COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương 14 |
 |
Thằng La nằm trên giường, chăn gác tréo lên
thành, mắt trân trân nhìn trần nhà. HT ôm cái harmonica cũ sai
điệu phình cổ thổị Mỗi lần thổi không kêu, hắn gõ mạnh mấy cái
xuống ghế rồi lại thổị Tiếng nhạc đứt quãng vang lên trong
phòng.
Buổi trưa nóng như đốt, sinh viên trong ký túc xá biến mất,
chỉ còn năm ba đứa nằm ngủ trong phòng.
HT lại thổi không được, gõ mạnh xuống ghế, chửi thề ầm lên.
Thằng La đưa mắt nhìn Thành:
- Thôi đi, mầy thổi cái gì toàn là nhạc chiêu hồn không.
HT đưa tay áo quẹt quẹt mồ hôi trán mấy cái, rồi chửi:
- Chiêu hồn mầy chớ ai
Chửi với thằng La như ăn cơm bữa nên nó không thèm đáp. Nhìn
sang chiếc giường trống cuả MV, hắn hoỉ:
- Viễn đi đâu rồỉ
- Ma mới biết
- Sao vậy mầỷ Ai chọc mầy đâủ
HT thảy harmonica lên giường, thở dài:
- Nếu ở nhà không gởi tiền lên thì chỉ còn cách phaỉ đi cầm
cái mền này mới có tiền tiêụ
Thằng La cười ha hả:
- Mầy còn có mền để cầm thì còn buồn gì nữả Tao chẳng còn gì
nên khoỉ rầu rĩ gì hết. Ê, cho tao điếu thuốc coị
- Thuốc đâu mà cho
Thằng La thở dài, HT hoỉ:
- Thở gì vậỷ Mầy đã không lo, không rầu sao lại thở
Thằng La buồn rầu:
- Biết rằng chẳng còn gì để lo, để rầu, nhưng chẳng lẽ cái
bụng đói cào lên thì có thể chịu được saỏ
HT làm ra vẻ quan trọng, nói nhỏ:
- Tao cho mầy biết, hôm qua tao thấy thằng " đại kiết " cất
một bao đồ vào tủ, chắc là đồ ăn. Mầy đi xem thử coi
Thằng La ngồi phắc dậy, mắt sáng rực nhìn quanh phòng. Thấy
thằng "Đại kiết" vắng mặt, hắn hoỉ nhanh:
- Thật hả mầỷ Tao tịch thu cuả nó ăn trước rồi mới tính sau
Nói xong nó đứng dậy, đến c'ai tủ cuả thằng đại kiết. Vài
thằng bạn nghe nói đưa mắt nhìn theọ Thằng La vừa mở tủ vừa
kêu lên:
- Thằng nào muốn ăn thì chuẩn bị
Nó thọc tay vào tủ bổng la hoảng lên:
- Chết tao rồi !
Mọi người trố mắt nhìn nó. Họ chỉ thấy tay nó rút ra, một bao
ngũ hương đậu hũ can rơi xuống đất. Một con chuột thật lớn
đang vùng vẩy trong tay nó. Mọi người phá lên cườị Thằng La dơ
cao con chuột tức tối nói:
- Bố cái thằng kẹo kéo, không đem mời bạn bè ăn để cất vào tủ
nuôi chuột
Một thằng bạn cười lớn:
- Ê, La ! Nếu mầy ăn chưa no, đem con chuột này xuống bếp nấu
chuột tiềm ăn chơi
Một thằng khác thêm vào:
- Vẫn chưa no nữa thì trong phòng mình còn món đặc biệt là con
bọ xít. Như thế, thêm một món xào bọ xít.
