| Đêm Thu lành 
                  lạnh, gió thổi rì rào qua những tàu dừa nước quanh nhà hoà 
                  cùng tiếng côn trùng réo rắt tạo nên một khúc nhạc lạ kỳ. 
                  Ngoài sân, ánh trăng trong vắt toả đầy; bầu trời lung linh 
                  huyền ảo. Chung bỗng choàng dậy, chàng dụi mắt nhìn qua cửa 
                  sổngẩn ngơ; khung cảnh quen thuộc này hình như vừa thay đổi 
                  trong giây lát. Chàng còn nhớ rõ ràng mình vừa nằm đây trên 
                  một chiếc giường nệm Hồng Kông êm â cùng cô gái xinh đẹp tuyệt 
                  trần; nước da nàng trắng mịn, cặp giò dài và bộ ngực núi lửa 
                  chắc nịch, hơi thở nồng ấm còn phảng phất đâu đây. 
 Chung nhìn quanh, ánh trăng lọt qua cửa sổ lờ mờ, chàng không 
                  còn thấy những đồ đạc sang trọng bầy biện trong phòng như lúc 
                  nãy nữa, quả là một giấc mơ đẹp.
 Chàng cố nhớ lại nhứng ôm ấp nồng ấm, những nụ hôn ngọt ngào 
                  và bàn tay mơn trớn vuốt ve ngây ngất cửa người đẹp trong mộng. 
                  Chung ngồi dậy, chàng châm
 thuốc hút một hơi thực dài, cố lấy lại bình tĩnh.
 
 Chung bỗng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé chàng lượm được 
                  trong rừng cao su ở Biên Hòa, trong một tai nạn xe Honda mà 
                  người mẹ bất hạnh chở con đã lao xe
 vô gốc cây chết thật thảm thương. Chàng đã xin chính quyền địa 
                  phương được đem đứa bé về nuôi và gửi cho bà chủ nhà giứ dùm. 
                  Tiếng khóc có vẻ như đau đớn, không hiểu con bé có bị đau ốm 
                  gì không?
 
 Kéo tấm ehăn qua một bên, Chung tính qua phòng kế coi con bé 
                  ra sao. Bỗng chàng giật mình vì từ trong tấm chăn toả ra một 
                  mùi thơnl da thịt lạ lùng. Chắc chắn đây phải là mùi thơnl của 
                  một người đẹp, chàng không thế nào lầm được hương thơm đó đã 
                  toả ra từ mỹ nhân trong mộng mà chàng vừa ôm ấp say mê !
 
 Kỳ lạ, không lý giấc mộng vừa rồi là sự thựe, tại sao tấm chăn 
                  của chàng lại có mùi thơnl ấy? Chung nâng tấm chăn lên sát mũi 
                  hít mạnh, đúng rồi, mùi thơnl này đây chứ còn gì nữa. Chàngôm 
                  tấm chăn vào lòng, tưởngtượng ra người con gúi trong mộng đang 
                  trong vòng tay; tự nhiên Chung cảm thấy vui vui và ngây ngất. 
                  Chàng lại cố nhớ lại, ngay trong căn phòng sang trọng đó, trên 
                  chiếc giường ]H[ồng Kông êm ái, chàng đã ôm người thiếu nứ vào 
                  lòng. Thân hình ấm áp đầy hươllg thơnl ấy quện lấy chàng ái ân 
                  nồng thắm...
 
