Móc-đô là một người
muốn ai cũng phải để ý đến mình. Chỉ sau một tuần
lễ, anh ta đã trở thành nhân vật quan trọng nhất
trong nhà trọ. Buổi tối, khi những người tá túc
tại đây ngồi với nhau, thì anh chàng này luôn
luôn có những chuyện khôi hài làm cho họ phải
phá lên cười. Sức hấp dẫn riêng của anh làm toả
sự vui vẻ ra xung quanh. Đối với những người đại
diện cho pháp luật, anh tỏ thái độ khinh thường,
làm cho những người trong nhà trọ hoặc là thích
thú hoặc là lo ngại.
Ngay từ khi mới đến trọ, anh đã công khai bộc
lộ sự chiêm ngưỡng đối với cô thiếu nữ trong nhà
rằng từ phút đầu tiên, cô gái đã chiếm hoàn toàn
trái tim anh. Trong ngày thứ hai. anh nói thẳng
rằng anh yêu cô ta, và từ đó, anh không ngừng
nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc ấy.
- Cô có người khác rồi à? Cô hãy bảo cái người
ấy lo công việc riêng của anh ta đi. Còn tôi,
tôi sẽ không để lỡ mất dịp may duy nhất của đời
tôi. Ettie, hiện giờ cô có thể nói tiếng Không.
Nhưng một ngày nào đó, rồi cô sẽ trả lời là :
Có. Tôi còn trẻ, tôi đợi được.
Đó là một gã si tình nguy hiểm, với tác phong
trắng trợn ái Nhĩ Lan, và những cử chỉ dịu dàng
âu yếm đến mê người. Thêm nữa, anh ta được bao
bọc trong một vòng hào quang của những chuyện
phiêu lưu và bí mật, vòng hào quang dễ làm cho
một phụ nữ phải chú ý, và từ đó dẫn đến tình yêu
có xa gì. Anh ta kể về những thung lũng thanh
bình, về hòn đảo xa vời đẹp như trong những chuyện
thần tiên, về những ngọn núi hiền lành, những
cánh đồng xanh muốt. Người ta có cảm giác là nhiều
chuyện kỳ lạ đã xảy đến cho anh ta trong cái thành
phố Chicago quá kỳ lạ, quá bí mật. Anh ta gợi
lại với một vẻ trầm ngâm buồn rầu, một cuộc ra
đi đột ngột, một cuộc chạy trốn vào nơi tận cùng
của cái thung lũng âm u này. Ettie lắng nghe từng
lời, đôi mắt nhung đen ánh lên một niềm thương
xót và thông cảm.
Móc-đô làm kế toán. Anh bận suốt ngày, và cũng
chưa có thì giờ đến trình diện ở chi nhánh của
"Hội những người Tự Do". Can-lân đến
nhà trọ cụ Sáp vào một buổi tối. Can-lân là một
mẫu người nhỏ bé, láu táu, mặt lưỡi cày. Anh ta
có vẻ vui lòng khi gặp lại Móc-đô. Sau vài ngụm,
anh ta đi vào lý do của việc đến thăm.
- Này, Móc-đô, sao anh chưa trình diện ông toán
trưởng.
- Tôi bận.
- Làm gì thì làm, nhưng phải tới gặp Ganh-ty ngay
đi. Lẽ ra sau ngày anh đến, anh phải trình diện
ỏ trụ sở Hội rồi, anh không được làm ăn bê bối
với ông ta.
Móc-đô có vẻ ngạc nhiên.
- Tôi là một hội viên đã hơn hai năm rồi. Sao
lại phải đi trình diện gấp thế?
- ở Chicago thì không gấp như thế đâu.
- ở đây cũng là một Hội ấy chứ?
- Cùng một Hội à? - Can-lân nhìn Móc-đô trừng
trừng, mắt anh ta loé lên một tia sáng đe dọa.
- Thế không phải là cùng một Hội sao? - Móc-đô
hỏi lại.
