COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương 29 |
 |
Dan trong cơn mê kinh hoàng: nước mắt của mẹ
, giọng nói nghiêm nghị của cha và lời yêu cầu tha thiết của
Phong .... trở mình nàng ôm gối thút thít khóc. Gương mặt của
cha mẹ và Phong cứ mãi lờn vờn trong trí nàng cãi vã, xin xỏ,
thuyết phục , khóc lóc ... tiếp tục dè nặng tim nàng dến nỗi
phải nghẹt thở. Bỗng 1 c'anh tay nắm lấy tay nàng lay mạnh và
khẽ gọi :
- Chị ơi , chị !
Nàng dụi mắt tỉnh dậy -- có việc gì xảy ra saỏ cây dèn bàn vẫn
còn sáng , bên ngoài trời tối den, ngồi dậy nàng thấy mình vẫn
còn mặc bộdồ di học khi chiềụ Dấu nước mắt chưa khô trên gốị
Bạch dang ngồi mép giường nhìn nàng, nàng hãy còn ngái ngủ
- Việc gì vậy, sao em chưa ngủ Mấy giờ rồi ?
- 2 giờ khuya rồi
- Em còn ở dây làm gì ?
- Em ve6` dến nhà chỉ thấy mình chị cha mẹ di dâu mất rồi
Nàng thảng thốt hỏi :
- Cha mẹ không có ở nhà saỏ
- Di dâu mất tiêu chẳng còn ai hết!
Dan lắc dầu dụi mắt. Cặp mắt sưng húp tứ chi rũ riệt. Sao vậy
kià? Nàng cố moi trí nhớ lại, thì ra cha mẹ dã cãi nhau rồi
cha bỏ dị Mẹ dánh nàng rồi lại khuyên lơ .... Nàng bỏ chạy vào
phòng, nằm vật lên giường tức tưởi khóc. Nàng gì xảy ra sau do
n àng không biết dược vì dã thiếu ngủ. Mẹ ra di lúc nào, cha
vẫn chưa về saỏ Bạch có vẽ cũng di rong mới về. Chắc chắn thế
vì dã 2 giờ khuya rồi! nàng hỏi :
- Em di chơi bao giờ vậỷ
Bạch chu miệng
- Lúc em . và chị ôm nhau khóc
- Chị chẳng biết mẹ di dâu từ bao giờ, chắc di tìm cha là phải
- Tìm gì lâu qúa vậỷ cha mẹ chưa bao giờ di dâu lâu dến thế, 2
ngày nay có chuyện gì rắc rối làm sao ấy ?
- Còn em cũng mới di dâu về dó hả
Hắn chỉ nhún vai không dáp. 2 hàng lông mày dậm chau lại, môi
trề ra, mắt sáng lên như dang bực tức diều gì. Hắn ngước mặt
lên hách dịch nói
- Chị cứ yên tâm . Ai mà ăn hiếp chị em không tha dâu
- Dan ngơ ngác . Câu nói ấy với sự về muộn của hắn có sự quan
hệ gì dâủ ngày nay thật lắm chuyện rắc rối1 người nào cũng có
thái dộ khác thường! nàng không hiểu hỏi:
- Em nói gì lạ vậỷ có ai ăn hiếp chị bao giờ dâủ
Bạch vỗ ngực mắt trợn to giận dữ nói :
- Bây giờ em chưa có bằng chứng rõ rệt nên chưa ra tay sợ vấp
phải lỗi lầm. Chị dể coi, em mà có bằng chứng rõ rồi thì dù
cho nó là tên gì di nữa ông chủ lớn chủ nhỏ tổng giám dốc hay
phó tổng gíam dốc cũng mặc, em sẽ sửa hết cho mà xem . Hứ tụi
em bộ dễ ăn hiếp lắm saỏ 12 con rồng này dều có tên tuổi, có
võ nghệ như ai, nó có dám chơi xả láng với tụi em không?
- Em nói gì nghe lạ qúa vậỷ 12 con rồng là trò trống gì?
- Trò trống gì ? chị hỏi thật qúai gở! tụi em 12 anh em gọi 12
con rồng chớ sao lại gọi là trò trống. Chị biết không, em chỉ
cần hô 1 tiếng thì dàn em sẵn sàng ra tay liền
- Ra tay làm gì?
