| Nga chỉ tay vô trong, quả thực Chung thấy bức tường trong 
                  là cả một ngăn tủ lớn, chiếm hết bức vách đó; thì ra chủ nhân 
                  của căn phòng này cũng có sáng kiến ngăn nắp ghê, nơi đây vừa 
                  là chỗ đựng dụng cụ chơi cây cảnh, vừa là một phòng tập thể 
                  dục thật xinh xắn và gọn gàng. Ánh sáng eủa ngọn đèn hắt lên 
                  trên mờ ảo chứ không sáng chói, dù căn phòng ehĩ rộng hơn 
                  chiếc giường Hồng Kông đôi chút. Chung đểý thì ra bóng điện 
                  đượe nằm ẩn trong một cái chụp đèn chiêú lên trần nhà. "Bộ em lên đây chơi thường lắm à?"
 Nga cười khúc khích.
 "Lâu lâu em mới lên đây thôi, nhưng mà luôn luôn đi một mình 
                  chứ chưa đưa ai lên đây bao giờ. Thường những lúc bị khách ép 
                  uống quá nhiều rượu nên leo lên đây trốn cho giã rượu thôi."
 “Hôm nay em đâu có uống rượu phải không.”
 Nga ôm lấy cổ Chung, hôn chàng một cái thực mau.
 "Vậy mà em say rồi đó." '
 Chung vòng tay ôm lấy nàng, cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế 
                  tập tạ.
 "Hai đứa mình ngồi kiểu này coi chừng lật ghế té bò càng đó 
                  anh."
 "Vậy chúng mình bỏ một chân qua bên kia ngồi cho chắc ăn." 
                  Chung chưa nói xong Nga đã bỏ một chân qua bên kia rồi, nàng 
                  ngềi như trên yên ngựa. Chung cũng bỏ một chân qua, chàng còn 
                  đang loay hoay, Ngu đã ôm lấy cổ Chung đè chàng nằm dài trên 
                  ghế, nàng nằm úp lên mình chàng tinh nghịch cắn lên má Chung 
                  nhè nhẹ.
 "Hôm nay em giết anh chết luôn."
 Chung cười hì hì, bộ ngực ngút ngàn của Nga tì trên ngực Chung 
                  làm chàng muốn ngộp thở. Dù ánh sáng của ngọn đèn không sáng 
                  thật rõ, nhưng Chung cũng thấy
 không thiếu một đường cong nào trên thân thể nàng. Chàng hơi 
                  ngạc nhiên không ngửi thấy mùi phấn trên khuôn mặt nàng, có lẽ 
                  Nga không đánh phấn, đây là một trường hợp thật hiếm hoi trong 
                  giới vũ nứ; Chung chưa thấy cô nào không dùng son phấn cả. Có 
                  lẽ trời cho Đỗ Nga một nước da trắng và cặp môi hồng tuyệt hảo 
                  này, hèn gì lúc nàng hôn chàng, cũng như cọ má, ép môi dều 
                  không dè dặt, tránh né nhưnhững cô vũnứkhác sợ khách làm hư 
                  phần trang điểm trên khuôn mặt mình.
 "Tại sao em muốn giết anh."
 "Tại sao anh dễ thương quá vậy nè, lại còn cái tật đa tình nữa."
 "Anh dâu có đa tình."
 "Không đa tình sao còn bồ bịch lung tung đó?"
 "Bồ ai đâu?"
 "Xuân Nhi chứ ai"
 "À cô ta đi rồi."
 "Anh có nhớ cô ta không?"
 "Nhớ chứ."
 "Nàng đẹp lắm phải không anh?"
 "Đẹp đẹp lắm."
 "Anh có hình nàng cho em coi đi."
 