- Một tháng nữa, chúng ta sẽ trở lại chuyện cùng
hay không cùng này. Tôi nghe nói là bữa nọ trên
tàu anh có đối đáp gì đó với mấy tay cảnh sát.
- Sao anh biết?
- ồ tin tức bay đi mà. ở đây tin tức bay đi nhiều
lắm, tốt cũng có, xấu cũng có. ồ! Anh sẽ là người
lý tưởng của Ganh-ty đó.
- Sao vậy? Ông ta cũng ghét cảnh sát ư?
Can-lân bật cười, đứng dậy:
- Hãy đi gặp ông ta ngay đi. Nếu không, thì không
phải ông ta ghét cảnh sát, mà là ghét anh đó.
Cũng đêm hôm đó, ông già Thuỵ Điển mời anh chàng
trẻ tuổi vào phòng ông.
- Tôi có cảm giác là anh đang ve vãn con gái tôi.
- Tôi yêu cô ấy.
- Thế thì anh tốn công vô ích. Có người đã đến
trước anh rồi.
- Cô ấy đã nói với cháu như thế.
- Con bé có nói với anh là ai không?
- Cháu có hỏi nhưng cô ấy không nói.
- Có lẽ nó không muốn làm anh phải sợ hãi đấy.
- Làm cháu sợ hãi à?
Móc-đô đã bắt đầu nóng mặt.
- Đúng đó,anh bạn. Nó là thằng Ted đó.
- Cái thằng Ted ấy là một thứ ma quái dữ dằn hay
sao?
- Nó là một trong những thằng chủ của bọn "Người
Tiên Phong" đấy.
- "Người Tiên Phong" à? Tại sao mọi
người ở đây lại phải sợ chúng đến thế?
Ông chủ trọ hạ thấp ngay giọng xuống.
- "Người Tiên Phong" là hội viên của
"Hội những Người Tự Do".
Người trẻ tuổi giật mình.
- Cháu cũng là hội viên của Hội ấy đây.
- Anh à? Nếu tôi biết thế, thì tôi không cho anh
vào nhà. Dù anh có trả tôi đến 100đô la một tuần
đi nữa.
- Hội lập ra cốt để giúp đỡ lẫn nhau, và gây tình
bạn tốt. Bác hãy đọc điều lệ của nó mà xem.
- ở nơi khác thì như thế đó. Nhưng ở đây thì không.
- ở đây nó thế nào?
- Một bọn sát nhân. Thế thôi.
Móc-đô đáp lại bằng một nụ cười không tin:
- Bác chứng minh được điều đó không?
- Cả năm mươi vụ án mạng ở đây chưa đủ để chứng
minh hay sao? Trong cùng thung lũng này không
ai không biết những việc ấy.
Móc-đô nói rất nghiêm trang:
- Thưa bác, cháu muốn bác rút lại những lời vừa
nói, nếu không thì bác phải giải thích.
- Tôi chỉ nhắc lại cho anh cái gì mà tất cả mọi
người đều nói ở đây. Những người chủ của Hội thì
cũng là những người chủ của bọn "Tiên Phong".
Nếu ai làm gì phật ý Hội, thì bọn "Tiên Phong"
sẽ ra tay ngay.
- Cháu muốn có những chứng cớ thực sự kia.
- Nếu anh còn ở lại Vermissa này, thì rồi anh
sẽ có những chứng cớ. Nhưng tôi quên mất rằng
anh cũng ở trong cái băng ấy, thì rồi anh cũng
chẳng hơn gì bọn chúng đâu. Trong khi chờ đợi,
thưa ông, xin ông đi tìm một nơi trọ khác.
Thế là Móc-đô bị kết án phải đi đày đến hai lần:
đi đày khỏi căn buồng ấm cúng và đi đày xa người
thiếu nữ. Anh đi tìm Ettie.
- Ba em vừa mới đuổi anh. Nếu chỉ là chuyện căn
buồng thôi thì anh có cần gì. Nhưng mà, anh không
thể sống không có em được.
- ồ, ông Móc-đô. Xin ông đừng nói thế. Ông đã
đến quá trễ. Em chưa hứa với hắn nhưng em cũng
không thể hứa với người khác được.
