COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương
1 |
 |
HOÀng Hôn!!
Nắng chiều soi nghiêng lên thành cửa sổ tróc sơn cũ kỹ. Nắng
xuyên qua cả tấm màn cửa màu to bạc màụ Nó tạo cho khung cảnh
bên trong nhà một vẻ huyền ảo, mờ nhạt. Một bức tranh mông
lung không thật, khá lạnh lẽọ
Bà Phương Trúc ngồi cắn lấy tẩy trên cây bút chì. Mắt lơ đễnh
nhìn ra bầu trời gần sụp tối bên ngoài rồi cút đầu xuống quyển
sổ chi tiêu trong gia đình. Bà đang lên kế hoạch cho chuyện sử
dụng những đồng lương ít o>i của chồng: gạo, dầu, thịt cá, bột
ngọt, tiền điện nước, quà vặt, tiền thuốc man, tiền học phí
cho con, phần giải trí ... Tất cả những tiết muc. này không có
một mục nào là không cần thiết ... những con số lơn'n. Bà
không hiểu sao cái con số kia mỗi tháng lại như phồnt to lên.
Trong khi tiền lương của chồng lại cứ nằm yên một chỗ. Bà cắn
lấy đầu bút ngẩn ngợ Pha/I làm sao đâỷ Pha/I thế nào cho thu
chi cân bằng? Một bài toán thâ/t hiểm hóc. Đóng vai trò nội
trợ gần hai mươi năm bà vẫn không sao giải quyết được bấn đề
ổn thoả mà khỏi căng đầụ Đã ngồi thế này suốt một buổi chiều,
cắn răng với bao nhiêu suy nghĩ. Gạch bỏ muc. du hí chăng? Bà
vừa đưa tay lên thì thoáng hiện cái dáng dấp của Hiểu Bạch,
thằng con trai bé bỏng có đôi mắt to đang chìa tay:
- Mẹ ơi! Đội bóng rổ Khả Lâm cừ lắm đấy!!
Thế còn Hiểu Đan thì saỏ Đứa con gái ngoan hiền an phận không
dám đòi hỏi cha mẹ quá nhiềụ Nó muốn cái gì cùng chỉ rụt rè :
- Mẹ ơi! Bạn Nguyện Đức Mỹ mời con đi xem phim hôm naỵ
Tất cả những thứ đó có thể phớt lờ không? Nếu không thì phải
làm sao đâỷ Giả sử như xáo đi mục giải trí ngân sách thu chi
vẫn chưa cân bằng được. Bà Phương Trúc suy nghĩ rồi định viết
lại những con số ở phần xài vặt . Nhưng khi đọc lại không còn
chỗ nào có thể cắt xén được nữạ Ngoại trừ hạ thấp tiêu chuẩn
bữa ăn. Nhưng như thế là không đưo8.c Bà hiểu rất rõ chuyện
không thể nào hạ thấp chất lượng bữa ăn. Con Hiểu Đan lúc này
gầy quá, nó có triệu chứng xủa bệnh thiếu máụ Ông Minh Viễn -
Chồng và thì lúc này sức khoẻ cũng kém thấy rõ. Cop`n thăn`g
HIểu Bạch con trai bà thì nó đang ở tuổi sung sức, ở cái tuổi
phát triển mạnh, một năm nó cao thêm một tấc. Nó đang cần
nhiều thức ăn đủ chất dinh dưỡng . Tóm lại , tính tới tính lui,
chỉ có thể kết luật: Có tì'nh thế nào thì tiền lương c7ủa
chồng mang về cũng không đủ chi phí cho gia đình.
Nắng đã sụp tắt. Bóng tối bắt đầu tràn lan. Bà Phương Truc
(PT) nhớ ra giật mình đứng dậỵ Chiếc đồng hồ reo cũ kỹ trên
bàn đang chỉ quá số năm một chút. Nhanh thật, mới đấy mà đã
trên năm gio8`. Minh Viễn (MV) và đám con trẻ sắp quay về nhà.
Cái thằng Hiểu Bạch (HB) ấy vừa xông vào cưa/ là đã gào lên
đòi cơm, than đốị Bà PT vội vã thu xe6'p sô sách cho vào hộc
bàn rồi quay xuống bếp.
Nhà bếp là một chiếc phòng nhỏ đến độ không thể nhỏ hơn được
Vừa bưo8'c vào là phảI sặc sụa vì mùi gas. Đúgn ra thì nó
không phải là cái phòng gì cả, NÓ chỉ là 1 cái chái được che
tạm
Cái nhà của nhà nưỚc cấp mà. Chồng lam` ở cơ quan, được nhà
nước cấp cho môt. cái nhà nhỏ hai phòng sáu thước vuông. Phiá
sau có cầu xí và nhà tắm, luôn cả bếp. Lúc đầu vì hai con còn
nhỏ, nên vợ chồng bà ở phòng trưo8'c. Còn phòng sau dan`h
chung cho hai đứạ Nhưng rồi theo thời gian, trẻ cond dã lớn
rất nhanh, không lẽ để cho hai chi/ em chúng 0 con chị mười
tám tuổi, còn đứa em trai mười bảy lại ở chung môt. phòng? Thế
là.. đan`h bóp bụng bỏ ra tí tiền biếgn nhà bếp thành môt.
chiếc phòng riêng cho Hiểu Bạch. Còn nhà bếp?> Cơi thêm cái
mái nhà đẩy ra sau hơn.
