Ông Giám cười ha
hả, ông thấy mình trẻ ra thực rồi.
Vít đầu Cúc lại ông hôn lên môi nàng đắm đuối, hai người quện
lấy nhau trong bóng tối lờ mờ của vũ trường. Bàn tay Cúc lần
vô trong quần áo ông, rà lên những bắp thịt nhão nhoẹt vì tuổi
già nhưng bắt đầu nóng lên. Nàng thủ thỉ:
"Chúng mình về nghe anh."
Ông Giám gật đầu nhe nhẹ, sửa lại quần áo, theo Cúc ra ngoài,
gọi xe Taxi về nhà. Nhà nàng ngay cạnh nhà thờ Gia Định. Đúng
như lời nàng nói, căn nhà nhỏ như cái ổ chim, tuy nhiên sạch
sẽ và rất gọn gàng. Phía trong là nhà bếp và buồng tắm, phía
ngoài là phòng ngủ và cũng là phòng khách luôn. Nhà tuy vách
tường nhưng mái lợp tôn, nhứng tấm tôn mỏng có nhiều vết hoen
ố, chắc chắn đây không phải là loại tôn tết rồi. óng mỉm cười,
tự nghĩ; Con nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám lại cô thể thụ thai ở
căn nhà như thế này được hay sao.
Cúc thấy ông cười, hỏi:
"Bộ anh cười em ăn ở bê bối quá phải không?" .
óng Giám ôm Cúc vô lòng, nơi đây ông không còn sợ ai dòm ngó
nữa, ông cười lớn hơn một cách thích thú:
"Nếu đêm nay em thụ thai. Trang sử nhà họ Nguyễn phải lật qua
một chương mới." .
Cúc nhí nhảnh:
"Và em sẽ là người viết trang sử đó."
ÔngGiám lại cười ha hả, luồn một tay vô áo Cúc; nàng ép sát vô
ông, cắn lên vai ông thực mạnh. óng Giám vẫn cười và bàn tay
càng lần xâu vô trong hơh nữa. CúC với tay tắt đèn, nàng kéo
ông nằm xuống chiếc đi văng bên cạnh. Lần lên áo, cởi từng
chiếc nút, nhẹ nhàng kéo ra sau, Cúc còn khéo léo đạp tuột
xuống đất cả giầy và vớ của hai người. Chưa bao giờ ông Giám
thấy thoải mái như hôm nay; ông vùng lên hăm hở như đứa con
trai mới lớn, bước vào tình yêu.
Đã lâu, Cúc không gần đàn ông ở vũ trường nàng bị chê già;
ngoài đời Cúc không phải là hạng gái gọi nên cứ lập lữag gần
năm năm trời. Hôm nay mới gặp ông Giám, nhà tỷ phú lừng danh
trong giới thương trường Saigon. Cúc còn mong mỏi .gì hơll nứa.
Nàng vặn vẹo, mơn chớn, đẩy đưa run rẩy bước vào cuộc vui
trong khoái lạc tuyệt vời nàng dùngtất cảkinh nghiệm tình ái
có được áp dụng vào trận chiến, nàng không tiếc một chút công
sức nào để phục vụ ông Giám nhứng ngón đòn tuyệt vời mà ông
Giám đã quên đi từ lâu...
Mồ hôi ông Giám đã vãra; hơi thởhổn hển, ông không ngờ hôm nay
ông khoẻ một cách lạ lùng. Ông sung sướng nghe được cả tiếng
rên rỉ của Cúc.
"Anh... anh... á... á... anh, anh ơi.."
Không biết ông nằm vật lên mình Cúc lúc nào, ngủ ngon lành cho
tới sáng. Khi mở mắt ra, ánh sáng mặt trời đã lọt qua khe cửa.
Cúc nãm bên cạnh vuốt ve. Thấy ông thức, nàng cười tươi như
hoa, thủ thỉ:
"Anh d như con cọp ấy, có biết không.”
"Em có sợ không?"
