COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương 10 |
 |
Theo sự dự tính cuả NP và HĐ thì chủ nhật
tuần này là ngày tuyệt đẹp với một chương trình thật chu đáọ
Chín giờ sáng HĐ đến nhà NP để gặp MT, ăn trưa ở đó để làm
quen với SS. Sau đó, hai người đi ciné, rồi bát phố. Cuối cùng,
họ về nhà HĐ và ăn cơm tối tại nhà nàng.
Với nàng, ngày chủ nhật này vĩ đại nhất trong đờị Khi vừa thức
giấc, ánh mặt trời le lói rọi vào phòng, nàng cho đó là điềm
tốt trong ngàỵ Bước xuống giường, nàng phân vân không biết nên
bận bộ đồ nàọ Y phục nhà trường thì kỳ quá, nếu không thì chỉ
còn mỗi một bộ đồ trắng hôm đi sinh nhật nhà ĐM. Thôi đành mặc
bộ ấy đi cho rồị Nàng mặc xong, đến trước gương ngắm nghía,
nào kém ai đâu, thật xứng với danh mà NP thường gọi " một vì
sao lạc ".
Bữa ăn sáng thật vội dưới cặp mắt ngắm nghía cuả mẹ, nụ cười
chế diễu cuả NB và cái nhìn thờ ơ cuả MV. Ăn xong, nàng hối hả
ra đầu hẻm, thở ra một cái thật mạnh rồi lấy mảnh giấy họa đồ
do NP vẽ chỉ đường ra xem. Nàng gọi xích lô, trực chỉ Trung
Sơn Bắc Lộ
Xe ngừng trước nhà họ Hà. Nàng xuống xe nhìn biệt thự đồ sộ,
cánh cửa sắt to tướng, nàng thấy mình bé nhỏ và quá ư hèn mọn.
Đứng một lát, nàng định bấm chuông thì cánh cửa sắt bỗng mở
tung, một chiếc xe hơi vụt chạy ra, suýt nữa đụng nàng. Nàng
vội né qua một bên. Người lái xe là một cô gái mặc chiếc áo đỏ
diêm dúa, ló đầu ra nhìn nàng cười ngạo nghễ. Nàng đứng ngơ
ngác chờ đến khi chiếc xe khuất dạng mới quay đầu lạị Cánh cửa
còn mở toang, một người đàn ông to lớn đang đứng tựa cửa nhìn
nàng. Trong khi nàng còn rụt rè thì ông ấy đã lên tiếng:
- Tôi là Lưu, cậu Phong cho tôi ra đón cô, chắc cô là Đan?
Nàng tươi cười, gật đầu chào đáp lễ. Ông Lưu gọi con Kim ra
đưa nàng vào trong.
Xuyên qua vườn hoa và hồ phun nước, HĐ vào phòng khách. Nàng
hết sức bỡ ngỡ khi đứng giữa phòng khách quá ư sang trọng và
còn rộng hơn cả căn nhà cuả nàng. Salon màu bordeaux cùng màu
với tấm màn chắn cửa sổ. Trên bàn là một bình hoa hồng màu
trắng, mùi hương thơm ngát. Nàng còn mãi mê quan sát cảnh
phòng khách thì bỗng có tiếng giầy nện mạnh trên cầu thang.
Nàng ngẩng lên, thì ra NP đang hớn hở chạy xuống. Chàng reo
to:
- A ha, em cuả anh đến đúng giờ quá.
- Em đến hơi sớm không anh?
Chàng đặt tay lên hai cánh tay nàng, âu yếm nói:
- Sớm à, anh đã chờ em mười hai tiếng đồng hồ rồi mà còn sớm
saỏ
Nàng nhỏng nheỏ:
- Anh khéo nói thêm không, gì mà mười hai tiếng?
- Thì em cứ tính sẽ biết. Anh bắt đầu chờ em từ chín giờ tối
qua đến naỵ
Vừa nói chàng cúi xuống định hôn thì HĐ vội né tránh và trách:
- Anh làm kỳ quá, người ta thấy thì chết.
Chàng nhún vai:
- Không sao đâu, trong nhà chẳng còn ai hết. Dượng anh dậy trễ
hơn mọi ngày vì hôm qua có khách đến nói chuyện tới khuyạ À,
em đã nghe tên họa sĩ Mặc Phi lần nào chưả
Nàng ngạc nhiên:
- Mặc Phi, có phaỉ Vương Hiếu Thành không anh?
