| San líu díu quỳ ngay xuống bên cạch giừơng, 
                  thầy Tư húng hắng ho rồi bảo thằng Nhiều: - Nhiều, mày đỡ tao ngồi dậy coi.
 Nhiều chạylại ngay, nó đỡ thầy Tưngồi dậy ngayngắn, ông bỏ 
                  haichân xuống đất, ngồi trên giừơng đối mặt với San, ông nói:
 - Mày kiếm thằng em mày về đây, đem tất cả những thứ thầy San 
                  vừa mua về vô trong này.
 - Đây là bí mật của môn phái, thầy phải nhớ lấyi chức Chưởng 
                  Môn khôngbao giờ được tiết lộ cho ai biết, nay tui truyền cho 
                  thầy, nhiệm vụ này nặng lấm, tui đã nhìn tất cả đám đệ tử của 
                  mọi người trong môn phái, không ai qua được thầy đâu, bởi vậy 
                  mới có ngày hôm nay.
 
 Nói xong, ông không đựi cho San mở miệng, lấy trong hộp ra một 
                  chiếc nanh heo thực lứn, chàng chưa bao giờ thấy chiếc nanh 
                  heo nào lớn như cái nanh heo này, thầy Tư cầm bằng cả hai tay, 
                  nâng lên trước mặt San, nói:
 - Thầy nhìn cho kỹ, trên chiếc nanh heo này có khắc 3 điều 
                  luật người Chưởng Môn phải tuân theo bằng chử Nôm ngày xưa, 
                  những điều này đã được dịch ra chữ quốc ngữ mình ở trong cuốn 
                  sách nhỏ trong cái hộp này, thầy phải học thuộc lòng mà tuân 
                  theo. Trong cuốn sách cũng có rất nhiều cáchluyện phép và bửu 
                  bối bí truyền của môn phái, chỉ người ChưởngMôn mới có quyền 
                  luyện, tuyệt đối không được dậy bất cứngười thứhai nào, dù cho 
                  là con cái cũng không được phép dậy. thầy nhớ chưa.
 - Dạ, con nhớ rồi.
 Thầy Tư nhắm mắt lại, nâng chiếc nanh heo lên cao, khan:
 - Xin 36 vị Phật Tổ chứng giám, con là Chưởng Môn Lâm Kinh 
                  Thần.Võ đời thứ 17, nay xin truyền chức Chưởng Môn cho thầy 
                  San.
 Thầy Tư khấn xong, từ từ mở mắt ra, nhln San chừng
 chừng, ông nói thật chậm: .
 - Hạ Sư San, tiếp nhận chức Chưởng Môn đời thứ 18.
 San lật đật đưa hai tay đỡ chiếc nanh heo từ tay thầy Tư, 
                  trong khi thầy Tư chấp tay lại xá chàng một lậy. San hoảng hồn 
                  nâng thầy Tư dậy, la lên:
 - Thầy làm cái gì vậy.
 Thầy Tư mỉm cười.
 - Đó là tục lệ tui không sá thầy không được. Bây giờ thầy ra 
                  bàn thờ Tổ thắp mỗi chỗ ba cây nhang tạ ơn, rồi cất tất cả 
                  những thứ này đi. Nhớ những điều tui vừa dặn. Sau khi mọi 
                  chuyện xong xuôi rồi, ráng luyện cho hết những gì ghi trong 
                  sách, phải thú thực với thầy, vì tui không biết chữ nhiều, nên 
                  đã không luyện được bao nhiêu trong sách đó đâu, khi Sự Phụ 
                  truyền chức cho túi cũng biết điều này, nhưng ngài nói cứ cố 
                  gắng được bao nhiêu hay bao nhiêu, miễm là giữ bí mật được 
                  theo như Môn qui là được rồi Mai này thấy ai có khả năng 
                  truyền lại là được.
 
