Holmes không đụng một tý nào đến
bữa điểm tâm, cứ ngồi chống tay xuống bàn, ngắm
nghía mãi một tờ giấy vừa lôi ở một bì thư ra. Anh
đưa bì thư ra ánh sáng, chăm chú xem xét cả trong
lẫn ngoài:
- Tuồng chữ của thằng Por. Mặc dầu tôi chưa nhìn
thấy tuồng chữ nó đến hai lần, nhưng chắc chắn đây
là của nó. Nhưng thằng này mà phải gửi thư cho tôi
thì nhất định là có chuyện quan trọng.
- Por là ai vậy? - Tôi tò mò hỏi.
- Por chỉ là một cái tên giả, một loại ký hiệu để
nhận ra nhau thôi. Đằng sau cái tên ấy là một thằng
tinh như ma. Đã có lần nó viết thư nói thẳng thừng
rằng Por đâu có phải tên thật của nó, và nó thách
tôi tìm xem nó là ai. Sở dĩ tôi chú ý nhiều đến nó,
không phải vì bản thân nó mà chính vì nó có liên
quan đến một "đại nhân" mà tôi đang theo dõi. Thằng
này cũng giống như kiểu con chó rừng đi trước con sư
tử, một thằng người tý hon hợp tác với một tên khổng
lồ vậy. Mà cái tên khổng lồ đó, chẳng những rất ghê
gớm, mà còn khủng khiếp nữa kìa. Watson, đã có lần
nào tôi nói với anh về giáo sư Mori chưa?
- Tên tội phạm khoa học trứ danh ấy chứ gì?
- Chết, anh mà gọi hắn như vậy, thì anh sẽ phải ra
toà. Mà chính cái chỗ đó mới là tuyệt đấy. Hắn, một
thằng chủ mưu của tất cả những gì bẩn thỉu nhất đã
xảy ra từ trước đến nay. Một bộ óc chỉ huy tất cả
các tầng lớp cặn bã nhất của xã hội.
Thế nhưng, không hề có một mối nghi ngờ, thậm chí
không có cả một lời phê bình nhỏ nào có thể đụng đến
lông chân hắn. Hắn đã che giấu những thủ đoạn của
hắn khéo đến mức hắn có thể lôi anh ra toà chỉ vì
mấy câu nói vừa rồi, và toà sẽ tịch thu hết số tiền
lương hưu trí của anh để đền bù danh dự cho hắn.
Nhưng rồi thế nào chúng ta cũng phải đấu với hắn
thôi.
Tôi bốc lên:
- Mong rằng lúc ấy, tôi sẽ có mặt bên cạnh anh.
Nhưng mà anh dang nói về tên Por kia mà.
- à, Por chính là một mắt xích trong sợi dây xích,
gần mốc trung tâm đó. Cho đến bây giờ, Por là mắt
xích yếu nhất của sợi xích.
- Thì sức bền của một sợi dây xích tuỳ thộc vào mắt
yếu nhất của nó. Chính vì thế mà thằng Por là rất
quan trọng đối với tôi, thằng này đôi lúc cũng có ý
trở lại con đường lương thiện, lại thêm, lâu lâu,
tôi có gửi cho anh ta mười bảng Anh, thành ra đã có
hai, ba lần, nó có báo cho tôi một vài tin tức có
giá trị, các loại tin tức có thể giúp tôi biết trước
và ngăn ngừa tội ác, nhưng không trừng phạt được kẻ
định gây ra. Chắc chắn là nếu có chìa khoá giải được
mật mã, thì lá thư này cũng là loại tin tức ấy đấy.
Holmes trải tấm giấy lêm bàn, tôi đứng dậy, đi lại
đằng sau, nhìn qua trên vai anh và đọc được những
giòng chữ này:
534 C2 I3 I27 3I I7 2I 4I
Du-gia I09 203 37 Birlstone 26 Birlstone 9 I27
::18o18::
- Anh nghĩ gì thế, Holmes?
- Tất nhiên đây là một cách để hắn báo tin cho tôi
đấy.
- Nhưng viết mật mã mà không cho chìa khoá giải thì
có lợi ích gì?
- Trong trường hợp cụ thể này, thì bức mật mã này
đúng là không làm gì được.
