| Hàng ngày Tư Chột 
                  và Sáu chĩ là hai gã gác xe ngoài đường cho khách chơi. Khi vũ 
                  trường đóng cửa, hai người có nhiệm vụ lau nhà, xếp lại bàn 
                  ghếcho ngay ngắn, đồng thời làm gác dan coi chừng ăn trộn. 
                  Ngoài ra khi cô vũ nứ nào có khách bao đêm ngủ lại nhứng căn 
                  phòng như thế này, cả hai lại biến thành ma eô bảo vệ cho các 
                  cô không bị khách làm hỗn quá. Chúng cũng phải lo đem khăn, 
                  sách nước cho khách lau mình rửa ráy. Thân phận như vậy, dù 
                  hàng ngày cả hai có tiếp xúc với tất cả các cô vũ nứ cũng như 
                  gái chơi ở đây, nhưng mọi người đều
                  coi hai người ở địa. vị như tôi tớ để sai khiến; chứ không bao 
                  giờ hai ngllời này được nắm lấy tay họ, đừng nói gì là ôm 
                  cứngnhư Nga đang ôm Tư Chột bây giờ. Nàng lại còn khóc lóc như 
                  làm nũng tình nhân vậy. Điều này càng làm
                  cho cả hai ngạc nhiên đứng ngơ ngác khôngbiết phải làm sao."Anh Tư ơi... em sợ quá."
 Tư lại hiểu theo ý mình, hỏi:
 "Tôi có làm gì đâu."
 "Không phải anh."
 Tư Chột lại eàng ngơ ngác.
 "Không phải tôi thì ai, thằng Sáu hả."
 Sáu luýnh quýnh, y biết là nếu làm cho các cô gái này nổi giận, 
                  mất việc là cái chắc; đây là nhứng con gà đẻ trứng vàng của 
                  ông chủ chứ có phải đồ chơi đâu. Sáu lật đật nỏi:
 "Tao đâu có làm gì cổ hả Tư Chột. Mày coi đó, cổ nắm chân tao, 
                  làm sợ mết hồn phải không."
 "Không phải anh Sáu đâu, nếu là anh Sáu thì đã phúc cho em."
 Cả hai cùng ngơ ngáe, Tư Chột như nhớ ra chuyện gì, run run 
                  hỏi:
 "Hay là thằng thương gia bao đêm, nó làm gì cô, tụi tôi tới có 
                  trễ không."
 Nga biết ngay Tư Chột sợ nàng bị khách hà hiếp không tới can 
                  thiệp kịp sẽ eó chuyện, nàng nói ngay:
 "Không phải đâu anh Tư à, các anh ngồi xuống đây em nói cho mà 
                  nghe."
 Vừanói nàng vừa kéo cả hai người ngồi xuống giường.
 Nga cố ý ngồi lọt vô giữa. Thấy cả hai có giữ ý ngồi xa xa, 
                  nàng kéo cả hai ngồi sát vô mình.
 Phòng này có ma...
 Nga chưa nói dứt câu, cả hai cùng phá lên cười. Tư chỉ vô mặt 
                  Sáu, Sáu chỉ vô mặt Tư.
 "Cô tính nhát tụi tôi nứa hay sao, Lúe nãy bất ngờ thì còn 
                  được, bây giờ có diêm vương hiện hình cũng huề cả làng ehứ nói 
                  gì ma với quỉ."
 Nga giậm chân, nói:
 "Không phải đâu mà, ma thực đó."
 Sáu vẫn cười sằng sặc.
 “Trong đời này, đây là lần đầu tiên tôi bị cô nhát ma, run lên. 
                  Mai mốt sẽ thành một giai thoại tiếu lâm trong làng dao búa 
                  chúng tôi; không lý chưa đủ sao mà bây giờ cô còn định nhát 
                  tôi thêm một lần nữa chứ.”
 Tư Chột cười to hơn.
 "Thằng Sáu nó cũng làm tôi hoảng kinh. Vào sanh ra tử cả trăm 
                  trận, giới giang hồ gọi tôi là Tư Chột Lỳ; hôm nay bất ngờ cô 
                  nằm trong gầm giường thò tay. níu chân thằng Sáu, làm tôi 
                  hoảng kinh, nhẩy tót lên giường. Qủa thực vì bất ngờ thôi, chứ 
                  bây giờ làm sao cô dọa được tụi này nữa."