Vừa vo gạo xong đắt lên bếp gaz, bà PT nghe có tiếgn động ở
cửạ Để khỏi phải chạy tới chạy lui mở cửạ bà đã làm cho cả nhà
bốn chiếc chìa khoá. Bà đứgn ở sau lắngm nghẹ Đây là môt. thú
vui nhẹ nhành kho6ng biết tự bao giờ, bà lại yêu thích cái trò
đó. Nghe tiếng động, tiếng bước chân rồi đoán thử ai đang bước
vàọ Một sự vui thích bí mật Cả một cuộc đời, gần như tình yêu
của bà đều đặt hêt' lên những con người (ng`) kiạ Bất kỳ tiếng
bước chân đó là của ai đều amng đến cho bà môt. nhiều vui thầm
lă.ng.
Người bước vào cưa/ có bước chân nhẹ nhàng. Cánh cửa mở với
tiếgn động nhỏ. Tiếng đặt ví da lên bàn rồi những bàn chân rón
rén. Bà PT đã đoán ra là aị
Và quả đúng như vậ6. Một khuôn mặt thanh tú sáng sủa thò vào
nhà bếp, đôi mắt to đen nổi bật trên khuôn mặt trắng xanh. MỘt
nụ cười hiền lành an phận.
- Mẹ ơi! Con có chuyện muốn thưa với mẹ
- Thì vaò đây đã nàỏ Bà PT đưa mắt trìu mến nhìn con. Đứa con
gái nhỏ nhắn. Bị khách đầu tiên về nhà- Con phụ mẹ lặt bó rau
muống này nhé?
Không hiểu vì sao lúc gần đây, bà lại mong mỏi và thích thú
được gần con gái vô cùng. Khôgn còn gì để nói, chỉ cần ngồi
cạnh nó, nhìn nó là đủ. Con đà lớn, can`g ngày nó càng có vẻ
sáng sủa, có vẻ trưởng thành. Bà yên lặng ngắm con. Có môt.
đứa con gái đẹp là 1 sự kiêu hãnh cưa/ ng` làm mẹ Dù Hiểu Đan
(HD) không đẹp lắm. NÓ gầy quá, an phận, không sôi nổị Cái
hiền làng thái quá kia làm cho nó như chìm hẳn giữa bạn bè.
Nhưng mà trong mắt bà mẹ, thì dù thế nào con mình vẫn đẹp hơn.
HD bưỚc bào mang rổ rao ra trước cưả bếp ngồi trên chiếc ghế
nhỏ để nhặt. Nhà bết châ/t quá, không đủ chỗ chứa hai ng`. Bà
PT trộm nhi1n con gáị Đồi mày con như cau lại, đôi môi mỏng
mim mím . Nhìn những cử chỉ quen thuộc đí, bà đà đoán biết
được sự việc, chắc chắn là con nó đang có cái gì phân vân.
- Hiểu Đan này! Ban này con bảo là con có chuyện gì muốn nói
với me, pha/I không?
HD ngẩng lên, nhìn me, thăm dò, rồi cuíi xuống rổ rau muống.
- Mẹ ơi, mẹ buiết Nguyễng Đức Mỹ mà (DM)?
- Ờị. Mẹ làm soa không biết. NÓ là bạn rất thân của con mẹ mà.
- Dạ đúng rồị - HD n'i - Mẹ biết không đến thứ ba/y này là
sinh nhật thứ 18 của nó. Hôm ấy sẽ có 1 bữa tiệc nhỏ Nó cứ bắt
con phải tham dự
Tìm xem bà PT có đồng ý cho HD đi sinh nhat cua Đức Mỹ hay
không? và bằng cách nào khi trong nhà đang có biết bao nhieu
là chuyện, mà chuyện nào cũng quan trọng và cần đến tiền hết
... ... .... Mời các bạn đón xem phần khác, ....
Bà PT nhìn HIểu Đan. Bà đã đoán biết phần nào ý nghĩ của Đan.
Bạn thân tỏ chức tiệc sinh nhật thì đương nhiên đuợc mời không
thể khước từ. Con gái dù gì cũng mưỜi tám tuổi rồi, chuyện
giao tiếp xã hội là cần thiết.. nhưng mà.. bà yên lặng một
chút nói:
- Có phải là con lọ. không có áo đẹp để mặc trong buổi tiệc
đó, phải không?
- Không phải chỉ vậỵ Mà là.. con muốn phải có một cái gì đê/
mừng bạn. Chẳng hạn như tặng một ổ bánh sinh nhật cho Mỹ hoặc
một cái gì đó..
Bà PT nhớ lại phần dự toán thu chi ban nãy, lòng chợt bói rốị
Bà không muốn con gái thất vọng. HD xưa đến giờ không phải là
đứa con gái thích đòi hỏi se suạ NÓ là đứa hiểu biết. Nó hiểu
biết hoàn cảnh khó khăn của gia đình, nên không bao giờ dám mơ
ước cái gì ngoài tầm tay vớị Mỗi lần cần cái gì Dan Thường hay
quanh co dài dòng thăm dò. Nhưng khi gia đình không đáp ứng
đuơ5c nó cũng không hề tỏ ra buồn phiền.
Nhưng mà.. lần này thì khác.. lần này có liên hệ đến the6?
diện của môt. đứa con gáị Bà PT nghĩ - con gái min`h không còn
là một đứa bé con. NÓ đà trưỞng thành. NÓ pha/i giữ mặt giữ
mày trước bạn bè. Nhưng mà.. nhưng mà.. thể diện.. Sao lúc này
lại gay thế? Phải làm saỏ Phải thế nào mới đủ cho nó đâỷ Bất
giác bà thở dàị.