Đứa khác:
- Món bọ chét lăn bột
Đứa lại cãi:
- Món nầy nhiều dầu quá, thôi ruồi chiên bơ đị Nhiều quá như
vậy đủ lắm rồị
Thằng La nói giọng cuả mấy thằng bồi:
- Món xào bọ xít, món bọ chét lăn bột, món chuột tiềm, ruồi
chiên bơ, nhớ cho thêm ớt
Cả phòng cười vang lên hòa lẫn tiếng kêu cuả con chuột. Trong
khi mọi người đang cười thì MV ướt đẫm mồ hôi hào hễn chạy vào
reo to:
- Nhà trường phát tiền học bỗng rồi, mau đi lãnh đi
Câu nói cuả MV như gáo nước mát đổ lên thân hình đang bốc lửa
cuả chúng. Chúng hớn hở lấy áo mặc vội vàng rồi chạy ra khoỉ
phòng. MV thảy hai bao thơ lên bàn nói:
- Tiền cuả thằng La và thằng Thành tao đã lãnh giùm rồi đấỵ
MV nhìn La "í" một tiếng:
- Mầy cầm cái gì vậỷ
Hắn không đáp chạy nhanh đến vồ lấy bao thơ trên bàn:
- Tao phaỉ đi mua thuốc hút trước đã rồi sẽ tính sau
HT trợn mắt
- La, bộ mầy tiếc con chuột lắm sao, hay muốn ăn chuột tiềm
MV lấy trong túi áo ra một phong thư màu xanh lợt:
- La, thư mầy nè
Viễn lại đưa phong thư lên mũi, hứ một tiếng:
- Thơm quá vậỷ
Nói xong, hắn đọc từng chữ một trên bì thơ
- Kính gởi ông La Văn, năm thứ nhất ngành sơn dầu, trường Cao
Đẳng Mỹ Thuật. Người gởi họ Thư thành phố Trùng Khánh. Sao cái
họ này lạ quá vậỷ
- Thành mầy có nghe họ này bao giờ chưả
HT chớp chớp mắt, đóng kịch thật ăn khớp với MV:
- Hình như không có ai mang họ này, trừ phi .. à đúng rồi, đào
chính cuả kịch Khuê Oán, Thư Tú Văn.
Thằng La mừng rú lên. Nó cứ tưởng là thư cuả Thư Tú Văn hồi âm
sao lại lọt vào tay cuả MV, vì nó mới viết thư cho nàng nó tán
hưu tán nai, nói chuyện yêu đương cà kê gì đó. Bởi vậy, nó
liền vứt con chuột, chạy đến giựt lá thơ trong tay MV. Vừa lúc
đó, có một thằng khác vào đến cạnh nó, thấy vật đen đen bay
đến cứ tưởng thằng La đã vứt cho mình vật gì quý nên đưa tay
hứng lấỵ Nào ngờ, vật quý ấy lại mềm mềm, có lông và kêu chít
chít. Hắn ta cúi đầu nhìn, thì ra con chuột nên buông taỵ
Miệng la ỏm toỉ. Con chuột rơi xuống đất, chui tọt xuống gầm
giường. HT dậm chân luyến tiếc:
- Mất một con mồi rồi
Thằng bạn học mới đi vào có biệt danh là "Bí Đao". Người hắn
lúc nào cũng bày rõ cái ngây ngô cho thiên hạ thấỵ Hắn đứng
sững như trời trồng, ngơ ngác hoỉ:
- Tụi bây mới bày thêm trò chơi mới gì đó?
Thằng La giật được lá thơ, thì ra không phaỉ cuả Thư Tú Văn mà
là cuả Ngô mập. Hắn trợn mắt nhìn MV và HT rồ i gầm lên như hổ
dữ. Viễn và Thành lại nhìn nhau cười thích chí. Thằng La lấy
thư ra xem, xem đến đâu cười đến đó, mỗi lúc cười một tọ Thấy
thế HT hoỉ:
- Bộ mầy điên rồi sao La ?
Thằng La đưa lá thư cho MV và HT:
- Ngũ hương đậu hũ can !
Viễn và Thành cầm thư chăm chú đọc:
" Ê La,
Mầy co 'biết rằng mầy đã phạm một tội lớn không ? Hôm đó, bọn
mầy đi xem kịch " cọp " mà còn dắt theo gái tợ Bọn tao thương
tình giúp đỡ keỏ không bại lộ thì mầy chỉ còn cách cắt mặt ném
xuống sình.
