COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

TÌNH BUỒN

Tác giả: Quỳnh Dao

Chương: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36

Chương 8

flower

Hiếu Thành ra khoỉ nhà Minh Viễn, gió mát đêm thu làm tâm hồn ông nhẹ hẳn đị Mấy câu hoỉ cuả Phương Trúc suýt nữa ông bị lật tẩỵ Đời ông rất sợ nói dốị Mỗi lần nói dối là đỏ cả mặt, toát mồ hôi . Nhất là nói dối với Phương Trúc thì càng ớn lạnh hơn.
PT, sao bà bất hạnh đến thế! Con người của hai mươi năm về trước bây giờ chỉ còn lại sự nghèo nàn, trầm lặng và chịu đư.ng. Cặp mắt lớn thơ ngây, suối tóc dài, bước đi nhẹ nhàng không còn nữa, chỉ tìm thấy nơi HĐ mà thôi . HT lắc đầu rồi lẩm bẩm một mình:
- Thật bậy, không thể nào như thế được. Bà lấy MV là một điều lỗi lầm, nếu như lúc đó ...
Nếu như lúc đó thì saỏ Ông dừng lại đầu hẻm nhìn xe cộ trên đường qua lại, nếu như lúc đó ông lấy PT thì sẽ như thế nàỏ Rồi ông lại lắc đầu:
- Chỉ tổ nghĩ bậy !
Bậy làm sao ấỵ Việc đã cũ rích mà còn nghĩ bậy làm gì. Nhưng, không nghĩ sao được trước những chuyện bất công đó. Tại sao chỉ có PT gánh chịu khổ đau trong khi bà hoàn toàn vô tộị Còn người ấy chính là thủ phạm thì lại sống phây phây trên nhung lụả Sự đời lắm chuyện éo lẹ
Một chiếc xe xích lô chạy ngang, ông vẫy tay kêu lại:
- Trung Sơn Bắc Lộ !

Mộ Thiên tựa lưng vào thành ghế hút thuốc nhìn Sương Sương từ từ xuống lầụNàng mặc chiếc áo sọc đỏ, đen và chiếc quần cao bồị Nàng đi đến cạnh cha, lấy điếu thuốc trên môi ông rồi đứng hút tỉnh bợ Nàng còn phà khói lên mặt MT khiến ông phaỉ quay mặt tránh và hoỉ:
- Cũng biết hút thuốc nữa, con học bao giờ vậỷ
SS hứ một tiếng, thổi ra vòng khói trắng và cười:
- Chắc kẻ nào làm cha mẹ khi thấy con cái trưởng thành đều cho đó là điều lạ phaỉ không chả
- Bộ biết hút thuốc là trưởng thành saỏ
SS thổi thêm một vòng khói trắng:
- Thôi đừng dạy đời cha ơi! Cha baỏ hút thuốc không tốt thì sao cha cứ hút hoài vậỷ
- Cha là đàn ông.
SS nguýt cha một cái rồi vẫy tay đi ra cửa:
- Con là đàn bà, vậy xin phép ra ngoài chơị
MT gọi lại:
- Sương, con lại đi đâu nữả
Nàng dừng lại quay đầu nói:
- Thì đi chơi chứ còn đi đâụ Ở nhà làm gì, bộ để bắt chước cha suốt ngày ngồi salon hút thuốc saỏ Cha có nhiều chuyện để hồi tưởng thời quá khứ chớ con có cái khỉ khô gì phaỉ giam mình trong nhà. Cha à, con còn trẻ nên phaỉ chơi cho đã kẻo già tiếc không kịp.
MT đờ người ra:
- " Chơi cho đã kẻo già tiếc không kịp ", triết lý cuả con đó saỏ Coi chừng con phaỉ trả một gía rất đăt' cho cái triết lý đó nhé.
SS gằn từng tiếng:
- Đừng dậy đời cha ơi !
Nàng đến vịn tay vào cánh cửa kính, rồi từ từ quay người lại nhìn chạ Mắt nàng bỗng trở nên mơ màng, đau khổ, hoỉ MT giọng buồn buồn:
- Cha hãy cho con biết cách nào tìm được khoái lạc nhất?