- Mẹ ơi! Hiểu ĐAn nhìn mẹ rụt rè nói- con nghì là .. chuyện ăn
mặc thế nâ1y cũng được, có điều quà thì cần thiết.. con thấy
phải có cái gì cho bạn.
Bà Phương Trúc lúng túng:
- À, mà nàỵ Hình như Nguyện Đức Mỹ nhà khá giả lắm phải không
con?
- Vâng, nhà nó giàu lắm mẹ- Hiểu Đan nói không nghĩ suy:
- Mẹ đe6'n đấy mà xem. Nhà nó thật to, đủ tiện nghi: Máy hát,
đàn piano, tivi, cassette đủ thứ, caí gì cũng có. Tại sao mẹ
biết không? Cha nó là Quản đốc Xí Nghiệp dêt. Thái An mà.
- À
Bà PT chỉ "à" một tiếng rồi yên lă.ng. Chỉ có tiếng dao xắt
cải trên thớt. Làm bạn với con nhà giàu trong khi hoàn cảnh
mình kém xa quả là môt. khổ tâm, bà nghĩ. HD thấy mẹ yên lặng
hỏi:
- Mẹ ơi đang nghì gì đấỷ
- Ồ không có gì cả
Bà Trúc nóị Có tiếng lục cụp bên nồi cơm. Thế này là cơm đã
sôị Bà T bước đến bên bếp, vặn nhỏ hơi gaz xuo6'ng, rồi quay
lại nhìn trộm con gáị
HD đang cắm cúi nhặt rau, một phần tóc ngắn loà xoà trước
trán. Từ xa nhìn lại chỉ trông thấy hàng mi dài cong vút và
chiếc mũi nhỏ. Có một cái gì lao xao trong lòng. Tình yêu con
như nhưng con sóng lăn tăn trong tim. Bà Phương Trúc nghưng
lại nói:
- Hiểu Đan, chuyện đó con khỏi phải lo, để mẹ tính, nhưng mà
không nên cho cha con biết nhé.
HD ngâ/ng lên nhìn mẹ với một nụ cườị Một nụ cười rạng rỡ. Cô
bé đứgn dậy mang rô/ rau muống vừa nhặt xong đến vòi nước máy
rửa sạch. Cô bé sung sướng vì hiêu rằng khi mẹ bảo "Để mẹ
tính" có nghĩa là đã đồng ý chấp nhận yêu cầụ Và thế nào rồi
mẹ cùng sẽ tìm được cách giải quyết.
Bà T nhìn con, thấy n' vui mà lòng càng bối rốị Bây giờ phải
làm sao đa6ỷ Không có một cách nào kh'ac. Phải chị. phải chi
có 1 quyển sách ước như trong chuyện thần thoai thì hay biết
chừng nàọ
Lại có tiếng động ở cửạ Tiếgn đóng cư/a tha6.t mạnh, rồi những
tiếng bước chân rầm rầ1m. Tiếgn cặp táp quăng lên ghế. Tiếgn
quả bógn rổ ném mạnh vào tường. Và rồị. Hiểu Bạch thò đầu vào
bếp, người đẫm ướt mồ hôị Chiếc áo Pull trăng dán chặt trên
ng` nó. Ngay cả cái lai quần kaki cũng ướt sũng với mo6` hôị
Bạch bước nhanh vào bấp vừa cố lách qua mẹ vừa nói:
- Ối trời, nóng gì mà nógn quá. Con phải ngâm nước mới được
Và nó đi thẳng đến bên vòi nưo8"c, chúi đầu vào chậu, mở vòi
thật tọ Nước cha/y tràn từ đầu xuốgn mặt xuống cổ. Sau đó Bạch
còn ke6 moềm vaò vòi nu8ớc uốn 1 hơi dàị Bà PT hét to:
- Hiểu Bạch! Mẹ đà bảo con bao nhiều lần rồi, đừng c' uống
nước vòi thế nàụ thật là không hợp vệ sinh. Tại sao nước lọc ở
nhà trên lại khôgn uống, đau bụgn chết.
HB ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đỏ gấc vì nắng cháỵ Nước cha/y từ
đầu tóc suoz6'gn làm nó không mở mắt ra được. NÓ vừa cưỜi vừ
vỗ ngực nói:
Con là ng` khoẻ nhất nà, mẹ biêt' nhờ cái gì không? Nhờ uốgn
nước vòi đấỵ
- Chỉ tổ nói nhảm! - Bà PT nói và liếc nhanh thằng con trai đà
con hơn mình lấy 1 cái đầu - Con làm gì mà cả ng` đẫm ướt mô
hồ thế nàỷ
- Dạ đánh banh - HB đáp - Mẹ biêt' khôgn học kỳ hai con sẽ
được chọn vaò đội tuyển bóng rổ của trường đấỵ
- Đánh banh à? - Bà PT có vẻ không hài lòng- Lúc nào cũng nghe
con n'ói chuyện đánh banh chứ không nghe đến học.
Hiểu Đan đứng ngoài cưa/ bếp, ném chiếc khăn vào cho Bạch.
- Em lau nhanh rồi bước ra khỏi đa6y ngaỵ Rau muốgn vừa rửa
xong bị em ngâm nước lại hỏng cả.
HB chạp lấy khăn, vừa đi vừa lau mạnh mái tóc. Bà PT pha/i hét
lên:
- Đi! Đi nhanh! Nước nôi tràn đây trên cổ văng tùm lum vô chảo
rau nữa nầỵ Ng` gì mà đến đâu cũng để bị rầy la cả.