- Bà này thật ngớ ngẩn! dánh lộn chớ còn làm gì
- Dánh lộn à? em muốn dánh lộn với ai, mà tại sao có chuyện
như vậy
- Ai mà ăn hiếp chị em mình thì dánh
- Có ai ăn hiếp chị em mình dâủ
Bạch chau mày:
- Bây giờ thì chưa phải lúc dể nóị Thời gian sẽ biết . Em cho
chị biết sơ là dừng nên vội tin người qúa, chẳng hạn như anh
Phong
Dan ngơ ngác:
- Anh Phong? tại sao co chuyện dính líu dến anh Phong?
Bạch hứ 1 tiếng
- Chị cứ nhớ như vậy là dược . Ảnh dàng hoàng thì thôi nếu lưu
manh thì sẽ biết tay em
Dan không hiểu gì về những câu nói ấy Nàng dưa tay vén tóc,
nhìn dồng hồ trên bàn dã 2 giờ 30 mà cha và mẹ vẫn chưa về.
Lòng nàng vẫn còn dang rối bời thì tâm trí dâu dể phân tích
những lời nói lạ lùng của em. Bởi vậy nàng chỉ nói cho qua
chuyện
- Em thì ngày dêm chỉ biết lo có chuyện dấm dá Anh Phong không
phải hạng người như em tưởng
Bạch hứ thật to
Nói xong hắn quay người di ra khỏi phòng. Ngày mai còn phải
vác sách dến trường nên phải di ngủ sớm, Hắn ngáp 1 c'ai thật
dài, bụng dói cồn cào khó chịu hắn ló dầu vào phòng hỏi
- Chị ơi, ở nhà còn gì ăn không chị ?
Dan dứng dậy vào nhà bếp mở gardemange thấy còn có bát cơm
liền hỏi
- Còn cơm em có ăn không?
- Ăn chớ có dớp là dược rồi
- Chờ chị chiên cho nhé, Ăn nguội vào sợ dau bụng dó. Hết
trứng rồi, chị phải dổ nhiều dầu mới dược
Cơm chiên trứng! 3 tiếng ấy như mùi thơm của cơm chiên làm
nghẹt mũi hắn khiến dịch vị tiết ra ào ạt nên bụng càng cồn
cào hơn. Dan dến bên lò nhún vai vui vẻ bảo
- Lò còn than bắt chảo lên dổ dầu vào tí là xong. Chiên với xì
dầu nhé em
- Làm gì cũng dược
Dan làm 1 bát cơm chiên xì dầụ Bạch rắc lên ít tiêụ Ăn 1 miếng
hắn chắp chắp khen:
- Tuyệt lắm chị ơi, ăn với em di
Dan không muốn ăn nhưng thấy cái vẻ ngon lành của hắn cũng
phát thèm, cơm tối nàng chưa ăn, chiều về chỉ khóc ngất nên
giờ này thấy dóị. Nàng lấy chén sớt nửa bát cơm của Bạch , 2
chị em ngồi ăn 1 c'ach ngon lành
Trúc về dến nhà, nhẹ tay mở cửạ Khi di qua nhà bếp, bà nghe có
tiếng dộng bên trong liền ghé mắt vàọ Dan ngồi trên chiếc ghế
dẩụ Bạch ngồi bệt dướt nhà, 2 chị em dang a*n cơm thật ngon
lành, 2 khuôn mặt trẻ hơi xanh tạo nên 1 cảnh thật dầm ấm làm
bà sung sướng muốn chảy nước mắt. Chỉ cần nhìn bức tranh ấy bà
cũng dủ hạnh phục lắm rồi . 1 dời làm mẹ không ao ước gì hơn
bằng cảnh ấỵ Nhưng hôm nay gia dình bà dang biến loạn, liệu
cảnh ấy còn diễn ra bao lâu hay sẽ không bao giờ còn nữả Bà
chớp mắt mấy cái rồi nước mắt trào ra
Dan phát hiện ra mẹ trước :
- A, mẹ về. Mẹ di dâu khuya vậy ?
Bạch thấy vội dặt c'ai bát không xuống dất
- Cha dâu mẹ
Bà chẳng hiểu ông ta di dâu, sao giờ này chưa về? hay là như
lần trước di uống rượu dâu rồi, Bà nhìn 2 con lộ vẻ mệt mỏi
nói
- Mẹ cũng chẳng biết, 2 con còn dói nữa không?
