rồi hay
sao? Bỗng Cưng chợt hiểu, Hà đã sáp sửa làm đám cưứi với Tam,
hai ngưừi đã chung sống với nhau như vợ chồng từ lâu rồi,làm
gì Tam không chỉ cho nàng, tuy nhiên phép này chưa chắc Tam đã
biết, làm gì Hà biết được. Còn San, chắc chắn ông này rành sáu
câu rồi, Cưng nghĩ không lý San dám chỉ cho Hà sao, hai người
mà lẹo tẹo với nhau cái kiểu này ai biết đó vào đâu. Con điên
vừa rồi thầy Tư nó còn sơi một miếng, vậy mà Hà sáng cho một
bạt tai hết bệnh thì nàng không phải tay vừa rồi.
Cưng vừa mở miệng nói, Hà đã kéo vô nhà. Bây giờ hình như mọi
người quên hẳn vụ con điên vừa rồi, ai nay hỉ hả nói về nồi
cháo cá đang nấu, Hà nhìn trước nhìn sau, không thấy ai để ý,
nàng lẻn ra ngã sau tới chợ Nhỏ tìm thằng Hai Cảnh Sát, bây
giờ nhất định y đang la là ở quán cà phê đâu đó trong Chợ.
(Hết Phần 21 ... Xin mời xem
tiếp
Phần
22) |