HB đã ra đến ngoài bếp quay đầu lại nhìn rổ rau nói:
- Trời đất! Sao cứ ăn rau muống hoaì vậỷNgày nào cũng chỉ có
bao thứ này>
- Thế con định ăn gì bây giờ? - Bà PT hỏi giọng trách móc -
Nếu con chịu khó học han`h đàng hoàng 1 chút thi đậu được vào
trường công thì mẹ đà không phải tốn tiền đóng học phí cho con
học trường tự Cái tiền dôi ra đó mua thịt mua cá hay hơn
không? ĐÃ không biêt' thân còn đòi hỏi, còn chê rau muống.
Thôi làm ơn ra ngoài đị Chỗ này không pha/i chỗ con đứng. Vả
lại hình như mẹ nghe thấy có tiếng động ngoài cưả, chắc cha
con mới về tới đấy!
- Đuổi thì con đị HB nhún vai nóị NÓ liếc qua HD làm môt. cái
trề môi, cưỜi nói - Lúc nào con cũng làm xốn mắt mọi ng`. Thôi
để con đi xem màn "Đại chiến bọn ma quái vậy"
Bà PT không hiểu con trai nói gì, quay qua Hiểu Đan.
- Nó nói cái gì va6.y con?
HD châu màỵ
- Con cũng không rõ, chắc nói nói tiếng ló'ng như ... .... đi
làm toán đại số chẳng hạn
- Hữ, đi lam` toán? Nó siêng được như vậy à?
Bà PT châu mày- Sang năm đã lớp 12. Tiếp đó thi đại học Kho6gn
biêt' rồi nó lấy cái gì đi thi đâh nữạ Bà PT vừa đảo ca/I vừ
nói - Nếu nó mà chăm, chỉ như con thì mẹ đỡ biết chừng nàọ Con
trai gì đã lớn tồng ngồng cái đầu mà chỉ lo ăn với chơi thộị
Cha con lúc nào lại cũng `chiều, không biêt' lo cho con, cứ để
mặc nó..
HD yên lặng, vớ lấy rau bỏ vào rá, rồi đặt qua chiếc bàn cạnh
bếp. Nàng còn khá nhiều việc: lau chén đũa, dọn bàn ăn. yên
la9.ng nhưng không có nghĩa là đồng ý. Nàng lúc nào cũng bất
màn mẹ một chút. Mẹ lúc naò cũng vậỵ HB nó vừa về tới nhà lạ
mẹ mắgn. Thât. ra thì nó cũng đâu đến nỗi nàọ Ham chơi môt.
chut' thôi, nhưng mà ... Đo
nào có phải là khuyết điểm lớn? Chuyện thi vaò trường cấp III
nổi tiếgn trong tỉnh, rớt đã hơn môt. năm rồị Vậy mà mẹ cứ
nhắc lại hoàị Mà mỗi lần nhắc lại đay nghiến. May mà tính của
Bạch không ngang bướng, phản kháng, Chứ nếu là nàng, chắc
không chịu nổi đâụ
Không khí ở nhà bếp vừa ngột ngạt vừa nóng. Có lẽ vì bếp lò vì
muì dầu ăn. Hia mẹ con đứng chẳgn bao lâu mà mồ hôi đà vã ra
như tắm. Bà PT nhìn con gái nóoi
- Thôi co lên nhà trên trước đi, chuyện con` lại để mẹ lo chọ
À.. nhớ pha cho cha con 1 ly trà nhé.
Ở nhà trên HB ở trần trùng trục, đang nằm trên bộ ván gõ với
quyển tiểu thuyết kiếm hiệp trên taỵ Nó đang nga6'u nghiến đọc
HD bước tới nói nhỏ:
- Coi chừng mẹ trông thấy lại bị chửi nữa bây giờ.
- Suyt! HB đưa tay lên môi! - Chị Đan, chị xem thử đi nàọ Tiểu
thuyết htế này mới là itểu thuyết. So với loại chị đọc như trã
hoa nữ, Ngươi đàn bà yếu đuối, Ngộ nhận và Tham vọng.. hay hơn
gấp nhiều lần. Em bảo đảm với chị là chỉ cần ghé mát qua đọc
vài trang là chị sẽ mê tí, bỏ ăn bỏ ngủ. Chị biết khôgn, Bá
độc ma đầu đang quyêt' đấu với công chúa có quả tim bằng sắt.
Đây là đoạn sôi noểi nhất. Em phải thoe dõi kỹ đoạn này, xem
thư/ thắng bại về aị
- Có cả ma đầu yêu qúai và công chúa nữa ử Em đọc gì mà giốgn
trong truyện thần thoại vậỷ Đọc truyện nhi đồng à?
Khỉ thật! Em thế nầy mà đọc truyện nhi đồng à? Hiểu Bạch trừng
mắt nhìn chị, nó có vẻ bị đụng chạm tự áị cho chị biết tay Bá
Độc Nhân Ma nầy là một tay chuyên môn sử sụng độc dược Hắn còn
có thuật sai khiến rắn, hắn nuôi một loại rắn cực độc có tên
là Nhất Tuyến Vương trong tay áo khi nào cần thì tập trung ra
để sát hại kẻ thù. Chị biết không có một lần hắn đụng phải tay
Lạp Tháp thư sinh ...
- Cái gi thư sinh?
- Thì Lạp Tháp thư sinh, anh chàng này cũng là môt. tay ma đầu
giỏi vỏ công, lại biết cả thi phú. Hắn có htể đứng xa ba bốn
trượng phun đời dãi hại người ...
- Mày nói phun cái gì?
