COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương 28 |
 |
Mộ Thiện dứng sững , mắt nhìn trân trân nhìn
Mộng Trúc, sự xúc dộng của lần gặp gỡ dầu tiên sau 18 năm xa
cách như 1 tiếng xét long trời phá vỡ ông thành muôn mảnh. 1
khoảng thời gian khá lâu, những mảnh vụn ấy mới dần dần họp
lại dể làm thành 1 Mộ Thiên hiện hữụ Mắt ông bắt dầu diều tiết
và vận dụng trí tưởng
Sự gầy ốm và xanh xao của Mộng Trúc dã làm bà khác hẳn di,
khiến ông nhìn không rạ Tuy nhiên , chỉ cần dôi mắt lớn ấy
cũng dủ cho ông hình ảnh của người con g'ai thắt bím bên bờ
sông Gia Linh năm nàọ Ông chớp mắt, hình bóng cô gái năm xưa
biến mắt. Giờ dây trước mắt ông chỉ còn lại 1 Mộng Trúc xanh
xao, tiền tụỵ - Mộng Trúc! dây là Mộng Trúc bằng xương bằng
thịt thật saỏ thời gian dã tàn nhẫn chà dạp lên thân thể bà,
dể rồi bỏ lại những vết tích dau thương! Nhưng , dâu phải chỉ
có thời gian làm bà dổi kh'ac mà phải nói rằng sự dổi kh'ac ấy
bởi bà mang nặng sự dau thương triền miên trong lòng và những
chuyện mưu sinh, và lắm thứ kh'ac nữạ Mộ Thiên có cảm tưởng
tay ông dã vấy máu giết người mà máu nhìn dược bằng mắt. Vâng,
ông là kẻ sát nhơn, là thủ phạm dã giết Mộng Trúc, giết chết
bà những 18 năm qua
Khi mở mắt , ông chỉ thấy cái bóng Mộng Trúc lay dộng m'ai tóc
và 2 gò má lờ mờ. chỉ có cặp mắt sáng rực, sắc như dao là rõ
mà thôị Cái lưỡi dao sáng lóang và sắc ấy dang dâm sâu vào tim
ông khiến máu muốn vọt ra ngoàị Bà từ từ ngồi thẳng lưng, cái
lưng giống hệt năm xưa làm sao ấỵ Mỗi cử dộng của bà là mỗi
nhát dao dâu sâu vào lòng ông. Sự dau dớn vô cùng ấy dã làm
ông không còn chịu nổi nên dành gọi :
- Mộng Trúc
Tim bà như run lên. Tiếng gọi rất gần mà nghe chừng xa thẳm.
Người gọi là aỉ -- Mộ Thiên? Mộ Thiên nào ? Mộ Thiên ngày
trước ? Mộ Thiên hôm naỷ Mộ Thiên trong mộng ? Mộ Thiên bà yêu
? Mộ Thiên bà hận? 2 tiếng Mộ Thiên ấy cứ mãi b'am nơi bà! bà
cất tiếng hỏi giọng cứng dờ
- Ông muốn gì ? ông dến dây làm gì?
Giọng mất tự nhiên của Mộ Thiên nghe chừng khổ sở
- Mộng Trúc! bà có thể .. có thể nói chuyện với tôi không ?