Bạch
- No " thảm" rồi
No " thảm " rồi ! no mà còn " thảm " nữa! tiếng lóng của trẻ
con thật ngây thơ dễ thương vô cùng 1 dứa con tốt mà bà không
mấy quan tâm. Bà nói :
- - Di ngủ di Bạch kẻo ngày mai con còn di học
- OK
Hắn chui vội vô phòng. Cặp mắt cứng ngắc không còn mở rạ Hắn
ngã mình lên giường ngáp dài, giầy chưa cởi mắt dã nhắm
nghiền, Cánh tay Sương Sương dễ yêu lạ dôi môi chín mùi ...
Như Phong dáng dời ... lại ngáp dài, trở mình, hắn thiếp ngủ!
Da rửa chén xong, ngẩng dầu lên, mẹ nàng vẫn còn dứng ở cửa lo
lă"ng nhìn nàng. Nàng rửa tay , bước lên tấm tatami
- Mẹ dang nghĩ gì vậy ?
- Vào phòng, mẹ có tí việc muốn nói với con
Chuyện cũ lại dến nữa! nàng cắn môi, lẵng lặng theo mẹ vào
phòng Trúc ngồi xuống mép giường, nắm tay nàng kéo xuống cho
ngồi dối diện bà. Bà quan sát nàng khá kỹ: thật dẹp dễ thương,
trong trắng và ngây thợ Cặp mắt den giống mắt của Mộ Thiên như
dúc , sao Phong chẳng tìm thấy diều nàỷ Ngắm 1 lúc thật lâụ bà
châm rãi hỏi
- Dan con không thể nào xa Phong thật sao:
Nàng gọi nhỏ
- Mẹ !
Bà thở ra
- Vậy thì mẹ sẽ bằng lòng cho con làm theo những gì con muốn
- Ồ, mẹ
Nàng ngước mặt lên, gương mặt lo âu và vui mừng lẫn lộn, lời
nói ấy thật ngoài sức tưởng tượng của nàng, nàng hoài nghi:
- Mẹ thật thế saỏ
Bà dáp khẽ
- Mẹ dã suy nghĩ lắm rồịPhong là người thanh niên có tính kiên
nhẫn và chung tình Mẹ không còn có thành kiến như trước nữạ
Con dược tự do di lại với nó, dừng buồn nghe con
- Ồ mẹ, mẹ
Nàng b'a nhanh vào cổ mẹ úp mặt dầy nước mắt vào má mẹ nói
- Mẹ ơi, mẹ tốt qúa! mẹ thương con nhiều lắm
Bà dẩy nàng ra:
- Thôi, di ngủ di dể mai còn di học. con còn phải lo thi vào
dại học nữa dó nhé
Nàng luyến tiếc không muốn xa mẹ, hôn lên má mẹ 1 cái thật kêu
rồi nói :
- Mẹ cũng dừng buồn gì nữa nghe mẹ
- Mẹ sẽ không buồn gì nữạ Bao nhiêu gút mặc trong lòng tự mấy
năm dã dược gỡ hết rồi thì mẹ có gì dáng buồn nữa dâụ Mẹ chỉ
sợ những thắc mắc mớ khó giải quyết mà thôị À, thôi con di ngủ
di, dể mẹ còn suy nghĩ nhiều việc
Nàng lo lắng nhìn mẹ :
- Dừng nghĩ~ trở lại cái thành kiến nữa nghe mẹ !
Bà cười rồi mắng yêu:
- Con này quỷ thật, di ngủ dị Nhớ dóng cửa kẻo lạnh dó nghe
Dan ra khỏi phòng Trúc mới ngã người lên giường bắt dầu suy
nghĩ mọi việc Minh Viễn di dâu giờ ngày vẫn còn chưa về? Những
lời nói của Mộ Thiên vẫn còn văng vẳng bên tai bà, bây giờ dã
rõ mọi việc bà mới thấy hối tiếc vì dã phí gần nửa dời người
dể th`u hận 1 chuyện thương tâm. Tuổ trẻ bao giờ cũng nông
nổi! Giá như ngày trước không có m`u qúang nghe lời người dàn
bà â['y thì hôm nay sẽ ra saỏ Bà mở mắt nhìn trần nhà rồi nhắm
lạị Nhắm lại rồi mở ra 3 giờ 10, 3 giờ 20 ... trời sắp sáng
Minh Viễn chưa về? cầu mong anh không có việc gì bất trắc xảy
ra, Anh về, em sẽ dem tất cả mọi việc kể lại cho anh nghe . Bà
nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy
mặt trời dã lên cao, cả nhà im phăng phắc. Bà ngồi dậy, cái
mềm trên mình dã tuột xuống giường. Ai dắp mềm cho bà? Minh
Viễn vẫn chưa về cơ mà. Bà ngồi ngay lại, lắc dầu cố tìm sự
tỉnh táo . Dồng hồ trên bàn chỉ dúng 9 giờ, như vậy dã quên
làm thức ăn sáng cho các con rồi, bà cất tiếng gọi
- Dan!