- Thế nếu anh là người đến trước, thì liệu anh
có một tia hy vọng nào không?
Cô gái úp mặt vào hai bàn tay, khóc nức nở:
- Em thề trước Thượng Đế là em muốn anh là người
đầu tiên đến với em.
Móc-đô quỳ ngay xuống bên cô gái, thốt lên:
- Anh van em, em hãy làm theo tiếng gọi của trái
tim mình.
Móc-đô nắm lấy đôi bàn tay cô gái.
- Em hãy nói rằng em là của anh, và chúng ta sẽ
cùng nhau xây dựng cuộc đời.
- Nhưgn không pảhi ở đây chứ?
- ở đây, ngay ở đây em ạ.
- Không, không, anh...
Móc-đô ôm chặt cô gái vào trong tay. Cô gái không
chống cự.
- ở đây thì không được đâu anh. Nhưng... anh có
thể đi với em được không?
Một trận bão nội tâm, làm rung động nét mặt người
thanh niên. Một lát sau, khuôn mặt trở lại rắn
đanh
- Không. Anh ở đây để bảo vệ em và chống với cả
hoàn cầu.
- Thế tại sao chúng ta không đi nơi khác.
- Không, anh không thể đi được.
- Tại sao?
- Nếu chúng ta yêu nhau thì ai dám ngăn cản?
- Anh mới đến đây nên anh không biết cái thằng
Ted đâu. Anh cũng không biết Ganh-ty và bọn "Tiên
Phong".
- Anh đã sống giữa những con người dữ tợn, và
bao giờ rồi cuối cùng chính chúng phải kiêng anh.
Nếu bọn chúng đã phạm tội thì tại sao không ai
đưa chúng ra trước pháp luật.
- Không có ai dám ra làm chứng chống lại chúng:
người nào làm như vậy, thì ngay trong tháng đó
sẽ chết.
- Có thể người ta tìm cách hại chúng và chúng
không có cách gì để tự vệ chăng?
- Ôi, em không muốn nghe anh nói như vậy. hắn
cũng nói đúng như vậy đó... cái thằng ấy.
- Thằng Ted ấy à? à, nó nói như vậy có phải không?
- Và vì vậy, mà em ghét nó. Em ghét nó nhưng em
sợ nó. Cho nên em cứ phải tìm cách tránh né bằng
những lời hứa nửa vời. Nhưng nếu anh chịu đi với
em, thì chúng ta sẽ đưa ba em đi, và sống mãi
mãi với nhau.
Một lần nữa nét mặt người thanh niên lại hiện
lên cuộc tranh đấu nội tâm dữ dội, và một lần
nữa, một quyết định không gì lay chuyển nổi.
- Sẽ không có gì nguy hại xảy đến cho em và ba
em đâu.Còn về cái bọn độc ác kia, anh tự hỏi không
biết rồi em có ngạc nhiên khi thấy rằng anh còn
độc ác hơn cả đứa độc ác nhất trong bon chúng,
trước khi chúng ta lấy nhau.
- Không, em tin anh... tin suốt đời.
Trên môi Móc-đô nở một nụ cười cay đắng.
- Em biết anh còn ít quá, em không thể đoán biết
được những gì diễn ra trong tâm hồn anh đâu. Này,
ai đến kìa?
Hai cánh cửa buồng bật toang ra, và một người
trẻ tuổi bước vào, dáng điệu dương dương tự đắc,
hắn đẹp trai, ăn mặc đẹp đẽ. Vóc dáng và tuổi
tác cũng vào cỡ của Móc-đô. Dưới chiếc mũ phớt
vành đen rộng, cặp mắt dữ tợn nhìn chăm chăm vào
đôi trai gái đang ngồi cạnh lò sưởi.
Ettie vội vàng đứng bật dây, hoảng hốt.
- Tôi rất sung sướng được ông đến chơi, ông Ted.
Xin mời ông ngồi.
Ted hai tay chống nạnh, nhìn thẳng vào mặt Móc-đô,
hỏi:
- Người này là ai?
