Trong sân võ đường, San đang
chỉ cho ba cô gái sửa lại những thế tấn căn bản mà các cô đã
học ở nơi khác,,nhưng thực hành chưa đưực đúng lấm. Chàng chậm
rãi nói:
- Đây là điều căn bản ai học võ cũng biết cả rồi, nó thực dễ,
nhưng học tới nơi tới chốn lại là cả một vấn đề. Biếtlà một
chuyện,luyện được hay khônglại là một chuyện khác Thường
thưừng, các môn sinh hay coi thường những điều căn bản này, để
rồi khi luyện lên cao, chính những điều này lại hại các môn
sinh đó phải bỏ cuộc.
Trong khi chàng nói, cả ba cô gái cùng đang đứng thế Trung
Bình Tấn.
Họ đứng rất gọn nhưng vẫn không làm San hài lòng, chàng mỉm
cười:
- Thầy Tư thường nói, đứng tấn chứkhông phải đi mò cua mà cái
lưng khom khom, chúi đầu xuống đất.
Cả ba cô gái cùng cười khúc khích vì họ chợt thấy lưng mình
quả thực đang khom khom, không ai bảo ai, tự sửa lấy ngay, họ
hơi ưỡn ngực về phía trước để giữ cho xương sống thực thẳng.
Lúc ấy Tam cũng vừa đi tới, chàng nhìn mấy cô gái nói:
- Các cô đưực thầy San luyện tập ngay từ lúc mới vô là may mắn
lắm. ở đây thầy San là người có nội công thâm hậu nhất và kỹ
thuật căn bản về Võ Thuật Việt Nam Cổ Truyền khó có ai qua mặt
đưực thầy San.
San quay lại thấy Tam, chàng cười hì hì:
- Thầy Tam mới tới à ?
Nói rồi chàng quay lại bảo mấy cô gái:
- Thầy Tam là đại sưhuynh của võ đường này. Ai thầy ấy cũng
khen, các cô phải coi chừng. Chính thầy ấy mới là cây cột trụ
của võ đường để huấn luyện võ sĩ lên đài. Chút nữa đây, thế
nào thầy Tư cũng bảo thầy Tam thử lại trình độ võ nghệ của các
cô trước khi thực sự tập luyện những bài quyền đúng với trình
độ của từng người. San chưa dứt lời, thầy Tư đã từ trong nhà
đi ra, chợt nhìn thấy Tam, ông nói liền:
- Tụi nó để dành tô cháo vịt cho thầy ở trong bếp, vô đó ăn đi,
rồi ra đây cho tôi nhừ thầy chút việc.
Tam vừa vâng, dạ, vừa liếc mấy cô học trò mới rồi đi nhanh vào
trong nhà. Hà đã chực ngay ở phòng khách, nàng đã múc cháo để
sẵn trên bàn cho chàng từ hồi nào.
- Em biết anh sắp tới nên múc cháo sẵn để trên bàn cho anh đó.
Tam cười thật tươi, chàng lại bàn bưng tô cháo nóng hổi lên ăn
liền, miệng xuýt xoa:
- Ngon tàn bạo, ngon tàn nhẫn, chịu không nổi.
Cưng và Hà ngồi bên cạnh Tam, nhìn chàng ăn thích thú. Cưng
lấy tay xoa bụng, nói:
- Em ăn no căng bụng rồi mà nhìn thầy Tam ăn lại bắt thèm. Coi
kìa, ông ấy ăn như cọp.
Tam vừa nhai nhồm nhoàng vừa nói:
- Mày nói cái gì đó thằng cô hồn?
Hà cười lớn:
- Thằng Cưng nó nói anh ăn như chó đói.
Cưng nghe Hà nói, vội vàng nhẩy xuống giường, lấy tay chỉ Hà,
la bai bải:
- Ê ê chị Hà nói bậy nhe, em đâu có nói vậy đâu.
Hà cười nghiêng ngửa, nhìn thằng nhỏ đang nhẩy tưng tưng, đi
giật lùi ra cửa, có lẽ trong võ đường nó ớn Tam còn hơn cả
thầy Tư. Lúc nãy nàng đã nói chương trình mở sòng bầu cua ở
chợ Nhỏ với y, thằng bé vui như mở hội, chưa bao giờ Hà thấy
khuôn mặt nó tươi nhưlúc đó, cho tới bây giờ, nàng tự nhiên
thấy nó có vẻ thân thiết với nàng hơn bao giờ hết. Cưng đang
đi giật lùi ra sân, sợ Tam nghe Hà
nói bậy, đập một thoi bất tử thì không xong, dù cho ngay sau
đó, Tam có biết Hà chỉ nói chơi cũng dã ăn đòn rồi. Vừa tới
cửa, đám học trò mới cũng ồn ào kéo nhau vô, Cưng đụng phải
Nga, té bò càng.
