COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương 18 |
 |
Từ Sa Bình Bá đi ra, MV và HT thả bộ dọc theo
bờ sông Gia Linh. Họ bàn luận về hai ông giáo sư Mỹ thuật cuả
mình. Đó là Đặng Bạch và Ngô Phất Chí. MV là đứa học trò được
giáo sư Bạch cưng nhất. HT không ưa phái hiện thực nên nhún
vai nói với MV:
- Vẽ một con khỉ có ba mươi sáu ngàn sợi lông cũng phaỉ vẽ đủ.
Một con khỉ như thế phải mất mấy tiếng đồng hồ. Nếu vẽ cả trăm
con khỉ trong một bức tranh thì có mức đến bạc đầu cũng không
được một nưả.
HT thì học về phái biểu tượng, chuyên vẽ phong cảnh nên MV móc
lại:
- Hễ mầy cầm đến cây cọ chấm quẹt đại thì xong một bức tranh.
Cành cây mọc ở đâu cũng chẳng ai biết.
Bởi vậy mỗi khi cầm đến cây cọ là hai người nói đía nhaụ HT
chọc:
- Mầy đã thêu trên áo người đẹp được mấy hoa rồỉ
MV không chịu thua:
- Đã đồ được mấy chấm đen rồỉ
Câu hoỉ ấy nhằm để chọc bức tranh cuả HT mang tựa đề "Mặc Hà".
Chàng đã dùng cọ lớn, chấm phết sơ sài để tạo nên vài lá sen
và một đóa hoạ MV cho đó là việc quá đơn giản chẳng khác nào "đồ
mấy chấm đen" đã xong bức họa . Mỗi lần nói đến chuyện vẽ vời
là thế nào cũng xảy ra việc tranh luận . MV thích Đặng Bạch
còn HT lại ưa Ngô Phất Chí. Hai người vừa đi vừa caỉ, vừa múa
tay trông khá buồn cườị
Hôm nay là cuối thu nên mới về chiều mặt trời đi ngủ sớm và
khí hậu khá lạnh. Cành liễu trơ lá, run rẩy trước gió, HT chỉ
cây liễu nói:
"Mùa thu lá đổ trơ cành liễu
Trên bến còn đâu một sắc màu"
MV mỉm cười nói tiếp:
"Xuân trước qua rồi như giấc mộng
Còn đây là chết lẫn tang đau!"
HT chau mày:
- Tao không thích mùa thu tí nàọ Nó tiêu điều làm sao ấy khiến
người ta dễ nhớ đến quê nhà.
MV thêm:
- Nhất là trời sắp sang đông mà áo ấm còn nằm ngủ yên trong
tiệm cầm đồ.
- Bắt chước thằng La cái gì cũng không còn thì hết lo, hết rầụ
- Mùa đông sắp đến rồi mà nó không còn được cái gì thì làm sao
bây giờ?
- Mầy đừng có lo dùm nó mà phát ốm bây giờ. Tàu đã đến đầu cầu
thì đương nhiên chạy thẳng chớ có gì mà phaỉ sơ.. Tao biết năm
nay nó không sao đâu vì đã có người lo rồị
MV ngạc nhiên:
- Có người lo rồi ? Ai vậy ?
HT đưa tay chỉ lên trờị MV nhìn theo thì thấy một đàng chim
yến đang bay về hướng nam nên hoỉ:
- Chim yến?
- Chứ còn gì nữa mà không phaỉ chim yến. Tiểy Nhi Yến đó.
- Sao mầy biết?
- Ai cũng có thể biết điều đó. Mầy tưởng thằng La ngu lắm saỏ
Suốt ngày nó cứ nhe răng cười như vậy chứ tính kỹ lắm đó. Mầy
cứ nhìn xem cách cuả TPY cuả nó thì biết. Thằng Ngô mập theo
con Yến như đỉa đói mà chẳng được. Đàng này, thằng La chẳng hề
nhọc tí nào mà con nhỏ ấy ngã lòng mới ngộ, theo tao, chinh
phục con gái là cả một nghệ thuật tinh vi cần phaỉ học. Cái
lối cuả mầy và tao chẳng được trò trống gì.
