Căn phòng trở lại âm u lạnh
lẽo, Chung không thế nào ngủ được nứa, hình ảnh thân thể gợi
cảm của con ma lúc là người đẹp trong mộng của Chung cứ ám ảnh
làm chàng háo hức, Chung quên thếnào được nhứng nụ hôn, những
da thịt ấm áp chàng từng ôm ấp đêm nào. Bỗng chàngchợt nhớ tới
lời dặn của cô ta, khôngbiết nàng nhờ chàng tìm kiếm cái gì
đây?
"Anh Chung ơi" Tiếng ông Linh gọi chàng từ phòng
bên vọng sang. Chung trả lời ngay:
"Thức sớm vậy bác Linh."
“Tôi đâu có ngủ được, anh vẫn còn thức à? Con ma hôm nọ lại
đến rồi phải không?”
"Bác đừng sợ, nàngvừamới tới, cháu biết nàng không có ác ý gì
đâu mà."
"Tôi cũng có linh cảm như vậy, nó không làm gì hại ai đâu;
nhưng ai thấy ma mà không sợ chứ." Ông ngưng lại một lát rồi
nói tiếp: "Có phải nó tới thăm con không?"
"Dạ, thưa không phải. Nàng tới yêu cầu cháu trưa mai tới chỗ
xẩy ra tai nạn tìm giúp nàng một kỷ vật, nhưng không nói rõ là
cái gì, chỉ bảo là rất quan trọng mà thôi. Cháu cũng chưa kịp
hỏi là cái gì."
Ông Linh ngẫm nghĩ: "Không biết vật gì kia..."
Bà Linh cũng vừa thức dậy, góp ý:
"Có thể là một món đồ quí giá nó để lại hiện trường khi xẩy ra
tai nạn chăng? Một món đồ trang sức cũng nên."
Ông Linh là người từng trải, ông thấy món đồ con ma muốn tìm
không thể chỉ là một món quí giá không thôi; nó phải có một ý
nghĩa khác nứa, ông nói:
"Cũng có thể là một món đồ trang sức đắt tiền, nhưng mà..."
ông tằng hắng một cái rồi nói tiếp: "Ngoài vấn đề tiền bạc,
chắc ehắn con ma thếnào cững còn phải có một ẩn ý gì khác nữa
chứ không sai."
"Bác Linh nói đúng đó," Chung nói thêm: "Nếu chỉ là một món đồ
tầm thường, hồn ma không thể nào mạo hiểm tới đây trong đêm
mưa bão, sấm chớp đầy trời như thế này đâu; chắc chắn như bác
nói, vật đó phải là một thứ gì quan trọng vô cùng."
"Ngày mai anh có muốn tới đó không? Hình như anh phải đi làm
mà."
"Dạ, cháu phải đi làm, nhưng cũng có thể xin nghỉ..một ngày
không sao đâu."
"Tôi có thể đi chung với anh được không?"
Chung mừng rỡ:
"Dạ, như vậy thì tốt quá."
Sáng hôm sau, Chung tới sở xin phép nghỉ và cùng ông Linh đi
tới chỗ xẩy ra tai nạn. Hai người tới rừng cao su đi sâu vào
trong, những dấu vết của tai nạn vẫn còn đó, nơi này chẳng có
ai lai vãng tới bao giờ. Tuy nhiên, hai người tìm kiếm mãi
cũng chẳng thấy eó vật gì quí giá rơi rớt ở đây cả; chỉ toàn
là lá vàng, cành cây gẫy đổ, cũng như sỏi đá. Mặt trời đã
khuất sau ngọn cây từ lâu, bóng tối đang lan dần qua hàng cây
kẽ lá, tràn vào rừng cao su. Hai người vừa định rủ nhau về,
bỗng Chung nhìn thấy cạnh một tảng đá lớn, một vật gì chiếu
sáng lóng lánh, chàng kêu ông Linh rồi chạy tới đó lượm lên.
Thì ra đó là một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng, nhứng con
số trên đồng hồ có gắn hạt xoàn nho nhỏ, hèn gì nó không chiếu
sáng lóng lánh khi Chung rọi đèn pin vô. Chung mừng rỡ kêu lên:
"Chắc là cái đồng hồ này đây rồi."
