COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
TÌNH BUỒN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
Chương:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36 |
Chương 7 |
 |
Minh Viễn (MV) nhìn bức họa với tựa " Cô gái
giặt lụa " mỗi lúc một bực mình thêm. Bức tranh đã vẽ đến lần
thứ ba, thế mà cái mặt cuả người đàn bà đó cứ như quỷ sứ,
chẳng ra hồn. Bức họa không một đường nét sống động, sắc saỏ,
ngược lại còn tố cáo sự vụng về và ấu trĩ cuả một kẽ bắt đầu
tập vẽ.
Ông nhíu mày, việc cầm cây cọ lại thật là phí công, phí cuả mà
chẳng làm nên sự việc gì. MV bèn nổi trận lôi đình, giựt phắc
bức họa nhàu lại một cục, vứt vào góc tường. Chẳng may, cục
rác to tướng ấy đụng phaỉ bà PT đang ngồi vá áọ Bà giật mình
ngẩng lên chạm phaỉ ánh mắt bốc lửa cuả chồng. Bà ôn tồn hoỉ:
- Hư nữa hả anh? Anh cứ từ từ đừng vội, ít hôm sẽ quen đi,
chừng ấy mới vẽ khéo được chứ. Anh cứ xem như bắt đầu học vẽ
mới được.
MV gầm lên:
- Biết gì mà xía vô, cũng tại lời Hiếu Thành (HT) hết đó. Nó
cứ tưởng MV hôm nay như xưa nên xúi bậỵ Cái mộng làm nghệ
thuật gia đời sau mới thực hiện được. Anh thề bắt đầu ngày mai,
chấm dứt hẳn cái công việc sơn phết nàỵ Màu cọ hãy đem vứt vào
thùng rác.
PT đứng dậy dọn dẹp đồ đạc mà chồng bà đã đập đổ. Bà nhỏ nhẹ
khuyên chồng:
- Anh à, tối nay đừng vẽ nữa nhé. Em trông anh đã mệt lắm rồị
Ban ngày đi làm tối về hì hục vẽ thì còn gì hứng thú nữa mà
sáng tác. À, lâu lắm chúng mình không đi dạo, hay là mình đi
thăm bạn bè chút nghe anh.
MV chua chát:
- Thăm bạn bè, lại bạn bè nữạ HT phaỉ không? Đến để chứng kiến
sự thành công rực rỡ cuả hắn, xem hắn có bao nhiêu đệ tử chứ
gì? Một bức hoạ hắn bán những hai, ba ngàn đồng, người ta lại
còn đua nhau vác dầu đến nhờ vẽ ...
PT cắt ngang:
- MV, sao anh có những ý nghĩ lạ lùng thế? Dù sao, HT cũng là
bạn thân thiết cuả mình từ hồi nào, anh lại nói những lời ganh
tị không đúng cách. Ảnh là người tốt ...
MV gào lên:
- Phaỉ, nó tốt vì cứ hai, ba ngày là mang sữa hộp, vải, đồ hộp
đến biếụ Nó đem cái giàu sang ấy loè mắt em nên em phục chứ gì?
- Minh Viễn!
- Nó đã dùng cái lối tặng quà khéo ấy để khinh sự nghèo khó
cuả mình. PT, anh cấm em không được nhận quà cuả hắn, dù bất
cứ vật gì.
- Sự cực chẳng đã em mới nhận đó thôi, sướng ích gì đâụ Hơn
nữa, ảnh cũng biết mình ngại, tìm cách từ chối nên mỗi lần đến
là rào trước đón sau rồi mới nóị Người ta thật lòng mà anh.
Giọng MV càng cay đắng hơn:
- Thật lòng ! Bộ anh cần cái " thật lòng " ấy cuả ngưỜi khác
để sống hay saỏ Em là kẻ xấu số đã lấy nhằm một tên khố rách
như anh thì đành chịu chứ biết làm sao bây giờ.
