COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương 35 |
 |
HĐan ngồi sững ở cửa sổ nhìn ra bên ngoàị
Nàng không còn khóc. Nước mắt đã cạn. Nàng chỉ còn một tâm hồn
chết. Cả nhà hoang vắng. Bất cứ nơi nào cũng chứa đầy cô quạnh.
Không một bóng ngườị Không một âm thanh. Không và không tất cả.
Cha mẹ và H-Bạch đều trốn đâu hết. Nơi này giống một ngôi nhà
mạ
Người đàn ông không phaỉ cha ruột. Nhưng thôi, nghĩ làm gì.
Hãy để cho tư tưởng ngủ yên, đừng chọc.
Thơì gian trôi qua thật dàị Đêm đã quá khuyạ Ngoài cửa sổ có
tiếng đô.ng. Tiếng cánh cửa xe hơi mở ra rồi đóng lạị Nàng
nghe rõ tiếng cuả Hiếu Thành.
- Thôi xong rồị Mong anh chị đừng gây gỗ nữạ Chúc ngủ ngon.
Xe chuyển bánh. Cánh cửa mở ra rồi đóng lạị Nàng cứ ngồi yên
nhìn M-Viễn và M-Trúc bước vàọ Nét mặt hiện rõ vẻ mệt moỉ. Còn
M-Trúc, HĐan không hiểu nổi cái vẻ trầm lặng và đầy cương
quyết ấỵ Thấy con vẫn ngồi thừ ra đó, M-Trúc liền gọi:
- HĐan ..
HĐan chỉ thờ ơ nhìn mẹ không đáp. M-Viễn bước đến ngồi vào ghế,
nhìn M-Trúc rồi nhìn HĐan. Bầu không khí thật ngượng ngạọ M-Trúc
hơi lúng túng trước mặt con. M-Viễn cũng thế. Những chuyện xảy
ra đã làm cho ông không còn mở miệng được. Im lặng một lúc lâu,
M-Trúc lên tiếng:
- Con ở nhà một mình saỏ
Nàng lãnh đạm gật đầụ
- H-Bạch đâu ?
Nàng đáp cộc lốc:
- Chưa về.
Nhân lúc H-Bạch chưa về, bà muốn đem mọi chuyện nói với HĐan.
Bà bước đến bên nàng, đặt tay lên vai và ôn tồn:
- Đan, mẹ muốn nói với con một chuyện.
Nàng trợn mắt nhìn mẹ, cái nhìn không thấy hiền dịu thường
ngày mà chứa toàn thù nghịch. Bà là người đàn bà chịu đựng
nhất trên đờị Bà đã từng chịu sự dày vò cuả M-Viễn, chịu sự
hất hủi cuả đờị Và bây giờ, chịu sự đoạn tuyệt lần nữa với M-Thiên.
Tuy nhiên, bà không thể nào chịu nổi sự lãnh đạm và xa cách
cuả đứa con mà bà đã đặt hết niềm tin và tình thương vào nó.
Bà có thể hy sinh cuộc đời, nhưng không thể nào hy sinh HĐan
cho được. Bà nắm tay nàng lay mạnh:
- Đan, con đừng làm như vậỵ Đừng nhìn mẹ với cái vẻ thù nghịch
như vậỵ Mẹ thương con. Mẹ muốn con có một tương lai tốt đẹp .
- Mẹ !
Nàng chỉ gọi một tiếng rồi ngã vào lòng mẹ, bây giờ , nàng
không mong gì hơn được baỏ vệ, có người hiểu rõ để an uỉ mình.
