Sáng hôm sau Xuân
Nhi lái xe tới nhà chàng chở đi rước người thợ khắc chứ; loay
hoay tới chiều mọi việc mới xong. Khi đưa người thợ trở về nhà
ở chợ Thủ Đức rồi, Xuân Nhi mời Chung ghé nhà nàng cho biết,
Chung thích thú ưng chịu ngay. Xe chạy trên xa lộ một hồi, gió
thoan thoảng mùi đồng nội, từ hồi nào tới giờ Chung vẫn thích
không khí đồng quê, chàng say sưa với cảnh đồng ruộng, không
để ý Xuân Nhi lái xe đưa chàng tới đâu nữa. Trời đã bắt đầu
tôl, cảnh vật ở đây có vẻ đìu hiu quá, bóng tối đang lan dần
lên khắp bụi cây ngọn cỏ. Chung không thấy một bóng người nào,
mà cũng chẳng có nhà cửa chi hết. Chàng bắt đầu cảm thấy lạnh
lẽo, không khí ở đây thật lạ lùng, u ám làm sao; có lúc xe
chạy trong cảnh trời đất mênh mông, không gian vời vợi, chẳng
có trăng sao gì cả. Ánh sáng không biết phát ra từ đâu xanh lè,
lấp lánh khi tỏ khi mờ, nhiều lúc chim kêu, vượn hú ai oán thê
lương, Chung thấy lạ lên tiếng hỏi:
"Nhà em ở đâu mà sao nơi này hoang vu quá? sắp tới chưa em?"
"Dạ, cũng sắp tới rồi đó anh. Anh ngồi lâu buồn quá phải không?"
"Không buồn, nhưng cảm thấy ở đây khác lạ quá."
Mấy ngày nay Chung gần gủi nhiều với Xuân Nhi nên chàng không
còn ngại ngùng thổ lộ tất cả nhữnggì vương vấp trong lòng nữa.
Vậy mà giờ đây hình như có cái gì là lạ, làm cho Chung nói
không nên lời; chàng ngại ngùng, ngập ngừng nói:
"Anh di cư vào Nam cũng đã lâu, ở Saigon từ hồi còn nhỏ. Chỗ
nào cũng đi, nơi nào cũng đến. Vậy mà khu này là nơi nào mà lạ
lùng quá. Bầu trời u ám, khí hậu lạnh lẽo khung cảnh thật thê
lương buồn nản, nhà cửa ở đây lâu lâu mới có một cái, kiến
trúc như thời Trung Cổ xa xưa chỗ này gọi là gì vậy hở em."
"Gọi là gì em cũng không biết, nhưng nơi đây chính là nhà em
ở." Xuân Nhi vừa dứt lời, lại la lên: "Ôi cha... có tuần tiễu
trước mặt, anh không được phép tới nơi này, anh chịu khó ngồi
thụt xuống tránh họ chút nhé. Chỉ qua khỏi cửa ải này thôi".
Nói xong không cần xem Chung có chịu hay không, Xuân Nhi trườn
người nằm úp lên mình Chung, da thịt nàng thơm ngát, mịn màng
và nóng hôi hổi làm Chung mê mẩn, chàng muốn lịm đi trong niềm
cảm xúc ngút ngàn. Nhưng bỗng lý trí Chung vùng dậy, chàng
nghĩ ngay tới câu nói vừa rồi của Xuân Nhi: "...anh không được
phép tới nơi đây.." Chỗ này là chốn nào. Dương gian hay âm phủ
mà con người không đượe phép tới lui. Năm ngoái Xuân Nhi đã
nhẩy xuống sông tự tử, được chàng cứa kịp thời, bây giờ nàng
lại dẫn chàng tới âm phủ? Không lý cô ta lại tự tử một lần nữa
rồi hay sao?
Xuân Nhi thấy sắc mặt Chung thay đổi, tưởng chàng sợ tuần tiễu,
nàng áp sát má vô mặt chàng thì thầm:
"Đừng sợ anh à... không sao đâu, đi khỏi trạm gác rồi. Ngồi
dậy đi anh."
Nghe Xuân Nhi nói, Chung càng hoảng, tim chàng đập thình thịch,
nàng nói qua khỏi "trạm gác không lý là mình vừa vượt qua "Quỉ
Môn Quan?". Xuân Nhi bắt
đầu chiếc xe chạy chậm lại; rồi đậu dưới một cây cổ thụ to lớn
"Nhà em đây rồi."
