Ah, bọn đàn ông. Ờ thì, nói về bọn nó đi. Tôi giờ không cần
phải vào công viên, hay nơi khác, để kiếm tụi nó. Bây giờ cả
thành phố đều biết, chính tụi nó tới tìm tôi, kín đáo, đương
nhiên. Một ngày, trên đường, tôi bắt gặp Rex. Rex? Các bạn còn
nhớ không? Tóc vàng, đẹp trai, người đã bỏ rơi tôi ngay từ
cuộc hẹn thứ ba. Anh giữ tay tôi lại.
- Em biết không, Chris…Anh tiếc lắm. Anh đã không quên em. Anh
muốn mình quen lại.
Tôi cũng không, tôi đã không quên anh. Nhưng tôi đã từ chối
lời đều nghị thân ái này. Anh có vẻ rất tức giận.
Bất ngờ hơn nữa là sự ve vãn của một số học sinh trong trường.
Tôi gần như không từ chối. Sau chuyện Danny, tôi cần phải lao
mình vào cuộc vui. Nếu, với nhiều đứa, tôi vờ như không biết
gì, tôi cũng chấp nhận vài ba đứa. Tại tụi nó làm tôi vui.
Nhưng chẳng có đứa nào làm tim tôi rung động. Chỉ đơn thuần là
xác thịt. Tất cả, không có trường hợp nào ngọai lệ, đều yêu
cầu tôi giữ kín tuyệt đối. Tụi nó chẳng đứa nào hiểu gì cả.
Ba mẹ tôi nhanh chóng lo lắng trước sự thay đổi người yêu của
con mình. Họ lo lắng, cũng đúng thôi! Tôi đã sắp xếp hết mọi
lời giải thích. Một buổi tối, ở nhà, bên bàn ăn, ba khởi sự.
- Chris…mẹ và ba, con cũng biết, thương con dù con là gì đi
nữa. Con có cuộc sống của mình và ba mẹ cũng không muốn dính
tay vào…Nhưng, hiện giờ, ba mẹ thấy hơi lo. Hãy thử hiểu ba mẹ.
Ba mẹ có cảm giác là con …chuyền từ tay đứa con trai này sang
đứa con trai khác. Sự…bất ổn định này làm ba mẹ lo lắng. Ba mẹ
hy vọng con chú ý. Nếu…nếu con có một mối quan hệ bền vững…lâu
dài…ba mẹ sẽ bớt lo.
- Ba mẹ à, mối quan hệ bền vững, con từng nghĩ rằng mình đã có.
Nó đã vụt khỏi tay con và làm con đau đớn. Trong thời gian đó,
con đã không thể có sự cảm thông cũng như giúp đỡ của ba mẹ.
Ngày hôm nay, con cố quên…với những phương tiện duy nhất mà
mình có…nghe này ba…không biết nói thế nào…trước khi gặp mẹ…ba
cũng từng quen nhiều cô gái? Con cũng vậy. Điểm khác nhau duy
nhất là con thích con trai.
Chúng tôi không bao giờ trở lại vấn đề này nữa.
Ít lâu sau, Vanessa tới thăm, cự kỳ kích động.
- Chriiiis! Tớ đã gặp người đàn ông của đời mình. Anh ấy tên
Jack. Aûnh nói là yêu tớ…Tớ tin…Ờ thì, tớ không biết là ảnh
yêu tớ hay yêu cái xe…Không quan trọng, ảnh làm tớ phát điên.
Chắc không phải là vì cái xe rồi. Ba ngày sau, cô giới thiệu
với tôi Jack. Một gã cao, hơi quá ốm, lại tiết kiệm lời nói,
hòan tòan trái ngược với Vanessa nhưng lại dễ thương giống cô.
- Jack, em giới thiệu với anh, Chris, bạn thân nhất của em. Em
chắc hai người sẽ hiểu nhau.Ah! Một chi tiết: cậu ấy là gay.
Chris, cẩn thận với bồ của tớ, nếu không tớ giết cậu!
Cô nói riêng.
- Tuyệt vời, anh ấy làm tình như thần!