- Nhưng, tụi mình có đi chinh phục con gái bao giờ đâủ
- Hành động bên ngoài thì chưa chứ bên trong thì yêu đã muốn
chết rồị Mầy dám thề với tao là trong bọn mình chẳng hề yêu
người nào không? Nói vậy chứ tao, cái thằng VHT này chưa bao
giờ lấy vợ, mầy biết không, hễ có người yêu là phaỉ tính đến
việc hôn nhân. Mà hôn nhân là điều tầm thường như sáng và
chiều mặt trời mọc rồi lặn . Nó còn lại cái khoá, khoá cổ con
ngườị Tao muốn tự do bay nhaỷ cho sướng cái đã. Vả lại, nếu
tao gặp được người con gái naò mà tao yêu thật sự thì mới tính
cái chuyện đó, bằng không thì thôị
MV không hiểu:
- Thôi cách nào vậỷ Chẳng lẽ mầy không tìm người lý tưởng thì
ở giá vậy saỏ Mà, ở đời đạt đến lý tưởng là chuyện không thể
có được.
- Tao tìm không được người lý tưởng thì tất cả mọi con gái đều
như nhaụ Con gái đều là con gáị Nếu như thế thì tao phaỉ lấy
hết tất cả con gái đẹp trên đời nàỵ
- Nói như thế nghiã là gì? Tức là mầy có đối tượng mà không
thể tiến tới được?
- Rất có thể. Tao đã đến chậm một bước.
- Tiểu Yến hả
- Đừng nói bậy
HT ngước nhìn bầu trời rợp mây đen. Một cơn gío thổi qua mang
nhiều hơi lạnh, chàng nói:
- Mùa đông sắp đến rồi màỵ Áo lạnh vẫn chưa có mà cứ đứng đây
nói xàm mãị
Một cơn gió khác keó đến. MV dùng tay áo hứng gió mỉm cười:
- Đựng đầy gió trong một cánh tay áo còn đỡ hơn là không có gì.
Thôi về đi
HT nhìn về phía trước:
- Có người lại không sợ cái lạnh và buồn cuả mùa thu mà còn
vui nữa chứ.
- Ai vậỷ
HT vẫn nhìn đàng trước. MV nhìn theo, thì ra nơi tam cấp cuả
bờ sông Gia Linh, MT đang ngồi câu cá mà cần câu được đè dưới
một hòn đá lớn, chàng không cầm. Mắt MT không theo dõi cái
phao mà lại đăm đăm nhìn PT ngồi tảng đá bên cạnh. Nàng mặc áo
choàng trắng, hai cái bính thả thòng ra ngoàị Tà áo phất phơ
trước gió như hai cánh bướm nhịp nhàng. Trên đầu gối nàng có
một quyển sách nhưng không xem, chỉ ngồi chống cằm nhìn MT. HT
cười:
- Mầy coi, đây là giờ phút thần tiên nhất cuả đời ngườị Trời
đất chỉ còn nằm trong ánh mắt họ
MV nhìn HT:
- Mầy coi bộ sành tâm lý lắm
HT càng phô trương cái sành tâm lý cuả mình:
- A ha ! Thôi mình đi, đừng phá họ, họ không muốn người thứ ba
hiện diện trong thế giới riêng tư ấỵ
MV vẫn say sưa nhìn hai người như thèm thuồng. Một lúc sau,
trong người thấy lạnh nên mới nhún vai:
- Thôi về mau keỏ trời sắp mưa rồi đó.
Hai người trở về trường. Trời về chiều, gió thu càng lạnh. Họ
lặng lẽ đi bên nhaụ Một lúc lâu MV mới lên tiếng:
- Lạ thật! Tại sao nàng lại yêu MT. Tao thấy nó có nhiều bí
ẩn. Bởi vì nhà ở Côn Minh sao không học ở Đại học Tây Nam? Tây
Nam cũng là một đại học nổi tiếng cơ mà. Mọi người đều đồn là
gia đình nó giàu có nhưng thật sự thì chẳng ai hiểu rõ lắm.
Mầy có thấy lạ không ?
- Lạ ! Mầy muốn chỉ về phương diện nào ?
- Lý do chính trị ...
- Tao dám cá không phaỉ rồi vì nó là một thi sĩ, ngoài thơ ra
chẳng còn biết gì. Mầy lúc nào cũng có thành kiến với nó, ngay
cả lúc đầu nên cứ nghĩ bậy như vậỵ
- Không phaỉ thành kiến, nhưng thật sự tao thấy nó có điều gì
hơi bí ẩn
- Hay là vì ...