Tam bỏ tô cháo xuống bàn cười ha hả, mọi người cùng cười trước
cảnh Cưng nằm bò dưới đất. Còn Nga bị Cưng đụng phải, nhưng
nàng nhanh chân lui về phía sau được San ôm lại nên không bị
té, nàng hồng đôi má, mắc cỡ, nhưng may lúc đó ai cũng mải
nhìn Cưng cười nghiêng ngửa nên không ai để ý tới nàng. Nằm
trong vòng tay San, tự nhiên Nga thấy một cảm giác lạ lùng
chạy dài khắp châu thân, không hiểu sao nàng có những cảm giác
lạ lùng này.
Tiếng San thì thầm bên tai:
- Cô Nga có sao không?
Nàng bẽn lẽn trả lời:
- Cám ơn anh, em không sao.
Vừa nói xong, Nga mới chợt nhận ra; tự nhiên mình xưng anh em
ngọt sớt với San như vậy, hai má nàng càng đỏ lên hơn nữa, có
lẽ San cũngvừa nhận thấy có gì hơi khác lạ chàng lật đật buông
vòng tay đang ôm ghì lấy Nga ra. San vừa nhìn thấy một ánh mắt
đam mê khờ dại nhìn nùnh. Chàng nhớ lại lùnh ảnh cặp mắt đam
mê của Hoa nhìn chàng những lúc âu yếm trong vườn cây của thầy
Mười ở dưới cầu Bình Lợi. Chàng lật đật đẩy nhẹ Nga ra, nhưng
vô tình chàng chợt nhận ra Nga chỉ bận có mỗi chiếc áo bà ba
bên ngoài, bên trong không có áo lót. Chàng cố tình lờ đi
nhưkhông để ý nùnh vừa biết điều đó. Nhưng hình như Nga lại
biết được tất cả những gì trong đầu San, mặt Nga càng đỏ ửng.
Để xua đuổi nhưng hình ảnh vừa thoáng qua trong đầu, San cúi
xuống nắm tay kéo Cưng đứng dậy, nói:
- Không lý mày muốn nằm vạ đây luôn hay sao?
Cưng vẫm còn nhăn nhó:
- Té một cái thấy ông bà luôn, nếu mà đụng phải thầy còn đỡ,
nhè mấy cô này nên em không biết làm sao.
- Thì mày xin lỗi người ta đi chứ còn làm sao nữa.
- Dạ, dạ, thầy nói phải rồi, phải rồi.
Vừa nói, Cưng vừa quay qua Nga:
- Tôi xin lỗi chị Nga, bị sợ Thầy Tam đập tôi nên mới đi giật
lùi, không thấy chị, lỡ đụng phải thôi.
Nga cũng vừa kéo lại vạt áo, nói:
- Có gì đâu mà anh phải xin lỗi, lỡ thôi mà.
Mọi người cũng vừa kéo nhau vô hết trong phòng khách. Hà nhanh
nhẩu vô bếp đem ấm nước sôi lên chế thêm vô bình trà, chế đầy
bình trà, nàng đem ấm nước
xuống bếp; Vừa lấy thêm nước lạnh đổ vô ấm tính để lên bếp, Hà
quay qua đã thấy Nga đứng sau lưng tự hồi nào:
- Chị Hà ơi để em phụ với chị cho.
Hà nhìn Nga mỉm cười:
- Có gì đâu mà phụ, em lên nhà trên nói chuyện với anh em
chovui đi, thằngCưngđụngphải em có đau không?
- Anh Cưng té đau chứ em có sao đâu. May mà thầy San đở em kịp,
nếu không chắc cũng đo đất quá.
Lúc Nga nằm trong tay San, Hà đã nhìn rõ ánh mắt của cô nàng,
linh tính của phụ nữ cho Hà biết ngay cô bé này khoái anh
chàng San rồi. Hồi chiều cô ta đã chả theo hỏi nâng hoài về
San là gì. Khi biết được ngoài thầy Tư ra, trong võ đường San
là người có trình độ bùa ngải cao nhất. Chàng lại còn độc thân
nữa làm gì mà cô bé không mê cho được. Nàng đã cố tình không
nói gì tới Hoa, người vợ sắp cưới của San. Chuyện mồi chài đàn
ông và mối mai, đưa đẩy cô này với chàng kia là nghề của nàng.
Không hiểu sao tự nhiên trong đầu Hà lại lóe lên nhữngý định
muốn làm cho San điêu đứng vì đàn bà. Nàng nhìn sát vào mặt
Nga~ mỉm Thầy San nổi tiếng hào hoa ở võ đường này, chị để ý
từ lúc em vô đây, thầy ấy săn sóc em kỹ càng lắm đó. Không
chừng anh chàng bị tiếng sét ái tình đánh trúng tim Nga cười
khúc khích, nàng xô nhẹ Hà:
- Cái chị này, em mà có cái gì đâu để thầy San chú ý tới chứ.