Nàng nắm tay Chung thật tự nhiên, đi sát vô mình chàng. Dù
không khí lạnh lẽo âm u, nhưng Chung vẫn cảm thấy dễ chịu vô
cùng. Vào tới trongnhà, Chung nhìn
quanh phòng khách, dù nhỏ nhắn và trang trí rất đơn sơ nhưng
rất mỹ thuật. Xuân Nhi đẩy một cánh cửa nhỏ bên phòng khách,
nói:
"Đây là phòng ngủ của em, chưa có ai bước chân vô đây bao giờ,
trừ anh thôi."
Chung nhìn một vòng, Chàng kêu lên nho nhỏ: “A...” Tim Chung
như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực. Căn phòng này chính là căn
phòng của người đẹp trong mộng ngủ với chàng hôm nào; cái
giuờng Hồng Kông kê chính giứa, tủ kiếng, ghế ngồi, ngay cả
bình bông nữa cũng y chang một chỗ, chàng không thể nào lầm
được, chính căn phòng này chàng đã ngú với Lê Xuân Nhi kia với
những ái ân mà không bao giờ Chung quên được. Chung nghĩ;
không lẽ mình đã tới đây trong giấc mơ. Chàng bần thần một hồi
rồi cố lấy lại bình tĩnh, khen:
"Nhà em đẹp hơn nhà anh mướn nhiều; trang trí rết mỹ thuật,
sạch sẽ và ấm cúng quá."
"Em phải cám ơn anh, nếu anh không có lòng từ tâm bỏ tiền ra
lo thì em làm gì được nơi này mà ở."
Xuân Nhi nói trong sự cảm động dạt dào, nước mắt nàng rưng
rưng. Chung chẳng hiểu nàng đang nói gì, càng lúc chàng càng
thấy mình hồ đồ; cái gì mà "Lòng từ tâm" ở đây nữa? Chàng tới
sát chiếc giường đưa tay sờ xem mình có đang nằm mộng hay
không, chất đồng lành lạnh, bóng loáng và nhẵn thín cho Chung
biết chắc chắn chàng đang thức và quả thực đây là sự thật chứ
khôngphải mộng mơ gì như đêm nào.
Xuân Nhi im lặng đi bên chàng, nàng nhìn Chung thực âu yếm và
tình tứ. Chung quay lại, kéo sát nàng vô mình chàng, Xuân Nhi
ngoan ngoãn, ngả vô mình Chung
ngay. Chàng dìu nàng ngồi xuống giường, có lẽ nàng cũng biết
Chưng đang muốn gì, nên hơi ngước mặt lên chờ đợi. Chung cúi
xuống, bờ môi ngọt lịm đầy ắp gắn liền, Xuân Nhi nhắm mắt lại,
ngả mình theo tay Chung nằm xuống giường Bàn tay Chung luồn
qua lớp áo mỏng manh, lừa lên trên bộ ngựe no tròn và thẳng
tắp, Xuân Nhi hơi rùng mình, nàng vươn cả hai tay ôm chặt lấy
đầu chàng, hôn
đắm đuôl. Nàng cố hôn Chung để bớt đi cái quằn quại tê mê bên
dưới; nhưng chỉ một lúc sau, thân thể Xuân Nhi run lên bần bật,
quần áo nàng rơi rout xuốngchân giường...
Chung nghe Xuân Nhi rên rỉ:
"Anh... anh... ơi..."
Thời gian như đọng lại, thật lâu rồi mới từ từ lần đi, và thật
chậm theo hơi thở rã rượi của cả hai người. Xuân Nhi vuất ve
trên khuôn mặt Chung, nàng nhìn chàng với tất cả lòng cảm mến
vô biên.
"Anh Chung ơi, nằm nghĩ một chút, em đi nấu vài món ăn cho anh
nhe."
"Em cũng mệt, sao không nghĩ một lát đã."
"Không sao đâu anh, em còn khoẻ mà."
Nói xong Xuân Nhi chồm lên hôn mạnh một cái thực nhanh trên
môi chàng, rồi ngồi dậy, vuốt lại mớ tóc loà xòa, đi vô trong
bếp. Chỉ một lát sau, Chung ngửi thấy mùi xào nấu thơln phứe
vàXuân Nhi đã bưng thức ăn dọn đầy ra bàn ăn rồi.
Nàng trở lại phòng ngủ, hai tay luồn qua lưng Chung nâng chàng
ngồi dậy.
"Vô đây em tắm cho anh rồi ra ăn cơm nghe anh."