- Một người khách trọ mới. Ông Móc-đô, ông cho
phép tôi giới thiệu với ông, ông Ted.
Hai người thanh niên trao đổi một cái gật đầu
lạnh nhạt.
- Cô gái đã nói cho anh biết sự quan hệ của cô
ta với tôi rồi chứ?
- Tôi chẳng biết mối quan hệ nào giữa cô ta và
anh cả.
- Cô gái này là của tôi, và bây giờ thì anh đi
chơi đi, ngoài kia trời dễ chịu lắm đấy.
- Cám ơn. Lúc này tôi không thích đi chơi.
- "Lại thế nữa kia". Đôi mắt của Ted
rừng rực lửa giận. "Thế chắc ông thích đánh
nhau có phải không, thưa ông khách trọ?"
Móc-đô nhảy dựng lên:
- Anh đã đoán đúng đấy. Chưa bao giờ anh lại có
một lời nói đúng hơn thế nữa.
Cô thiếu nữ kêu lên, sợ hãi:
- Ôi, anh Móc-đô. Ôi anh Móc-đô.
- ồ, người ta đã gọi nhau bằng anh rồi, nhanh
quá nhỉ?
- Anh Ted. Xin anh hãy độ lượng mà tha lỗi cho
anh ấy.
Móc-đô bình tĩnh nói:
- Ettie, anh sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả
thôi. Thưa ông Ted, ông có thấy hứng thú mà đi
dạo với tôi một vòng ngoài đường kia không? Trời
ban đêm đẹp lắm, đúng như ông đã nói, ở đằng sau
nhà bên cạnh này có một cái bãi trống, tiện lợi
lắm, ông ạ.
- Tôi sẽ trả món nợ này, mà không cần phải bẩn
tay. Anh sẽ hối hận là đã đặt chân vào nhà này.
- Sẽ à? Có ngay vẫn hơn chứ.
- Tôi sẽ chọn giờ. Anh có thể để tôi thu xếp việc
ấy cho. Này, nhìn đây.
Ted kéo ống tay áo lên và chỉ vào một dấu hiệu
đặc biệt: một hình tam gíac nằm trong một đường
tròn.
- Anh có biết cái này là gì không?
- Tôi không biết và cũng chẳng cần biết.
- Thế thì rồi anh sẽ biết. Ettie sẽ chỉ dẫn cho
anh. Con kia, mày sẽ quỳ xuống ,và van xin trở
về với tao. Sau đó, mày sẽ biết tao trừng phạt
mày như thế nào. Mày đã gieo..., thì tao sẽ cho
mày gặt...
Hắn giận dữ, nhìn hai người một lần cuối, rồi
quay gót đi ra và dập cửa lại.
Trong giây lát, Móc-đô và người thiếu nữ đứng
lặng đi. Nhưng rồi người thiếu nữ nhào tới ôm
chặt lấy anh:
- Ôi, anh Móc-đô, anh can đảm biết bao nhiêu.
Nhưng anh phải trốn ngay tối nay, nó sẽ giết anh.
Em đã nhìn thấy trong mắt nó. Làm sao mà anh chống
cự được với cả băng của chúng.
Móc-đô dịu dàng hôn người thiếu nữ và dìu cô ngồi
xuống ghế
- Em đừng có lo, Anh cũng là một hội viên trong
Hội những Người Tự Do, anh đã nói với ba em rồi,
và bây giờ anh cũng nói cho em biết nữa, đừng
ghét bỏ anh.
- Em không thể nào ghét bỏ anh được. Nhưng nếu
anh cũng là một hội viên, tại sao anh không đến
lấy lòng ông Ganh-ty. ồ, anh đi ngay đi.
- Anh cũng có ý đó. Em có thể nói với ba em là
đêm nay anh còn về ngủ ở đây, nhưng ngày mai anh
sẽ đi tìm một căn phòng khác.
Quầy rượu của quán Ganh-ty đông nghẹt khách gồm
toàn những bọn hạ lưu của thị trấn.
