Thầy Mạnh bỗng
nhìn lên nóc nhà, một vài tia nắng lọt qua lỗ hổng chiếu vô
nhà, ông đã chắp vá nhiều lần nhưng không thếnào khá hơn được,
những miếng tôn cũ
lỗ lớn lỗ nhỏ nhiều như tổ ong làm khổ cả nhà khi trời đổ mưa.
Ngay cả bàn thờ tổ cũng còn bị dột nói gì tới những nơi khác.
Hồi thân phụ ông còn sống, học trò đầy nhà, hễ cứ có chuyện gì
họ đều lo lắng đầy đủ cả. Cho tới đời ông, nơi này hoang tàn
quá. Ông Thượng Sư Trưởng Môn cũng nghèo, lại nay đây mai đó;
phải nói cũng chỉ tại mấy bà vợ ông ăn xài nhiều quá, không
trách ai được. Hôm nay Cúc mang món này tới cho ông quả là lộc
Tổ; chắc chắn ông phải tận tình lo lắng cho ông khách giầu có
này rồi. Từhồi nào tới giờ Cúc thỉnh thoảng cũng giúp đỡ ông
chút đỉnh, nhưng ông còn lạ gì nhứng cô vũ nữ già như Cúc làm
sao khá được, chĩ bấy nhiêu cũng là nhiều rồi. Món tiền đưa
trước hôm nay của ông khách này sẽ giúp ông chẳng nhứng thay
được mái tôn, trả nợ nần lăng nhăng~và còn có thể đủ để xây
thêm cái bệ luyện Thiên Linh Cái nữa; món bửu bối mà ông hằng
mơ ước từ lâu trong cuộc đời làm thầy của ông.
Thầy Mạnh cầm tiền đút nhanh vô túi, xoahai tay vô nhau suýt
soa.
"Ông làm như vậy kỳ quá, không biết tôi có giúp gì được ông
không, rồi tiền bạc này lở tiêu hết biết lấy gì trả lại cho
ông chứ."
ông Giám cười cởi mở.
"Thầy nhận cho là quí rồi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên
mà thầy. Miễn là thầy thựe tâm giúp đỡ là chúng tôi đội ơn
thầy rồi. Còn nói dại, nếu cháu vắn số, chẳng qua cũng tại ý
trời."
Thầy Mạnh cũng cười cầu tài.
"Ông nói như vậy thì tôi yên tâm rồi. Nhưng ông tin tôi đi dù
tài hèn sức mọn, tôi cũng sẽ xả thân vì cảm tình của ông và cô
Cúc đây. Không những phải cứu cậu nhà cho bằng được mà còn
không để cho con yêu nữ đó sống mà đi đầu thai nữa."
Ông Giám đứng dậy cúi đầu, chắp tay xá xá thầy Mạnh, nói:
"Dạ, được như vậy chúng tôi xin qui y dưới chân Tổ nghiệp suốt
đời, lo lắng cho môn phái."
Thầy Mạnh mừng rỡ.
"Cứ như thế được rồi. Để khỏi phiền tới ông và cô Cúc đây sáng
sớm mai tôi đónxe Taxi tới nhàôngcũng được."
Cúc lụp chụp nói:
"Dà... dạ... đâu có được thầy. Hay là để sáng mai, con tới đây
cùng đi với thầy tới nhà anh con, vì thầy đâu có biết nhà anh
ấy."
Thầy Mạnh đồng ý ngay.
"Như vậy cũng được, bây giờ tôi phải ra chợ mua ít đồ cúng tế
và tối nay luyện phép đặng ngày mai sử dụng chứ."
Cả Cúc và ông Giám cùng đứng dậy, cáo từ ra về. Thầy Mạnh đưa
hai người qua khỏi khu đất nghĩa địa mới trở lại Trước khi
chia tay, Cúc ghề sát tai thầy mạnh nói nho nhỏ:
"Tối nay đi làm về con muốn ghé thầy, có nhiều chuyện phải nói
lắm; gặp thầy ở đâu tiện?"
"Thì eô tới nhà tôi đi." .
"Vô xóm tối quá, con sợ không dám đâu."
Thầy Mạnh ngần ngừ một lúc, nói:
"Nêú vậy tôi chờ cô ở quán cà phê cạnh chợ Thi Nghè đi mấy giờ?"
"Để con nghĩ làm một bữa tới sơln sớm cũng được, khoảng tám
giờ tối đi."
