| Trong khi Tam và Hà đang âu 
                  yếm nhau cuồng loạn bên bờ sông cạnh sở Hàng Hà. Các đệ tử ở 
                  nhà thầy Tư cũng từ từ ra về, San là người về sau cùng. Chàng 
                  cố nấn ná ở lại để nói vài chuyện riêng rồi cũng thủng thẳng 
                  từ giã thầy Tư.
 Trời tối như mực, chàng phải lần mò chận chạp trên con đường 
                  nhỏ, băng qua khu đất trống nghĩa địa ra con đường chính, con 
                  đường nhỏ gồ'ghề đầy cỏ mọc vì ít người đi lại, hình nhưchỉ có 
                  đám đệ tử thầy Tưđi trên con đường này. Dọc theolề đường, 
                  những cụm dừa nước thỉnh thoảng mọc xoè ra, che cả lối đi. 
                  Những cây dừa nước này mọc tứ tung kháp các vũng nước trong 
                  bãi đất trống. Cũng vì những bụi dừa nước này làm cho bãi đất 
                  trống trở nên âm u và thật ghê rợn khi mặt trời vừa tắt bóng, 
                  chưa nói tới lúc trời về khuya như bây giờ.
 
 Đang mò mẫm đi, bỗng San nghe thấy có tiếng người nói chuyện 
                  rù rì phía trước, chàng đi chậm lại, từ từ tiến tới thật nhẹ 
                  nhàng, tiếngnói bắt đầurõ hơnvà chàng nhận ra ngay hai người 
                  đang nói chuyện với nhau là Oanh và Dung. Chàng hơi ngạc nhiên, 
                  không hiểu hai đứa này sao không về, còn rủ nhau ngồi đây, 
                  trời đã khuya lắm rồi. Không muốn làm cho hai đứa giật mlnh, 
                  San làm bộ khua mạnh chân và húng hãng ho vài tiếng, có tiếng 
                  Oanh hỏi ngay.
 - Có phải thầy San đấy không ạ?
 San cười hì hì:
 - Không phải đầu, ta là ma đây.
 Tiếngcười của haicô gái vanglên, San nghe tiếng Dung léo nhéo:
 Mày thấy không, tao đã nói thế nào thầy San cũng đi về hướng 
                  này mà mày không tin. Thầy ấy đâu có phải như những dứa chết 
                  nhát đâu mà phải đi vòng qua hồ cá chứ.
 
 Vừa đi qua khỏi một cụm dừa nước, San đã nhln thấy ngay Oanh 
                  và Dung đang ngồi trên một mô đất lớn bên lề đường. Cả hai đứa 
                  cùng đứng dậy, San tới gần hỏi:
 - Trời khuya quá rồi, hai cô ngồi đây làm chi vậy, bộ không về 
                  đi ngủ sao?
 Oanh vừa định nói, Dung đã hấp tấp dành nói trước.
 - Tụi em cố tmh chờ thầy ở đây, xin thầy giúp chomột chuyện.
 - Các cô muốn làm gì sao không để ngày mai, đợi ở đây làm chi 
                  mất công quá vậy.
 - Đợi tới ngày mai đâu có được hả thầy.
 - Cái gì mà gấp quá vậy?
 - Dạ, không phải gấp đâu. Tụi em chỉ muốn lợi dụng tối nay về 
                  khuya, ở lại đây cầu cơ thôi.
 San buột miệng, lập lại lời Dung vừa nói:
 - Cầu cơ?
 Oanh nhanh nhẩu:
 ~Dạ, xin thầy giúp tụi em một lần. Cả con Dung và
 em đã định xin thầy giúp lâu rồi mà không dám nói. Hôm
 nay nhân dịp này, xin thầy nán lại vài phút thôi mà.
 San ngập ngừng, hỏi:
 - Các cô biết phép cầu cư này rồi phải không?
 Oanh hơi bẽn lẽn, đáp:
 - Dạ, biết.
 San quay qua Dung, hỏi:
 - Còn cô Dung có được nghe ai nói về vụ cầu cơ này như thế nào 
                  chưa?
 Dung gật đầu, nhanh nhẩu trả lời:
 - Dạ, em được nghe nhiều người nói rồi, nhưng chưa thử lần nào.
 San hỏi lại:
 - Các cô có chắc biết hết những gl sẽ xẩy ra trong lúc cầu cơ 
                  không đó?
 - Con Oanh cũng đã nói hết cho em nghe nhiều lần rồi, nhưng ở 
                  đây chỉ có ba người mình, nếu thầy chịu giúp tụi em, thầy đâu 
                  có nói cho ai hay những gì trong đêm nay, hơn thế nữa, tụi em 
                  là học trò chưa được điểm đạo, thầy đâu có phải giữ gìn gì:
 San đứng sát vào hai cô gái, chàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn 
                  của cả hai người.
 - Như vậy thì được rồi, các cô muốn chúng mình cầu cơ ở đâu?
 Oanh chỉ vào phía trong một bụi dừa nước.
 - Thưa thầy, phía trong kia có một khoảng đất trống rất kín 
                  đáo, có một gò mả mới chôn được mấy tưần nay
 thôi, chúng mình vô đó gọi hồn bà già đó lên hỏi được không?
 San gật đầu.
 - Cũng được, tôi có biết bà ta, kêu hồn bà đó lên cũng dễ thôi.
 