- Thì đờm nhớt phớt đấỵ Hắn chỉ cần nhổ toẹt môt. cái đờm nhớt
bay ra sẽ xuyên qua nug~ tạng kẻ đich đập vỡ cả xương. Bị
trúng món đòn này của hắn chỉ có nưo8'c chết thôị Còn bị chạm
it' thì cũng trọng thương liệt giường ...
HIểu Đang nghe Bạch nói phải phì cười:
- Chị chưa hề đọc qua những cuô&'gn sách đó. Nhưng chuyện độc
áo như vậy có gì hay đâu mà xem?
- Hừ, t.ai chị chưa xem, chứ xem rồi mới thấy nó cũng có những
cái hay lắm.
Bạch biện minh. Ngay lúc đó có tiếng động ở cửạ Lần này chắc
cha9'n là ông Minh Viễn (MV) về. HIểu Bạch vội ngồi ngay ngắn
lại nhét quyển tiểu thuyết kiếm hiệp võ cặp táo, rồi móc một
quyển bài tập Anh văn ra giả vờ như đang học. Trong khi HD thì
bưỚc tới bàn, rót sẵn ly trà nóng, món giải khát không thể
thiếu của chạ
Ông MV đà vào nhà, bước lên bậc thê m không để ý lắm đến mọi
ng`. HÌnh như ông đang có điều gì suy nghĩ. Ông đi một mạch
đến chiếc ghế mây có hữu hàng ngồi xuống. HB vội vã đứng dậy,
chạy đến xun xeo:
- Cha ơi, thầy thể dục cu/a con nói muốn đưa con vào đội tuyển
bóng rổ của trường.
- À
Ông MV nhìn B à môt. tiếng rồi thôị HD đã mang trà đến. Nhìn
să*'c mặt cha, nàng hiểu cha đang nghĩ ngợi, nên rụt rè đặt
tách trà xuốgn bà, thưa nhỏ:
- Mời cha dùng trà.
- À.
O6ng Minh Viễn lại à một tiếng mà không nhìn Đan. Ông yên lặng
thất lâu rồi như nhớ ra điều gì hỏi:
- Hiểu Bạch, mẹ con đâu rồỉ
- Dạ, mẹ đang ở trong bếp.
- Cpm còn chưa chín saỏ
- Dạ chín rồị HD nói - Con đang phụ mẹ dọn cơm đâỵ
HD vội vã bước vào bếp, bà Phương Trúc đà xào na6'u thức ăn
xong. HD vừa phụ mẹ ra dĩa vừa nói nhỏ:
- cha đã về rôi, nhưng hình như cha làm sao đấy mẹ ạ
- Thế à!
Bà PT lo lắng , Đan tiếp:
- Cho có vẻ nghĩ ngợi chuyện gì đấỷ
Bà Trúc nhìn Đan, rồi, chi đũa ra bàn ăn, gọi ĐAn ra mời cha
vào dùng cơm. Ông MV bước vào nog^`i xuốgn ghế, ông bưng chén
cơm lên mà như nghĩ cái gì, ông nhìn về phía vợ Bà PT chờ đợị
Bà hiểu ý chồng. Sớm muộn gì rồi ông ấy cũng sẽ nói rạ Bà thăm
dò trên khuôn mặt khắc khổ kia không có gì là sầu nãọ Trái lại
nó có vẻ như rạng rỡ hơn. Chuyện vui hay buồn đâỷ Chắc không
phải là chuyê/n buồn. Thăng cấp, tăng lương hay một cái g`i
đó? Chưa hẳn nhưng cũng có thể Cuối cùng bà không chịu được,
lên tiếng hỏi:
- Sao đấy ông? Chuyện gì thế?
- có 1 chuyện mà hẳn em không ngờ đưo8.c đâụ Ông MV nhìn vợ
thăm dò rồi tiếp. HÔm nay anh gặp lại 1 ng` bạn ở trạm xe
buýt.
- Ai vậỷ
Bà PT có vẻ căng thẳng hỏi chồng:
- Vương Hiếu Thành.
- Aỉ Bà PT có vẻ giật mình. Vương Hiếu Thành (HT) cũng đến xứ
Đài Loan nàỷ Thật ử!
- Sao lại không? Ông MV đáp - Dáng dấp hắn không thay đổị Có
điều mập hơN, chắc có lẽ hơn ngày trước cả chục ký. Thật anh
không ngờ lại gặp hắn. Bọn anh nói chuyện khá lâ%u, mới biết
hăn ở Hồng Ko6ng sang đây từ năm 1952. Ngoài ra còn một chuyện
nừa mà em chưa biết.
- Chuyện gì?
- Em có nghe ai nói đến cái tên Mặc Phi bao giờ chưả
- Mặc phi à? Bà PT suy nghì. Hình như đấy là bút hiểu của 1
hoạ sĩ thì phải
- Đúng vậỵ Ông MV gật gù. Đó là 1 hoạ sĩ. Mà là 1 hoạ sĩ rất
nổi tiếng. Đấy là bút hiểu của Vương HT đấỵ
- Saỏ BÀ PT như không tin Vương Hiếu Thành là Mặc Phị
- Đúng vậy! Ông MV đáp - Em không ngờ phải không? Em c' còn
nhớ cái thờ mà chúng ta con ở Trùn Khánh không? Lúc đó lũ mới
lớn chúng ta chỉ biết đàn ca hát xướng, sốgn vo6 tư buông
thả.. Bấy giờ anh đà nói với mọi ng` là anh ước mơ sau này sẽ
trở than`h môt. nhà nghệ thuật Còn hắn. Mỗi lân nghe như vậy,
hắn chỉ nhún vai dè bỉu "Lam` nghệ thuật ư" Com không đủ ăn áo
không đủ mặc Tại sao không chịu con.n nghề thương nghiệp. Cậu
Viễn, cậu thử nghì xem nàọ Hội hoạ, chỉ học để tiêu khiển chứ
ích lợi gì. Vậy mà ba6y giờ hắn đã là 1 hoạ sì no6?i tiếng,
còn anh?