Mộng Trúc quay nhìn c'anh cửa phòng. bên trong là Dan con bà
và cũng là con Mộ Thiên! Bằng mọi gía, bà phải giữ bí mật sự
liên hệ giữa bà và người dàn ông ma quỷ này, không hco Dan
biết, nhất dịnh không cho Dan biết cái lịch sử tội lỗi nàỵ Bà
quay sang nhìn Mộ Thiên, ánh mắt th`u hận như muốn nghiền nát
ông ta thành muôn mảnh. Máu trong người bà bỗng vận chuyển với
1 tốc dộ rất nhanh, nhanh không thể tưởng. Vâng, bà phải nói
chuyện với ông, phải thanh toán món nợ gần 20 năm qua mà bà ấm
ức trong lòng. Phải nói ! - Ông dã hại bà chưa dủ, giờ này
cháu ông còn dến phá rối con bà. Nếu ông là người còn chút
lương tri, hãy xem ông nói dược những gì cho biết. Bà ưỡn ngực
sửa sơ lại mái tóc rồi quyết dịnh
- Dược nhưng không thể nói ở dây
- Chúng ta sẽ di nơi khác dể nói
Bà dến phòng Dan, hé cửa nhìn vàọ Nàng dang ngủ dúng như lời
tiên dóan của bà sau 1 hồi khóc lóc. Mí mắt nàng còn ướt và
những giọt nước mắt chưa khô trên gốị Bà khép cánh cửa thật
nhẹ quay dầu lại cùng Mộ Thiên ra ngoàị Khoá cổng xong, bà
nhìn Mộ Thiên lạnh lùng hỏi
- Phong cho ông biết dịa chỉ của tôỉ
- Không , Hiếu Thành
Mộng Trúc không nói gì nữa . Tim bà còn dập mạnh, dầu óc vẫn
còn hỗn loạn vô cùng! những gì của qúa khứ, hiện tại và tgương
laị Tương lai qúa khứ rồi hiện tại hiện lên trong dầu bà từng
giây phút 1. Mộ Thiên tuy không nói nhưng, nghe hơi thở dồn
dập của ông cũng dủ biết ông dã xúc dộng dến mức nào rồị
Ra dến dầu hẻm, Mộ Thiên vẫy tay gọi taxi, thời gian gần dây,
chiếc xe của ông dã trở thành vật tự dụng của Sương Sương nên
mỗi lần di dâu dều phải ngồi taxi như vậy
Ngồi trên xe, Mộng Trúc không hề quan tâm dến chiếc xe ấy sẽ
mang bà về dâu mà chỉ sắp xếp trong dầu những câu sẽ nói với
Mộ Thiên. Tuy nhiên, tâm trí bà qúa hỗn loạn nên không thể góp
dược những ý tưởng có dầu duôi , mạnh lạc dược mà nó chỉ thêm
rối như tơ vò. Ngưng lại, xuống khỏi xe, bà lấy làm ngạc nhiên
vì dang dứng trước 1 biệt thự lớn có tường rào cao bao bọc và
cái cổng thật vĩ dại . Bà nheo mắt hỏi
- Dây là dâủ
- Nhà của tôi
Nhà của Mộ Thiên ? những mười mấy năm về trước dã 1 lần bà
cũng dứng trước 1 biệt thự dồ sộ như hôm nay, chỉ khác ở chỗ
lúc ấy tại Côn Minh còn bây giờ là Dài Bắc. Qua c'ai khuôn mặt
nhìn nghiêng của ông vẫn còn dẹp trai là c'ai vẻ 1 triết gia
như ngày nàọ Dôi mắt thâm sâu ấy như chứa dựng cả những chuỗi
ngày hạnh phúc dầy mãn nguyện. Còn bà chỉ có những ngày dau
khổ triền miên, hình bóng của hôm nào rời khỏi nhà Mộ Thiên di
thất thểu trong gió bụi vẫn còn mất trong trí
Cánh cửa mở rạ Mộ Thiên cất chìa khoá vào túị Trước mắt bà 1
còn dường xi măng ăn thông với garage, bồn hoa và hồ phun
nước. Những bụi hoa dược cắt xén câ:n thận. Vòi nước dang phun
lên những sợi nước ly ti không dủ sức vươn cao nên xòa ra rồi
rơi xuống giữa ánh trăng mờ trông thật dẹp mắt. Mộ Thiên tránh
qua 1 bên, giọng không dược mất tự nhiên
- Mời bà vàọ theo tôi nên ở nhà hay hơn
Theo kinh nghiệm của ông thì giờ này Sương Sương chưa về.
Phong cũng thế nên ở nhà nói chuyện sẽ dược kín dáo hơn
Con Kim d'on 2 người ở phòng kh'ach , nó lấy làm ngạc nhiên
không hiểu tại sao hôm nay chủ nó lại dưa 1 người kh'ach ăn
mặc tầm thường về nhà như thế. Mộ Thiên vẫy tay bảo con Kim
- Pha 2 tách trà dem lên phòng tôi, có ai dến hỏi nói tôi di
vắng. không dược cho ai vào phá rối nghe chưa
Con Kim càng ngạc nhiên hơn trước lời nói ấỵ Chủ nó không bao
giờ tiếp kh'ach tại phòng riêng, thế mà hôm nay bà này lại
dược cái hân hạnh vào tận nơi ấy thì thật là lạ Nhất là xem vẻ
mặt của ông chủ hơi kh'ac thường thì chắc người dàn bà này
quan trọng lắm. Con Kim tò mò nhìn Trúc lần nữa rồi lặng lẽ di
pha 2 tách trà bưng lên phòng
Trong phòng 2 người ngồi cạnh bàn, mặt dối mặt lặng thinh
không nóị Mộ Thiên lấy thuốc ra hút, ông nhìn thấy gương mặt
tiền tụy xanh xao của bà làm ông phải nghẹn ngào không còn nói
gì dược
Họ cứ mãi giữ bầu không khí yên lặng như thế dã khá lâu mà
không có thể mở miệng dược Mộ Thiên muốn lên tiếng trước nhưng
chẳng biết nói sao, chiếc dồng hồ báo thức của Dức treo trên
tường bỗng bật nắp ra, con chim t'i hon gật dầu kêu " cu cú,
cu cú" làm 2 người giật mình . Sự in lặng dược phá vỡ kể từ
dó. Mộ Thiên lên tiếng
- Mấy năm nay cuộc sống như thế nàỷ
Nói xong Mộ Thiên mới thấy câu nói của mình qúa trẻ con, chẳng
lẽ phải cần câu hỏi ấy với bà saỏ Quả nhiên , trên môi Trúc nở
nụ cười khinh bỉ dể dáp lễ cho ông. Ánh mắt như rực lửa thù
hận ném thẳng lên mặt ông khiến ông càng thêm bối rối
Trúc hứ 1 tiếng rồi nói, giọng nói nghe chừng lạnh lùng và xa
vắng lạ thường
- Cám ơn ông mấy năm nay nhờ phước dức của ông nhiều
Mọi vật trước mặt ông bỗng mờ hẳn di, ông phải dứng dậy mở cửa
sổ dể tránh khỏi phơi bày sự xúc dộng của mình trước mặt Trúc.