Cúc cười khúc khích:
“Sợ”
Chĩ nghe một tiếng "Sợ" đơn sơ mà ông Giám thấy khoẻ khoắn làm
sao, hình như mặc cảm tuổi già của ông được ve vuốt cùng tột.
Ông cười ha hả, quay ngang ôm lấy Cúc hôn lên mí mắt nàng. Cúc
thủ thỉ:
"Anh à, nhiệm vụ đầu tiên em đã làm xong rồi. Còn chuyện thứ
nhì phải thanh toán trong ngày hôm nay." Ông Giám ngơ ngác,
mỉm cười hỏi:
"Nhiệm vụ gì em phải làm mà có thứ nhất thứ nhì nghe ghê vậy?"
"Anh quên rồi sao?"
"Anh có biết cái gì đâu mà quên."
Cúc lại cười khúc khích:
“Chuyện thứ nhất là em hứa cho anh một đứa con, em đã làm xong
rồi. Chuyện thứ hai là cứu đứa con anh, em sẽ phải làm xong
trong sáng hôm nay.”
Ông Giám thíeh chí cười ha hả, ghì chặt lấy Cúc, hai thân thẩ
trần truồng quện lấy nhau, lùng bùng trong chiếc mền mỏng...
"Hay... hay lắm, em rất biết giứlời hứa. Anh cững ước gì tối
qua em đã thụ thai. Nhưng chuyện đó hạ hồi phân giải Còn bây
giờ nói anh nghe, làm sao cứu được thằng nghịch tử Giầu cho
anh?"
Cúc gác một chân lên mình ông, nàng kéo hẳn mặt ông quay về
phía nàng, nhìn sâu trong mắt, từ từ nói:
"Đúng như anh nói, con nhỏ Đỗ Nga đã kiếm được một thầy bùa để
theo bảo vệ nó. Sự thực thì thằng nhỏ này không phải là thầy
bà gì, y ehĩ là đệ tử của một môn phái Thần Võ trong xóm y ở.
Chính y cũng chẳng biết gì về thuật trử tà bắt ma cả; nhưng vì
nhờ khi nhập môn, Bư phụ y có cho một ông Phật làm bằng nanh
heo rừng, lúc nào y cũng đeo trên cổ. Vì ở gần nhàĐỗ Nga, nên
khi con ma Xuân Nhi tới bắt hồn con Đỗ Nga, bà mẹ la cầu cứu,
thàng nhỏ này mới chạy qua tò mò coi chuyện gì. Ai ngờchính
sựtò mò cón nít củay đã cứu con Đỗ Nga thoát chết, vì ông Phật
bằng nanh heo eủa y phát ra một đạo hào quang đánh bay con ma
Xuân Nhi, nên nó phải chạy trốn..."
Nó một hơi đài, Cúc ngưng lại thở. óng Giám nóng ruột hỏi tới:
"Em có biết thằng nhỏ ấy là đệ tử của ông pháp sư nào không?"
.
Cúc mỉm cười.
"Không phải pháp sư đâu anh, để em nói hết cho anh nghe." Cúc
hằng hắng, lấy giọng, nói tiếp: "Điểm khoái nhất là chính con
Đỗ Nga cũng không biết sư phụ thằng nhóc con này là ai. Mặc
dầu nhà ông ta ở ngay trong hẻm nó, thằng bé hỉ mũi chưa sạch,
nhưng lại tinh ranh như ma. Khị nó biết chính ông phật bằng
nanh heo rừng của nó cứu con Đỗ Nga, bèn bịa chuyện nói là
thầy nó ở mãi trên núi nọ núi kia, lâu lâu mới ghé qua đây
thôi. Thế là nó đã Um cách leo lên giường với con Nga, con nhỏ
cần nó nên đành chiu. Nhưngcô nàng cũng chẳngvừa gì. Lấy chiếc
xe Hondabắt thàngnhỏ chở di làm, sai bảo như đầy tớ; nhưng
thằng bé lại chịu như vậy. Với y, miễn sao tối tối được ngủ
với con nhỏ là mãn nguyện rồi."
