COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương 31 |
 |
Ánh nắng tràn vào nhà, hơn 10 giờ rồi mà Minh
Viễn vẫn chưa tỉnh rượu, Trúc ngồi bên chồng lưỡng lự có nên
gọi diện thoại dến sở xin phép cho ông hay không. Nghĩ như vậy
nhưng bà không muốn bước vì diện thoại công cộng ở mãi dầu hẻm.
Bây giờ bà không muốn làm gì cả. Chỉ muốn tìm nơi thanh tịnh
dể trốn mình và cũng trốn luôn c'ai tư tưởng hỗn loạn khỏi
phải dối phó với kẻ khác
Minh Viễn mệt mỏi trở mình trên giường. Trúc vào bếp thấm nước
khăn dem dắp lên trán ông, Sự mát mẻ dã làm ông tỉnh dậy, mở
cặp mắt dỏ hoe nhìn vợ Nhưng rồi ông nhắm lại vì ánh nắng chói
khó chịụ Trong ruột ông nóng như lửa dốt. Cổ họng khô muốn nức
rạ Ông mơ màng gọi
- Nước
Trúc dứng dậy rót 1 ly nước, dến dỡ dầu ông lên rồi dưa ly vào
miệng . Minh Viễn ực 1 hơi dến cạn. Nước vào như thuốc tiên
làm ông tỉnh hơn nên thấy rõ Trúc ngồi bên giường ông lắc dầu
hỏi :
- Dây là dâủ
- Nhà mình dó anh. Sáng nay anh Thành dưa anh về, Anh uống
nước nữa không?
Minh Viễn lắc dầu nhắm mắt lại:
- Mấy giờ rồỉ
- Hơn 10 giờ rồị Thôi hôm nay dừng di làm nữạ Con nó di học
hết mình bàn công việc cho xong di anh
Minh Viễn mở mắt ra nhìn Trúc . Vẻ say rượu dã mất dần nên ý
thức cũng bắt dầu hồi phục lạị Những vấn dề nan giải vì thế
cũng dồn dập kéo dến trong tâm trí ông. Ông trộm mắt nhìn vợ
rồi từ từ ngồi dậy tựa vào thành giường, dầu vẫn còn nặng trĩụ
Ông hít mạnh 1 hơi rồi hỏi:
- Thôi dược, em có ý kiến gì?
- Em không có ý kiến gì cả. Nhưng mà tối qua .....
Bà do dự ngừng lạị Minh Viễn chau mày
- Tối qua saỏ
Bà sợ sệt :
- Tối qua ...
Minh Viễn gắt:
- Tối qua saỏ
Bà thu hết can dảm :
- Em ....em gặp Mộ Thiên
Minh Viễn tròn xoe mắt:
- Thế à!
- Mộ Thiên và em dã nói chuyện thật lâu ... ...
Minh Viễn vẫn lạnh lùng
- Thế à
Trúc lo sợ nhìn chồng bà nói thật nhỏ nhẹ
- Tối qua au khi anh di, Mộ Thiên tìm dến dây, em và ảnh ra
ngoài nói chuyện . Theo em thì việc qúa khư" không còn gì dể
nói, chúng mình cũng dừng nhắc dến và dừng lo nghĩ làm gì
.....
- Ồ, thế saỏ
Trúc tiếp:
- Còn việc của Dan và Phong ảnh và em dều dồng ý rằng hãy dể
chúng tự do yêu nhau vì 2 dứa rất xứng dôi vừa lứa
- Ồ! thế cơ à? kh'a hay dấy chứ! côi bộ nay em dã thay dổi
nhiềụ Quan niệm của em và anh ấy hợp rơ ghê, thật chẳng khác
xưa chút nào!