- Vâng, em cũng biết ông ta nữa saọ Em xem, những bức tranh
trên tường đều là cuả ông ta cả. Ông là bạn thân cuả dượng
anh, tối qua không hiểu chuyện gì mà hai người nói mãi đến hai
giờ khuya ổng mới về. Nếu không, dượng anh đâu có ngủ muộn như
vậỵ Em đừng tưởng là nhà anh ai cũng thèm ngủ đâu nghẹ
Nàng cười:
- Em nào có nói gì mà anh phaỉ thanh minh.
Chàng nâng cằm nàng lên, dán mắt vào sát mắt nàng nói thật
khẽ:
- Anh muốn rằng em có một ấn tượng tốt về gia đình anh.
Nói dứt lời chàng buông vội nàng ra:
- À mà quên, em uống gì? Trời nóng quá, thôi để anh làm cho em
một ly cam tươi nhé. Anh làm thì tuyệt, em uống khoỉ chệ Con
Kim làm hay bỏ đường nhiều uống mau ớn lắm. Em chờ anh tí nhé.
NP quay người đi vào phòng ăn.
Trời nóng thật! Thời tiết ở Đài Loan thay đổi bất thường. Mùa
đông mà sức nóng như mùa hạ, HĐ đứng dậy xem mấy bức tranh
trên tường. Tranh thật đẹp và sắc saỏ làm sao ấỵ Đang mãi mê
ngắm tranh thì có tiếng chân người bước lại gần, nàng cứ ngở
là NP nên không xoay người lại mà nói:
- Hiếu Thành cũng là bạn thân cuả cha em. Chính vì ông ta bày
cha em vẽ lại mà gia đình em trở nên xáo trộn, không còn yên
vui như ngày nàọ À, em đã quên nói với anh một chuyện, cha em
trước kia là sinh viên trường Cao Đẳng Mỹ Thuật, chuyên vẽ
portrait. Cha em trước kia đã nổi danh từ thời còn cắp sách
nhưng vì bỏ lâu nên vẽ lại không được. Mỗi lần vẽ hư, cha nổi
trận lôi đình với mẹ, mẹ chỉ biết nhịn rồi khóc mà thôị
Nói một hơi dài mà không có tiếng trả lời nào đằng sau, nàng
vội quay lại thì hoảng lên vì người sau lưng nàng không phaỉ
NP mà là một người đứng tuổị Ông ta có nước da trắng, mắt đen
trông có vẻ hiền hòa lẫn nghiêm nghị, phảng phất chút u sầụ Từ
luc' đối diện với nàng mắt ông bỗng sáng lên, mặt mày tái
nhợt. Nàng rụt rè ấp úng:
- Cháu, cháu cứ tưởng là NP, ông là .. ?
MT giọng run run:
- Tôi là dượng cuả NP. Còn cháu, cháu là ... Dương ... Dương
Hiểu Đan?
Nàng cúi đầu cung kính đáp:
- Dạ, thưa cháu là HĐ.
Nàng nở nụ cười dịu dàng nhìn ông. Nụ cười ấy khiến MT nhìn
không chớp. Ông cảm thấy nàng như một người đã từng quen, với
gương mặt và nụ cười ấy, ông càng nhớ ... Thân hình nhỏ bọc
trong lớp áo trắng thật dịu và trong sạch. Ông nhìn tà áo nàng
như đang tìm kiếm một cái gì nơi đó, nhìn mãi đến nỗi ông cảm
thấy choáng váng mặt màỵ Ông chậm rãi tìm salon ngồi bệch
xuống. HĐ hoảng hốt chạy đến cạnh ông lo lắng hoỉ:
- Thưa bác, bác cảm thấy khó chịu trong người không?