HT bỏ dở câu nói, MV hoỉ:
- Vì cái gì?
- Không có gì. Đò đến rồi kià, đi nhanh lên.
Sau khi qua đó, hai người lặng lẽ đi bên nhau tiến về trường.
Mãi đến khi vách tường đen cuả ngôi trường hiện ra, HT mới thở
ra:
- Hừ !
MV cũng thở ra:
- Hừ !
HT hoỉ:
- Mầy sao vậỷ
- Tao hả, đâu có gì
Hai người nhìn nhau, HT lại kéo tay áo MV:
- Đi mầy, đi uống cái đã. Tao rượu, mầy trà
- Mầy có tiền hả
HT giũ giũ tay áo:
- Thì uống chịu rồi trả sau
Hai người vào quán. Mưa lất phất bắt đầu giăng kín bầu trờị
********
- Chà ! Sướng đấy chứ.
PT đưa tay lên miệng:
- Suỵt ! Đừng có la
- Trời đang mưa mà cô lại đi saỏ Ngày nào cũng chờ mẹ cô ngủ
trưa là đi, bả dậy tìm không thấy cô thì quát tháo với tôi
- Vú giúp tôi đi mà. Tôi xin hứa là chỉ hai tiếng và về đây
trước khi mẹ tôi thức dậỵ Tôi không làm phiền vú nữa đâụ
- Hai tiếng! Lần nào cô cũng nói hai tiếng mà kéo thành ba,
bốn bắt tôi phaỉ nói láo mãị Sau này xuống âm phủ tôi có bị
cắt lưỡi thì tôi sẽ kéo cô xuống đó.
- Thôi vú ơi đừng lo . Tôi hứa đi với vú liền, chịu chưa ?
PT nói xong bước nhanh ra cửạ Vú già chạy theo kéo tay nàng
lại:
- Ê, trời mưa mà cô không đem ô saỏ
Nàng giựt tay ra:
- Mưa nhỏ không sao đâu
- Thằng Ly Hận Thiên lại chờ cô nữa phaỉ k hông ?
- Vu, tôi đã nói hoài với vú là Hà Mộ Thiên chứ k hông phaỉ Ly
hận Thiên
- Thì Hà Mộ Thiên và Ly Hận Thiên có khác nhau mấỷ
Vú vừa nói, vừa ngước đầu lên thì nàng đã ra khoỉ cửạ Bà bước
nhanh ra ngoài dặn thêm:
- hai tiếng là phaỉ nhớ về đó nghe
- Biết rồi
Nàng hối hả đi, được một khoảng mới dừng lại, lắc đầu nói
thầm:
- Đàn bà lớn tuổi lúc nào cũng lẩm cẩm và già mồm.
Cây dù bỗng dơ ra trên đầu nàng. Nàng giật mình ngẩng lên thì
bắt gặp cặp mắt âu yếm thâm trầm cuả MT. Chàng lúc nào cũng
vui tươi và cởi mở. Nàng cười, sự vui mừng đã làm tâm hồn nàng
tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc đang nở và lớn lên như đoá sen
chớm nở giữa buổi bình minh, sẵn sàng tiếp nhận thế giới rực
rỡ bên ngoàị Nàng nũng nịu:
- Làm em giật mình, bắt đền cho coi
Chàng nhìn khuôn mặt tươi vui cuả người yêu dưới bóng tối cây
dù:
- Đền hả , anh chưa đền em đó, bắt anh chờ muốn chết ở quán
nước, sốt ruột quá nên mới đi tìm em.
- Tại mẹ đi ngủ muộn chớ bộ
Nàng vừa nói, vưà sánh vai cùng MT. Những giọt mưa nhỏ rơi đều
lên chiếc dù như từng tiếng gõ nhịp. Chiếc quần MT đầy những
vết đen vì nước và bùn. Nàng bỗng nhiên thở rạ
- Sao vậy em?
- Vĩnh viễn chúng mình lén lút, như những tội phạm, trong khi
đó mình đường đường chính chính yêu nhau !
Chàng rùng mình. Lời nói ấy như nhắc nhở chàng phaỉ ý thức
mình là mộ t tội phạm. Chàng lén nhìn PT, cái khuôn mặt chân
thật đầy tin tưởng, thêm cái miệng đầy vẻ ngây thợ Nàng hoàn
toàn vô tội trong tình yêụ Lòng chàng rộn lên nên gương mặt
đổi buồn.