Trúc dằn lòng:
- Anh, sao anh cứ mỉa mai như vậy ? việc dã lở xảy ra, chúng
ta phải bình tĩnh thảo luận dể dem lại kết luận tốt dẹp. Nếu
không sẽ gây lộn rồi anh di uống rượu say sưa, cuối cùng việc
vẫn còn rắc rối có ích gì dâủ
Minh Viễn trách:
- Như vậy mà còn không bình tĩnh nữa hả
- Thế thì anh phải im lặng nghe em nói
- Em cứ nói di
Bà nhìn Minh Viễn thở ra
- Mộ Thiên dồng ý với em là tuyệt dối giữ bí mật về thân thế
Dan
- Anh ấy dã biết rồi à?
- Dạ ! ảnh cảm kích anh lắm
Minh Viễn cười ha hả
- Cảm kích vì anh dã nuôi lớn dứa con gái của ảnh chớ gì? hay
là cảm kích anh vì dã lượm của thừa ảnh bỏ
Trúc tái mặt:
- Minh Viễn anh diên rồi saỏ
Minh Viễn r'e lên
- Anh diên à? trời mới biết ai diên! Trúc thật anh dóan không
sai tí nàọ Anh biết thế nào ảnh cũng dến tìm em dể chinh phục
em và em sẽ mềm lòng. em vốn phản dối việc Phong và Dan, vốn
căm thù anh ấy thì bây giờ mọi việc dã dảo ngược tức em dã bị
anh ấy chinh phục rồị Anh biết không chóng thì chầy, ảnh cũng
thuyết phục dược em. Về việc qúa khứ chắc ảnh dã kể cho em
nghe 1 câu chuyện ly kỳ mà trong dó tất cả những nguyên nhân
dều có lý do chính dáng nên em có thể sẵn sàng tha thứ phải
không?
Trúc nhẫn nại nói :
- Minh Viễn anh dừng nhắc chuyện qúa khứ nữạ Chúng mình bàn
chuyện hiện tại còn hơn không ?
Minh Viễn ngước dầu cười lớn:
- Chuyện hiện tạỉ c'ach giải quyết nào em nói nghe coỉ cho
phép Dan và Phong lấy nhau dể em có dịp thường ngày dến nhà họ
Hà thăm con chứ gì? Sau này có cháu em sẽ cùng Mộ Thiên dừa
rởn với cháu thì còn gì nhức nhối cho bằng. Anh cái thằng Minh
Viễn này thật tiếu lâm qúa, chịu khổ 1 dời dể nuôi vợ con cho
người ta
Trúc bất mãn:
- Minh Viễn! thôi dẹp qúach di dừng nói nữạ La6`n nào nói
chuyện với anh cũng chỉ gây lộn chẳng dược tích sự gì
Minh Viễn lạnh lùng cười:
- Dĩ nhiên chẳng dược tích sự gì v`i chỉ có 1 kết luân thật
dơn giản cần gì phải bàn. Em có biết kết luận sao không? dó là
việc dem Dan tặng lại cho Mộ Thiên. Làm thân Minh Viễn như anh
có lẽ ăn ở thất dức dâu 18 dời về trước nên bây giờ mới xui
xẻo dến thế này! Về phần em anh nghĩ rằng em theo con gái luôn
... ...
Trúc cố dằn lòng:
- Minh Viễn anh dề nghị như vậy phải không?
Ông ta hỏi lại:
- Em mong dề nghiẹ như vậy phải không?
- Anh là người không có lương tâm!
Minh Viễn gào lên:
- Anh không có lương tâm, còn em có lương tâm chứ gì? em dừng
cho anh là thằng khờ. Em dã yêu lại anh ấy rồị Có phải em mong
thoát khỏi sự ràng buộc của anh không? Anh ấy có cầu hôn em
không? Hứ! anh ấy chắc còn dẹp trai lắm? Hứ! anh ấy bây giờ
giàu sang hơn xưa nhiềụ Hứ! di theo anh ấy di! thật là 1 người
dàn bà chẳng có con tim, Di theo anh ấy di ! Di theo anh ấy
di!