 Chung biết Đỗ Nga đang cố tình kiểm lại xem người tình của 
                  chàng là ai; mặc dù chàng đã nói tên tuổi của Xuân Nhi ra làm 
                  cho cô ta hoảng hốt, nhưng có lẽ còn
 bán tín bán nghi, cho là có sự trùng tên. Sở dĩ Chungbiết được 
                  tên tuổi của Xuân Nhi vì hôm xẩy ra tai nạn, Cảnh Sát cho 
                  chàng hay; hơn nữa đứa bé chàng mang về cũng được làm giấy tờ 
                  cho chàng nuôi dưỡng mà vẫn còn mang tên mẹ nó. Nghe Nga đòi 
                  coi hình, Chung làm ra vẻ thần bí:
 "Anh chẳng có cái hình nào của cô ta cả."
 "Tại sao vậy?"
 "Vì cô ta biết anh là họa sĩ, nên thử lòng anh xem đã yêu nàng 
                  tới mức nào; bởi vậy bảo anh phải tưởng tượng ra hình ảnh của 
                  nàng trong con tim mà vẽ lên giấy."
 "Rồi anh có vẽ không."
 "Vẽ chứ, người yêu mình muốn mà không chìu sao được Chẳng 
                  những vẽ một tấm cho nàng coi mà còn vẽ cả hình nho nhỏ để 
                  trong bóp nữa."
 Nga mừng rỡ, reo lên:
 "Vậy anh lấy ra cho em coi đi."
 Chung cười hì hì.
 "Em đè ngửa anh ra thế này, còn nhúc nhích làm sao được nứa mà 
                  lấy cái gì."
 Nga vòng tay ôm lấy cổ Chung kéo chàng ngồi dậy. Chiếc ghếtập 
                  tạ nghiêng nghiêng, hai người lại ngồi quá sát nên Nga kéo 
                  được Chung ngồi dậy thì nàng đã nằm ngửa ra rồi. Thân thể Nga 
                  cong vòng, nhứng đường cong hằn lên độn hắn chiếc quần xáxị lồ 
                  lộ, vạt áo dài tuột nút tự hồi nào bật qua một bên cho bộ ngực 
                  vươn lên thẳng đứng không một nếp nhăn, trắng nõn, mịn nàng và 
                  đỏ ao trên đỉnh. Chung không cầm lòng được trướe thân hình vệ 
                  nữ ngút ngàn này, chàng vục mặt lên vùng đồi núi mầu mỡ đó. 
                  Nga cười khúe khích ôm ehặt lấy đầu
                  chàng, thì thào:
 "Anh ăn gian quá đi thôi, đừng làm em nhột quá mà." nói xong 
                  nàng đẩy nhe nhẹ đầu chàng lên cao, nheo mắt nhìn thật tình tứ. 
                  "Anh à, lấy hình người yêu của anh cho em coi đi."
 
 Chung theo tay nàng ngồi dậy, móc bóp lấy ra tấm hình chàng vẽ 
                  hồn ma cho nàng coi. Đỗ Nga vừa nhìn thấy thất sắc kêu lên một 
                  tiếng, vùng ngồi dậy; nàng lật đật cài nút áo hớt hải chạy mau 
                  ra ngoài. Chưng gọi với theo.
 "Nga... Nga... em làm sao thế."
 Nga vẫn không dừng bươc, vừa đi vừa nói:
 "Em... em đau bụng qúa, phải đi nhà cầu ngay."
 Chung chạy theo nàng, vừa xuống hết cầu thang ra tới hàng lang 
                  về vũ trường, cả hai gặp cô tài phán đang dáo dác như tìm kiếm 
                  ai. Trông thấy Nga và Chung, cô
 ta mừng rỡ la lên:
 "Trời ôi, chị đi kiếm em cả buổi rồi đó. Hai người trốn ở đâu 
                  kỹ vậy?"
 Nga hổn hển hỏi:
 "Có chuyện gì không chị?"
 "Còn chuyện gì nữa; Công tử con ông tỷ phú Nguyễn Văn Giám 
                  kiếm em từ hồi chiều tới giờ đó, mau lên vô gặp anh ấy đi, 
                  hình.nhưcó chuyện gì quan trọng lắm thì phải."
 Nga quay qua Chung nói thực nhanh:
 "Xin lỗi, em phải đi ngay."
 Cô tài phán không để Chung kịp nói gì, níu lấy chàng.
 "Em trả lại người yêu cho chị là phải rồi, cứ đi đi."
 