Không 1 tiếng dáp lại
- Bạch!
- Vẫn lặng thinh. Chúng dã di học hết rồi saỏ Bà dứng dậy, dến
bàn thấy 1 miếng giấy nhỏ chữ viết rõ ràng thật dễ thương
" Kinh mẹ
Phần ăn sáng của mẹ con dậy trong lồng bàn. Cháo hơi khét ở
dưới dáy nồi, mẹ dừng trách con nghẹ Cha vẫn chưa về . 2 con
di học
Chúc mẹ ngon giấc
Con của mẹ
Dan"
Trúc dể miếng giấy xuống bàn, mệt mỏi ngồi vào ghế, DAn thật
là dức con có hiếu biết ý mẹ và biết lo cho mẹ Bà không còn
cách nào dể diễn tả hết tình yêu của mình dối với con. Rất may
sút nữa bà dã cướp mất hạnh phục con mình. bà 2 tay bóp trán
suy nghĩ, bỗng dứng phắc dậy, Minh Viễn dâủ chưa bao giờ anh
ấy bỏ nhà di suốt dem như vậy!
Bên ngoài tiếng còi xe hơi vang lên rồi có tiếng gõ cửa thật
mạnh. Ba hoảng lên, hay là Minh Viễn dã xảy ra tai nạn gì rồị
Bà vội vàng chạy di mở cửạ Bên ngoài Hiếu Thành dang dìu Minh
Viễn xuống taxị Ông ta say mèm không còn biết dầu duôi gì nữạ
! Trúc hoàn hồn, thở ra nhẹ nhõm
- Ồ, ảnh ở bên anh saỏ
Bà mở lớn cánh cửa rồi phụ với Hiếu Thành dìu Minh Viễn vào
nhà. Mùi rượu nồng nặc tiếng lầm bầm, chửi bơ"i vu vơ xen kẽ
giữa tiếng ngáy khò khò Trúc dắp mềm cho chồng rồi nhìn Hiếu
Thành hỏi
- Ảnh uống ở dâu mà say thế này anh?
- Tôi chẳng biết vì 1 giờ khuya ảnh mới dến tôi thì dã say mèm
rồị Ảnh vừa khóc vừa hát vừa nói lảm nhảm , múa may phá phách
mãi gần sáng, ói mửa rồi mới ngủ yên, tôi sợ chị nóng lòng nên
cố gắng dem ảnh về
Trúc gục gặt dầu, mời Thành ngồi xuống ghế, Bà dịnh chế trà
mời Thành nhưng bình dã ráo khô nên dành thôị Thành hiểu ý bà
nên nói
- Nước nôi gì cho khách sáo chị chúng ta hãy ngồi nói chuyện
di
Trúc ngồi xuống ghế, bao nhiêu câu hỏi trùng trùng diệp diệp
trong dầu bà. bà vuốt mặt thở ra
- Thật là khổ, tôi chẳng còn biết nói sao! trước kia có bao
giờ ảnh biết uống 1 tí rượu dâu thế mà bây giờ, hở ra là uống
rượu uống dến nổi say mèm không còn biết gì nữa!
Bà chống tay lên trán , dau khổ lắc dầu Thành trầm ngâm nói :
- Chắc chị dã biết sự liên hệ giữa Mộ Thiên và Phong:
- Bà bỏ tay xuống, gác lên dầu gối, nhìn thẳng Thành
- Tối qua tôi dã gặp Mộ Thiên!
- Thế à!
Thành càng ngạc nhiên hơn trước vẻ mặt trầm tĩnh của Trúc. Bà
không có vẻ gì oán hận . xúc dộng hay bực tức mà chỉ hơi âu
sầụ Sự âu sầu hiện rõ trên 2 hàng lông mày và duôi mắt dã biến
dổi gương mặt bà thành 1 vẻ dẹp khác thường Thành thắc mắc
- Anh chị dã nói chuyện với nhau rồi!