- Minh Viễn
Minh Viễn càng la lớn hơn, 2 mắt dỏ ngầu:
- Anh dã nói em di theo anh ấy dị Anh không cần. không cần cái
bề ngoài giả tạo của em! anh không cần sự thương hại của em.
không cần trách nhiệm của em. Tim em ở bên Mộ Thiên thì hãy
cút về bên ấy dị Anh không cần!
Minh Viễn dưa dầu sát mặt Trúc , mùi rượu nồng nặc xông lên:
- Em khỏi cần làm bộ, làm tịch trước mặt anh. Lạ gì con tim em
mà anh không biết. Em yêu Mộ Thiên thì cứ cút qua bên ấy di,
di qua bên ấy dị Dừng ở dây lúc nào cũng làm ra vẻ như bị oan
ức lắm, như bị anh ăn hiếp lắm vậỵ Cái thằng Minh Viễn này
chưa làm gì cho em thiệt thòi dâu
Trúc ôm dầu la:
- Trời ơi! biết nói làm sao dây trời!
Truc buông tay ra, nhìn Minh Viễn người dàn ông râu ria bồm
xồm, mắt dỏ như cắt kè, miệng lảm nhảm mùi rượu nồng nặc lại
là chồng bà saỏ Bà lắc dầu thật mạnh nước mắt dầm dề:
- Minh Viễn anh dừng ép em
Minh Viễn lại la to:
- Cấm em khóc. Anh không muốn nhìn nước mắt cá sấu của em. Dối
diện anh , cái mặt em lúc nào cũng dàu dàu như anh hiếp dáp em
lắm vậỵ
Trúc dứng dậy, dưa tay áo lên lau nước mắt:
- Thôi dược, em dị Em không dể anh phải thấy cái bản mặt dáng
ghét này nữa dâụ Anh bảo em cút thì em cút. Anh bảo em di thì
em di
Mở tủ lấy xắc tay, bà chạy nhanh ra cửạ Nước mắt dã làm mờ di
không còn thấy dường, Minh Viễn vẫn gào thét trong nhà. Bà
không biết ông dang gào c'ai gì, nói dúng hơn là không thèm
nghe chỉ mong trốn khỏi nhà này, trốn khỏi Minh Viễn. Bà lững
thững bước, không biết sẽ bước về nơi nào! Ra dến cổng bà
choáng váng sắp té nên ngã đầu vào 1 chiếc xe hơi dang dậu
trước hẻm, nhắm mắt nghỉ 1 lát dể lấy lại tinh thần và sức
lực. Bỗng có tiếng gọi thật khẽ:
- Trúc!
Trúc giật mình mở mắt ra, Mộ Thiên dang ngồi trên xe mở vội
cánh cửa rồi nắm tay bà kéo vào Truc' làm theo như 1 c'ai máy
không còn chút ý thức. Ngã người vào ghế ngửa mặt lên, bà nhắm
nghiền mặt lạị Bây giờ bà không thể suy nghĩ. Không thể phân
tích hay không thể làm bất cứ 1 cử chỉ nào khác
Mộ Thiên cầm tay bà
- Trúc!
Bàn tay lớn và ấm làm cho bà hết chóng mặt và không còn run
nữạ Mộ Thiên bắt dầu lên tiếng:
- Anh dến dây và chờ em từ s'ang sớm. Anh có linh tính rằng
thế nào em cũng ra ..... Suốt dêm qua anh không ngủ dược, chỉ
mong mỏi dược gặp lại em. Dan di học cùng với 1 dứa con trai
có lẽ là con em. Anh thấy Thành dưa Minh Viễn về nhưng họ
không thấy anh
Ông thở ra:
- Em!
Tiếng gọi này làm cho từng tế bào của bà tê liệt nước mắt trào
rạ Mộ Thiên nắm chặt tay bà nói :
- Chúng mình tìm nơi nào dể nói chuyện nghe em?
