| Ông Linh là Y Tá Trưởng của bệnh viện Hải Quân, vừa được giải 
                  ngũ, về mở phòng mạch trong xóm, ông không thế nào tin có ma 
                  quỉ dễ dàng như vậy được; tất cả mọi đìêu đều phải giải thích 
                  và chứng minh hẳn hoi, chứkhôngthểcó ehuyện mê tín dị đoan như 
                  những người bình dân được. Nhưng bà Linh quả quyết nói: "Có ma thực đó mà, chẳng lẽ ông không tin tôi hay sao?" ngllng 
                  một lát để thở, bà Linh nói tiếp:"Hồi nãy con bé này đang ngủ 
                  ngon, tựnhiên khóc thành tiếng làm tôi giật mình thức dậy, 
                  trong cảnh tranh tôl tranh sáng này, tôi thấy một luồng gío 
                  thực lạnh ở ngoài ùa vào phòng, rồi tôi nghe thấy có tiếng xào 
                  xạt, tôi cố nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Một lúc sau tự 
                  nhiên hiện ra ở cuối chân giườhg hai con mắt mèo xanh lè và 
                  một bóng người đàn bà từ từ hiện ra rõ ràng."
 
 Chung nghe bà Limh nói lại, liên tưởng ngay tới hình bóng 
                  người đàn bà vừa hiện rabên cạnh giường chàng lúc nãy, bất 
                  giác chàng thốt lên:
 “Phải rồi, đúng có lẽ là một con ma đó! “
 Cả hai vợ chồng ông bà Linh cùng hốt hoảng kêu lên. "Anh cũng 
                  thấy à?"
 Vừa lúc ấy Ngọc Lan cững từ phòng bên hớt hải chạy qua la lớn:
 "Má à... có ma hả, má làm con sợ quá hà, con không dám ở đây 
                  nữa đâu."
 Chung ngập ngừng nói:
 "Dạ, cháu nhìn thấy một cái bóng của phụ nứ đứng ngay chân 
                  giường, nhưng không rõ lắm."
 Bà Linh ngồi nép vô chồng hơn chút nữa.
 "Còn tôi trông thấy nó thực rõ, chẳng nhứng thế còn nói chuyện 
                  với nó nứa."
 Ngọc Lan run lẩy bẩy hỏi tới:
 "Mẹ nói chuyện với con ma à? nó nói gì với mẹ hả?"
 "Tôi hỏi cô ta là ai, tại sao lại đi vô phòng tôi khuya như 
                  vậy? Con ma ấy trả lời: xin lỗi bà, em đã tới đây quấy nhiễu 
                  bà. Em chỉ muốn tới đây thăm con bé này thôi, em sẽ đi ngay 
                  bây giờ." - Ngừng một lát, như để lấy lại bình tĩnh, bà Linh 
                  nói tiếp: - "Tôi mới hỏi nó; bộ cô biết con bé này hay sao? 
                  Con ma nói: Em là mẹ của nó, em biết gia đình này rất thương 
                  nó nên cũng muốn tới đây cám ơh nữa."
 
 Bà Linh đưa tay vuốt ngực, nuốt nước miếng rồi nói:
 "Lúc đó tôi nghe nó nói vậy cũng bớt sợ nên nói: Cô muốn đem 
                  con bé này đi hả? Không được đâu, vì con nhỏ này là do anh 
                  Chung lượnl được đem về, nhờ tôi giứ dùm, cô phải hỏi ý kiến 
                  anh ấy mới được. Nhưng con ma lắc đầu l~ói: Em không phải tới 
                  đây để đòi con nhỏ này đâu, em chỉ tới thăm nó một chút thôi, 
                  em xin phép đi ngay bây giờ. Lúc ấy tự nhiên tôi lại tò mò 
                  muốn biết con ma này là ai, và tại sao lại đẻ con ra rồi bỏ. 
                  Tôi mới với tay bật cái đèn ngủ ở đầu giường lên. Lúc nhìn kỹ 
                  nó dưới ánh đèn, tôi mới hoảng hồn, vì con ma đó mặc một bộ 
                  quần áo trắng vấy máu, đầu tóc bù xù, không có miệng và mũi 
                  trên mặt, chỉ có hai con mắt xanh lè, phát ra luồng ánh sáng 
                  xanh dễ sợ. Nhưng tôi ehỉ nhìn thấy trong
                  khoảnh khắc, vì ngay lúc ấy nó hoá ra một luồng gió bay nhanh 
                  ra khỏi cửa sổ."
 