Ganh-ty là nhân vật nổi tiếng, bên ngoài được
che đậy bằng tác phong của một người vui tính
sởi lởi. Nhưng bên trong, sự sợ hãi mà hắn gieo
rắc không những ở Vermissa, mà cả trên 50 cây
số của cái thung lũng này, đủ lôi kéo khách đến
quán rượu của hắn rồi.
Ganh-ty đã được những bọn cướp, bọn lưu manh,
bầu hắn giữ chức vụ Uỷ viên Hội đồng Thành phố,
và Quận trưởng Cảnh sát giao thông. Thuế má và
các khoản tiền đóng góp rất lớn, những công trình
công cộng thì bị bỏ bê, báo cáo trước nhân dân
thì bị bóp méo sự thật Người dân thường bị bắt
buộc phải câm miệng vì sợ bị tai hoạ. Thế là,
năm này qua năm khác, quán rượu của ông a đã phình
ra đến mức đe doạ nuốt cả một góc của phố chợ.
Móc-đô đẩy cửa bước vào, chen giữa đám đông ồn
ào, trong một bầu không khí ô nhiễm khói thuốc
và sặc mùi rượu. Căn phòng được thắp đèn sáng
choang. Những tấm gương lớn, khung mạ vàng, treo
trên bốn bức tường phản chiếu và nhân lên gấp
bội không biết bao nhiêu là đèn. Những người bồi
rượu, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tới tấp pha
rượu cho khách hàng. ở một đầu, đứng dựa mình
vào quầy, là một người đàn ông cao lớn. Đó là
Ganh-ty. Ông ta có bộ tóc đen nhánh, dài như một
cái bờm rủ xuống đến tận cổ, bộ râu nham nhở hai
bên má, nước da mai mái của một người ý Đại Lợi,
đôi mắt đen nhìn không chớp, trông rất dữ tợn.
Tất cả phần còn lại, một thân hình cân đối, nét
mặt thanh tú, tác phong cởi mở, phù hợp với dáng
điệu vui tính và chịu chơi mà ông ta cố làm cho
mọi người thấy rõ. Một người khách lạ sẽ nghĩ
rằng đây là một tay làm ăn lương thiện. Nhưgn
khi đôi mắt hung bạo kia nhìn trừng trừng vào
khách, thì người này bắt đầu run sợ, và cảm thấy
mình đang đứng trước một thiên tai thực sự.
Sau khi đã quan sát kỹ con người đó, Móc-đô, cùi
tay gặt một đám xu nịnh đang bao quanh. Đôi mắt
táo bạo của người thanh niên như đóng đinh vào
đôi mắt đen đang soi mói nhìn anh.
- Này anh, tôi chưa hề thấy cái bản mặt của anh
ở đây.
- Tôi mới đến, thưa ông Ganh-ty.
- Nhưng không vì thế mà không biết thưa gởi với
một người có chức vụ.
Một người trong bọn xu nịnh vội giải thích:
- Này anh, đây là ông hội đồng Ganh-ty đó.
- Rất tiếc, thưa ông hội đồng. Tôi chưa biết hết
các tập quán ở đây. Nhưng người ta có khuyên tôi
đến gặp ông.
- Thế thì anh gặp tôi rồi đó. Anh thấy tôi thế
nào?
- ồ, nói ra bây giờ còn sớm quá. Nhưng nếu trái
tim của ông cũng to như thân hình của ông, và
tâm hồn ông cũng đẹp như ông, thì tôi tự thấy
là bằng lòng rồi.
Nghe câu trả lời đó, tên chủ quán đâm ra ngỡ ngàng,
không biết nên cười cợt hay giữ một vẻ nghiêm
trang với tên thanh niên này. Một lát sau, hắn
mới quyết định.
- Tổ mẹ, đúng là một kiểu ăn nói ái Nhĩ Lan rồi.
Thế ra tôn ông đã hài lòng về phần người ngợm
của tôi rồi, phải không?
- Chắc chắn thế.
- Và người ta bảo anh đến gặp tôi.