Bà yếu ớt gật dầu:
Xe nổ máy rồi lướt nhanh. Trúc nhắm mặt lại, dể mặc cho gió 2
bên lùa vào nghịch ngợm phá rối mái tóc và mơn man lên 2 má
nóng bỏng của bà. Chiếc xe mang bà di dâu mặc kệ . Chẳng cần
biết. Hoạt cảnh bên ngoài thế nào cũng mặc , mặc và mặc tất
cả. Chỉ cần cái vũ trụ thu hẹp trong xe làm ấm lòng bà là dược
Chiếc xe chạy thật lâu dến nỗi bà thiu thiu ngủ . Nhưng rồi bà
lại ngủi thấy mùi cát và cỏ non. Mở mắt ra, 2 bên dường là
c'anh dồng bát ngát khác hẳn vơ"i cảnh chật chội, chen lấn ồn
ào của phố thị Tinh thần bà trở nên sảnh khóaị Bà ngồi ngay
người, vuốt lại mái tóc rối rồi nhìn ra ngoài hỏi:
- Minh dang di dâu vậỷ
- Bờ biển
Bờ biển, 2 tiếng ấy làm cho bà hình dung ra mặt nước lên lang
và tiếng rào rạt vỗ vào bờ ....Lâu lắm rồi, bà chưa 1 lần di
biển, Biển vì thế dã qúa xa lạ dối với bà
Bà quay dầu lại nhìn Mộ Thiên thì vừa lúc ông ta cũng quay dầu
lại nhìn bà. Bốn mắt gặp nhau nên quên cả dất trờị Chiếc xe
xuýt va vào gốc cây cổ thụ bên dường. Mộ Thiên bẻ nhanh tay
lái rồi cười hỏi:
- Em thử dóan xem anh vừa dịnh làm gì?
- Làm gì?
- Cho xe dụng nát thành muôn mảnh!
Tim Trúc dập mạnh. Bà im lặng không nóị Mộ Thiên cũng chăm chú
lái xẹ Bờ biển dần dần hiện ra trước mặt. Gió cũng mang theo
nước biển ướp lên da thịt 2 ngườị 1 vài con chim biển dang bay
lượn giữa lưng chừng trờị Những tảng dá nhấp nhô mỗi lúc 1 dến
gần bên họ Tiếng sóng vỗ vào bờ ầm ầm như tiếng rầm rập của
hàng vạn quân dang tiến bước ... Mộ Thiên cho xe ngừng lại rồi
mở cửa
- Xuống dây di em
Trúc bước xuống xẹ Gió làm phất phơ vạt áo dàị Trước mắt bà là
những tảng dá sừng sững, mặt biển mất hút dến tận chân trờị Mộ
Thiên dặt tay bà xuống gềnh d'ạ Bờ biển chỉ toàn là d'a nối
tiếp nhaụ Tảng lớn tảng nhỏ tảng bằng phẳng tảng nhọn nhấp nhộ
Tảng màu den, màu xám. Những tảng lớn trải dài dưới mép nước
lại phủ màu Chế Lân Viên. Sóng biển từng hồi xô vào, ập lên
dá. bọt trắng tung tóẹ Trúc tựa lưng vào vách dá, nhìn ra mặt
biển bao lạ Dây là thiên nhiên dây là hồn thơ và sự sống. dây
là thế giới với sắc màụ không phải căn nhà chật hẹp dầy phiền
não! Bà ngắm 1 lát rồi nước mắt rưng rưng Mộ Thiên dứng bên
nói nhỏ
- Cảnh vật dã dẹp lại còn thanh vắng phải không em? Mùa hè lắm
du kh'ach dến viếng. Hôm nay trời thu kh'a lạnh nên vắng ngườị
Anh biết thế nào em cũng thích nơi này
Trúc ngồi xuống, tựa lưng vào v'ach dá mắt vẫn còn mờ lệ Bà
nghĩ thầm
- Vâng còn gì mà không thích
Mộ Thiên ngồi xuống bên cạnh dắm duối nhìn bà:
- Trúc em còn muốn khóc thì cứ khoc' nữa cho dã di
Nước mắt bà chảy dài xuống má nhưng bà lại cười lên, nụ cười
buồn bã
- Em không muốn kh'oc nữa vì 18 năm qua mỗi 1 ngày em dều khóc
như thế rồị Mặc dù những lần khóc ấy chưa bao giờ dã, hôm nay
là dịp hiếm có nhưng em không còn muốn
- Tại sao vậỷ
- Em sợ rằng chúng mình không có 1 lần thứ 2 như hôm nay!