Úp mặt vào ngực M-Trúc, nàng thút thích khóc như đứa con nít:
- Mẹ ơi! Con phaỉ làm sao đâỷ
Bà nâng mặt nàng lên. Gương mặt bơ phờ đầy nước mắt. Bà đưa
tay lau nước mắt cho nàng rồi cũng rưng rưng nước mắt theo:
- Con đừng khóc nữạ Mọi việc cũng tại mẹ
HĐan càng khóc to hơn. Khóc không phaỉ vì vừa khám phá được
mình là con ghẻ cuả Minh Viễn mà vì Như Phong. Chỉ trong một
ngày, bao nhiêu chuyện đau lòng xaỷ ra dồn dập. Cách giải
thoát duy nhất cho lòng mình là khóc. Khóc thật nhiềụ
M-Trúc cố gắng an uỉ:
- Thôi nín đi, đừng khóc nữa con, để mẹ sẽ kể cho con nghe một
mẫu chuyện ... Đời người phaỉ traỉ qua nhiều việc. Những việc
ấy cũng có thể vui cũng có thể buồn. Hôm nay con đã biết được
một bí mật mà mười tám năm qua mọi người đều dấu chỉ vì sợ con
buồn. Như vậy, con đừng khinh mẹ và xa lánh cha con nhé.
Bà dắt nàng đến trước mặt Minh Viễn:
- Đây là cha con, không sanh nhưng có dưỡng. Mười tám năm rồi
cha con đã dồn hết thương yêu vào con, lo lắng cho con. Trên
đời này con sẽ không tìm được một người tốt thứ hai như cha
con vậỵ
HĐan ngơ ngác nhìn M-Trúc rồi nhìn Minh Viễn. Nàng như người
mất trí không còn nói được. M-Trúc nhìn con rồi nhìn sang
chồng:
- Con, những đổ vỡ đã qua rồi, bây giờ không nên nghĩ nữạ Gia
đình chúng ta đã mười tám năm chịu đựng nổi sóng gió thì giờ
này không còn lý do nào có thể sụp đổ được. Chúng ta không vì
một yếu tố nào có thể xa nhaụ Con có hận cha mẹ lắm không?
Nàng lắc đầu lia lịa:
- Mẹ ơi!
Bà phủi tóc trên trán nàng:
- Con có hận mẹ không?
- Mẹ! Mẹ đã biết tính con. Con làm sao có thể hận mẹ được. Đời
con chỉ có mẹ, con chỉ cần được đời đời mẹ yêu con.
Bà ôm nàng vào lòng chặt hơn, vuốt lên lưng nàng. Minh Viễn
đang nhìn bà bằng tất cả thương yêụ Bà sẽ lén đưa tay ra Minh
Viễn nắm lấỵ Bao nhiêu hiểu lầm, giận hờn, gắt gỏng, giờ này
đã tan biến trong hai bàn tay siết chặt và cái nhìn tha thiết
ấỵ Trong chốc lát, hình ảnh M-Thiên lại hiện ra trong trí bà.
Lòng bà đau xót. Nước mắt rưng rưng. Kể từ giờ phút này, bà
phaỉ chôn tình yêu Mộ Thiên dưới mười thước đất để khoỉ còn
khuấy động lòng bà nữạ Con người có thể một lần yêu qua đi,
lần khác trở lạị Và, cứ thế tiếp tục nhiều lần nữạ Tuy nhiên
với bà, chỉ một lần duy nhất mà thôị Người đàn ông trước mặt
hiện giờ không phaỉ người yêu mà là một người chồng đã mười
tám năm chăn gối, cùng chịu bao cảnh khổ sở gian truân. Thế
vẫn chưa hết. Bà còn phaỉ tiếp tục sống với người không yêu
cho đến hết một đời ngườị Còn người bà yêu, mười tám năm trước
chiếm được rồi mất. Giờ này thêm một lần nữa nhưng đành quay
mặt đi xạ Việc đời được và mất con người không thể nào thực
hiện theo ý muốn. Với bà bây giờ còn gì, ân oán, có hạnh hay
bất hạnh đều traỉ. Đời này đã lỡ, haỹ đặt hy vọng vào đời sau,
nơi con bà. Bà nói thật nhỏ:
- Con, tất cả mọi người đều thương con. Con đừng nghĩ gì khác
sinh buồn. Mẹ sẽ kể cho con nghe tất cả mọi việc quá khứ. Mẹ
mong rằng nghe rồi con sẽ bỏ ngoài tai, đừng để trong lòng ...