Giúp mầy mà bọn tao mang họạ Đầu đuôi cũng bởi thằng MT tốt
bụng để phaỉ gặp thằng sao chổi như mầỵ Nói thế, chắc mầy chưa
hiểu gì. Sự việc thế này: Hôm ấy bọn tao có con nhỏ tên Hứa
Lạc Linh, biệt danh "ngũ hương đậu hũ can". Cái biệt danh dài
thòng này ở Trung Ương ai mà không biết, chỉ trừ cái mặt lạ
hoắc như mầy thôị Thế mà, mầy đòi ăn ngũ hương đậu hũ can hoàị
Chưa đủ, mầy còn baỏ: " Ngũ hương đậu hũ can có mấy lắm xu đâủ
Tôi mà có tiền sẽ mua đủ cho mỗi người". C`òn nữa, khi Tiểu
Phi Yến lên tiếng thì mầy lại baỏ " tôi đâu phaỉ nói cô ". Mầy
có thể tưởng tượng được hai cô tức đến mức nào không? Hôm đó
bọn tao cũng có lỗi lớn là cười vang lên. Bởi vậy, bây giờ các
cô không thèm nhìn mặt bọn tao nữạ Khổ chưa đấy mầỷ Ngũ hương
đậu hũ can có giận cũng được, chẳng cần. Tiểu Phi Yến mới là
quan trọng, là chính linh hồn bọn taọ La ơi là La, mầy nghĩ
xem bọn tao làm sao sống mà không có linh hồn được mầỵ
Những ngày gần đây, cả ký túc xá cuả bọn tao sống trong tình
trạng không có linh hồn. Cuối cùng bọn tao bàn định chỉ còn
cách duy nhất cứu vãn nỗi là mâỳ phaỉ xin lỗi hai cô nàng ấỵ
Bữa xin lỗi tổ chức tại quán Bàn Khê, lúc ba giờ chiều thứ
baỷ, tức là lúc mà bọn mầy đã lãnh tiền học bỗng rồị Mầy hãy
mời bọn tao, cả mấy đứa con gái nữạ Bọn mình chỉ ăn đậu phụng
hạt dưa, uống rượu, nước trà.
Hôm qua, tình cờ tao đã gặp PT ngoài phố, tao mời rồị Nhận
được thư này, tao hy vọng mầy không trốn, trốn kỳ lắm nghe
mầy, tao chúc bọn mày vui vẻ.
Ngô mập "
MV và HT xem xong thư nhìn nhau mỉm cười rồi vỗ vai thằng La :
- Ê, La, bây giờ mầy tính sao đâỷ
Thằng La vênh mày, vỗ tay vào bao thư đựng tiền học bổng nói
lớn:
- Làm sao hả, quá dễ, mời thì mời chứ. Thằng Ngô mập viết dài
dòng văn tự như vậy thật chẳng có gì hết cả, tóm tắt là nó
muốn làm tiền tao mà thôị Bọn chúng biết tính tao hay đãi bạn
bè, hôm nay là ngày lãnh tiền học bổng nên bèn kiếm chuyện
thế.
MV hoỉ:
- Mời thì mời! Mầy nói nghe sao hay quá vậy, đã biết bao nhiêu
người chưả Tao đoán sơ sơ ít nhất cũng mười lăm người, nếu
thêm uống rược thì học bổng cuả mầy tháng này không còn lấy
một xu
Hắn vẩy vẩy tay rất vui vẻ:
- Hết thì thôi, tiền học bổng một tháng, đổi lấy một lần đãi
khách thì thú vị lắm.
HT cười chen vào:
- Thú vị lắm. Hết tiền thì cầm quần chứ có sao đâụ
Thằng La ngẩn đầu lên cười, bỏ bao thư đựng tiền vào túi áo
rồi đi ra cửa, một mặt đắc ý ngâm thơ:
" Làm người nhân thế phaỉ biết tiêu
Keo kiết làm chi khổ đủ điều
Hôm nay tiêu hết mai lại có
Có mãi có hoài, mãi mãi tiêu "
Chiều thứ bảy hôm ấy, tại quán Bàn Khê, một bọn sinh viên mười
lăm mười sáu đứa tụ họp phá phách trời đất phaỉ sợ, chúng dồn
bàn lại ngồi thành một vòng tròn, ăn hạt dưa, kẻ uống trà,
người uống rượụ Thằng La đứng giữa đám đông, không ngớt ngoắc
tay ông chủ quán đêm thêm rượu, hạt dưạ Hắn vỗ ngực đắc ý làm
như ta là tỷ phú không bằng :
- Cứ đem đến đây, có tôi mà!