Mộ Thiên dặt tayu lên tay Trúc:
- Trúc! anh ấy lại nhục mạ dày vò em nữa phải không?
Nàng dáp thật nhỏ như chỉ dủ mình nghe:
- Ảnh dày vò em mà cũng dày vò chính ảnh
- Ảnh nói saỏ
- Bảo em cút di
- Em!
Ông nắm lấy ta bà hấp tấp nói :
- Em ! anh nghĩ rằng không nên nói thật với em diều mà anh mơ
ước. Vì anh không còn xứng dáng dể nói với em diều ấỵ Tuy
nhiên anh không thể nào giữ kín mãi vì anh qúa yêu em. Chúng
mình hãy tiếp tục sống lại bên nhau di em. Trời xui khiến anh
còn gặp lại dược em tức ngầm bảo sẽ dưa ta dến kết luận mới
hoàn toàn dẹp
Bà ngồi như 1 pho tượng không dáp. Sắc mặt trang nghiêm, dăm
dăm nhìn sóng dạt vào bờ
Mộ Thiên siết chặt tay bà
- Trúc, tối qua sau khi em về, anh trằn trọc suốt dêm không
còn ngôn từ nào dể diễn tả hết tình yêu em. . Tuy nhiên anh
không thể nào giữ kín mãi vì anh qúa yêu em. Chúng mình hãy
tiếp tục sống lại bên nhau di em. Trời xui khiến anh còn gặp
lại dược em tức ngầm bảo sẽ dưa ta dến kết luận mới hoàn toàn
dẹp
Bà ngồi như 1 pho tượng không dáp. Sắc mặt trang nghiêm, dăm
dăm nhìn sóng dạt vào bờ
Mộ Thiên siết chặt tay bà
- Trúc, tối qua sau khi em về, anh trằn trọc suốt dêm không
còn ngôn từ nào dể diễn tả hết tình yêu em. Yêu cho nhiều dể
rồi mất em thì còn gì dau khổ cho bằng! Trời dã dầy chúng mình
18 năm dau khổ cũng dủ lắm rồị Bây giờ gặp lại nhau âu cũng là
dịnh mệnh, nếu không thì dâu có chuyện Phong gặp Dan. Giờ này,
chúng ta nối lại tình cũ cũng không muộn lắm dâu em. Hãy nhóm
lại lửa lòng sau 18 năm dã bị mưa gió vùi dập
Bà lắc dầu tuyệt vọng:
- Muộn lắm rồi!
- Nhưng , Minh Viễn không hề tiếc thương em lại còn dày vò em!
Bà buồn bã:
- Phải dành chịu vậy!
Sự trầm lặng của Trúc dã làm cho ông dau dớn dến nỗi run lên.
Buông tay bà ra, ông bóp trán nói:
- Phải dành chịu vậy! sự dau dớn ấy anh phải gánh chịu, em
không có lỗi lầm gì
Ông ngước nhìn Trúc:
- Còn c'ach nào dể cứu vàn không em? anh bằng lòng trả bất cứ
gía nào nếu dược
Bà chua chát:
- Cứu vãn, cứu vãn gì hả anh?