Tôi thấy sung sướng dùm cô. Jack hòa nhập vào trong nhóm không
chút khó khăn. Đây là đứa hiền nhất bọn.
- Chào Chris. Mình có thể nói chuyện…lâu rồi…tớ đã không dám…
Lại là Kévin, bớt hung hăng rõ rệt, gần như ngượng ngùng. Theo
bản năng, tôi cũng cẩn thận đề phòng.
- Tớ không thấy mình có chuyện gì để nói. Nhưng nếu cậu muốn,
mình lại kia ngồi!
- Bèn…chỉ là tớ muốn biết…cậu hiện thế nào? Không phải chuyện
của tớ, nhưng cậu thấy khỏe hơn chứ? Tớ nghĩ cậu phải quên đi.
Trông cậu lúc đó bất hạnh lắm…tớ không thích trông thấy cậu
như vậy…Tớ đã hiểu.Cậu đã cho tớ một bài học.
Rốt cuộc là nó muốn đi đến đâu? Tôi im lặng. Nó lại tiếp tục
một cách khó nhọc.
- Mình không biết nhiều về nhau, Chris. Mình không giống nhau…Tớ
ăn năn…Tớ đã thay đổi…tớ không muốn làm gì xấu cho cậu nữa…tớ
giận mình đã đối xử như thế với cậu…nếu tớ có thể quay trở lại
quá khứ. Chết tiệt! Tớ không biết nên nói thế nào!
Hòan tòan rời rạc. Tôi nhìn nó trong khi nó lại dán mắt vào
mũi giày, vừa xoa nhẹ tay.
- Cậu muốn nói gì với tớ vậy, Kévin?
- Thật không dễ. Mình…mình có thể gặp nhau thường xuyên hơn…nếu
cậu thấy được…hiểu nhau hơn. Tớ thì muốn lắm. Đừng hỏi tại sao,
nhưng tớ thấy…
- Phải chứ, phải chứ Kévin, tớ muốn hỏi cậu tại sao?
Nó ném cho tôi một tia nhìn lo lắng, lạc lỏng. Mặt nó tái đi
và nó thở khó khăn hơn.
- Khỉ thật! Chris, sau mọi sự ngu ngốc của tớ…cậu sẽ mặc xác
tớ. Tớ không thể giận cậu…tớ nghiêm chỉnh đấy, Chris…tớ không
chọc cậu…như lúc trước. Tớ đang cố nói với cậu là… ờ thì, cậu
phải hiểu! Đây là chuyện khó nhất đối với tớ…tớ thấy cậu dễ
thương … Chris, chết tiệt! Với con gái thì dễ nói hơn…
Con bò cái! Chuyện trở nên khó xử, rất khó xử. Nó bệnh hay sao
vậy? Làm sao để thóat ra mà không trở thành thêm một lần nữa,
kẻ tử thù. Phải biết xử sự khôn khéo.
- Kévin…tớ không chờ đợi chuyện này. Tớ không biết nói gì.
Cách đây không lâu, tớ run vì sợ trước mặt cậu. Mà…nếu như tớ
thật sự hiểu, ngày hôm nay, cậu yêu cầu tớ trở thành bạn cậu.
Không! Không phải là bạn, còn hơn thế nữa, đúng không?
Trong tiếng thì thào, tôi nghe được.
- Đúng Chris, hơn thế nữa… nhiều hơn thế nữa.
- Cậu muốn làm … làm tình với tớ? Cách đây hai tháng, cậu đã
đánh tớ bầm dập chỉ vì tớ là pédé rồi bây giờ, nhéo tớ đi, tớ
đang mơ, cậu muốn mình…làm sao tớ có thể tin được sự thành
thật của cậu? Tớ còn không biết cậu có tính lừa tớ nữa hay
không…để… để thêm vào bộ sưu tập của mình một kinh nghiệm độc
đáo…hay cậu thật sự muốn chuyện này. Quá nhanh. Cậu không thấy
sao? Trong lúc này, thật sự tớ không nghĩ đến chuyện đó trong
giây phút nào…tớ không muốn. Tớ không muốn cậu nghĩ rằng chỉ
cần có một thằng con trai nói với tớ: tôi muồn làm tình, là tớ
có thể lên giường với nó. Hơn nữa, còn Danny. Cậu ấy vẫn ở đó,
hiện hữu…
- Tại sao cậu nói thế? Cậu có nhiều đứa bạn trai khác mà. Tớ
biết, tớ theo dõi cậu. Nhiều lúc tớ muốn hét lớn khi thấy cậu
đi chung với tụi nó.
