Già Phèn tỏ ra
đắc ý lắm. ông phiêu bạt từ nhỏ theo đám du côn ngày xưa ăn
cướp; thời Pháp thuộc bị lính kín bắt bỏ tù. Những ngày buồn
chán, đám tù cùng ông xâm chằng chịt lên người những hình ảnh
giang hồ, bùa chú. Sở dĩ ông thích xâm bùa chú vì hồi đi ăn
cướp, ông có gặp một thầy bùa; ông này cúng dậy ông đượe dăm
ba chứbùa bắt quỉ trừyêu. Khi vô tù xâm lên người hù mấy thằng
tù chơi. Nhân eơ hội hôm nay gia đình ông Phúc gặp cơn hoảng
hốt quỉ ma, ông ra oai lấy chút uy tín. Chứ thực sự ông cũng
chẳng biết gì. Khi thấy ông Phúc nối
như vậy, ông làm bộ nhún nhường, nói:
"Dạ, thựa ông chủ, cái nghề bắt ma trừ tà của tổ tiên truyền
lại cho tới bây giờ đâu còn sài được nữa. Thời buổi văn minh
này ngưởi ta không cần chúng tôi nữa rồi, bởi vậy mới phải tá
túc vô sống nhờ mái ngói ông chử, kiếm được hai bữa cơm qua
ngày là quí lắm rồi."
Ông Phúc lật đật nói:
"ấy, ấy chết, sao ông lại nói như vậy. Tại không ai biết tài
ông thôi; chứ bây giờ mọi người đã biết rồi, có ai dám kinh
thường ông đâu."
"Dạ, dạ, cám ơn ông chủ."
ông Phúc ngẫm nghĩ một hồi nói:
“Bây giờ như thế này, từ nay trở đi, ông không phải làm những
việc lặt vặt như trướe nữa, hãy để thằng Bẩy nó sai những
người khác làm. Ông cứ tạm ở sát bên mình tôi là được.”
Già Phèn khoái lắm, vâng dạ luôn miệng. Từ đó ông Phúc cững
yên tâm không sợ Xuân Nhi nữa; ông coi Già Phèn như một thứ
thầy trừ quỉ bắt ma bảo vệ ông ngày đêm. Giầu cũng ở lại luôn
nhà ông Pbúc mấy bữa. Nhưng tính chàng thích hoa nguyệt, không
chịu được sự tù túng nên chỉ vài ngày sau lại đi kiếm Phượng.
Chàng cũng nghe ông Già Phèn nói ma quỉ chỉ có thể xuất hiện
về ban đêm, còn ban ngày chúng không ra khỏi âm giới được. Bởi
vậy hôm nay Giầu mới dậy thựe sớnl tới nhà. Phượng.
Vừa đi vào phòng khách, thấy Phượng mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh
nằm trên ghế sa lông, Giầu cười híp mắt lại.
"Chà, em ăn mặc cái kiểu này chắc anh khó sống với em quá."
Nói xong Giầu xà ngay xuống mình Phượng. Nàng làm bộ xô chàng
ra nhè nhẹ.
"Thôi đi anh, đáng lẽ em thề không bao giờ cho anh đụng tới
người nữa, nhưng vì cô bạn dễ thương của anh hôm nọ nên tha
cho anh lần này đó."
Giầu ngạc nhiên hỏi:
"ủa tại sao lại vì cô ta?"
"Tại vì cô bé tới đây nói chuyện với em thực dễ thương đi”.
Giầu thấy rờn rợn, chàng cố giứ bình tĩnh hỏi:
“Cổ cổ kiếm em có chuyện gì vậy?"
Phượng liếc Giầu một cái thựe dài, mIm ẹười hỏi lại:
"Ai bảo cô ấy tới đây kiếm em vậy?" rồi không để cho Giầu kịp
trả lời, nàng nói. luôn: "Cô ta đến đây kiếm anh đó thấy không
có anh ở đây nên em mời cô ta ngồi nói chuyện chơi."
Giầu bồn chồn hỏi:
"Cô ấy có nói gì không?"
"Cô ấy bảo phải kiếm anh là vì …”
Phượngbỏ lửng câu nói làm Giầu hoảng hồn, hỏi gấp.
"Vì sao?"
Phượng khôngtrả lời câu hỏi của Giầu, nàng hỏi tiếp:
"Có phải anh eòn thiếu cô ta một món nợ?"
Câu hỏi của Phượng làm Giầu hoảng hồn, nhưng chàng cố trấn
tĩnh.
"Anh nợ cô ta cái gì?..."