Dã 40 mấy tuổi rồi mà ông còn lắm xúc dông như 1 cậu con trai
mới bắt dầu biết yêu không bằng. Giọng nói và câu " nhờ phúc
dức của ông nhiều" thật là tàn nhẫn vô cùng! Mộ Thiên tựa
người vào cửa sổ , hai tay nắm chặt chấn song mong gió lạnh ve
vuốt cái nỗi lòng nóng bỏng của mình cho bình lặng xuống
Trúc lạnh lùng hỏi
- Ông còn gì dể hỏi nữa không?
- Trúc !
Câu hỏi của Trúc như muôn ngàn cây kim nhọn dang chích vào tim
ông khiến ông dau dớn vô cùng. Vứt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ
ông tức tối nói lớn
- Trúc xin em dừng nói với anh những lời như thế. Chúng ta hãy
bình tĩnh dể mà bàn luận dể kể nhau nghe
Bà ngước dầu lên, giọng khiêu khích
- Ông mong tôi phải dùng những lời gì dể nói ? Lời nói của tôi
có gì không dúng , hèn hạ hay không dủ khách sáo ? chữ dùng
không nhẹ nhàng, không văn hoa, không hợp c'ach ăn nói thuộc
cấp thượng lưu của ông phải không? hay là .....
- Trúc
Mộ Thiên tuyệt vọng lắc dầu dịnh nói thì Trúc dã nhanh miệng
cướp lời
- Ông dã sai lầm trong c'ach xưng hô rồi! ông phải gọi tôi là
bà Minh Viễn, chẳng lẽ giờ này mà ông vẫn còn chưa biết là tôi
dã có chồng saỏ
Mộ Thiên thở dài, dốt thêm 1 diếu thuốc khác, rít liên tiếp
vài hơi rồi nhỏ nhẹ nói
- Anh vẫn biết em hận anh nhiềụ Ở trường hợp này có lẽ chúng
mình sẽ không nói dược gì cho nhau nghe!
Bà lạnh lùng cười:
- Hận ông ?
Bao nhiêu uất ức và dau thương bấy lâu dồn dập trong lòng bà
bây giờ dã dồng khỏi dấy loạn khiến bà càng tức tối hơn nên
trầm mặt xuống, gằn từng tiếng
- Ông dà tự dề cao chính mình thự sự ông chẳng d'ang gì dể
người ta yêu hay người ta phải hận cả. trong xã hội loài người
ông chỉ là dống rác bẩn thỉu tanh hôị trên lãnh vực tình yêu
ông chỉ là tên sở khanh. giữa dám dông người ông là 1 thằng
dạo dức giả. tôi không hận ông ma tôi chỉ khinh bỉ ông mà
thôi!
Mộ Thiên lấy diếu thuốc khỏi miệng, nhìn thẳng vào mặt Trúc.