 Nga gác một chân lên đùi Tư Chột, hai tay nắm lấy vai y lay 
                  mạnh..
 "Anh Tư à, em nói thực đó... có ma thực mà.."
 Tư Chột lúc đầu không để ý, vì còn mải nói chuyện hơn nứa cũng 
                  còn mặc cảm thân phận mình. Bây giờ thấy Nga gác đùi lên đùi 
                  mình, làn da trắng muốt trần trụi thơnl ngát, y thấy thèm 
                  thuồng, nuốt nước miếng ừng ực. Nói theo:
 "ừ ừ.. ma hả em... em nói anh nghe." '
 Vừa nói y vừa để một tay lên đùi Nga. Thấy nàng không phản đôl, 
                  bàn tay xoa nhè nhẹ lần lên trên thêm chút nữa. Sáu nhìn thấy 
                  ngay cái bạo phổi của Tư Chột, y nghĩ mình không nên ở lại đây 
                  lâu hơn. Thứ nhất, dù gì Tư Chột cũng là đàn anh mình, nếu y 
                  có đè được Nga ra cũng không có phần mình. Thứ hai, ở đây đã 
                  chẳng sơ múi gì mà ngày mai vỡ lở ra, chủ biết được mất việc 
                  là cái chắc. Hơn nữa, lúc nghe Nga la, Sáu đang nằm ngoài hè 
                  với con ở của lão chủ tạp hóa trước cửa, bây giờ trở ra đồ có 
                  lý hơn. Nghĩ vậy, Sáu lặng lẽ rút ra cửa, y nháy mắt
                  cho Tư Chột như thông cảm với đàn anh. Tư Chột khoái chí cười 
                  mím chi gật gật đầu tỏ ý cám ơn. Trong khi đó Nga vẫn say sưa 
                  kể lại nhứng gì vừa xẩy ra, không biết Sáu đã đi rồi. Tới khi 
                  nàng nói xong mới biết, quay lại hỏi Tư Chột:
 "ủa, anh Sáu mới đây đâu rồi?"
 Tư Chột vờ nói:
 "Nó phải xuống nhà xếp sắp lại bàn ghế."
 Nga lo lắng hỏi:
 "Anh không phải làm gì nữa phải không, ở đây đêm nay được 
                  không. Giới nghiêm rồi em đâu có về nhà được."
 Tư Chột khoái trong bụng, y không ngờ có dịp này, như vậy còn 
                  gì hơn nứa. Tuy nhiên Tư cũng làm bộ nói:
 “Chết, đâu có được; anh ngủ đây với em ông chủ biết được là 
                  mất việc chứ không chơi đâu.”
 Nga níu lấy cổ Tư, nhẩy lên đong đỏng.
 "Anh không có được đi đâu nữa, phải ngủ đây với em, em không 
                  nói thì ai biết chứ."
 Tư làm bộ.
 “Anh sợ lắm.”
 Nga ôm cứng lấy Tư, cố ghì Bát bộ ngực vô mình y, nàng cũng đã 
                  để ý bàn tay Tư trên đùi nàng đang di chuyển lên thật cao.
 "Em không cho anh sợ."
 Nói xong nàng đè Tư xuống giường ngay. Nga còn lạ gì đàn ông, 
                  khi người đã nóng lên, hơi thở hổn hển như thếnày, làm sao dứt 
                  ra cho được. Tuy nhiên, trong trường hợp này, làm sao cho Tư 
                  không mặc cảm và phá được cái giây phút khó khăn lúc ban đầu 
                  là chắc chắn y sẽ chồm lên như cọp đói; có đuổi cũng không đi 
                  nứa chứ nói gì phải năn nỉ y ở lại.
 
 Nàng cố tình để tà áo ngủ phanh ra, bộ ngực nung núc trắng 
                  ngần nâng cao ngay tầm mắt Tư Chột. Nga không nói gì nứa, nàng 
                  hành động như khơi mào cho Tư
 tiến tới. Đúng như ý nàng muốn,Tư Chột với một tay định tắt 
                  ngọn đèn giữa nhà. Nga vội vàng nắm tay y lại, bóng tôl bây 
                  giờ là điều nàng sợ nhất.
 "Anh cứ để đèn mà, bộ còn mắc cỡ nứa hay sao."
