Ngày hôm sau,
tôi trở lại sân vận động. Đi ngang qua trường, tôi hiểu nhanh
rằng kì tích của bọn tôi ngày hôm qua đã nhanh chóng tràn ngập.
Trên hành lang, tôi được thấy những cú nheo mắt tinh ranh,
những câu nói châm chọc kiểu “Sếp sòng!” “Quyến rũ”, các bạn
cũng thấy …
Kévin thấy tôi từ xa. Cậu ngừng chơi, mấy đứa khác cũng vậy.
Đến bên tôi, cậu hỏi.
- Mình làm lại hả?
Cậu đã không để tôi có thời gian trả lời. Tôi không thể nói
chuyện được trong giây lát. Không chút bối rối, cậu tiếp tục.
- Chết tiệt! Tớ yêu cậu, Chris, tớ không biết lại đã thế này!
Không cần thiết cậu phải nói chuyện đó, tôi cũng thấy được rõ
ràng khi cậu ôm hôn mình. Trời ơi, tôi cũng không giữ được
bình tĩnh.
- Kévin, hôm qua, sau khi tớ đi, tụi nó đã nói gì? Cậu không
bị sỉ nhục chứ? Tớ không muốn vì lỗi của mình mà cậu trở thành
mục tiêu chế giễu … mà cậu …
- Cậu nói vậy mà nghe được? Cậu không nhận ra rằng, nhờ cậu,
nhiều chuyện đã thay đổi sao? Tụi nó kinh ngạc. Phải nói mình
làm hơi quá. Một vài thằng ngu đã bắt đầu không thèm đếm xỉa
đến tớ. Nhưng tớ không quan tâm. Những đứa khác liên kết lại
để bảo vệ tớ. Tụi nó cũng khó có thể nhận ra tớ. Phải chi cậu
thấy được mặt tụi nó khi tớ lặp lại là tớ yêu cậu, rằng chuyện
là như thế, rằng tớ chẳng có thể làm gì khác và tớ rất hạnh
phúc. Sốc nhất là lúc tớ nói rõ là tớ vẫn chưa biết, rằng tớ
đang đợi và tớ cảm thấy bệnh vì chuyện này. Tụi nó không quen
với thái độ này của tớ. Nhưng, tụi nó đã rất dễ thương.
- Phù, cũng tốt, tớ đã sợ cho cậu. Tớ đến vì chuyện khác. Tớ
không biết cậu có chấp nhận không. Tớ muốn cậu gặp ba mẹ tớ.
Hôm qua, tớ đã nói với họ rất nhiều về cậu. Khỏi nói, họ đã
không có ấn tượng tốt về cậu năm ngoái. Họ đã đề nghị muốn gặp
cậu… Cậu không bắt buộc… nhưng tớ chắc…
- Chris! Cậu chính thức hoá chuyện rồi à? Chỉ một chút thôi,
phải không? Được, tớ muốn. Tớ không xấu hổ, tớ không có gì
phải giấu. Tớ sẽ thuyết phục họ. Mình gặp họ khi nào?
- Chỉ là một cuộc gặp gỡ xã giao thôi, Kévin. Tớ sẽ nói với họ
trưa nay. Tớ nghĩ là tối nay … chắc họ sẽ đồng ý. Tớ đợi cậu ở
cổng ra vào. Không có luyện tập tối nay chứ, anh bạn. Oån chứ?
- Sẽ lâu lắm, từ đây đến đó. Nói tớ nghe, Chris?
Cậu trở nên nghiên trọng, tay vịn đầu tôi, để tôi nhìn thẳng
vào mắt cậu.
- Nói tớ nghe? Chỉ cậu có thể biết. Gặp ba mẹ cậu, cho dù chỉ
là xã giao, đã là một bước tiến lớn rồi. Có phải cậu đang chấp
nhận tớ? Nếu sau đó … cậu bỏ rơi tớ … tớ sẽ không hiểu gì hết.
- Kévin, mọi chuyện sẽ được quyết định tối nay. Nếu cậu thuyết
phục thành công ba mẹ tớ … Đừng lầm lẫn, không phải tớ muốn sự
đồng ý của họ. Hoàn toàn không phải. Nhưng, nếu cậu thành công,
tức là tớ đã không bị lừa bởi lời nói và … hành vi của cậu. Tớ
tin … tớ tin là cuối cùng cậu cũng chiến thắng. Tớ kết cậu,
Kévin. Tớ đã không tin, cách đây 10 ngày, rằng cuối cùng tớ
cũng nhìn cậu khác đi.
Cậu đã suýt làm tôi ngạt thở.
Chúng tôi tới trước cửa nhà. Tôi quay người lại. Kévin mặt mày
tái mét.
