| Thế là từ hôm đó, 
                  Tú ở lại nhà Đỗ Nga luôn. Ông Tư Răng Vàng tự nhiên được một 
                  món tiền, lại không phải nuôi thằng con du đãngtốì ngày ăn 
                  xonglêu bêu phá làng phá xóm nứa. Ông mừng lắm, và coi như Nga 
                  là một ân nhân trong gia đình ông vậy.  Kể từ nay chắc chắn con ma Xuân Nhi không còn dám bén mảng tới 
                  nhà Nga nữa. Nàng mừng vô hạn nên cũng quí thằng Tú hết mình, 
                  tôl nào cũng cho nó ngủ chung. Chỉ có điều đã lâu lắm không 
                  thấy Giầu tới kiếm nàng nữa; hình như sau những đêm dài ân ái, 
                  Giầu đã chán nàng, mặc dù Nga đá giúp Giầu thanh toán Xuân Nhi 
                  làm cho nàng phải khốn đốn bấy lâu nay.
 Nga đã đi tìm Giầu khắp nơi, nhưng không làm sao gặp được 
                  chàng. Sựthực thì một kẻ lắm tiền, giầu thế lực như Giầu, làm 
                  sao một người nhưNga eó thể dễ dàng tìm được, khi mà chàng đã 
                  chán chê tấm thân nhầy nhụa của nàng. Giầu đã có bồ khác, đó 
                  là cô vũ nứ đông khách nhất của vũ trường Mỹ Cảnh, ít người 
                  biết tên tuổi thực của nàng; dân chơi thường gọi nàng là "Phượng 
                  Núi Của". Nội cái ngoại hiệu đó cũng đã nói lên hết con người 
                  của Phượng rồi.
 
 Sắc đẹp diễm lệ của nàng đã làm không biếtbao nhiêu khách mày 
                  râu khốn đốn. Nhất là bộ ngực vĩ đại quá khổ nung núc, lồ lộ, 
                  thật sự trăm phần trăm không sửa chữa, đã làm nàng nổi tiếng 
                  trong làng chơi không địch thủ. Gái giang hồ gặp trai tứ chiến, 
                  Phượng cặp với Giầu thực xứng đôi. Chiến thuật cua gúi của 
                  Giầu là mướn nhà bao dàn rất hiệu nghiệmn với hầu hết các cô 
                  vũ nữ chàng cặp. Tuy nhiên với "Phượng Núi Của", Giầu không 
                  giở chiêu này ra được nữa, vì nhà nàng là cả một chiếc vi la 
                  rộng lớn không thưa gì nhà Giầu. Nàng cũng có xe hơi đắt tiền 
                  nhất thành phố Sàigon này và dưới tay Phượng cũng có cả chục 
                  đàn em dao búa như Giầu vậy. Tuy vậy, nàng đã tới với Giầu vì 
                  túi tiền của chàng đã mở ra, đánh bại hầu hết cách công tử nổi 
                  tiếng trong giới giang hồ này. Hôm nay đi nhẩy về, Phượng chở 
                  Giầu về nhà. Đậu xe vô nhà để xe xong, Phượng khoác tay Giầu 
                  vô phòng ngủ ngay.
 Nàng nằm sải tay trên giường bảo Giầu:
 "Mệt quá, anh đi tắm đi, để em nghỉ một lát."
 Giầu ngồi xuống bên cạnh nàng gạ gẫm:
 "Hay là hai đứa mình tắm chung đi nghe cưng."
 Phượng cười hi hí:
 "Các ông tới nhà em, ông nào ông ấy cũng đòi hỏi đủ thứ hết, 
                  anh cũng có khác gì ai đâu."
 Giầu cười hề hề, nằm xuống cạnh Phượng; mặt chàng sát ngay 
                  ngưc nàng, hôn lên "núi của" ấy một cái thực kêu rồi vục mặt 
                  luôn vô đấy. Phượng cười khúc khích đẩy đầu Giầu ra, la nho 
                  nhỏ:
 "Anh làm em nhột quá hà, để em thay quần áo đã rồi chúng mình 
                  đi tắm nhé anh."
 Thay đồ xong, Phượng bước ra. Giầu nhìn nàng đăm đăm, chân tay 
                  muốn run lên vì thân hình núi lủa của nàng lồ lộ trong bộ đồ 
                  tắm nửa kín nửa hở giết người đó. Chưa bao giờ Giầu gặp một cô 
                  gái nào có thân hình tuyệt vời như Phượng ngày hôm nay; có thể 
                  nói cảnhững Hoa Hậu trên thế giới cũng chỉ đẹp được như nàng 
                  là cùng cực rồi. Bộ đồ mầu hồng thực mỏng manh, bên trong 
                  không mặc thêm một tí gì khác, thân thểtrắng nõn như đoá hoa 
                  bạch liên. Hai mầu trắng hồng thực đều hoà, kết hợp như một 
                  thứ mầu sắc ảo mộng. Máu trong ngllời Giầu sôi lên.
 