Ông MV đưa mắt nhìn lên bàn cơm. Trên bàn chỉ có 1 đĩa rau
luo6.c, môt. điã đậu phụ xào thịt băm. Tất cả chưa đủ khẩu
phần cho 1 m`inh Hiểu Bạch chứ đừng nói ... Ông chợt cắn nhẹ
môi thât' vọng với nụ cười buồn.
- Quả thât. Định mệnh là 1 thứ gì trớ trêụ
Bà PT hiểu rât' rõ cái câu nói "Định mệnh là một cái gì trớ
trêu" of chồng. Bà yên lặng với bao tình cảm bàng hoàng trong
tim. Vương Hiếu Thành! Bà làm sao quên được cái dáng dấp bình
thản.. bình thản đến độ như bất cần đời của hắn. Môt. thứ gàn
gàn, dở dở, ương ương. Lúc nào cũng cười được. Ngày nào cũng
kéo MV đi chơị. vậy mà.. ờ.. Khôgn biêt' bây giờ hắn có như
ngày xưa không(o) nhỉ? PT o làm sao quên được cái triết lý về
tình yêu của hắn " Pha/i cưới hết mấy cô gái đẹp tre6n cõi đời
nàỵ Bằng không ở giá hay hơn"
Bà PT chơt. liếc nhanh nhìn cho6`ng. Bà đã nhận thấy có cái gì
o vui nơi chồng. Bao giờ cũng vậy khi gặp chuyện bất mãn, buồn
đời, đôi mày of cho6`ng như châu lại, đôi mắt như lạc lòng.
Bà PT muốn phá tan cái o khí đó, bà rụt rè hỏi:
- anh ấy đã lập gia đình chưa anh?
- Rồị Ông MV đáp. Hắn mới lấy vợ chưa được bao lâụ Một co& gái
bản xứ, HT quả là 1 tay thông minh. Bao giờ có sự nghiệp vững
chắc mới cưới vợ Bây giờ cái gì cũng tốt đẹp cả. Sáng nay gặp
hắn ở trạm xe buýt , vì bận rộn quá, Hắn có chuyện đi gâp nữa,
nên vội vã chia tay chưa nói gì được nhiềụ Nhưng mà anh cùng
kịp mời hăn và bà xã, thứ bảy này đến nhà chúgn ta dùng cơm
Bà PT buôt. miệng kêu lên. HÌnh như có cái gì làm bà sợ hãị
Đưa mắt nhìn quanh nhà ngoài, trang bị cù kỹ, vách cửa mục nát
thấm nước hoen ố chỉ cho ng` ta thấy những cái nghèo nàn xơ
xác của chủ nhà. Đã lâu rồi, hình như mấy năm liền căn nhà này
không hề đón khách đến dùng cơm. VHT 1 ng` bạn cũ thân
thie6t'. Nhưng mà.. Bây giờ anh ấy đã là 1 hoạ sĩ nổi danh.
Hă/n phải khá giả và như thế.. Chắc chắn là khó có thể thích
ứng với cái nghèo kho6/ của gia đin`h nàỵ Đó là chưa nói đến
cái co6 vợ mới cưới của anh tạ
- Ỗ! Thât. tình anh không ngờ. - Ông MV có vẻ không quan tâm
la9'm đến cái bơ phờ của vợ nói tiếp - Nhanh thật! Mới đấy mà
đà 20 năm. Cái tình bạn cù kỹ kia cần trân trọng. Có nhiều thứ
để ôn lạị Lúc trước anh còn nhớ. Anh và hắn khăng khít như đôi
sam. Hẳn em còn nhớ chứ? Vui đuà có nhau! Ồ! Ne6'u lúc đó anh
không say mê hội hoạ Có lẽ..
Ông MV đang nói nửa chừng chợt ngưng lạị Giọng như tắt nghẹn
khi ánh mắt o6ng dừng lại trên mâm cơm. Bà PT liếc nhanh
chồng. Môt. cảm giác nặng nề căng cứng trong lòng. Bà hiểu
được cái thất ý cu/a cho6`ng. Bạn bè ngày cũ nay đã than`h
công. Còn chàng? Chỉ có đôi bàn tay trắng. Cái thất ý đó như 1
thứ bệnh truyền nhiễm. Bà PT đưa mắt nhìn mâm cơm, chơt. nhiên
không còn thấy dod'i chút nàọ
- Tối thứ bảy, anh mời họ đến dùng cơm tốị Em cố làm thêm 1
vài món ăn.
Ông MV kết thúc câu chuyện bằng môt. lời khẳng khái o nghĩ
ngợi làm bà PT lúng túng.
- Em cảm thấy là.. cái chuyện mời cơm.. mình như là.. anh
biêt' đấy chuyện chi tiêu trong gia đình phải dè xẻn lắm mới
tạm đủ. Mời 1 bữa cơm khách it' ra cùng tốn trêntrăm bạc, em
sợ là..
- Thì em phải có biện pháp, du di cái mục khác không cần sang.