 Cả Oanh và Dung cùng mừng rỡ, kéo San tới mộ bà già phía sau 
                  bụi dừa nước. Chiếc mộ nàm lọt hẳn vào phía sau một mô đất lớn, 
                  dù cho có người đi ngoài con đường chỗ San vừa đứng cũng không 
                  nhình thấy tụi chàng ngồi đó cầu cơ Hưn thế nữa, bụi dừa nước 
                  lại là cả một hàng rào thiên nhiên như một bức tường kiên cố. 
                  Còn ba phía kia cây cối mịt mù, cách xa con đường vòng cả mấy 
                  trăm thước, với hàng trăm cụm dừa nước mọc như một cái rừng, 
                  dù cho ban ngày cũng không ai nhln thấy gl chứ không nói gì 
                  tới đêm khuya nhưthếnày. San nắm tay hai cô gái ngồi xuống bên 
                  cạnh ngôi mộ.
 
 Dung lấy mấy cây nhang, đốt lên, trao cho mỗi người ba cây: 
                  Nàng bầy ra trước mặt mấy cái bánh, sôi và oản mang theo tự 
                  bao giừ. Phép cầu cơ này thực sự khác hẳn với nhữngvụ cầu 
                  cơbàngván hòm và bànviết những mẫu tự trên mảnh giấy.
 
 Nhiều người gọi phép này là cầu hồn, nhưng thực sự đây chỉ là 
                  phép cầu cơ của những ta chuyên nghiệp về bùa ngải chơi với 
                  nhau, rất ít được phổ biến ra quần chúng. Phép này luôn luôn 
                  chỉ được dùng có một người đàn ông làm chủ đàm, và hai phụ nữ. 
                  nhưng phải trên 13 tuổi mới hiệu nghiệm. Người chủ đàm sẽ nắm 
                  bàn tay hai người nữ ngồi hai bên, bàn tay người nữ phải nắm 
                  lại, ngón tay trỏ chỉ thằng ra ngoài. Cánh tay hai người 
                  nữphải chuẩn bị ở tư thế thật tự nhiên và mềm rẻo, người chủ 
                  đàm nắm bàn tay hai người nữ xử dụnh như cầm hai cây bút lông 
                  để vẽ bùa.
 