- Cứu vãn lỗi lầm ngày trước, nối lại nhịp cầu dã gãỵ Nếu biết
thế này thì ngày trước anh dối em làm gì, chỉ vì sự dối tr'a
ấy mà dổ vỡ tất cả. Hạnh phúc dời em vì thế dã bị chôn vùi
mười mấy năm quạ Em có tin lời anh là sự thật không?
Trúc nhìn lên mặt Mộ Thiên . 2 con mắt sâu và c'ai vẻ si tình
vẫn giống hết ngày nàọ Bà gục gặc dầu:
- Em tin!
Mộ Thiên bắt dầu tỉ tê:
- Em biết không ngày anh trở lại Trùng Khánh mọi việc dều dổi
kh'ac. Em thì lấy Minh Viễn bạn bè trách anh như tr'ach ác quỷ
không bằng. Anh thất thểu dến bờ sông Gia Linh, dứng nơi gốc
dương cũng không thấy gì hơn là cặp mắt sáng và nụ cười duyên
dáng của em. Và anh không nghe gì kh'ac hơn là lời thì thầm
của em. Lúc ấy, anh muốn nhảy xuống sông dể vĩnh biệt tất cả
.... Thế rồi, sau khi rời khỏi Trùng Kh'anh anh làm kẻ bụi
dời, lang thang vất vưởng khắp hang cùng ngõ hẻm, dói khác
trai gái, rượu chè ...1 cuộc sống mà em không baogiờ có thể
tưởng tượng nổi!
Ông dừng lại, hồi tưởng chuyện qúa khứ làm anh dau khổ dến nổi
mặt biến sắc, Trúc dặt tay lên tay Mộ Thiên thật tự nhiên:
- Dừng nói nữa anh!
Mộ Thiên cười héo hắt:
- Vâng nhắc nữa càng thêm dau lòng. Sau khi thắng Nhật, Thượng
Hải mau bán bỏ rượu, bỏ làm thơ và bỏ ngâm thơ từ dó. Bởi vì,
trong thơ lúc nào cũng có hình bóng em. Hơn nữa, sự hiện diện
của Phong và Sương Sương buộc lòng anh dù muốn, dù không cũng
phải dối diện với thực tế. Tuy nhiên, không bao giờ dám nghĩ
dến chuyện yêu 1 người nào khác nữạ Dời anh chỉ yêu thành thật
duy nhất 1 người mà thôị 18 năm nay anh sống trong sự hồi
tưởng về qúa khứ, lấy những kỷ niệm ấy làm niềm vui cho hiện
tạị Anh nhớ em rất rõ, nhớ từng chi tiết 1 trên người, nhớ em
rất rõ, nhớ từng sở thích và thói quen. Em không thích ăn
trứng và thịt chỉ thích cá và cải xanh. Em thích dọc thơ dưới
trăng và di dạo giữa những chiều mưa nhẹ hạt. Sau ót em có 1
nốt ruồi nhỏ, sau tai bên phải cũng vậỵ Mỗi lần em muốn giấu
giếm diều gì thì lại ách xì liên miên. Em cũng thường thích
nói dối, nói xong lại dỏ mặt . Em thích giả bộ ngủ rồi nhìn
lén người ta ... Trúc anh nhớ và nhớ tất cả. 18 năm rồi, anh
dã sống từng phút từng giây với kỷ niệm ấy 18 năm với anh như
18 thế kỷ dài!
- Dừng nói nữa anh!