Phượng không biết những sự việc đã xẩy ra, nàng vô tình không
để ý tới tâm trạng hoảng hết tột độ của Giầu.
"À không hẳn là nợ, nhưng mà cô ấy nói vật đó anh tặng nàng
rồi, bây giờ đã lấy lại?" Vừa nói vừa cười, Phượngtiếp: "Dân
chơi mà nhưvậy thì tồi quá, ai lại tặng
quà cho gái rồi lại còn đòi lại !"
Giầu vẫn chưa'hiểu hẳn.
"Anh đòi cái gì chứ?"
"Cở ấy bảo anh tặng nàng một chiếc bông cẩn hột xoàn rồi lại
đòi về?"
Giầu sựe nhớ ra chiếc bông eài áo cẩn hột xoàn đắt giá mà
chàng tặng Xuân Nhi làm vật đính hôn. Sự thực thì không phải
chàng đòi lại, mà khi giết Xuân Nhi rồi,
chàng lấy lại tất cả hộp nữ trang của nàng trong đó có cái
bông cài áo hột xoàn. Nghĩ tới đây Giầu thấy rởn ốc, tóc gáy
chàng dựng đứng lên.
Phượng nói tiếp:
"Tối hôm đó cô ta bảo em bằng mọi giá, cô ấy phải gặp anh đòi
lại cho bằng được mới thôi." Nàng liếc Giầu một cách khinh
miệt, nói: "Anh là con một nhà tỷ phú, mang chức vụ Tổng Giám
Đốc mà lại so đo từng ly từng tý với một cô vũ nứ, không thấy
kỳ cục lắm hay sao?"
Giầu vừa sợ vừa mất mặt. Trong lòng chàng rối như tơ vò, mặt
mày đỏ lên. Phượng lại thủng thẳng nói tiếp:
"Anh phải có chút liêm sỉ mới được, hãy trả lại cho nàng cái
bông hoa cài áo đó đi, nó có đáng bao nhiêu đâu.. Như vậy mớ
đỡ mất mặt chứ."
Thực sự thì Phượng không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao.
Nhưng Giầu lại hiểu rất rõ thâm ý của hồn maỉ Xuân Nhi; nàng
tới đây nói chuyện với Phượng để đánh đòn tâm lý, khiến eho
tâm thần chàng hoang mang, sợ hãi. Đó là việc làm trước khi
trả thù. Nghĩ tới việc trả thù, Giầu như mất đi hồn vía, khó
khăn lắm mới bịa ra được chuyện nói với Phượng:
"Gần đây anh có lại vũ trường Đại Thế Giới chơi, nhưng mấy cô
vũ nứ trong đó nói cô ta nghỉ việc lâu rồi và dọn nhà đi đâu
cũng không ai hay."
Phượng nghe Giầu nói như Yậy, có vẻ không vui lắm, nói:
"Anh à, cô ta thếnào cũng tới đây nứa; vậy để em hỏi xem cô ta
ở đâu rồi anh tới đó trả món đồ lại cho cố ấy vậy,
"Còn tới đấy nữa à?..."
Giầu nhắc lại mấy chứ này, người chàng lạnh run lên. Nhưng
Phượng không để ý gì, nàng lại nghĩ tới chuyện khác, cười khúc
khích.
"Anh à, nếu anh tặng cô Xuân Nhi chiếc bông cài áo cẩn hạt
xoàn rồi lại đòi lại; ehắc chắn khi anh tặng em chiếc nhẫn hột
xoàn rồi cung có ngày đó thôi."
Giầu quýnh lên, biện bạch:
"Đâu có đâu có, anh đâu có đòi Xuân Nhi đâu, chẳng qua là..."
Phượng khôngđểcho Giầu nói hết câu, nàng cướp lời:
"Chúngmình quen biết nhau, anh đãbiết em là người như thếnào
rồi. Ở đây không phải là vũ trường hay phòng trà. Em eũng
không phải là thứ vũ nứ rẻ tiền. Em có xế hộp, có vila, tìên
bạc đều do nhân tình tặng cho. Nói trắng ra, em kiếm tiền bằng
xác thịt của mình. Còn như anh tặng em món gì, cũng chẳng khác
gì từ trước tới nay em nhận của biết bao nhiêu người khác.
Ngoài một tiếng cám ơn xong là hết. Anh hãy coi món đó như cục
đường bỏ vào ly cà phê đi, nó tan rồi thì không thế nào vớt ra
được nữa. Bởi vì em đã trả anh bằng những gì anh ham muốn trên
thân thể em rồi, có đúng không?"