 Hình như khuôn mặt này chàng đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì 
                  phải. Chàng vội vàng ra giá vẽ phác lại những nét diễm kiều 
                  củangười con gái trongmơ. Càngvẽ, Chung càng mườngtượhg người 
                  đẹp này phải là một cô bạn quen thân, nhưng sao mờ ảo quá, đầu 
                  óc chàng đặc quẹo lại, không thể nhớ được nàng là ai. Chàng 
                  thầm khấn: "Hỡi mỹ nhân trong mộng đẹp, nàng hãy đến với ta 
                  hằng đêm ấp ủ chân tình." Bỗng Chung chợt nhớ tới một người 
                  con gái cách đây mấy năm. Một buổi chi~u, chàng xách giá vẽ 
                  tới chân cầu Xa lộ vẽ cảnh hoàng hôn trên sông, nơi đây cũng 
                  chẳng cách xa nhà trọ chàng đang mướn bao nhiêu, vừa đặt giá 
                  vẽ xuống, Chung nghe thấy có nhiều tiếng kêu thất thanh từ 
                  trên cầu vọng xuống.
 "Có người tự tử bà con ơi, cứu mạng... cứu mạng..."
 "Cô ta nhẩy xuống sông rồi, bà con ơi... cứu mạng."
 "Có ai cứu cô ta không... bà con ơi... cứu người..."
 
 Chung hoảng hốt đứng dậy, nhìn lên trên cầu, chàng thấy người 
                  ta bu lại, vừa kêu cứu vừa chỉ trỏ, chàng nhìn theo hướng ấy; 
                  thấy ngay một thân hình đang nhấp nhô trong giòng nước. Chung 
                  vội vàng nhẩy xuống sông bơi theo người vừa tự vận. Nước chẩy 
                  .thực siết, may thay chàng bơi suôi theo giòng nên chẳng bao 
                  lâu đã bắt kịp người tự tử. Chung nhìn thấy mái tóc lào xoà 
                  trên mặt nước và chàng biết ngay người tự tử là một phụ nứ; 
                  chĩ vài sải tay, Chung đã nắm được nàng, eô gái đã bất tỉnh 
                  tựbao giờ nên eũng dễ cho Chung ôm nàngbơi vô bờ. Lên đến nơi, 
                  chàng mới đểý nàng là một cô gái thực đẹp, mặc dù nước da đã 
                  tái mét, nhưng không dáu được khuôn mặt trái xoan với nước da 
                  mịn màng và bộ ngực núi lửa ngút ngàn.
 
 Sáng hôm sau trên đường đi làm, Chung ghé vô nhà thương thăm 
                  người con gái chàng cứu hôm qua. Vừa đi, vừa dở tờ báo mới 
                  phát hành ra đọc, chàng phì cười vì không biết cái ông ký giả 
                  nào viết bài tường thuật về cử chỉ hào hiệp anh hùngcứu mỹnhân 
                  của chàng làm Chung thấy ngường ngượng... Chung ngao ngán 
                  không hiểu sao một cô gái đang tuổi xuân thì, đẹp lộng lẫy như 
                  vậy mà lại chán đời kể cũng lạ thực. Vừa đi vừa suy nghĩ miên 
                  man, tới bệnh viện lúc nào không hay. Khi vào tới phòng bệnh, 
                  cô gái được.chàng cứu đã tỉnh lại, nàng đang ngồi
 suy tư như thất thần, vậy mà nét đẹp kiều diễm trên khuôn mặt 
                  nàng vẫn làm Chung thấy nao nao. Chàng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:
 "Cô không sao chứ, vậy là tốt rồi."
 Anh y tá đứng gần đó nói với cô ta:
 “Hôm qua không có ông hoạ sĩ này đang ngồi vẽ dưới chán cầu 
                  nhào xuống sông cứu cô thì cô đã toi mạng rồi đó.”
 Người con gái quay lại phía Chung cau mày:
 "Tại sao ông lại cứu tôi, nếu tôi muốn sống thì đời nào lại 
                  nhẩy xuống sông tự tử chứ. Khi đã không thể sống dược mới tìm 
                  tới cái chết, ông có biết không?"
 Chung ồn tồn bảo nàng:
 "Cô hãy bình tĩnh, lo bình phực sức khoẻ, có chuyện gì thủng 
                  thẳng tính mà; trên đời này có gì lại không giải quyết được 
                  chứ."
 Ngừng một lát, chàng nói tiếp:
 “Hôm qua cảnh sát tới điều tra, họ cho biết cô không có thân 
                  nhân gì cả, bởi vậy tôi mới cố ý tới đây xem có giúp được eái 
                  gì không.”
 