 Nói xong Nga hôn ngay lên miệng Tư. Y khoái quá, mạnh dạn ôm 
                  cứng lấy nàng. Bàn tay sần sùi mò lên bờ mông cong vòng dưới 
                  lớp áo ngủ mỏng manh, bóp mạnh. Rồi như không tự chủ được nữa, 
                  y lật Nga xuống, nằm dè lên, chiếc quần đùi tụt xuống chân...
 Xuân Nhi và Chung còn đứng đó, vừa thấy Tư Chột tụt quầnxuống, 
                  nàngluýnh quýnh phất mạnh tay áo cuốn Chung bay nhanh về nhà. 
                  Lúc ấy căn phòng rung rinh, gió rít lên lạnh buết, nhưngchỉ 
                  một thoánglại trở lại bình thường. Cả Tư Chột và Nga cùng 
                  không biết gì, thân thể họ đang nóng hôi hổi, chiếc giường 
                  rung rinh đều đều... Chỉ một khắc sau, Xuân Nhi đã đưa Chung 
                  về tới nhà, nàng hậm hực:
 "Con đ dâm ô này vô tình thoát chết đêm nay, nhưng thế nào tối 
                  mai cũng không thoát khỏi tay em."
 Chung tức cười:
 "Anh cũng không ngờ nó đốn mạt tới thế."
 Xuân Nhi bảo chàng:
 "Trời gần sáng rồi, em phải trở về cõi âm. Tối mai sẽ lại tới 
                  đón anh."
 Chung trả tềm lựa đen cho Xuân Nhi, lầm lũi về nhà. Chàng đi 
                  nhè nhẹ sợ đánh thức mọi người. Qua hàng rào dâm bụt, chàng 
                  giật mình lùi lại vì có một cặp trai gái đang thủ thĩ ngay lôl 
                  vô nhà. Chung lắng nghe một hồi, biết ngay là Ngọc Lan, chàng 
                  không ngờ cô gái cưng của ôngbà chủ nhà mà chàng hằng kính nể 
                  lại rủ trai về nhà, làm việc tồi bại ngay ngoài ngõ. Chung 
                  muốn lui ra nhưng trời lạnh căm, đêm đen tràn đầy, chàngmuốnvô 
                  nhà cũng khôngđược. Bởi vậy đành lủi vôbụi dâm bụt cho bớt 
                  lạnh, chờ cho cặp trai gái kia về, chàng mới vô nhà được. Thế 
                  làbất đắc dĩ chàng phải chứng kiến cảnh ái ân vụng trộm này. 
                  Chung cũng chẳng để ý họ nói năng gì với nhau, nhưng một lúe 
                  khá lâu, bỗng câu chuyện chuyển qua nói về chàng làm Chung 
                  phải cố lắng nghe. (Truyện từ Cõi Thiên Thai)
 Ngọc Lan nói:
 "Anh tưởng thằng Chung nó ngu sao; con anh bỗng dưng bắt nó 
                  gánh được à."
 Chàng trai nhỏ nhẹ:
 "Tại em khôngkhéo thôi. Đẹp nhưem, dângtới miệng nó, không lý 
                  nó lại quay đi được à. Đàn ông nào thấy cái đó lại chẳng mê."
 Ngọc Lan day diến.
 "Chỉ có cái mãt anh hám ăn thôi, làm khổ ngư'ời ta. Chứ em đã 
                  nhét vô miệng nó rồi mà nó vẫn nhè ra đó thôi."
 "Thằng ngu."
 "Bị nó ngu nên em mới khổ. Con vợ anh thì kè kè, làm sao anh 
                  rứt ra được mà lấy em. Mà dù cho anh có ly dị nó đi chăng nữa, 
                  chưa chắc gì gia đình em đã chịu cho anh cưới em."
 Chàng trai thở dài:
 "ông trời thật khôngcó mắt, đểeho hai đứa mình gặp nhau muộn 
                  màng như vậy chứ."
 "Dù em ehịu khổ, miễn là anh đừng hấthủi em là được rồi."
 "Không đâu, anh luôn. tôn thờ em, em muốn gì anh cũng không từ 
                  nan mà."
 Giọng Ngọc Lan thật dâm dật:
 "Thật không đó, 'hôn em đi."
 Cả hai cùng im lặng; Chung nghe thấy tiếng quần áo sột soạt và 
                  cả tiếng rên rỉ của Ngọc Lan nứa. Hai cái bóng chập làm một, 
                  lăn lộn trên vĩa hè...