Cái gương mặt xanh xao, tiều tụy của bà dang hiện rõ vẻ giận
dữ khó tả. Mặc dù những lời chỉ trích dó có vô cùng tàn nhẫn
di nữạ nó vẫn chứa dựng 1 ý nghĩa chính dáng. Bởi vậy trong
khoảng khắc bỗng dưng ông cảm thấy Trúc trở thành 1 con người
vĩ dại, còn ông chỉ kà ke thấp hèn, ông muốn thanh minh cho bà
nghe câu chuyện ngày xưa nhưng với thái dộ và lời nói ấy của
bà dù ông có biện minh cách mấy di nữa cũng chỉ thành vô dụng
mà thôi
" Trong xã hội loài người, ông chỉ là dống rác bẩn thỉu tanh
hôi, trên lãnh vực tình yêu ông chỉ là tên sở khanh, giữa dám
dông người ông là 1 thằng dạo dức giả" có dúng như thế không?
Tuy lời nói ấy qúa phỉ b'ang ông. Nhưng nghĩ ra cũng dúng phần
nào . Dã bao nhiêu năm ông mãi lăn lộn giữa thương trường. Chỉ
biết làm bạn với tiền dể tạo lên cuộc sống vật chất dầy dủ.
tiền là gì? -- là 1 phương tiện tạo lên sự sống con người thì
tiền cũng là thứ bẩn thỉu nhất trên dời dã làm cho con người
mờ mắt không còn chút lương trí, tiền dã làm cho bàn tay người
vấy máu, tiền khiến con người phải hận thù mãi nhau .... Tiền
tiền dã dem lại con người bể khổ ! bởi vậy ông không biết mình
dã cống hiến dược gì cho xã hộị Thôi, nghĩ làm gì diều dó vì
nó có tánh cách trừu tượng xa vờị Vấn dề hiện tại là Trúc vẫn
có lý. Ông chẳng dáng gì dể người ta yêu hay người ta phải hận
cả
Ông nói thật nhỏ như chỉ dủ cho 2 người nghe
- Trúc em! anh rất sung sướng dược nghe những lời nói chân
thật của lòng em. Việc qúa khứ anh chẳng muốn nhắc nữa làm gì
Ông ngừng lại 1 lát rồi tiếp
- Anh chỉ muốn xin em 1 diều .....
Những lời day nghiếng khắc nghiệt của bà dược dáp lại bằng lời
nói nhỏ nhẹ hạ mình của Mộ Thiên dã làm cho bà dộng lòng.
Không biện minh không tranh cãi thì ra Mộ Thiên hôm nay không
còn là Mộ Thiên nông nỗi của ngày nào Ông dã trưởng thành hòan
toàn, 1 mẫu người dúng dắn và thâm trầm
Bà tự nhiên lặp lại câu nói của Mộ Thiên
- Ông chỉ muốn xin tôi 1 diều ?
Ông thành khẩn
- Vâng, anh xin em chấp nhận cho Dan và Phong vợ chồng
Dan và Phong ! ông lại xin xỏ ông có tư c'ach gì dể xin xỏ
việc nàỷ bà ngồi thẳng người, trông hung hăng như 1 sư tử c'ai
- Không!
Giọng Mộ Thiên thật thản thiết
- Trúc! xin em dừng dem lỗi lầm của anh mà dổ lên dầu con cái
tội nghiệp cho chúng cơ hội dể tìm hạnh phúc. Anh dã gây nên
nhiều lỗi lầm không thể tha thứ nhưng, cũng chẳng biết làm thế
nào có thể chuộc tội dược , anh chỉ mong
Giọng ông bỗng run run
- Con c'ai mình không phải vì sự lầm lỗi của anh mà phải chịu
dau khổ suốt dờị Trúc chúng hoàn toàn vộ tội
Vâng, chúng chẳng làm gì nên tội! bà phẩn nộ nhìn người dàn
ông trước mặt và thầm nghĩ
- Ông khéo ăn nói lắm. Ông rất có lý, xin cho chúng có cơ hội
dể tìm hạnh phúc ! ai là người muốn cướp doạt cơ hội tìm hạnh
phúc của chúng? Tôi hay ông?
Mộ Thiên tiếp tục khó khăn nói
- Dan là dứa con gái yếu duối thật dễ yêu
Ông nhìn Trúc lắc dầu thật mạnh:
- Trúc, xin em tha lỗi cho anh, thật tình anh không hề biết co
1 dứa con giữa chúng mình!
Như vậy là ông dã biết rõ mọi việc. Bà trợn mắt nhìn ông
nghiêm nghị hỏi
- Ai cho ông biết diều nàỷ
- Vương Hiếu Thành
Trúc quay dầu di nơi kh'ac buồn bã nói
- Nó không phải con ông mà là con Minh Viễn khi tôi nằm nhà
bảo sanh quằn quại trong cơn dau thì Minh Viễn là người ở bên
tôi, săn sóc dời, Minh Viễn là người thay cho nó tấm tã dầu
tiên. Khi nó bắt dầu di học. Minh Viễn cũng là người dầu tiên
nắm tay nó dẫn dến trường. Tất cả những c'ai gì dầu tiên trong
dời nói dều là do 1 tay Minh Viễn làm lấy, như thế tại sao ông
d'am gọi là con của ông? Nó là con Minh Viễn!