 Cô gái từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lệ chẩy dài trên má, tự 
                  nhiên nàng khóc nức nở. Chung lặng yên để nàng khóc, một lúc 
                  thật lâu, chàng nhìn đồng hồ thấy đã trễ giờ đi làm nên nói:
 "Đã tới giờ tôi phải đi làm, tới chiều tan sở tôi sẽ ghé thăm 
                  cô; ráng giứ gìn sức khoẻ nhé."
 
 Nhưng Chung không bao giờ gặp lại người con gái hôm đó nứa, vì 
                  lúc tan sở về, chàng ghé thăm, eô ta đã trốn ra khỏi nhà 
                  thương rồi, không ai biết nàng đi đâu nữa.
 **   *
 "Anh Chung ơi, dậy đi làm chứ, 
                  muộn rồi đó."
 TiếngNgọc Lan kêungoài phòng làm Chungchợt tĩnh cơn hồi tưởng. 
                  Chàng lật đật thay quần áo đi làm ngay, khôngngờ trời đã 
                  sángrồi, thật làmau. Không biết chàng ngồi đây mơ mộng mấy 
                  tiếng đồng hồ rồi.
 
 Từ đêm ấy về sau, Chung cố tình đi ngủ thực sớm; chàng mong 
                  lại gặp người đẹp trong mộng. Nhưng ngày này qua tháng khác, 
                  chàng chỉ hoài công vô ích. Mỹ nhân trong mộng của chàng đã 
                  không bao giờ trở lại nữa. Tử đó giấc ngủ ehập chờn; ở tuổi 
                  trai tráng như Chung mà chưa có vợ, mơ màng tới một người đẹp 
                  trong mộng chắc cũng chẳng có gì lạ; chàng vẫn kiên nhẫn âm 
                  thầm mong đợi Người con gái đó kỳ ảo quá, chàng không thể nào 
                  tìm gặp được một người bạn gái nào như nàng cá. Càng mong càng 
                  đợi, hình ảnh nàng càng hiện ra rõ hơn trong trí óc chàng. 
                  Nhiều khi Chung như thờ thẫn nhớ lại cái đêm hôm ấy; má nàng 
                  áp vô mình chàng cùng làn môi ngọt lịm đầy ắp, nụ hôn thực đam 
                  mê chất ngất. Bàn tay chàng mò mẫm trên nhứng đường cong ấm áp 
                  mịn màng tới run người. Nhưng thời gian trôi qua thực mau, 
                  thấm thoát ngày lại ngày, eông việc ở sở và cuộc triển lãm 
                  tranh của chàng cũng gần kề, Chung làm việc ngày đêm, chàng 
                  không eòn thì giờ mơ mộng viễn vông nhiều nứa, tuy nhiên khuộn 
                  mặt của người đẹp đó đã đi vào nghệ thuật hội họa của chàng 
                  thật nhiều.
 
 Chiều nay tụi bạn rủ đi coi hát bóng, Chung thấy mình cũng cần 
                  phải có một buổi chiều thảnh thơi để bồi đắp thêm những chất 
                  liệu mới cho nghệ thuật, chứ làm việc liên tục như thế này mãi 
                  những ý tưởng như cùn dần và khô cạn quá Nhất làbuổi hát 
                  bóngnày lại chiếu một phim ma có tiếng, cuốn "TìnhMa" đang làm 
                  xônxao mọi người. Chuyện phim thực hay, cô đào chánh lại là 
                  một nứ tài tử điện ảnh nổi tiếng số một của Hồng Kông về thân 
                  hình vệ nữ. Giới ký giả đặt tên cho nàng là "Núi Của, không 
                  phải vì nàng giầu có, nhưng chính vì bộ ngực vĩ đại như hốt 
                  hồn đàn ông của nàng. Trên đường về, Chung cứ nghĩ ngợi miên 
                  man về chuyện phim cũng như những cảnh ái ân trong phim giữa 
                  người với ma, tự nhiên chàng thấy buồn buồn, hình như mất mát 
                  một cái gì.
 