- Tại sao lại nói rằng "trong trường hợp cụ thể này"
- Bởi vì có nhiều bức mật mã ta có thể đọc dễ dàng
cũng như đọc tin rao vặt trong báo vậy. Nhưng lần
này... tôi đứng trước một cái gì có khác đây. Rõ
ràng nó có liên hệ đến các chữ trong một trang của
một cuốn sách nào đó.
- Thế tại sao có hai chữ Du-gia và Brilstone
- Tại vì trong trang sách đó không có hai chữ này.
- Thế thì tại sao nó lại không nói rõ tên cuốn sách?
- Có ai cho cả mật mã lẫn chìa khó giải vào trong
cùng một bì thư? Vì nếu thư bị đưa nhầm người thì
tiêu ngay. Cho nên chắc không lâu đâu, sẽ có một bức
thư thứ hai nữa.
Những dự đoán của Holmes đều đúng cả. Chỉ vài phút
sau, người giúp việc mang đến cho chúng tôi bức thư
chờ đợi. Holmes vừa xé bì thư vừa nhận xét:
- "Cũng cùng một thứ chữ, nhưng lần này thì lại ký
tên nữa". Holmes vừa trải tờ giấy ra vừa nói một
cách đắc thắng. "Này Watson ơi, chúng ta tiến lên
được rồi", nhưng vừa đọc được vài dòng, trán Holmes
bỗng nhăn lại.
- Thế là bao hy vọng tan vỡ như bọt xà phòng, chỉ
mong thằng Por không bị gãy cổ.
Holmes đọc to bức thư cho tôi nghe:
"Ông Holmes thân mến. trong vụ này tôi sẽ không mạo
hiểm thêm nữa. Nó nguy hiểm quá. Thình lình lão đến,
vào lúc tôi đã viết xong phong bì này với ý định báo
cho ông biết cách giải mã, tôi đã giấu được cái bì
thư đi. Nhưng tôi đọc trong mắt lão, thấy lão nghi
ngờ tôi. tôi xin ông hãy đốt bức mật mã đi, vì bây
giờ nó chẳng còn có ích gì cho ông nữa" F. Por.
Holmes ngồi xuống, vò nát bức thư trong tay mắt nhìn
sững vào ngọn lửa trong lò sưởi.
"Có lẽ hắn tự biết là hắn đã phản bội chủ hắn, nên
hắn tưởng tượng ra lời buộc tội trong mắt của lão
kia".
- Lão kia là lão giáo sư Mori? - Tôi hỏi.
- Khi một tên trong cái băng này nói đến "lão ta"
thì mọi người đều hiểu là ai rồi. Đối với bọn chúng,
chỉ có một "lão ta" mà thôi.
- Nhưng lão có thể làm gì được?
- Khi người ta là một trong những bội óc lớn nhất
của Châu Âu và được những quyền lực đen tối nhất
sùng bái, thì người ta đã nắm trong tay những khả
năng vô hạn. Por đang hoảng sợ. Anh đem so sánh chữ
trong bức thư với chữ trên phong bì mà xem. Chữ ở
cái phong bì thì viết rắn rỏi, còn trong bức thư thì
run quá.
- Thế hắn viết thư làm gì? Hắn chỉ việc bỏ rơi tất
cả là xong.
- Hắn sợ rằng nếu đột nhiên hắn lại câm bặt đi thì
rồi mình sẽ đi điều tra xem tại sao, và điều đó có
thể gây phiền phức cho hắn.
- Anh nói có lý, lẽ dĩ nhiên là...
Tôi cầm bức mật mã lên quan sát thật cẩn thận:
- ... Bực thật, một điều bí mật rất quan trọng đã
được viết trên mảnh giấy này, mà lại không làm sao
đọc được.
Holmes đẩy mâm thức ăn ra, rồi đốt cái tẩu thuốc.
- Anh thử xem lại. Liệu có một vài cho tiết nào đó
mà cái bộ óc quỉ quái của anh đã để lọt lưới chăng?
- Tôi đề nghị.
- Nào, ta hãy xét bài toán này về phương diện lý trí
thuần tuý xem sao. Thằng Por nó chỉ cho ta là phải
chiếu vào một cuốn sách nào đó. Đấy. Điểm bắt đầu là
từ đấy.
- Cũng mơ hồ quá đi thôi.
- Thì chúng ta làm cho rõ hơn? Chúng ta có những chỉ
dẫn gì về cuốn sách này?
- Chẳng có gì cả.
- ồ, ồ, bản mật mã bắt đầu từ con số 534 phải không?