Mộ Thiên nhắm mắt lạị Sự dau khổ tột cùng dã làm ông xây xẩm
mặt mày, không còn dứng vững. Ông hút thuốc diên cuồng như dể
nhờ khói thuốc tạo nên sức lực. Những lời nói của Trúc hòan
toàn có lý. Dan không phải là con ông mà chính là con của Minh
Viễn. Ông chưa hề có 1 bổn phận làm cha nào dối với Dan thì
làm sao có thể gọi Dan là con mình dược! Ông dưa tay lên lau
mồ hôi trán, dù trời lạnh nhưng mồ hôi dã dổ thật nhiềụ Ông
hấp tấp nói:
- Anh biết! Anh biết anh không dược cái hân hạnh nhận làm cha
nó. Anh chỉ mong một diều là giúp sức cùng em dể tạo hạnh phúc
cho nó. Anh hứa danh dự với em là không bao giờ tiết lộ cho nó
biết anh là cha nó hay phá vỡ quan niệm cố hữu giữa nó, em và
Minh Viễn. Anh sẽ là người trong bóng tối âm thầm lo cho tương
lai nó. Dời anh chẳng còn mong g`i hạnh phúc bằng nhìn thấy
con mình dược hạnh phúc, hãy bằng lòng cho Dan và Phong thành
dôi lứa di em . Anh mong rằng con mình sau này không còn dẫn
lên con dường chúng mình trước kia nữa
Bà nhếch mép cười:
- Con dường chúng mình! ông dùng chữ lạ qúa !
Ông trợn mắt nhìn Mộng Trúc. Nu cười ấy dã làm ông mất hẳn
bình tĩnh nên vội vã nói :
- Trúc ! anh biết anh không còn giá trị nào nữa dối với em ,
Trong tim em anh chỉ là 1 'ac quỷ hay 1 kẻ hèn mọn nhất trên
dờị Thế nên anh không còn dám biện hộ gì nữạ Xưa kia anh dã
lừa gạt em , dù nguyên nhân của sự lừa gạt ấy từ chữ " yêu" mà
rạ Nhưng rồi hậu quả của sự lừa gạt ấy thật không thể lường
dược
Bà thở ra:
- Nguyên nhân của sự lừa gạt ấy từ chữ " yêu" mà ra! Văn
chương dến thế là cùng!
Mộ Thiên phát tức, trống ngực dánh thình thịch:
- Dừng nói vậy Trúc. Hồi ấy, nhiều lần anh dịnh cho em biết là
dã có vợ, vợ anh dã có thai, 1 người vợ ngạo nghễ, bướng bỉnh
không bao giờ yêụ Nhưng vì yêu em qúa, không d'am nói ra sợ em
buồn, nào ngờ sự im lặng ấy càng làm em dâu khổ hơn. Em ! anh
làm sao nói dược khi em dã bỏ nhà dến ở với anh, nhất là anh
dã quyết dịnh lấy em làm vợ Anh về Côn Minh với mục dích duy
nhất là ly hôn với người dàn bà ấy dể trở về dược sống hợp
pháp với em
Trúc lạnh lùng cười:
- Ha ha! nhưng câu nói cảm dộng làm sao ấỷ
Mộ Thiên thở ra :
- Anh biết thế nào em cũng nói như vậỵ Anh biết chắc em sẽ tin
lời anh là sự thật . Dù sao, việc dã qua rồi, nói cũng dược
- Ông về lo việc ly hôn, tại sao sau dó hơn 1 tháng trời không
dược lá thở
- Lúc dầu anh viết, sau dó vì biến thành kẻ bê tha ....
Mộ Thiên rít 1 khói thuốc , hồi tưởng lại qúa khứ làm mắt ông
mờ di
Ngày lẫn dêm , anh phải lo chinh phục và dối phó với Uẩn Văn.
