| Sáng hôm sau, Chung tới tìm gặp 
                  bạn. Thật may mắn; anh ta lại quen cô thư ký riêng của thương 
                  gia Nguyễn Văn Giám và cô này đã cho Chungbiết trong kỳ sinh 
                  nhật của ông Giám vừa qua, ông đã được người ta tặng một chiếc 
                  đồng hồ quả quít mạ vàng. Nhưng ông không dùng tới vì chính 
                  ông đã có một chiếc y như vậy bằng vàng tây rất quí, thường 
                  mang theo bên mình; do đó chiếc đồng hồ mới này được ông tặng 
                  lại cho người con trai là ông Nguyễn Văn Giầu sài.
 Đêm đó Chung về nhà, kể lại điều tìm hiểu được chỗ ông Linh 
                  nghe và chàng kết luận rằng; chắc chắn vụ tai nạn xe này phải 
                  có bàn tay của con trai nhà thương gia tỷ phú kia và cô vũ nứ 
                  họ Đỗ.
 
 Ông Linh cũng đồng ý vđi Chung như vậy, tuy nhiên ông là người 
                  ít thích dây dưa tới chuyện của người khác, nhất là nhứng 
                  chuyện phiền phức như thếnày. Ông nói:
 "Anh Chung à, tôi hoàn toàn đồngý với nhận xét của anh. Nhưng 
                  tôi nghĩ là chúng ta không nên xen vào công việc eủa Cảnh Sát 
                  làm gì. Anh có nghĩ ông Giám là một nhà tỷ phú, thế lực của họ 
                  đâu có vừa gì, mình làm sao đương đầu với người ta được."
 Chung nghe ông Linh bàn ehỉ ầm ừ, im lặng, nhưng trong thâm 
                  tâm ehàng đangnổi lên sựbất mãn mãnh liệt. Có lẽ ông Linh nhìn 
                  thấu tâm gan Chung, ông hỏi:
 "Anh đang nghĩ gì vậy?" - rồi không đợi câu trả lời của chàng, 
                  ông nói ngay: - "Thực ra tôi cũng không muốn ngăn cản anh tìm 
                  hìểu câu chuyện này làm gì, vì chính tôi cũngrất hiếu kỳ muốn 
                  tìm hiểunhưanh, nhưng quả thực tôi thấy không có lợi chút nào. 
                  Giá đình chúng tôi rất qủí mến anh, hơn nữa anh cũng thừa hiểu 
                  con Lan nhà tôi coi anh như người bạn thân thiết nhất của nó, 
                  phải vậy không?"
 Chung thật cảm động vì chân tình của ông Linh, chàng nói để 
                  ông yên lòng:
 "Cám ơn bác, cháu biết bác lo cho cháu mà."
 “Tất, anh biết vậy thì được rồi, khuya rồi đó, đi ngủ đi.”
 
 Chung về phòng ngủ, tắt đèn leo lên giường, trong lòng chàng 
                  thựe sự không phục nhứng gì ông Linh vừa nói. Chàng thấy 
                  eựloxa của ôngLinh cũngcó phần đúng, nhưng như thế đâu còn là 
                  công lý. Xã hội có sự xấu xa, tàn bạo và tội áe thì tất phải 
                  có chính nghĩa, lương thiện tương hòa để hóa giải.
 
 Chàng nghĩ; nếu đã biết được người con gái xấu số kia bị 
                  ngllời ta sát hại thì phải có hành động vạch trần ra tội ác ấy 
                  để đem lại công chính cho kẻ bị thiệt thòi, chứ có đâu lại co 
                  đầu rút cổ để cho một ngllời yếu thếbị ức hiếp tới vong mạng, 
                  thành ma quỉ lang thang oan ức tới không thể siêu thoát được 
                  như vậy. Chung bl ám ảnh mãi về: những lý luận của ông Linh 
                  nên không thếnào ngủ được, cho là trong thâm tâm chàng nhất 
                  định'chống lại nhứng gì ông vừa nói, nhưng cũng làm chàng cảm 
                  thấy áy náy về môl cảm tình ông dành cho chàng.
 