- Khỉ thật! Tớ run, Chris, tớ rất sợ!
Ba mẹ tôi đã chấp nhận cuộc gặp. Lời đề nghị của tôi đã trấn
an họ. Nhưng họ có vẻ hơi cau cókhi tôi đẩy cửa, theo sau là
Kévin. Mẹ tôi bước tới trước tiên.
- Chào cậu, Kévin, tôi đã nghe nói rất nhiều về cậu, thú nhận
là toàn không phải chuyện tốt. Mặc khác tôi cũng có thể nhận
thấy thành quả tai tiếng của cậu trên chính cơ thể Chris. Tôi
hy vọng là quá khứ hoàn toàn biến mất.
Kévin mặt đỏ lừ. Ba can thiệp.
- Chào mừng, Kévin, vào đi, thư giãn một chút. Mời ngồi. Theo
những gì Chris kể lại với chúng tôi thì tôi nghĩ mình sẽ nói
chuyện nghiêm túc.
Giới thiệu xong xuôi, chúng tôi ngồi chung quanh bàn ăn. Tôi
ngồi kế Kévin. Tôi nghĩ chắc cậu cần có tôi bên cạnh. Ba khai
pháo.
- Kévin, chúng ta sẽ không có một cuộc trao đổi bình thường.
Trước tiên, để không khí bớt căng thẳng, tôi cần phải nói rõ.
Vợ tôi và tôi, chấp nhận Chris dù nó ra sao vì nó là con chúng
tôi và chúng tôi thương nó. Có nghĩa là cậu có thể tự do ngôn
luận, không chút ngần ngại, về vấn đề tế nhị mà mình sắp đề
cập. Đó là điểm thứ nhất. Thứ hai, nhân vật chính đây: Chris,
tôi có thể đảm bảo với cậu, hoàn toàn có quyền tu do quyết
định. Chúng tôi không tìm cách ảnh hưởng đến nó. Đương nhiên
chúng tôi sẽ nói với nó cách nhìn của mình. Nó có quyền không
đồng ý. Cuối cùng, cho dù thái độ của chúng tôi như thế nào,
nếu Chris quyết định chọn cậu để … cùng trải qua một chặng
đường đời, cậu sẽ được chào đón không một chút dè dặt. Cậu hài
lòng chứ, Kévin?
- Cám ơn, ngài Parker, rất tốt. Con sẽ thử giải thích mọi
chuyện với hai người. Vì Chris, con sẽ không xấu hổ.
- Để thoải mái hơn, tôi sẽ xưng hô “bác,con” với cậu, Kévin.
Bác biết tiếng tăm của con ở trường … có thể là tệ nhất trường.
Cách đây không lâu, Chris từng là nạn nhân tra tấn ưa thích
của con. Bác khó mà hiểu được sự thay đổi thình lình này.Chỉ
trong vài tuần, con đã thay đổi từ đầu đến chân. Con nói là
không thể sống thiếu nó. Con nói … là … yêu nó, đến độ có thể
thổ lộ ra công chúng với Chris. Bác muốn có sự giải thích, vì
dù sao thì con cũng làm bác nghi ngờ.
Kévin đã ngần ngại trong giây lát. Cậu cố thu gom ý tưởng để
lý giải.
- Chuyện đương nhiên, bác Parker. Bản thân con, lúc đầu cũng
không hiểu. Chuyện bắt đầu … không, không phải như vậy. Là lúc
Chris bước lên khán đài, sau khi con đánh cậu bầm dập. Trông
cậu thật sự thảm hại, vì lỗi của con. Con thấy thương hại. Con
nhận ra điều xấu xa mà mình đã có thể làm. Cậu đã nói, đã thú
nhận tất cả. Con rất khâm phục sự dũng cảm của cậu. Cậu rất
buồn. Con biết là cậu yêu Danny, con thấy cậu rất đau khổ. Con
chẳng còn muốn chăm chọc cậu nữa. Cậu càng giải thích, con
càng muốn xin lỗi.
Kévin ngừng lại một chút, cậu tiếp tục.
- Kỳ nghỉ bắt đầu. Con lại nghĩ đến Chris … cự kì thảm hại,
micro trong tay. Con nhớ lại tất cả những chuyện ngu ngốc mà
con đã làm ,những tiếng chửi rủa, những cú đánh. Càng ngày,
con càng ăn năn. Con lại tiếp tục sống cuộc sống trước đây,
tán tỉnh, bia bọt, những chuyện ngu xuẩn thường ngày. Một buổi
tối, con đang nhảy với một con nhỏ. Chuyện thình lình xảy đến,
bất đắc dĩ. Con đã không thể cản mình nghĩ tới Chris. Con thấy
lại khuôn mặt cậu, thật rõ nét …. Khỉ thật! Làm con mất cả
hứng thú! Oh,xin lỗi! Con ngớ người ra. Những ngay sau đó, con
lại bắt đầu, con thấy mắt cậu, đôi mắt thật xanh, đầy ưu phiền,
nhìn con mà không nói một lời than vãn nào, trong lúc con đánh
cậu. Con chỉ là rác rưởi!