 Ông Linh và Ngọc Lan nghe bà Linh nói tới đây đều nổi da gà, 
                  không hẹn mà cả hai người cùng quay lại nhìn Chung, ánh mắt 
                  như oán hận tại sao Chung mang con bé này về đây. Sau một lúc 
                  im lặng, ông Linh tằng hắng như để lấy lại bình tĩnh, rồi nói: 
                  "Tôi xin hỏi thực anh Chung, anh lượnl đưực con bé này ở đâu 
                  vậy?"
 "Đem bỏ con bé đó đi." Ngọc Lan la lên, nàng hơi lui lại đứng 
                  sát vô Chung, nói tiếp: "Nếu không ném nó đi, con ma mẹ nó cứ 
                  tới lui hoài thì còn ai chịu nổi nứa."
 Bà Linh cũng trao con nhỏ vào tay Chung.
 "Tôi không trông con nhỏ này được nứa đâu, tiền giứ nó tháng 
                  này tôi cũng không lấy đâu. Con ma tuy không có ác ý, nhưng dễ 
                  sợ quá, tôi chtu không nổi đâu."
 Ông Linh từ tốn hơn, ông ngập ngừng hỏi:
 “Không biết đến đâu để trao đứa bé này lại cho mẹ nó?”
 Chứng lặng câm, chàng không biết.phải .nói làm sao bây giờ.
 Ngọc Lan lại lên tiếng:
 "Thì anh Chung lượnl được nó ở đâu, đem tới đó trả chứ gì."
 Chung lắc đầu:
 "Không được đâu" chàng thở dài nói tiếp. "Con bé này cháu 
                  lượnl được mãi tận trong rừng cao su ở Biên Hòa, nếu đem bỏ 
                  con nhỏ này lại đó, hồn ma mẹ nó chưa chắc đã biết được ngay, 
                  chĩ sợ nó khó sống thôi."
 
 Nghe Chung nói, ông Linh nghĩ là Chung muốn giữ đứa bé nên lên 
                  tiếng: .
 "Rừng cao su nào ở Biên Hòa; tại sao anh lại tới chỗ hẻo lánh 
                  ấy?"
 
 Chung ôm conbé vào lòng, chàngnhìn nó thật thương hại, tự 
                  nhiên chàng thấy trong ánh mắt nó một sự khổ não thê thảm. 
                  Chungtừtửngồi xuống chiếc ghếbên cạnh giường ngủ của ông bà 
                  Linh. Chàng thở ra não nuột; kể lại câu chuyện:
 
 "Đó là ngàychủ nhật mấy thángtrước, sáng sớln cháu vác giá vẽ 
                  lên Biên Hòa tìm một rừng cao su, định vẽ một cảnh có những 
                  hàng cây thẳng tắp trong cánh rừng này vào tiết Thu. Khi đi 
                  sâu vô trong một khu rừng cao su già thật vắng vẻ, hình như 
                  khu rừ'ng này người ta bỏ hoang lâu rồi, vì những cây cao su 
                  chết gần hết không còn nhựa sống nữa. Lá vàng mục nát dưới 
                  chân, cháu thấy cảnh này thực lý tưởng để tạo dựng táe phẩm 
                  "Hoang Vắng đã có chủ ý trong đầu. Nhưng khi đi sâu vô trong 
                  một chút, bỗng cháu thấy một chiếc xe Honda dame nằm đè" lên 
                  một xác người; cháu vội chạy lại xem, thì ra đó là một cô gái 
                  đã chết từ lâu, chiếc xe nàng cũng bẹp dúm. Có lẽ nàng chạy xe 
                  vô đây chơi rồi tông vô gốc cây cao su nào đó xong cả người và 
                  xe lọt xuống cái mương này. Cháu hớt hải định chạy đi báo cảnh 
                  sát, bỗng ngay lúc ấy nghe có tiếng khóc; cháu men theo hướng 
                  đó tìm thấy ngay con bé này nằm thoi thóp khóc ở gần đó, 
                  bởi'vậy mới mang nó về đây nhờ bà nuôi giùm."
 