"Như vậy được rồi."
Nói xong ông mới chợt nghĩ ra; nếu cô ta nghỉ làm một bứa, tới
đây sơm sớnl một chút thì còn sợ tội cái gì nữa mà mình phải
ra mãi tận chợ Thị Nghè đón chứ.
Nhưng đã nói rồi, ông không muốn nói lại nữa. Bỗng ông nhớ tới
ánh mắt eủa Cúc lúc nãy, bất giác mỉm cười khoái trí, lòng
lânglâng. Ông có cả thẩy bốn bà vợ, nhưng có bà nào trắng trẻo,
đầy đặn được như Cúc đâu... Khi hai người đi rồi, thầy Mạnh
trở về lấy xấp tiền ra đếm; ông muốn nín thở vì từ ngày làm
thầy tới giờ, chưa bao giờ được cầm số tiền lớn như thế này.
Số tiền này không phải như ông nghĩ; có thể sửa mái tôn mà còn
có thể mua luôn căn nhà nhưthếnày nứa cũng được. Trong đầu ông
bao nhiêu thứ phải thanh toán không còn là mối bận tâm nữa.
Ông cất tiền xong, thủng thẳng ra chợ mua ít đồ cúng tế và một
ông phật bằng nanh heo thực lớn, sửa soạn cho ngày mai.
Trời đã về chiều, thầy Mạnh eững đã sửa soạn xong mọi thứ cần
dùng cho ngày mai. Ông biết là tối nay ra chợ gặp Cúc sẽ không
còn thì giờ luyện phép nữa, bởi vậy ông đấ làm hết sức cho
xong trước khi ra chợ đón Cúc. Mấy hôm nay trời thực oi ả,
những áng mây đen bay thực thấp mà không thế nào mưa được, làm
cho không khí ngộp ngạt hơn. Ông ngồi trong nhà nhìn ra sân,
ngôi mộ của thân phụ ông được ông Thượng Sư Trưởng Môn cho
chôn ngay trong sân trước cửa nhà, làm cho khu đất này trở nên
thánh địa của môn phái. Thân phụ ông là Trưởng Môn đời thứ 17,
rồi truyền chức Trưởng Môn cho Thượng Sư San là Trưởng Môn đời
thứ 18. Hồi đó ông còn nhỏ không biết gì nhiều; nhưng cũng nhớ
trướe khi chết, cha ông có trăn trối trăm sự phải nhờ tới
Thượng Sư San, cũng là sư phụ ông và anh ông nữa.
Sau này ông thắc mắc, không hiểu tại sao cha ông lại không
truyền chức cho anh ông mà lại truyền chức cho người ngoài.
Mặc dù ông Thượng Sư Trưởng Môn hiện tại rất tốt với ông,
nhưng nhiều khi cũng rết khắt khe, nhất là cái vụ trai gái của
ông làm ôngThượng Sư Trưởng Môn không hài lòng và hay cằn nhằn
hoài. Nhưng ông tự nghĩ; môn phái có bùa yêu, ngải nói để làm
gì chứ. Không để mê hoặc đàn bà con gái thì để làm cái gì nữa;
như vậy các đệ tử đã dầy công luyện tập được, lại không cho
sài sao. Cũng vì vậy mặc dù cho ông Trượng Sư Trưởng Môn có
cằn nhằn nhiều lần, ông vẫn lén lút dùng như thường.
Tối nay gặp Cúc nhất định phải làm cho con nhỏ này mê một bữa.
Vừa tiện vừa lợi, nếu không có Cúc làm sao có cái môl ông nhà
giầu này mà có tiền trấn giứ thánh địa cơ chứ, nếu tổ nghiệp ở
trên trời có linh thiêng cũng phù hộ ông lấy Cúc chứ có tội
lỗi gì đâu. Qui luật của man phái là cấm không được pháhạnh
phúc gia cang của người khác, chứ đâu có cấm tán gái chưa
chồng, và hơn nữa cũng chẳng có cái điều nào cấm lấy nhiều vợ,
hoặc có nhiều nhân tình cả. Ông đã có bốn bà vợ, dù có thêm
một mạng nữa cũng có sao đâu.
Bất giác ông thọc tay vô túi, mân mê chai dầu thơm tình yêu,
mỉm cười một mình.