Cậu dừng lại để nuốt nước bọt.
- Con đã nghĩ đến chuyện tìm gặp cậu, để nói mình rất hối hận,
để được tha lỗi. Đến đó, lần đầu tiên, con tưởng tượng ôm cậu
vào lòng để chứng minh cho cậu thấy rằng con cũng có thể dễ
thương. Con thấy bản thân mình, đang ru cậu, vuốt ve tóc, để
cậu quên đi sự tàn nhẫn mà con đã gây ra. Nực cười, con nóng
toàn thân. Cậu ấy trong vòng tay mình, nhưng khi con siết lại
thì chỉ là không khí. Con không chịu nổi. Bà Parker, xin lỗi,
con khó mà tiếp tục.
Chết tiệt, màn lâm ly! Tôi thấy cổ họng nghẹn ngào. Lần đầu
cậu kể lại từng chi tiết. Mẹ hỏi.
- Kévin, cậu muốn đợi một chút rồi mới nói tiếp?
Cậu hít thật sâu.
- Không, thưa bà Parker, thật không dễ, nhưng con phải đi đến
cùng. Nói cách khác, mình sẽ không dứt được chuyện này … Con
nói đến đâu rồi? À, đúng … con đã không chịu nổi khi mình siết
chặt không khí. Cứ như là một cú chùy. Đó là một gã đàn ông!
Mình muốn ôm cơ thể của một gã đàn ông! Con cũng thấy tác động
của chuyện này … Không thể được! Mình không thể bị thu hút bởi
Chris. Con vùng vẫy. Chuyện gì xảy ra vậy? Mày chấm một thằng
pédé à? Đó là một thằng gay, thằng đồng tính. Con không phải
pédé. Con tự đánh mình. Con đi tán tỉnh như thằng bệnh. Nhưng
vô ích, luôn có Chris ở giữa mấy đứa con gái và con. Con tưởng
mình có giải pháp khác. Uống rượu … như cái lỗ, còn hơn trứơc
nữa. Nhưng đó không phải là thuốc giải … còn tệ hơn, rượu làm
cơn mê trở nên kích thích hơn … còn hơn kích thích, xin lỗi…
con đã hứa sẽ nói sự thật. Ngay cả thể thao cũng không giúp
con thay đổi ý định. Con chẳng biết làm gì hơn. Làm sao bốc
Chris ra khỏi đầu mình? Con nảy sinh ý nghĩ … một ý tưởng hèn
hạ … vì Chris là gay, chỉ cần con tán tỉnh cậu. Cậu sẽ chấp
nhận … dù sao thì cậu cũng thích như vậy. Sau khi cơn điên đã
qua … Cám ơn Chris và vĩnh biệt. Vâng, Chris, tớ đã nghĩ đến
việc cho cậu một cú lừa như vậy. Oh! Không lâu, tại vì … cùng
lúc … tớ đã hiểu … tớ biết … nếu một ngày … tớ có cậu … nếu
một ngày, Chris … là tớ … chính tớ, Chris … tớ sẽ không thể để
cậu ra đi. Không cần phải chống chọi chi nữa. Tớ đã yêu, yêu
một người đàn ông, yêu như chưa từng yêu trước đây.
- Kévin, ngưng một chút. Cậu cần phải uống thứ gì đó…Chúng tôi
cũng vậy. Tôi không chờ đợi những tâm sự như vậy. Cậu muốn
uống gì, Kévin?
Mẹ tôi biết đã đến lúc làm không khí bớt căng thẳng. Bà đứng
dậy, trong khi Kévin trả lời.
- Trà, thưa bà Parker, vậy sẽ tốt hơn.
- Vậy thì trà cho mọi người.
Chúng tôi yên lặng trong khi mẹ chuẩn bị trà. Chúng tôi, mỗi
người, chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Tôi như lên cơn sốt.
Ba trầm ngâm nghĩ ngợi. Chúng tôi uống vài ngụm. Kévin lại
tiếp tục.