MT chậm rãi chỉ chiếc ghế trước mặt baỏ nàng:
- Bác không sao đâu, cháu hãy ngồi xuống đị
Nàng vâng lời ngồi xuống nhưng vẫn còn ngơ ngác nhìn ông. MT
nhắm mắt, tay run run đốt thuốc. HĐ, người yêu cuả NP lại là
con cuả MV và PT, thật ông không ngờ. Đêm qua, HT đã cho ông
biết rõ mọi việc. Thành còn trách ông rằng:
- Anh thật là kẻ thờ ơ và vô trách nhiệm. Ngày trước anh không
biết lý do nào mà PT đi tìm anh saỏ
Vâng, ông không biết thật sự, nếu ông biết, không bao giờ ông
chấp nhận để MV sống chung cùng PT được. Tuổi trẻ lúc nào cũng
nông cạn và có những quyết định sai lầm. Sự sai lầm ấy đã đưa
đến hậu quả là PT làm vợ MV, để giờ này HĐ, người con gái
trước mặt lại là con MV, không phaỉ con ông. Quả đất này đã
tròn lại còn bé để gặp mãi những người bạn xưạ Và NP, bao
nhiêu con gái Đài Bắc sao không yêu, không yêu SS mà lại yêu
HĐ. Việc đời thật phức tạp và không bao giờ lường được!
- HĐ là đứa con gái nết na, giống hệt mẹ nó, chỉ khác là hơi
trầm lặng hơn mà thôi .
Đó là lời nói cuả HT tối qua với MT. Lời nói ấy bây giờ đã
thành sự thật. Với ông, HĐ không thể gọi là giống PT mà phaỉ
nói là PT thứ haị Với cặp mắt mơ màng ấy cuả nàng, ông đã tìm
thấy bao nhiêu mộng tưởng và tình yêu nồng nhiệt thời quá khứ
khiến lòng ông xao xuyến lạ thường.
NP hớn hở bưng hai ly nước cam tươi ra, thấy MT và HĐ ngồi
lặng thinh khiến chàng lo lắng. Nhưng rồi, chàng bỗng vui vẻ
nói:
- Thưa dượng, để con giới thiệu ...
MT vẫn đăm đăm nhìn HĐ, vẫy tay NP:
- Khoỉ cháu, dượng đã biết rồị
Chàng đặt hai ly nước cam xuống trước mặt hai người hớn hở
hoỉ:
- Như vậy, dượng và HĐ đã nói chuyện rồi saỏ
HĐ ngẩng lên ngơ ngác nhìn chàng. Nàng không hiểu tại sao
dượng chàng lại nhìn mình như một quái vật từ lòng đất mới
xuất hiện. Ông nhìn như để nghiên cứu mọi chi tiết trên người
nàng. NP ngồi xuống cạnh HĐ. Chàng cũng lấy làm phân vân trước
thái độ cuả dươ.ng. Chàng liền hoỉ:
- Thưa dượng, HĐ đã làm dượng ngạc nhiên lắm saỏ
MT đã hồi tỉnh sau câu hoỉ cuả cháụ Ông hít một hơi thuốc, cho
khói ra lỗ mũi rồi cười mơ màng:
- Phaỉ, dượng đang ngạc nhiên vì giống một vì sao lạc.
NP tươi hẳn lên:
- Ha, dượng sao có nhận xét giống cháu quá vậỷ Cháu đã gọi
nàng là vì sao lạc, sáng nhất giữa vòm trời mông lung.
HĐ thẹn đỏ mặt. Sự thẹn thùng đã làm nàng thêm đẹp và dễ yêu
hơn. MT vẫn không rời mắt khoỉ mặt nàng:
- Cháu còn đang theo học?
- Thưa bác, cháu đang học lớp mười haị
- Như thế, sang năm thi tú tài haỉ
Nàng gật đầụ
- Gia đình cháu có bao nhiêu ngườỉ
- Dạ, cha mẹ, cháu và một người em trai
- Cha cháu thương cháu không?
Nàng mỉm cười:
- Cha cháu nghiêm khắc lắm. Mẹ cháu lúc nào cũng hiền hòa,
nhịn nhục, còn cha cháu thì nóng nảy cộc cằn. Tuy nhiên, cha
cháu cũng không la rầy cháu mấy vì ông cho rằng con gái không
cần quan tâm. Ông nể HB nhiều hơn. NB là em cuả cháụ
MT chú ý nghe và xúc đô.ng.
- Mẹ cháu ... mẹ cháu ... à, mà bác muốn biết gia đình cháu
sống như thế nào, có vui vẻ và đầy đủ không?