Chung cười hì hì.
"Em làm anh như em bé không bằng."
Vừa nói Chung vừa leo xuống giường, Xuân Nhi vẫn theo sát bên
chàng, nắm tay Chung đưa tới bồn tắm mới trở ra. Chung leo vô
bồn tắm, chàng trầm mình trong làn nước nóng thơnl phức mùi
hoa hồng. Chàng không ngờ Xuân Nhi cẩn thận như vậy, nàng vừa
nấu ăn xong đã pha nước cho chàng rồi. Nằm trong bồn, chàng
duỗi thẳng chân cho những bắp thịt giãn ra và cảm thấy tâm
thần thoải mái làm sao đâu, con người lâng lâng, chàng thấy
thân thể mình bồng bềnh như nằm trên một thảm mây trời lơ lửng.
Bỗng Chung nghe thấy tiếng nước róc rách và một bàn tạy đặt
trên ngưc chàngxoa nhè nhẹ, chàng từ từ mở mắt ra đã thấy Xuân
Nhi ngồi trong bồn nước tự hồi nào rồi, hai chân nàng cặp lấy
đùi chàng, bàn tay nắn bóp những bắp thịt mệt mỏi của chàngtới
đê mê. Một lúc thật lâu, có lẽ Xuân Nhi đã nắn bóp khắp thân
thể Chung rồi, nàng thì thầm:
"Anh ơi, chúng mình ra ăn cơm nhé."
Chung như còn tiếc rẻ những giây phút thần tiên vừa qua. Chàng
lười biếng gục đầu trên làn da trắng muốt của đôi gò bồng đảo
căng tròn. Nhưng Xuân Nhi đã nhẹ nhàng đỡ chàng đứng dậy, lau
mình, mặc quần áo cho Chung. Tâm thần Chung như tụ lại trên
nhứng ngón tay ngà của người con gái đầy sức sống này; chàng
băn khoăn, không biết nàng có phải là Lê Xuân Nhi, cô bạn học
của nàng mà chàng đã chôn cất hay không? Nhưvậy thì nàng là
người hay là ma. Có hai Lê Xuân Nhi như lời nàng nói hay là
chỉ là một người, căn phòng ngủ đó, mùi thơm da thit này có
khác gì của người đẹp trong mộng của chàng đâu Có thể chính
nàng cũng là người trong mộng của chàng nữa chứ không sai. Tuy
suy nghĩ mãi cũng chẳng đi tới kết luận nào chắc chắn, nhưng
tự nhiên cái tên Lê Xuân Nhi là ma đã in xâu vô tầm trí chàng
rồi.
"Mời anh sơi cơm, bữa cơm này thật đặc biệt, em chỉ nấu dành
cho anh thôi."
Nói rồi nàng bưng chén lên. Chung cũng cầm chén, và cơm vội
vàng; chàng đã đói lắm rồi. Nhìn thấy chai rượu trên bàn,
Chung hỏi:
"Em cũng hay uống rượu lắm à?"
"Dạ không, chỉ khi nào vui lắm em mới uống chút ít thôi."
Xuân Nhi tới chiếc bàn bên cạnh lấy hai cái ly, rót rượu ra,
hơi rượu tỏa đầy phòng thơm phức. Chung chưa bao giờ ngửi thấy
mùi rượu thơm tho như thế này bao giờ.
Xuân Nhi cũng chỉ rót rượu ra ly rồi để trến bàn chứ không đưa
cho Chung, chàng để ý thấy hơi rượu bay lên thực mau và ly
rượu cũngcạn dần. Đầu óc Chung tựnhiên thấy lâng lâng như say
nhưtỉnh, máu trong người chàng chẩy mạnh như đã uống cả hũ
rượu vậy. Hai má Xuân Nhi cũng đã ửng hồng như người say rượu.
Chàng buột miệng hỏi:
"Rượu này em mua ở đâu mà lạ lùng như thế này?"
"Đây là loại rượu đặc biệt, cất bằng nước suối vàng.
Anh không thể nào tìm mua được đâu."
Chàng vừa hỏi xong thì hai ly rượu cung đã bay hơi hết, Xuân
Nhi với tay lấy hũ rượu rót ra hai ly khác, nàng cũng để đó và
rượu lại bốc hơi; bây giờ Chung mới chắc chắn là chàng và Xuân
Nhi đang uống rượu; loại rượu lạ lùng không cần đổ vô miệng,
chỉ bốc hơi mà người thưởng thức đã như trút cả vô miệng rồi.
