Sau phiên tòa,
Móc-đô càng nổi tiếng hơn. Những huynh trưởng
trong chi nhánh bảo nhau: "Không ai có thể
thay thế anh ta được khi có những vụ gay go".
Ganh-ty cũng công nhận rằng Móc-đô là cánh tay
đắc lực nhất. Hắn có cảm giác là đang nắm ở đâu
đây một con chó săn cực kỳ hung ác. Tất nhiên
để làm những việc lặt vặt thì hắn không thiếu
những con chó-con, nhưng nhìn xa trông rộng, hắn
đã nhìn thấy trước được cái ngày mà hắn phải xua
con chó dữ tợn này vào một con mồi xứng đáng với
nó kia. Một vài môn huynh trong chi Hội, trong
đó có Ted đã đem lòng căm hờn, nhưng thầm lặng
trong bụng.
Nếu Móc-đô đã chiếm được cảm tình của các bạn
hữu, thì ở một nơi khác, anh lại mất hết. Bố của
cô Ettie không muốn trông mặt anh nữa và cũng
không cho anh bước chân vào nhà nữa. Ettie thì
không từ bỏ anh được. Nhưng cô cũng tỉnh táo suy
nghĩ về những hậu quả của một cuộc hôn nhân với
một kẻ bị mọi người coi như một tên tội phạm.
Một buổi sáng, cô quyết định đi gặp anh ta, cố
gắng kéo anh ta ra khỏi những ảnh hưởng độc hại
đang hút anh ta xuống vực thẳm.
Móc-đô đang ngồi trước bàn,quay lưng ra ngoài,
trước mặt có một bức thư. Một ý nghĩ tinh nghịch
thoáng qua đầu óc cô bé 19 tuổi này. Anh không
nghe thấy cô mở cửa, nên cô nhón gót yên lặng
đi đến sau lưng, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai
anh.
Anh ta nhảy chồm lên như một con hổ, tay phải
thì nắm lấy cổ cô, tay kia thì vò nát bức thư
để trước mặt. Lúc đó anh mới kịp nhìn ra cô. Thế
là sự ngạc nhiên và niềm vui tràn ngập đến thay
sự hung bạo. Nhưng, sự hung bạo đã làm cho cô
khiếp đảm phải lùi mãi đến bức tường phía sau
lưng.
Móc-đô vừa lau mồ hôi trán vừa nói:
- Em đấy à, lại đây, em yêu...
Móc-đô giang rộng hai tay ra phía trước.
- Anh phải đền em.
Ettie vẫn còn bàng hoàng vì nét mặt của Móc-đô
mà cô vừa phát hiện: Tất cả linh tính của phụ
nữ đã mách bảo cho cô biết rằng đó không phải
là sự sợ hãi bình thường của một người bị bất
ngờ. Không, rõ ràng là sự sợ hãi của một người
có tội. Cô la lên:
- Anh làm sao thế. Tại sao anh lại sợ em đến như
vậy.
- Anh đang mải suy nghĩ về hàng trăm việc, thì
em đến nhẹ nhàng quá, như những bước chân của
một nàng tiên.
- Không. Có cái gì hơn thế nữa kia.
Một thoáng nghi ngờ xuyên qua tâm trí cô.
- Hãy đưa cho em đọc cái thư anh đang viết đó.
- Anh không thể đưa em đọc được.
- Anh viết thư cho một người đàn bà khác rồi.
Nếu không, tại sao anh lại không đưa cho em coi.
- Anh chưa có vợ, anh thề trên thánh giá.
- Thế tại sao anh không cho em coi thư.
- Anh đã có lời thề với những người khác là sẽ
không cho ai đọc bức thư đó, anh cũng không muốn
phản bội những người đã tin anh, như anh không
muốn phản bội em. Đây là một công việc của chi
nhánh Hội, một công việc bí mật, ngay cả đối với
em nữa. Và anh hoảng sợ tưởng đó là bàn tay của
cảnh sát...
Ettie tin lời Móc-đô. Những chiếc hôn nồng cháy
của anh đã xoá sạch hết sợ hãi và nghi ngờ.
- Em hãy đến ngồi bên cạnh anh. Đây là một cái
ngai vàng thật không xứng đáng với một nữ hoàng
như em.
- Làm sao có thể yên tâm được khi biết rằng anh
đã nhập bọn với một lũ tội phạm.