 Đỗ Nga đi rồi, Chung nghĩ lại những diễn biến vừa qưa và chàng 
                  kết luận ngay tai nạn của Xuân Nhi chắc chắn phải có liên quan 
                  tới gia đình nhà tỷ phú Giám và cô vũ nữ Đỗ Nga này rồi; không 
                  thế nào trật được. Với những diễn biến hôm nay cùng với chiếc 
                  đồng hồ mạ vàng thì Xuân Nhi phải là một oan hồn bị người ta 
                  sát hại, chứ không thếnào đơll thuần là một tai nạn xe cộ. Tuy 
                  nhiên động cơ giết người của hung thủ thì chưa thế nào biết 
                  chắc được. Chĩ có một điều làm Chung thắc mắc là không hiểu 
                  hồn ma và cô gái chàng cứu thoát ehết trên sông cố phải là một 
                  người hay chĩ là trùng tên họ.
 "Anh nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn eả người ra vậy."
 Chung giật mlnh vì cô tài phán vừa véo vô tay chàng.
 "Em nói cái gì?"
 Cô tài phán cười khúc khích, nói:
 "Anh hư quá, đưa con Nga đi đâu mà quần áo nhầu nát thế này hả?"
 Chung thấy hàng lang vắng vẻ, không có ai, chàng ôm ghì cô ta 
                  sát vô mình, nói:
 "Em có muốn tới đó với anh không?"
 Cô tài phán nhún nhẩy.
 "Cái anh quỉ này, tham lam nó vừa vừa thôi chứ."
 
 Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn ép sát vô mình chàng. Chung cúi 
                  xuống ngay, bờ môi ngọt lịm của cô vũ nứ lớn tuổi làm chàng 
                  run lên. Đuả thực cô ta có môt kỹ thuật
                  hôn đầy kinh nghiệm, miệng chàng tràn ngập cùng với thân thể 
                  nóng hổi truyền qua da thit châng tới ngây ngất.
 
 Chung luồn một tay vô trong, bàn tay chàng bi chặn lại ngay, 
                  nhưng cũng đã tới ehỗ Chung muốn mò tới, cô tài phán kêu lên 
                  nho nhỏ:
 "Anh... anh... anh ơi... đừng mà."
 Ngay lúc đó có tiếng giầy nện mạnh, cô tài phán vội buông 
                  Chung ra:
 "Có người tới kìa anh."
 Chung dúi vô tay cô ta mấy tờ giấy bạc.
 "Có lẽ anh phải về."
 "Sao anh không vô chơi, còn sớm mà, nhẩy với em đi; tối nay về 
                  nhà em ăn cơm."
 "Anh có cái hẹn không bỏ được, thế nào anh cũng trở lại kiếm 
                  em mà."
 "Nhớ nghe anh, không được nuốt lời đó nghe."
 
 Chung cúi xuống hôn thật nhanh lên miệng nàng, chàng quay lại 
                  đi về hướng cầu thang xuống đường ngay. Bỗng chàng để ý có hai 
                  người đàn ông đang lẽo đẽo theo
 sau lưng, chàng đi chậm họ cũng đi chậm, chàng đi mau họ cũng 
                  đi mau.
 