- Kể từ lúc đó là địa ngục. Con yêu Chris và con chẳng có chút
cơ may nào … không một chút hy vọng. Làm sao Chris có thể nhìn
con, sau mọi chuyện con đã làm? Con chỉ là một thằng ngu, tên
côn đồ, lố bịch, tự phụ, thô bạo. Cậu ấy sợ con. Con đã phá
hỏng mọi chuyện. Cậu sẽ không để con lại gần. Đừng nói chi là
tin. Tuy vậy con không thể từ bỏ được. Khi yêu, dù không hy
vọng, người ta cũng không thể từ bỏ. Phải làm cái gì đó. Con
phải thay đổi. Ngày tựu trường, cậu sẽ nhanh chóng nhận thấy
con không phải là Kévin ngày nào. Con cũng biết sẽ chẳng có
ích gì nhưng dù sao cũng là hi vọng cuối cùng. Từ ngày đầu
tiên nhập học, con đã nói chuyện với cậu. Con không biết làm
sao bắt đầu. Ở phía trong, con run. Hai bác có thể biết được
chuyện tiếp theo. Đến giờ, con đã cố gắng nhiều. Con chỉ mới
bắt đầu. Thật không dễ, con không uống rượu nữa, tán gái cũng
không, chuyện này không khó. Khi chỉ có một người nào đó trong
đầu, người tasẽ không mất công đi kiếm ở chỗ khác. Con cố tìm
những hoạt động trí thức hơn, học hành, đọc sách, … đây là
chuyện khó nhất. Với Chris, con sẽ có tiến bộ. Con vẫn chơi
thể thao. Con luôn thích những hoạt động thể dục. Con không
tin là Chris sẽ kêu con từ bỏ. Nhưng nếu cậu ấy muốn … Cuối
cùng, con ở đây, tối nay. Con đã không thể tưởng tượng nổi
mình có thể bứơc tới giai đoạn này. Nhưng rồi, con đã có Chris
trong tay. Con đã có lí … con không muốn để cậu đi.
Mẹ buông lời.
- Con, có thể, đang trở thành một Kévin rất đáng mến.
Tôi như chạm mạch. Vẫn còn lưỡng lự, ba nhìn cậu.
- Tốt lắm, Kévin, con vừa chứng nhận lòng dũng cảm to lớn, và
cả sự thành thật nữa. Con đã trải qua một giai đoạn khó khăn.
Bác khen ngợi con. Bác không muốn làm con nản lòng, nhưng
chuyện vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn ba mẹ con. Phải cho họ biết
tin. Bác không biết họ sẽ phản ứng như thế nào.
- Con vẫn chưa nói gì, ngài Parker. Con sẽ nói ngay khi rời
mọi người … Con sẽ làm mọi chuyện để họ chấp nhận. Con vẫn
chưa biết ý kiến của mọi người, chưa biết quyết định của
Chris… Dù sao đi nữa, họ cũng phải biết chút ít rồi … tin đồn
đi rất nhanh … những gì con làm hôm qua, trên sân vận động,
với Chris…
- Tốt, đầu tiên con phải gọi điện cho họ. Nói với họ rằng con
ở đây, rằng con đang có một buổi nói chuyện với hai bác. Họ sẽ
an tâm và như vậy sẽ giúp con dễ giải thích với họ hơn. Xong
rồi, thì … đến lúc thổ lộ sự thật. Chris phải nói những gì nó
muốn nói. Như đã hứa, hai bác không can thiệp. Theo ý bác, con
đã đi đủ xa với nó rồi. Nó không có quyền phân vân nữa.
- Cảm ơn bác. Hai người đã rất dễ mến.
Cậu quay sang tôi. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.
Cậu bước tới lối vào, cầm lấy điện thoại. Bước đầu cuộc hội
thoại hơi sôi nổi. Dần dần, chuyện trở nên yên tĩnh hơn, cậu
cúp máy.
- Họ đã muốn con về nhà ngay. Họ có vẻ an tâm khi bíêt con ở
nhà của hai bác. Con nói với họ là mình sẽ về, nhưng con vẫn
chưa kết thúc cuộc nói chuyện với hai bác … đúng hơn là với
Chris.
Ba nhìn mẹ, như kiếm sự đồng cảm.
- Chris, với con, đã đến lúc phải nhận trách nhiệm. Con phải
lên phòng với Kévin. Ba me cần ở một mình để thảo luận.
Tôi buông lời.
- Oh! Cảm ơn ba. Lại đây Kévin!
Tôi nắmtay cậu. Chúng tôi leo lên đến tận phòng. Mẹ mỉm cười
nhìn ba.
- Em nghỉ chúng sẽ mất thời gian hơi lâu. Anh biết không, anh
yêu, em thích chúng ở đây … tiện nghi an toàn … hơn là trong
rừng. Anh nghĩ sao?
(Hết Phần 11 ... Xin xem tiếp
Phần 12) |
|