- Sao vậy anh?
- Có gì đâu
Chàng cố dấu nỗi buồn bằng cách ôm choàng eo nàng. Mắt nàng
sáng lên như chứa chan hạnh phúc. Vai kề vai dưới một bóng dù,
hai người đi trên con đường đá. Đi được một đoạn, PT mới thấy
mình đan gđi vào trong làng trong, khi thường ngày thì đi ra
nên hoỉ:
- Anh đưa em đi đâu vậỷ
- về nhà trọ cuả anh
- Nhà trọ cuả anh à?
- Vâng, anh thuê một căn phòng trong làng và dọn về hôm đó để
tránh sự ồn ào cuả ký túc xá. Và, cũng để chúng mình không còn
những ngày hứng gió, dầm mưa hay ngồi lâu trong quán nước cho
thiên hạ dòm ngó nữạ
- Căn phòng có khá không anh?
- Cũng được. Đó là cái nhà, người ta ngăn riêng cho anh một
phòng, khá yên tĩnh và có cửa riêng. Em thường đến viếng anh
nhé.
Căn phòng mà MT thuê ở trong một cái hẻm có sân lớn. Trong
sân, có trồng hoa, cỏ và một hòn non bộ, chung quanh sân cỏ
một vài bụi cúc trổ hoạ Từ ngoài đi vào, một ngôi nhà cổ có
hành lang dài, bốn phía có vài căn nhà biệt lập. Một trong
những căn nhà đó là cuả MT đang thuệ Trên mái nha, treo vài
chiếc lồng không có chim.
Ngôi nhà này là cuả một gia đình khá giả ở trong làng này đã
sa cơ nên đành ngăn phòng cho sinh viên thuê để kiếm tiền sống
qua ngàỵ
MT mở cửa, PT bước vào giữa một căn phòng rô.ng. Dụng cụ bên
trong dĩ nhiên là cuả chủ, gồm cái bàn học và vài chiếc ghế.
Một chiếc giường hơi thô kê.ch. Một cái tủ cao được chạm trổ
tinh vi nên dù bị tróc hết verni, người ta cũng nhận biết đó
là đồ quí từ xưa để lạị P T cười, nhìn chung quanh rồi chỉ vào
cái tủ:
- Cái này giấu được nhiều người lắm, giấu em vào chịu hông?
Anh nè, khi anh ra ngoài đó, em núp vào trong, người ta đâu
tìm ra em. Anh về, vỗ tay gọi "Tiểu Hồ Điệp" thì em bay ra tức
khắc.
- Em nói nghe hay lắm.
Nàng cười, đi đến bàn nhìn vào chồng sách, lấy một cuốn mở ra
thì bắt gặp tấm hình người đàn bà với hai hàng lông mày chạy
ngược lên, mắt lớn. Cái mũi dọc dừa và đôi môi dầỵ Mái tóc
nhiều và đen xoả ngang vai, nụ cười đầy vẻ tự cao và bướng
bỉnh.. Nàng ngước nhìn MT rồi bịt miệng cườị Chàng không hiểu:
- Em đang xem cái gì mà ra vẻ bí mật thế?
Nàng vẫn cười và đưa quyển sách trước mặt MT:
- Thư trung tự hữu nhan như ngọc! Ai vậỷ Chị, em hay người yêu
anh mà đẹp quá vậỷ
Quả tim MT muốn vọt khoỉ lồng ngực. Mặt tái hẳn đị Chàng cầm
tay PT định tìm lời thanh minh thì nàng ngước lên với ánh mắt
đầy tin tưởng không chút ngờ vực. Mặc dù nàng không chút phiền
trách, nhưng chàng vẫn thấy lương tâm cắn rứt, mồ hôi toát ra
ướt đẫm cả áọ PT hết cười nhìn chàng ngạc nhiên:
- Anh sao thế? Bị bịnh hả anh?