Chẳng mấy ehốc đã gần tới giờ hẹn với Cúc. Thầy Mạnh với cái
nón dạ, đội lên đầu, thủng thẳng thả bộ ra chợ Thị Nghè. Vừa
tới quán cà phê chỗ hẹn, ông ngạc
nhiên thấy Cúc đã ngồi đó từ hồi nào rồi. Nàng thấy ông vội
vàng trả tiền cà phê, vồn vã nắm tay ông kéo ra ngoài, kêu xe
Taxi lên Saigon ngay.
Cúc nói:
"Con muốn kiến chỗ thanh tịnh nói ehuyện với thầy cho dễ dàng
một chút; ngoài đường, ngoài xá khó lòng, người ta dòm ngó kỳ
cực lắm."
"Cô Cúe muốn đi đâu?"
"Con định mời thầy về nhà con."
"Ở đâu lặng."
"Thưa thầy, nói là nhà chứthực.la đây chỉ là một căn phòng con
mướn từhồi nào tới giờ, ở trong một dẫy nhà cạnh bến xe, gần
Chợ Bến Thành."
"Bộ cô Cúc ở ngay đó à?"
"Dạ"
Cúc nói dối ngọt sớt, thực ra nàng chĩ mới mướn căn phòng này
trưa nay. Cúc đã dặn ông quản lý là nếu có ai hỏi, cứ nói nàng
ở đây cả nãm rồi. Cúc cũng đã giúi vô tay ông mấy trăm bạc eho
vụ. này. Lẽ dĩ nhiên lão già bỗng dưng được tiền làm gì không
khoái.
Nàng đã có cả một chương trình hành động ngoạn mục; chắc ehắn
phen này phải đoạt ít nhất một phần gia tài nhà tỷ phú lừng
danh Saigon này. Nếu không muốn
nói là có thể ắm trọn gia sản kếch sù kia không chừng. Đưa
thầy Mạnh lên phòng, nàng đóng cửa lại cẩn thận, nói:
"Nhà con chật hẹp, thầy đừng chê nhé."
"Bộ cô Cúc ở cái phòng nhỏ này thôi à?"
"Dạ"
“Rồi ăn uống ở đâu?”
"Thưa con ãn đầu đường xó chợ; chứ có một mình, bếp nước gì
cho mệt."
Thầy Mạnh ngồi xuống giường, ông nhìn quanh và có cảm tưởng
như đây là phòng ngử ở khách Bạn chứ không phải là nhà một cô
vũ nứ được. Cúc ngồi xuống bên cạnh ông, nàng vừa ngửi thấy
mùi thơm quen quen, Cúc biết ngay là cái gì rồi; như vậy càng
hay, màn kịch này khỏi phải rào đón lâu lắc nữa.
Thầy Mạnh làm bộ đập nhẹ vô vai Cúc nói:
"Sống thế này khoẻ quá rồi còn gì nứa mà than."
Cúc biết thầy Mạnh đang thử bùa phép; nàng còn lạ gì sức dầu
thơnl ái tình, niệm chú, đập nhẹ vô mình nạn nhân là có chuyện
ngay. Nàng nắm lấy tay thầy Mạnh,
chớp mắt lia lịa như chlu phép, ngả đầu vô vai thầy ngay.
"Cúc đinh đưa tôi lên đây nói chuyện gì đó."
Cái chuyện mà Cúc đinh nói không phải bàng miệng. Nàng muốn có
một đứa con ngay trong khoảng thời gian này. Bốn bà vợ thầy
Mạnh, bà nào cũng có ba bốn đứa con, như vậy thì giống thầy
tốt quá rồi còn gì; nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám làm gì được như
vậy. Một điều thích thú nhất là Cúc còn biết máu thầy Mạnh và
máu nhà tỷ phú Giám cùng một loại nứa mới tuyệt vời. Có trời
mới khám phá ra âm mưu của nàng.
Bây giờ chỉ còn cách nào dụ cho thầy Mạnh cứu công tử Giầu cho
khoẻ mạnh. Bắt nhốt con ma Xuân Nhi lại, khi nàng gần sanh đẻ
thì cho công tử Giầu về với ông bà sớm chừng nào hay chừng đó.
Nhứng chuyện này ai Cúc không giám chắc, chứ thầy Mạnh mà ra
tay có trời mới cản nổi.
"Thầy à..."
Vừa nói Cúc vừa rà một tay lên ngưc thầy Mạnh.
"Cúc muốn nói cái gì?"