 Sau khi cả ba người cầm nhang khấn vái, mời các hồn về tham đự 
                  bữa tiệc đơn sơ vứi bánh trái nhang đèn, San nắm tay Oanh và 
                  Dung đtcl ngang mặt, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú. Chàng kéo 
                  tay cả hai người vẽ xuống đất hai hình trái tim, vừa vẽ xong 
                  cả Oanh và Dung đều run lên vì một cơn lạnh từ đâu bỗng ụp 
                  xuống nhưbăng tuyết, lạnh cóng. Trong khi đó bàn tay San nóng 
                  như lửa những luồng điện từ tay chàng truyền qua thân thể cả 
                  hai người thật dễ chịu. Nếu không có hơi nóng này, chắc chắn 
                  cả Dung và Oanh đều phải bỏ cuộc vì cơn phong hàn ghê gớm này. 
                  Tự nhiên cả hai người cùng ngồi sát hẳn vào mình San, không 
                  còn câu nệ nam nữ gì nữa.
 
 San đã cảm thấy ngay những đường cong da thịt của cả Dung và 
                  Oanh đang cốép sát hai bên ưùnh chàng, trong ngưừi chàng nóng 
                  như thiêu như đết, chàng đã có nhiều kinh nghiệm về vụ cầu cơ 
                  này, nếu không có hơi lạnh từ thân thể người nữngồi bên chắc 
                  chắn không có người chủ đàm nào chịu nổi cái nóng ghê gứm từ 
                  trong thân thể bốc ra. San niệm chú càng lâu, thân thể Dung và 
                  Oanh càng lạnh ghê gớm hơn nữa, các nàng lại càng cố ép sát 
                  thân mình vào thân thể San để nhận hơi nóng từ người chàng 
                  truyền sang.
 
 Khi gần tàn một cây nhang, bỗngDung gục đầuvào vai San thở hổn 
                  hển, rõ ràng nàng đang đi vào cơn mê, miệng lẩm bẩm những lời 
                  nói thực khó nghe. Vì tay trái San nắm tay phải của Oanh, nên 
                  tay trái nàng ở phía ngoài, còn tay phải San nắm tay phải của 
                  Dung, nên tay nàng phải bất tréo về phía trước, tới khi Dung 
                  lạnh quá, tay trái nàng ép sát vào mình San đã vòng qua ôm lấy 
                  chàng hồi nào không hay.
 
 Bây giờ thì tư thế ngồi cạnh chàng đã thay đổi. Trong khi Oanh 
                  vẫn ngồi yên vị trí cũ thì Dung từ từ lùi ra sau lưng San, và 
                  cuối cùng nàng đã ngồi hẳn ra sau lưng chàng, vòng tay ôm gọn 
                  San vào lòng.
 
 Chính San cũng biết chắt buộc Dung phải ở vào vị trí ấy,lúc 
                  này mới có thề hỏi những gì mình muốn, vì chính miệng Dung sẽ 
                  trả lời những câu hỏi của Oanh mưốm biết.
 
 Tronglúc Dungmê đi, Oanh càng tmh táo hơn, nàng mừng rỡ thấy 
                  Dung đã đi vào cơn mê thực sự. Khi mồm miệng Dung rùi bọt, San 
                  bảo Oanh:
 - Bây giờ hồn đã về rồi, cô Oanh muốn hôi gl thì hỏi đi.
 Không đợi San nói dứt lời, Oanh nói ngay:
 - Xin hồn cho biết,.con Hà bây giờ đang ở đâu
 MiệngDungú ớ, muốn nói gì nhưng không thế nào nói lên lời, 
                  thấy nàng cứ u, u, ơ, ơ mãi. Oanh hỏi lại:
 - Hồn về linh thiêng, xin cho biết con Hà đang ở đâu, khi 
                  hồnnới rồi, có đúng tôi mới hỏi chuyện của mình được.
 