- Vâng.
- Ai nói?
- Môn huynh Can-lân, chi nhánh 341, của Vermissa.
Tôi xin nâng ly mừng sức khoẻ của ông, ông hội
đồng.
Móc-đô vừa uống vừa giơ ngón tay út lên. Ganh-ty
chăm chú theo dõi anh ta và bỗng nhíu cặp mắt
đen rậm lại nói:
- ồ, ra thế đấy. Vậy thì tôi phải xét trường hợp
của ông một cách cặn kẽ hơn nữa, thưa ông...
- ... Móc-đô
- Một cách cặn kẽ hơn nữa, thưa ông Móc-đô, vì
ở đây không ai tin lời nói của ai cả. Xin mời
qua đằng sau quầy này.
ở đó có một căn phòng nhỏ với những thùng rượu
xếp dọc theo tường. Ganh-ty đóng cửa rồi ngồi
lên một thùng, vừa cắn vào điếu xì gà vừa quan
sát anh thanh niên. Hai phút trôi qua như thế.
Móc-đô chịu đựng cuộc thẩm tra này một cách vui
vẻ. Anh ta đút một tay trong túi áo vét, còn một
tay thì vân vê ria mép. Đột nhiên Ganh-ty chồm
người về phía trước và chìa ra một khẩu súng lục.
- Này, thằng kia. Nếu mày định chơi tao thì cái
này sẽ đưa mày sang thế giới bên kia ngay.
Móc-đô bình tĩnh trả lời:
- Đón tiếp một môn huynh như thế này thì quả thật
là kỳ cục, nhất là khi người ta lại là một trưởng
toán trong chi nhánh của Hội những Người Tự Do.
- Anh được nhập hội ở đâu?
- Chi nhánh 29, Chicago
- Bao giờ?
- Ngày 24 tháng 6 năm 1871
- Tên trưởng toán?
- J.H.Scott.
- Ai chịu trách nhiệm toàn khu?
- Bartholomew Wilson.
- Đến Vermissa làm gì?
- Tôi cũng đi làm như ông
- Anh đối đáp trơn tru lắm nhỉ?
- Vâng, tôi không ngọng nghiụ.
- Thế trong hành động, anh có lanh lẹ không?
- Tôi nổi tiếng về việc ấy.
- Rất tốt, anh sẽ được thử thách. Anh đã nghe
nói đến chi nhánh ở đây bao giờ chưa?
- Người ta nói với tôi rằng trước tiên phải là
một con người đã, rồi sau mới thành một môn huynh
được.
- Đúng đó. Tại sao anh lại bỏ Chicago ra đi?
- Ông đừng hòng bắt tôi khai.
Ganh-ty trố mắt ra nhìn. Hắn không quen nghe những
câu trả lời như vậy. Câu này, hắn thấy nó thật
ngộ nghĩnh.
- Tại sao vậy?
- Vì môn huynh không được phép nói dối với một
môn huynh khác.
- Nghĩa là sự thật không được tốt lắm chứ gì.
- Nếu ông muốn hiểu như vậy, thì xin tuỳ ông.
- Một người trưởng toán như tôi, chắc sẽ không
đưa một ai vào trong chi nhánh Hội, khi chưa biết
quá khứ của anh ta.
Móc-đô có vẻ lúng túng. Sau cùng, anh ta lôi ở
túi áo trong ra một mảnh báo cũ, và còn hỏi lại:
- Ông không phản thùng tôi chứ?
- Mày mà còn nói cái kiểu ấy thì tao đập vỡ mặt
mày ra bây giờ.
Móc-đô tỏ vẻ hối tiếc:
- Tôi xin lỗi ông. Tôi nói mà không suy nghĩ.
Tôi biết rằng ở trong tay ông thì tôi sẽ được
an toàn. Ông hãy đọc mảnh báo này đi.
Ganh-ty đọc lướt qua bài báo đưa tin về vụ án
mạng tên Jonas Pinto ở quán rượu phố Chợ, tại
Chicago, đêm mồng 1 tháng giêng năm 1874. Hắn
đưa trả lại mảnh báo cũ, hỏi:
- Anh làm cái việc ấy à?...