- Đúng vậy, Kévin, tớ có bạn, tớ không giấu. Chỉ có điều tớ
không thật sự dính vào đó… tụi nó không quan trọng. Cũng giống
như cậu, những đứa con gái mà cậu tán tỉnh không cần yêu. Có
thể cậu cũng làm một chuyện giống như tớ vậy. Một ngày nào đó,
tớ sẽ giải thích rõ với cậu hơn. Tưởng tượng. Đợi nào, chỉ
tưởng tượng thôi, một ngày tớ nói với cậu đồng ý. Tưởng tượng
là tớ bắt đầu kết cậu… nếu đến lượt cậu, cậu làm tớ đau khổ.
Nếu, sau khi có được những gì mình muốn, cậu bỏ rơi tớ như…như
miếng khăn giấy? Quá mạo hiểm. Tớ thà nói là không…sau này, tớ
không biết…một thời gian nữa… mình cần phải suy nghĩ, cậu và
tớ.
Thằng ngu! Vậy mà nó cũng tin. Sự xúc động của nó lộ cả ra
ngoài.
- Cậu có lý, Chris, như mọi ngày, tớ chỉ là một tên vị kỉ ngu
ngốc. Tớ đã chỉ nghĩ về mình. Tớ thật lòng… tớ … tớ kết cậu.
Một ngày nào đó, tớ sẽ giải thích rõ với cậu hơn. Hứa với tớ,
cậu cũng suy nghĩ , về phần mình. Tớ sẽ đợi. Bây giờ tớ đã nói
với cậu…tớ thấy mình được giải thóat. Khi cậu đã quyết định…đừng
ngần ngại tìm tớ…ngay cả để nói không được… từ rày đến đó, tớ
sẽ không làm phiền cậu nữa. Chỉ có điều…đừng quá lâu.
Nó lướt nhẹ ngón tay một cách lén lút qua má tôi. Khi bỏ đi,
nó quay lại nhìn rất nhiều lần. Tôi thấy hơi chạnh lòng. Bất
đắc dĩ, tôi thấy nó bớt ngu đi. Tôi thấy thương hại nó. Bằng
cách nào mà nó quay lại thương hại tôi? Dù sao đi nữa tôi cũng
đẩy lui được hiểm nguy.
- Chết tiệt! Tớ đang mơ! Nói với tớ là tớ đang mơ đi! Không
thể được? Kévin? Tên côn đồ, thằng ngu nhất trường, nó đã thay
da đổi thịt rồi sao? Cậu có nhìn thấy mặt nó lúc đó không? Nó
thèm cậu nhõ giãi, nó…Nó đã vuốt má cậu!
Robert, đứng trứơc mặt tôi, gập người lại vì cười, Nancy cũng
vậy. Tụi nó bước tới, những người yêu nhau, tay trong tay. Hai
đứa vừa bắt gặp cảnh cuối cuộc nói chuyện của tôi với Kévin.
- Chắc là tớ có sức thu hút nhiều hơn là tớ tưởng.
- Đừng có điên, Chris. Cẩn thận đấy. Chuyện có thể kết thúc bi
thảm. Đừng chơi trò õng ẹo với cái thằng đó. Nó nguy hiểm lắm,
con quái thú của trường.
- Tớ không õng ẹo, Nancy. Tớ cứ nghĩ là mình đã tìm ra cách
tách nó ra, nhưng nó cứ bám chặt vào. Nó vừa mới thề thốt với
tớ là nó kết tớ. Gần như không thể tin được. Hoặc là nó đóng
kịch giỏi, hoặc là nó đã thật sự thay đổi.
(Hết Phần 9 ... Xin xem tiếp
Phần 10) |