Rượu càng bốc hơi mau, hai người càng say sưa ngây ngất. Xuân
Nhi định rót rượu
ra nữa, Chung cản lại ngay, chàngbắt đầu thấy máu chảy
thậtmạnh rồi, đầu óc cũng đã quay cuồng. Xuân Nhi ngồi dựa vô
mình chàng, Chung vòng một tay ôm nàng vào lòng; chàng nhớ lại
hôm nhào xuống sông lần đầu tiên ôm Xuân Nhi kéo vô bờ. (Truyện
từ CoiThienThai.Com)
"Thời gian trôi nhanh quá, mới đảy mà đã hơn một năm rồi. Lúc
đó anh trở vô nhà thương, em đã trốn khỏi bệnh viện nên rất lo
sợ. Anh chỉ sợ tâm thần em chưa bình phục, lại tìm con đường
ehết nữa, nhất là khi hỏi thăm sứe khoẻ em, em chẳng đểý gì cả
mà lại đâm ra oán trách anh sao không để cho em chết."
Khuôn mặt Xuân Nhi đang ửng hồng bỗng nhiên tái mét, nàng im
lặng một lúc lâu như hồi tưởng lại những gì đã xẩy ra.
“Anh có biết không, hôm ấy em rất sợ hãi phải sống trong nhứng
căn nhà cô đơn lạnh lẽo như căn nhà này, bởi vậy từ hôm đó em
trốn khỏi nhà thương trở về quê
ngay."
Chung buột miệng.
"Em về quê à?"
"Dạ, em về quê tìm một người cậu." Ngưng một lát, nàng lại nói
tiếp: "Con người trong lúc khốn quẩn thường tìm nguồn an ủi,
cứu vớt trong những thân nhân mình; ở Sàigòn, em chỉ có một
người cậu, nhưng cậu em ở mãi bên Thủ Thiêm trong một xóm lao
động thực nghèo nàn."
Nước mắt Xuân Nhi đã chảy dài trên hai gò má. Chung kéo nhẹ
đầu nàng dựa lên vai chàng.
"Anh xin lỗi đã khơi lại chuyện cũ làm cho em phải bi lụy."
"Em thú thực với anh, chính em cũng muốn nói với anh từ lâu
tất cả những ấm ứe tích tụ tlong lòng; nay có dịp này em còn
mong gì hơn."
"Phải thú thực với em, anh cũng có nhiều câu hỏi không tiện
nói ra. Bây giờ anh nhưđang đi trong cơn mê, nếu em thổ lộ để
trút hết ưu phiền mà lại giải tỏa được
những thắc mắc ưu tư trong lòng anh thì còn gì hay hơn nữa."
Xuân Nhi có vẻ hớn hở, nàng rúc đầu vô mình Chung, từ từ kể
lại....
Câu chuyện của cuộc đời Xuân Nhi do nàng kể không ngờ bi thảm
như vậy. Lúc đầu nàng còn giứ được bình tĩnh, nhưng càng về
sau, câu chuyện đi tới hồi ai oán,
nàng nghẹn ngào, nức nở trong từng câu nói, từng lời văn...
Chung nghe một hồi cũngbắt đầu thấm, chàng không ngờ người con
gái đẹp như hoa trong lòng chàng đây lại không phải là người;
nàng là một oan hồn, bi người ta giết chết một cách tàn bạo!
Cha nàng là ehủ nhân một xưởngmáy nhỏ ở Chợ Lớn. Ông đã uống
thuốc độc chết trước khi Xuân Nhi nhẩy xuống sông tựvận mấy
tháng. Cái chết của ông cũng thật oan ức, người ta đã dàn cảnh
đưa ông vào con đường tử, chĩ vì một tấm ehi phiếu khôngtiền
bảo chứng; rồi nhứng ân tình giả tạo, những nợ vay cắt cổ và
những canh bạc bịp vô tiền khoáng hậu để ông phải tự tìm tới
cái chết.
Sau khi ông chết rồi, người con trai của ông cũng bị liên can
vì có dính líu tới tấm ngân phiếu kia cùng những số nợ của
cha. Dù anh đã bán hết gia tài cũng không đủ để trả nợ. Vì vậy
luật sư của chủ nợ đã yêu cầu tòa áp dụng biện pháp ngăn ngừa
bị cáo bỏ trốn và bắt nhốt anh của Xuân Nhi lại.
(Hết Phần 8 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 9) |