MT chết điếng người nhìn con không nói một lờị Thật ra, nàng cũng không muốn câu trả lời ấy cuả chạ Nàng lững thững xuống tam cấp, một lúc sau, tiếng còi xe vang lên. Thế là nàng bắt đầu rong phố như mọi tốị
MT chống cằm suy nghĩ " Cách nào tìm được khoái lạc nhất ". Ai có thể trả lời câu hoỉ ấỷ Ông đốt điếu thuốc, khoái lạc, điều ấy ông đã thừa hưởng, nhưng cũng đã mất đi lâu rồị
Sau tiếng chuông reo, con Kim mời vào một người khách, thì ra Vương Hiếu Thành. MT đứng dậy, ngạc nhiên pha lẫn vui mừng. Bạn cũ cuả ông ở Đài Bắc không có mấy, nhưng ông không muốn gặp vì sợ nhớ đến chuyện xưạ Tuy nhiên, ông lại thích HT, một nghệ thuật gia nhiệt tình và phóng khoáng, không tự kiêu tự đại, một con người văn minh, đầy mộng tưởng và tế nhị, MT rất thích những câu chuyện nghệ thuật cuả HT. Ông mời HT ngồi, mời thuốc và nói:
- Lâu quá không gặp anh.
HT vừa đốt thuốc vừa nói:
- Hơn ba tháng không đến thăm anh được vì bận quá.
Ông ngồi ngắm MT qua khói thuốc. Cặp mắt sâu mơ màng, sắc mặt hơi xanh nhưng vẫn còn vẻ đẹp trai như năm xưạ Ngày đó, cái thời xuân sắc, ông ta rất mực hào hoa, thích uống rượụ Rượu vào đến bụng là ca hát, làm thợ Ông có tài xuất khẩu thành thơ nên bạn bè gán cho cái biệt hiệu là " Tiểu Lý Bạch ". Bây giờ cái bản tính ấy không còn nữa, chỉ còn sự trầm lặng và suy tự Hai mươi năm đã biến đổi con người ấy thành một thương giạ Đối diện với MT, HT lại liên tưởng đến MV và PT.
- Thời gian là một liều thuốc tạo nên sự sống và sự chết cho từng cá thể.
MT nhìn HT:
- Dạo này anh làm gì mà bận quá vậỷ Định mở triển lãm nữa hả ?
HT lắc đầu:
- Tôi không còn hứng thú gì về việc triển lãm nữạ
Mặt HT lộ vẻ suy tự MT ngạc nhiên hoỉ:
- Hôm nay trông anh hơi lạ, có việc gì vậỷ
- Cũng chẳng có gì. Tôi hơi xúc động một tí vì từ nhà người bạn cũ mới rạ
- Bạn cũ?
HT lại đăm đăm nhìn MT:
- Thế giới này thật nhỏ hẹp, nhỏ hẹp đến nỗi rốt cuộc bạn bè xưa đều gặp lại nhaụ
HT ngừng một lát rồi tiếp:
- Ở đời không gì buồn bằng làm một nhà nghệ thuật không tên tuổị Phàm kẻ nào dấn thân vào đường nghệ thuật đều nuôi trong lòng một mộng ước cao vời, nhưng mộng ước chẳng thành thì còn gì đau khổ hơn.
MT nhìn HT ra vẻ khó hiểu:
- Anh là nhà nghệ thuật lừng danh cơ mà.
- Tôi thì khác. Mộng ước tôi không phaỉ nghệ thuật gia, cho nên nếu không thành công về phương diện này cũng chẳng saọ Đằng này mơ ước như ...
Ông bỗng im bặt, theo dõi nét mặt MT. Một lúc lâu, ông thở ra và nói:
- Càng nghĩ đến chuyện cũ , càng làm thêm cho người ta đau lòng.
MT ngạc nhiên hơn:
- Anh hả , anh mà có gì phaỉ đau lòng?
HT buồn buồn:
- Tôi nhớ Trùng Khánh quá. Nơi yêu dấu ấy tuy ta sống nghèo khổ nhưng cuộc đời vô tư và đầy kỷ nhiệm. Tôi còn nhớ rõ hôm ấy ở quán Huỳnh Giác, anh uống rượu say, cầm đũa gõ vào bình trà và đọc bài thơ cuả La Quán Trung:
" Núi xanh còn đó trơ tuế nguyệt
Ánh hồng biến đổi bóng xiêu xiêu
Sự đời thành đúng, song sai bại
Ngoảnh mặt đi rồi biết bóng chiều ... "
MT mơ màng, thật là:
" Núi xanh còn đó, trơ tuế nguyệt
Ánh hồng biến đổi, bóng xiêu xiêu ! "
Có trời chiều nào không xiên bóng, đời người sao không có sự đổi thaỵ MT nhìn HT. Hai làn khói thuốc quyện nhau như nụ hôn dài thắm thiết, hắt vào mặt MT khiến ông phaỉ nhắm mắt. Ông lại nhớ đến quán Huỳnh Giác, nào rượu, hạt dưa, đậu phọng, tiếng cười đùa của những người bạn đồng lứạ Và, và đôi mắt lớn long lanh đang nhìn ông chăm chú, mỗi khi chạm phaỉ ánh mắt ông thì vội nhìn chỗ khác ... Điếu thuốc cháy đến tay làm ông sực tỉnh, vứt đại vào chiếc gạt trên bàn, gượng cười:
- Những gì cuả dĩ vãng hãy để nó về với dĩ vãng, nhắc đến làm gì ! Cái thời niên thiếu ấy bây giờ có muốn cũng không còn nữạ
- Vâng, bây giờ đâu còn cái giờ phút mơ mộng ấy, hãy dành lại cho SS và NP.