 Khi về tới nhà, Chung gặp ngay Ngọc Lan đứng tựa cửa như mong 
                  chờ chàng, nhưng khuôn mặt nàng thờ ơ lạnh nhạt. Ngọc Lan là 
                  con gái duy nhất của ông bà chủ nhà chàng ở trọ. Nàng đẹp 
                  tuyệt trần và đang dành cho Chung một tình eảm thật đặc biệt. 
                  Thấy Chung về, nàng thờ ơ quay đi, nhìn ra vườn, không thèm 
                  nói với chàng một câu. Chung cảm thấy ngay sự khác thường ấy, 
                  chàng ngạc nhiên hỏi:
 "Ủa? Ngọc Lan, sao hômnay em khôngđược vui vậy?"
 “Có gì đâu.”
 Thờ ơ trả lời, Ngọc Lan vẫn nhìn đăm ra vườn, không để ý gì 
                  tới Chung và hình như có vài nét giận hờn lộ trên khuôn mặt. 
                  Chung tìm eách nói cho nàng vui.
 
 Hôm nay là lần đầu tiên anh thấy Ngọc Lan làm mặt giận, khuôn 
                  mặt em lại càng đẹp hơn bao giờ hết, anh phải cố ghi lại hình 
                  ảnh này vào trí óc để có thể sáng tác một bức họa để đời cho 
                  thiên hạ mới được."
 
 Chung vẫn có cảm tình với cô gái con ông bà chủ nhà này, nàng 
                  thường vô phòng coi chàng vẽ và tâm tình với chàng, tuy nhiến 
                  Chung chưa thân mật tới độ trao đổi tình cảm yêu đương được, 
                  một phần.eũng vì muốn giứ uy tín với gia đình ông bà Linh, một 
                  phần khác chàng cũng chưa muốn bị ràngbuộc về gia đình, vợ 
                  con. Chung mướn phòng ở nhà ôngbà Linh này đã hơn hai năm rồi, 
                  căn nhà thật thích hợp với chàng. Tọa lạc ngay giứa một vùng 
                  đất trống, chung quanh là ruộng và cạnh sông Sàigon, ngay chân 
                  eầu Xa lộ. ở đây chàngtránh xa được cảnh náo nhiệt hỗn độn của 
                  một xóm lao động và tìên nhà thực rẻ nữa. Đó là điều thật quan 
                  trọng vì Chung không muốn tiêu nhìêu tiền cho cuộc sống; chàng 
                  cố dành dụm tìên lương để mua dụng cụ thiết kếcho các cuộc 
                  triển lãm tranh ảnh của chàng. Tuy chưa nổi tiếng, nhưng Chung 
                  là một họa sĩ tốt nghiệp tại trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Đinh 
                  có số điểm ra trường hết sức cao. Ban giáo sư nhà trường rất 
                  kỳ vọng ở tương lai Chung. Cả ông bà Linh và cô con gái đang 
                  tuổi xuân thì Ngọc Lan cũng rất khâm phục tài hội họa của 
                  chàng. Chung đang nói với Ngọc Lan mà không thấy nàng trả lời, 
                  chàng làm bộ dả lả hỏi:
 "Có phải Ngọe Lan đang bị ai ăn hiếp không, nói cho anh nghe 
                  đi, anh luôn về phe với em mà."
 Ngọc Lan buột miệng:
 "Làm gì có ai ăn hiếp được em, tại anh đó..."
 Ngọc Lan còn định nói: "tại anh hờ hữngchứ ai nứa." nhưng nàng 
                  ngưng lại ngay, vì như vậy lộ liễu quá, dù sao đi nữa nàng 
                  cũng là con gái, đâu có quyền nói năng trắng trợn như vậy được. 
                  Nàng nghĩ dù cho quả thực mình có duyên nợ với chàng đi chăng 
                  nữa cũng phải để chàng ngỏ ý trước mới được.
 Nghe Ngọc Lan nói, Chung ngạc nhiên hỏi:
 "Anh làm gì cho em buồn vậy?"
 "Tại sao anh đi lượnlcái con bé đó về nhà làm gì không biết 
                  nứa."
 