- Anh! anh đã đi quá xa đề. Em bao giờ có ý nghĩ là chê anh
nghèo đâủ Nhận quà cuả HT là chuyện bất đắc dĩ và nể lòng tốt
cuả bạn bè. Sao anh cứ biến lòng tốt cuả người khác thành ác
ý? Người ta có ý tưởng nào khinh miệt anh đâủ
- Anh vẫn biết hắn không hề có một ác ý nào với anh. Tuy
nhiên, anh vẫn cảm thấy xấu hổ như đã bị hắn hạ nhục. Em hiểu
không? Hắn luôn luôn lấy sự thành công, giàu có hiện tại để hạ
anh, hạ anh cho đến mười không. Lúc trước, đã một thời anh nổi
danh, được nhiều giáo sư ca tụng. Thế bây giờ, hắn đã đạp lên
đầu anh để nhặt lấy sự thành công to tát ấỵ Hắn lại dùng quà,
nhìn mình bằng cặp mắt thương xót thì làm sao anh còn chịu
nổi, em hiểu không? Anh chỉ còn có một cách độn thổ khi hắn
xem anh như một con bệnh hấp hối trên giường..
PT cắt ngang:
- Nhưng, anh nên nhớ rằng sự thành công ấy cuả ảnh đâu phaỉ là
một lỗi lầm. Anh không nên vì lòng ghen ghét mà xóa bỏ tình
bạn bè thân thiết bao nhiêu năm, như thế hóa ra mình ích kỷ
lắm sao anh?
MV bĩu môi:
- Tình bạn bè! Đáng giá được mấy xủ
PT đau lòng nhìn chồng, một lúc lâu, bà mới buồn buồn nói:
- Anh, em không ngờ anh đã thay đổi nhiều đến thế.
Lời nói cuả PT càng làm ông điên tiết hơn. Ông nhìn đăm đăm
vào mặt bà:
- Thế à! Bây giờ em mới biết saỏ Phaỉ, anh đã thay đổi nhiều,
không phaỉ bây giờ mà đã từ lâụ Chắc em cũng biết rằng không
bao giờ anh có thể chấp nhận cuộc sống hiện tạị Anh chán đến
nỗi chỉ còn muốn chết đi để thoát khoỉ cảnh nàỵ Em biết không?
PT hết chịu nổi nên gào lên:
- Em biết ! Em biết ! Em biết ! Em biết tất cả ! Cũng chính vì
biết quá nhiều ấy nên đã làm một tên tù không nhà giam, để
chịu sự sỉ nhục, hành hạ vô lý cuả anh. Anh còn muốn em phaỉ
làm gì hơn nữa bây giờ?
- Bây giờ em mới biết hối hận vì đã lấy anh saỏ
PT lớn tiếng hơn:
- Em không bao giờ hối hận. Anh lấy em làm vợ là một ân huệ
lớn lao cho đời em rồi, thế lại còn baỏ rằng hối hận là nghĩa
lý gì? Mười mấy năm qua, không bao giờ em quên ân huệ ấỵ Anh,
anh là vị cứu tinh cuả đời em. Trong lúc em chán đời, thì anh
...
Bỗng nhiên nàng nín thinh, nhìn ra cửạ HĐ hoảng hồn đứng sững
giữa nhà nhìn cha mẹ gây lộn. PT gắng kềm chế không cho nước
mắt chảy, hai tay sờ lên gò má nóng bỏng. Bà nhỏ nhẹ nói:
- xin lỗi anh ! vì em quá xúc đô.ng.
MV không đáp, trầm lặng một lúc rồi liếc sang HĐ, giọng lạnh
lùng:
- Sao đến bây giờ con mới về?
HĐ rụt rè:
- Dạ con ... con ở lại trường làm bàị
Ông tiếp:
- Còn Hiểu Bạch (HB) đâủ
- Dạ, con không thấỵ
MV nhìn sang vợ:
- Hai đứa con mình đã bắt đầu không muốn về nhà. Tan học cũng
không về, đến giờ cơm cũng không về.