 Miệng Dung vẫn ú ớ. Thấy vậy San ấn mạnh ngón tay, Dungvào hmh 
                  trái tim dưới đất hơn nữa. Dung run lật bật cái lạnh tới vơi 
                  nầng một cách ghê gớm chưa từng thấy trong đời bao giờ, nàng 
                  có cảm tưởng như bị ngâm vào thùng nước đá lạnh, bàn tay Dung 
                  tự động luồn vào mình San tìm hơi ấm của chàng, một lúc sau, 
                  hình như Dung vẫn không chịu nổi cái lạnh càng lúc càng giá 
                  buốt hơn, nàng tự động kéo phăng chiếc áo San đang mặc đề ép 
                  sát thân mình vào tận da thịt chàng.
 Oanh nóng nẩy hỏi dồn.
 - Có điều gì trở ngại mà hồn không nói được, xin cho biết.
 Tiếng Dung ú ớ, nàng nói thực khó khăn:
 - Có. có có ông... ông thầy... bờ sông.
 Oanh ngạc nhiên hỏi lại.
 - Hồn ơi, tôi đang hỏi con Hà bây giờ ở đâu. Lúc nãy nó đánh 
                  tôi rồi bỏ về với thầy Tam lúc nào không ai hay, chứ cái gì, 
                  ông thầy, bờ sông đây.
 Tiếng Dung vẫn ú ớ thật khớ khăn.
 - Ơ ơ đúng... ông thầy, bờ sông mà. Con Hà... con Hà đó. Nó nó 
                  nó... nó tính giết người đó. Giết... giết... nó... nó.
 
 Nói tới đây bỗng Dung phun ra một búng máu làm cả San và Oanh 
                  đều tá hỏa. Chàng vội vàng kéo nhanh tay Dung ra khỏi hìnhvẽ 
                  dưới đất, hai tay chàng luồn vào mình nàng thoa bóp kháp nơi. 
                  Thân thế nàng lạnh như một cây nước đá. nnh trạng này chưa bao 
                  giừ xẩy ra cho người chơi cơ gọi hồn. Dung đã ngất sỉu ngay 
                  khi phun ra búng máu qua vai San, tới khi chàng xoa bóp kháp 
                  thân thể nàng một
                  hồi, Dung bắt đầu tỉnh dậy, ngơ ngác thấy mlnh trần trụi trong 
                  tay San, nàng tính đẩy chàng ra, nhưng lưỡng lự một hồi lại 
                  thôi, nàng e thẹn mỉm cười.
 
 Bỗng Dung nhìn thấy búng máu chẩy dài trên thân thể San, nàng 
                  thấy miệng mình mằn mặn nên đoán ngay là miønh vừa bị thổ 
                  huyết và sỉu đi trong cơn lạnh ghê hồn vừa rồi, lúc ấy Dung 
                  cũng cảm thấy mơ mơ, màng màng là đang ôm cứng lấy San và gục 
                  đầu lên vai chàng. Nàng nhìn rõ hình ảnh một người trai và một 
                  người gái đang cuộn lấy nhau trong cơn đam mê cuồng dại bên bờ 
                  sông. Dung đã
                  cố đến gần và nghe được người con gái rên rỉ những tiếng giết 
                  chóc man rợ. Rồi nàng cố nói gì đó mà không thành tiếng, nhưng 
                  sau cùng Dung cũng nói được những gì muốn nói, rồi hình nhưcó 
                  một sức đẩy ghê gớm nào đó đẩy nàng bật tung trở lại. Dung 
                  không còn biết gì nữa, tới khi tỉnh dậy, thấy San đang thoa 
                  bóp kháp thân thể nàng và Oanh ngồi co ro bên cạnh.
 
 Cả San và Oanh cùng mừng rỡ thấy Dung đã tmh lại,
 Oanh hội rối rít:
 - Mày đã tỉnh hẳn lại chưa, làm tao hết hồn.
 Dưng gật đầu nhè nhẹ, nàng hơi bẽn lẽn vì sự gần gủi với San 
                  vừa rồi. Nàng yếu đuối kéo lại vạt áo, trong khi Oanh giúp 
                  nàng cài hàng cúc trước ngực. San trao Dung cho Oanh, chàng 
                  đứng dậy, nói:
 - Tôi nghĩ có điều gì không hay đang xẩy ra cho tụi mình. Nhất 
                  định đêm nay phải tìm ra cho bằng được.
 Oanh nhìn San.
 - Thầy cho em theo mới có được không. Lúc nãy cơn Dung nói gì 
                  ở l'ờ sông, có ai định giết mình.
 San gật đầu.
 - Thôi được rồi, bây giờ mình phải đem cô Dung về đã nếu 
                  khôngcô ấylạnh mà chết cóngchứkhông chơi đâu.
 - Thầy giúp em một tay được không, con nhỏ này nặng quá hà.
 - Được rồi bây giờ ngoài đường cũng không có ai, để tôi ầm cô 
                  ấy về cũng được.
 