 Bỗng San nghĩ tới lời di huấn của Sư Tổ, chàng hỏi:
 - Thưa thầy, nhưvậy lừi di huấn của SưTổ ở nhà thầy Mười là 
                  làm sao?
 - Sư Ông, Sư Phụ đều là Chưởng Môn thời đó, cứ người nọ nọ 
                  truyền cho người kia, tới thời SưPhụ tui, ngài mất sớm nên 
                  truyền lại cho tôi. Cũng vì vậy mà khi Sư Tổ mất đi, ngài chỉ 
                  để lại một di huấn răn dậy thầy Mười mà ông ta khôngbiết, 
                  cứtưởng mmh được chọnlàm Chưởng Môn, sự thực thì thầy Mười đâu 
                  có biết ai là Chưởng Mônđâu. Hôm đó tui nghe thầy Mười xuống 
                  núi khi Sư Tổ chết, lại được người nhà thầy Mười nói có di 
                  huấn cho thầy Mười làm Chưởng Môn, nên cũng mang ít lễ vật tới, 
                  nhưng thực sự tui cũng đoán được phần nào không bao giờ Sư Tổ 
                  làm thế, vì chính SưTổ cũng không phải là Chưởng Môn, nếu hôm 
                  đó ngài có chọn thầy Mười làm Chưởng Môn thì bây giờ mình lại 
                  có thêm một môn phái mới nữa, chứ không phải là Lâm Kinh Thần 
                  Võ rồi. Bây giờ thầy có thể hiểu được tại sao tui dậy các thầy 
                  khác hẳn với các thầy khác trong môn phái: Đó chính vì tui 
                  theo chương trình đào tạo đệ tử theo cuốn sách của Sư Phụ để 
                  lại.
 
 Nói tới đây thầy Tưcó vẻ mệt lấm rồi, ông nằm xuống bảo San.
 - Bây giờ tui làm song bổn phận mình rồi, chỉ có điều không 
                  biết thàng Tam lấy đưực bao nhiêu kinh sách cho con Hà, thầy 
                  có cách nào lấy lại được không?
 San gật đầu.
 
 Thầy cứ yên tâm, con tới nhà con Hà lục một hồi là ra ngay.
 Thầy Tư có vẻ mừng lấm, ông bảo San:
 - Nếu nhưvậy thầy đi ngay đi.
 
 San đi ngay, chàng tới nhà Hà dùng chla khóa giả mở cửa, chàng 
                  không phải mất nhiều công đã am được ngay tập sách Hà chụp lại 
                  bằng hình đem về cho thầy Tư, ông mừng muốn rớt nước mắt bảo 
                  San:
 - Bây giờ tui mới yên tâm được, hèn gì hồi này con Hà làm cái 
                  gì cũng hơn các đệ tử khác, thì ra nó có bây nhiêu kinh sách, 
                  thử hỏi ai hơn được nó nữa.
 Vừa lúc đó hai đứa con thầy Tư về, ông chỉ chúng nó bảo San:
 - Bây giờ xin thầy xuất sư cho cả hai đứa đi, mai mốt này tui 
                  chỉ còn trông cậy nơi thầy lo cho chúng nó thôi, dù thế nào đi 
                  chăng nữa, khi chúng thâu nhận đệ tử, thầy cũngphải bắt 
                  chúngdậy theo đúngmôn qui nhé. Thôi thầy làm việc đi, tui mệt 
                  quá rồi, nằm nghỉ một chút.
 
 Ngoài trời lại bắt đầu mưa thật lớn, những hạt mưa rơi trên 
                  mái tôn nghe rào rào. Trước bàn thờ Tổ, hai đứa con thầy Tư 
                  quì gối nhận lễ bán sư. Mồ hôi San ra ướt hết áo ngoài, hôm 
                  nay chàng không mang theoY Sưcủa mình nên lấy đại Y Lệnh 
                  Chưthlg Môn choàng qua vai làm lễ xuất sư cho hai đứa con thầy 
                  Tư. khi chàng niệm chú vẽ bùa, tự nhiên San thấy chiếc Y Lệnh 
                  Chưởng Môn nhưnặng ngàn cân làm chàng tháo mồ hôi, vất vả lắm 
                  mới hoàn tất buổi lễ Chàng vừa định bước vô phòng thầy Tư, 
                  bỗng có người xô cửa vô nhà vội vã, San nhận ra ngay một học 
                  trò của thầy Mười, gặp San, anh ta mừng rỡ, nói ngay:
 - Thầy San, con lên đây tìm thầy.
 San thầm nghĩ không biết có chuyện gì nữa đây, linh tính cho 
                  chàng hay điềm không lành. Có gì không anh.
 Anh ta ngập ngừng một lúc rồi rụt rè nói: .
 - Con lên đây cho thầy hay, thầy Hoa bị một chiếc xe đò dụng 
                  chết hồi trưa nay rồi, thầy ấy không kịp trăn trối điều gì cả. 
                  Thầy Mười nói mừi thầy xuống tẩm liệm dùm.
 