Nàng thành thật:
- Thưa bác, gia đình cháu khổ lắm, mẹ cháu phaỉ cần kiệm và lo
lắng đủ điềụ Nhiều đêm, cả nhà ngủ hết, mẹ cháu phaỉ thức để
tính toán việc chi phí trong gia đình kẻo thiếu hụt. Tiền
lương cuả cha cháu thì không có mấy, thế mà phaỉ chi tiêu đủ
điều, học phí cho em. Tuy thiếu hụt, mẹ cháu không bao giờ
chịu đi vay mượn người khác. Nhất là thời gian gần đây, cha
cháu định mở phòng triển lãm, mặc dù đã mười mấy năm không cầm
đến cây cọ, bởi vậy, cuộc sống gia đình cháu trở nên bi đát
hơn. Tất cả cũng tại bác Thành. Vương Hiếu Thành đó, bác biết
không?
Nàng dừng lại, nhìn MT, ông gật đầu, nàng nói tiếp:
- Bác Thành đề nghị cha cháu mở phòng tranh. Ông làm theo nên
đã tốn nhiều tiền về việc đóng giá vẽ, mua giấy, vải lụa, màu,
cọ ... khiến gia đình càng kiệt quệ hơn nên ngày nào bọn cháu
cũng phaỉ ăn chaỵ Bầu không khí lại càng khó thở ...
Nàng nhíu mày khẽ tiếp:
- Cha vẽ hoài mà không được, lại xé bỏ. Cứ mỗi lần như thế thì
lôi mẹ cháu ra chửi mắng làm như mẹ cháu đã gây nên sự thất
bại ấy vậỵ Mẹ cháu cắn răng chịu đựng, không bao giờ dám nói
lại một lờị Những lúc một mình mẹ âm thầm khóc.
Nàng bỗng im bặt vì sực nhớ người đàn ông ngồi trước mặt mình
mới gặp lần đầu, chưa hề quen biết sao lại đem sự việc gia
đình mình khai hết như vậỵ Mặt nàng đỏ bừng lên, e dè nói:
- Thưa bác, cháu ... cháu ... nói nhiều quá phaỉ không bác?
MT đang khao khát được nghe, thấy nàng muốn chấm dứt câu
chuyện nên ông liền chồm lên, lo lắng giục:
- Nói tiếp đi cháụ
Giọng ông như một mệnh lệnh làm NP càng ngạc nhiên hơn. Hôm
nay trông ông có vẻ khác biệt, nhưng xem chừng đã thích HĐ lắm
thì phaỉ. Dĩ nhiên, duyên dáng như nàng mà ai không thích.
Điều ấy chàng đã đoán trước kia mà. Hai người chuyện trò có vẻ
tâm đầu ý hợp, chàng sung sướng vô cùng.
HĐ mỉm cười hoỉ:
- Nói những gì, thưa bác?
Ông nhanh miệng:
- Mẹ và cha cháụ
Nàng tiếp tục:
- Cha cháu là sinh viên Cao Đẳng Mỹ Thuật, kết hôn cùng mẹ
cháu lúc còn đang học, chẳng bao lâu sinh ra cháụ Năm sau thì
HB ra đờị Sau khi thắng Nhật, gia đình cháu dọn đến Hàng Châụ
Tiếp đó, cộng sản thôn tính Hoa Lục, gia đình cháu chạy giặc
hết sức truân chuyên, cuối cùng mới đến được Đài Bắc. Lúc đó,
cháu mới lên ba, bốn tuổi gì đó. Gia đình nghèo, cha đi làm
công chức tạm sống qua ngày, thấm thoát mười mấy năm trôi quạ
Cha thường bất mãn với công việc làm này vì ông cho rằng không
hợp với sở thích và đã chôn vùi hẳn khả năng nghệ thuật cuả
mình. Mẹ cháu buồn lắm, bà thường nói với cháu rằng " nếu cha
con không lấy mẹ thì đã trở thành một họa sĩ danh tiếng rồi,
tất cả cũng chỉ tại mẹ" . Bởi vậy, mấy hôm nay mẹ cháu thường
hay khuyến khích cha cố gắng vẽ nhưng ông nạt nộ baỏ rằng cây
cọ đã bị cùn hết rồị Cha cháu chuyên vẽ chân dung, nhất là mỹ
nhân nhưng ông cũng thường rửa mặt cho mỹ nhân lắm.