Mẹ thương con lắm nên sợ con buồn. Đời con còn dài, hãy còn
nhiều mộng ước. Mẹ ước ao rằng đời con chỉ có tiếng cười mà
không bao giờ có tiếng khóc. Như Phong là người tốt. Mẹ hy
vọng sẽ đem lại cho con nhiều hạnh phúc.
HĐan vội hét lên:
- Đừng nhắc tới ảnh nữa! Đừng nhắc tới ảnh nữa !
M-Trúc chưng hửng một lúc:
- Sao vậy con?
- Đừng nhắc tới ảnh nữạ Con với ảnh đã chấm dứt rồị
Hai hàng nước mắt nàng chảy ra như hai con suối nhỏ. Mấy tấm
hình cuả Đỗ Ni đã hiện ra trước mắt nàng:
- Con không muốn nghe tới tên ảnh nữạ Con không muốn nghe nữạ
Bà càng kinh ngạc:
- Con lại khùng nữa rồi! Việc gia đình mình có liên hệ gì đến
Như Phong đâủ
Nàng càng la lớn hơn:
- Không! Không! Không! Ảnh là một ác quỷ. Con hận ảnh. Suốt
đời con, sẽ không bao giờ con còn muốn gặp ảnh.
- Tại sao vậy con nói cho mẹ nghẹ
Nàng nói như một người điên:
- Ảnh là ác quỷ! Không gì dễ sợ bằng việc ấỵ Con sợ lắm. Con
không thể gặp ảnh nữạ Con hận lắm. Con hận lắm. Con mong ảnh
chết đi khuất mắt để con hết sợ
Nàng hai tay bưng mặt khóc:
- Mẹ ơi! Ảnh lừa gạt con.
Bà càng hoảng hơn:
- Lừa gạt con? Con nói rõ cho mẹ nghe xem nàỏ
Nàng lắc đầu tuyệt vọng:
- Con nói không được! Con nói không được! Mẹ muốn biết cứ hoỉ
H-Bạch đi . Nó biết hết. Tại sao tình yêu là thế này hả mẹ?
Tại saỏ Đời người lúc nào cũng đầy những tại sao! - Như Phong
lại lừa gạt HĐan. H-Bạch cũng biết việc nàỵ Sao có chuyện lạ
lùng như thế? Bà nhìn con rồi khóc. Minh Viễn ngồi đó nhưng
không nghe được những lời đối đáp cuả hai mẹ con. Trong ông
bây giờ chỉ có M-Trúc. M-Trúc là tất cả, chiếm hết hồn ông
không chừa một kẻ hở nào để tiếp nhận một việc gì khác nữạ
M-Trúc bèn an uỉ:
- Việc gì cũng từ từ đã con. Mẹ nghĩ rằng Như Phong không phaỉ
là hạng người như con đã tưởng.
- Không! Không! Mẹ không hiểụ Ảnh đã lừa gạt con. Ảnh ... ảnh
... ảnh ... có một con vũ nữ.
Nàng khóc ngất đi .
- Vũ nữ? Mà đầu đuôi thế nàỏ
Một tràng còi xẹ Tiếng người xôn xaọ Tiếng đập cửa thật mạnh.
Những âm thanh ấy đã chấm dứt câu hoỉ cuả M-Trúc. H-Bạch về ử
Nó đâu dám làm loạn lên như thế. Vả lại tiếng người khá đông.
Tiếng đập cửa gấp rút. Minh Viễn bực bội ra mở cửạ Hai cảnh
sát viên bước nhanh vàọ Minh Viễn ngỡ họ đến bắt mình vì chứng
bịnh điên nên cáu tiết:
- Mấy ông đến đây muốn gì?