 Phượng thấy Giầu ngồi bất động trên giường, hai mắt nhìn nàng 
                  đăm đăm, mỉm cười đi tới gần chàng, lấy cùi trỏ hích vô mình 
                  chàng, nói:
 "Nhìn gì mà dứ vậy, bộ muốn bóc hết của người ta ra đó phải 
                  không? Thay đồ đi chứ."
 Giầu tỉnh lại như kẻ mất hồn, lắp bắp nói:
 "ờ.. ờ phải rồi, phải rồi... tháy đồ chứ, thay đồ chứ."
 Nói xong chàng vội vàng vào phòng tắm .liền. Vừa vô tới 
                  nơi,,chàng thấy sợi roi da treo tòng teng trên vách, chàng 
                  ngạc nhiên tới thích thú, nói với ra ngoài:
 "Phượng ơi, em để sợi roi da đây làm chi vậy?"
 "Roi dùng để đánh người đó anh"
 "Bộ em cững biết đánh roi da sao?"
 "Khôngbiết đánh cũng phải học chứ sao, vì đó là nhu cầu khoái 
                  lạc thời đại mới này mà. Bây giờ các anh nhiều người thích 
                  những cảm giác mạnh như ở phương tây, tụi em phải biết cách 
                  hành hạ eác anh như súc vật mới thoả mãn được những người sành 
                  chơi mới mẻ này."
 
 Nàng vừa nói xong cũngbước vô phòng tầm, từ từ cởi bỏ quần áo, 
                  máng lên váeh. Thân thể nàng như một bức tượng khoả thân eủa 
                  thần vệ nữ, có sứe qưyến rũ tới run rẩy đàn ông. Giầu làngười 
                  ăn chơi từngtrải, vậy mà người chàng nóng lên đến độ muốn cháy 
                  thịt xương.
 