Nàng ngắm MT cười, ông thúc nàng:
- Nói tiếp đi cháụ
- Rửa mặt cho mỹ nhân là câu chế nhạo cuả HB. Hắn thường đặt
nhiều câu kỳ lạ lắm. Lý do chỉ vì cha cháu thường vẽ mặt mỹ
nhân, vẽ nửa chừng không vừa ý thì rửa đi, vẽ lạị Cứ như thế,
mặt mỹ nhân rửa ba, bốn lần. Mặt trắng biến thành đen rồi bức
tranh ấy bị vứt vào sọt rác. Thế là, HB cầm quyển kiếm hiệp
chạy nhanh ra ngoài, cháu lẫn vào trong phòng, chỉ còn mẹ
không lối thoát chỉ còn chờ sự nhục mạ cuả chạ Cho nên, gia
đình cháu lúc nào mỹ nhân vào sọt rác thì lúc ấy như có đám
tang trong nhà.
MT nhìn HĐ, bao lời thuật cuả nàng như cả một hoạt cảnh gia
đình PT đang diễn ra trước mặt, khiến ông cảm thấy đau lòng vô
cùng. Sự đau đớn và hối hận đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng
ông nên mồ hôi trán toát ra, tay chân lạnh ngắt. Điếu thuốc lá
run run giữa hai ngón taỵ Ông hút liên tiếp mấy hơi thuốc mới
ổn định được tư tưởng:
- Vậy thì, cha cháu nắm quyền vui buồn trong gia đình saỏ
Nàng gật đầu:
- Có thể nói như vậỵ Cha vui thì cả nhà vui, cha nhíu mày thì
cả nhà gặp tai nạn lớn. Mẹ cháu sợ cha lắm, lúc nào bị oan ức
lắm mới dám caỉ lại vài câu mà thôị
MT không hoỉ nữa, tựa lưng vào ghế hút thuốc liên tiếp. Đôi
mày ông chau lại, mặt tái xanh, khói thuốc vương vấn chung
quanh. HĐ sợ hãi khi thấy mặt MT biến sắc. Đưa mắt thầm hoỉ
NP, chàng cũng tịt mù, bầu không khí bỗng im lặng ngột ngạt.
NP nói lên:
- Chắc dượng không được khoẻ ?
MT như đang ở giữa lừng mây:
- Không!
Con Kim từ ngoài vào cung kính thưa:
- Thưa ông, cơm sáng cuả ông nguội hết rồị
- Dọn xuống đi, tôi không ăn.
Con Kim đi ra, NP càng đặt nhiều nghi vấn trước biến đổi lớn
lao cuả dươ.ng. Phaỉ chăng vì HĐ? Chàng quay nhìn nàng. Nàng
vẫn hoàn toàn vô tư, hay là vì nhìn thấy HĐ ông bỗng nhớ đến
SS, đứa con hư hỏng mà ông trở nên buồn? Chắc chắn là thế. Câu
giải đáp đã tìm được, chàng không muốn HĐ phaỉ đối diện với sự
suy tư và buồn phiền cuả MT nên liền nói:
- HĐ, hãy đến thăm phòng anh.
Nàng gật đầu:
- Đi anh.
Nàng chậm rãi đứng dậy, lo lắng nhìn MT.
MT như người vừa thức giấc, dập tắt thật vội điếu thuốc thân
mật baỏ:
- HĐ lại đây bác xem chút đã.
Nàng ngạc nhiên đến gần MT, NP chau mày khó hiểụ Ông trân trối
nhìn nàng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ. Bàn tay mềm như không có
một đốt xương càng làm ông xúc đô.ng. Ông cứ nhìn nàng cho đến
lúc mắt mờ lệ, cổ họng nghẹn đi . Ông như thiếp ngủ trong sự
sung sướng một lúc lâu mới lên tiếng được:
- NP, cháu gắng giữ lấy những gì mà cháu đã được
- Dạ, dượng cứ yên tâm.
Chàng cũng không hiểu mấy với câu trả lời cuả mình, có lẽ chỉ
vì sự đau khổ pha lẫn sung sướng cuả MT đang phơi bày trước
mặt chàng.
MT nói giọng mệt moỉ:
- Các cháu đi đi, NP cháu hãy đưa HĐ đi thăm phòng và đi chơi
đi nhé. Dượng cần nghỉ một tí.
NP gật đầu, dắt HĐ lên lầụ Đi gần hết cầu thang thì MT gọi
giật ngược lại:
- NP, xuống dượng baỏ.
Chàng chạy nhanh xuống lầu, MT hoỉ:
- Có phaỉ chiều nay cháu đến nhà HĐ?