Buổi họp mặt hôm nay có sự hiện diện cuả PT. Nàng vẫn thắt bím
không đánh phấn, thoa son, nhưng má và môi vẫn đỏ hồng. Nàng
ngồi cạnh HT và MV, im lặng nhìn bọn sinh viên cười đuà. Thằng
La thì chạy tới chạy lui mời khách:
- Các bạn cứ tự nhiên, ăn thật nhiều đừng ngại, đãi thế này,
tôi thừa sức chịu đựng mà. Anh bồi cho thêm một mâm ngũ hương
đậu hũ can.
HT nhìn MV nói nhỏ:
- Hắn lại phạm tội nữa rồị Đãi xong thế nào cũng bị chửi, mầy
cứ coi đi
PT cũng đã hiểu Ngũ hương đậu hũ can là gì nên mỉm cườị MV ghé
đầu gần PT mỉm cười:
- Cô xem hắn sang lắm nhỉ. Sang đến nỗi giường không có nệm,
ngủ trên một tám ván. Giường không, tủ áo không, ví không, cả
cái đầu bồm xồm ấy cũng không có óc nữạ
PT bật cười, ngẩng đầu lên thì bắt gặp cặp mắt cuả người đối
diện đang chăm chú nhìn nàng. Hai mắt chạm nhau, chỉ một
thoáng, tim nàng đã thay đổi nhịp đập. Tuy nhiên, chàng trai
ấy không một lời chào hoỉ, làm như chưa một lần gặp mặt. Chàng
cúi xuống uống rượu, nàng trộm nhìn. Mặt chàng hơi xanh, có lẽ
vì rượu, ánh mắt buồn xa vắng đã nói lên cái tính lãng mạng vô
bờ. Chàng cứ mải cúi đầu uống rượu, dường như đến đây chỉ có
mục đích đó là duy nhất.
Thằng La mới được mấy ly thì đã múa chân, múa tay thuật lại
việc ở ký túc xá:
- Uống ! Một bao "ngũ hương đậu hũ can" thật ngon mà không mời
tụi tao ăn, lại mời chuột, tụi bây nghĩ xem có tức không?
Tiểu Yến ngồi bên thằng La thở ra:
- Trời ơi, sao anh cứ nói những điều người ta không thích nghe
vậỷ
Nói xong, nàng kéo vạt áo cuả hắn:
- Anh ngồi xuống đây, im lặng uống hai ly nữa
Hắn cúi xuống:
- Đừng kéo tôi, cái áo này sắp rách rồị Tôi chỉ còn mỗi có nó,
nếu rách thì chẳng có gì mặc bây giờ.
Nàng lắc đầu
- Trời đất ơi !
Góc bàn bên kia có chừng năm, sáu sinh viên bắt đầu bàn chuyện
thời cuộc. Hứa Lạc Linh cũng bắt đầu nói chuyện hăng say với
họ, cuộc thảo luận đã khơi động lòng yêu nước cuả nhiều người,
khiến có đứa đứng lên múa tay, múa chân mắng chửi bọn Nhật.
Một sinh viên bắt đầu hát với giọng say ngà ngà:
" Nhà tôi bên giòng sông Tùng Hoa miền đông bắc
Nói có núi rừng trùng điệp lẫn mỏ than
Nơi cánh đồng phì nhiêu bát ngát ... "
Tiếng hát không mấy hay nhưng đã đánh thức được giấc ngủ ly
hương cuả những tâm hồn trẻ. Hầu hết trong bọn họ đều là những
kẻ xa quê vì giặc - Ngôi nhà ấy với núi đồi, với con sông yêu
dấu và cánh đồng ngát màu xanh. Họ nhớ lắm! Nhớ lại kỷ niệm êm
đềm cuả thời thơ ấụ Nhớ những chiều có nắng vàng rơi trước ngõ
mà họ ngây thơ trong tiếng gọi cha về. Bây giờ còn đâu nữa chỉ
vì gót giầy xâm lược Nhật. Bởi vậy một số người đã đồng loạt
hát lên. Bầu không khí từ vui biến sang buồn bã. Chàng sinh
viên đeo mắt kính có biệt hiệu Đặc Baỏ, tay cầm ly rượu đầu
lắc lư đọc:
" Trắc trắc, bằng bằng bằng, trắc trắc
Bằng bằng, trắc trắc trắc bằng bằng
Rồi hắn ngâm tiếp hai câu thơ:
" Khói lửa giang sơn ngùn ngụt bốc
Còn đâu cúc nở ngập muôn đường!"