 Nói xong, không đợi Dung có đồng ý hay không, San cúi xuống ẵm 
                  Dung lên nhưbồng một đứa trẻ. Cả ba người lần lủi đi trong xóm 
                  vắng không một bóng người. Nhà Dưng được cái cũng gần đó nên 
                  chỉ vài phút sau Oanh và San đá
 đem nàng về tới nhà, cả nhà đã đi ngủ từlâu, San và Oanh đưa 
                  Dung vô nhà mà chẳng ai hay biết gì. Oanh thì thầm bảo Dung:
 - Mày đi ngủ đi, ngày mai tao lại thăm nhé. Bây giờ tao đi với 
                  thầy San xem sao.
 
 Dunggật đầu, nàngthì thầm, nói cho Oanhvà San nghe những gì 
                  nhìn thấy trong lúc nửa tỉnh nửa mê. Vì vậy San quyết định 
                  phải ra đó coi chuyện gì đang xẩy ra. Hai người đi âm thầm như 
                  bóng ma trong đêm tối dầy đặc. Oanh đi sát vào mình San cho ấm 
                  hơn, nàng cố tìm ở chàng sự che chở của một người đàn ông.
 - Thầy San ơi, em nghi vụ này qúa.
 - Cô nghi cái gì?
 
 Lúc nãy em chỉ định hỏi con Hà nó đi đâu, nếu hồn ma nói 
                  đúnglà nó về nhà rồi là em hỏi chuyện của em. Nào ngờ hồn ma 
                  lại nói cái gì ở bờ sông này, có cả thầy, thầy bà gì đó muốn 
                  giết em. Không lý con Hà muốn giết em sao, nhưng tại sao giờ 
                  này lại ở bờ sông là thế nào.
 - Tôi cũng lấy làm lạ, vì không bao giờ người cầu cơ gặp phải 
                  phản ứng mạnh như vừa rồi được. Không có hồn ma nào giám hại 
                  ngưừi gọi hồn nó cả... Trừ khi... trừ khi...
 Thấy San không nói nữa, Oanh hỏi dồn:
 - Trừ khi, trừ khi làm sao hả thầy?
 
 Trừ khi có một ông thầy nào đó cao tay ấn hơn người gọi hồn, 
                  biết được hồn ma hại mình nên ra tay mà thôi. Không lý giờ này 
                  ở bờ sông lại có ông thầy nào lẫp đàm hại mình hay sao. Có lý 
                  nào họ biết trưức mình cầu cơ hỏi tới họ
 Oanh hồi hộp hỏi:
 - Thật vậy sao thầy?
 - Chắc chắn chỉ có thế thôi, chứkhông có gì khác nữa. Vừa đi 
                  vừa nói chuyện dọc theo bờ sông nhưng San và Oanh chẳng kiếm 
                  được gì, đi một hồi mệt quá, Oanh níu lấy tay San, nói:
 - Thôi mình ngồi nghỉ chân một chút đi thầy, em mệt quá roi.
 