 
 Chàng không ngờ Ngọc Lan lại hư đốn như vậy; thì ra cô tamê 
                  thằng cha này có vợ rồi, và chút xíu nứa chàng nuôi con cho 
                  thàng sở khanh mất dậy này mà không biết. Nghĩ lại cũng mừng, 
                  ngày mai nhất định phải Um cho ra chỗ ở mới, nếu không rắc rốỉ 
                  to chứ không chơi.
 
 Bỗng Chung nẩy ra ý nghĩ tinh nghịch. Nhặt cục gạch thật lớn, 
                  chàng mạnh tay thẩy lên thực cao cho rơi xuống mái tôn. Tiếng 
                  ầm như lựu đạn nổ; chàng nhìn rõ cả Ngọc Lan và tên sở khanh 
                  ôm quần áo chạy bạt mạng, té xấp té ngửa. Tiếng bà Linh la 
                  chói lói trong nhà:
 "Trời ơi... chết... chết.."
 Tên sở khanh chạy qua chỗ Chung núp, chàng tiện tay núm ngay 
                  lấy chiếc quần y đang ôm, giựt mạnh. Y té chúi nhủi, buông cả 
                  quần áo chạy bạt mạng. Miệng la bai bải:
 "Trời ơi... có ma, có ma, bớ người ta."
 Chung thấy y chạy xa rồi, lật đật vòng qua sau hè leo cửa sổ 
                  vô nhà. Ngay lúc ấy ông Linh gõ cửa phòng chàng, gọi lớn:
 "Anh Chung ơi, thức dậy chưa?"
 Chung lật đật _nói ngay:
 "Dạ... dạ... cháu nghe có ai liệng cái gì lên mái tôn."
 Cửa phòng bật mở, ông Linh mặt màynhớn nhác bước vô
 "Chúng nó lộng quá rồi, anh với tôi ra ngoài xem sao."
 Chung lật đật theo ông Linh ra cửa. Tiếng bà Linh nói với theo:
 "Coi chừng đó nghe ông ơi."
 "Không sao đâu, có anh Chung nữa mà."
 Nói xong ông quay qua Chung hỏi:
 "Chúng nó liệng đá lên mái tôn rồi, tôi nghe có ai la: có ma 
                  nữa, anh có nghe thấy gì không?"
 Chung làm bộ nói:
 "Dạ, cháu cũng nghe sau đó có tiếng la ởngoài, nhưng.. không 
                  nghe rõ họ la gì."
 "Như vậy thì kỳ cục nhĩ', cái gì đó không biết."
 Cả hai ra tới ngoài sân, ông Linh đã bật ngọn điện ngoài cổng 
                  nên vừa bước ra Chung đã thấy giầy dép và quần áo của gã bồ 
                  Ngọc Lan vứt bừa bãi ngay chỗ chàng núp lúc nãy, chàng chỉ cho 
                  ông Linh.
 “Bác coi kìa, có cái gì ngoài ngõ.”
 Ông Linh bước ra thực lẹ, nhặt bộ quần áo lên. Vừa lúc ấy bà 
                  Linh và Ngọc Lan cũng ra theo, Chung tức cười mà không dám há 
                  miệng, chàng nhìn thấy mặt mũi Ngọc Lan cứ nghệt ra.
 "Quần áo ai mà vứt bừa bãi trước cửa nhà mình vậy kìa?"
 Bà Linh đứng trong hàng hiên, nói với ra:
 "Đâu, ông mang vô đây cho tôi coi nào."
 Ông Linh vừa quay đi, Chung chợt nhìn thấy đôi dép của Ngọc 
                  Lan ngay dưới chân chàng. Chung vôtình ngước nhìn Ngọc 
                  Lan,'ehàngbắt gặp ngay ánh mắt ngây dại như van lơn của nàng; 
                  tiện chân Chung đá đôi dép vô bụi cây hàng rào dâm bụt. Chàng 
                  nói:
 "Thôi bác à, chúng mình vô nhà đi kẻo lạnh, không có gì nữa 
                  đâu."
 Bà Linh vô nhà đóng cửa lại ngay, hình như bà còn sợ ai núp 
                  lén làm chuyện bậy bạ gì nứa. Vô tới nhà, bà cầm bộ đồ lên coi. 
                  Ông Linh nói:
 "Đâu, bà thử lục túi nó xem có giấy tờ gì không."