Giọng nói ông như lỗi lầm cuả con đều do PT gây nên. Bà muốn
biện minh nhưng lại thôị Tuổi thơ lúc nào cũng nhạy cảm. Bầu
không khí gia đình có chút xáo trộn là chúng nhận biết ngaỵ
Một con chim con cũng biết tổ mình đầm ấm hay không, nói chi
đến mấy đứa con lớn đầu cuả bà. Bởi vậy, gần đây tính tình MV
trở nêncộc cằn, thô lỗ, hở ra là chửi thì còn con nào dám về
nhà, dám ngồi yên để học. Chúng không thể nào làm bài trong
một căn nhà chư"a nặc mùi thuốc súng thế được. Trong luc' PT
đang nghĩ bâng quơ, MV thay đồ đi ra ngoàị Bà liền hoỉ:
- Anh đi đâu vậỷ
Ông ta thờ ơ đáp:
- Đi ciné.
PT mấp máy đôi môi, nhưng không nên lờị Khi cánh cửa đóng sập
lại, bà thẫn thờ ngồi vào ghế đưa hai tay ôm đầụ Mệt mỏi ,
buồn rầu, tuyệt vọng! Bà như chiếc thuyền con, lênh đênh giữa
dòng nước lũ. Nước cứ mãi đập vào mạng thuyền, trôi dạt và
trôi dạt. HĐ sau một hồi đứng nhìn mẹ bất động, bây giờ nàng
tiến đến, đặt tay lên vai bà sợ hãi gọi:
- Thưa mẹ !
PT ngẩng nhìn lên, đôi mắt âu sầụ HĐ đang lo lắng nhìn bà. Bà
không muốn con mình biết được nỗi thống khổ lòng mình nên liền
đánh trống lảng:
- Con ăn cơm chưả
- Thưa mẹ, con ăn rồị
- Ăn ở đâủ
- Câu lạc bộ nhà trường.
Câu lạc bộ! Ba tiếng ấy vừa dứt thì má nàng bỗng nóng lên, lại
một lần nữa nói dối với mẹ, những chỗ ăn ấy thật sang trọng,
không tồi tàn như câu lạc bộ mà nàng vừa nóị Gần nửa tháng
nay, NP đưa nàng đi ăn cùng khắp thành phố Đài Bắc, mỗi ngày
là một tiệm mớị Mỗi lần như thế, chàng thường vui vẻ nói:
- Anh muốn em thưởng thức tất cả hương vị cuả Đài Bắc.
Nhiều lúc, HĐ với lớp áo học trò, lại xuất hiện ở một nhà hàng
sang trọng, trông mười hai con giáp chẳng giống con giáp nàọ
Thế mà, chàng vẫn tự nhiên và tỏ vẻ kiêu hãnh bên nàng, làm
như nàng là người có một không hai trên đời nàỵ Điều ấy khiến
nàng càng thêm khâm phục và mến yêụ Chàng thật là người biết
sống, biết thích nghi hoàn cảnh cuộc đời và biết hưởng thụ
Buổi cơm tối hôm nay tại một nhà hàng mà nàng không được biết
tên, bên trong có hồ nước lớn, nuôi loại cá miền nhiệt đớị
Chàng kể cho nàng nghe tên tất cả những loại cá ấỵ NP đắm đuối
nhìn nàng:
- Em có biết vì sao người ta gọi là cá " Thần Tiên " không? Đó
là một cặp tình nhân yêu nhau khắn khít, lúc nào cũng bơi bên
nhau, không rời nhaụ Anh mong muốn một ngày nào đó, chúng ta
sẽ là loài cá ấỵ
PT bỗng cắt ngang dòng tư tưởng cuả nàng:
- HĐ, con đang nghĩ gì vậỷ
Nàng giật mình hớt hải đáp:
- Dạ con đâu có nghĩ gì?
Bà thở ra:
- Đan con, bắt đầu từ mai, con hãy ở nhà làm bài, đừng đến nhà
ĐM nữạ Và, con cũng đừng ăncơm câu lạc bộ nhà trường làm gì.
Dạo này cha con lắm buồn phiền, các con đừng làm cha con phaỉ
buồn hơn.