 Đầu óc San quay cuồng, chànglảo đảo muốn té; vịm tay vô thành 
                  ghế, chàng muốnlịm người di. Hình ảnh Hoa yếu ớt trong lòng 
                  chàng hiện ra thực rõ. Hai hàng nước mắt chàng tự nhiên trào 
                  ra nhạt nhoà, chàng nghẹn ngào, hỏi:
 - Tại sao lại tới nỗi đó.
 Anh học. trò thầy Mười nhanh nhẩu trả lời: .
 - Thưa thầy, trưa nay thầy Mười có một thân chủ tới xinếm căn 
                  nhà,lúchọ ravề, thầyMười mới phát giácngười chồng ăn cắp một 
                  mớ ngải ngoài vườn. ông tức giận cùng thầy Hoa đuổi theo, 
                  không biết lụp chụp thế nào, khi băng qua đường, chiếc xe đò 
                  từđâu chạy lại dụng phải thầy Hoa chết liền tại chỗ.
 - Thế thầy Mt'ời có sao không?
 - Dạ, thầy Mười rũng bị té, nhưng nghe nói thầy Hoa xô thầy ấy 
                  vô trong nên chỉ bị thương chút đỉnh thôi. Thầy Mười nói thầy 
                  Hoa chết thế cho thầy ấy, nênbuồn rầu lắm. Thưa thầy con phải 
                  về ngay, nếu không thầy Mười quở, vì ở dưới đó bây giờ lộn sộn 
                  lắm.
 San gật đầu:
 - Thôi anh về đi, xin cám ơn anh cho hay tin, tôi sẽ xuống 
                  dưới đó iiền bây giờ.
 Anh học trò thầy Mười đi rồi, chàngvô phòng thấy thầy Tư nằm, 
                  hơi thở thật yếu ớt, chàng bảo ông:
 - Thưa thầy, con đưa thầy vô nhà thương nhé, hình như thầy bị 
                  bệnh nặng rồi.
 - Không được, không được đâu. Tui không muốn chết trong nhà 
                  thương đâu, hãy để cho tui nằm đây đi thầy San ơi Tui biết mà.
 - Thầy đừng nói gở mà, nghe con đi nhà thương đi.
 Mặt mũi thầy Tư nhăn nhó:
 - Tui đã nói không được là không được mà, không lý bây giờ 
                  thầy không nghe lời tui nữa sao. Tui đã nghe học trò thầy Mười 
                  báo tin rồi, thầy đi ngay đi, tui nghỉ một chút là khoẻ thôi.
 Nghe thầy Tư nói vậy, San đành từ giã ông:
 - Nếu vậy xin thầy nghỉ cho khoẻ, con phải đi ngay xuống thầy 
                  Mười,vuốt mắt cho thầy Hoa cho trọn tình trọn nghĩa. Con sẽ về 
                  ngay.
 
 Thầy Tư gật đầu có vẻ hài lòng lắm, ông cố ưủm cười, đưa tay 
                  nắm tay chàng bóp mạnh. San thấy ông vẫn còn sức nên cũng yên 
                  tâm, chàng quay qua nói với đứa con trai lớn của ông:
 - Thầy Nhiều, tôi phải đi một chút, nhưng thầy ở nhà không 
                  được đi đâu nghe, nếu có gì phải đưa ổng đi nhà thương ngay 
                  nhe, nhớ chưa.
 