Móc-đô trả lời bằng cái gật đầu.
- Tại sao anh lại hạ nó?
- Tôi giúp đỡ nhà nước đúc ra các đồng đô la.
Có lẽ những đồng đô la của tôi làm ra, vàng không
đủ tuổi như đồng đô la của Nhà nước, nhưng trông
nó vẫn có vẻ xài được. Cái tên Pinto này giúp
tôi tiêu thụ những đồng ấy. Một hôm nó nói rằng
sẽ đi tố cáo tôi. Tôi hạ nó ngay, rồi đến đây.
- Tại sao lại đến cái xứ than này?
- Thấy báo nói ở đây người ta không khó tính lắm.
Ganh-ty bật cười.
- Thế ra trước hết anh là một thằng làm bạc giả,
rồi sau là một tên giết người, và anh nghĩ rằng
đến đây anh sẽ được người ta đón tiếp tốt có phải
không.
- Vâng, đại khái là như vậy.
- Thế bây giờ anh còn làm đươc những đồng đô la
ấy không?
Móc-đô móc túi lấy ra mấy đồng tiền vàng đưa cho
Ganh-ty xem
- Đây ông xem...
- Thật không? Không nói đùa đấy chứ?
Ganh-ty soi các đồng tiền ra ánh sáng, để nó trên
bàn tay to tướng.
- Không thấy có gì khác cả. Tổ mẹ, thế này thì
anh sẽ là một môn huynh đắc lực đây. ở đây chúng
tôi cũng có thể nhận một vài tay đầu bò đầu bướu.
- Thưa ông, tôi sẽ giữ được vị trí của tôi, trong
cuộc tự vệ đó.
- Thần kinh của anh có vẻ vững vàng lắm. Anh không
xáo động khi tôi chĩa súng vào anh?
- Lúc đó không phải tôi đang bị nguy hiểm.
- Thế thì ai vậy?
- Ông.
Móc-đô rút tronng túi áo vét ra một khẩu súng
sáu đã lên đạn.
- Tôi vẫn nhắm vào ông suốt trong thời gian vừa
qua, tay tôi cũng không lanh kém gì ông đâu.
Ông hội đồng đỏ mặt tía tai nhưng rồi bỗng phá
lên cười.
- Tôi có cảm giác một ngày nào đó, chi nhánh Hội
ta rồi sẽ đươc kiêu hãnh về anh đó... Cái gì thế
này. Chúng mày không thể để yên cho tao được nói
chuyện đến năm phút với một vị khách quí hay sao?
Người hầu bàn cúi đầu:
- Xin lỗi ông hội đồng, có ông Ted. Ông ấy muốn
gặp ông gấp.
Lời báo ấy là vô ích, Ted đã hiện ra trong khung
cửa.
Hắn gặt người hầu ra rồi đóng cửa lại, và nhìn
Móc-đô bằng một cặp mắt nẩy lửa.
- Thế là mày đã đến đây trước tao rồi hả? Được,
ông hội đồng, tôi có câu chuyện muốn nói với ông
về cái tên này.
Móc-đô nói như hét:
- Thì mày nói ngay đi, nói ngay trước mặt tao
nè.
- Tao sẽ nói lúc nào tao cần nói, và nói theo
cách của tao.
Ganh-ty từ trên thùng rượu nhảy xuống, can thiệp
- Ted, đây là một môn huynh mới đến, chúng ta
không được đón tiếp anh ta như vậy. Hãy chìa tay
ra làm lành với nhau đi.
- Không đời nào. - Ted hét lên
- Tôi đã mời anh ta đấu với tôi bằng tay không,
hoặc bằng bất cứ thứ vũ khí nào. Thưa ông hội
đồng, bây giờ tôi xin để ông phân xử cho chúng
tôi.
- Thế giữa hai anh có chuyện gì vậy?
- Một cô gái trẻ tuổi.
- "Tự do à?" Ông trưởng toán nói tiếp.
