Về đến nhà, tôi nấu chút đồ ăn dự bị. Sau đó, tôi sắp xếp đồ
dùng cùng lương thực mình đem theo.
Trong phòng ngủ, tôi mở tủ quần áo. Những móc áo cùng ngăn
tủ trống trơn hiện ra trước mặt. Quần áo Kévin không còn ở
đấy nữa. Tôi biết trứơc điều này, mà tôi cũng thủ sẵn tâm lí.
Thế nhưng, chính vào giây phút ấy, tôi như bị choáng váng
bởi sự ra đi chính thức của anh. Tôi phát hiện, dưới đáy tủ,
một trong những chiếc áo thun anh hay bận bị rơi rớt lại
hoặc đã bị bỏ quên. Một cách máy móc, tôi nhặt lấy nó. Tôi
vùi mặt mình vào chiếc áo. Tôi lại tìm thấy mùi vị cơ thể
anh.
Tôi bỏ cả buổi chiều để lau dọn, chùi rửa. Không thể ngồi
không thụ động như vậy hoài, không thể để tâm trí suy nghĩ
vẩn vơ mãi. Có con chim bồ câu bay lại, đậu lên trên lang
can cửa sổ nhà bếp. Tôi quẳng cho nó tí mẩu vụn bánh mì. Nó
mừng rỡ mổ lấy mổ để. Nếu nó quay lại, tôi sẽ thử cho nó ăn
dần dần.
Buổi tối, với khay thức ăn đặt trên đầu gối, tôi xem truyền
hình. Theo thông lệ, các đài chẳng có gì đáng xem. Thế nhưng,
đến khi cặp mắt tôi muốn nhắm nghiền lại và bản thân mình có
thể lăn ra ngủ liền lập tức, tôi mới chịu tắt tivi.
Con bồ câu đã trở lại. Tôi giết thời gian với nó. Tôi đã dụ
được nó rỉa vụn bánh trên bàn ăn. Trong vài ngày tới, tôi sẽ,
nếu nó đã thấy quen, có thể chạm vào nó. Ai đó nhấn chuông
cửa. Chú chim, vốn dĩ đã nhút nhát, vụt bay ra ngoài cửa sổ.
Là Kévin. Chỉ có thể là Kévin thôi. Bụng tôi thốn lại vì lo
lắng. Khó khăn lắm tôi mới bước được tới cửa. Tôi hỏi:
- Ai đấy?
Không tiếng trả lời. Người ấy lại bấm chuông. Tôi dồn hết
can đảm, nắm chặt hai bàn tay và mở cửa ra. Danny đang đứng
trên bậc thềm.
Tôi cứ ngỡ như bầu trời đổi sụp lên đầu mình. Ngỡ ngàng, tôi
nhìn anh trân trối, bất động.
- Chris, anh vào được chứ?
Tôi nép sang một bên nhường đường cho anh. Anh bước qua
ngưỡng cửa. Tôi đóng nó lại sau lưng.
- Em có một mình hả?
Tôi gật đầu. Cuối cùng tôi cũng mở miệng được:
- Sao anh lại đến đây được? Anh tìm ra em bằng cách nào?
Anh ngả đầu ra phía sau mà cừơi.
- Cũng chẳng khó khăn cho lắm. Danh bạ điện thoại, chỉ vậy
thôi. Tên Chris Parker đâu có nhiều. Tuần trước, anh có ghé
ngang ba lần. Không có ai hết. Nhng anh đã không nản chí.
Anh biết em sống ở nơi này. Tên của em nằm ngay trên hộp thư...
cùng với tên Kévin. Mình ngồi xuống được không?
Chúng tôi tiến vào phòng khách. Chẳng nói chẳng rằng, anh
đưa mắt dò xét căn hộ. Anh ngồi lên trên chiếc ghế bành. Tôi
ngồi đối diện với anh.
- Cho em xin lỗi, Danny, em khá là ngạc nhiên. Chuyện này...quả
thật bất ngờ. Anh tới đây làm chi vậy, Danny?