Một cảnh sát viên nghiêm sắc mặt:
- Đây có phaỉ nhà ông Dương Minh Viễn không?
- Phaỉ thì saỏ Dương Minh Viễn có tội gì?
- Ông là Dương Minh Viễn?
- Vâng. Ông muốn gì?
Viên cảnh sát cũng phát cáu:
- Ông đừng mất phép lịch sự như vậỵ Chỉ cần nhìn con người
ông, người ta cũng đủ đoán biết con ông vô giáo dục rồị
Minh Viễn trợn mắt:
- Ông nhìn tôi mà biết đến con tôỉ
- Dương H-Bạch là gì cuả ông?
- Con tôi . Nó có liên hệ gì đến việc cuả tôi ?
- Ông chẳng có việc gì cả, chỉ con ông mà thôị
M-Trúc xông đến cửa:
- H-Bạch nó có việc gì vậy quý ông?
- Nó giết người !
Mắt bà bỗng mờ đi, bà vịn vào cửa cho khoỉ té. Trong lòng cố
xua đuổi sự thật nàỵ H-Bạch giết ngườỉ Không thể nào có được!
Họ đã lầm rồị Con bà không bao giờ làm việc ấỵ Bà hoỉ lớn:
- Nó giết aỉ
- Một thanh niên tên Ngụy Như Phong
HĐan xiủ trên tấm tatami, chỉ lắp bắp được mấy tiếng:
- Con không mong ảnh chết. Không bao giờ mong ảnh chết!
Nàng nhắm mắt, không còn biết gì nữạ
Bên ngoài phòng cấp cứu Mộ Thiên đã hút tới điếu thuốc thứ
mười một. Căn phòng đầy khói HĐan ngồi chết trên cái ghế dài
gần cửa sổ. M-Trúc ngồi bên nắm tay nàng thật chặt như để
chuyền sự chịu đựng đau khổ. Minh Viễn chấp tay sau lưng đi đi
lại lại trong phòng. Mộ Thiên rít khói thuốc thật dàị Vẻ
ngượng ngùng lúc mới gặp Minh Viễn đã hết. Bây giờ chỉ còn sự
lãnh đạm và xa cách. Không có gì để nói với nhaụ
Cửa phòng cứu cấp mở. Một cô y tá vội vã đi ra, Minh Viễn đứng
lại, Mộ Thiên lấy điếu thuốc khoỉ miê.ng. HĐan run lên từng
hồị Mộ Thiên lên tiếng:
- Có sao không cô ?
Cô y tá chẳng thèm ngoái cổ, đi thẳng. Cô trở lại mang theo
bình máụ Cánh cửa phòng khép lạị Mộ Thiên rít mạnh từng khoí
thuốc. Minh Viễn tiếp tục đi đi lại lạị M-Trúc thở dàị Bình
tiếp máu đem vào phòng cứu cấp thì chắc bệnh tình nguy ngập.
Thời gian lê thật chậm như con rùa đếm từng bước đi . Nhưng
rồi trời cũng sáng. Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ lan tràn
mặt đất. Lại bắt đầu một ngày mớị Một ngày có lắm đứa trẻ lọt
lòng khóc thì cũng lắm người nằm xuống. Ngày hôm nay tượng
trưng cho sự sống hay chết ?
Cửa phòng cấp cứu mở. Vị bác sĩ mệt moỉ bước rạ Chiếc áo
blouse trắng cuả ông lấm tấm những máu tựa một bức tranh kinh
dị, Mộ Thiên hoỉ nhanh:
- Thế nào bác sĩ?
- Bây giờ thật khó nóị Chờ đến tối mà không có biến chứng gì
thì sẽ đỡ nhiềụ
Mộ Thiên quá lo lắng nên đã quên cảm ơn bác sĩ.