Ông Linh cũng thấy vui vui, góp ý:
"Đúng là nó rồi chứ còn gì nữa," ông nhìn chiếc đồng hồ trong
tay Chung gật gù: "Không lý tai nạn này lại là một vụ mưu sát,
tại sao thủ phạm không đoạt luôn món đồ này mà lại bỏ nó lăn
lóc ở đây. Chiếc đồng hồ này có gắn mấy hột xoàn nho nhỏ, tuy
không đắt giá lắm nhưng cũng bán được chút tiền chứ đâu phải
đồ bỏ."
"Dạ, dù sao nó cũng là một chiếc đồng hồ vàng. Đâu có phải ai
cũng có, không biết nạn nhân là người thế nào mà lại xài thứ
đồng hồ này. Có thể đây là một vụ giết người đoạt của chăng?"
“Tôi cũng nghi như thế, chiếc đồng hồ này cũng có chút giá trị,
nhưng chưn tới nỗi làm cho người ta phải giết một mạng người."
Vừa đi vừa bàn qua bàn lại, cho mãi khi về tới nhà vẫn chưa ai
tìm ra một tia sáng nào về cái đồng hồ và nhứng gì có liên
quan tới nó.
Chung về phòng, bật đèn sáng ngắm nhìn chiếc đồng hồ một lần
nữa. Bỗng chàng phát hiện ra hàng chứ khắc nhỏ ly ti đằng sau
chiếc đồnghồ, chàng vội vàng chạy qua phòng bên gọi ông Linh:
"Bác Linh, bác Linh... Bác coi này."
"Anh thấy cái gì đó?"
"Thưa bác, mặt sau cái đồng hồ có khắc chữ."
Vừa nói Chung vừa đưa cho ông Linh coi. Ông Linh cầm chiếc
đồng hồ đưa lên đọc hàng chứ trên đó:
"Mừng Sinh Nhật 62 tuổi của ôngNguyễn Văn Giám Trần Du, Trưởng
Phòng Kỹ Thuật Công Ty Dệt Thị Nghè Kính Tặng. "
Bà Linh vừa vô, nhìn chiếc đồng hồ, bảo chồng:
"Chiếc đồng hồ này hình như chỉ có cái vỏ mạ vàng tây thôi,
lại cũ sì, mấy hột xoàn nhỏ xíu có đáng gì đâu, con ma này
thật làm phiền người ta; vậy mà hai ông cũng phải bỏ công tới
tận khu rừng đó cả ngày để Um kiếm, thật vô ích."
"Bà không thể nói như vậy được, chắc chắn phải có nguyên do."
Ông Linh quay lại nói với Chung: "Rất có thể cái đồng hồ này
có liên quan tới vụ tai nạn xe cũng
nên." Mắt Chung vẫn không rời khỏi chiếc đồng hồ:
"Cháu cũng nghĩ như bác, đáng nghi lắm, nhưng chúng ta chưa có
manh mối gì cả."
Ông Linh trầm ngâm:
"Cái đồng hồ này người ta tặng cho ông Nguyễn Văn Giám, một
thương gia có tiếng tại Saigon ai không biết; tại sao nó lại
rớt tại nơi xẩy ra tai nạn?"
"Nạn nhân là một cô gái còn trẻ, cách ăn mặc cũng rết thời
trang; nhưng lại không có thân nhân, vậy thì cô ta có liên hệ
gì với thương giaNguyễnVăn Giám này đây."
"Anh muốn nói cô ta có thể là người tình của ông Giám chăng?"
ông tiếp: "Như vậy vụ án này có thể liên quan tới ông Nguyễn
Văn Giám à?"
"Giờ đây chúng ta chưa thể đoan chắc như vậy được, nhưng cháu
nghĩ sự việc sẽ rất phức tạp."
Ông Linh khẳng định ngay:
“Tôi không nghĩ như vậy đâu, bởi vì ông Giám là một thương gia
có tiếng tăm ở đây, gia tài eủa ông lên đến bạc tỷ, hơn nữa
ông lại hơn sáu mươi tuổi rồi; làm sao lại có thể có tình cảm
nhăng nhít với một eô gái eòn quá trẻ như nạn nhân này. Còn
nói ông đính díu tới một vụ giết người đoạt của cỡ người không
có tiền tài như nạn nhân này thì khó tin lắm." nói xong ông
nhận định: "Cũng có thể chiếc đồng hồ này của ông Giám bị mất
cắp chăng?"
"Ý bác cho là án tnạng này không liên can gì tới chủ nhân
chiếc đồng hồ đó sao?"
"Có thể như vậy lắm chứ."
"Thưa bác, nếu như vậy thật khó tìm ra thủ phạm giết người
trong án mạng này lắm. Nhưng không sao, cháu có quen một người
bạn, giao thiệp rất rộng, may ra
anh ta có thể giúp cháu gặp ông Giám."