- Hãy tin rằng anh không đến nỗi xấu xa như em
tưởng đâu. Bọn anh chỉ là những người đáng thương
đang cố sức, the cách riêng của mình, bắt người
khác phải tôn trọng những quyền lợi của mình.
Ettie quàng hai tay vào cổ người yêu:
- Hãy bỏ hết đi anh! Vì tình yêu, hãy bỏ hết đi!
Móc-đô ôm chặt cô vào lòng.
- Làm sao anh có thể bỏ được, vì như thế là anh
sẽ phản bội, và bỏ rơi bạn hữu. Mà dù bây giờ
anh có muốn bỏ nữa cũng không thể được. Không
bao giờ chi nhánh Hội lại để cho một hội viên
rời bỏ mang theo tất cả những bí mật của Hội.
- Em đã lo trước tất cả rồi. Ba có một ít tiền
để dành được. Ba cũng ngán nơi này lắm rồi. Em
sẵn sàng đi nơi khác. ở đó, chúng ta sẽ được an
toàn.
Móc-đô bật cười:
- Chi nhánh Hội có cánh tay dài lắm. Em tưởng
bọn chúng không thể với tay từ đây tới Philadelphia
hay Nữu Ước sao?
- Thì chúng ta đi về miền Tây, đi sang Anh Cát
Lợi, sang Thuỵ Điển; đi bất kỳ đâu cũng được,
miễn là ra khỏi cái Thung Lũng Khủng Khiếp này.
Móc-đô chợt nghĩ đến môn huynh Mô-rit.
- Đây là lần thứ hai anh nghe nói đến cái tên
Thung Lũng Khủng Khiếp đó.
- Anh tưởng rằng thằng Ted đã tha chúng ta à?
Nếu nó không sợ anh, thì nó đã tiêu diệt chúng
ta rồi. Mỗi lần gặp nó, chỉ cần nhìn đôi mắt hổ
đói của nó, em phát run lên.
- Nếu mà anh bắt được những lúc đó, anh sẽ dạy
cho nó biết lễ phép. Nhưng em gái bé bỏng. Anh
không thể đi khỏi nơi đây được. Nhưng anh sẽ tìm
cách thoát khỏi những sự việc này một cách có
danh dự.
- Không có danh dự trong một việc như thế này
đâu.
- Trong vòng sáu tháng, anh sẽ tìm cách đi khỏi
nơi đây mà không phải xấu hổ khi nhìn mặt người
khác.
- Sáu tháng à, chắc chắn nhé.
- Có thể là bảy, tám tháng, nhưng tối đa, là trước
một năm.
Ettie không thể đòi hỏi thêm được. Cô ra về. Kể
từ khi Móc-đô xâm nhập vào đời cô, chưa bao giờ
cô thấy trong lòng vui vẻ, nhẹ nhàng như hôm nay.
Móc-đô tưởng rẳng khi mình đã là một hội viên
thực thụ, thì anh có thể biết được tất cả những
hoạt động của Hội, nhưng chẳng bao lâu sau, anh
khám phá ra rằng tổ chức này rộng lớn và phức
tạp hơn một chi nhánh rất nhiều, chính Ganh-ty
cũng có nhiều chuyện không biết, vì có một vị
chức sắc cao cấp hơn gọi là Uỷ nhiệm vùng đóng
ở phía dưới đường xe lửa, có toàn quyền đối với
nhiều chi nhánh.
Móc-đô có gặp hắn một lần. Trông hắn như một con
chuột chù, dáng đi thì thậm thà thậm thụt, đôi
mắt gian giảo chuyên nhìn ngang. Tên hắn là Ê-van
Một hôm Can-lân, người bạn cùng trọ với Móc-đô,
nhận được mấy chữ của Ganh-ty kèm theo một lá
thư của Ê-van. Ông "đại vương" báo cho
Ganh-ty biết rằng ông ta phái đến Vermissa hai
người tên là Lâu-la và An-đe, với đầy đủ chỉ thị
để hoạt động trong vùng. Và ông toán trưởng phải
chịu trách nhiệm bố trí cho hai người đó được
ăn, ở chu đáo cho đến giờ hành sự. Ganh-ty viết
thêm cho Can-lân là ông sẽ biết ơn Can-lan và
Móc-đô nếu hai vị này thu xếp để cho họ tới ở
nhà trọ của bà quả phụ Namara.