Thấy Cúc dông dài quá, ông Giám nóng ruột hỏi:
"Em có biết nhà ông thầy nó không?"
Cúc mỉm cười, nàng biết lòng ông Giám đang nóng như lửa.
"Biết chứ anh, em sẽ dẫn anh tới đó; nhưng để em kể hết chuyện
anh nghe, bây giờ còn sớln lắm, tới đó không ai tiếp mình đâu."
"Nhưng em cố quen ông thầy đó không?"
"Ông Trưởng Môn là Thượng Sư San thì không quen thân lắm, chỉ
gặp được ông ta có một lần thôi. Ông ấy nay.. đây mai đó, khó
gặp lắm. Nhưng học trò của ông ta là thầy Mạnh với em là chỗ
thân tình.
"Mình có cách nào gặp ông Thượng Sư đó được không?"
"Em nghĩ cũng không khó đâu, nhưng eũng còn phải coi xem mình
có duyên với ông ta không đã, ông này ky tiếp mấy loại người
như tụi em lắm. Nhưng anh đừng coi thường thầy Mạnh, ổng lại
chính là con của sư phụ ông. Thượng Sư San đó."
Ông Giám ngạc nhiên, hỏi:
"Sao lạ vậy, cha không truyền chức Trưởng Môn cho con mà lại
trao cho người ngoài." Cúc làm ra vẻ thành thạo:
"Anh không biết đâu, môn phái này kỳ lạ lắm; nhất là tài phép
của ông Thượng Sư San có khi còn cao hơn sư phụ ông ta nữa."
"Cái đó thì kỳ cục thực, làm sao trò lại hơn cả thầy được,
"Em nghe thầy Mạnh nói, trong môn phái có những phép tắc chỉ
có nhứng trai gái đồng trinh mới tập được, còn những người lập
gia đình rồi hoặc đã bậy bạ trai gái tập không thành. Ông
Thượng Sư San theo thầy từ hồi nhỏ, nên ông ta luyện thành
nhiều bửu bốì mà chính sư phụ ông ta biết mà không luyện được;
còn con cái sư phụ của ông Thượllg Sư San... hì hì..."
Nói tới đây Cúc cười hì hì. óng Giám hỏi:
"Con cái ông ta làm sao?"
"Em không biết nhiều, nhưng tụi bạn nói cả mấy người con ôngta
ngoài vụtrừtàbắt mathì chĩ thích luyện ba cái phép cua gái
thôi; bởi vậy ông nào cũng năm bẩy bà. Và lạ lùng lắm; cả đám
ở chung nhà mà lúc nào cũng vui vẻ như Tết mới hay chứ."
Ông Giám cười thích chí.
"Nếu vậy nhất định em phải dẫn anh ra mắt ông thầy Mạnh đó mới
được. Còn Ông Thượng Sư Trưởng Môn, thủng thẳng mình tính sau."
Cúc thọc tay vô nách ông Giám làm ông nhẩy nhổm lên, dảy dành
đạeh. Ông cười ha hả thật sảng khoái.
"Cho anh chết luôn. Đàn ông, ông nào eũng giống ông nấy, nhưng
đâu có được bao tăm hơi chứ."
Hai người rỡn với nhau một hồi rồi sửa soạn ra phố. Mặt trời
đã lên thực cao, Cúc gọi Taxi lên Saigon ăn sáng; ăn song lại
kêu Taxi đi thẳng qua Thị Nghè tới nhâ thầy Mạnh.
Xe Taxi chĩ có thể đậu được ởngoài hẻm, vì con đường đết vô
xóm thực nhỏ. óng Giám cho Taxi đậu chờ ởngoài, theo Cúc đi bộ
vô trong hẻm.
Vừa đi được một khúe, con nít trong xóm chạy theo ngay. Chứng
thấy người lạ, ăn mặc lịch sự là tò mò. Cúc nhìn đám trẻ, nói:
"Thằng nhóc cứu con Đỗ Nga mấy tháng trước cũng là một trong
những đứa này. Bây giờ nó kháe hẳn; đi xe Honđa, chở vũ nứ dạo
phố nữa."