"Theo tôi, anh nên quên chuyện này đi, đó là công việe của
cảnh sát. Cái đồng hồ đã tìm được rồi. Khi nào con ma trở lại,
anh cho nó biết đã làm theo lời hứa rồi là
xong và bảo nó đừng trở lại đây quấy rầy chúng mình nữa là tốt
nhất."
Ông Linh vừa nói dứt lời, bỗng có ai đập cửa đùng đùng bên
ngoài, làm mọi người giựt mình nhớn nhác.
"Mở cửa, mở cửa... Bác sĩ Linh ơi."
Trong khu xóm lao động này người ta vẫn quen gọi ông Linh là
bác sĩ, mặc dù ai cũng biết ông ta chỉ là một y tá trong quân
đội giải ngữ thôi. Ông tri bệnh hầu hết cho mọi người trongxóm,
phải nói ông cũng mát tay, chưa bao giờ xấy ra tai nạn cả. Mọi
người rất mến ông, có lẽ cũng vì sự tận tâm nghề nghiệp nứa.
Dù cho đêm khuya, ngày mưa cũng như lúc nắng, ai tới nhà giờ
nào ông cũng coi bệnh cho thuốc; ai muốn kêu réo, lôi kéo đi
đâu ông cũng không từ nan, hễ chỗ nào có người bệnh là có mặt
ông ngay.
"Bác sĩ Linh ơi... mở cửa, cứu con gái tôi mau lên."
ÔngLinh hấp tấp chạy ra mở cửa, vừa đi ông vừa hôi:
"Ai đó, con gái bà làm sao rồi."
Bà Linh cũng bấp tấp chạy theo, bà đã nhận ra giọng người gọi
cửa.
"Bà Tơ ở đầu hẻm đó mà; con bà ấy làm sao mà có vẻ hốt hoảng
quá vậy kìa."
"Bác sĩ ơi, làm ơn mau lên, con gái tôi bị xỉu rồi."
"Bà cứbình tĩnh đi, tôi lấy đồ nghề đi ngay đây; khốn khổ,
cháu bị làm sao vậy?"
"Tôi cũng không biết, nó về tới nhà, vừa mới bước chân vô cửa
thì la lên một tiếng "Ma", rồi xỉu ngay. Ba nó mất sớm, chỉ
còn hai mẹ con, nếu có chuyện gì tôi làm sao sống với ai đây."
Ông Linh chụp túi đồ nghề lao ra cửa liền, ông theo" người đàn
bà luýnh quýnh vừa đi vừa kể lể. Chẳng bao lâu đã tới nhà bà
Tơ, con nít bu vòng trong vòng ngoài, có mấy người lối xóm
đang xúm vô cạo gió cho cô gái. Cô ta khoảng hai mươi lăm tuổi,
ăn mặc thật thời trang, đang nằm tênh hênh, miệng xùi bọt mép,
mắt trợn ngược. Ông Linh chích cho cô ta một mũi thuốc, cho
ngửi ê-te là cô lồm cồm bò dậy ngay. Mọi người mừng rỡ, con
nít reo hò inh ỏi; mấy người lớn phải lừa chúng ra sân, đóng
cửa lại mới yên.
Cô gái con bà Tơ tỉnh lại vội vàng ôm lấy mẹ khóc nức nở.
"Đỗ Nga... Đỗ Nga, con đừng khóc nứa, có mẹ đây mà..."
Đỗ Nga vừa khóc vừa run lẩy bẩy, cặp mắt láo liên, nhứng nét
kinh hoàng vẫn còn in đám trên'khuôn mặt.
"Mẹ ơi, mẹ ơi con sợ quá."
Thấy bệnh nhân đã khá rồi, ông Linh xin phép chủ nhà ra về.
Vừa bước vô cửa, ông gặp Ngọc Lan đang đứng nói chuyện với
Chung, ông liền nói với con.
"Con bà Tơ ăn mặc điêm dúa quá, chắc là làm ăn khá lắm."
Ngọc Lan cười nửa miệng:
"Bộ ba không biết nó là vũ nứ số một tại Vũ Trường Đại Kinh Đô
trong Chợ Lớn đó hay sao?"
"À, hèn chi, mấy cô vũ nữ có khác."
Ông Linh nhếch mép cười một cách mỉa mai. Bà Linh cũng vừa
trong nhà đi ra, nói với Chung.