MT mím môi đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Ông lại ngồi vào ghế, tiếp tục châm thuốc hút. Bỗng có tiếng chuông reo lên rồi tiếng xe gắn máy chạy vào sân. HT như sợ trễ một điều gì nên vội nói một cách ngập ngừng:
- MT, có một người ... anh ... anh còn nhớ không?
MT lơ đãng hoỉ:
- Ai vậỷ
- Dương ...
Vừa nói được một tiếng thì NP huýt sáo chạy vào nhà. Nhìn thấy hai người đang ngồi, chàng vui vẻ cười nói:
- Dạ thưa, chào bác Thành, lâu quá bác không đến nhà cháu trông bác như lên thêm mấy ký.
HT cười:
- Cháu lúc nào cũng nói những chuyện vớ vẩn. Bộ cháu đã cân bác rồi sao mà biết rành vậỷ
NP lại hỉnh mũi cười:
- Đâu cần cân, cháu đoán là đúng ngay phóc liền. Bác và dượng cháu gặp nhau thì tiệm thuốc là nào ở gần khoái không biêt' mấỵ Bác không biết hôm nay báo đăng " Hút thuốc sẽ sinh bệnh ung thư " đó.
MT trách:
- Trời ơi, hễ cháu về đến nhà là nồ thiên hạ không. Cháu đã có cô đào nào chưa mà cứ nói bậy hoài vậỷ
NP cười ha hả chạy lên cầu thang. Chạy được ba bốn bậc, chàng quay đầu lại:
- Không phaỉ dượng baỏ cháu đưa HĐ đến sao còn hoỉ. Cháu đã hẹn nàng chủ nhật sau đến đây đó.
Nói xong, chàng chạy nhanh lên lầụ MT phà khói thuốc, lắc đầu giọng buồn vui lẫn lộn:
- Nói thật với anh tôi thương nó lắm. Bao nhiêu năm trời tôi nuôi hy vọng là tác hợp nó với SS thành đôi vợ chồng, nhưng ...
Ông lại nhún vai, thở ra thất vọng:
- Việc yêu đương cuả con cái cha mẹ chẳng còn chút quyền hành.
HT ngạc nhiên hoỉ lại:
- NP vừa baỏ chủ nhật tuần sau có ai đến?
- Dương Hiểu Đan, đào nó đấỵ
HT nhảy lên như người phaỉ lửa:
- Ai, anh nói aỉ
MT không hiểu thái độ cuả HT:
- Yêu đương cuả tuổi trẻ là chuyện thường có gì lạ đâủ Nó đang mê mệt một con bé nữ sinh lớp mười hai .
- Con bé là Dương ..
- Vâng, Dương Hiểu Đan.
HT ngơ ngác nhìn MT một lúc lâu mới ngập ngừng:
- HĐ à?
- Anh quen con bé ấy saỏ
HT đột nhiên đứng dậy, miệng lắp bắp:
- Có lẽ ... có lẽ con gái cuả người bạn tôị Thôi, xin phép anh tôi về, hẹn khi khác.
- Làm gì gấp vậy, ngồi chơi chút nữa đã.
- Xin phép anh, tôi còn nhiều việc bận lắm.
Nói xong, HT quay người hối hả đi rạ MT đưa HT ra sân rồi quay vào lẩm bẩm:
- Anh này làm cái gì lạ vậỷ
♥♥♥

HĐ tựa cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra ngoàị Ánh trăng lờ mờ ôm ngọn dừa xanh, lắc lư trong gió. Vầng trăng khuyết treo chênh chếch ngọn đồi như một dung nhan buồn tuyệt vọng. Tiếng gió xuyên qua cành phát ra lời nói thật khẽ như chỉ đủ cho một người, một người mình yêu nghe mà thôị Lời ấy chính là cuả NP:
- HĐ, em ở đâủ
- Bốn ngày rồi không gặp? Bốn ngày dài biết không em?