Ngâm xong, hắn trợn mắt rồi đọc trắc trắc bằng bằng trở lạị
Thì ra, hắn đang làm thơ, hắn cứ đọc mãi trắc bằng mà không
thêm được câu thơ nào mới nên đẩy MT, người ngồi bên cạnh nói
lớn:
- Ê! Sao tao làm mới được hai câu, còn hai câu nữa ở đâu mà
đào chẳng rả
MT vẫn gằm đầu uống rượu, bực bội đáp:
- Tao không biết
Một thằng lùn lên tiếng:
- Tao biết
- Ở đâủ
- Bị con chuột ăn vụng rồi
Cả bọn cươi ồ lên. Trận cười này đã làm giảm đi sự buồn tẻ
HT và thằng La lại tranh luận về vở kịch Bạch Dương và Thư Tú
Văn, đa số bắt đầu góp ý kiến nên không khí bàn ăn trở lại vui
nhộn. Kẻ cắn hạt dưa, ăn đậu phụng, đứa lại uống rượu nói toàn
chuyện thiên nam địa bắc. Bỗng Ngô mập đứng lên đề nghị:
- CHúng ta nên tổ chức một hội Nam Bắc đi
Thằng La hoỉ:
- Hội Nam Bắc gì?
- Là hội Thiên Nam Địa Bắc. Hội này có mục đích là tạo nên
những cuộc gặp gỡ định kỳ tại quán nước để chúng ta gặp nhau,
nói chuyện cho vuị Bọn mình sẽ thay phiên nhau làm chủ, có thú
vị hơn không?
Thằng La vỗ bàn reo lên:
- Đúng! Đúng! Như vậy, thứ bẩy nào cũng được ăn sướng quá! Tuy
nhiên, mình đừng gọi là hội Nam Bắc mà gọi hội Long Môn đi
Bên ngoài bầy trời đầy mây đen. Gió từ sông Gia Linh đưa lại
mang theo nhiều hơi nước. Những tiếng sấm sét vang rền từ các
thung lũng xa xa nghe mỗi lúc một nhiềụ Tiết trờ mùa hạ ở đây
mưa nắng thường thay đổi bất chợt như thế. MT ngẩng đầu lên
nhìn ra ngoài nói:
- Trời sắp mưa rồi
Lời nói đầu tiên cuả con người trầm lặng ấy đã trở thành sự
thật. Sau một loạt sấm sét và một tiếng ầm long trời thì mưa
bắt đầu trút nước. Những giọt mưa lớn dồn dập trên mái nhà hoà
lẫn tiếng gió rít tạo thành một âm thanh khủng khiếp. Trận mưa
lớn đem lại bầu không khí mát mẻ khiến mọi người trở nên tỉnh
táọ Thằng La vui mừng hỉnh mặt lên nói:
- Đã quá ! Đã quá !
Ngô mập thêm vào:
- Trời mưa sao đúng lúc quá vậy
PT nh`in ra cửa sổ kính. Nước mưa tạo thành những đường dài
rồi lan dần, lan dần. Dẫy núi đằng xa đã bị nước mưa xóa đi
màu xanh chỉ còn bóng dáng mập mờ như làn mây mỏng. Đám cỏ
ngoài đồng ngả nghiêng, gục đầu chịu mưa gió trông thật thảm
thương. Những chiếc lá lìa cành bay bay trong gió. Hai mươi
phút trôi qua, cơn mưa lại tạnh. Mặt trời nở lại nụ cười ở dãy
núi phía tâỵ Chim chóc bắt đầu líu lo như đang kể nhau nghe
cơn sóng gió hãi hùng. MT nhấp một hớp rượu nhìn ra ngoài nói:
- Vũ trụ này đẹp quá. Đẹp cuả một cảnh sắc thiên nhiên mà
chúng ta được nhìn tận mắt. Mấy ai có thể nhìn màu xanh cuả
cây cỏ, vài con bướm lượn, những con chuồn bay mà liên tưởng
đến cảnh tang thương có đầu rơi máu đổ ngoài chiến trường?
Quay mặt lại chàng thoáng nhìn PT nửa như cố ý, nửa như vô
tình. PT liền cúi xuống nhìn đĩa hạt dưa trên bàn. Đặc Baỏ hoỉ
MT:
- Mầy đang định làm thơ à?