"Anh Chung à, tôi thấy con ma này không tốt lành gì đâu nó tới
đây coi con bé này, bây giờ lại nhát con gái bà Tơ nứa, th.ật
là bậy bạ."
"Thưa bác cháu nghĩ cô ta cũng không tới nỗi nào đâu mới gặp
vài lần nhưng chưa thấy phá phách gì trong nhà mình cả." Trong
thâm tâm, Chung vẫn dành một mối cảm tình tốt đẹp cho hồn ma
này.
"Anh không biết quan niệm của người mình từ trước tới gịờ vẫn
cho loài ina quỉ là những phần tử đáng ghê sợ hay sao?"
Ngọc Lan nghe Chung nói chuyện với mẹ, nàng thấy thật bất bình,
không hiểu sao Chung cứbinh con ma này chằm chặp. Lại nứa,
chính chàng đã tiêu hết cả số tiền hàng ngày thường nói với
mọi người là đề tổ chức một cái đám cưới thực huy hoàng sau
này. Mọi người đang bàn tán về hồn ma, bà Tơ lại hớt hải chạy
tới đập cửa ầm ầm:
"Bác Sĩ Linh ơi... Bác sĩ, con tôi lại gặp ma rồi, Bác sĩ làm
ơn tới cứu nó đi."
Ông Linh vội vàng ra mở eửa gấp, hỏi:
"Sao vậy? Con ma đó lại tới nhà bà nữa à?"
"Phải... phải... Đỗ Nga vẫn khóc lóc kêu la, miệng cứ lải nhải
"ma.. ma..." hoài, xin bác Bĩ Cứu cháu với."
Chung cũng vừa chạy ra cửa, nói:
"Bác cho cháu đi với.”
Thế là cả ba người cùng tất tả trở lại nhà bà Tơ ngay. Tới nơi,
vừa bước vô nhà, mọi người đã thấy Đỗ Nga bò lăn lóc trên sàn
nhà; miệng nói liên thuyên:
"Cô đừng kiếm tôi, chuyện này không liên quan gì tới tôi đâu,
Bà Tơ sợ hãi ôm lấy con:
"Đỗ Nga... con... con đang nói chuyện với ai thế."
Ông Linh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nga sờ trán nàng nói:
"Hiện con gái bà đang bất bình thường, tâm trí rối loạn. Những
gì cô ta nói có thể là căn nguyên của bệnh thôi chứ không có
ai đâu."
Trong khi ấy Đỗ Nga vẫn níu cứng lấy bà Tơ, miệng lắp bắp:
"Vụ này đừng trách tôi, khóng phải tôi gịết eô đâu, cô đi kiếm
anh ấy đi..."
Đỗ Nga khóc lóc một hồi, vẫn cứ lải nhải bãng ấy câu không đầu
không đuôi cho tới khi nàngmệt ngất ngư mới lăn ra ngủ.
Ông Linh thấy có lé bệnh nhân này vì một lý do gì đó quáhoảng
sợnên tâmthần bấn loạn, phát ngôn lung tung, nay đã ngủ rồi
nên không cần phải chính thuốc gì nữa.
Ông chỉ giao cho bà Tơ mấy viên thuốc rồi cùng Chung từ giã bà
Tơ ra về. Bà Tơ vẫn chưa an lòng, bà nhét vào túi ông Linh mớ
bạc, nói:
"Tôi xin cám ơn báe sĩ lắm, ngày mai cháu thức dậy thế nào
cũng nhờ bác sĩ chẩn mạch lại dùm cho tôi yên tâm."
Ông Linh gật đầu, đáp:
"Dạ, dạ... sáng mai thế nào tôi cũng tới, bà cứ yên tâm."
Trên đường về Chung dọ ý ông Linh: "Bác có nghĩ con ma mà cô
Nga gặp, có phải là mẹ của bé Phương không?"
"Cũng có thể lắm."
"Nếu đúng nhưvậy, cháu có thẩnói vụ tai nạn xe của hồn ma này
là do ai đó tạo ra."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng căn cứ vào nhứng lời cô Nga lảm nhảm
trong lúc mê sảng thì cô ta không phải là thủ phạm. Có lẽ cái
đồng hồ chúng mình tìm thấy ở phạm trường phải có một đầu mối
nào."
Chung ngẫm nghĩ một lát, nói:
"Ngày mai, cháu sẽ tới một anh bạn thân để hỏi thăm tình hình,
anh này quen cũng nhiều lắm."
(Hết Phần 3 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 4) |