Chiếc giường giải phẩu đẩy ra khoỉ phòng. Tấm mền phủ lên mình
Như Phong chỉ còn chừa đầu và hai taỵ Bình đựng máu lủng lẳng
trên cái móc. Cây kim lớn được chích sâu vào tĩnh mạch và dán
chặt bởi băng keọ Mọi người lẳng lặng theo vô phòng bê.nh. Sau
khi Như Phong được đặt lên giường bệnh, Mộ Thiên quay nhìn
HĐan. Nàng đang đứng bất đô.ng. Mặt cắt không còn chút máụ
M-Trúc đứng bên nàng nhỏ nhẹ khuyên:
- Con đừng sợ, anh con sẽ khoẻ ngay không có gì đâụ
HĐan không đáp, Minh Viễn đến vỗ vai M-Trúc:
- Thế nào, bây giờ mình nên đến thăm H-Bạch không?
Bà sực nhớ là H-Bạch bị nằm bót nên liền buông tay HĐan ra,
nàng ngước lên:
- Thưa mẹ, con ở lại đây được không?
- Vâng, con ở lại đây mẹ đi trước nhé.
M-Trúc vừa quay lại thì bắt gặp Mộ Thiên đang nhìn mình. Cặp
mắt chứa đầy ngôn ngữ. Bà run lên, vội quay đi nơi khác:
- Minh Viễn mình đi đi anh.
Mộ Thiên đưa hai người ra đến cuối hành lang. Bây giờ ông mới
biết rõ rằng mình đã hoàn toàn mất M-Trúc. Mười tám năm tình
nghiã vợ chồng đã làm thành sợi dây buộc chặt hai ngườị Ông
không còn tài nào cắt đứt nó được. Như thế ông đã bị loại ra
khoỉ vòng chiến cuộc tình. Thượng đế đã cho ông cơ hội tốt mà
không biết giữ, đành mất đi thì mong gì tìm lạị Vĩnh viễn
chẳng bao giờ tìm được. Mộ Thiên đưa mắt nhìn HĐan, nàng đang
ngồi ở ghế đầu giường, áp má vào tay Như Phong. Mộ Thiên chaỷ
nước mắt. Như Phong nằm bất động nhưng ông tin chắc không
chết. Chàng chưa đến lúc phaỉ chết vì còn trẻ, còn người yêu
đang chờ. - Phaỉ sống, sống để nhìn mặt người yêu, để thấy vũ
trụ này toàn ánh sáng và hương thơm ngào ngạt. Ông thở ra và
đi qua phòng bên. Nơi này không cần sự hiện diện cuả ông. Hơn
nữa ông còn phaỉ đi thăm Sương Sương đang bị câu lưu để làm
nhân chứng. Ra đến cửa phòng, ông quay lại, hai mái đầu đang
kề sát nhaụ Một thế giới tình yêu thật đẹp. Ông rưng rưng nước
mắt.
Như Phong dần tỉnh lạị Chàng cảm thấy toàn thân đau nhức,
không biết rõ là đau nơi nàọ Chàng trở mình khe khẽ rên. Rồi
chàng nhận biết được có một bàn tay mát dịu đang sờ lên trán
nóng bỏng cuả m ình. Chàng cố mường tượng xem cuả ai sao có vẻ
quen thuộc quá. Chàng gắng sức mở mắt. Trước mặt chàng là một
gương mặt lờ mờ, đang lơ lửng giữa màn sương đặc. Chàng cố
nhìn thật kỹ nhưng chỉ thêm mờ aỏ mà thôị Sự đau đớn nổi lên
hành hạ làm mắt chàng phaỉ nhắm lạị Rồi mở rạ Lần này chàng đã
thấy được rồị Một gương mặt nhỏ dễ yêu vô cùng -HĐan. Chàng
lắc đầu, vẫn không tin cặp mặt không mấy chính xác cuả mình.