Họ đến ngay chiều hôm đó, mỗi người mang theo
một cái bọc. Lâu-la là một người đứng tuổi, nét
mặt khắc khổ, ít nói và dè dặt, có dáng của một
tay đi giảng đạo rong. An-đe thì giống như một
đứa trẻ mới lớn lên, mặt mũi cởi mở, vui vẻ, không
khác gì một cậu học sinh đi nghỉ hè. Cả hai chỉ
uống nước lã, nhưng đều là những tên giết người
có hạng. Lâu-la đã thực hiện mười bảy vụ, An-đe
ba vụ.
Chúng kể lại những thành tích cũ của chúng với
một thứ kiêu hãnh giống như những người đã làm
được nhiều việc tốt đẹp cho tập thể. Nhưng khi
hỏi đến công việc chúng sắp làm, thì chúng lại
tỏ ra kín đáo.
- Chúng tôi đã được chọn đi, vì cả tôi lẫn thằng
bé không ai biết uống rượu, vì thế chúng tôi sẽ
không lỡ mồm lỡ miệng. Vậy các anh đừng giận chúng
tôi, đó là vì phải tuân theo lệnh của ngài Uỷ
nhiệm vùng. - Lâu-la giải thích.
- Dĩ nhiên rồi.
Móc-đô vừa chửi thề vừa nói:
- ở trong vùng này có gần nửa tá những đứa mà
tôi sẵn sàng muốn cho đi mò giun. Không biết có
phải thằng Jack là mục tiêu của các anh không?
Tôi muốn trả giá rất đắt để được thấy nó lãnh
đủ những gì mà nó đáng được nhận.
- Không. Không phải nó đâu.
- Hay là thằng Hốc-man.
- Cũng không phải nó.
- ồ thôi, chúng tôi không thể bắt buộc các anh
nói được. Nhưng mà đối với tôi nó ngứa ngáy chân
tay thế nào ấy.
Một buổi sáng, còn sớm lắm, Móc-đô nghe thấy hai
thằng nhón gót bước nhẹ xuống cầu thang, anh vội
đánh thức Can-lân dậy và hai người nhanh chóng
mặc áo. Khi họ xuống đến dưới nhà thì thấy cửa
mở và hai thằng đi trước họ không xa. Họ liền
thận trọng bước theo.
Nhà trọ ở vùng gần ven thành phố, đi một lát thì
đến một ngã tư ở giữa nông thôn. Có ba người đã
chờ sẵn ở đó. Lâu-la và An-đe đứng nói chuyện
với chúng một lát, rồi cả bọn lại kéo nhau đi.
Từ ở chỗ đó có nhiều con đường dẫn đến những mỏ
khác nhau. Bọn chúng đi vào con đường dẫn đến
đồi Crow là một cái mỏ lớn của người Jo-si, người
xứ Tân Anh Cát Lợi.
Bây giờ trời đã sáng rõ. Thợ thuyền đang vội vã
đi làm, hoặc đi lẻ tẻ hoặc nhập lại thành từng
nhóm. Móc-đô và Can-lân đi lẫn vào với họ. Sương
mù dày đặc bao phủ tất cả. Một hồi còi xé tan
bầu không khí: Đó là hiệu lệnh mười phút trước
khi những thang máy đưa thợ xuống hầm mỏ.
Khi họ đến khoảng trống trước miệng giếng xuống
mỏ thì ở đó đã có khoảng một trăm thợ mỏ đang
đứng đợi, vừa đập chân vừa thổi các ngón tay cho
đỡ rét. Bọn hung thủ đứng tụm lại trong bóng tối
của nhà máy. Can-lân và Móc-đô trèo lên một đống
than xỉ để có thể nhìn rõ quang cảnh. Họ nhận
ra kỹ sư mỏ tên là Men-dai, từ trong nhà máy đi
ra thổi một tiếng còi để ra lệnh cho thang máy
xuống hầm. Vừa lúc đó, một người trẻ tuổi, cao
lêu nghêu, tiến lại gần miệng giếng. Anh ta trông
thấy đám người đứng im lặng cạnh nhà máy, mũ đội
sụp xuống thấp, cổ áo thì kéo lên che kín cả mặt.
Anh ta hướng về phía những người lạ mặt khả nghi
và lớn tiếng hỏi:
- Các anh là ai? Tại sao lại vào đây làm gì?