 Bà Linh lật qua lật lại tìm túi. Chung thấy mặt Ngọc Lan xám 
                  lại, chàng nhìn nàng đăm đăm, hai tay nàng run rẩy thấy rõ; 
                  bỗng nàng nhìn lên bắt gặp ánh mắt Chung, vội vàng quay đi. 
                  Chung nhìn xuống chân nàng, đôi chân trần không giầy dép, 
                  chàng mỉm cười quay đi. Bà Linh lộn tất cả mấy cái túi ra, 
                  chép miệng:
 "Không có gì hết. Quái lạ, ai mà liệng quần áo ngay đầu ngõ 
                  nhà mình kỳ cục vậy kìa."
 Bỗng bà nói lớn: ""
 "Trời ơi, có cả cái quần lót ở trong chiếc quần tây này, như 
                  vậy thì... thì..."
 Bà ấp úng, không nói ra lời. Chung biết ngay với trực giác của 
                  đàn bà, bà Linh đã đoán ra chuyện gì. Bà buột miệng rủa: "Rõ 
                  đồ trời đánh, cái thứ mèo mả gà đồng, tại sao chúng nó lại đem 
                  nhau vô sân mình làm bậy thế này không biết nữa." Ngưng một 
                  lát bà tiếp: "Như thế thì rõ ra là cái đứa liệng cục đá lên 
                  mái tôn nhà mình, muốn phá cái thằng này chứ không phải nó phá 
                  mình rồi, tổ bà
 chúng nó."
 Ông Linh vẫn không hiểu bà nói gì, ngơ ngác hỏi:
 "Bà nói cái gì đó?"
 Bà Linh bật cười.
 "Ông mới thật là thực thà, có ai cởi cả quần lót, giầy dép ném 
                  vô sân mình chạy đi bao giờ; chúng nó mang nhau vô đây tình 
                  tự, rồi có đứa phá, ném đá lên mái tôn mình làm hai anh ehi bỏ 
                  eả quần mà chạy ehứ còn cái gì nữa."
 
 Chung không nhịn cười được nữa, chàng cười ha hả. Ông Linh vỡ 
                  lẽ cũng cười theo. Có lẽ cả nhà giải tỏa được sự phá phách mấy 
                  bữa nay lý do là như thế này, chứ không liên quan gì tới gia 
                  đình này cả. Ngọc Lan cũng cười nhưng cái cười gượng gạo. Nàng 
                  chợt nghĩ tới lúc đan rên rỉ trongvòngtay Tuấn, rồi nghe 
                  tiếngnổ như tạc đạn, cả hai vùng dậy chạy bán sống bán chết. 
                  Nàng còn ôm được quần áo chạy vô nhà, chỉ quên đôi dép; còn 
                  Tuấn trần truồng tồng ngồng chạy thục mạng, bất giác nàng cười 
                  ré lên. Chung thấy Ngọe Lan eười như muốn gập người lại, chàng 
                  làm bộ tới gần cười hùn, nói:
 "Bây giờ Ngọc Lan không còn giận anh nữa phải không, chúng nó 
                  phá nhà mình tại vì ghen tươngvới nhau chứ anh không có dính 
                  dáng gì ba cái vụ này bao giờ phải không."
 Ngọc Lan ngước lên, nàng cười tới nước mắt chẩy ra. Muốn che 
                  dấu tội trạng mình, nàng làm bộ đập vô vai Chung, vừa cười vừa 
                  nói:
 "Cái anh mắc dịch này, như vậy mà cũng nói được."
 Chung nắm lấy tay Ngọc Lan không cho nàng đánh mình nữa, làm 
                  như rỡn qua rỡn lại. Chàng vừa chợt nhìn thấy mấy chiếc nút áo 
                  trước ngực nàng cài xéo xẹo; nút nọ xỏ vô lỗ kia, chắc chắn 
                  lúc về phòng luýnh quýnh, cài nút áo tầm bậy tầm bạ hết, Chàng 
                  nói nho nhỏ, đủ cho mình nàng nghe.
 "Cài lại nút áo đi."
 Hai tay Ngọc Lan bất giác cùng đưa lên ngực áo; nàng cúi đầu 
                  nhìn xuống và nhìn thấy sự sơ suất của mình ngay. Hai má nàng 
                  ửng đỏ, vội vàng chạy vô phòng...
 
                  (Hết Phần 18 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 19) |