Chàng không đáp, ôm đầu nàng sát vào ngực, đặt hàm dưới lên
tóc nàng và run run gọi:
- Em ! Em ! Anh yêu em vô cùng. Em có biết anh yêu em đến mức
nào không? Anh không còn ngôn từ nào để diễn tả hết tình yêu
ấy nên chỉ biết gọi yêu em ! yêu em ! yêu em ! trong từng
phút, từng giây, từng nhịp thở
PT ngẩng lên nhìn. Ánh mắt tràn ngập yêu đương. Má nàng hồng
lên trông càng đẹp hơn:
- Em biết. Em biết tình yêu ấy cuả anh
- Anh không tài nào quên em được vì bờ đê trong lòng anh đã
vỡ. Máu yêu đương tràn ngập cả ngườị Anh bất lực ! Anh không
còn cách nào ngăn cản nổi giòng máu ấỵ
Chàng ngắm nàng một lát rồi tiếp:
- Trúc em ! Nếu baỏ rằng cố quên em đi thì đó là nói dối lòng
mình, vì lần đầu tiên gặp em, anh đã yêu rồị Hôm ấy, nụ cười
cuả Thư Tú Văn, cách diễn xuất cuả Giang Thôn không đem lại
cho anh chút hứng thú nào bằng được ngồi bên em. Gương mặt em
toả ra toàn ánh sáng. Cặp mắt em đầy mộng mị và anh thấy dường
như có hai giọt nước mắt long lanh hiện rạ Anh muốn hôn làm
sao ấỵ Kịch tan , anh đưa em về, em lặng lẽ đi bên anh như đứa
trẻ sợ phiền người lớn, không nói một lời nàọ Khi về đến nhà,
em tựa cửa nhìn anh quay về bằng cái nhìn dịu mát như hai giọt
sương đêm. Anh phaỉ kềm chế lòng mình để tránh sự xúc động, để
một mình lầm lũi về trường mang nặng hình bóng em. Và lúc ấy,
tim anh thì thầm " đây là người con gái duy nhất mà mình hằng
mơ ước. Người con gái mộng tưởng ấy chính là Lý Phương Trúc".
Nàng ràn rụi nước mắt. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng vào mặt
MT thì thầm:
- Anh ! Anh !
MT vẫn say mê trong quá khứ:
- Thế rồi hôm ấy, anh lại được dịp gặp em ở quán Bắc Khệ Em đã
nổi bật giữa đám đông ngườị Em nhìn chung quanh bằng cặp mắt
hiếu kỳ và lãnh hội, em chỉ cười mà không nóị Em đâu biết rằng
sự im lặng và nụ cười duyên ấy đã làm thành ngọn lửa tình yêu
bốc cháy trong tim anh. Bởi vậy anh cố uống nhiều rượu để dập
tắt ngọn lửạ Than ôi ! Lửa không tắt, rượu không làm anh say
mà chính em làm anh say đến nỗi ngây ngất. Có lẽ hai câu thơ
đượm vẽ buồn cuả anh đã khơi động hồn thơ em nên em đã làm đáp
lạị Điều đó càng làm anh phục em hơn. Anh đã thấy thích em
quá, thích đến nỗi phaỉ đau lòng mỗi khi nhìn thấy em. Thích
đến nỗi tim anh không thể trốn em, trốn cặp mắt em. Bởi vậy
anh phaỉ uống rượu thật nhiều, cố quên đi cái ý nghĩ sau buổi
tiệc lại đưa em về, lại một mình lầm lũi bước trên con đường
..
Nước mắt chàng bây giờ đã chảy dài trên má. Nàng mỉm cười,
lặng lẽ lắc đầụ Chàng tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- ... Hội Nam Bắc thành lập, môĩ tuần gặp nhau một lần là điều
kiện thuận lợi nhất để anh gặp em, để thấy em, để đượ c nghe
tiếng em nóị Một lần lại một lần, gặp em để rồi em ra về. Anh
chỉ biết đứng trông theo mà lòng như dao cắt. Mỗi khi nghe ai
nhắc đến tên em là anh cảm thấy ghen tức trong lòng. Đặc Baỏ
lại công khai muốn theo em làm anh muốn điên lên.
Chàng thở ra:
- À, mà anh lấy tư cách gì nói thế phaỉ không em ? Anh có đáng
gì đâu !
Nàng lắc đầu , nước mắt tuông xuống má:
- Anh ! Anh đừng hạ mình như vậy
MT nhíu mày, đau đớn nhìn PT đang ràn rụa nước mắt. Nhưng rồi,
chàng lại vui hẳn lên:
- Thật hả , anh có thật xứng đáng không em
- Anh !