 Phượng lấy cây roi xuống, nàng thỏ thẻ:
 "Anh muốn thử không, đã từng chơi món này bao giờ chưa?"
 Giầu thích thú:
 "Đó là món bạo dâm, anh có nhiều bạn bè đi nước ngoài về kể 
                  lại; cáí món này bây giờ thịnh hành lắm. Có nhiều công ty lớn 
                  ehuyên môn sản xuất eác dụng cụ đồ chơi này, anh cũng đang 
                  định gửi mua ít món, vậy mà em đã có ở đây rồi."
 "Vậy thì..." Phượng liếc Giầu thực dâm dật, nói tiếp.
 "Công tử có muốn thử không, bản cô nươhg sẽ cho chàng nếm mùi 
                  ngọn roi phong trần khoái lạc này."
 Giầu miệng nói, tay cởi quần áo ra thật lẹ.
 "Muốn chứ, muốn chứ~ thử xem sao."
 Phượng cười hí hí, quất ngọn roi vô mông Giầu, lúc đầu nhè nhẹ, 
                  sau mạnh hơh. Giầu co người lại rên rĩ:
 "Đánh mạnh ehút nứa đi, Phải rồi như vậy đó, mạnh nứa coi, tí 
                  nứa... a... a... a..."
 “Thích không anh?”
 "Thích, thích quá đi. ủa, tại sao lại ngừng lại, đánh nứa đi 
                  chứ."
 "Em xin lỗi, mệt quá rồi, phải nghĩ một lát."
 Vừa nói nàng vừa lăn ehiếc roi tròn trên lưng chàng.
 Chiếc roi lăn tới đâu, Giầu nổi da gà lên tới đó, chàng rít 
                  lên:
 "Không đượe ngừng, đánh mạnh đi chứ, đã bảo đừng có ngừ'ng mà..."
 Phượng cười ha hả, quất mạnh ngọn roi, tuy dơ cao, đánh mạnh, 
                  nhưng đầu roi lăn trên mình Giầu không để một dấu vết nào. Quả 
                  thực tài nghệ xử dụng ngọn roi phong trần khoái lạc này eủa 
                  nàng đã tới múc tuyệt đỉnh. Giầu gào lên với nhứng âm thanh 
                  thật sung sướng.
 "Để em đánh ra lửa, cho mà coi, đừng có nôn nóng. Lúc ấy mới 
                  cần tới Phượng Núi Cqảnày ra tay chứa lửa, anh có biết thế 
                  không?"
 Ngưng một lát, nàng chống ngọn roi lên mình Giầu hỏi:
 'lNhưng mà anh còn nhớ lời hưa hôm trước mua cho em cái đồng 
                  hồ President không?"
 Giầu gào lên rối rít:
 "Nhớ chứ, nhớ'ehứ, đánh nứa đi. Anh nhớ mà, chiếc đồng hồ 
                  Rolex ở tiệm Hột xoàn Đức Âm trên đường Tự Do chứ gì, nhớ mà, 
                  nhớ mà... đánh nữa đi..."
 "Em sợ anh nói rồi bỏ qưa, làng chơi thiếu gì thằng chơi bẩn."
 "Anh đâu có phải là hạng người đó Phượng ơi, đánh nữa đi, ngày 
                  mai chúng mình đi mua đồng hồ ngay chứ có gì quá đáng đâu em... 
                  đánh nứa đi..."
 Phượng cười hì hì..
 "Cái đó khó tin lắm, vì chi~u hôm qua có một cô vũ nứ tới vũ 
                  trường em làm tìm anh."
 "Một cô vũ nứ à?"
 Giầu không biết chuyện gì, nên hỏi Phượng một cách thực tự 
                  nhiên:
 "Tại sao lại có người tìm em mà kiếm anh... cô vũ nữ nào đó... 
                  eó chuyện gì không em?"
 "Nếu không phải là anh nói cho cô ta biết anh cặp với em thì 
                  còn ai vào đây được nứa? Nhưng mà cô vũ nữ này cũng đẹp lắm, 
                  lại còn thật trẻ nữa, không phải thứ rẻ tiền đâu.
 
 Tự nhiên Giầu linh cảm thấy có chuyện gì bất thường. Chàng 
                  nghĩ tới một việc, nhưng không thể nói cho Phượng biết được, 
                  bèn hỏi:
 "Thế cô ta có cho em biết làm ở đâu không?"
 "Có chứ, nếu không làm sao nhắn anh tới gặp cô ta được”
 “Ở đâu vậy?”
 "Vũ trường Đại Thế Giới."
 Giầu giật mình hỏi lại:
 "Vũ trườhg Đại Thế Giới à?"
 "Dạ, ở đó. Anh quen cô ta như thế nào mà nàng bỏ công lặn lội 
                  đi kiếm anh như vậy?"
 Giầu trầm ngâm một lúc, tự hỏi; không biết có phải là những 
                  con bạn của Xuân Nhi không. Hay là Mi Mi... đúng rồi, mấy tuần 
                  trước, chàng có ngủ với Mi Mi một
 đêm. Nhưng làm sao con nhỏ này biết chỗ Phượng làm mà kiếm 
                  chàng; nhất là làm sao biết được chàng đang cặp với Phượng cơ 
                  chứ, vô lý thựe. Giầu bâng khuân, hỏi:
 "Cô ta hình dáng ra sao?"
 "Đẹp lắm, hai mắt bồ câu, mặt trái xoan, nước da thực trắng, 
                  môi hồng mỏng dánh hình trái tim, có một nốt ruồi son bên vành 
                  môi, tóc thề ngang vai đen tuyền thật óng mượt; nụ cười thực 
                  quyến rũ, cô ta nói anh là người khách
 quen, nhưng nay lâu quá không ghé qưa vũ trường Đại ThếGiới, 
                  cô biết anh thường tới nhẩy với em nên mới tới kiếm."
 
 Giầu nghe tới đây, một luồng hơi lạnh chạy dài theo xươngxống. 
                  da gà nổi lên khắp mình mẩy. Tim đập thình thịch, chàng hấp 
                  tấp hỏi:
 "Cô ta có nói tên .là gì không?"
 Phượng gật đầu nói:
 “Lúc đó em cũng đang ở không nên eó tâm tình với cô ta mấy 
                  phút, nàng nói tên là Lê Xuân Nhi.”
 