"Cúc muốn thầy giúp ông anh Cúc bắt con ma Xuân Nhi nhốt lại
đừng cho nó lộng hành được không hả thầy?"
Thầy Mạnh nắm lấy tay Cúc, thì thào:
"Nhất định là phải nhốt con yêu nứ đó lại rồi, đâu có để nó
lộng hành như vậy được."
"Thầy tử tế với Cúc quá hà, Cúc phải đền ơn thầy cái gì đây?
Bộ ngực núi lửa cửa Cúc đã ép sát mình thầy Mạnh, hơi thở nàng
rồn rập. Thầy Mạnh còn thấy nàng run rẩy và đùi nàng cũng đã
gác cả lên chân thầy rồi. Thầy không ngờ chai dầu thơnl này
mới luyện mà có công hiệu mạnh ghê hồn như vậy. Thầy nghĩ có
lẽ Cúc yếu bóng vía nên bùa vô thựe mau. Tuy nhiên phải để thử
lại, nếu có trục trặc gì mất mặt thầy bà hết.
Thầy Mạnh làm bộ để một tay lên đùi Cúc, làm như vô tình rồi
một lúc lâu không thấy nàng nói năng gì mới giám xoa nhè nhẹ
lần mò lên trên. Khi tay thầy đã để trên bụng nàng rồi, thầy
hơi cúi xuống nhìn xâu vô mắt Cúc; hai con ngươi nàng đờ đẫn.
Muốn cho chắc ăn, thầy niệm chú một lần nữa, thổi nhè nhẹ vô
mặt nàng, Lần này quả thực Cúc hơi rùng mình, ưỡn hẳn người
lên. Thầy Mạnh
mạnh dạn thọc hẳn bàn tay qua lưng quần nàng. Cúc rên lên:
“Thầy ơi…”
Cả hai cùng ngả xuống giường, quần áo rơi rớt xuống đất thật
gọn gàng. Bóng tối tràn đầy căn phòng, Cúc không ngờ Thầy Mạnh
trông ốm yếu mà lại khoẻ như vậy, chẳngbù với nhà tỷ phú Giám
đêm qưa chĩ làm nàng run rẩy lên rồi ông ta bỏ cuộc. Bây giờ
Cúc đã căng cứng da thịt, bủn rủn chân tay, thần trí quay
euồng, thân thể vặn vẹo mà thầy Mạnh vẫn hùng hục như trâu
điên mới ghê hồn.
Nàng không còn rên rĩ được nứa, miệng há hốc ra, mắt nhắm
nghiền, hơi thở rồn rập, có lúc như muốn đứt hơi, và sau cùng
đã lim đi trong giấc ngủ đầy hoan lạc...
Mới đây mà đã hơn sáu tháng rồi. Cúc có bầu ngay hôm đó,
nhưngkhôngbiết con của ai. Dĩ nhiên thầy Mạnh chiếm nhiều ưu
thế hơn nhà tỷ phú Giám rồi, nhưng bây giờ Cúc đươngnhiên
trởthành vợbé ôngGiám, sống công khai trong gia đình ôngvà
thầy Mạnh không bao giờ dám hé răng đã ăn nằm với nàng.
Con ma Xuân Nhi đãbị thầy Mạnh bắt nhốt ngay sáng hôm đó và
hiện nay còn nằm trong cái hũ dưới gầm bàn thờ Giầu đã thực eự
khoẻ hẳn, bắt đầu lại la cà hết vũ trường này tới vũ trường
khác. Sau một trận đau liệt giường chiếu, thập tử nhết sinh,
nay đã lấy được phong độ và chứng nào lại tật ấy, không thế
nào chừa được. Với Giầu chỉ có gái và gái, gái lu bù...
Còn Đỗ Nga đã cho thằng Tú ra rìa, nàng được Cúcngầm cho biết
sư phụ của thằng Tú là thầy Mạnh ở ngay cuối hẻm nhà Đỗ Nga.
Lẽ dĩ nhiên Nga đã mò tới và thầy Mạnh đâu có để nàng yên,
nhất là lại được Cúc điểm chỉ đủ điều nên thầy Mạnh càng dễ
dàng tán tĩnh. Đây eũng là cái bẫy của Cúc để thầy dang nàng
ra, đồng thời nàng vẫn sỏ mũi được ông thầy bùa dại gái này.
(Hết Phần 25 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 26) |