Vâng! Bốn ngày, bốn ngày như một đời người trôi qua, bây giờ chỉ còn trong cõi chết. Chỉ vì mẹ nàng khó khăn đành cắt đứt phút hẹn hò sau giờ tan học. Bây giờ đâu còn lần gặp gỡ ở Linh Lan.
Gió thu về khuya càng buốt. Khí lạnh đã ngấm vào lớp da mơn mởn cuả nàng. Cái lạnh ấy không bằng vực thẳm băng giá cuả lòng nàng đang mò mẫm về tiềm thức để tìm bóng dáng người yêụ
Nàng rời cửa sổ trở về ngồi vào bàn học, hai tay ôm đầu suy nghĩ. Một lát sau mới miễn cưỡng lấy quyển sách đại số, chậm rãi lật đến bài học mới giảng. Trên đầu trang sách có hai câu thơ nàng viết trong lúc giáo sư giảng bài:
" Đêm qua thao thức mơ màng
Thấy anh đứng đó bên đàng gọi em "
Bên cạnh hai câu thơ là chữ " who " của Đức Mỹ viết tự lúc nàọ Nhìn chữ " who " nàng mỉm cười một mình. Đầu dây mối nhợ cuộc tình ấy là ĐM thế mà hắn chẳng biết ất giáp gì cả. Đã nhiều lần nàng định thổ lộ điều này cho ĐM nhưng vì quen cái tính nhút nhát nên lại thôị
Bỗng có tiếng gõ cửa, rồi PT bước vào, trên tay cầm một phong thợ Bà nói:
- Con có thơ, may chớ mẹ quên đưạ
HĐ nhìn thấy trên thơ có đề tên NP thì tái xanh cả mặt. Hai tay run run nhận lấy bức thư trên tay mẹ nhưng bà lại giữ chặt nhìn thẳng vào mặt nàng hoỉ:
- Thư cuả ai gởi cho con?
- Dạ, con không biết.
Câu trả lời ngây ngô ấy khiến bà càng nghi hơn nên nói:
- Vậy, để mẹ mở xem coi ai viết.
Mặt nàng không còn cắt ra máu, tròn xoe mắt xem mẹ mở thợ Tim nàng đập nhanh, đầu óc choáng váng. Nàng thầm rủa NP sao lại viết thơ như vậỵ PT xé bao thơ, thì lại có một bao thơ khác bên trong. Bà nhìn HĐ nàng đứng chết lặng như người sắp ra pháp trường nên bà càng ngờ vực hơn. Bà xé đến bao thơ thứ hai, thêm một bao thơ nữa bên trong. HĐ vẫn trố mắt nhìn. Khi xé đến bao thơ thứ tư, bà biết đó là trò chơ cuả bọn trẻ con, nhưng bà vẫn kiên nhẫn cho đến bao thơ thứ bẩỵ Bao thơ cuối cùng này chỉ nhỏ bằng con tem, thật đẹp, có hai hàng chữ thật nhỏ, PT đưa sát vào đèn đọc:
" Cửa nào khóa nỗi tương tư
này anh chắp cánh phiêu du đi tìm "
PT nhìn đăm đăm HĐ, nàng thấy việc bất ổn nên cắn môi, cúi đầu không nóị Bà xé bao thơ thứ bẩy, rút ra mảnh giấy xếp thật nhỏ, lật ra chỉ thấy vỏn vẹn mấy câu:
" Đan em,
Cổ nhân có câu : " Nhất nhật bất kiến như tam thu hề ". Chúng ta đã ba ngày không gặp, em tính hộ anh những mấy thu rồi ?
Phong "
PT sững đi một lúc lâu rồi đẩy một đống bao thơ đến trước mặt HĐ, sầm mặt hoỉ:
- Phaỉ nói cho mẹ rõ, sao có chuyện như vậỷ
HĐ sợ sệt nhìn đống giấy, nín thở, mím môi muốn khóc, không nói được lời nàọ PT tức tối quát to:
- Nói mau lên, cắp sách đến trường để học cái trò chơi này phaỉ không? Ai đã viết thư nàỷ Con không trả lời thì đêm nay đừng hòng đi ngủ được với mẹ
HĐ như một phạm nhân được hoỉ cung:
- Dạ, thưa mẹ ! Dạ, thưa mẹ !