Bà ta nhất dịnh không chịu ly hôn. Vì thế, anh dịnh trở về
Trùng Khánh nói thật tất cả mọi việc cho em nghe rồi anh sẽ
dưa em dến 1 nơi xa lạ kh'ac, không ai quen biết dể chúng mình
sống bên nhau cho dến bạc dầụ Anh hy vọng em sẵn sàng tha thứ
lỗi lầm ấy của anh mà bằng lòng theo anh. Tuy nhiên anh vẫn
nuôi hy vọng cuối cùng là dến 1 ngày nào dó, bà ta sẽ bằng
lòng ly hôn vì chịu không nổi sự lạnh nhạt của anh. Bởi vậy
lúc ấy anh dang dằng co giữa 2 ý dịnh: Trở về Trùng Khánh và ở
lại dối phó với Uẩn Văn. Vì lâu ngày lo nhớ em, việc lại không
thành, anh buồn bã chỉ biết mượn rượu dể tiêu sầụ Nhiều lần
anh dịnh viết thư cho em nhưng mỗi lần cầm bút lên thì nghĩ
rằng không thể nào tiếp tục những lời lừa gạt ấy với em dược
nữạ Thế rồi, ngày lại ngày anh nóng lòng chờ giấy ly hôn mà
không có. Giấy không có mà trở lại Trùng Khánh thì biết phải
ăn nói với em làm sao bây giờ? chẳng lẽ nói rằng" Yêu anh nghe
em ! Nếu chúng mình không thành, vợ chồng thì em hãy làm người
tình muôn thuở của anh
Ông bóp trán dau khổ lắc dầụ Câu chuyện xưa như 1 sợi dây
thừng vĩ dại dã siết chặt ông muốn dứt thành dọan nhỏ. ông
tiếp
- Cuối cùng bà ta chịu ly hôn. dồng ý 1 cách thật bất ngờ ...
Anh không biết em dến Côn Minh không biết bà ta dã nói gì với
em nhưng , anh vẫn có thể tưởng tượng dược .....
Bỏ lại dứa con mới sinh ở nhà, anh cầm chứng thư ly hôn gấp
rút dến Trùng Khánh với mục dích dem tất cả mọi việc thú thật
cùng em, vì anh hy vọng sẽ sẵn sàng tha thứ
Ông thở dài:
- Nào ngờ, khi dến Trùng Khánh thì dất trời dảo lộn . Anh thật
không ngờ chỉ 3 tháng ngắn ngủi mà cả thế giới dã biến dổi mau
chóng như vậy! như thế anh còn gì -- không ái tình , không
mộng tưởng không và không tất cả !
Mộ Thiên bỏ tay ra khỏi trán. Cặp mắt ướt của ông chỉ còn thấy
lờ mờ bóng d'ang Trúc dưới ánh dèn. Ông cười dau khổ , nhả vài
ngụm khói rồi tiếp:
- Chuyện có thể và dã la dĩ vãng. Anh biết nói ra cũng chẳng
ích gì và em sẽ không bao giờ tin
Trúc dắm duối nhìn Mộ Thiên Lời kể của ông khiến bà hình dung
lại những ngày sau khi Mộ Thiên ra di: sự chờ dợi tuyệt vọng
trong căn nhà nhỏ . Những ngày gió bụi trên dường tìm Mộ Thiên
. Người dàn bà có thai với nét mặt trầm tĩnh tự xưng vợ chàng,
và tại Côn Minh gió lạnh cắt da, bụi tung mù mịt, người thanh
niên trong cơn say khập khễnh bước về phía nàng ..... Sự thật
như thế sao: Lời thuật của ông ta vài diểm có thể tin dược.
Gương mặt xanh và ốm, với cặp mắt ngấn lệ nửa ẩn nửa hiện
trong khói thuốc ấy có chân thật không?
Mộ Thiên dập tắt tàn thuốc, thở dài:
- Thằng La nói " Minh Viễn dã dến cứu với nàng. Anh phải buông
tha nàng dể nàng dược yên ổn sống, dừng xen vào phá hoại gia
can người khác , nhất là người ấy chính là bạn mình " bạn bè
dã xa lánh và khinh miệt anh, người yêu di lấy chồng, anh còn
biết nói gì hơn! cảnh trên bờ sông Gia Linh cũng dã dổi kh'ac.
Anh chỉ còn c'ach bỏ di, bỏ di dến 1 nơi xa xôi nào dể không
gặp người quen, dể vết thương lòng khỏi bị khơi dộng"
Dòng sông Gia Linh dêm ấy dã cuốn trôi chứng thư ly hôn tức
cuốn di phân nửa gia tài và sự sống của anh. dời anh duy nhất
1 lần yêu chân thật dể rồi tan vỡ~ Lúc ấy anh không biết em dã
có thai, nếu biết thì anh sẽ bất chấp tất cả dể dọat lại em dù
có tốn gía nào di nữạ Anh sẽ dàn xếp với Minh Viễn dể xin em.