Ta đặt giả thiết đây là con số của trang sách. Như
thế thì cuốn sách này khá dầy đấy. Thử xem có còn
những chỉ dẫn nào nữa về cuốn sách này không? Mã
hiệu thứ nhì là chữ C2. Anh nghĩ gì về chữ C2 này.
- Chương 2, chắc thế.
- Tôi ngờ là không phải, vì đã ghi số trang thì số
chương không cần thiết nữa. Vả lại nếu trang 534 mà
lại mới chỉ ở chương 2, thì bề dày của cuốn sách là
không thể tưởng tượng được.
- Không phải chương 2, mà là cột - tôi kêu lên.
- Hoan hô, sáng nay óc anh sáng chói như một ánh
chớp vậy. Ta đã hình dung ra một cuốn sách dày, in
hai cột, mỗi cột khá dài. Vì trong bản mật mã của ta
có một chữ mang đến con số 203.
Nếu đây không phải là một cuốn sách thường dùng, thì
nó đã gửi cho mình cuốn đó. theo trong thư thì trước
khi bị "lão kia" bắt gặp, nó có ý định gửi cho ta
cái khoá giải mã ở ngay trên bì thư này. Điều này có
nghĩa đây là một cuốn sách mà mình có thể dễ dàng có
được ngay. Một cuốn sách mà nó có, và nó nghĩ rằng
mình cũng có, nghĩa là một cuốn sách rất phổ biến.
- Có lý lắm.
- Vậy cái diện điều tra sẽ được giới hạn vào một
cuốn sách dầy, in hai cột, và thông dụng
Tôi kêu lên một cách đắc thắng:
- Cuốn Kinh Thánh.
- Tốt, tốt. Nhưng mà không tốt lắm. Kinh Thánh thì
có biết bao nhiêu là bản in khác nhau, làm sao mà
Por biết được là bản của nó với bản của mình có cùng
một số trang như nhau. Không. Đây phải là một cuốn
sách in đồng loạt, và Por phả biết chắc chắn rằng số
trang 534 là có trong cuốn sách của mình kia.
- Như thế là có thể thu nhỏ diện tích tìm kiếm lại
nữa.
- Đúng thế. Cuộc tìm kiếm của chúng ta hướng về
những cuốn sách in hàng loạt mà nhà nào cũng có.
- Cuốn "Chỉ dẫn giờ tàu hoả".
- Ngôn ngữ trong cuốn này quá khô khán., không dễ gì
dùng những chữ ở trong đó để tạo nên một bức thơ.
Chúng ta loại bỏ cuốn "Chỉ dẫn giờ tàu hoả". Cũng
loại bỏ cuốn tự điển vì những lý do đó. Thế thì còn
gì nữa nào?
- Một cuốn Lịch niên giám.
- Xuất sắc. Nào ta thử xét cuốn Lịch niên giám xem,
nó rất thông dụng, nó có đủ số trang đòi hỏi, nó in
trên hai cột, ở quãng đầu thì ngôn ngữ của nó có hạn
chế thật, nhưng phần cuối nó cũng hùng biện lắm đấy...
Holmes giật lấy cuốn sách để trên bàn.
- Đây , trang 534 cột 2, mình thấy một bài văn tràng
giang đại hải nói về nền thương mại và những tài
nguyên của xứ ấn độ thuộc Anh, Watson, anh ghi các
chữ này lại đi. Số 13 là chữ "Ma". Hứ, cái bắt đầu
này có vẻ bất lợi rồi, chữ số 127 là "Chính phủ".
cũng còn có ý nghĩa một chút, nhưng chẳng có liên
can gì đến chúng ta và giáo sư Mori cả. Bây giờ cứ
thử nữa xem, Chính phủ làm gì? Than ôi, chữ sau là "lông
heo" thôi thế là hết. Chúng ta đã thua cuộc ...
Holmes nói với một giọng hài hước nhưng cay đắng.
Nản lòng, tôi cũng ra ngồi cạnh lò sưởi. Sự im lặng
kéo dài, bỗng nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng kêu của
Holmes. Anh chạy vội đến chiếc tủ đứng và moi ra một
cuốn sách dày cộm khác, bìa màu vàng.
- Tại vì chúng ta muốn đi trước thời đại. Hôm nay là
ngày mùng 7 tháng giêng, cho nên chúng ta mới đi tra
cứu một cuốn lịch niên giám năm mới. Nhưng chắc chắn
là Por đã dùng một cuốn lịch năm ngoái, và có lẽ nó
đã nói rõ cho chúng ta biết điều này nếu như nó viết
được lá thơ chỉ dẫn. Nào, thử xem cái trang 534 có
cái gì nào?