- Vâng, nói với nhau rất lâu, nhất là chuyện của Phong và Dan,
chúng tôi dã tìm dược 1 kết luận tạm thời, theo tôi thì dể cho
chúng tự do di lại với nhau, tuy nhiên việc cưới hỏi vẫn chưa
dịnh dược vì Dan còn phải thi vào dại học còn về thân thế của
nó thì .....
Ba nhìn Minh Viễn nằm trên giường rồi thấp giọng:
- Chúng tôi cho rằng giữ bí mật tốt hơn là tiết lộ chỉ sợ Minh
Viễn ....
Bà nhìn Minh Viễn rồi nín thinh Thành hỏi
- Chắc chị và Mộ Thiên dà nói tất cả mọi việc rồị Câu chuyện
quá khứ ấy của anh chị tôi dã kể cho Mộ Thiên nghe mấy hôm
trước nên ảnh dã hiểu sự thật. Mưu sự tại nhân thành sự tại
thiên, con người làm sao cãi lệnh trời hả chị ! Nhưng thôi ,
việc dã qua rồi, chúng ta nên bàn chuyện hiện tai và tương lai
là hơn. Có lẽ chị cũng biết lòng chân thật của tôi dối với chị
từ lâu như thế nàọ Bởi vậy bây giờ nếu chị không trách tôi xin
hỏi chị 1 diều
- Diều gì vậy anh ?
- Dó là chuyện giữa Mộ Thiên và chị
Trúc ngạc nhiên
- Giữa tôi và Mộ Thiên?
- Vâng, dó là câu chuyện dau lòng mà 2 người dã hiểu lầm nhaụ
Bây giờ mọi việc dã minh bạch, óan giận nhau không còn thì
chẳng lẽ cứ tiếp tục cái cảnh mỗi người mỗi ngã nữa saỏ Theo
chị nghĩ sao vê việc ấy ? Tôi nói thế là vì tôi thực lòng,
muốn lấy sự hạnh phúc của bạn bè làm nên sự sung sướng riêng
mình
Trúc nói nhỏ
- Vâng tôi hiểu ý anh lắm bạn bè chúng ta lúc trước ở Sa Bình
Bá bây giờ mỗi người một nơi biết câu chuyện thương tâm nay
chỉ còn duy nhất có anh. Tôi thiết tưởng rằng anh là người
hiểu rõ hơn ai hết
Bà nhìn Minh Viễn rồi tiếp:
- Bao nhiêu năm nay sống với Minh Viễn tôi dã nếm mùi gian
khổ. Minh Viễn cũng dã hy sinh cho tôi qúa nhiều Gần 20 năm
chăn gối, xin thú thật với anh rằng tôi chỉ c'o tình vợ chồng.
bổn phận làm mẹ không hề có chút tình yêụ Bởi vậy cảm tình cửa
tôi dối với ảnh là 1 thư" cảm tình trách nhiệm dược tập thành.
Tôi không hiểu ảnh có nhận biết diều ấy không?
Thành gục gặc dầu, Trúc tiếp tục
- Như tôi dã nói, sống với Minh Viễn là 1 bổn phận bổn phận
muốn nói ở dây là dáp lại công ơn của ảnh dã cứu tôi và bổn
phận của 1 người mẹ Bởi vậy bỏ Minh Viễn ra di thì tôi là
người vong ơn, Hơn nữa gia dình 1 khi tan rã thì con c'ai ra
saỏ Dã là cha mẹ lúc nào cũng phải có trọng trách dối với con
không sinh thì thôi, 1 khi sinh ra chúng thì phải lo dến mức
cuối cùng, không phải vì sự ích kỷ của m`inh mà bỏ bê chúng
dược. Dù sao di nữa mình cũng dã lỡ hết rồi .... Bây giờ, chỉ
cần tìm nguồn vui nơi con c'ai là dược, bởi vậy, dù muốn dù
không tôi vẫn phải tiếp tục duy trì nguyên trạng thái cũ. Tôi
chỉ sơ> Minh Viễn ... anh biết không , ảnh thật chẳng hiểu tâm
lý con người tí nào, thật là khổ
Bà khó hiểu lại! theo sự tiên dóan của Thành thì 80% bà sẽ trở
về vơ"i Mộ Thiên. Ông căn cứ vào mối tình mãnh liệt xưa kia sẽ
còn sống mãi trong lòng mỗi người thời gian không thể nào giết