 Thằng nhỏ nghe San nói chỉ biết vâng vâng , dạ dạ. Trong lòng 
                  San rối như tơ vò, chàng cúi chào từ giã thầy Tư, trởvề nhà 
                  cất đồ đạc rồi xuống Cầu Bình Lợi ngay. Trời mưa như thác đổ, 
                  San nằm rạp mình trên xe Honda phóng ào ào chàng không để ý 
                  những gì xẩy ra chung quanh nữa, đầu óc chàng quay cuồng với 
                  bao nhiêu việc xẩy ra rồn rập từ chiều tới giờ. Chẳng bao lâu 
                  San đã tới nhà thầy Mười, trong ngoài đông nghẹt, mọi người 
                  thấy San tới dạt ra hai bên cho chàng vô. San thấy Hoa nằm đó 
                  nhưngười ngủ, có lẽ mọi người đã tắm rửa sạch sẽ cho nàng rồi. 
                  Chàng tới bên giường, gục đầu vô mình người yêu nức nở. Hình 
                  như chàng nghe thấy nhiều tiếng khóc khác. Không biết San quì 
                  đó bao lâu, khi thầy Mười kéo chàng dậy, người ta đã mang quan 
                  tài tới sẵn sàng tẩm liệm. Thầy Mười nghẹn ngào bảo San:
 - Thôi, thầy đừng buồn nữa, số trời thôi. Dù sao tui vẫn coi 
                  thầy như người trong nhà rồi. Thầy Hoa chết đi là lỗi ở tui 
                  một phần lớn, tui..tui...
 
 Nói tới đây thầy Mười nghẹnlời, ông ômlấy San không nói thêm 
                  được lời nào nữa. Một người trong nhà quàng xin phép thầy Mười 
                  cho tẩmliệm, thầy Mười buông San ra bảo chàng:
 - Bây giờ thầy vuốt mắt cho thầy Hoa đi, từ hồi thầy ấy chết 
                  tới giờ, không ai làm cho thầy ấy nhắm mắt được. San để ý nhìn 
                  lại, quả nhiên mắt Hoa tuy nhắm mà còn mở hi hí như cố nhìn 
                  lại cuộc đời này. Chàng ngồi sát bên nàng, hai tay bưng lấy 
                  khuôn mặt lạnh ngắt của nàng, thì thầm:
 - Hoa ơi, em ngủ đi, ngủ đi giấc ngủ ngàn thu êm ả để cho mọi 
                  người an tâm, anh vẫn yêu em, yêu em trên tất cả tình yêu trên 
                  đời này. Dù em có xa anh, nhưng tình yêu vẫn còn đây, kiếp sau 
                  thế nào chúng mlnh cũng gặp lại.
 
 San vừa dứt lời, mọi người ngạc nhiên vì mắt nàng từ từ nhắm 
                  lại, khuôn mặt rạng rỡ như mỉm cười thoả mãn, thấy vậy, ruột 
                  gan San càng đau như dao cắt, chàng biết nàng yêu chàng tha 
                  thiết, tình yêu của người con gái mới lớn đầy mộng đẹp.
 
 San móc trong túi ra hai viên ngọc Bạch Xà, ánh sáng của ngọc 
                  làm mọi người lóa mắt, chàng để nhẹ lên môi Hoa rồi đút cả hai 
                  viên ngọc vô miệng nàng. Khuôn mặt Hoa tự nhiên hồng lên như 
                  có sinh khí, vẻ đẹp huyền ảo làm San ngây ngất, chàng cúi 
                  xuống hôn nhẹ lên môi nàng rồi từ từ đứng dậy.
 
 Mọi người còn đang ngạc nhiêrỉ, bỗng San chụm tay lại bắt ấn, 
                  niệm chú, miệng chàng phát ra những âm thanh thật lạ tai, 
                  chàng chỉ tay vô mặt nàng quát lớn:
 - Mau!
 Gió bên ngoài bỗng nổi lên như cuồng vũ, đèn nến trong nhà 
                  rung rinh, qưần áo Hoa bay phất phới trông như nàng muốn ngồi 
                  dậy. Thầy Mười hoảngkinh, nhìn San trân chối. Ông không ngừ 
                  San lại biết phép chiêu hồn này, như thế có nghĩa là Hoa không 
                  chết, thân xác nàng sẽ tan rữa về lòng đất lạnh, nhưng hồn 
                  phách nàng đang trong tay San. Một lúc sau, gió ngừng thổi, 
                  đèn nến lại cháy lung linh, San nói nho nhỏ:
 - Bây giờ các ông tẩm liệm cho nàng được rồi.
 