Than ôi! anh chẳng biết gì chuyện ấy nên trước phút tuyệt
vọng. Anh chỉ còn biết âm thầm ra di, mặc ai trách và hiểu sao
cũng dược
Thái dộ và lời nói củ a Mộ Thiên dầy vẻ chân thật nên Trúc dã
phải run lên. Ông ta bây giờ trông như 1 Mộ Thiên hào phóng si
tình của năm naò ấy!
Trúc bàng hoàng, nói không ra lờị Những gì ông dã nói rất có
thể là sự thật mà cũng rất có thể là ngụy biện, ngụy biện dể
che dậy sự lừa gạt , xảo trá của ông -- Không , không thể nào
tha thứ dược, mặc dù lời nói và thái dộ ấy chứng tỏ ông còn
thương bà. Thương hay không chẳng còn quan hệ nữạ Diều cần
nhất, là bà phải có lập trường dể không bị ông c'am dỗ lần nữạ
Bà phải nhìn ông bằng cặp mắt tinh vi dể lột trần c'ai chân
tướng giả tạo ấỵ Bà hôm nay không phải là bà của thời 18, 19
nữạ
Bỗng nhiên bà ngước dầu lên
- Không , tôi không thể nào tin dược tôi không tin bất cứ lời
nói nào của ông
Mộ Thiên choáng váng mặt mày, phải nắm chặt song cửa mới có
thể dứng vững -- tại sao thế? sao mình lại trở thành yếu duối
như vậy ? ông lấy diếu thuốc ra dốt rồi gục gặc dầu dau khổ
nhìn bà:
- Em không tin anh biết có nói ra em cũng chẳng tin nàọ Thôi
bây giờ không nhắc dến chuyện ấy nữa vì nó dã muộn lắm rồi tốt
hơn, chúng mình trở lại vấn dề hiện tại, em nghĩ saỏ
- Vấn dề gì?
- Dan và Phong
Bà ngồi ngay lại:
- Dan và Phong! phải chúng ta phải nói việc này vì Dan là con
g'ai tôi, Phong là cháu ông, tôi lo cho con tôi, ông lo cho
ch'au ông ... ...
- Ý của bà là .....
Bà tuyên bố dứt khóat :
- Chúng vĩnh viễn không dược di lại!
Mộ Thiên nhíu mày:
- Tại saỏ em hận anh. dược rồị Phong và Dan có làm gì nên tội
mà em lại nhẫn tâm chia lìa chúng?
Trúc gắt :
- Tôi làm như vậy dó
- Tại sao ?
Bà cao giọng:
- Tại vì không muốn Dan gần ông không muốn nó trở lại với ông,
không muốn nó lấy " cháu Hà Mộ Thiên"
- Nếu như anh lánh mặt thì saỏ
Bà hoài nghi hỏi:
- Lánh mặt?
- Anh giao công ty lại cho Phong, di sang Nhật hay 1 nước nào
khác. Nếu không dược nữa thì anh sẽ tìm 1 nơi thanh vắng ở Dài
Trung hay Dài Nam dể sống cho qua ngày doạn tháng. Anh không
sống chung với chúng, không hề tham dự gì vào dời tư của chúng
Nước mắt tràn dầy khóe mắt ông. Ông mỉm cười dau dớn
- Anh sẽ làm theo ý muốn của em. Không gần Dan không nhận nó
là con anh ... Và Phong cũng chỉ là Phong, không phải là cháu
anh, như thế em có bằng lòng không?
Bà vẫn lộ vẻ không hiểu :
- Tại sao ông lại tha thiết chúng thành dôi lứả
Ông cười yếu ớt:
- Vì anh mong Dan có dược cuộc sống hạnh phúc trong sung túc.
Anh thương nó!
Trúc xúc dộng nhìn Mộ Thiên không chớp. người dàn ông ấy thật
lạ lùng, có 1 quả tim khó hiểu! bà ngơ ngác nghi ngờ nhìn dối
phương thật lâu không nói ra lờị Ông tiếp tục hỏi:
- Như vậy dược chứ? em dồng ý rồi phải không?
- Ông nói thật?
- Em vẫn tưởng anh dang nói dối sao ? anh phỉnh gạt ai, mục
dích gì bây giờ? em phải tin nơi lòng thành thật của anh
Trúc cúi dầu suy nghĩ. Thời gian im lặng trôi qua dược d'anh
dấu bằng những tiếng kêu " cúc cu" của con chim sắt trên chiếc
dồng hồ. Gió dêm ngang nhei^n lùa vào phòng, bầu trời treo dầy
sao dêm có lẽ dang vào khuyạ Bà nhìn Mộ Thiên gục gặc dầu chậm
chạp nói :
- Dược, nếu ông thật tình như vậy, tôi không phản dốị Tuy
nhiên, ông phải tuyệt dối giữ bí mật về thân thế của Dan
Giọng ông run run
- Cảm on em . Anh hứa sẽ giữ bí mật em cứ yên tâm, em có thể
ngồi nán lại tí nữa dược không?