"Vì đây là giữa hai môn huynh trong cùng
một chi nhánh hội, nên cô gái đó hoàn toàn tự
do".
- ồ, luật lệ của ông là như thế đấy hả?
- Đúng, luật lệ của tao là như thế đấy, Ted!
Ganh-ty nhìn hắn một cách hiểm ác, tiếp luôn:
- Phải chăng mày định chống lại luật lệ ấy không?
- Ông gạt ra ngoài một người vẫn đứng bên ông
từ năm năm nay, để ôm vào lòng một tên mà ông
chưa bao giờ gặp mặt. Mẹ kiếp, đến kỳ phiếu sắp
tới...
Ông hội đồng chồm lên như một con hổ, khép chặt
hai bàn tay vào quanh cổ tên kia và vật ngửa nó
lên một thùng rượu. Móc-đô can thiệp. Anh kéo
ông hội đồng lại, làm ông ta thả tay ra. Ted bị
khuất phục. Hắn ngồi lên trên thùng rượu.
- Ted, đã từ lâu mày đáng được một trận như thế
này. Ngày hôm nay thì mày nếm mùi sơ sơ rồi đó.
Mày tưởng tượng rằng nếu tao không được bầu lại
làm trưởng toán thì mày sẽ chiếm chỗ tao phải
không? Rồi đây chi nhánh Hội sẽ định đoạt việc
này. Nhưng chừng nào tao còn là trưởng toán, thì
không một đứa nào được mở mồm ra chống lại những
điều tao quyết định, nghe rõ chưa?
Ted vừa xoa cổ vừa lắp bắp nói:
- Tôi có chống ông cái gì đâu.
Thế là Ganh-ty đột ngột trở lại ngay cái kiểu
cách ra vẻ hồ hởi thường ngày của hắn:
- ồ, nếu thế thì thôi. Chúng ta đều là bạn tốt
với nhau cả. Và việc này coi như là xong.
Lão lấy từ trong hốc tủ ra một chai sâm banh bật
nút mở rượu, rót đầy vào ba cốc :
- Nào, chúng ta hãy uống ly rượu hoà giải. Sau
tuần rượu này, không có một cuộc cãi lộn nào nữa.
Vậy thì bây giờ Ted, hãy để tay trái của anh lên
cổ tôi đi.
Rồi lão nói tiếp:
- Thưa ông, nghĩ sao khi bị xúc phạm?
- "Những đám mây đều nặng nề".
- "Nhưng chúng sẽ tan đi, để không bao giờ
trở lại nữa".
- "Và điều đó, tôi xin thề".
Hai người uống cạn ly rượu, và nghi lễ đó lại
diễn ra giữa Ted và Móc-đô
Ganh-ty xoa hai tay vui vẻ nói:
- Được rồi. Thế là cuộc cãi lộn đã kết thúc. Nếu
nó còn tái diễn thì các anh sẽ phải chịu sự trừng
phạt của Hội.
Móc-đô chìa tay ra cho Ted bắt:
- Tôi thật không dám thế. Tôi dễ gây lộn, nhưng
cũng dễ tha thứ. Người ta bảo đó là do giòng máu
ái Nhĩ Lan. Nhưng đối với tôi thế là xong, và
tôi không có thù hằn gì cả.
Ted đành phải giơ tay ra bắt, vì đôi mắt của ông
trưởng toán không rời hắn
Ganh-ty ôm lấy vai hai người, thở dài:
- Thật không thể tưởng tượng được là mảnh gấu
váy ấy lại có thể làm cho hai chàng trai của tôi
đến phải trở thành đối thủ của nhau. Nhưng những
chuyện này vượt ra ngoài thẩm quyền của một người
trưởng toán rồi. Môn huynh Móc-đô, anh được nhập
vào chi nhánh 341. Chúng tôi thường hội họp vào
tối thứ 7. Nếu anh đến dự, anh sẽ mãi mãi là một
người Tự Do ở cái thung lũng này.
(Hết Chương 9 ... Xin xem tiếp
Chương 10) |