- Biện pháp? Làm gì có biện pháp? Trừ trường hợp có quyển sách
ước ra, nếu không? Còn cách nào nữa đâụ Môt. đồng tie6`n không
the6/ chẻ hai được. Mua goạo thì nhịn than và ngược lại thôị
Sau bữa cơm, ông MV đi về phòng khách, ngồi tựa trên ghế mây,
cầm tờ báo trên tay rất lâu mà không lât. trang. Có nghĩa là
ông ấy chưa hẳn để tâm tre6n tờ báọ Sao vậỷ Phải chăng vì sự
xuất hiện của Ht? Môt. ng bạn cù thôi nhưng mà.. ng` bạn cù đó
đã mang đến bao nhiêu ký ức đẹp ngày xưạ PT mài bây giờ vẫn
không làm sao quên được cái giọng nói rốn rảng của hắn.
- Thế nàỏ Qúy vị quyết định lấy nhau à? Tôi từ xưa đến giờ là
kẻ chủ trương phản đối hôn nhân. Vì hôn nhân là ràng buo6.c là
gôgn tù. Nhưng nếu qúy vị đà quyết lấy nhau thì tôi đành phải
dod'ng vai ng` chứng thôị
Và quả thât. như vậỵ Thành đà là ng` chứng cho cuộc hôn nhân
cu/a hai ng`. Khôngphải chỉ 1 cương vị đó, mà Thành còn bao cả
moi thứ. Đúng là 1 ng` bạn tốt.
Và bây giờ.. kẻ chủ trương phản đối hôn nhân kia cũng đã lập
gia đinh`. Vâng! Ho6n nhân là gôgn cùm, là tù ngục nhưng mà
gần như con ng`.. đến 1 luc' nào đó đều tự nguyện mang chiếc
gông cùm kia vàọ
- Trong lúc bà PT đứng lặng suy nghì, thì HD đà nhẹ nhàng bước
tới kề tai bà nói nhỏ
- Mẹ ơi, mẹ nhớ đừng quên cách tháo gỡ the6' bí giúp con nhé.
Bà PT bàng hoàng. Thực tế quay trở lạị Cách tháo gở Vâng, phải
giúp con. Con gái đà lớn cần phải giao tiếp, kho6ng the6/ đe6/
nó mât' mặt . Còn cho6`ng muốn tiếp đài bạn bè cũ. Cùgn không
thể kho6ng có. Phải tìm biện pháp. Bà PT đứng thẳng ng`, lòng
đầy rối rắm.
HD cúi đầu đi qua trước mặt ông MV. Nó kéo cách cửa mỏng vào
phòng riêng. Trước khi đi bước vào trong còn quay lại nhìn mẹ
đầy tin tưởng kèm với 1 nụ cườị Ông MV thì đang xem báo, chợt
bỏ xuống chau mày nói:
- Cái con Hiểu Đan nói làm gì mà rón rén vậy hử
- Ỡ.. ờ naò có gì đâu anh?
Bà BT ngẩn ra nhìn về phía của phòng của hD và nóị Quần áo con
gái đà cũ. Mot^ chiếc áo mới không biêt' khoảng bao nhiêu
tiền. chắc con so6' không nhỏ Đã lâu lắm rồi, bà không hề ghé
qua mấy cửa hàng vải sổ may mặc Phải chi có tiền.. cũng nên
sắm cho Đan một chiếc áo dài trắng. Một chiếc áo màu trắng
thôi, thêu thêm 1 tí hoa ở mép. Đột nhiên bà PT đứgn bât. dậỵ
Chiếc áo dạ hội trắng viền hoa bên mép? Hình như.. hình như
trong ký ức bà nhớ là ở đâu đâỷ Niềm vui thoáng nhẹ, và vội vã
chạy vội vào tủ áo, kéo chiếc va ly cũ kỹ nặng triũ rạ Ông MV
ngạc nhiên quay qua nhìn vợ
- Em làm gì thế?
- Dạ. dạ không có gì cả. Bà PT liếc nhanh về phiá chồng nói -
Em.. em chỉ định tìm 1 món đồ.
Sau đấy bà mở va ly, cẩn tha6.n lấy mấy xắp áo ở rên rạ Cuối
cùng rồi cũng tìm thấy đồ vật cần tìm. Một chiếc robe màu
trắng, trên có điểm nhừng hạt kim tuyến nhỏ. Bà lấy ra rồi kh
- Em làm gì thế?
- Dạ. dạ không có gì cả. Bà PT liếc nhanh về phiá chồng nói -
Em.. em chỉ định tìm 1 món đồ.
Sau đấy bà mở va ly, cẩn tha6.n lấy mấy xắp áo ở rên rạ Cuối
cùng rồi cũng tìm thấy đồ vật cần tìm. Một chiếc robe màu
trắng, trên có điểm nhừng hạt kim tuyến nhỏ. Bà lấy ra rồi
khoá kỹ va ly liạị Vừa định mang ngay vào phòng HD. Nhưng vừa
ngẩng lên đà thấy chồn chăm chú nhìn. Bà lúng túng giải thích:
-Em định ... mang cho HD nó sửa mặc
- À
Ông MV vẫn không rời mắt. Ông nhìn vợ với cái nìn suy nghĩ
càng khiến bà PT lúng túng hơn. Bà không hie6/u nghĩ sao không
muốn đi vào phòng riêng của con gái nữa mà chỉ gọi lớn vào
trong.
- Hiểu Đan!
HD nghe mẹ gọi bước ra, bà PT đưa chiếc áo mới tìm cho Đ nói:
- Con xem thử chiếc áo này có thể sửa lại mă;c không? Ne6'u
được mẹ sẽ sửa cho con.