Mắt Trúc chớp nhanh sóng biển cuồn cuộn vỗ vào bờ như từng kỷ
niệm dang dồn dập vào lòng bà tạo thành 1 âm thanh huyền hoặc
. Bà dang ngây ngất bởi men tình qúa khứ nên vũ trụ trước mặt
dầy những sắc màụ
Mộ Thiên khẩn thiết nói :
- Em ! chúng mình tìm c'ach dáp lại công ơn của Minh Viễn ,
dền bù thế nào thật xứng dáng với sự hy sinh ấy rồi em trở về
với anh. Chúng mình chưa già lắm , hãy còn dủ thời gian dể gây
dựng lại những gì dã mất. Anh vẫn biết rằng không ai có thể
tắm 2 lần trên 1 giòng sông nhưng, không phải cứ vịn vào lý do
dó mà bỏ di cơ hội tốt. Hãy tìm lại những gì có thể tìm dược
phải không em? nếu dược ch'ung mình sẽ bắt dầu thương lượng
với Minh Viễn
Trúc mở to mắt nhìn ra biển. 1 con chim bói cá dang bay lượn
trên mặt nước, dôi c'anh dựng dầy ánh sáng mặt trờị Bà dang
rơi vào trạng thái hôn mê, không còn nói dược lời nào, Mộ
Thiên ngừng 1 lát rồi tiếp, giọng càng tha thiết hơn!
- Trúc, bằng lòng không em? Em chỉ cần dáp cho anh 1 tiếng,
anh sẽ dem hết tâm trí dể sáng tạo cho chúng mình 1 tương lai
dầy mới lạ Dù hiện tại chúng mình có bị tuổi dời chồng chất,
có bị thời gian kẻ lên mặt những nếp nhăn sâu, không còn mộng
mơ di nữa, anh hứa vẫn có thể dem lại cho em những ngày thơ
mộng như thuở nào . Bằng lòng di em Anh yêu em qúa! Anh yêu em
qúa!
Mắt Trúc sáng hẳn lên như dang thấy 1 tương lai rực rỡ dang
hiện ra trước mặt
Trúc em nghĩ coi qúa khứ lỗi lầm của anh dâu phải dã tuyệt dối
không thể tha thứ dược? Anh sẽ dựng lên 1 mái nhà ở bờ biển dể
dêm trăng chúng mình cùng nhau làm thơ .... Bây giờ em còn làm
thơ không?
Trúc cười chua chát:
- Thơ sách, họa, cầm, kỳ, thi, tửu, trước kia không món nào
rời khỏi em thì bây giờ chỉ biết có củi , gạo , dầu, muối,
tương , dấm , trà!
Mộ Thiên nắm lại tay bà:
- Em sẽ không lo gì những thứ ấy vì dã có anh. Bây giờ chỉ lo
hưởng thụ dể bù lại những gì dã mất, Giao Thái An lại cho
Phong và Dan trông coi, chúng mình dến bờ biển tận 1 biệt thự
nhỏ dể hưởng nhàn, hưởng thụ tình yêu bên cạnh thế giới thiên
nhiên. Anh và em sẽ di câu cá như ngày nào trên bờ sông Gia
Linh mà em sẽ sổ bím, anh thặt lại .... dể rồi, chúng mình sẽ
ngắm biển khi mặt trời dnag lên, ngắm nắng vàng sắp tắt khi
mặt trời xuống nước, Và, ban dêm trăng sáng hay tối trời,
thiên nhiên này vẫn dẹp , dẹp như tình yêu chúng mình . Em !
em dừng cười anh dã 40 mấy tuô:?i dầu mà còn mơ mộng như 1
thằng con nít vừa biết yêu nhé. Tuy nhiên, anh nghĩ rằng mình
cũng mong muốn dược làm con nít như vậy dể tâm hồn vô tư, quên
di phiền muộn, dê:? nhìn thấy toàn mày sắc bên em. Hơn nữa,
bây giờ chúng ta dang bắt dầu 1 tình yêu mới, 1 cuộc dời mới
thì làm sao tránh khỏi mộng mơ, bằng lòng di em! Em biết
không, trước khi gặp lại em anh cữ ngỡ dã hoàn toàn tuyệt
vọng! Nào ngờ sau khi gặp lại em rồi, bao nhiêu hy vọng lại
bừng lên mãnh liêt
Ông thở ra khe khẽ gọi:
- Trúc, em !