- Hôm nay chỉ có rượu không có thơ
Ngô mập ngẩng đầu lên chỉ PT
- Ở đây có một nữ thi sĩ, tụi mầy đừng bỏ quạ Cha nàng là nhà
thơ có tên tuổị Nàng là một nữ sinh nổi tiếng cuả trường trung
học X.
Đặc Baỏ ngây ngơ nghiêng đầu nhìn nàng như để xem lời nói cuả
Ngô mập có đúng sự thật không. Ngô mập tiếp:
- PT, hãy làm một bài thơ đi
Nàng từ chối:
- Ai nói tôi biết làm thợ Tôi nghe nói trong số các anh có một
Tiểu Lý Bạch cơ mà.
Đặc Baỏ đẩy vai MT:
- Chính nó
Đặc Baỏ đẩy mạnh đã làm ly rượu trên tay MT đổ lên áọ Chàng
chậm rải lấy khăn tay ra laụ Đặc Baỏ tiếp tục giục:
- Tiểu Lý Bạch, hãy làm thơ cô Trúc nghe đi
Chàng vẫn hờ hững đáp:
- Tôi không có thơ chỉ có rượu
Chàng tiếp tục lau vết rượu trên áo, nhưng rồi lại ngẩn đầu
lên đọc;
" Rượu trên áo như thơ đà đang dệt
từng lời thơ là từng bể tương tư !"
Đọc xong, chàng nhìn thẳng vào PT. Đôi mắt chớp nhanh như muôn
ngàn ngôn ngữ đang nói và cả một vũ trụ tương tự Sự ngạc nhiên
pha lẫn xúc động đã làm tim nàng đập nhanh. Một niềm vui nhuốm
lên trong lòng. Nàng không còn chạy trốn ánh mắt ấy nên đã
nhìn thẳng vào mặt MT và nói:
- Anh đã baỏ vũ trụ này đẹp thì ngâm làm chi những lời thơ
buồn ấỷ
Nói xong, nàng chỉ tay ra cửa sổ. Bên ngoài những giọt nước
mưa còn triũ nặng trên đám cỏ xanh. Một đôi bướm đuà nhau giữa
nắng chiềụ Nàng nhìn một cách say mê rồi ngẩng đầu lên, giọng
thanh tao đọc:
" Giọt nước mát làm tươi thêm ngọn cỏ
Gió đã ngừng hoa nọ vẫn bay hương
Đôi bướm lượn, khoe từng đôi cánh sắc
Tường không cao, sao vượt khúc yêu đương"
Đọc xong, nàng tươi cười nhìn MT:
- Tôi làm thơ dở, đừng cười nhé
Đặc Baỏ lấy mắt kiếng xuống, nhìn PT một lúc lâu rồi đeo lên.
Hắn ngẫm nghĩ lúc lâu rồi đập tay lên bàn nói lớn:
- Nè MT, mang danh phân khoa Văn học như bọn mình thật xấu hổ
quá
MT không đáp, chỉ nhìn PT. Một lúc lâu, chàng nhìn xuống ly
rượu, sắc mặt bây giờ đã tái hẳn đi . Cặp mắt phảng phất một
nỗi buồn sâu thẳm. Chàng cứ ngồi im như thế cho đến khi cuộc
vui chấm dứt.
Vầng trăng đã xuất hiện trên vòm trời đêm. Thằng La đi tính
tiền. Số tiền học bổng cuả hắn còn nằm nguyên trong bao thơ,
chưa đụng đến nhưng, vẫn không đủ để trả cho chủ quán. Hắn bèn
baỏ:
- Ông ghi sổ đi, tôi sẽ trả sau
Thấy vậy, HT đến trả giúp mấy đồng còn thiếụ
Ra khoỉ quán, bọn chúng bắt đầu chia tay nhau, tiếng cười đùa
vẫn còn vang dậỵ Bọn Trung Ương phaỉ qua đò để về trường. PT
về Sa Bình Bá nên phaỉ tháp tùng cùng toán sinh viên Trung
Ương. Thằng La vừa định đi thì MT kêu lại:
- La, mầy có thư
MT trao thư cho La rồi trở về đò với người bạn đang chờ. PT
đứng cạnh mạn thuyền. Ngọn gió đêm làm bay bay tóc trán nàng
trông đẹp làm saọ Nàng nhìn mặt nước lay động dưới ánh trăng
rồi nhìn lén MT. Chàng đang đứng ở mũi thuyền, ngước mặt nhìn
trời với vẻ thật buồn và mơ mô.ng. Nàng tự nhiên cũng ngước
nhìn trờị Vòm trời không có gì khác ngoài vầng trăng và mấy vì
sao lạc. Ngô mập đang vui vẻ hát. Đặc Baỏ cứ mãi bằng bằng
trắc trắc để hoàn tất bài thơ dở dang. Tiểu Yến thì hát bài
"Yến Song Phi".