HĐ thở dàị Nàng cảm thấy như mình đã mất đi một cái gì thật vĩ
đại trong lòng. Tan học phaỉ về nhà, hai tiếng đồng hồ gặp gỡ
thần tiên ấy làm sao tìm được. Hai tiếng đồng hồ ấy tuy chỉ
một thoáng trôi qua nhưng chính là cái giây phút sống thực cuả
đời nàng. Mỗi sáng thức dậy, nàng đón nhận ngày mới bằng tâm
hồn rộn rã, yêu đờị Nhưng, nào phaỉ một ngày mà chính là đón
nhận hai tiếng đồng hồ sau giờ tan học. Ngồi trong lớp, lời
giảng cuả giáo sư chỉ như tiếng gió thoảng bên tai, nàng không
hề nghe được gì, chỉ mơ đến hai tiếng đồng hồ đó mà thôị Ôi,
nó tuyệt diệu làm sao ấỵ Trước khi ra về, nàng còn phaỉ quét
lớp. Tay cầm chổi mà cứ mãi trông ra cột điện góc đường. NP đã
đứng đó chờ nàng cứ mỗi chiều như thế. Ra khoỉ lớp, nàng chào
tạm biệt ĐM thật nhỏ và vội vàng, trong cái vội vàng chứa đầy
sung sướng. Nàng bước nhanh, chân như dẫm lên mây và sương mờ,
toàn thân nhẹ nhàng khó tả. Lòng tràn ngập mộng tình.
NP, tất cả đều quy tụ vào hai tiếng đó và chừng ấy sự viêc.,
tiếp diễn rồi tiếp diễn. Bây giờ, đành mất hai tiếng đồng hồ
này thì chẳng khác nào đã mất hẳn cuộc sống đầy hoa gấm và
mộng mị cuả nàng. PT ngạc nhiên hoỉ con:
- HĐ, con sao thế?
Nàng giật mình, lấy lại tinh thần ấp úng:
- Dạ, da ... có sao đâụ
PT nhìn con, trông nàng hôm nay có gì bí mật và mơ mộng thế?
Sự thay đổi này đã bao lâu rồi, bà không tài nào tìm được lời
giải đáp thoả đáng. Tuy nhiên, có một điều bà nhận biết rõ
ràng là con bà đã mang dấu hiệu cuả kẻ trưởng thành, không còn
bé bỏng như ngày nàọ Chẳng những chỉ một đêm thôi mà nàng đã
thay đổi một cách mau chóng đến thế. Cái vẻ trưởng thành ấy
càng làm nàng đẹp hơn, đẹp đến nỗi đem đến bà sự sung sướng và
tự mãn tột cùng. Chính vì thế, bà lại càng lo lắng cho nàng
hơn:
- Từ rày về sau, khi tan học, con phaỉ về nhà ngay nhé. Con mà
về trễ thì mẹ ở nhà lo lắm. Thời đại này lắm bọn lưu manh, con
về tối lỡ có chuyện không may xaỷ ra thì khổ cho mẹ
- Mẹ lo xa thế chứ làm gì có chuyện đó.
- Lo xa là bổn p hận cuả mẹ Con gái lớn lên không bao giờ muốn
nghe những lời nàỵ Tuy nhiên , nếu con là mẹ thì con sẽ thấy
điều ấy hữu lý và muốn nói, nói thật nhiều mà không chán. Bởi
vì, nếu tất cả những người mẹ trên đời này đều biết tương lai
con mình thì đâu cần dùng đến lời khuyên ấy làm gì, đã nhọc
sức mà còn làm cho con mình bực mình thêm ...
Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt câu nói dở cuả PT. Bà
baỏ HĐ:
- Con ra xem thử ai, chắc HB đã đánh mất chìa khóa riêng cuả
hắn rồi chứ gì?
HĐ hớn hở chạy ra, kẻ gõ cửa đã giúp nàng rời khoỉ mẹ để khoỉ
phaỉ nghe những lời triết lý dong dài ấỵ Người gõ cửa lại là
VHT, HĐ chào:
- Thưa bác.
Rồi nàng quay vào trong gọi lớn:
- Mẹ ơi mẹ, bác Thành đến nè.
HT xách giỏ quà đi vàọ PT ra đón thấy đồ liền chau mày phàn
nàn:
- Anh Thành, anh lại đem quà đến nữa làm gì? Sự giúp đỡ cuả
anh làm tôi áy náy quá. Tôi đã nói ...