 San nghe lời Oanh ngồi xuống bên cạnh nàng, chàng nhìn dọc 
                  theo bờ sông vắng tanh và tối mù, bỗng San để ý thấy Oanh tự 
                  nhiên ngồi sát hẳn vào mình chàng, lúc đầu chàng chỉ tưửng là 
                  nàng lạnh, nhưng sau mới để ý nàng cố tình tạo sựgần gủi khác 
                  lạ. San làm bộ lờ đi nhưkhông biết ý nàng. Bỗng nhiên Oanh bật 
                  khóc - nức nở. San ngạc nhiên hỏi:
 - Ủa, tại sao vậy:
 Oanh vẫn khóc ấm ức. Một lúc sau nàng đứng dậy gạt nước mắt, 
                  bảo chàng:
 - Thôi, chúng mình về đi.
 San ngần ngừ, hỏi:
 - Tại sao Oanh khóc mà không cho tôi biết.
 Oanh đi chầm chậm bên San tức tủi:
 - Người ta đã cố tình thờ ơ thì còn nói làm gì nữa. Có lẽ 
                  không bao giờ em tới võ đường nữa đâu.
 San đã hiểu lòng người học trò bé nhỏ này, chàng đi chậm lại, 
                  vòng một tay qua vai nàng.
 - Oanh đã nghĩ kỹ chưa?
 - Anh tưởng em tới võ đưừng chăm chỉ như vậy chỉ để học võ 
                  thôi sao?
 
 San rùng mình, chàng biết nàng đang nói gì rồi. Không hiểu tại 
                  sao cô gái nào gần chàng một thời gian rồi cũng có những tình 
                  cảm đáng sợ này. Hình như Oanh đã biết San sáp cưới Hoa rồi mà. 
                  Chàng ướm lời:
 - Em có biết thầy Mười hứa gả thầy Hoa cho anh rồi không. Sớm 
                  muộn gì tụi anh sẽ lấy nhau.
 - Cái chuyện đó có ăn thua gì tới em đâu, em chỉ tủi thân là 
                  anh không hiểu gì em cả.
 - Tại sao em không nói sớm hơn, bây giờ coi như anh đã hứa hôn 
                  rồi biết làm sao đây.
 - Em có đòi hỏi gì ở anh đâu.
 San ngỡ ngàng, hỏi:
 - Như vậy nghĩa là làm sao?
 Oanh nói thật nhỏ:
 - Em chỉ cần anh biết em yêu anh là đủ.
 San càng ngỡ ngàng hơn.
 - Chỉ có thế thôi sao?
 
 Oanh gật đầu, nàng dừng lại. San cũng đứng lại, không hiểu sao 
                  chàng đứng thật sát vào mình Oanh, ngay lúc ấy, nàng ngước mặt 
                  lên. San cũng vừa cúi xuống và hai bờ môi tìm gặt nhau vội 
                  vàng. Một lúc sau, chàng buông Oanh ra, nàng vẫn còn say mê 
                  men tình, không muốn rời chàng. Tự nhiên San rùng mình, chàng 
                  không hiểu tại sao với cô học trò nhỏ bé này lại làm cho San 
                  thấy áy náy. Mối tình của người con gái này quả thực là nông 
                  nổi và bồng bột không thể tưởng tượng được. Chàng đã ôm trong 
                  tay không biết baonhiêu phụ nữ, nhưngphải thú thực, với Oanh, 
                  tự nhiên San thấy có một cái gì bứt rứt trong lòng. Không hiểu 
                  có
                  phải tuổi nàng còn nhỏ quá, hay là Oanh là học trò chàng. 
                  Những ám ảnh mông lung làm chàng thấy bực mình. San nắm tay 
                  Oanh nói nho nhỏ:
 - Khuya quá rồi, có lẽ chúng mình phải về thôi.
 Oanh ngần ngừ.
 - Anh cho em về với anh được không?
 
 San giật mình, chàng không ngờ Oanh hỏi chàng như vậy Lẽ dĩ 
                  nhiên là không đời nào chàng có thể làm như vậy đối với người 
                  học trò nhỏ bé này. Vừa rồi ôm nàng
 trong tay, chàng đã cảm thấy bứt rứt rồi. Giờ đây lại đưa nàng 
                  về nhà, như vậy làm sao có thể chấp nhận được. Tự nhiên San 
                  nghĩ tới Hoa, hồi chiều lúc từ giã thầy Mười và đám đệ tử của 
                  ông, San đã nhln thấy ánh mắt khừ dại của nàngvới bao 
                  nhiêuniềm khao khátyêuđương. Chàng thấy ít nhất trong thừi 
                  gian này, không nên reo rấc phiền lụy cho thêm nhiều người 
                  nữa.
 