Nhắm lại rồi mở rạ Đúng là nàng. Nàng đang cườị Toàn thân nàng
như chiếc bóng ngược dưới nước đang lung linh. Môi chàng khô
nứt cố gắng gọi:
- HĐan!
Chàng nghe được tiếng nói thật nhỏ và mừng rỡ:
- Em đây anh.
Nàng ở đâỵ Nàng ở đâu ? Chàng mở to mắt. Nàng vẫn còn là chiếc
bóng lung lay trong hồ.
- Em đó hả HĐan, em ở đâu ?
- Em đâỵ
Một bàn tay nhỏ đặt vào lòng bàn tay chàng. Một gương mặt nhỏ
đưa sát vào mặt chàng. Hai giọt nước mắt nhỏ trên má chàng làm
thành hai giọt thuốc đem chàng trở lại tỉnh taó.
Đúng rồi, nàng ở đâỵ Gương mặt xanh xao trông đẹp làm saọ Cặp
mắt thật sáng. Đôi môi mỏng dễ yêu vô cùng. Cái gì cũng đẹp.
Cái gì cũng dễ yêụ Chàng lại đau nhói trong tim. Cơn đau này
không phaỉ vì vết thương mà vì sự xúc đô.ng. HĐan cuả chàng,
suýt mất mà giờ này ngồi đây thật lạ vô cùng. Chàng cố nhớ lại
mọi việc: Sương Sương, H-Bạch, đánh lộn, con dao nhỏ ... Tâm
trí chàng trở nên hỗn loạn. HĐan tiếp tục làm thành cái bóng
ngược trong hồ nước, lay động rồi lan ra ... Chàng vội nắm tay
nàng van xin:
- Đừng bỏ anh đi nữa nghe em. Anh xin em ...
Nàng đã ngồi nơi đây mười hai tiếng đồng hồ rồi, còn đi đâu
nữạ Nàng lau nước mắt rồi dùng khăn tay lau những giọt mồ hôi
trán cho chàng:
- Anh đừng lo, em ở đây mãi với anh không đi đâu cả.
Nàng nhìn cặp mắt bỗng sáng rực cuả chàng:
- Em hứa là không đi thật mà anh.
Bây giờ Như Phong đã tỉnh hẳn, nhưng vẫn còn nghi ngờ:
- HĐan, em đó hả ?
- Dạ! Dạ! Dạ! Em đây nè. Anh không thấy saỏ
- Em thật hả ? hoàn toàn là em phaỉ không?
- Em thật mà. Hoàn toàn là em, không thiếu một sợi tóc nữa đó
anh.
Chàng chaỷ nước mắt:
- Thật là em rồị Nhưng, em có còn hận anh không? Còn tr'ach
anh không?
- Ô, đừng nhắc nữạ Những gì đã qua rồi hãy để qua luôn đị
Những chuyện dễ sợ ấy không còn tồn tại trong lòng thì anh mới
bình phục được. Nghe em nhe anh.
- Anh có thể bình phục không em?
- Chắc chắn là phaỉ bình phục. Anh phaỉ chóng bình phục
Nàng úp mặt lên giường khóc to:
- Anh sẽ khoỉ, cứ tin em. Anh sẽ khoỉ
.Như Phong vuốt lên mái tóc mềm cuả nàng. Chàng biết bịnh tình
mình khá trầm trọng có thể chết bất cứ lúc nàọ Bởi vậy, hãy
lợi dụng phút tỉnh táo này mà kể cho nàng hiểu mọi việc không
đẹp ấỵ Chàng gọi thật khẽ:
- Nghe anh nói đây em
Nàng ren rén ngước lên. Chàng nhìn vào gương mặt đầy nước mắt
cuả nàng:
- Đừng khóc nữa em. cũng đừng buồn nữạ Nếu anh không còn được
tiếp tục để sống bên em nữa thì hai giọt nước mắt ấy cũng đủ
cho anh vui lòng mà nhắm mắt, không còn mong ước gì nữạ
- Không thể nào được như vậỵ Anh phaỉ sống. Anh phaỉ bình phục
mà.