Ông Giám nhìn đám trẻ cười; ông nghĩ tới thời thơ ấu mà lòng
lâng lâng buồn.
Bỗngtrong đám trẻ lẽo đẽo theo sau hai người, có mộtcon bé đem
dủi gọi lớn:
"Chị Cúc."
Cúc quay lại, nhận ra nó ngay, hỏi:
"ủa, bé Tư, ba em có nhà không?"
"Dạ có, chị vô tìm ba em hả?"
"Ừ”
"Để em chạy trước cho bố em hay nhé."
Nói xong con nhỏ cắm đầu chạy vượt lên trên, không để ý gì tới
Cúc đang kêu nó không cần thiết phải làm vậy. Đi qua vài dẫy
nhà đã tới khu đất trống, ngllời ta gọi Khu Nghĩa Địa, họ băng
ngang qua đây, đi hết cuối con đường mới tới nhà thầy Mạnh.
Ông Giám và Cúc chưa đi hết Khu Nghĩa Địa đã thấy thầy Mạnh
lơn tơn nám tay bé Tư ra tận nơi đón. Cúc vội vàng chắp tay
chào:
"Dạ, chào thầy."
“Chào cô Cúc, con bé Tư nó kêu tôi cô tới chơi nên vội vàng la
dón."
"Dạ, con nói Bé Tư thủng thẳng để con tới nhưng nó không nghe,
chạy trước, làm phiền thầy rồi."
Thầy Mạnh mĩm cười xoa đầu bé Tư, nói:
"Con bé lý lắt, nhưng cũng được việc."
Có lé thấy đã đến lúc phải giới thiệu ông Giám, Cúc nói”
"Thưa thầy, con tới nhờ thầy giúp giùm một việc cho ông anh họ
con đây."
Bây giờ thầy Mạnh mới nhìn lên, ngó thẳng vô mặt ông Giám cười
cười.
"Ai chứ thân nhân của cô Cúc muốn tôi làm gì lại không được."
lúc ấy cũng vừa tới sân nhà, thầy Mạnh nói tiếp: "Để mời ông
với cô Cúc vô nhà uống ly nước đã,
thủng thẳng nói chuyện nhé."
Ông Giám chắp tay xá xá, nói:
"Dạ, cám ơn thầý."
Khi thấy mọi người vô nhà rồi, đám con nít theo sau cũng từ từ
tản nát, chúng lại tiếp tục cuộc chơi bỏ dở trên đường
phố.trong con xóm nghèo nàn này. Trong phòng khách, thầy Mạnh
rót nước mời khách; ông Giám để ý không thấy bà vợ nào của ông
thầy này ra tiếp khách, từ đầu tới cuốli Mở cửa, kéo ghế, rót
nước, mời khách ngồi cũng độc một mình ônglàm lấy. Ngay cả đám
trẻ con cũng không thấy đứa nào nứa, có lẽ tụi nó ra ngoàl
dường chơi hết rồi.
"Mời ông với cô Cúc dùng nước."
"Dạ, dạ, cám ơn thầy."
Ông Giám uống cạn ly trà, hằng hắng giọng, nói:
“Chẳng giấu gì thầy, nghe em Cúe nói thầypháp thuật cao cừờng
về trừ tà bắt ma. Hôm nay tôi tới đây xin thầy giúp dùm đứa
con tôi, nó bị một con ma làm sống dở, chết dở, làm tôi thật
là khổ tâm."
Thầy Mạnh cười hì hì:
"Ồ, có chuyện đó thực sao. Ma quĩ lộnghàng thời buổi này cũng
hiếm hoi lắm. Nhất là ở thành phố to lớn này chúng ít dám xuất
hiện; cái vụ này ông để tôi lo cho."
Cúc nói vô.
"Dạ, trăm sự nhờ thầy."
Thầy Mạnh nhìn ông Giám hỏi:
"Vậy ông có thể nói tôi nghe sơ qua cậu nhỏ ở nhà bị nó hành
ra sao không. Phải thú thực, nhiều trường hợp đau ốn bệnh hoạn
gì đó, cứ tưởng ma hành, chạy tới thầy bà như chúng tôi cũng
vô ích thôi."