 Chung buột miệng: "A..." chàng nghĩ Ngọc Lan nghĩ cũng đúng, 
                  nhà người ta đang yên tĩnh, naytự nhiên mình đem con bé này về, 
                  nó khóc lóe ngày đêm làm Ngọc Lan giận là phải. Chàng tới sát 
                  bên nàng dịu giọng:
 "Anh xin lỗi đã làm phiền gia đình em nhiều quá."
 "Không những là phiền..." nàng ngưng một chút làm cho không 
                  khí nặngnề hơn rồi nói tiếp: "Anh không nghĩ con bé này sẽ làm 
                  trở ngại rất nhiều cho tương lai anh hay sao. Em nghĩ rằng 
                  không có cô nào muốn lấy anh để tự nhiên có con khơi khơi như 
                  thế này đâu."
 
 Chungbiết ngay nàng đang định nói gì, nhưng chàng cố tảng lờ 
                  nói qua ngả khác:
 "Đến lúc đó nếu chưa sắp xếp được chỗ ăn ở cho con bé, còn các 
                  cô lại chê nữa, anh đành ở vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ. 
                  Em có thấy không, nó mất cả cha lẫn mẹ ngay ở tuổi này không 
                  đáng thương hay sao." Ngọc Lan thấy Chung hoàn toàn không hiểu 
                  gì ý tứ của nàng, bỏ về phòng ngay; nàng buồn bực rủa thầm:
 "Đồ ngốc".
 
 Chung thấy nàng đi rồi cũng trở về phòng, chàng để nguyên cả 
                  quần áo nhẩy đại lên giường nầm. Đêm diễm tình thật khó quên; 
                  khi đầu óc rảnh rỗi, cảnh ái ân trong mộng lải hiện ra, chàng 
                  say đắm mơ màng nghĩ tới người đẹp với bộ ngưc ngút ngàn ép 
                  sát vô da thịt mình. Chung ngủ thiếp đi lúc nào không hay, 
                  chàng cảm thấy hơi lành lạnh; hình như gió ngoài sân lùa vô 
                  nhà vì có ai vừa mở cửa. Bỗng một cái bóng mờ mờ ảo ảo hiện ra 
                  trước mắt chàng, Chung dụi mắt, ngồi bật dậy, hình ảnh một cô 
                  gái, người đẹp trong mộng đã trở lại chăng, nhưng ngay lúc ấy 
                  cái bóng mờ dần rồi biến mất.
 
 Chung cảm thấy thật lạ lùng, chàng vừa tụt xuống giườngthì 
                  nghe tiếng kêu hoảng hốt củabà Linh ở phòng bên: "Có ma, có 
                  ma..."
 Ông Linh cũng vùng dậy, tiếng kêu của bà Linh làm ông giật 
                  mình tỉnh ngủ:
 "Ma ở đâu, ma ở đâu?"
 “Nó đứng ngay trước giường mình kia kìa.”
 Nãy giờ Chung đã thấy hình bóng của một người đàn bà hịện ra 
                  ngay sát mình, nay lại thấy bà Linh la lên như
 thế, chàng cũng hoảng sợ chạy qua phòng vợ chồng ông
 bà chủ nhà hỏi:
 "Chuyện gì đó hả bác?"
 Bà Linh nói trong sự sợ hãi:
 "Ma... ma..."
 Ông Linh ngồi bên cạnh vợ, đưa tay lên rờ trán bà:
 "Bà có bị sốt không?"
 Bà Linh rùng mình, trả lời:
 "Đau ốm gì đâu mà sốt với rét, có ma thực đó mà."
 "Sao lại có chuyện đó được, chúng mình đã ở căn nhà này mười 
                  mấy năm rồi còn gì; đâu có chuyện lạ đó bao giờ không thế nào 
                  tin được đâu."
 (Hết Phần 1 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 2) |