- Trễ lắm rồi, tôi phải về!
Trúc di dến cửa phòng Mộ Thiên theo saụ Bà dưa tay văn quả nắm
của c'anh cửa, bàn tay gầy và xương chứng tỏ dã làm qúa nhiều
việc nặng nhọc. Ông lấy làm ngạc nhiên hơn khi thấy mái tóc
của bà diểm bạc và lan` da trán nhăn nheọ 1 cảm giác dau d*'n
dâng lên hỗn loạn trong lòng ông, làm ông chóang váng muốn ngã
nên vội chụp lấy bàn tay của Trúc còn dang nắm chặt quả nắm,
ông hối hả gọi:
- Trúc ! dừng di!
Trúc kinh ngạc quay dầu lạị tiếng gọi ấy là cả sự nhiệt thành
từ tim ông nên dã làm cho tư tưởng bà ngưng dọng ý thức ta
biến và tâm thần rối loạn. Bà dang rơi vào tình trạng hôn mê
dôi mắt mơ màng chỉ còn gọi dược mấy tiếng
- Anh! anh!
Mộ Thiên kinh ngạc nhìn bà, c'ai nhìn say mê như thời xa xưa
ấy
- Em! sao bao nhiêu năm ly tán, không ngờ còn gặp dược em ....
Ông không còn d'am nhìn Trúc mà phải quay dầu di nơi kh'ac
- Trước khi em rời nơi dây! anh có món quà này tặng em
Ông quay lại dến trước tủ mở lấy ra 1 cái rương nhỏ. rồi mở
rương lấy ra 1 cái hộp gỗ trên nắp có khắc hình 1 Thiên thần
Ông bưng hộp dến cạnh Trúc nói thật khẽ
- Trong này chứa những diều bí mật mà bao nhiêu năm nay anh dã
giữ . Suốt quãng thời gian chúng ta tha thiết yêu nhau, em vẫn
chưa hề biết dến nó. Không còn bao lâu nữa anh sẽ rời khỏi nơi
này dể di dến 1 nơi xa lạ khác, chừng ấy biết chúng ta có còn
dịp dể gặp nhau không. Bởi vậy trước khi em di, anh xin gởi
cái hộp này dể làm kỷ niệm dể nhớ mãi mối tình dang dở của
chúng mình
Bà ngơ ngác tiếp lấy c'ai hộp; mắt không rời khỏi mặt Mộ Thiên
- Em có thể mở ra xem không?
Ông gật dầu . Ba mở hộp ra, bên trong gồm 1 thắt lưng bằng vải
, 1 dóa cúc héo, 1 cành dương liễu 1 khăn tay trắng và 1 mảnh
giấy nhỏ mà bà dã làm nên những câu thơ của c'ai thời còn
nhiều mộng tưởng
" Bay bay gó thổi làn mây bạc
Xuân dã hồng phai 1 sắc trời
Nắng vàng không ấm trong tim vỡ
Chàng di di mãi giữa sương rơi
Xuân này tàn tạ hơn dông bão
Ong bướm xa rồi, kiếp hương phai
Lục bình hoa ít trên sông vắng
Nắng tắt buồn dêm phủ lâu dài"
Trúc từ từ ngẩng lên nhìn chăm chú Mộ Thiên Trai qúa 1 thời
gian dài, bà cảm thấy như mình dã tan biến mất. Trước mặt bà
những món dồ lặt vặt như dang trôi bồng bềnh mỗi 1 vật dều
mang 1 ý nghĩa thật lạ lùng!
Chiếc hộp mỗi lúc như nặng hơn , bà không còn dủ sức dể nâng
lên caọ Mắt bà cũng mờ dần cho dến khi không còn trông rõ mọi
vật . Lòng bà dầy ắp những sự việc , giống như 1 kẻ cơ hàn
không có 1 tấc dất dể dung thân rồi bỗng nhiên thành phú hàọ
Trước giây phút dó bà không còn biết sung sướng hay dau khổ,
nên khóc hay cườị Nước mắt từ từ chảy xuống má . Bây giờ, bà
dã nhìn rõ dược mọi vật nhất là c'ai hình d'ang của người dàn
ông trước mặt . Bà cất tiếng gọi, tiếng gọi nghe chừng tha
thiết lắm
- Anh ... ... .... |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|