 Nói xong, San bước ra vườn ngay, nước mắt chàng nhạt nhoà 
                  chàng không muốn nhìn thấy người ta khiêng người yêu chàng bỏ 
                  vô quan tài. Mọi người lúc đầu còn chú ý tới San, sau ai nấy 
                  cũng cố nhìn mặt Hoa lần cuối cùng nên khi chàng đi ravườn, 
                  không còn ai để ý tới chàng nữa. Trời vẫn còn mưa thực to, San 
                  thẫn thờ đi trong vườn cây như người mất hồn. Chàng bước tới 
                  thân cây chỗ chàngvà Hoa .
 thường ngồi tâm tình, nhớ lại những nụ hôn không bao giờ muốn 
                  rứt.
 
 Không hiểu chàng ngồi đó bao lâư, mưa cũng đã tạnh rồi hình 
                  nhưnhlêu người đã về. Trời càng khuya, gió càng lạnh, nỗi đau 
                  thấm tlưa cả hồn xác. Trăng vàng èo ọt đã lên thực cao và lú 
                  ra khỏi những đám mây đen đangvội vã bay về cuối chân trời. 
                  Thân thể San rã rượi, tâm hồn chàng tê tái Bây giờ chàng đã là 
                  Chưởng Môn một môn phái thần bí nhất trong thế kỷ này, thế 
                  nhưng San cũng đâu có đủ uy quyền vượt qua ý trời để giữ lại 
                  mạng sống của người yêu Bỗng San nhìn thấy thầy Mười trong nhà 
                  đi từ từ đi ra chỗ chàng. Tới nơi, ông ngồi xuống, nói nho nhỏ:
 - Thầy San không đi ngủ à?
 San lắc đầu nhe nhẹ:
 - Thưa thầy, con làm sao nhắm mắt được.
 Thầy Mười khuyên San, nhưng hình như ông tự an ủi chính mình.
 - Kể như thầy Hoa chết như vậy cũng được mồ yên mả đẹp và mọi 
                  người thương yêu. Chúng ta đau buồn thật, nhưng cũng là ý trời 
                  thôi, cái số thầy Hoa không được thọ.
 San không nói gì, chàng dựa đầu vô gốc cây nhìn lên trời, thầy 
                  Mười lại hỏi:
 - Thầy Tư trên đó có mạnh không?
 San chợt nhớ tới thầy Tư, chàng nói:
 - Thưa thầy, thầy con yếu lắm, có lẽ chút nữa trời sáng con 
                  phải về ngay.
 Thầy Mười ngạc nhiên, hỏi thực mau:
 - Thầy ấy thế nào rồi?
 
 San từ từ kể lại đâu đuôi câu chuyện làm thầy Tư ngã bệnh bất 
                  thường, tuy nhiên chàng không đả động gì tới lễ nhận chức 
                  Chưởng Môn của chàng cả. Thầy Mười nghe xong nghiến răng kèn 
                  kẹt, ông kéo San dậy, lôi vô am. San hơi ngạc nhiên nhưng 
                  không nói gì, cứ theo ông đi. Vô trong am rồi, ông lôi ra một 
                  cuốn sổ nho nhỏ, bảo San:
 - Tôi còn giữ tên họ và tuổi của cả thằng Tam lẫn con Hà trong 
                  này. Chúng nó xưống đây xin một mớ ngải và mấy cái khăn. Đám 
                  phản đồ này không giết không được. Vừa rồi thầy Hoa chết cũng 
                  tại vợ chồng thằng khốn nạn ăncắp đồ của tôi nênchúng tôi 
                  mớilật đật chạy theo,chúng nó cũng đền tội rồi, bây giờ tới 
                  cặp này thôi.
 
 San chưa kịp nói gì, thầy Mười đã nắm tay chàng, nói:
 - Thầy San à, bây giừ tôi đành phải hy sinh con Thiên Linh Ma 
                  Nữ, vì lúc nãy tôi đã sai tụi Thiên Linh Cái đi trị tội hai 
                  đứa kia rồi, trong vòng một trăm ngày không nhờ vả chúng làm 
                  được cái gì nữa.
 San tá hoả, chàng lật đật nói: .
 - Thưa thầy, chuyện đâu còn đó, cứ để thủng thẳng được mà.
 Thầy Mười cười gằn:
 - Đối với cái quân này không nương tay được.
 Vừa nói ông vừa bắt ấn chỉ lên trời vẽ bùa, hét lớn:
 - Cấp cấp như luật lệnh
 San giật nẩy mình, nhưvậy là cả Hà và Tam đều bị con Thiên 
                  Linh Ma Nữ giết rồi, cánh tay chàng tê đi, cục thịt trong nách 
                  chuyển động mạnh, nóng bỏng rồi biến mất; có tiếng nói vi vu 
                  như ma kêu quỷ hờn vọng về.
 - Anh San ơi vĩnh biệt.
 