Sự sợ hãi và e thẹn đã làm mặt nàng trắng bê.ch. Nàng dụi mắt, nước mắt từ từ chảy xuống má, PT lại giục:
- Nói mau lên, cấm khóc. Con có quen với người viết thư này không?
Nàng chỉ gục gặc đầụ
- Bạn trai con phaỉ không?
Nàng lại gật đầu tiếp.
Bà trợn mắt nhìn nàng, rồi ngồi xuống mép giường. Đúng là bạn trai cuả nó. Mới năm nào nó chỉ là con bé tí, suốt ngày nhảy cò cò, nhảy dây với mấy đứa trẻ bên nhà, có chuyện gì là bô bô gọi mẹ méc. Thế mà bây giờ nó đã lớn, đã biết tương tư, lớn bao giờ nhỉ. Bà cứ hoỉ mãi câu ấy trong lòng. Với bà, nàng chỉ là một con bé miệng còn hôi sữa, không biết yêu là gì. Bà không ngờ cái gương mặt ngây thơ ấy lại là lớp sơn ngụy trang cho một tâm hồn trưởng thành. Nét mặt suy tư và xúc động cuả bà khiến HĐ càng hoảng lên, nàng hét một tiếng thật to rồi úp mặt vào lòng mẹ thút thít:
- Thưa mẹ, con biết con có lỗi lớn, mẹ hãy mắng chửi con thật nhiều đi, đừng giận con nữa, đừng trân trối nhìn con như vậy, mắng con, mắng con đi mẹ
PT thở phào một cái như vừa trút được gánh nặng, không phaỉ gánh nặng mà là những ý tưởng hỗn loạn trong đầu bà. Bà định thần nhìn HĐ nhỏ nhẹ hoỉ:
- Bạn con tên gì?
- Dạ, Ngụy Như Phong.
- Chúng con quen nhau trong trường hợp nàỏ
- Thưa mẹ, tại nhà Đức Mỹ.
- Nó còn học không?
- Dạ, đã ra trường.
- Làm việc ở đâủ
- Dạ, công ty dệt Thái An.
- Tốt nghiệp trường nàỏ
- Dạ, Đại học Đài Bắc, ban sinh ngữ.
PT cầm xấp bao thư trong tay trầm ngâm. Hai câu thơ và vài câu văn cũng khá tế nhị và hài hước. Bà bỗng vui hẳn lên khi nghĩ rằng con mình cần phaỉ lớn. Một khi đã lớn, tất phaỉ biết yêu, đó là luật tạo hóa cơ mà. Như thế là con mình đã tìm được đối tượng, điều đáng mừng cho nó. Hơn nữa, thằng ấy cũng khá đâu phaỉ bở.
Bà lại tiếp tục hoỉ:
- Gia đình nó cũng ở Đài Loan hả con?
- Thưa không. Ảnh theo dượng đến Đài loan, gia đình ở lại Hoa Lục.
Bà lấy làm hài lòng, như thế là con gái bà khoỉ phaỉ hầu hạ mẹ chồng. Bà gật đầu hoỉ:
- Nếu mẹ đoán không lầm thì các con quen nhau khoảng hơn ba tháng. Mới chừng đó mà đã không gặp nhau ba ngày thành ba thu rồi saỏ
HĐ thẹn đỏ cả mặt. Nàng lặng lẽ cúi đầu, trong lòng nàng thầm mừng rỡ. Mẹ nàng tiếp:
- Những lần ở lại trường hay đến ĐM làm bài đều là làm bài với NP chớ gì?
Nàng càng hổ thẹn:
- Mẹ !
Bà nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mặt nàng. Đôi mắt long lanh chứa đựng sự thẹn thùng càng làm cho bà thêm xúc đô.ng. Bà đưa tay sờ lên má con và hoỉ:
- Đan , con yêu nó không?
HĐ chịu hết nổi nên van:
- Thưa mẹ, xin mẹ đừng hoỉ con điều ấỵ
Bà gục gặc đầu:
- Thôi được, con mời nó chủ nhật tuần sau đến nhà mình dùng cơm nhé.
HĐ sung sướng reo lên, bá vào cổ PT, úp mặt vào ngực mẹ, dụi đầu qua lại như một đứa trẻ. Bà vỗ nhẹ lên lưng nàng, âu yếm hoỉ:
- Thôi chớ, lớn rồi mà còn nhỏng nheỏ với mẹ nữa saỏ
Lòng bà cũng cảm thấy vui nhiều, mắt mờ lệ, bà thầm nói trong lòng:
- Mong con có một người chồng xứng đáng, đầy hạnh phúc.
 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)