Giầu càng nghe Phượngnói càng thấymất mặt, chàng cố giải thích:
"Em à, không có chuyện đó đâu, chẳng qua là cô Xuân Nhi hiểu
lầm anh thôi. Chứ..."
Phượng không để Giầu nói hết câu, vừa cười vừa đẩu nhẹ Giầu ra
ngoài, nói:
"Em côngnhận em nhiều bồ bịch, anh cũng chỉ là một trong những
người đó; nếu chúng mình hiểu nhau, thông cảm cho nhau thì có
thể ở với nhau chứdĩ vãng cũng như tai tiếng em đều bỏ qua hết,
ghen tương mà làm gì cho mệt."
Kỹ thuật mồi chài đàn ông là nghề của eác nàng Kiều như Phượng.
Nàng vuết ve, giận hờn, áu yếm và làm bất cứ cái gì để giữ
được người tình với mình. Mụe đích tối hậu chỉ là tiền và tiền...
Để cho Giầu ngồi cách xa mình một lúc, Phượng lại xích lại gần
mơn chớn.
"Anh à, anh còn lạ gì em nứa. Em không muốn gì hết, chĩ cần
tiền thôi. Nếu anh rộngrãi với em một chút, chúng mình lo gì
không vĩnh viễn hưởng hạnh phúc vui thú bên nhau chứ."
Thân thể Phượng như ngọn lửa nhục dục bùng cháy, lan qua Giầu
thực mau, làm chàng quên hết mọi sợ hãi, hoang mang. Chàng ôm
ghì lấy nàng, bàn tay run rẩy lùa qua vạt áo ngủ, mò thực xâu
xuống đưới.
"Em ơi, chúng minh tiếp tực cuộc vui hôm nọ đi."
Phượng cười thực đĩ.
"Anh khoái cái món đó rồi phải không? vậy cởi quần áo ra đi
còn chờ gì nứa."
Giầu vội vã đi vô phòng tắm, Phượng lấy ra chiếc roi da hôm nọ,
thử~đánh xuốn~ vờ ghế nệm. Tiếng roi nghe thực ngọt, nàng mỉm
cười đắe ý. Bỗng cửasổtựnhiên bật mở, gió lạnh ùa vào phòng,
tiếng gió rít lên nghe khác thường, có mùi tanh tanh, thoang
thoảng đâu đây.
Phượngchạy lại cửa sổ đóng lại, tự nhiên nàng rùng mình, hình
như có ai vừa đụng vô mình nàng làm Phượng lui lại mấy bước.
Nàng rụi mắt cốđịnh thần, có một cái bóng trắng vừaphất phơ
đâu đây, nhưng lại chẳng thấy gì nữa Nàng cho là mình hoa mắt,
không để ý tới nữa.
Tự nhiên nét mặt Phượng đăm chiêu, nàng bước nhanh tới phòng
tắm, chân lướt trên sàn nhà như không chạm đất. Tới eửa phòng
tắm, Phượng đá tung eửa, lướt
vô trông, nắm đầu Giầu lôi ra ngoài, dùng roi da quất liên tục
vô mình chàng, không kể nơi nào. Giầu đau quá la lên:
"Trời ơi, em muốn giết anh đó sao."
Phượng cười gằn trả lời:
"Tao mong sao chiếc roi này bằng gang, bằng thép, đánh chết
quân sát nhơn khốn kiếp."
Giầu tưởng mình nghe lộn, hỏi:
“Em nói cái gì nghe ghê vậy, đừng có rỡn kiểu đó mà.”
Phượng không trả lời, càng đánh mạnh hơn. Giầu thấy hình như
có cái gì không ổn, ngước mắt lên nhìn, chàng thấy người đang
đánh mình không phải là Phượng
mà lại là Xuân Nhi. Chàng hoảng hồn định bỏ chạy, nhưnghai
chân run rẩy, không sao đứng dậy được, chàng la lên:
"Em Nhi ơi, xin tha cho anh, anh lậy em, đừng đánh nữa mà, anh
xin nhận lỗi, anh có tội, anh có tội..."
Phượng ngưng đánh, tay cầm roi, taybụm miệng, cười phá lên,
nàng cười sặc sụa, cười gập mình xuống.
"Ha... ha... anh làm cái gì kỳ cục vậy nè, trời đất ơi … ha...
ha..: chưa bao giờ em thấy có anh khách nào kỳ cục như anh vậy
đó... ha... ha.., anh chọc em cười chết mất thôi... ha...
ha..."