 Trong trường hợp chàng cứ lăng nhăng với hết cô này tới cô 
                  khácliệu một ngày nào đó Hoa biết đưực, không biết nàng có nổi 
                  cơn ghen mà dùng ngay những quyền phép học đưực, gây lên thảm 
                  họa cho những người con gái đáng thương này hay không.
 
 Bùa ngải của thầy Mười đâu có phải trò đùa, Hoa lại là đệ tử 
                  ruột của ông, nàng đâu có phải là dở. Nếu như chọc cho nàng 
                  nổi giận, mà lạng quạng thầy Mười lại binh nàng nữa, lúc ấy 
                  mới không biết trốn đi đâu cho thoát bàn tay phù thủy của thầy 
                  Mười đây. Ai dám binh chàng?
 
 Đang suy nghĩ miên man, San giật mình vì Oanh đã vít đầu chàng 
                  xuống, chiếc hôn môi táo bạo không muốn rời của Oanh làm San 
                  quên đi hết lý trí. Chàng nghì lấy thân thể nóng bỏng của 
                  người con gái nhỏ nhắn trong vòng tay. Tiếng rên rỉ của Oanh 
                  nghe đứt quãng bên tai chàng.
 
 Anh San ơi, em muốn dâng anh tất cả cuộc đời trong trắng của 
                  em đêm nay có được không. Anh đừng từ chối nghe anh?
 San hỏi nhỏ:
 - Tại sao em muốn làm như vậy?
 - Em cũng không biết.
 - Em không sợ à?
 Em sợ lắm chứ, nhưng mà anh sáp lấy vợ rồi. Em muốn được gần 
                  anh trong những giờ phút này để khỏi ân hận về sau.
 
 Tự nhiên San phì cười.
 - Tại sao lại trái ngược vậy? Khi một người con gái biết người 
                  mình yêu đi lấy vợ, cô ta sẽ xa lánh hoặc hận thù người con 
                  trai ấy, chứ có cớ gì lại v,ội vàng dâng hiến cuộc đời trong 
                  trắng của mình bao giờ.
 - Trong trường hợp này lại khác hẳn. Em là kẻ đến xin anh tình 
                  yêu, chứ không phải anh là người tình phụ. Có lẽ anh thấy em 
                  lãng mạn quá phải không. Nhưng anh có biết không, chính con 
                  Dung cũng nhưem đó. Nó đã nói với em nhìêu lần, làm sao để 
                  được anh chú ý tới, dù ràng không mong gì được sống với anh 
                  mãn đời, chỉ xin một chút tình yêu ngắn ngủi là thỏa mãn rồi.
 - Làm như vậy, tụi em được gì đây, có chăng là thiệt thòi, mất 
                  mát tất cả mà thôi. Rồi mai sau đi lấy chồng, tụi em mới ăn 
                  làm sao, nói làm sao với người chồng của mình chứ?
 - Em cũng không biết nữa.
 San bóp nhẹ bàn tay nàng, thì thầm:
 - Tội nghiệp tụi em quá. Anh đâu có là cái gì để cho các em 
                  phải hy sinh tới mức đó cho được. Hãy suy nghĩ kỹ lại đi đừng 
                  để những điều đáng tiếc ấy xẩy ra nhé.
 - Có gì đâu mà đáng tiếc hở anh. Anh có biết vụ xin anh cầu cơ 
                  ngày hôm nay chính là dịp để tụi em tỏ tình với anh đó. Nhưng 
                  rủi thay, khôngbiết kẻ nào định hại tụi em, kế hoạch của tụi 
                  em bị lỡ dở.
 (Hết Phần 9 ... Xin mời xem 
                  tiếp
                  Phần 
                  10) |