HT cắt ngang:
- Thôi chứ PT, chị có nhớ lúc còn ở Trùng Khánh không? Tôi đã
từng ăn dầm nằm dề ở nhà anh chị, thế mà bây giờ đem chút quà
đến cho các cháu thì chị lại nói này nói nọ khiến tôi chẳng
vui chút nàọ Thời gian sẽ làm cho tình bạn thắm thiết hơn,
chẳng lẽ lại phai nhạt hơn saỏ À, mà MV đâu rồỉ
- Dạ, ảnh mới đi đâu đó anh.
Vừa nói bà vừa tiếp lấy giỏ quà đem ra sau baỏ HĐ:
- Đem dấu thật kỹ chỗ nào đi, đừng để cho cha con thấy nhé.
Rồi bà quay ra, HT đã ngồi xuống ghế chăm chú xem bức họa vẽ
dở dang cuả MV treo trên tường. Ông hoỉ PT:
- Mấy hôm nay tính tình MV thế nàỏ Vẽ nhiều không?
PT lắc đầu chán nản. Bà bưng ly trà đưa HT đáp:
- Chưa hoàn thành được bức nào, cứ vẽ lở dở lại xé.
- Có bớt gây gổ không?
Bà lắc đầu, cười đau khổ. HT nhìn PT định nói gì nhưng lại
thôị Ông đảo mắt quanh phòng, uống hai hớp trà rồi hoỉ:
- PT, chị không còn cách nào để cải thiện mức sống gia đình
saỏ
PT ngẩng lên, giọng tuyệt vọng:
- Cải thiện? Cũng tại anh đề nghị vẽ lại để cải thiện mức sống
gia đình, nào ngờ càng đem lại sự rối reng thêm. Tranh thì
chẳng được bức nào mà chỉ thấy sự làm hùm làm hổ cuả ảnh một
cách vô cớ. Ngay cả các cháu cũng không dám về nhà. Cải thiện
đâu có dễ dàng? Tánh cuả ảnh ...
HT vội chen vào:
- Theo tôi thấy thì chị nhịn MV quá. Chính vì sự nhịn nhục
thái quá ấy mà ảnh được nước chớ gì?
Bà lại thấp giọng:
- Lỗi ấy cũng do tôi mà rạ Tôi là nguyên nhân đưa đến sự dở
dang sự nghiệp cuả ảnh. Thế nên, tôi đành gánh chịu chứ còn
biết làm gì hơn.
- Chị nói thế sao được, chị thử nghĩ xem, lúc trước ...
PT đưa ngón tay lên miệng:
- Suỵt, đừng nói nữa sợ HĐ nghe lén.
HT đành bỏ dở lời mình, im lặng nhìn PT. Một lúc lâu bà nói
thật khẽ:
- Lần đầu đến đây, anh baỏ cũng có một người cùng ở Đài Loan,
ai vậy anh?
HT đờ người ra, cắn môi suy nghĩ. Ông nhìn PT ngập ngừng:
- Không, có ai đâụ Tôi nghe nói thằng La hiện ở miền Nam, Bình
Đông hay Gia Nghĩa gì đó, đang sống bằng nghề buôn bán.
PT thở ra thật mạnh. Câu hoỉ mà bà đã nuôi dưỡng tự bấy lâu
trong lòng bây giờ đã được giải đáp xong khiến bà nhẹ nhõm cả
ngườị Bà ngước lên cười:
- Thì ra anh La, ảnh vẫn khoẻ chứ? Ảnh buôn gì vậy anh?
HT lo âu, không dám nhìn thẳng vào mặt PT:
- Dường như buôn bán đồ sắt gì đó tôi cũng không rõ lắm. Có
dịp nào tôi sẽ hoỉ xem nó đang buôn cái trò trống gì.
- Ảnh cũng ở Đài Loan thì tốt biết mấỵ Chúng ta phaỉ có dịp
nào để bạn bè gặp nhau một bữa cho vuị À, mà tại sao ảnh lại
buôn cái thứ đồ sắt lẩm cẩm thế.