Đò cập bến, mọi người bước xuống. Ngô mập lên tiếng mời:
- PT, đi dạo với chúng tôi nhé
- Không được, tôi xin phép về vì tối lắm rồi
Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn MT. Chàng vẫn lơ đễnh nhìn giòng
sông Gia Linh như không hề nghe câu nói cuả nàng.
Ngô mập tiếp:
- Hay là tôi đưa cô về
- Cám ơn anh. Tôi về một mình không sao vì đường trong làng dễ
đi
Nàng lại liếc sang MT. Chàng vẫn chăm chú nhìn đám cỏ trên bờ,
với những đom đóm lập loè baỵ
Ngô mập lại nói:
- Chúng ta tạm biệt, mong tuần sau gặp lại
Nàng vẫy taỵ Bước chân cô đơn trên con đường đất thật chậm và
nặng nề. Đom đóm cứ mãi vây quanh nàng - Chúng đẹp lắm saỏ !
.. Nàng cắn môi, trong lòng trở nên trống traỉ lạ thường. Nàng
lầm lũi đi như đang mang một thất vọng nặng nề trở về ngôi nhà
quạnh hiu cuả mình.
Về đến ký túc xá thằng La lên giường nằm mở thơ cuả MT đưa cho
hắn. Một tấm giấy bạc lớn rơi xuống đất. Thì ra, đó là số tiền
mà hắn trả cho ông chủ quán. Hắn nhảy lên tức tối nói:
- Nó khinh tao, tưởng tao đãi không nổi saỏ
Nhưng rồi, thêm một mảnh giấy khác rơi xuống đất, hắn nhặt lên
đọc:
" Anh La,
Chắc anh cùng quan điểm với tôi là không bao giờ làm nô lệ cho
đồng tiền. Ngược lại, xem nó là một phương tiện tạo lên niềm
vui cho con ngườị
Tuy nhiên, tôi và anh sẽ có hai cái nhìn khác nhau về tiền
bạc. Nói cách khác là anh có lắm lúc kẹt tiền hơn tôi nhiềụ
Tôi ít khi có cái giờ phút ấy nhưng tôi rất hiểu nỗi thống khổ
cuả nó, chỉ cần một điếu thuốc cũng mua không nổị Bởi vậy, nếu
chúng ta đều xem nhau là trọng thì hãy cho phép tôi thanh
toánh số tiền phí tổn cuả cuộc vui hôm naỵ Nói khác đi, tôi
gởi tiền này cho anh tức tôi xem anh là bạn tri kỷ. Tôi mong
rằng anh hiểu lòng thành thật cuả tôi, đừng cho tôi khinh anh.
Chào thông cảm
Mộ Thiên "
Thằng La đưa thơ cho HT và MV xem, rồi nằm ngửa, hai tay gối
đầu, mắt nhìn trần nhà suy nghĩ. Xem xong thơ, HT nói:
- Nó là một thằng bạn thành thật, tao thích cái tính ấy lắm
MV hứ một tiếng, đi đến cửa sổ:
- Cái lối chơi sang cuả thằng công tử bột. Nó có tiền thì việc
gì chơi không tốt.
HT phản đối:
- Mầy lúc nào cũng thành kiến với hắn. Mầy chỉ những chỗ xấu
cuả hắn cho tao coị
- Đâu phaỉ thế, chỉ hơi kỳ tí thôi
Thằng La đứng dậy bước ra cửa:
- Phaỉ công nhận là thằng MT tốt với bạn bè. Tao thích nó lắm.
HT hoỉ:
- Mầy đi đâu đó ?
Hắn đưa tờ giấy bạc ra trước mặt nói lớn:
- Đi mua thuốc. tối nay tao đãi tụi mầy ăn mì
HT nh`in bóng nó ngoài sân:
- Trời đất ơi ! Nó chẳng biết nghĩ gì đến ngày mai hết ! |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|