Số 13 là chữ "một". A, có vẻ hứa hẹn rồi. Số 127 là
"nguy hiểm".
Mắt Holmes long lanh lên. Những ngón tay thon nhọn
của anh cứng đờ ra trong lúc anh lẩm bẩm đếm chữ.
- à. Một nguy hiểm. . . Ghi lại đi Watson, ghi "một
nguy hiểm... cấp bách... đe doạ một người tên là...
ở đây chúng ta có chữ "Du-gia" một người tỉnh nhỏ
giàu có ở tại Birlstone. Xác thực. Nguy hiểm. Khẩn
cấp...". Đó watson. Nếu anh bạn tạp hoá ở đầu phố mà
có bán một vòng hoa thì tôi sẽ cho đi mua về để tự
tặng thưởng cho mình.
Tôi đọc lại bức thư kỳ lạ mà tôi đã ghi nguệch ngoạc
trên giấy khi Holmes đang giải mã, và thở dài:
- Vì sao lại tìm một cách phức tạp đến thế này để
viết vài câu.
- Trái lại, thằng Por đã hành động xuất sắc đấy. Nếu
định tìm chữ trong một cột thôi thì sẽ khó mà tìm
cho đủ chữ để nói hết ý nghĩ. ở đây trái lại, nội
dung thư là hoàn toàn rõ ràng. Người ta đang âm mưu
chống lại một người nào đó tên là Du-gia, chắc chắn
là một tay địa chủ giầu có ở tỉnh. Por biết đích xác
là sự nguy hiểm rất cấp bách. (Nó không tìm thấy chữ
"đích xác" trong cột in chữ nên phải dùng chữ "xác
thực").
- Chúng ta vừa làm được một công trình kiệt tác về
phân tích.
Holmes vui như một nghệ sĩ chân chính trước một tác
phẩm thành công nhất của mình, và anh đang còn giữ
một nụ cười trên môi, khi Bili mở cửa để cho viên
thanh tra mật thám Dona bước vào.
Chuyện này xảy ra vào những năm 1800. Vào thời ấy,
Dona là một trinh thám trẻ, năng nổ, cũng đã có đôi
chút thành tích trong một vài vụ án... Cả cái vóc
người to lớn, cũng chứng tỏ sức mạnh phi thường của
anh ta. Trán rộng, đôi mắt sáng nằm sâu trong hai
hốc mắt, lông mày rậm rì. Đó là một chàng trai ít
nói, tính tình nghiêm nghị, đứng đắn. Holmes đã có
dịp giúp anh ta thành công một đôi lần và không chịu
nhận bất cứ một ơn huệ nào. Điều này giải thích được
tại sao người thanh tra xứ Ecosse này kính trọng và
yêu mến anh bạn đồng nghiệp tài tử của mình.
Holmes đon đả chào hỏi:
- Ông là một loài chim dậy sớm, xin chúc ông nhiều
may mắn trong khi đi săn sâu bọ sáng nay, nhưng tôi
sợ rằng ông đến vào giờ này không khéo lại có một
chuyện chẳng lành xảy ra.
Dona trả lời với một nụ cười tâm lý:
- Ông Holmes, nếu ông thay chữ "tôi sợ rằng" bằng
chữ "tôi mong rằng" thì có lẽ ông gần sự thật hơn.
Không, tôi không hút thuốc đâu, cám ơn. Tôi phải lên
đường ngay bây giờ, vì những giờ đầu tiên của một vụ
án là những giờ có ích lợi nhất, nhưng...
Viên thanh tra bỗng ngưng bặt, ông ta vừa thấy tờ
giấy trên đó tôi đã ghi lại lời giải mã, ông ta há
hốc mồm nhìn tờ giấy.
- Du-gia, Birlstone, thế này là thế nào, ông lấy
những cái tên này ở đâu ra vậy?
- Đây là một bức mật mã mà bác sĩ watson và tôi vừa
giải ra. Nhưng sao những cái tên này làm ông phải
bối rối?
- Một ông tên là Du-gia ở lâu đài Birlstone vừa bị
ám sát sáng hôm nay. - Dona nói.(Hết Chương 1 ...
Xin xem tiếp
Chương 2) |