Nàng siết chặt lưng chàng, úp mặt vào ngực chàng. Giọng mơ hồ:
- Anh ! Em yêu anh ! Em sùng bái anh !
Chàng cứ ngỡ mình đang mơ, không tin tưởng:
- Thật không em ? Anh xứng đáng để làm người yêu em sao ?
- Dạ ! Anh thật là người xứng đáng để em yêu, em tôn thờ. MT !
T.ai sao anh lo lắng quá vậỷ Tại sao anh không tự tin lấy
mình, tin lời thành thật cuả người yêu mình ?
- Anh sợ số mệnh
- Số mệnh?
Chàng nâng cằm nàng lên, say sưa nhìn vào ánh mắt:
- Vâng, số mê.nh. Anh thích em lắm, vì quá thích em nên sợ làm
hại đời em. Ngaỳ nào anh cũng chờ em ở quán nước đầu làng chỉ
vì muốn thấy em, chỉ cần thấy em thôị Thế rồi, đêm hôm ấy
sương rơi nhiều mà em vẫn lặng đứng chưa về, anh có linh tính
là em đang đứng chờ anh, đang gọi anh.
Nàng mỉm cười:
- MT ! Em đã gọi anh bằng quả tim hôm ấỵ Em cũng có l inh tính
là nếu đứng mãi đó không về thì anh sẽ đến, sẽ đến với em. Quả
thật anh đã đến, đã bước vào hồn em thật sự , xem thế, linh
tính cuả chúng mình tuy hai mà một phaỉ không anh?
- Tình yêu mình sẽ ra sao ? chúng mình phaỉ làm sao đây em ?
Chàng cắn môi nhìn nàng. Lương tâm chàng đang cắn rứt mãnh
liệt.
Giọng chàng khàn đi:
- PT, em hiền quá ! Em ngây thơ quá. Anh muốn nói cho em biết
một điều ...
- Đừng anh ! Đừng nói gì hết. Em sợ hạnh phúc hiện tại chúng
mình mất đi bây giờ. Em biết anh đang nghĩ gì, lo gì, em biết
hết. Anh đừng sợ em sẽ đủ can đảm để đối phó với những vấn đề
làm cản trở tình yêu chúng tạ Mẹ em không thể nào cưỡng bách
em lấy một người mà em không hề yêụ Anh đừng buồn vì việc cuả
em, đừng nghĩ gì về cái thằng ngốc họ Cao ấỵ Anh chỉ cần biết
có hiện tại, hiện tại có em, có tình yêu chúng mình. Em thừa
can đảm, chẳng lẽ, anh không có can đảm để đối phó saỏ
Chàng ngơ ngác:
- Gia đình họ Cao ? Can đảm ?
- Dạ ! Gia đình họ Cao, gia đình mà mẹ em buộc em phaỉ về làm
dâu đó anh. Em ghét họ, nhưng cha em đã hứa gả em từ khi em
còn nhỏ. Hôn ước là chuyện cũ ngày xưa, bây giờ là thời đại tự
do luyến aí, tự do kết hôn thì nó còn giá trị gì nữa phaỉ
không anh. Mẹ em khó lắm. Tuy nhiên em cương quyết chống lại
dù bất cứ gía nàọ Anh hãy giúp em có nhiều can đảm đi anh.
Nàng lại ngâm thật khẽ như vừa đủ để hai người nghe:
" Chàng như tảng đá lớn
Thiếp như cây Phố Thaỏ
Phố Thaỏ dai như tơ
Tảng đá nằm bất động "
Chàng thở dài mãn nguyện. Nàng áp má sát vào ngực chàng âu
yếm. Giọng buồn buồn:
- Anh là tảng đá lớn. Em là cây Phổ Thaỏ. Em đã dai như tơ bám
mãi vào anh, mong anh nằm bất động đừng lay chuyển, đừng phụ
em !
MT không n ói được lời nào, chỉ biết ôm chặt người yêụ
Bên ngoài, những giọt mưa tí tách rơi trên cưả sổ làm thành
khúc nhạc buồn. Gió lướt nhẹ qua khóm lá nghe xào xạc. Nàng
thở ra:
- Tim anh đang nhảy, từng bước nhảy trầm đều thật đẹp ! |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|