Mắt Trúc càng sáng hơn. Năm ngón tay run run trong bàn tay Mộ
Thiên . Bà xúc dộng nói :
- Gần 20 năm trời, anh vẫn còn nhớ em saỏ Em hôm nay chẳng còn
gì dể anh yêu, chỉ còn 1 thân tàn ma dại ... ...
Mộ Thiên dứng phắt dậy, siết chặt tay bà nói hấp tấp như có ai
dang giành nói với ông
- Trúc sao em nói như vậy ? chính em cũng tự thấy mình dẹp,
thấy mình hoàn toàn nhất kia mà. Bởi vậy dù có 1 trăm năm di
nữa, em vẫn là em không gì dổi khác. Anh chỉ sợ rằng không
xứng dáng dể dược em yêụ 18 năm trước , anh dã không xư"ng
dáng nên giờ này anh vẫn canh c'anh sợ như thế. Em hãy cho anh
cơ hội tốt dể chuộc lấy lỗi lầm xưa nghe em. Anh bảo dảm với
em chúng mình sẽ hạnh phúc, chắc chắn là phải hạnh phúc
Mộ Thiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt bà
- Tha thứ cho anh chưa em ?
- Sao anh còn hỏi câu ấỷ em dã tha thứ cho anh bắt dầu tối qua
cơ mà!
- Anh dã làm em khổ sở bao nhiêu năm, em không còn trách anh
saỏ
Bà chậm rãi lắc dầu:
- Không trách anh , chỉ trách số mạng
- Nhưng số mạng dã an bài cho chúng mình gặp lại nhau dể ở mãi
bên nhaủ
Vừa nói, Mộ Thiên vừa nắm bàn tay bà xoè ra, rồi úp mặt vào
tay bà. Trúc cảm thấy ông dang run rẩy và bàn tay bắt dầu thấm
ướt. Như thế là Mộ Thiên dã khóc, giọt nước mắt của người dàn
ông từng trải dời dã chứng tỏ 1 tình yêu chân thật
- Bằng lòng rồi phải không em?
Bằng l`ong rồi, dĩ nhiên là thế! người dàn ông này có nhiều
hấp lực mạnh mẽ dối với bà còn hơn 18 năm về trước thì làm sao
không bằng lòng!
Mộ Thiên lại run run nói :
- Nỗi thống khổ 18 năm qua dã chấm dứt. Cái thời vận xấu cũng
hết rồị Tuổi xuân dã d'anh mất, em phải ghì chặt những gì còn
lại hôm nay dể xây lâu dài cho ngày maị Nhưng mà còn Minh Viễn
thì saỏ ông ta dã bảo em cút di vì dã ch'an ngấy cái mặt buồn
bã của em thì tại sao không cút thật nhanh dể dến vơ"i anh ?
Ông thao thao bất tuyệt mà không nghe Trúc trả lời nên ngước
mặt lên, bà ta dang dư"ng bất dộng, cặp mắt mơ màng, môi run
run. Tim ông bắt dầu dập nhanh. Bằng cặp mắt ướt, ông nhìn
thấy bà y như Trúc năm xưa, 1 người con g'ai toàn thân chứa
dầy thơ và tình ông thở dài khẽ gọi:
- Trúc em bằng lòng rồi phải không?
Bà gục gặc dầu Mộ Thiên dứng phắt dậy, như 1 người mất trí,
dăm dăm nhìn bà mà vẫn không biết là ai, không biết mình dang
làm gì và dang ở dâu .... Mãi 1 lúc lâu mới từ từ dang tay ra,
Trúc ngả vào lòng. dôi môi run run của ông lướt qua mái tóc
bạc, xuống má rồi cuồng nhiệt hôn lên môi bà
Gió vẫn thổi, sóng vẫn ào ạt vỗ vào bờ. Nhưng trong lòng họ vũ
trụ dã ngừng hoạt dộng ..... |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|