óng Giám nói ngay:
"Tôi chạytới thầyhôm nay, phải thúthực là hết thuốc chứa rồi,
chứ không phải là mê tín di đoan gì đâu. Thầy tây, thầy ta đều
bó tay hết; cuối cùng họ kết luận thằng nhỏ điên, nên loạn
thần kinh, thật là vô lý."
"Như vậy theo ông thì lý do như thếnào và ma quỉ ra sao."
Ông Giám từtừ kể lại mọi diễn tiến sựviệc, tuy nhiên ông giấu
hẳn việc giết ngllời của Giầu mà chĩ nói Xuân Nhi bị oan ức mà
chết nên thành ma về trả thù thôi.
Thầy Mạnh nghe xong chép miệng:
"Tội nghiệp, tội nghiệp, đểtôi giúp cho. Ngày mai ông đem cơn
ông tới đây tôi coi thế nào.”
Cúc nói:
"Thưa thầy, con của anh con ốm yếu lắm. Nếu thầy thương giúp
dùm, xin giúp cho trót, chúng con đem xe tới rước thầy tới nhà
được không ạ?"
Thầy mạnh đưa tay gãi đầu, cười cười. .
"Quả thực cũng có đôi khi tôi ra ngoài, nhưng mấy hôm nay
Thượng Sư Trưởng Môn đi Thái Lan luyện con Thiên Linh Cái bên
đó, khôngbiết bao giờ mới về, nên bỏ nhà đi xa sợ không tiện."
Ông Giám nghe nói tới Thiên Linh Cái giật mình; hồi nào tới
giờ ông đọc sách rất nhiều về loại ma con này. Người có bản
lãnh luyện được thứ này không phải tay tầm thường. Ông không
ngờ trong xóm lao động nghèo hèn này lại có người có bản lãnh
cao như vậy thực hay sao? óng chưa kịp nói gì, Cúc đã lên
tiếng:
"Dạ, con biết mời thầy đi khỏi đây thực bất tiện, nhưng nếu
thầy cố giúp dùm một chuyến, thế nào cũng xin tạ ơn thầy xứng
đáng mà; hơn nứa con cũng đã lở hứa với ông anh họ con đây là
thế nào thầy cũng thương con mà lo lắng cho con ảnh. Ra ngoài
vài giờ có gì nhiều đâu phải không thầy."
Ông Giám lo nhìn vô thầy Mạnh, không để ý con mắt đưa tình của
Cúc khi nói. Nhưng thầy Mạnh đã bắt được ánh mắt ướt át mời
mọc đó, cũng như nhứng lời Cúc nói đều ẩn ý hai nghĩa mà ehỉ
có người trong cuộc mới hiểu được; người thầy hơi nóng lên,
gật gừ.
"Thôi thì cũng đành chiều cô Cúc một lần. Nếu Thượng Sư Trưởng
Môn về biết chuyện phiền trách cững đành chiu tội, chứ người
khác các vàng tôi cũng không
dám nhận.
Cúc mừng rỡ chắp tay xá lia lịa.
"Con đội ơn thầy, con đội ơn thầy, để con xin gửi thầy chút
tiền nhang đèn..." vừa nói Cúc vừa đưa mắt nhìn ông Giám. Hiểu
ý nàng, ông lật đật móc túi đưa cho Cúc một mớ bạc, không biết
là bao nhiêu. Cả Cúc lẫn thầy Mạnh cùng giật ưùnh tưởng ông
đưa lộn Cúc cầm tiền ngần ngừ. Hiểu ý nàng, ông Giám nói ngay.
"Chỉ có chút đỉnh gọi là lễ ra mắt, sau này thếnào tôi cũng
còn phải đền ơn thầy nhiều hơn nứa. Sự thực thì tính mạng cháu
còn đáng giá ngàn vàng kìa, chứ bây nhiêu có là bao đâu, xin
thầy nhận cho."
(Hết Phần 24 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 25) |