 Ngọc Lan nghe tới đây không cầm lòng được nứa, lên tiếng:
 "À thì ra là vụ đó. Anh đã được báo chí đề cao lòng hào hiệp 
                  quá r~i phải không, họ ca ngợi anh như một người hào hiệp muốn 
                  ẩn danh, bỏ tiền ra chôn cất cho
                  nạn nhân, lại còn nhận đứa bé về nuôi nứa. Trong khi đó một 
                  chai nước ngọt anh không dám mua, một ổ bánh mì ăn sáng anh 
                  không dám dùng. Anh để dành tiền tưởng để làm gì; ai ngờ anh 
                  bỏ ra làm ma chay, chôn cất, xây mồ yên mả đẹp cho một thây ma 
                  không quen biết. Em không hiểu được đầu óc anh đang nghĩ gì 
                  nữa."
 Chung ngắt lời Ngọc Lan:
 "Nhưng cô gái khốn khổ này không có thân nhân, chính phủ quyết 
                  định chôn cất theo thi hài như những kẻ bụi đời. Đáng thương 
                  quá chứ còn gì nữa, một người
                  con gái đã không có thân nhân, ehết một cách thảm thiết như 
                  vậy mà lại không được chôn cất đàng hoàng; hỏi có ai cầm lòng 
                  được, nên..."
 
 "Nên anh-đã xài đi sốtiền dành dụm để dành làm đám cưới cho 
                  đám. ma chay, mồ mả củạ một xác chết không quen biết phải 
                  không? Thôi thì cũngtốt, giờ đây anh được nó trả ơn bằng cách 
                  tới đây nhát cả nhà này anh đã hài lòng chưa."
 
 Ngọc Lan không ngờ trong lúc tức giận đã thốt ra những lời 
                  đángnhẽ chl để dành cho ngư'ời tình thân thiết nhất trong đời 
                  mình. Nàngđã trách Chungnhưtrách một ý trung nhân ehính thức 
                  của mình vậy. óng Linh thấy như có cái gì không ổn, vội vã 
                  ngắt lời con gái:
 
 "Con không được ăn nói nhưvậy với anh Chung chứ." Quay qua 
                  Chung, ông nói: "Anh cũng nên suy nghĩ kỹ mới được, con bé này 
                  nhất định khôngthếnào giứở trong nhà này được rồi; tuy nhiên 
                  ehúng ta cũng không thể nào ném nó đi ẩu tả được."
 
 Chung thấy còn chút hy vọng, chàng đề nghị:
 "Bác Linh nói đúng. Phải rồi, hồn ma không thể nào xuất hiện 
                  ban ngày được, xin bác gái giúp giứ dùm con bé này ít ngày; 
                  ban đêm eháu sẽ đem nó về phòng, như vậy hy vọng con ma sẽ 
                  không tới phá quấy mọi người nứa, ít nhất nó phải biết là đã 
                  làm cho chúng ta sợ hãi."
 
 Ông Linh thấy cũng chĩ eó thể tạm thời làm như vậy thôi nên 
                  cũng phải miễn cưỡng đồng ý vậy, ông thở dài. "Cũng chĩ còn 
                  có cách đó thôi, chứ biết làm Bao hơn bây giờ."
 
 Từ đó, mỗi khi trời chợp tôl, mọi người dều hồi hộp sợ hãi. 
                  Ngọc Lan không dám ngủ một mình, chạy qua phòng cha mẹ ngủ. 
                  Còn Chung bồng con bé về ngủ với
 mình. Nhưng mười mấy đên trôi qua không có chuyện gì xẩy r,a 
                  cả. Tuy nhiên, đêm nào Chung cũng có cảm giác hồn ma mẹ con bé 
                  này tới thăm, chàng cũng rất hồi hộp vì cho rằng hồn ma này là 
                  người thiếu nữ trong tai nạn xe Honda, và nàng cũng có thể là 
                  người đẹp trong mộng cửa chàng nứa. Tâm trạng này làm cho 
                  Chung vừa sợ vừa mong, không biết bao giờ hồn ma mới tới nữa.
 
 Một đêm mưa to gió lớn, sấm sét liên hồi, những âm thanh vang 
                  rền nổ tung và kéo dài ra làm Chung không thếnào ngủ được. ánh 
                  chớp loé lên những tia sáng xanh lè chói loà ma quái trong đêm. 
                  Cửa nẻo rung lên từng hồi, Chung ôm đứa bé vào lòng ngồi dậy. 
                  Trong cảnh mờ ảo đó bỗng Chung nghe như có ai đi trong phòng, 
                  lúc nhẹ lúc mạnh; chàng lắng nghe và chắc chắn là tiếng chân 
                  người. Tiếng chân đến gần rồi bỗngnhiên im lặng, không còn 
                  nghe thấygì nứa. Lúc đầu Chungthấyrờn rợn, nhưng sau đó chàng 
                  lấy lại bình tĩnh và cho là mình suy nghĩ
                  nhiều quá nên nghe lầm chăng. Hơn thế nữa, theo lởi bà Linh, 
                  con ma này nêú có tới đây cũng chỉ có mục đích thăm con nó chứ 
                  không làm hại ai, bởi vậy chàng cũng hơi yên tâm. Tuy nhiên sự 
                  bình tĩnh trở lại với chàng có lẽ chính là lòng mong đợi được 
                  gặp lại người đẹp trong mộng, vì biết đâu chính hồn ma này lại 
                  là người thiếu nữ chàng ao ước được gặp trong giấc mơ hôm nào.
 