 Bỗng nhiên có tiếng cửa cọt kẹt như có ai đang mở cửa đi vào. 
                  Chung ngạc nhiên vì chàng đã khóa cửa cẩn thận trước khi đi 
                  ngủ mà, ai có thể mở được vậy? Chàng im lặng hồi hộp chờ đợi, 
                  trong bóng tốỉ, có bóng người đi vào. Hình như một cô gái, 
                  dáng điệu thực quen thuộc, bước đi nhẹ nhàng vàthướt thacủa 
                  người đẹp trong mộng ẩn hiện trước mắt chàng trong bóng đêm lờ 
                  mờ. Chàng mừng rỡ, không dám mở đèn vì sợ người đẹp biến mất. 
                  Khi bóng đen tới bên giường, ngồi xuốngbên cạnh chàng, Chung 
                  mới giật mình thì ra đó là Ngọc Lan. Chàng nhổm dậy bật đèn 
                  lên liền.
 Ngọc Lan nhào tới tắt đèn đi ngay.
 "Ngọc Lan, như vậy không nên đâu."
 "Để yên như vậy chúng mình nói chuyện có sao đâu, bật đèn lên 
                  ba má biết liền đó."
 Nói xong Ngọc Lan đã ngồi sát bên Chung thật thân mật.
 “Đêm hôm thếnày, ehúng mình nói chuyện phải bật đèn lên chứ, 
                  ai lại tắt đèn tối om om như vậy ba má Ngọc Lan biết được, anh 
                  ăn làm sao nói làm sao với ba má em đây, nhưng làm sao em có 
                  chìa khóa phòng anh vậy?”
 "Với chuyện chìa khoá anh để ý kỹ lắm, nhưng sao những chuyện 
                  khác anh cố tình làm ngơ như vậy?" - ngừng một lát, nàng nói 
                  tiếp: - "Em biết làm như thế mất mặt l~ắm,' nhưng biết làm sao 
                  được, tình yêu mà."
 "Ngọc Lan à, chuyện này đột ngột quá; em có thể đi về ngủ đi, 
                  để anh suy nghĩ thật kỹ đã nhe. Anh rất cảm động mối chân tình 
                  của em dành cho anh, nhưng đây đâu phải chuyện nhỏ, chứng mình 
                  còn nhiều thì giờ tìm hiểu nhau mà."
 Ngọc Lan nói nho trong hơi thở:
 "Anh có thật định đuồi em ra đó phải không?"
 “Không phải như thế đâu, nhưng mà em nghĩ kỹ lại đi”
 "Nghĩ cái gì nữa chứ, có nghĩa là anh khinh khi và làm bộ 
                  không biết mối tình eủaem đã trao cho anh từ lâu rồi sao? Anh 
                  đâu có phải là khờ tới độ đó."
 Phải, Chung đâu có khờ tới mức đó, chàng đã biết mối tình này 
                  từ lâu, nhưng khó quá....
 
 Chàng còn đánh giá Ngọc Lan ở một mức rất cao, kể cả nhan sắc 
                  cũng như những vấn đề giao tế khác. Nếu đem so sánh nàng với 
                  các cô bạn trong sở, phải nói Ngọc Lan ăn đứt đám này xa về 
                  mọi mặt. Nhất là thân thể nàng đã làm Chung thèm khát bấy lâu, 
                  nhưng chàng cố kiềm chếnhững dục vọng xác thịt đó cũng chỉ vì 
                  không nỡ phụ lòng tốt của gia đình nàng đang cho chàng ở trọ.
 
 Những đường cong trên thân thể nõn nà của Ngọc Lan lồ lộ hàng 
                  ngày trước mắt chàng có thể nào Chung không động lòng eho được. 
                  Bộ ngưc chắc nịch ẩn hiện qua những lớp áo ngủ tuy không mỏng 
                  manh lắm, nhưng Ngọc Lan có thói quen ở nhà không bao giờ nàng 
                  mặc đồ lót đã làm cho Chung biết bao nhiêu lần mơ ước vẩn vơ. 
                  Lại có nhứng lúc ông bà Linh đi vắng, chàng ngồi trước giá vẽ 
                  và Ngọc Lan đứng sau lưng tì sát ngực vào vai chàng, làm bộ 
                  coi chàngvẽ, làm cho thân thể Chung nóng lên và run rẩy thực 
                  sự. Chàng biết bất cứ lúc nào, vòng tay vươn ra là có thể ôm 
                  vào lòng tấm thân ngà ngọe ấy; nhưng Chung vẫn phải kiềm chế 
                  cũng chỉ vì chàng thấy giờ đây chưa đủ sức tự tạo được một gia 
                  đình.
 