- Anh muốn gặp lại em, Chris. Chuyện như vậy mà em cũng
không chịu hiểu sao? Ừ thì phải rồi... sau một thời gian dài
như thế. Hồi hôm trước, lúc... anh thấy em, mặt đối mặt với
em, tại khu siêu thị... khi em bỏ đi cùng Kévin...anh đã
biết rằng anh sẽ làm tất cả để tìm lại em.
- Tốt, thì anh đã thành công rồi đấy. Mà dầu sao chăng nữa
thì ích lợi gì cơ chứ? Để hồi tưởng lại kỉ niệm xa xưa? Để
moi móc chuyện quá khứ ư? "Một giai đoạn lãng mạn, đúng
không Chris, hai đứa mình từng yêu nhau tha thiết" vân vân...
Đúng vậy, nhưng đó đã là chuyện cách đây hai năm rồi,
Danny... Lâu lắm rồi. Anh đã làm em tổn thương nhiều... và
anh vừa mới gây thêm chuyện nữa...
- Em im đi, Chris. Anh không phải tới đây chỉ để nhắc lại
tình cảm trước kia. Chuyện ấy anh vẫn chưa quên. Anh đã
không bao giờ quên. Anh đã trở lại... gặp em... để làm rõ.
Em với Kévin... cùng với nhau. Quá... Không thể nào tin nổi.
Em không hợp với nó. Hai người khác hẳn nhau... Anh còn nhớ
nó thường... Em không thể yêu nó được... Hãy giải thích cho
anh nghe đi, Chris.
- Giải thích cái gì chứ, Danny? Chẳng còn gì để giải thích
hết. Mười lăm ngày trước, em còn có thể nói cho anh nghe...
bây giờ đã quá trễ rồi. Chẳng còn Kévin nữa. Kévin bỏ đi rồi.
Anh ấy bỏ em rồi... vì lỗi nơi anh đấy.
- Em nói gì thế? Kévin không còn ở với em nữa sao? Em ở đây
có một mình à? Tại sao lại là lỗi ở anh?
- Bữa trước, khi tình cờ chúng ta gặp lại nhau, anh ấy đã
chịu không nổi. Ảnh đã nổi cơn ghen, trở nên bạo lực... Em
đã cố mọi cách... nhưng... Kévin đã thu dọn hành lí. Em
không biết ảnh đang ở đâu. Tuần rồi em về lại Swidon. Bởi
thế nên lúc anh lại đã không có ai ở nhà.
- Chris, anh không biết nên nói gì hơn. Anh đã không nghĩ
đến tình huống này. Anh...anh cũng muốn gặp Kévin...giờ thì
em sẽ nghĩ anh lợi dụng thời cơ.
Anh ngắt quãng. Tôi để mặc anh tự nhiên suy nghĩ. Cuối cùng
anh cũng hết lưỡng lự.
- Anh muốn gặp em, Chris... Anh cũng muốn nói chuyện với
Kévin. Ôi! Anh muốn giải thích cho hai người hiểu. Anh...
anh vẫn luôn yêu em, Chris... Sau hai năm trời, anh vẫn yêu
em. Lúc còn ở siêu thị, anh có cảm giác rằng... rằng em cũng
vậy... em vẫn luôn nghĩ về anh. Như một người điên, anh đã
bắt đầu hy vọng rằng mình sẽ có thể... hai đứa chúng mình sẽ...
coi như hai năm vừa qua đã không tồn tại. Anh cần em, Chris.
Vậy là ích kỉ...anh biết... nhưng anh tới để nói với em,
rằng chúng mình dành cho riêng nhau, Chris. Anh tới để nói
với Kévin, mong nó sẽ hiểu... Và em sẽ chọn giữa hai đứa anh...
Danny mất cả tầm nhận thức rồi sao? Anh đang phỉ báng tôi à?