Nàng thút thít khóc. Chàng cố làm ra vẻ tỉnh táo:
- Em à. Thấy em ngồi bên anh, anh tin chắc là em đã tha thứ
cho anh rồị Anh còn đòi hoỉ gì hơn mà không mãn nguyện. Nhác
dao cuả H-Bạch đổi lấy việc em đến thăm anh thật sung sướng vô
cùng. Em, đã là con người, không ai có thể khoỉ traỉ qua giây
phút lầm lỗị Điều quan trọng là người ấy biết nhận lỗi và hối
caỉ hay không mà thôị Cũng như anh, đã traỉ qua sự lầm lỗi ấy
...
- Đừng nhắc nữa anh. Đừng nhắc nữa anh. Đừng nhắc nữạ
Như Phong thở ra:
- Vâng, nếu em nghĩ rằng Như Phong xấu xa kia đã bị H-Bạch đâm
chết rồi, Như Phong còn lại bên em hoàn toàn tốt thì anh sẽ
không nhắc nữạ
- Anh !
Nàng úp má lên mặt Như Phong. Nước mắt thấm ướt mặt chàng rồi
chảy vào miệng chàng. Nàng thút thít:
- Em chưa bao giờ hận anh, chưa bao giờ.
Chàng mỉm cười:
- Thật sao em? Còn câu nói nào hay hơn câu này không? Em! Chưa
bao giờ anh cảm thấy yêu đời như hôm naỵ
- Và sau này, anh càng yêu đời hơn nữa phaỉ không?
- Còn có sau này sao em?
- Có chứ, chắc chắn có mà.
Như Phong thở mạnh. Chàng bắt đầu cảm thấy khó chịu trong
người, sợ chết bất tử không còn nhìn thấy rõ nàng:
- HĐan, để anh nhìn rõ em đi
Nàng ngước lên, quỳ gối xuống đất, đưa mặt gần vào mặt chàng.
Chàng đaỏ mắt trên mặt nàng rồi baỏ:
- Cười đi em. Lâu lắm anh không thấy em cườị
Nàng cười lên. Mắt chàng mờ đi rồi nói huyên thuyên như đang
mộng:
- Em đẹp nhất, tốt nhất, dễ thương nhất. Cái gì cũng nhất.
Chàng nhắm mắt lại như thiếp ngủ. Một lúc lâu mới hoỉ:
- HĐan, em có đây không?
- Có chớ!
- Thật hả ?
- Thật mà!
- Tim em cũng ở đây luôn phaỉ không?
Nàng nắm tay chàng đặt lên ngực mình:
- Đây nè. Nó ở đây với em mà. Anh biết chưả
- Biết rồị
Chàng hé miệng cười rồi nằm yên. HĐan đứng bên chàng vài phút
rồi đặt tay chàng xuống sửa lại tấm mền. Nàng ngồi xuống nhìn
chàng. Một lúc thật lâu bỗng đứng phắt dậy, mặt mày thất sắc.
- Chàng chết rồi, môi chàng tái nhợt. Nàng đưa bàn tay run run
sờ lên trán chàng. Trán mát lạnh không còn nóng nữạ Như thế
chàng đã chết thật rồị Nàng bấm chuông hoảng lên. Bác sĩ và y
tá chạy đến. Bác sĩ xem mạch và đo lại nhiệt độ, ông nhìn HĐan
đang run run mà chậm rãi nói:
- Tôi thành thật chúc mừng cô, cậu ấy đã thoát khoỉ nguy hiểm
rồị
Nàng ngơ ngác một lúc rồi ngước mắt nhìn trần nhà, nói thật
nhỏ:
- Tôi biết ảnh sẽ khoỉ. Chắc chắn sẽ khoỉ.
Nàng ngất xiủ ngay khi đó! |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|