 Chung sực nhớ lúc nãy cô tài phán nói có con trai ông tỷ phú 
                  Giám muốn gặp Ngu, như vậy chắe chắn họ có liên hệ với nhau 
                  rồi. Vụ ma nhập Đỗ Nga và chiếc'đồng hồ mạ vàng có khắc tên họ 
                  nhà tỷ phú đó phải là một đầu môi của vụ án mạng. Hai người 
                  lẽo đẽo theo sau chàng kia không phải là bộ hạ của nhà tỷ phứ 
                  nọ còn ai vào đó nữa. Hôm trước chàng có nhờ người bạn điều 
                  tra và giới thiệu tới gặp cô thư ký của nhà tỷ phú nọ; anh ta 
                  chẳng bảo chàng phải cẩn thận lắm là gì. Cái đám này tuy giầu 
                  cổ, tiếng tăm như vậy, nhưng giao thiệp toàn với đám đầu trâu 
                  mặt ngưa trong giới giang hồ. Y chính là con cáo già trong 
                  giới anh ehị này; bề ngoài trông đạo mạo; vui vẻ nhưng con 
                  người thực của y nham hiểm và độc ác.
 Chung cảm thấy hồi hộp, tinh thần căng thẳng. Chàng biết là 
                  mình sắp phải đi qua một khúc đường thật vắng vẻ; nêú hai tên 
                  lưu manh này muốn hại chàng chắc chắn thật dễ dàng ra tay, làm 
                  gì có ai ở đó giờ này mà có thể cứu chàng được.
 Chung quay đầu lại, hai tên lưu manh đã rảo bước tới gần, 
                  chúng eó thể với tay là núm được chàng rồi. Chung rùng mình 
                  nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu đầy sát khí của
                  chúng. Bỗngmột đứavung tay lên định túm lấy áo chàng, Chung 
                  vùng lên chạy thục mạng; cả hai đuổi theo chàng ngay. Phía 
                  trước càng vắng hơn nữa, nhưng Chung chĩ eòn một cách duy nhất 
                  là cắm đầu chạy thực nhanh mà thôi; ở đây đâu có ai lai vãng 
                  giờ này. Cuộc đuổi bắt khít khao, Chung chạy một lúc mệt muốn 
                  ngất ngư, nhưng không thể nào dừng chân được; thần ehết đeo 
                  sát bên mình. May mắn thay phía trước có một chiếc xe ehạy lại, 
                  Chung hy vọng đó là xe Taxi, chàng hy vọng được cứu; nhưng khi 
                  xe tới gần mới biết là một chiếc xe nhà, Chung thấy thất vọng 
                  vì xe nhà ở Saigon này làm sao có thể chặn họ lại mà leo lên 
                  được. Đám nhà giầu còn sợ cướp bóc hơn ai hết, nhất là ở quãng 
                  đường vắng vẻ này.
 
 Nhưng Chung không ngờ được; chiếc xe khi tới sát chàng thì cửa 
                  bật mở, có tiếng phụ nứ gọi gấp rút như ra lệnh:
 "Leo lên xe mau!"
 
 Khôngcòn chần chờ gì nứa, Chung phóng lên xe ngay, không cần 
                  biết người trên xe là ai. Chiếc xe vọt lên liên khi Chung đã 
                  an toàn. Hai tên lưu manh đuổi theo chàng tính nhào lên xe 
                  theo nhưng đã trễ một bước, chiếc xe hất chúng tạt sang một 
                  bên. Có tiếng chữi thề sau lưng nhưng Chung không nghe rõ lắm.
 
 Xe chạy thực nhanh, ehẳng mấy chốc đã ra khỏi khúc đường nhỏ 
                  và vắng vẻ này, bây giờ Chưng mới bình tĩnh để nhìn kỹ người 
                  nứ tài xếngồi bên cạnh là ai mà lại cứu chàng. Chung ngạc 
                  nhiên tới tột độ vì nàng chẳng là ai xa lạ, lại chính là người 
                  tình trong mộng của chàng.
 "Ủa, Cô Xuân Nhi."
 "Sao anh lại biết tên em?"
 "Lần cô tự tử trên sông Saigon, tôi đưa cô đi nhà thương, Cảnh 
                  Sát có cho tôi biết tên họ của cô."
 
 Nói xong Chung lại đâm ra hoàng mang, vì không lễ cô gái bị 
                  mưa sát trở thành hồn ma tới thăm con, nhờ chàng tìm hộ kỷ vật, 
                  cô gái tự tử trên sông và người yêu trong mộng của chàng cùng 
                  là một người hay sao? Thế còn cô gái tài xế cứu chàng này là 
                  ai đây. Không lý tất cả mọi nhân vật đó lại còn sống à? Mà chỉ 
                  là một người được sao, vô lý quá. Chung ngây người khôngcòn biết 
                  phải nghĩ ra sao nứa. Một lúc thật lâu chàng mới lên tiếng 
                  được.
 "Cám ơn cô đã cứu tôi thoát hiểm."
 Xuân Nhi cười thực tươi, nói:
 "Anh Chung à, nếu nói cám ơn chính em mới là người phải cám ơn 
                  anh; em không bao giờ quên được lòng tốt của anh."
 Chung thắc mắc hỏi:
 "Tại sao cô biết tôi bị nạn mà tới cứu?"
 "Em tính vô nhà hàng Đại Thế Giới ăn cơln tôi. Tình cờ tới đó 
                  thấy hai tên lưu manh đi theo anh; em mới vòng xe lại, không 
                  ngờ tới khúc đườngnày chúng tính làm hỗn rồi. Bây giờ có lẽ em 
                  mời anh đi ăn cơnl luôn nhé; em đói
 bụng lắm rồi."
 