chết. Vả lại Mộ Thiên bây giờ là người có dịa vị giàu sang,
vẫn 1 dạ thương bà, Còn Minh Viễn không cần dề cập dến cái
nghèo của ông làm gì chỉ kể c'ai tính gắt gỏng, day nghiến với
vợ cũng dủ làm cho bà chán muốn trở về vơ"i người yêu cũ. Thế
mà, bà vẫn 1 mực từ chối mới là chuyện lạ! Người dàn bà có ý
chí sắt dá và tình cảm dồi dào như thế là người dau khổ nhất
trên dời
Thành dăm dăm nhìn Trúc
- Tôi biết rõ c'ai tật xấu của Minh Viễn lắm tuy nhiên nếu tôi
dóan không lầm thì ảnh yêu chị vô cùng
Trúc hơi run, ngước lên nhìn Thành dò xét, Ông tiếp:
- Tối qua, Minh Viễn sau khi say dến nhà tôị Những lời nói
nhảm của ảnh nếu người ngoài nghe qua thì tưởng dó là rượu nóị
Nhưng thật ra theo tôi thì d'o là lời nói chân thật nhất của
ảnh. Không 1 ai có thể nói lên chính nỗi lòng mình bằng lúc
saỵ Chị có biết ảnh nói gì không? ảnh cứ mãi lặp di lặp lại
mấy tiếng " Trúc không bao giờ yêu tôi"
Trúc run lên Thành tiếp tục nói
- Trúc theo sự hiểu biết của tôi thì ảnh rất dau khổ và lo sợ
Lo sợ chị sẽ trở lại với Mộ Thiên Dau khổ vì chị không yêu vì
mặc cảm nghèo so với Mộ Thiên và vì 1 thiên tài dã bị mai một.
Dó là nỗi lòng của Minh Viễn và cũng chính vì lý do dó mà ảnh
trở nên khắc khe gây gỗ. Nhưng mà tôi tin rằng mọi việc có thể
sẽ trở thành tốt dẹp nếu chị kiên nhẫn và cố gắng dể xoay
chuyển vấn dề dể trở về mối tình cũ
Trúc trầm lặng suy tư Thành dứng dậy:
- Tôi xin phép về kẻo học trò chờ ở nhà
Trúc ngước lên không d'ap Thành tiếp:
- Chị là người dàn bà mà tôi thán phục nhất trên dờị Có lẽ
quan niệm của tôi cũng là quan niệm của nhiều người thế nên
chị dã dược nhiều người ta thích. Và cũng chính vì lý do dó mà
chị phải gánh nhiều nỗi truân chuyên!
Ông hít hơi , thật mạnh
- Thôi tôi về cần việc gì cứ dến gặp tôi, chúc chị sớm giảy
quyết mọi vấn dề tốt dẹp
Trúc lặng thinh tiễn chân Thành . Khi ra dến cửa bà n'oi thật
nhỏ
- Cám ơn anh nhiều
- Có gì mà gọi là ơn nghĩạ tôi mong chị sớm dược hạnh phúc
Thành lên taxị Trúc trở vào nhà Bà ngơ ngác nhìn gương mặt ốm
và cái cằm dầy râu của chồng mà lắc dầu tuyệt vọng! " Mong chị
sớm dược hạnh phúc " ! hạnh phúc này từ dâu dến dào dâu ra! từ
nhỏ dến giờ bà chưa bao giờ nhận biết dược n'o, nói kh'ac di
không hề nắm dược vào tầm tay nhỏ b'e yếu duối của mình
- Trúc, chúng mình ly hôn?
Minh Viễn bỗng nói lên câu ấy thật rõ ràng. Ông lại trở mình
miệng lảm nhảm không còn nghe rõ diều gì. 1 dòng nước dãi chảy
ra dính lên râụ Bà kéo ghế mệt mỏi ngồi xuống cạnh chồng. Dĩ
nhiên nó là lời mơ nhưng cũng dủ gây cho lòng bà hoang mang
không ít " Chúng minh ly hôn" dây là ý muốn duy nhất của Minh
Viễn gần 20 năm chăn gối cùng bà saỏ Bà bỗng thấy gương mặt Mộ
Thiên bên dòng sông Gia Linh nơi căn nhà này rồi ngay cả gương
mặt của Minh Viễn cũng thành Mộ Thiên. Tất cả thành Mộ Thiên !
Mộ Thiên còn sống hay dã chết trong lòng bà.. |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|