HT toát mồ hôị Ông vội đứng dậy nhìn đồng hồ:
- Chêt', suýt chút nữa tôi quên. Tám giờ có hẹn mà giờ này còn
đứng đây, xin phép chị tôi về, hẹn bữa khác nhé.
Tuy hơi ngạc nhiên trước thái độ đó, nhưng bà vẫn không buồn
mời HT ở lại, dù thêm một phút. Bà chống tay lên cằm, ngồi suy
nghĩ, lại ngu đến thế, anh La mà cứ tưởng là ai nên lo lắng
hoàị Tại cái đầu này nghĩ bậy nên tưởng tượng ra như vậỵ Bà
ngồi chết một chỗ thật lâu rồi bỗng giật mình đứng dậỵ Tám giờ
ba mươi, HB vẫn chưa về? Bà liền đẩy cửa vào phòng HĐ. Nàng
đang làm bài, nghe tiếng động giật mình ngẩng lên, kéo vội
quyển sách che lên quyển bài tập. Bà không hề để ý hành động
đó cuả con, chỉ hoỉ:
- HĐ, con biết HB làm cái trò gì ở đâu không? Giờ này nó vẫn
chưa về đến nhà là saỏ
HĐ vừa hoàn hồn:
- Dạ, con cũng không biết nữa mẹ, có lẽ nó dợt banh vì nghe
như nó được tuyển vào đội banh nhà trường thì phaỉ.
Bà bực mình:
- Hừ, tập dượt, lúc nào cũng chỉ biết bấy nhiêụ Bộ dượt banh
thì được vào đại học khoỉ cần thì chứ gì?
Nói dứt lời bà quày quả trở rạ HĐ liền lấy quyển sách ra, nhìn
lên vở bài làm. Nàng đọc lại những giòng chữ viết gần được nửa
trang giấy, không vừa lòng nên nàng xé toạt, cầm bút viết lại:
" Như Phong,
Em xin báo cho anh một tin buồn là từ nay chúng mình không còn
được giờ phút hẹn hò ấy nữa, vì mẹ em buộc em phaỉ về nhà sau
giờ tan học, cấm lang thang ngoài đường. Em ... "
Mới viết được chữ " em " thì nàng giật mình vì tiếng cánh cửa
đóng quá mạnh, chắc là HB. Nàng định tiếp tục viết lại thì có
tiếng la hoảng hốt cuả PT:
- MV, anh sao thế? Anh ở đâu về mà lại uống rượu say như thế
nàỷ
Nàng lấy quyển sách che lên quyển tập lần nữa rồi mở cửa chạy
rạ MV đang khập khệnh đi vào nhà. Nút cổ áo mở tung. Đầu tóc
bù xù. Mặt đỏ như gấc, hơi rượu nồng nặc. Ông vừa ụa vừa vói
tay vịn vào tường, chân lảo đảo bước. MV vấp phaỉ tấm tatami ở
cửa chúi nhủi, PT chạy đến đỡ và gọi giật ngược:
- HĐ mau đến phụ với mẹ đi con.
Hai mẹ con cùng dìu MV vào nhà. Cặp mắt lờ đờ cuả ông liếc
nhìn hai người rồi cười, giọng cười thật ma quáị HĐ càng hoảng
lên vì chưa bao giờ thấy cha nàng uống rượu, thế sao hôm nay
lại say quên cả đất trờị PT lo lắng hoỉ:
- Anh uống ở đâu vậỷ Đã không biết uống mà còn uống làm gì cho
say sưa thế nàỵ
MV trợ mắt nhìn vợ không ngớt cười khùng. Chờ cho vợ nói xong,
ông lắc đầu, lấy tay nâng cằm bà lên , nhìn thẳng vào mặt cười
hề hề:
- Đừng hoỉ nhiều hởi Tiểu Hồ Điệp. A ha ha! Tiểu Hồ Điệp! Một
tên nghèo rớt mồng tơi như tôi mà cũng khá tốt phước là lấy
được Tiểu Hồ Điệp danh tiếng thì còn gì sướng cho bằng, trời
ơi là trờị
PT chau mày:
- Sao anh lại say đến thế nàỷ
Hai mẹ con khá vất vả mới đưa được MV ngồi vào ghế. Ông ngả
lưng vào ghế, đưa tay nắm chặt cánh tay PT, giọng lè nhè:
- Đẹp quá, duyên dáng quá, còn hơn tiên trên trờị Con mẹ này
đẹp ơi là đẹp, có hơn một tá người theo mà sức mấy được, có
mình tớ là được thôị A ha, ngộ có cái số con rệp hay sao vậy,
mà không, số đào hoa chứ. Người ta thường baỏ với tớ, con mẹ
này là yêu tinh, mày mà lấy nó sẽ xui xẻo suốt đờị Phaỉ rồi,
yêu tinh! Bây giờ nó là một yêu tinh gìa ...