HD đỡ lấy chiếc áo mở ra xem. Chie6'c aóo bằng tơ mịn mềm như
suo6'ị Những hạt kim tuyến lấp lánh, cô bé tròn mắt có vẻ
thích thú;
- Mẹ ơi, áo này là of mẹ phải không? Tại sao con 0 biết vậỷ
Thế mà con cứ tưởng lúc trước mẹ chỉ mạc áo dài thôị Ồ, mẹ còn
mới quá phải không mẹ? Con mặc hẳn sang quá đấỷ
- Thì cứ amgn vào trong mặc thử cho mẹ xem nàỏ
HD ôm lấy chiếc áo đi thẳng vào trong có vẻ vui thích. Bà PT
nhìn theo 1 cách cảm đô.ng. Luc' quay lại bà chợt bắt gặp ánh
mắc of chồng. Đôi mắt nghiêm khác làm bà phải phân bua:
- Con nó không có lấy 1 cái áo đẹp để mặc mà nói thì đã khôn
lớn. Em đà nghì hết cách mà 0 còn cách naò khác hơn.
- Phải vậy thôị Ông MV chua chát - Chứ em để dành làm gì?
Bà PT cảm thấy bứt rứt:
- Copn gái nay cùng đã mười tám tuo6?ị Nó cân phải mặc áo đẹp.
- Chứ tối ngày cứ mặc đồng phục mãi cùng 0 được
- Ai bảo nó xui xẻo chui vào cái gia đin`h này làm chị Ông MV
sa sầm nét mặt - Con g'ai đẹp đẽ mà cha mẹ lại quá nghèọ.
- Anh Minh Viễn! Sao anh lại nói những điều như vậỵ Anh nói
htế với ý nghĩ gì?
Ông MV chưa kịp lên tiếng thì HD đã bước rạ Kho6ng khí căng
thẳng giữa 2 ng` tạm lắng. Đan đà mặc chie6'c robe trắng của
mẹ NÓ bước chậm rài cố tình cho mẹ ngắm. Đan đẹp như 1 nàng
tie6n, tre6n môi điểm nụ cười nhẹ
- Mẹ thấy con thế nàỏ
Bà PT nga6?n ra ngắm con. Mắt bà1 chợt nhòa đị Con bé đẹp 1
cách thanh tao thoát tục Nó gio6'ng như 1 cách hạc trắng. Một
cô gái đà trưởng than`h. BÀ PT co6' nén xúc động đang dâng cao
trong lòng, bước tới mân mê vạt áo of con. Chiếc áo có vẻ hơi
rộng 1 chút. Bà nhận xét.
- Con gầy hơn mẹ lúc trẻ nhiềị Phần eo phải thắt vào 1 chút.
Còn cái nơ trên cổ hơi xưa đấy, bây giờ nên mở rộng cổ áo hơn.
- Khỏi cần mẹ ạ HD nói - Con thích khiểu cổ áo này, con cũng
thích những doá hao nhỏ thêu bên biên áọ Ồ mẹ thấy không?
Chiếc áo này đẹp quá.
HD xoay ng` 1 vòng, Sự vui thích làm cô bé quên cả sự hiện
diện của chạ Chà là 1 ng` đàn ông khá nghiêm khắc. Tới chừng
nó nhớ sực rạ NÓ mới đứgn yên lại thẹn thùng hỏi:
- Cha ơi, cha thấy con thế nàỏ
Ông MV châu mày nhìn Đan. Hình như ông định nói đều gì đó lại
thôị Ông quay sang nhìn bà PT, ánh mắt nhịn nhục của vợ làm
ông không đành lòng.
- Ồ, coi cũng được. Ông nói - Dep lắm!
Bà PT đẩy con vào trong:
- Con cởi ra đi, đưa lại để mẹ sửa môt chút!
- Mẹ ơi, tuyệt vô cùng.
HD nói 1 cách xúc động, nó ôm lấy mẹ siết nhẹ, rồimới chịu bỏ
đi về phòng riêng.
Còn lại bà PT và chồng nhìn nhaụ Hai ng` như có tâm sự gì đó.
Khôgn khí có chút căng thẳng. Thật lâu bà PT mới khẽ ho 1
tiếng, ro6`i cười gượng nói:
-Thôi được, dù gì chiếc aó này bây giờ cùng là of con rồị Anh
MV, anh hiểu chọ Con nó cần áo mặc, bất đắc dĩ em phải làm
thế.
- Anh có nói gì đâụ Ông MV có vẻ lúng túng - có điều đó là
môt. bất ngờ.. Anh không biết là em đà giữ chiếc áo kia bao
nhiêu năm naỵ
- Mình vải đẹp như vậy, bỏ thì tiếc.
- Nếu không pha/i chỉ là min`h vải, chưa hẳn em đà vứt đi được
Ông MV tiếp với 1 thái độ lạị Bà PT chợt bâng khuâng:
- Anh Minh Viễn, anh nói như vậy là saỏ
- Không có gì cả!
Ông MV quay ng` lại, nhặt tờ báo lên như chăm chú xem, nhưng
giọng nói sau tờ báo vang ra thât. xa lạ
- Thì nó là con g'ai of em, em muốn diện cho n' thế nào tuỳ em
chứ.
Bà PT sững sờ nhìn chồng. Giữa bà và ông MV như bị ngăn cách
bởi trang báọ Chợt nhiên bà rùng mình. Bà cảm thấy trang
gia6'y báo mỏng manh kia chợt biến ra to dần, nó dầy hẳn lên
và trở thành một bức tưỜng lớn ngăn c'ach giữa 2 người. |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|