Giầu nghe tiếng cười, ngửng đầu lên nhìn thấy người đang đứng
trước mặt mình là Phượng chứ không phải Xuân Nhi. Chàng từ từ
bình Unh trở lại, thầm nghĩ có lẽ mấy ngày nay gặp ma nhiều
quá nên bây giờ mới có ảo giác này. Chàng thở hổn hển hỏi:
"Em ơi, hôm nọ em đánh anh rết sung sướng, tại sao hôm nay em
đánh bạo quá vậy hả? Cái kỹ thuật này... cái kỹ thuật này...
không được rồi."
Phượng không biết vừa rồi mình làm gì, nàng cũng tưởng như mọi
lần, nên thản nhiên nói:
"Đúngrồi, hôm trước cũng có một anh nói với em như vậy Em
cứtưởng mình lỡ tay, hoá ra không phải; khi các anh sung sướng
quá độ, hay eó .nhứng cảm giác khác thường. Đô là nguyên nhân
hôm nay anh gặp phải."
Giầu vẫn còn sợ, chàng lẩm bẩm:
"Nguyên nhân này ghê gớm quá."
"Phải, đó là nguyên nhân của loại khoái lạc bạo dâm; nó sinh
ra những ảo giác khác lạ, mỗi người mỗi khác nhau, nhưng tựu
chung đều do sự kích thích quá độ mà phát sinh. Sự việc này
cũng tuỳ thuộc vào hoàn cảnh và tâm thức mỗi người." ngừng một
lúe, Phượng tiếp: "Hôm trước có lẽ anh ở trong phòng tắm với
em, hai đứa mình ảnhhưởhgvào trạng thái ôn nhu củanước và
khung cảnh chật chội của phòng tắm làm hai thân xáe gần gủi
nhau hơn, dẫn tới sựkích thích êm dịu, nên anh cảm thấy khác.
Đểbây giờ em thử cho anh xem, một cảm giác sung sướng tái tê
chưa bao giờ anh được hưởng, anh chịu thử không?"
Giầu nghe Phượng nói, chàng vẫn eòn ngồi dưới sàn nhà nhìn lên;
thân thể nàng trắng ngần, không một vết nhăn, lồ lộ như vi
tiên nứ giáng trần: Chàng ôm lấy chân Phượng, áp mặt mặt vô
giứa hai đùi nàng; nhìn ngược lên, những sợi lông măng phơn
phớt chạy dài từ dưới lên trên, đen dần, đen dần rồi xâu thăm
thẳm... đẹp lạ lùng. Chàng hôn lấy hôn để vùng tam giác ẩm ướt,
rồi thều thào:
"Em muốn làm gì thì làm đi, làm gì cũng được... làm gì cũng
được..."
Phượng với tay lấy cuộn dây trên kệ gần đó, nàng cột. Giầu lại
như ngưởi ta cột khúc giò thủ, vòng quanh thân thể chàng.Xong
nàng lùi ra xa, quắe mắt lớn tiếng như giận dữ:
"Tên chó đẻ Nguyễn văn Giầu, hãy coi táo trừng trị tội lỗi tầy
trời của mày đây."
Giầu nghe nói giật mình nhìn lên, chàng chết điếng trong lòng.
Người đứng trước mặt không phải là Phượng Núi Của nữa mà lại
là Xuân Nhi với bộ mặt gớm ghiếc, không có mũi, mồm miệng méo
xẹo, máu tươi chẩy ròng ròng, đầu tóc bù xù. Giầu lắp bắp, run
lẩy bẩy.
"Trời ơi cứu... tôi, em... là Xuân Nhi đó à?..."
"Phải tao là Xuân Nhi đây, mày vẫn còn nhớ tao hay sao? Mày có
nhìn kỹ khuôn mặt này rồi chưa. Chiếc xe Honda mày và con Đỗ
Nga ném lên mặt tao ngày hôm đó, đồ sát nhân, bỉ ổi. Bây giờ
mày phải trả món nợ máu này...
Bao nhiêu hận thù Xuân Nhi trút hết vô ngọn roi da, nàng đánh
lia lia. Chân tay Giầu bị trói chặt, không thể nào chống đỡ gì
được nữa, máu me lênh láng, thân thể lằn dọc làn ngang; lúc
đầu eòn kêu van xin tha mạng, nhưng sau đó lả dần lả dần, chỉ
còn nước chịu trận cho tới khi xỉu đi. Xuân Nhi vẫn đánh cho
tới khi ngọn roi đứt lìa nàng mới ngừng tay; rồi hoá gió bay
qua cửa sổ...
(Hết Phần 22 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 23) |