Không có tiếng trả lời. Chỉ có thằng An-đe tiến
lên một bước và bắn một phát vào bụng người đó.
Cả trăm người thợ như vừa bị tê liệt hẳn. Người
giám đốc mỏ ấn hai tay vào vết thương ở bụng và
gập đôi người lại, chuệnh choạng định chạy đi,
nhưng một phát đạn nữa làm anh ta ngã nghiêng
xuống, tay chân quờ quạng trên mặt đất. Kỹ sư
Men-dai hét lên một tiếng, tay cầm mỏ lết xông
vào, nhưng anh cũng lãnh hai viên đạn và chết
ngay dưới chân chúng. Lúc đó đám đông thợ mỏ mới
rùng rùng lên như một đợt sóng. Một vài người
xông về phía bọn sát nhân. Nhưng hai khẩu súng
bắn chỉ thiên như trút đạn phía trên đầu họ. Thế
là mọi người đứng sững lại, rồi lùi dần và bắt
đầu tản ra. Một số chạy thẳng hẳn về nhà. Khi
những người dũng cảm nhất tập hợp lại được và
chạy tới nhà máy, thì bọn sát nhân đã biến mất
trong đám sương mù.
Can-lân là Móc-đô trở về nhà trọ. Can-lân có vẻ
buồn rầu, Móc-đô im lặng, suy nghĩ.
Tối hôm đó có một buổi ăn mừng lớn ở chi nhánh
Hội. Không những ăn mừng vụ ám sát người giám
đốc và người kĩ sư mỏ ở đồi Crow, mà còn để ăn
mừng một thắng lợi khác mà chi nhánh đã thực hiện
được ở một nơi xa đây. Bây giờ mới rõ là Ê-van
cử hai người xuống Vermissa, thì đồng thời hắn
cũng đòi hỏi Vermissa phải bí mật cử ba người
lên trên hắn để thủ tiêu Hen-lơ, một trong những
người chủ mẫu mực. Anh ta chỉ có cái tội là cứ
thích có năng suất trong công việc nên đã đuổi
một số tên sâu rượu và lười biếng, mà những tên
này lại là hội viên của Hội.
Bản án vừa được thi hành xong. Ted hãnh diện ngồi
chễm chệ trên ghế danh dự bên phải ông toán trưởng.
Bộ mặt đỏ dừ, hai con mắt đỏ sọc máu, chứng tỏ
hắn vừa qua một đêm trắng và uống nhiều rượu.
Chúng đã rình nạn nhân trong khi người này đi
về nhà vào buổi tối. Chúng phục trên đỉnh một
quả đồi, đường đi khấp khểnh nên bắt buộc ngựa
phải đi bước một. Nạn nhân mặc nhiều áo quá để
chống rét nên không rút súng ra kịp. Cái xác đẫm
máu được vứt lại trong đống tuyết để làm một lời
cảnh cáo cho tất cả các ông chủ có trái tim sắt
đá.
Đó là một ngày trọng đại cho tất cả những Người
Tiên Phong. Bóng tối đè nặng hơn nữa lên thung
lũng khủng khiếp. Ganh-ty đã nghĩ đến một trận
tấn công mới chống những kẻ thù của ông ta. Đêm
hôm đó, khi mọi người đã say sưa chia tay nhau
ra về, ông ta ngoác Móc-đô lại và đưa anh ta vào
căn phòng gặp nhau lần đầu tiên.
- Hãy nghe đây. Bây giờ tôi mới có một công việc
xứng đáng với anh.
- Tôi hãnh diện vì đã được ông chọn lựa.
- Chúng ta không thể nào yên tâm chừng nào vụ
Wil-co chưa được giải quyết xong.
- Nó là ai vậy? Nó ở đâu?
Ganh-ty bỏ điếu xì gà xuống, xé ở sổ tay ra một
tờ giấy trên có vẽ một bản đồ sơ lược.
- Nó là thằng đốc công chính của công ty Đai-kơ,
thượng sĩ cũ, đã có đi đánh trận về. Chúng ta
đã hai lần định hạ nó, nhưng không được may mắn
và Jim đã bị nó hạ lại. Đây nhà nó đây, ở chơ
vơ một mình tại ngã tư của công ty. Không nên
đi đến đó ban ngày, nó có vũ khí, bắn nhanh và
bắn giỏi. Nhưng ban đêm... Tóm lại, nó ở đó với
vợ nó, ba đứa con và một người đầy tớ gái. Nếu
đặt một gói chất nổ ở cửa nhà nó với một cái ngòi,
thì xong hết mọi chuyện.