 “Anh Chung.”
 Bỗng Chung nghe tiếng ai gọi tên mình, chàng ngơ
 
 ngác cố dươhg mắt nhìn trong bóng đêm, nhưng không
 thấy ai; chỉ có tiếng nói không thấy người đâu, giọng nói
 nghe quen quen, êm ái và thực dịu dàng. Chàng hồi hộp
 hỏi:
 "Ai đó."
 "Anh ơi, xin nói nhỏ nhỏ, đừng làm ồn lên mọi người thức dậy 
                  hết bây giờ?
 Chung háo hức hỏi:
 "Cô là mẹ đứa bé hay là người đẹp trong mộng tôi đang trông đợi?"
 "Là em."
 
 Chung hồi hộp khôngbiết là ai, tiếng "Em" nghe ngọt ngào quá. 
                  Một ánh ehớp loé lên, chiếu qua cửa sổ, ehàng đã nhìn rõ hồn 
                  ma. Nàng chính là người đẹp trong mộng và nàng cũng chính là 
                  người thiếu nữ chàng cứu trên sông Saigòn. Không lẽ cô ta lại 
                  tự tử lần thứ nhì hay sao? Nhưng có điều cô ta phải chết rồi 
                  chứ dưng không lại có thể biến thành ma như thế này được hay 
                  sao? Chung cố mởmắt thực to, nàng đang lướt tới bên chàng, mùi 
                  hương quyến rũ ngào ngạt toả ra khắp phòng, dáng điệu ẻo lả, 
                  thướt tha xinh đẹp làm sao. Bộ ngưc phập phồng, ẩn hiện
                  dưới làn vải mỏng như không che được gì, chỉ làm cho người đối 
                  diện thêm thèm khát. Chiếc eo thon nhỏ, những đường cong vòng 
                  chạy dài ôm lấy bờ mông nở namg làm run rẩy tâm thần đàn ông. 
                  Chung nhổm dậy, chàng định nhoài người ra ôm lấy nàng. Bỗng 
                  một làn chớp khác loé lên, Chung khựng lại, giật nẩy mình, mỹ 
                  nhân trước mặt đãbiến hình một cách thực bất ngờ; trên mặt 
                  nàng không có miệngvà mũi, máu me be bét, hình ảnh eon ma đã hiện ra nhát 
                  bà chủ nhà và cũng là nạn nhân trong tai nạn xe Honda là người 
                  này chứ còn ai nữa. Nó là mẹ của con nhỏ chàng đem về nuôi này. 
                  Chung cố lấy lại bìnb tĩnh hỏi:
 "Cô nhớ con à?"
 "Dạ, em nhớ con lắm, nhưng hôm nay em tới đây không phải có ý 
                  thăm nó, vì biết rằng sự xuết hiện của em làm mọi người sợ 
                  hãi. Đáng lẽ em không nên tới đây
                  để làm phiền nhứng người ân nhân eủa em. Nhưng có một chuyện 
                  cần thiết em phải tới để nhờ vả anh."
 "Chuyện gì vậy?"
 "Trưa mai, xin anh tới nơi em chết, cố tìm kiếm một kỷ vật đắt 
                  giá; vật này có tác dụng gì mai sau anh sẽ biết. Em phải đi 
                  bây giờ, anh đã biết em là ma, nên không thể nào ở lâu được 
                  nơi này trong đêm mưa bão sấm chớp như thế này. Tạm biệt anh."
 
 Hình bóng đó trong một ánh chớp vừa loé lên lại biến thành 
                  người đẹp; Chung đang muốn nhìn kỹ nhưng nàng đã biến thành 
                  một lùông khói trắng bay là là qua cửa sổ, mất hút trong đêm 
                  mưa gió.
 
 (Hết Phần 2 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 3)
 |