 San nhẩy lại định chụp lấy tay thầy Mười nhưng không kịp, 
                  chàng ngồi bệtxuốngđất bưngmặt khóc rưng rức. Như vậy là cô 
                  Hai Thu đã trở về lòng đất lạnh, hồn xác nàng lại tan biến 
                  trong hư vô theo định luật của trời đất. Vì khi sai
 khiến nàng đi giết người, nàng cũng phải tiêu tan. Bỗng có 
                  tiếng gà gáy sáng, lúc đầu còn thưa thớt, sau hình như chúng 
                  đua nhau gáy để đánh thức mọi người dậy.
 Thầy Mười kéo San đứng lên, có lẽ ông tưởng chàng thương tiếc 
                  Hà và Tam nên nói:
 - Thầy còn tiếc chúng nó làm gì, tôi biết thầy và thầy Tư 
                  không bao giừ giết chúng đâu, bởi vậy tôi mới ra tay, cái thứ 
                  này không nên để'chúng sống, mai mốt chúng hại bá tánh biết 
                  đâu mà lường, lúc ấy tôi e cả thầy lẫn thầy Tư cũng không gánh 
                  hết tội ác chúng gây lên đâu.
 San dạ một tiếng nho nhỏ, chàng nói với thầy Mười:
 - Có lẽ thầy cho con lên thăm thầy Hoa một chút rồi phải về lo 
                  cho thầy Tư ngay.
 - Phải đó, mình phải lo cho người sống trước đã, nếu có bề gì 
                  ân hận không kịp đâu.
 Cả hai cùng trở lại nhà trên, quan tài Hoa để ngay giữa nhà, 
                  San ôm quan tài có người yêu chàng trong đó nghẹn ngào một lúc 
                  rồi quay lại nói với thầy Mười:
 - Thôi, con xin phép thầy về thăm thầy Tư một chút rồi sẽ trở 
                  lại ngay.
 - Ừ thầy về đi, nhớnóivới thầy ấy tôi gửi lời hỏi thăm nhé. 
                  Bảo thầy ấy giữ gìn sức khoẻ, ma chay thầy Hoa xong, tôi lên 
                  đó thăm ngay.
 - Dạ, cám ơn thầy.
 San thẫn thờlấyxe Honda phóng nhanhvề Saigon. Vừa tới đầu hẻm, 
                  chàng đã gặp một đám đệ tử kéo nhau vô võ đường, chúng chặn 
                  chàng lại nói:
 - Thầy San ơi, thầy Tư chết rồi.
 San nghe choáng váng, tai chàng ù đi, mắt hoa lên muốn sỉu 
                  chiếc xe Honda ngả xuống đường. Đám đệ tử xúm lại đỡ chàng dậy. 
                  Khi chúng đưa chàng tới võ đường, mọi người ôm lấy chàng khóc 
                  nứcnở. San cố gượng hỏi:
 - Trước khi thầy Tư chết có trối trăn lại gì không?
 Thằng Nhiều sụt sùi vừa khóc vừa nói:
 - Bố con nói đừng đưa bố con vô nhà xác, hãy xin thầy cho chôn 
                  bố con ngay trước cửa nhà thầy, dưới chân bàn thiên.
 
 San nhìn ra sân, cách đây mấy tháng, thầy Tư có cho chàng cái 
                  vũng nho nhỏ trước cửa nhà, San nhờ đám đệ tử lấp đất lại cất 
                  trên đó một căn nhà đối diện ngay nhà thầy Tư để tập luyện. 
                  Bây giờ ông muốn nằm đó cànghay, chàng từ từ gật đầu, nới nho 
                  nhỏ:
 - Kể từ nay, khu này sẽ là đất thánh của Lâm Kinh Thần Võ.
 Hết Hùng Sơn(Các bạn vừa xem xong quyển tiểu thuyết dày 294 
                  trang của nhà văn Hùng Sơn)
 |