Mặt PT lúc đỏ lúc xanh. HĐ sợ hãi nhìn mẹ rồi lại nhìn chạ MV
quay lại thấy HĐ liền vớ tay nàng kéo lai, mỗi tay nắm một
ngườị Ông trợn mắt nhìn hai mẹ con rồi gật gù:
- Tất cả bọn đàn bà đều là yêu tinh. Tinh mẹ và tinh con, tinh
trẻ và tinh già.
Ông lại cười sặc sụa:
- Mày, mày chính là tinh con. Một ngày nào đó, bọn đàn ông sẽ
mê mệt mày, nhớ đó. Nếu vớ được một thằng trọc phú nào, hãy
nắm thắt lưng giữ chặt đừng cho nó thoát, đừng lấy chồng nghèo
mà khổ trầy cái đầu nghe mầỵ
PT kêu lên:
- MV, anh nói gì bậy bạ vậỷ Tỉnh lại đi anh.
Ông ta ụa mấy cái:
- Tỉnh hả ? Phaỉ tỉnh chớ, lúc cần tỉnh không tỉnh, lúc cần
ngủ không ngủ! ..Ụa ...
PT định đi lấy khăn ướt lau cho ông nhưng bị giữ chặt. Bà tức
tối hoỉ:
- Tại sao anh phaỉ uống rượu say như vậỷ
- Say hả, lầm rồị Tôi đâu có saỵ Trên đời này không rượu nào
có thể làm cho người ta say được trừ phi người ta muốn dùng
đau khổ để làm say mình. Cũng như trên đời này, không có rượu
nào giúp người ta hiểu rõ sự tình, chỉ sợ họ không muốn hiểu
mà thôị Kẻ nào không rõ sự tình thì chính kẻ ấy hiểu đời nhiều
nhất. Chính tôi, không cần say cũng hiểu được mọi việc nên rốt
cuộc chẳng còn hiểu được gì.
PT ngắm chồng, bà ngờ vực về những câu nói ấỵ Rất có thể ông
giả vờ say để sỉ nhục mẹ con bà. Nhưng, vừa nói dứt lời thì
ông ngã lăn xuống tấm tatami, nằm bất động rồi ngáy khò khò.
PT cúi xuống gọi và lắc ông mấy cái nhưng vô hiệu quả. Bà thở
ra, đi lấy mền đến đắp cho chồng rồi baỏ HĐ:
- Con hãy đi làm bài đi, cha không sao đâu, ổng nằm chút sẽ
tỉnh.
HĐ dạ rồi trở về phòng. PT ngồi xuống bên chồng, hai tay ôm
mặt lẩm bẩm:
- Ước gì mình có một ly rượu, uống vào cho say để không còn
biết gì. Nhưng chẳng lẽ không có rượu nào có thể làm người ta
say được saỏ
HĐ về phòng, đầu óc lộn xộn nên không thể viết thư hay làm bài
được nữạ Vẻ say rượu và lời nói cuả cha đã làm nàng hoảng hốt.
" Tinh già và tinh con " , chẳng lẽ nàng là một con tinh saỏ
Trong lúc nàng đang mãi suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa thật nhẹ
đằng sau và tiếng gọi khẽ:
- Chị hai, chị hai ! Mở cửa dùm em.