 Chung nghe Xuân Nhi muốn mời chàng đi ăn cơm tối giật mình, 
                  trong túi chàng không còn một đồng xu; bao nhiêu tiền chàng đã 
                  vét sạch mua tíeh kê nhẩy cho Đỗ Nga và tặng cô tài phán hết 
                  trơn rồi, bây giờ làm sao đi ăn cơln với Xuân Nhi được. Không 
                  lý lại để nàng trả tiền hay sao. Như vậy mất mặt quá, có lẽ 
                  đành phải tìm cách từ chối. Chung nhìn đồng hồ, làm bộ như sực 
                  nhớ ra chuyện gì.
 "Xin lỗi Xuân Nhi, Tôi có chút việc phải làm ngay, hay là cho 
                  xin khi khác có được không?"
 "Anh có việc cần phải về sớnl à," nàng đậu xe lại bên đường, 
                  cặp mắt đăm đăm nhìn chàng thật tình tứ, nói tiếp: "Chuyện gì 
                  vậy anh?"
 Tự nhiên Chung thấy ngượng ngập, chàng thấy phải nói dối một 
                  người vừa cứu mình thoát nạn thật khó khăn, nhất là nàng lại 
                  là Xuân Nhi, giống ngưởi yêu trong mộng của mình, Chung lúng 
                  túng trả lời:
 "Tôi phải mua hộ ông chủ nhà vài món đồ."
 Cặp mắt Xuân Nhi thật ướt át, nhìn Chung long lanh, nàng nói 
                  nhẹ nhàng:
 "Chúng mình ăn cơnl xong còn nhiều thì giờ mà, em sẽ đưa anh 
                  đi mua đồ có sao đâu."
 Chung thấy Xuân Nhi nhiệt tâm quá lại càng lúng túng thêm.
 "Xin cô thông cảm, mai... mai tôi còn phải đi làm sớm nữa, nếu 
                  về trễ, sợ mệt lắm."
 "Chúng mình ăn cơm không lâu đâu anh, em bảo đảm đưa anh về 
                  sớm mà." Ngừng một lát, Xuân Nhi nói như muốn khóc: "Hay là 
                  anh không muốn đi với em."
 "Không… không phải thế đâu." Chung luýnh quýnh trả lời, chàng 
                  nghĩ tại sao mình lại có thể khách sáo như vậy được. Dù sao 
                  Xuân Nhi cũng có thể là người tình trong mộng của mình, không 
                  ít thì nhiều cũng đã từng ôm ấp nhau cả đêm, trao nhau ân ái 
                  mặn nồng, vậy mà chỉ vì chút sĩ diện nho nhỏ này mà không dám 
                  nói thực sao, chàng ngần ngừ, nói:
 "Xin thú thực, mong Xuân Nhi đừng khinh tôi... bây giờ đi ăn 
                  tôi lo không đủ tiền trả mà thôi." Nói xong mặt Chung nóng 
                  ran, chàng chưa bao giờ thấy mình ngượng ngập như lúc này.
 
 Xuân Nhi mỉm cười thực dễ thương, nàng nắm tay Chung bóp nhè 
                  nhẹ, ngả đầu vô vai chàng tình tứ như đêm nào trong căn phòng 
                  mộng mị.
 "Anh còn là ân nhân của em nữa hay không. Chuyện có vậy thôi 
                  mà anh làm gì khó khăn như thê. Đi ăn cơm với em nghe anh, anh 
                  đừng có ngại ngùng gì mà."
 
                  (Hết Phần 6 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 7) |