 Bây giờ Ngọc Lan đã ngồi sát vô lòng chàng trên chiếc 
                  giườngtrong đêm khuya khoắt này. Hơi thởnàng phà lên mặt chàng 
                  nghe nóng hôi hổi, nàng nắm tay chàng như âu yếm van lơn lại 
                  càng làm Chung khó xử hơn bao giờ hết. Chàng phải phấn đấu với 
                  cả tình cảm lẫn lý trí cũng như sự thèm khát xác thịt đang dấy 
                  lên ghê gớm trong thân thể chàng. Nhưng Chung cho rằng tình 
                  yêu trai gái đâu có phải là cứ ôm lấy nhau, trao cho nhau 
                  những nụ hôn mặn nồng, những vòng tay quấn quít, những cọ sát 
                  run rẩy của tình dục là đem lại cho người ta tới hạnh phúc đâu 
                  Tình yêu không phải chĩ có những cái lãng mạn mà còn phải đi 
                  kèm theo một trách nhiệm thiêng liêng đưa tới đỉnh cao của tâm 
                  hồn nữa.
 
 Chung thấy Ngọc Lan có cả tài lẫn sắc, nhưng tiếc là nàng hành 
                  động thiếu chín chắn, và nhiều khi ích kỷ trong tình yêu cũng 
                  như thiếu hẳn tình tha nhân; phải'
 nói nàng làm cho Chung thèm khát, ước ao sự hưởng thụ trên 
                  thân thể nàng, nhưng sự thực trong thâm tâm chưa bao giờ Chung 
                  yêu nàng.
 
 Hôm nay, Ngọc Lan quả đã quá táo bạo thổ lộ tình yêu không còn 
                  chút che dấu gì nứa làm Chung hoảng hốt và run sợ, chàng cố 
                  trấn tĩnh nói:
 "Ngọc Lan, em về phòng đi, có gì mai chúng mình nói chuyện 
                  được không?"
 "Em đã vô đây rồi làm sao ra đượe bây giờ."
 "Tại sao vậy?"
 "Em đã nói yêu anh, tựnguyện tới với anh trong đêm tăm tối này; 
                  bây giờ anh đuổi em ra, còn gì là tự ái của một người con gái 
                  mới lớll và mốì tình đầu nữá. Nếu phải đi ra khơi khơi như.thế 
                  này chắc chắn em ehỉ còn nước nhẩy xuống sông tự tử thôi, chứ 
                  còn mặt mũi nào sống ở trên đời này nứa hả anh Chung."
 
 Chung càng hoang mang và sợ hãi hơn; chàng không hiểuý của 
                  Ngọc Lan muốn uy hiếp hay tình cảm của nàng dành cho chàng đã 
                  lên đến mức cuồng nhiệt như vậy. Chàng cố giảng giải:
 "Ngọc Lan à, lúc nào anh cũng rất quí trọng ẹm mà, chúng mình 
                  quen biết đã lâu, tới phòng anh trò chuyện là chuyện thường 
                  thôi chứ có gì làm em mất mặt đâu." Vừa nói Chung vừa với tay 
                  bật ngọn đèn ngủ trên đầu giường, nhưng Ngọc Lan nhào tới tắt 
                  đi ngay; chàng lại bật nứa, nhưng Ngọc Lan nhất định tắt đi 
                  cho bằng được. Lúc ấy hình như áo ngủ nàng đã sổ tung ra, 
                  Chung thấy cả một vùng ngưc căng cứng mát lạnh tì sát vô tay 
                  chàng, làn da mịn màng ấy làm máu Chung chảy mạnh và thân thể 
                  chàng run rẩy thèm khát cực độ.
 "Có phải con mạ đó lại tới rồi không anh Chung?"
 Tiếngông Linh từphòngbên nói vọng qua. Chung không
 muốn ông Linh biết sự có mặt của Ngọc Lan trong phòng mình giờ 
                  này, chàng đành nói dối:
 "Dạ... dạ... phải..." trả lời ông Linh xong, chàng ghé sát tai 
                  Ngọc Lan thì thào: "Thôi em về phòng đi, ba em qua đây bây giờ 
                  đó."
 
 Ngọc Lan nhìn Chungoán hận, vungvàngbỏ ra ngoài. Bây giờ Chung 
                  mới thởphào nhẹ nhõm, chàng đã trải qua nhứng giây phút căng 
                  thẳng phấn đấu với sự quyến rũ chưa bao giờ có trong đời. 
                  Chung biết tình trạng đó chĩ kéo dài vài phút nữa là chàng 
                  không thể nào kìm hãm được dục vọng và chắc chắn Chung sẽ phạm 
                  tội. Chàng mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
 
 (Hết Phần 4 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 5)
 |