 Nghe tới tên Lê Xuân Nhi, Giầu bay hồn bạt vía, run lẩy bẩỷ. 
                  Một lúe sau chàng mới trấn tĩnh được, tự nghĩ; có lẽ Phượng 
                  hỏi han bạn bè chàng biết được chút ít về. Xuân Nhi nên làm bộ 
                  hù mình chơi, để thử lòng chàng đối với nàng ra sao. Nhưng 
                  chàng nhìn kỹ nét mặt Phượng, thấy không có gì là nàng đùa rỡn 
                  cả.
 Nhưng án mạng củaXuân Nhi là tư ïtay chàng xếp đặt và thi hành 
                  một mình với sự tiếp tay của Đỗ Nga nứa, làm saoXuân Nhi 
                  cóthểcòn sốngmàtới đâykiếmPhượng
 chứ. Thực là vô lý) không lý lại là chuyện ma hay sao?
 
 Chàng kinh ngạc tới ngẩn ngơ. Phượng không biết Giầu đang nghĩ 
                  .gì nên hỏi:
 "Anh à, có phải anh ehị đã thương nhau rồi không. cô nàng thùy 
                  mị và dễ thương lắm đó." Ngìalg một lát, Phượng lại nói tiếp: 
                  "Có lẽ lâu quá anh không đi chơi với
 nàng nên cô ta mới tới đây kiếm chứ gì. Mà bậy thực, tại sao 
                  anh lại khai tên em ra với nàng làm chi không biết nữa."
 
 Giầu nghe tới đây tâm tư nặng trĩu, chàng không còn hứng thú 
                  gì hưởng thụ Unh dục nữa. Hình ảnh Xuân Nhi lăn xuống mương và 
                  khi chàng ném chiếe xe Honda vô mặt nàng, máu me-vọt ra tung 
                  toé thực rùng rợn. Chàng nói tực nhanh:
 "Phượng à, anh về thôi."
 "Về bây giờ sao, mới vừa mới nói yêu em, muốn gần em. Bây giờ 
                  đã trở mặt rồi." Hình như tự ái bị va chạm mạnh, nàng hằn học: 
                  "Về thì về đi, không sao đâu, em
 còn biết bao nhiêu kẻ muốn quì dưới chân em kìa, không phải 
                  chỉ có một mình anh đâu."
 "Không, không phải đâu, em hiểu lầm anh rồi. Không có chuyện 
                  gì hết mà."
 "Không có chuyện gì hết à. Tại sao bỗngdưng mới nói tới con 
                  nhỏ đó là anh chạy làng liền. Nhưng em cũng không cần giứ anh 
                  đêm nay đâu; tuy nhiên phải nhớ cái đồng hồ ở tiệm hột xoàn 
                  Đức Âm là được. Hứa rồi là phải giữ lời đó, em là Phượng chứ 
                  không phải của bỏ đâu."
 "Em yên trí mà, ngày mai chúng mình đi mua liền, có đáng bao 
                  nhiêu đâu. Bây giờ anh về nhé."
 
 Thấy Phượng đá siêu lòng, Giầu lật đật mặc quần áo ra xe lái 
                  về nhà ngay. Trên xe, chàng nghĩ vẩn vơ.
 
 Chuyện Phượng kể lúc nãy, nếu không phái làbịa đặt để hù chàng, 
                  chắc chắn đó phải là hồn ma của Xuân Nhi tác quái?
 
 Nhưng ở đời này thực sự có ma hay không?
 
 Nếu có đi chăng nữa, hồn ma của Xuân Nhi đâu có quen biết gì 
                  với Phượng mà tới tìm nàng! Hồi Xuân Nhi còn làm vũ nứ, nàng 
                  ehẳng hề giao thiệp với ai ngoài mấy cô bạn làm ehung vũ 
                  trường Đại Thế Giới. Hơn ai hết, Giầu còn lạ gì gia cảnh của 
                  Xuân Nhi. Nàng làm vũ nữ cũng chỉ là hoàn cảnh bắt buộc, chứ 
                  con ngllời đó trời sanh ra khôngphải loại người này. Hơn 
                  thếnữa, Phượng cũng chỉ mới xuất hiện có mấy tháng và vừa nổi 
                  tiếng đây.
 
 Không lẽ đó là ma thực sự !
 
                  (Hết Phần 20 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 21) |