Nàng xuống mở cửa, HB bước nhanh vàọ Dưới mắt trái của hắn bầm
tím, quần áo nhớp nhúa, tay áo rách một đường dàị Hai cánh tay
đầy những vết thương. HĐ định la lên thì HB liền bụm miệng chị
nói nhỏ:
- Đừng la, đừng cho cha mẹ biết nghe chị
Nàng trợn mắt:
- Em làm gì vậỷ
- Đánh lộn chứ làm gì.
- Tại saỏ
- Nó ăn hiếp em út cuả bọn em
Nàng chau mày:
- Em út ! Em út gì vậỷ
- Chúng em kết nghĩa huynh đệ, tất cả mười hai đứạ Em là thứ
bạ
Mặt HĐ biến sắc:
- Trời ơi ! Bộ em lập bọn du đãng hả ?
- Đừng nói bậy, chúng em đứng đắn mà. Chúng em kết nghĩa với
nhau để thanh toán bọn du đãng. Bọn chúng hống hách, phá rối,
chúng em phaỉ trị tội mới được.
Nàng biết việc làm cuả em là bậy, nhưng chẳng biết nói thế nàọ
Thôi mặc kệ, hãy lo việc bây giờ trước đã:
- Em có bị thương nặng không?
- Em bự thế này thì sức mấy mà bị thương. Thằng đó yếu ớt em
mới đấm hai cái thì đo ván liền không ngóc đầu dậy được.
HĐ lo lắng hơn:
- Có xảy ra án mạng gì không?
- Dạ không, em chỉ cho nó bài học để nhớ thôi
Nàng nhìn tay áo rách cuả em, cắn môi suy nghĩ:
- Áo cuả em làm sao bây giờ? Mẹ mà biết được thì thế nào cũng
bị chửi, hay là bây giờ em cởi ra cho chị vá, xong giặt phơi
liền, nếu mẹ có biết thì nói dợt banh bị té rách.
HB cởi áo đưa chị, kề tai hoỉ nhỏ:
- Chị hai, anh chàng chở chị là ai vậỷ
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt em:
- Sao em biết?
- Em thấy chàng ta chở chị ở Tây Môn Đình, khá bô trai đấy
chứ. Kép chị phaỉ không? Ảnh đẹp hơn mấy thằng anh cuả Đức Mỹ
nhiềụ
- Suỵt, nói nho nhỏ vậy chứ, em nhớ giữ bí mật nghẹ
HB cười thích chí:
- Biết rồi, chị khoỉ lọ
Nói dứt lời HB vội quay về phòng, HĐ nắm áo kéo lại dặn:
- Hôm nay cha bị say, nếu mẹ có hoỉ em về bao giờ thì chị sẽ
nói em về lúc cha say rượu, nhớ ngủ sớm kẻo lộ bí mật thì
khốn. Ngày mai nếu cha có hoỉ thì cũng nói là dợt banh té, nhớ
đó nhé.
HB gật đầu lia lịa rồi hoỉ:
- Sao cha lại say rượủ
HĐ lắc đầu:
- Chị không biết, chắc cũng tại bác Thành. Từ ngày bác bày cha
vẽ lại đến nay, không có ngày nào trong nhà yên ổn hết.
HB rón rén về phòng. HĐ đóng cửa sau, tắt đèn nhà bếp rồi trở
về phòng mình. Khi đi ngang qua phòng HB, nàng nghĩ phaỉ vào
khuyên em vài điều nên liền mở cửa ló đầu vào:
- HB, từ nay về sau không được đánh lộn nữa nhé, không nghe
thì chị mách mẹ cho coị
HB nhướng mày nhìn chị đi ra rồi nhún vai nói một mình:
- Hứ, đồ con gái nhát như thỏ!
Nói xong, hắn lấy tiểu thuyết kiếm hiệp nằm lên giường xem..
HĐ về phòng lo vá áo cho em. Ngồi xuống ghế, nàng lấy làm phân
vân trong lòng. Sự đời quá ư phức tạp! Nào chuyện cha mẹ, cuả
em, cuả nàng ! ... |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 12, 2002
This story has been read (Since September 12, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|