Bộ dễ dàng xóa bỏ hai năm trời, tình yêu và nổi thống khổ
anh gây ra lắm sao? Quá dễ dãi khi quay lại mà bảo: anh đã
không quên em, anh vẫn luôn yêu em, anh sẽ giành lại em. Ánh
mắt tôi đã không lộ chút gì vẻ trìu mến mà chắc hẳn anh
đương mong đợi.
- Anh điên à, Danny! Lúc em yêu anh, anh bỏ rơi em không
chút do dự. Khi mà, trước công chúng, em vượt qua mặc cảm
bản thân, chỉ để anh bước lên nắm tay em, anh đã không hề
suy chuyển. Anh lẩn trốn sự thật giống như một con chuột,
nép vào lòng cha và mẹ mình. Nỗi khổ tâm và cơn đau đớn
trong lòng em, anh vờ chúng đi như sợ vận rủi. Hai năm qua,
chẳng có gì hết! Anh biết địa chỉ nhà em, anh đã có thể viết
thư, gọi điện thoại, chẳng có gì cả! Cái người duy nhất đến
bên em, sẵn sàng gánh bớt, xoa dịu nỗi buồn trong em, người
duy nhất có đủ gan dạ ôm em vào lòng mà thú nhận, bất chấp
danh tiếng thơm tho của mình, rằng người ấy đã đem lòng yêu
em. Cái người đã làm chuyện ấy, Danny, người đó là Kévin,
thằng ngốc Kévin. Chẳng phải anh. Anh, hôm nay anh lại xuất
hiện, anh trồi lên từ kí ức em vẫn luôn chôn giấu, và lại
một lần nữa, anh khiến em phải chịu cảnh bất hạnh. Phải chi
người em đang nói chuyện không phải là anh, đáng lẽ phải là
Kévin mới đúng. Nếu anh muốn biết, thì em nhớ ảnh lắm. Em
nhớ Kévin như đã từng nhớ anh vậy.
- Chris, anh biết mọi lỗi lầm mình đã sai phạm. Anh cũng tự
trách móc mình. Anh giận bản thân đã buông xuôi mọi thứ.
Nhưng mình đã yêu nhau, Chris, mình đã yêu nhau cuồng si.
Không thể nào em đã quên đi tất cả. Anh van em, mình làm lại
từ đầu đi. Bên anh, em sẽ lãng quên Kévin. Anh sẽ chuộc lỗi.
Phải chi em biết anh ước ao được ôm chầm lấy em như thế nào,
Chris...
- Em biết chứ, Danny. Em đã từng khao khát được ở lại trong
vòng tay anh, để chẳng bao giờ thoát ra cả. Nhưng chính anh
là người đã mở nó ra chứ không phải là em. Và nếu anh cứ khư
khư muốn hiểu tường tận, em vẫn luôn yêu anh, Danny. Hay,
nói chính xác hơn, em vẫn luôn yêu một anh chàng Danny nào
đó. Cái người trong dĩ vãng, trước lúc tụi mình tuyệt giao.
Em chẳng cần phải lo cho anh làm gì. Anh vẫn đẹp trai như
ngày nào, và anh sẽ luôn có những con búp bê xinh đẹp bám
cứng hai bên cánh tay để cứu vớt tiếng tốt cho mình. Em...
Em nghĩ mình đã nói hết mọi điều rồi.
- Chris...
- Đừng kì kèo nữa, Danny, cũng chẳng đi đến đâu. Anh sẽ bước
ra khỏi cửa và...Em mong anh sẽ không quay lại nữa. Em thấy
làm vậy chẳng cần thiết. Nếu lỡ, một ngày nào đó, mình gặp
lại nhau trên đường phố, mình sẽ bắt tay nhau như những
người bạn lâu ngày không gặp...những người bạn từng một thời
chơi với nhau rất thân...
Lúc đóng cửa tiễn anh, tôi buột miệng.
- Vĩnh biệt, Danny.
(Hết Phần 20 ... Xin xem tiếp
Phần
21) |