- Người này đã làm gì?
- Nó đã giết Jim
- Tại sao nó lại giết Jim?
- Một buổi tối Jim đi vào vùng nhà nó, thế là
nó giết thôi.
- ở đó có hai người đàn bà và ba đứa trẻ con.
Có cần phải cho tất cả bọn này bay lên trời không?
- Tất nhiên rồi.
- Nhưng sợ con nó có tội gì đâu?
- Ahh xì hơi rồi hay sao?
- Hãy bình tĩnh, ông hội đồng. Tôi đã từ chối
đâu.
- Thế anh có thi hành mệnh lệnh không?
- Tất nhiên.
- Bao giờ?
- Xin ông cho tôi một hay hai đêm, để tôi dò địa
điểm cái nhà nó và lập một kế hoạch...
Ganh-ty chìa tay ra bắt tay Móc-đô.
- Tôi trông cậy ở anh. Các đòn cuối cùng này sẽ
bắt chúng nó phải quỳ gối hết.
Ngay đêm hôm đó, một mình Móc-đô đến đấy để nghiên
cứu địa hình. Mãi sáng bạch hôm sau mới trở về.
Ngày hôm sau, anh hội ý với hai tên trợ thủ. Ngày
hôm sau nữa, cả ba người tụ họp ở ngoài thành
phố, mang theo đầy đủ thứ vũ khí. Một đứa mang
theo một cái bọc đựng đầy thuốc nổ. Khoảng 2 giờ
sáng thì cả bọn đến trước nhà Wil-co. Hôm ấy gió
to lắm. Mây bay như chạy dưới một mảnh trăng hạ
thuyền. Chúng đã được báo trước là phải đề phòng
những con chó giữ nhà nên chúng rất thận trọng
tiến lại gần. Nhưng không thấy có tiếng động nào
khác ngoài tiếng gió rít và tiếng cây lá xào xạc.
Móc-đô ghé sát tai vào cửa nghe, không thấy động
tĩnh gì bên trong. Anh đặt gói thuốc nổ vào sát
cửa, lấy dao thọc một lỗ và buộc ngòi vào. Sau
khi anh đã châm ngòi, cả bọn vắt chân lên cổ mà
chạy, được một quãng, vừa nằm rạp xuống một cái
rãnh, thì nghe thấy tiếng nổ long trời lở đất,
và căn nhà nọ sụp xuống. Công việc đã hoàn thành.
Chưa bao giờ một sự thành công trọn vẹn như vậy
được ghi nhận trong lịch sử biên niên của Hội.
Nhưng than ôi Bọc thuốc nổ chỉ làm sụp đổ một
căn nhà rỗng không, và người thượng sĩ già vẫn
tiếp tục giữ vững trật tự trong các mỏ của công
ty Đai-kơ.
Móc-đô tỏ vẻ bực tức lắm. Anh nói:
- Tôi thề là tôi sẽ hạ được nó.
Toàn thể chi nhánh bỏ phiếu biểu quyết tín nhiệm
anh. Rồi vụ Wil-co cũng nguôi ngoai đi. Nhưng
vài tuần lễ sau, khi báo chí đăng tin, Wil-co
đã phải đấu súng trong một vụ phục kích, thì ai
cũng hiểu rằng đó là Móc-đô quyết tâm hoàn thành
một công việc còn đang dang dở.
Đó! Hội những Người Tự Do đã lũng đoạn cả một
vùng bằng sự khủng bố.
Bóng tối trùm kín thung lũng khủng khiếp.
Rồi mùa xuân đến với những bông hoa tươi thắm
và tiếng hát của các con suối. Thiên nhiên bị
bàn tay nặng nề của mùa đông giam giữ nay đã trỗi
dậy. Nhưng không ở đâu có một tia hy vọng nào,
cho những người đàn ông và đàn bà bị khống chế
trong sự khủng bố. Trên đầu họ chưa bao giờ có
những đám mây dày đặc sự đen tối và hãi hùng như
vào đầu mùa hạ năm 1875 này.
(Hết Chương 12 ... Xin xem tiếp
Chương 13) |