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng không hiểu sao tự nhiên Nga
thấy vui vui. Nàng liếc nhìn ra nhà ngoài, tấm vách ngăn đôi
hai căn phòng che gần hết phòng khách, nhưng nhìn qua cửa, Nga
cũng thấy San đang ngồi xế một bên thầy Tư, hình nhưchàng đang
llói một câu chuyện vui gì làm mọi người cười nghiêng ngửa.
Tiếng cười làm Hà cũng tò mò kéo Nga qua một bên nhìn ra ngoài.
Hai tay nàng nắm gọn bừ vai Nga, Hà kề sát miệng vô tai Nga
thì thầm:
- Em thấy chị nói có đúng không, ở đây ai cũng thích thầy San
hết, nếu chị mà được thầy ấy thương thì chịu liền. Em có phước
lắm đó.
- Chị nói chơi thôi, em .mới biết thầy San chưa đầy một buổi
làm gì có chuyện thương yêu được. Chị đẹp, lại học ở đây lâu
rồi, thầy San không thương chị thì thôi chứ em mà mong mỏi gì
được.
- Chuyện duyên số mà, nói sao được. Nhưng thôi, chúng mình ra
ngoài đó nói chuyện chơi đi.
Nói xongHà nắm tay Nga đi ra nhà ngoài. Nàng cố tình ngồi sát
bên San và đẩy Nga ngồi cạnh chàng. Nga biết ngay ý định của
Hà, nhưng nàng làm bộ lờ đi nhưvô tình, trongthâm tâm nàngđã
nhất định phải mồi chài anh chàng thầy bùa trẻ tuổi này.
Lúc ấy mọi ngưừi đang say mê nghe thầy Tư nói về sự lợi hại
của phép luyện Rắn Ma.
Thầy Tư cao giọng:
- Về phép luyện Rắn Ma, ai cũng tưởng phải có một tay ấn cao
cường lắm mới luyện được, thực sự là cái thiên khiếu mà thôi.
Nhưng có một điều, nội lực càng thâm hậu bao nhiêu, âm thanh
phát đi càng xa thì những con Rắn Ma của mình ở đâu cũng bò
tới được. Còn như nội lực quá yếu kém, tiếng thần chú không đủ
để phát ra khỏi môi, dù có tài thánh cũng không luyện được
phép này. Đây là lý do
tại sao thầy Mười ở Cầu Bình Lợi cứ loay hoay về ba cái vụ này
hoài mà không luyện được vụ Rắn Ma thôi.
San chợt vỡ lẽ, thì'ra là thế. Dù cùng học một thầy, thầy Mười
chỉ học bùa ngải mà không thèm học võ nghệ nên nội lực không
có, làm sao có thể luyện được Rắn Ma. Chàng vội nói:
- Thưa thầy, tại sao hồi đó Sư Ông không dậy võ cho thầy Mười
để thầy luyện phép Rắn Ma.
Không phải là không dậy, mà là ông ấy không chịu học, bởi vậy
Sư Ông giấu luôn bí kíp này và nói lái đi là phải có tay ấn
thật cao cường mứi luyện được Thiên Linh Cái bằng súc vật.
Thật sự vụ luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật cũng có, nhưng
chỉ có thể luyện đuợc bằng những súc vật nuôi trong nhà thôi.
Nhưng ít người thích luyện những phép này, vì nó cầu kỳ và
chẳng làm nên cái tích sự gì cả chỉ để hù nhau chơi, nhiều khi
lại mang hại nữa. Duy chỉ có phép Rắn Ma là lợi hại thôi.
Cưng tò mò, hỏi:
- Thưa thầy, từ ngày con theo thầy cũng lâu rồi, chl được nghe
thầy nói về bùa ngải và phép tắc, thực sự thì con chưa thấy
cái gì cả, ngoài ba cái vụ chữa bệnh và ếm nhà cửa. Hôm nay
thầy có thể phá lệ cho con thấy phép Rắn Ma được không?
Thầy Tư cười ha hả, bảo Cưng:
- Có phải thực mày muốn thấy phép Rắn Ma không?
Cưngbiết là thầy Tưkhông bao giờ cho các học trò chưa đuợc
điểm đạo biết gì về những phép tắc, bùa ngải, thắc mắc và nghi
ngờ từ lâu mà không làm thế nào để chọc cho thầy Tư phá lệ một
phen. Hôm nay nhân có mấy con nhỏ này muốn vô học bùa ngải,
phép tắc nên Cưng cố nói khích cho thầy Tư trổ tài. Cưng biết
rằng mấy con nhỏ này vừa đưa cho thầy Tư một số tiền cũng kha
khá. Nhất là lúc này
thầy Tư đang kẹt tiền mua tôn lợp lại mái nhà. Cưng biết ông
phải làm một cái gì để giữ chân mấy đứa học trò mới này lại,
nếu không mấy cái Võ Thuật Việt Nam Cổ Truyền của ông không
thế nào hấp dẫn được tụi nó, bởi vì chúng nó đã học võ ở võ
đường khác rồi.
(Hết Phần 12 ... Xin mời xem
tiếp
Phần
13) |