- Dạ
Ông ngập ngừng:
- Đến đó, tốt nhất là ... là ... là cháu đừng nhắc đến tên
dươ.ng.
- Tại sao vậy dượng?
- Chẳng tại sao hết. Cháu chỉ cần nhớ đừng nhắc đến tên dượng
là được
Chàng ngơ ngác lắc đầu, nhớ đến HĐ đang đứng chờ trên lầu,
chàng cắm đầu chạy không cần hoỉ thêm câu nàọ
MT thẫn thờ về phòng. Nằm lên giường, ông bóp trán thì thầm:
- Ta phaỉ nghĩ lại, nghĩ thật kỹ mới được.
Ông đang suy nghĩ, chẳng những bây giờ mà đã bắt đầu từ tối
hôm quạ Càng nghĩ, tâm thần ông càng rối loạn không chút tươi
sáng nàọ Đến trưa con Kim lên mời ăn cơm, ông nằm luôn. Mãi
đến chiều, trong phòng trở nên tối om, ông cũng chă/ng muốn
bật đèn. Ông như con bệnh nằm trên giường lẩm bẩm:
- Trời ơi, tôi phaỉ làm sao bây giờ? Tôi phaỉ làm sao bây giờ?
TIếng còi xe bỗng vang lên làm ông giật mình ngồi dậỵ Chắc SS
đã về, sáng giờ ông đã quên hẳn nàng. Ông lững thững bươc' ra
khoỉ phòng, tiến đến cầu thang thì bắt gặp SS đang gật gật cái
đầu lên lầụ Vừa thấy ông, nàng liền reo to:
- A ha ! Một tên đàn ông ở nhà, còn tên kia đâu rồỉ
MT đau lòng hoỉ:
- Sương con, con uống rượu say nữa rồị
Nàng chệnh choạng bước đến đặt hai tay lên vai MT, ánh mắt lờ
đờ nhìn ông:
- Cha không thích con uống rượủ Cha không nhận thấy là lúc con
say, con dễ thương hơn lúc tỉnh sao chạ Con chưa say nhiều đâu
cha lọ
Nàng chỉ tay lên đầu:
- Đây nè, trong này còn có nhiều phần tỉnh táo lắm cha ơị
MT thở ra, hất tay nàng xuống định trở về phòng nhưng nàng đã
cản lại:
- Cha đừng đị
Ông đứng lại, SS cười nói:
- Con có món quà muốn biếu chạ
Nàng mở sắc tay tìm. Khăn tay, đồ dũa móng tay ... rớt xuống
đất. Tìm một luc', nàng lấy ra bao thơ đưa MT:
- Sáng nay con nhận được một bức thơ, hay lắm cha ơị Mời cha
hãy bình tỉnh xem, không được phê bình và có ý kiến gì hết.
MT mở thơ xem, thì ra là thơ cuả nhà trường gởi đến. Ông đọc:
" Kính gởi phụ huynh học sinh Hà Sương Sương,
Con ông đã trốn học quá nhiều, lại là một đứa học sinh vô kỷ
luật, rượu chè say sưa, gây sự ngoài đường phố làm tổn hại
danh dự nhà trường. Vậy, nhà trường chúng tôi xin thông báo
cho ông rõ là kể từ nay, con ông đã bị xóa tên trong danh sách
học sinh nhà trường. Mong ông hãy để tâm nghiêm trị đứa con vô
giáo dục ấy .
Nay kính,
Tổng Giám Thị "
MT ngẩng lên nhìn SS. Nàng lấy tay che miệng cha:
- Con nói rồi, cha không được phê bình hay có ý kiến gì hết.
Nếu cha nói thêm một câu, con khóc lớn lên cho xem. Con nói là
làm, cha không tin thì cứ nói đi .
Hiển nhiên nàng nói là làm. Khóc có khó gì đâu mà không thực
hiện được. Mắt nàng bây giờ đã hoen lệ, đôi môi run run muốn
khóc. MT cắn răng, thở ra quay đầu trở về phòng. Nằm lên
giường ông ôm đầu than:
- Trời ơi ! Làm sao đâỷ Tôi phaỉ làm sao bây giờ?
Tiếng hát cuả SS lại vang lên,vọng vào phòng ông:
" Mùi rượu champagne xông lên nồng nặc,
Họ nhảy bên nhau đắm đuối tình ... "
Tiếng hát run run, lan dần trong bóng tốị |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|